Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17: NGHỀ TAY TRÁI CỦA HOÀNG TỪ LAN

675 0 2 0

Từ Lan ngồi nói chuyện phiếm tiếp hai vị quý nhân một lát thì phát hiện mặt trời đã sắp khuất về trời Tây. Hoàng phủ vốn có lệ khách đến nhà ngồi chơi thì đến bữa phải giữ lại mà mời cơm, hơn hết Từ Lan cũng không muốn để bụng rỗng mà đi đến Bổng Nguyệt lầu. Vì vậy nàng liền đánh tiếng: “Dù sao cũng đã đến bữa, hai vị điện hạ ở đây dùng bữa cơm rồi hẵng sang bên Bổng Nguyệt lầu được chứ?”

Chỉ có một vấn đề duy nhất là hai vị quý nhân này trước giờ toàn ăn sơn hào hải vị đi. Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng phủ luôn rau vườn nhà thịt chăn nuôi, thanh đạm giản dị chỉ sợ khiến hai vị này ghét bỏ.

“Vẫn là giống như trước?” Lê Tranh hơi mím môi. Chàng biết khẩu vị của Hoàng Từ Lan chả khác gì tu sĩ cả, thanh đạm đến mức gần như quanh năm ăn chay. Nghĩ đến ngày xửa ngày xưa nào đó bản thân bị lôi đi đến tiệm cơm để ăn cơm chay, Lê Tranh cảm thấy có chút hối hận vì đã đến đây sớm.

Nhưng đáng thương nhất vẫn là cửu nương trước giờ ghét ăn rau!

“Hiếm khi có dịp hai vị điện hạ đến đây, hôm nay cứ để ta trổ tài vào bếp làm bữa cơm canh đạm bạc vậy” Từ Lan cười cười, vẻ mặt thoáng đau khổ của Lê Tranh bị nàng thu cả vào mắt. Hoàng đại tiểu thư vốn tự biết bản thân là người thích để ý những chi tiết nhỏ, biểu hiện ghét bỏ của Lê Lan Đường khi nhìn dĩa rau xào hôm Nguyên Tiêu nàng vẫn còn nhớ rất rõ.

Nghĩ đến bản thân sắp trả thù được cửu công chúa khó tính khó chiều, tâm trạng của Từ Lan tốt đến không thể tốt hơn, quyết tâm chui vào bếp nấu ngay một bữa cơm rau dưa xanh mướt mát.

“Cửu công chúa, người có kiêng cữ món gì không?” Từ Lan biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

“…không có” Lê Lan Đường vốn hơi ngập ngừng. Bụng thì muốn nói bản thân rất ghét ăn rau nhưng lại không muốn bị con người đáng ghét kia bắt được điểm yếu. Đại khái trong lòng tiểu công chúa luôn muốn hình ảnh bản thân trước mắt người khác là hoàn hảo đầy cường thế.

Và lần này Lê Lan Đường thực muốn bóp chết Hoàng Từ Lan ngay tại chỗ.

Một bàn mười món, không có món nào không có rau, cả bàn phủ đầy một màu xanh mướt. Đáng hận hơn cả chính là món duy nhất có thịt lại đi nấu kèm khổ qua. Lê Tranh nhìn mâm cơm xanh mướt kia mà ruột gan hối hận đến phát xanh. Chàng len lén nhìn sang em gái, thấy vẻ mặt u ám kia liền biết Từ Lan bị ghi thù nữa rồi. Ai từng cùng cửu nương ăn cơm đều biết nó ghét nhất chính là khổ qua và hành!

Từ Lan đương nhiên biết được nội tâm cửu công chúa không vui, nhưng nàng lại muốn như thế nên vờ như không biết, vui vẻ nói: “Hoàng phủ cơm canh đạm bạc, nay lại có chút đột ngột không kịp chuẩn bị sơn hào hải vị thết đãi, hy vọng nhị vị điện hạ không chê”

“Cũng đâu phải lần đầu tiên, ta cũng không câu nệ mấy cái này” Lê Tranh cười cười xua tay, động đũa gắp thức ăn. Chàng chẳng qua là lịch sự một tẹo, bởi ám ảnh hôm ăn cơm chay nọ vẫn còn âm ỉ mãi, không ngờ tay nghề nấu nướng của Hoàng Từ Lan rõ tốt, rất vừa miệng lại không hề ngấy. Thái tử điện hạ từ nhỏ hưởng cẩm y ngọc thực liền phải thốt lên khen: “Từ Lan, tay nghề này đủ để vào cung làm ngự trù rồi đó”

Lê Lan Đường ôm một bụng hoài nghi huynh trưởng là đang đùa hay thật thế? Hoàng Từ Lan có tay nghề đạt chuẩn ngự trù cung đình?

Thận trọng nhìn qua, cuối cùng cửu công chúa cầm muôi sứ múc cháo bát bảo trong nồi đất, chỉ thấy từng hạt gạo được ninh kĩ đến mức nở bung nấu chung với các loại củ quả, còn có thịt tôm và nấm hương đi kèm. Lê Lan Đường nhìn thấy có tôm, vẻ mặt hơi hoà hoãn lại một chút.

Mà sự hoà hoãn này càng đậm thêm khi cửu công chúa trông rất vừa lòng đẹp ý mà dũng bữa.

Cẩm Tú nhìn thấy công chúa nhà mình xơi hết ba bát cháo và thêm vài đũa rau, lòng cảm thán ôi nếu để các vú nuôi thấy được cảnh này chắc sẽ bắt cóc Hoàng tiểu thư vào cung làm ngự trù mất. Bình thường công chúa rất kén ăn, lại ăn rất ít, có thể nói là rất khó nuôi!

Chẳng lẽ rau dưa ở Hoàng phủ rất ngon? Cẩm Tú nghĩ thầm trong bụng, liếc nhìn Thái tử mặt hiện lên chữ hài lòng, với suy đoán này lại càng thêm phần khẳng định.

***

Quả nhiên Thái tử điện hạ cùng cửu công chúa coi như là vừa lòng với bữa cơm đạm bạc của Hoàng phủ, Từ Lan cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Sắc trời đã không còn sớm, Hoàng phủ cũng đã lên đèn. Hoàng Từ Lan sau khi dùng cơm xong thì xơi trà, cuối cùng thay quần áo cùng với hai vị quý nhân này đi đến Bổng Nguyệt lầu.

Phố xá tấp nập, Lê Tranh cũng không muốn đi kiệu nên liền đề xuất đi bộ. Từ Hoàng phủ đến Bổng Nguyệt lầu cũng không tính là xa, nhưng ba con người có nhan sắc lại ăn vận sang quý xuất hiện cũng thu hút không ít ánh nhìn.

Hoàng Từ Lan bị nhìn có chút khó chịu, nhưng cũng không có cách nào, dù sao hai con người đi bên cạnh nàng cũng quá là chói mắt. Bên phía Bổng Nguyệt lầu từ lâu đã đông nghẹt, người được vào thì ít mà người đứng chen chúc nghển cổ thì quá nhiều. Các vị khách quý được quyền đi vào bằng bàng môn (cửa hông), lúc ba người tới chỉ thấy quản sự cùng hai gã tráng hán cao to lực lưỡng đứng đó, trông như môn thần.

Vừa thấy Hoàng Từ Lan cùng Lê Tranh hai vị khách quý đến, quản sự đã tiến lên chào, mặt cười như như được mùa: “Hai vị quý nhân đến thật sớm, bàn ghế đã chuẩn bị sẵn sàng, mời hai vị thượng toạ thôi” Hắn cười tít cả mắt nhưng tất nhiên vẫn thấy được Lê Lan Đường đứng bên cạnh Lê Tranh, nhìn một lượt chỉ thấy ăn mặc lụa là thượng hạng, thần thái sang quý. Biết là không nên lắm lời, hắn trực tiếp bỏ qua. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thân già của hắn từ lâu đã không còn sức đi quản chuyện thiên hạ rồi. Làm một quản sự biết nhìn người, biết điều, biết tránh nặng tìm nhẹ mới là tốt.

.....

Vị trí ngồi của khôi thủ đương nhiệm và khách quý phải nói là ở vị trí vô cùng tốt. Phóng tầm mắt xuống chỉ thấy dưới sảnh đông nghẹt người, trên đài cao có treo chi chít biểu giấy màu sắc sặc sỡ.

Các vị trưởng lão thấy Hoàng Từ Lan cùng Lê Tranh đã đến, liền tiến lại chào hỏi một phen. Đôi bên hữu lễ qua lại, nhân tiện hỏi thăm vài sự vụ gần đây. Kể cũng lạ, các vị trưởng lão đều né tránh nói đến chuyện Diễn vương, tựa như sợ gặp vận rủi. Riêng chuyện Lê Tranh trở thành các chủ của Văn Xương các thì ai cũng biết, liền thay nhau chúc mừng.

Lê Lan Đường không hổ là người lãnh đạm bàng quan, ai hỏi thì nàng ta trả lời, còn không thì đến liếc mắt cũng không bố thí. Các trưởng lão của Bổng Nguyệt lầu trên thực tế đa phần đều là lão quan, cũng sớm biết cửu công chúa tính nết lãnh đạm nên cũng không dám nói gì. Ai bảo nàng ta là công chúa được hoàng đế yêu thương nhất!

Hoàng Từ Lan là khôi thủ truyền kì của Bổng Nguyệt lầu, theo lý nếu là nam tử thì đã vào triều làm quan, nhưng lại thân nhi nữ nên đâm ra có khá nhiều lựa chọn. Vào cung làm nhất đẳng nữ quan chưởng quản lục cục hoặc là tiếp tục tiêu dao vui thú yên hà, đều có thể chọn một.

Lê Lan Đường không nghĩ vậy, nàng cho rằng Hoàng Từ Lan có thể vào cung làm ngự trù, nếu có thể trực thuộc cung Kiến Ninh thì càng tốt. Như vậy các vú nuôi và mẫu phi sẽ không ép nàng ăn rau mỗi ngày nữa.

Không ai để ý thấy trong đôi mắt phượng nhạt màu của cửu công chúa vừa loé lên ánh sáng của sự đắc ý.

***

Hơn một canh giờ trôi qua.

Qua vòng đầu tiên, số thí sinh bị loại đã chiếm hơn nửa.

Hoàng Từ Lan nhếch môi, sao nàng có cảm giác thí sinh đợt này rất kém cỏi? Mấy dạng câu này chỉ cần đọc nhiều sách một chút là liền giải ra, vậy mà lại có thể trừ được nhiều thí sinh đến vậy.

Không chỉ có nàng, các vị trưởng lão cùng khách quý ngồi bên trên đều nở nụ cười nhạt nhẽo. Đám nho sinh ngày nay ngày càng chuộng lối văn chương sắc tình phù phiếm, diêm dúa khiến người ta chán chết. Mấy câu đơn giản này cũng không giải ra, thật không rõ được là đã đọc những sách gì!

“Văn Xương các của huynh trưởng xem ra sắp có việc quan trọng để làm” Lê Lan Đường nhàn nhạt nói, tay cầm miếng bánh đào lên nhấm nháp. Lần đầu đến đây, cứ tưởng là được xem thi thố văn chương hay hớm, không ngờ chán đến mức nàng bắt đầu muốn về cung.

“Quả thật là vậy” Lê Tranh gật đầu, tay xoè quạt ra với mong muốn dập tắt lửa giận trong lòng “Chuyện kiểm tra chất lượng sách này, không thể đùa được”

Chuyện sách in trước nay đều có sự kiểm soát của triều đình, tuy nhiên khó tránh khỏi vài người lén lút làm bậy, tự khắc ván in rồi tiến hành in sách trái phép. Chưa kể đến sách lậu chuyền tay nhau, rồi chép tay giữ làm tư nhân, thực khiến Lê Tranh phiền lòng. Nhưng nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, hội thi ở Bổng Nguyệt lầu sẽ chán đến mức chàng chẳng muốn đi xem nữa. Lần này đã đủ chán rồi!

Lâm trưởng lão – Lâm Văn hừ khẽ rồi lẩm bẩm: “Đường đường là một đám nam nhi lại không thể so sánh với một nữ nhi như Hoàng Từ Lan, đúng là phế vật! Vậy mà tên nào cũng ôm mộng đỗ bảng vàng! Ta còn làm quan chủ khảo thì các ngươi cứ ôm mộng đến chết đi!”

Lê Lan Đường ngồi cách đó không xa, môi khẽ nhếch.

Cả gian lầu yên tĩnh hầu như đều nghe được, cũng không ai phản bác, chỉ cảm thấy hả dạ vô cùng. Danh tiếng của đệ nhất tài nữ Hoàng Từ Lan, ở cái chốn kinh thành làm sao mà không biết. Nếu không phải ba vị đầu bảng của Thăng Long thập thiếu anh tài là người họ Lê, Hoàng Từ Lan ắt không khiêm tốn nằm ở vị trí thứ tư như vậy.

Nhưng vị trí thứ tư cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con đường phong quang vô hạn của Hoàng Từ Lan trong tương lai cả. Là bằng hữu với Thái tử điện hạ, bản thân lại là đích nữ của quan nhị phẩm thượng thư, thân phận quý tộc như thế có mấy người dám động vào nàng ta?

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu khi Hoàng Từ Lan qua cập kê đã lâu mà vẫn chưa gả đi. Hoàng Thượng thư xem mặt cũng không nóng lòng mấy.

.....

Vòng thứ hai là nhìn tranh xuất thơ. Lê Lan Đường nhìn mớ tranh được treo, liền thấy có một bức Mỹ nhân đồ bản nguyên tác. Nâng tay chống cằm, tiểu công chúa ngược lại thấy cái bản vẽ linh tinh của Hoàng Từ Lan lại thuận mắt hơn nhiều so với cái bản được treo đằng nọ.

Lê Tranh thấy Mỹ nhân đồ, liền nhớ đến hôm nọ Hoàng Từ Lan có hỏi mình vẽ tranh hoạ mỹ nhân thì nên đề từ như thế nào, liền lấy thường thức bản thân ra mà trả lời là ‘Lạc Thần phú’. Chàng có chút tò mò, Từ Lan vẽ tranh tặng ai nhỉ?

“Này Từ Lan, bức ‘Mỹ nhân đồ’ hôm trước đem tặng ai rồi?” Lê Tranh vốn không biết người được tặng chính là em gái mình, nên không ngần ngại mà đường đường chính chính hỏi. Có khi nào đem bán rồi không?

“...” Từ Lan trợn trắng mắt, sau lưng nổi lên gai lạnh. Nàng nháy nháy mắt rồi len lén chỉ chỉ tay về phía Lê Lan Đường đang híp mắt nhìn hai người.

Lê Tranh nuốt ngụm nước bọt, Hoàng Từ Lan đã ra hiệu như vậy chàng làm sao lại không hiểu? Thôi xong rồi...

“Huynh trưởng cũng biết bức tranh đó? Nói vậy phải chăng cái đề từ ‘Lạc Thần phú’ kia là do huynh trưởng đề nghị?” Lê Lan Đường tuy hỏi nhưng trong lòng đã manh nha có đáp án, chỉ cười cười, còn như vô tình nhấn mạnh ba chữ ‘Lạc Thần phú’.

“Haha ta nghĩ Từ Lan đem bán cho người khác nên mới...” Lê Tranh trả lời nhưng trong bụng đã hối hận sắp ngất. Chính xác là muốn ngất để né xa cái hoàn cảnh khó xử này.

“..” Từ Lan sờ sờ mũi, bụng cảm thấy Thái tử điện hạ lần này đúng là tự chuốc phiền phức. Nàng làm sao có thể cứu được.

Dưới sảnh, vòng thi thứ hai đã diễn ra được non nửa, những người có biểu hiện tốt hầu như đều đã được xác định. Các vị trưởng lão ngồi lầu trên bắt đầu rục rịch, bọn họ dĩ nhiên là đang chờ đám thanh niên này tự đem mạng đến dâng trước mặt ở vòng ba rồi. Bọn họ ở nhiều năm đều là chưa bao giờ tung ra hết sức mình, chỉ có năm nọ gặp Hoàng Từ Lan mới khiến cả tràng sảnh sôi sục mà thôi.

Tiếc thay quang cảnh hưng phấn đó rất hi hữu.

Như mọi năm thì Hoàng Từ Lan cũng nằm trong số các vị ra đề, nhưng hôm nay trong đầu nàng lại nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

“Cửu điện hạ, năm nay người giúp ta ra đề thơ được chứ?” Nàng đã có dịp thử tài của vị công chúa này, tài thơ đúng là không hề thua kém so với bất kì ai.

“...” Lê Lan Đường híp mắt nhìn Hoàng Từ Lan, đôi con ngươi nhạt màu như muốn soi thấu tâm tư đối phương. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đạm nhạt không có bất kì cảm xúc nào khác lạ kia, Lê Lan Đường chỉ cười nhạt đáp lại: “Được”

Đúng lúc nàng sắp buồn chán muốn chết thì Hoàng Từ Lan đem tới thú tiêu khiển, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Tốt lắm.

“...” Từ Lan dời mắt nhìn xuống sảnh, trong lòng nghĩ nụ cười của cửu công chúa tuy nhạt thếch nhưng cũng đủ khiến bao kẻ rụng rời rồi đi! Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà! Nàng bỗng nhiên có chút hiểu cho tấm lòng si của Chu U vương thuở trước rồi.

...

Hoàng Từ Lan vốn chính là muốn Lê Lan Đường thể hiện chút văn tài, không ngờ nàng ta ra tay không chút lưu tình, đem thanh niên dưới đài đạp xuống bùn không chút thương tiếc.

Dùng cụm ‘Kiến đa thức quảng’ để nói về Lê Lan Đường cũng không hề có sai lệch. Từng câu từng chữ gãy gọn phá tan lớp phòng ngự của thanh niên kia, trông mặt hắn tái mét làm nàng thấy có chút thương hại. Lê Lan Đường ra tay đúng độc ác!

Lê Tranh bĩu môi nhìn cảnh tượng kia, mặt có chút khó miêu tả. Chàng cảm thấy cửu nương đang đem tất cả cơn giận dữ của mình nãy giờ trút lên thanh niên kia!

Người dưới đài rầm rì bàn tán. Ai cũng nói vị tiểu thư ở trên lầu kia nhan sắc diễm lệ nhưng lại quá lạnh lùng. Chất giọng thanh lãnh của nàng ta giống như từng lưỡi đao mỏng sắc bén, từng bước bức thanh niên nọ không cách nào trả lời. Lại thêm đệ nhất tài nữ Hoàng Từ Lan hôm nay vậy mà không có mặt, vậy vị tiểu thư này liệu có phải đại diện cho Hoàng Từ Lan chăng? Mối quan hệ giữa hai người này là gì đây?

Lại thêm một năm hội thơ Bổng Nguyệt lầu không xuất hiện khôi thủ, nhưng thêm một bất ngờ mới là xuất hiện một vị tiểu thư có mối quan hệ rất không tầm thường với đệ nhất tài nữ Hoàng Từ Lan, còn thay nàng ta tham dự.

***

“Tiểu thư, nghe người khác nói Hoàng tiểu thư hôm nọ không đến Bổng Nguyệt lầu” Nô tì Bạch Liễu khom người báo cáo với người đang ngồi sau bình phong gẩy đàn.

“...Ta đã biết” Tiếng đàn ngưng bặt giữa chừng, ngón ngọc của Lý Ngọc Hàm phủ lên dây huyền cầm cảm nhận độ rung, nhẹ nhàng đáp lại. Trong đôi mắt hạnh đen tuyền thoáng qua đau xót.

Hoàng Từ Lan, rốt cuộc nàng không hề nhớ một chút gì sao?

__________

TÁC GIẢ CÓ ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI:

Biết rõ rằng có nhiều khi tình cảm đơn phương sẽ khiến người ta đau khổ dằn xé, nhưng chung quy hữu duyên vô phận thì phải chấp nhận mà thôi.

Lý Viên, tên tự là Ngọc Hàm, một con người ôn nhu gia giáo như vậy lại dính phải cảnh tình trường ngang trái.

Chuyện về nhân vật nữ phụ này sẽ được đề cập sau, vì nói chung những năm tháng sau này của Hoàng Từ Lan có liên quan khá nhiều với Lý tiểu thư =))))

Chương này Trần thần y và Lý hồ ly không lên sóng, nhưng rồi sẽ sớm lên mà thôi =))) Nhân vật chuyên dọn dẹp hiện trường như họ không thể bị bỏ quên được =))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16