Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 93: CỬU HOÀNG TỶ LÀ ĐỒ ÁC MA XẤU XA ĐÁNG GHÉT!

516 2 2 0

Đến ngày hôm sau, buổi tuyển tú diễn ra như thế nào Hoàng Từ Lan đều không hề dự đến. Mọi việc liên can trực tiếp nàng đều phó cho đám trưởng ty cấp dưới lo liệu, nên tuyển ai bỏ ai thì đám chúng nó tất nhiên tỏ tường hơn người tổng quản như nàng; hơn nữa lần này hoàng đế còn muốn tuyển thêm ít hậu phi vào hậu cung vốn đã đông đúc của ông ấy, cứ để quý phi đứng ra chọn người thực tốt hơn nhiều lắm. Để bà chính cung chọn ra tam cung lục viện thay chồng, cả danh lẫn ích đều sẽ được chia đều cho đám người ở hậu cung và Tây cung.

Nàng ngồi mát vẫn được lĩnh công trạng, tất nhiên là không thể bỏ qua chuyện tốt như vậy được rồi.

Dù sao bà ấy tuyển tú đơn giản là để thêm người sai bảo mà thôi. Chỉ cần địa vị của bà ấy ở cái chốn hậu cung này không bị uy hiếp hay lung lay đến, kẻ được tuyển lại ngoan ngoãn chẳng tựa sủng làm kiêu mà biết nghe lời hiểu phải trái mới là thứ bà ấy mong mỏi. Suy cho cùng thì ở cái nơi này bà ấy mới là tôn chủ, đám nữ quan hay cung nữ nên biết thân biết phận mới tốt. Nếu có tâm hướng về ánh sáng, cây cối chắc chắn sẽ được tốt tươi.

Thay vì lo chuyện tuyển tú, nàng lại phải tính sang việc đưa con bé Hàm Linh vào cung làm thư đồng cho đứa học trò độc nhất của mình. Quả nhiên nhân sinh thật lắm âu lo, vừa mới qua chuyện lớn này đã mau chóng thấy chuyện lớn khác đến tìm mình rồi. Cũng chẳng biết việc này với Lê Lan Đường có ích lợi gì mà con ác ma đó tỏ vẻ tán đồng vô cùng, hoàn toàn không giống một người chị gái mẫu mực lo lắng cho em gái mình, bất chấp việc nó khóc lóc ăn vạ phản đối đến cùng suốt mấy ngày hôm nay.

Cung Đồng Hoa.

“Sư phó, người đừng để con lợn sữa kia vào cung mà sư phó! Con xin người đấy sư phó!” Lê Cẩm Thương vẫn kiên trì bền bỉ với việc năn nỉ ỉ ôi hy vọng Hoàng Từ Lan sẽ mềm lòng mà đổi ý, thậm chí đến đồ ngọt hôm nay cũng chẳng buồn ăn để bày tỏ sự phản đối. Chỉ cần thấy bóng Hoàng Từ Lan đến tư cung của mình dạy học là sẽ ngay lập tức bày ra bộ dáng mè nheo vô cùng tội nghiệp để khiến đối phương chiều theo ý.

Sư phó nếu vẫn muốn dắt con lợn sữa mồm rộng kia vào cung, mình sẽ tuyệt thực...à không phải, tuyệt đồ ngọt để phản đối! Phải phản đối đến cùng quyết không bỏ cuộc giữa chừng!

“Điện hạ không thấy các vị điện hạ khác đến tuổi đi học đều có thư đồng học cùng mình đấy ư?” Hoàng Từ Lan bật cười mà hỏi lại, đã quá quen với sự khóc lóc ăn vạ này của Lê Cẩm Thương. Mọi khi chỉ cần đem đồ ngọt ra dụ dỗ thì sẽ dụ khị được ngay, nhưng lần này có vẻ con bé không thích việc có bạn học thật. Cho dù ai khuyên nhủ cũng vẫn cứng đầu không chịu thoả hiệp.

“Cửu hoàng tỷ từ trước đến nay đâu có thư đồng đâu ạ” Lê Cẩm Thương chu môi cãi lại, bàn tay be bé nắm lấy ống tay áo của Hoàng Từ Lan mà lắc lắc đầy tội nghiệp. Hừ hừ, sư phó vì sao luôn nghe lời cửu hoàng tỷ mà không hề quan tâm đến đứa học trò đáng thương là mình kia chứ! Như vậy chẳng phải là rất phiên vị ư? Rốt cuộc cửu hoàng tỷ đã làm gì với sư phó! Sư phó rõ ràng là của mình mà!

“Ai nói là chị mày không có thư đồng?” Lê Lan Đường ngồi một bên cười khinh bỉ, túm lấy cổ áo em gái mình mà nhấc lên như xách một món đồ. Nàng đưa tay chỉ sang Hoàng Từ Lan đang ngồi dùng vải lụa chà vỏ quả nhót mà trào phúng nói “Thầy mày chính là thư đồng của chị đấy. Mày làm sao mà biết được chuyện đó, trứng đòi khôn hơn vịt à?”

Con nít quỷ mãi là con nít quỷ, nhưng mày vẫn còn non nớt lắm em ạ! Hoàng Trọng Khanh đầu lợn tất nhiên là phải nghe lời chị mày nói rồi, mày có mè nheo thêm chục năm nữa cũng chẳng thể thay đổi được điều gì đâu.

“......” Lê Cẩm Thương trợn mắt nhìn sang Hoàng Từ Lan như đang chờ xác nhận, tâm hồn trẻ thơ cứ thế mà hứng chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng. Sư phó lớn tuổi hơn cửu hoàng tỷ rất nhiều, làm sao ngài ấy chấp nhận làm thư đồng cho người lười nhác lại còn độc ác như cửu hoàng tỷ được! Không thể, không thể nào có chuyện đó xảy ra được. Huhu làm sao mà có thể như vậy được!

Không ngờ Hoàng Từ Lan nghe đến đó chỉ cười mỉm, nhanh chóng gật đầu đồng ý “Điện hạ nói đúng rồi, rất nhiều năm về trước ta chính là thư đồng của ngài ấy” Quả thật lúc trước có mấy dạo nàng lén lút vào cung để dạy Lê Lan Đường đọc sách cùng mình, còn lẻn trộm mấy cuốn sách từ trong đông phòng của ông đẻ đưa cho đứa nhỏ này đọc, minh chước xem như là thư đồng.

Lê Cẩm Thương nghe sư phó của mình xác nhận với vẻ mặt đương nhiên liền tiu nghỉu như ngọn mồng tơi héo rũ, hoàn toàn không còn gì để tiếp tục chống chế cho qua chuyện. Bỗng nhiên đầu óc vốn tuệ mẫn của con bé nảy ra một ý, hoàn toàn có thể xem như lời giải thích cho việc cửu hoàng tỷ nhà mình chẳng thấy học hành gì nhiều nhưng vẫn trả lời được tất thảy câu hỏi của phụ hoàng rồi.

Người bác học như sư phó lại chính là thư đồng của cửu hoàng tỷ, nếu không giỏi giang thì quả thật là rất mất mặt không biết để đâu cho đặng! Nhưng rốt cuộc vì sao mà cửu hoàng tỷ lại có thể chọn được sư phó của mình làm thư đồng kia? Chẳng lẽ không còn ai khác có độ tuổi phù hợp hơn ư? Hừ, phụ hoàng đúng là ông già phiên vị, cái gì cũng đều nghĩ cho cửu hoàng tỷ.

“Về tình về lý thì việc để Hàm Linh vào cung không được xác đáng cho lắm, nhưng dù sao con bé trên danh nghĩa vẫn là em gái của hạ quan, vẫn là rất tương xứng để làm thư đồng cho điện hạ” Hoàng Từ Lan lại nói, sau đó âm thầm đánh mắt nhìn sang Lê Lan Đường biểu ý “Hoàng thị tính đến đời này xem như chỉ còn ta và Hàm Linh thôi. Ta thì đã thành thư đồng của cửu điện hạ rồi, để Hàm Linh làm thư đồng cho điện hạ thì chẳng phải rất tốt ư?” Hoàng Từ Lan đương nhiên có thể đọc được suy nghĩ đang xoay mòng mòng trong đầu của Lê Cẩm Thương, vì vậy bèn đứng trên lập trường của thế gia Hoàng thị mà nói tiếp, thực sự là chạm đến chỗ mấu chốt có thể khiến đứa con nít quỷ này lung lay.

“Chậc chậc, nhắc đến thế gia đại tộc ta mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Hoàng môn hạ có nghe tin gió gì chưa? Ta nghe nói có mấy lão già quyền thần trong triều đình đã đánh tiếng với bệ hạ và ông đẻ nhà ngài để rước đứa con ngoài giá thú của ngài về phủ làm thư đồng cho con em nhà họ rồi đó” Lê Lan Đường như đột nhiên nhớ ra chuyện lớn, quay sang nói với Hoàng Từ Lan với giọng điệu thông báo. Nàng nói xong câu liền liếc sang Lê Cẩm Thương, trong mắt đều là vẻ thương hại cùng tiếc rẻ cho đứa em có mắt như mù của mình.

“Chà, nếu mà như vậy thật thì thư đồng cho thập điện hạ chắc phải nhờ bệ hạ và quý phi chọn người khác thôi điện hạ nhỉ? Dù gì thì ý của bệ hạ cùng ông đẻ ở nhà dẫu ra làm sao đi chăng nữa ta cũng không có cách phản đối rồi” Hoàng Từ Lan đưa cho Lê Lan Đường mấy quả nhót đỏ tươi đã chà xong vỏ, đồng thời ra vẻ thảng thốt bàng hoàng mà nói. Sau đó nàng lại quay sang nhìn Lê Cẩm Thương, trong mắt đều là khó xử cùng nuối tiếc vô vàn. Hai người các nàng phối hợp diễn tuồng đến vô cùng ăn ý, biểu cảm để lộ ra thực sự khiến người ta không cách nào đặt nghi vấn giả tạo.

“Ôi ta nghe nói đứa con út của bà vợ bé thứ năm nhà ông Phạm Đô đốc bố đẻ của Minh phi đủ điều kiện đấy” Lê Lan Đường bắt đầu kể ra như thật, mắt vẫn để ý từng biểu cảm đã dần thay đổi trên mặt em gái mình “Nghe đồn con bé nhà đấy hư hỏng có tiếng, tuy chữ nghĩa cũng có trong đầu thật nhưng mà rất là khó nói chuyện phải trái đấy nhé. Ôi lo lắng làm sao, dân gian chẳng phải có câu: Gần mực thì đen đấy ư? Tuy rằng cũng có câu Tốt gỗ hơn tốt nước sơn nhưng mà ai dám khẳng định con bé xuất thân từ ngũ thất thấp kém kia sẽ có phẩm chất tốt để không làm hư em gái ta? Môn hạ ngài thấy có đúng không?”

Căn bản là nàng chẳng biết ông đẻ của Minh phi có bao nhiêu bà vợ bé vợ lớn, càng chẳng biết đến nhà đó có con bé nào tính nết xấu xí như bản thân vừa mô tả cả. Chuyện này ông đẻ nhà nàng sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến, bởi nếu ông ấy không đồng tình thì đã sớm có động thái rồi. Mà cho dù ông ấy có quan tâm đến thật, có ra chỉ dụ cho tuyển chọn con em quyền thần vào cung làm thư đồng thật thì đã sao. Con bé nhà nào đó được chọn dẫu có là huệ chất lan tâm, thục nữ phân phương ngôn hành đoan trang thì nàng cũng có cách bóp méo thành trái ngược hoàn toàn để hù doạ em gái mình. Nó chỉ cần khóc lóc ăn vạ với ông ấy và anh cả trong vài ngày thì ai cũng phải buông khí giới mà đầu hàng cả.

Vì lưỡi không xương nên nhiều đường lắt léo.

“Điện hạ, sao ngài lại nói như thế! Chẳng phải như vậy sẽ khiến thập điện hạ có ấn tượng không hay về thư đồng tương lai của mình ư?” Hoàng Từ Lan lắc lắc đầu ra chiều không đồng tình với mấy lời nhận xét thẳng thừng chẳng hề lựa lời hay ý đẹp để biểu đạt của Lê Lan Đường, nhưng biểu cảm trên mặt thì lại chính là đang nói: Thập điện hạ thật là đáng thương.

Lê Cẩm Thương lần này quả nhiên là bị sư phó và chị mình doạ cho hãi hùng khiếp vía. Vì sao chỉ có mỗi việc chọn thư đồng cỏn con mà lại có thể đáng sợ đến như vậy được? Nếu đúng như lời cửu hoàng tỷ nói thì thà mình đồng ý để con lợn sữa to mồm kia làm thư đồng còn hơn! Việc để một đứa khác mà mình không biết mặt suốt ngày lẽo đẽo đi theo sau là chuyện đáng sợ đến độ nào kia chứ!

“Sư phó! Con đồng ý để con lợn sữa kia vào cung là được! Ngài tuyệt đối đừng nói với phụ hoàng và mẫu phi chuyện này mà sư phó!” Lê Cẩm Thương đã bắt đầu mếu máo, chỉ cần nghĩ đến tương lai phải học chung với một đứa trẻ hư liền thấy khó chịu vô cùng. Được rồi, nếu là em gái của sư phó còn hơn! Ít ra nó chỉ to mồm độc miệng và lắm lời thôi!

“Chị chỉ muốn tốt cho mày thôi em ạ. Nếu mày nghe lời chị ngay từ đầu thì đã tốt rồi, cần chi phải lằng nhằng đến tận hôm nay?” Lê Lan Đường đạt được mục đích bèn cười đắc ý mà thả tay buông em gái mình xuống đất, khiến cái bánh giầy kia té uỵch ra đất rồi nhanh chóng bò dậy chạy sang chỗ Hoàng Từ Lan đòi ôm.

Con nít quỷ.

“Sư phó, bao giờ người dắt con lợn sữa kia vào cung?” Lê Cẩm Thương được Hoàng Từ Lan bế lên mà ôm trong lòng, sau một hồi cựa quậy dùng quan bào lau nước mắt nước mũi bèn hỏi.

“Hẳn là dăm ba hôm nữa, điện hạ không cần lo lắng” Hoàng Từ Lan cười đáp. Lê Lan Đường đúng là con ác ma, chỉ cần vài câu hù doạ đã làm em gái mình sợ đến vội vàng đồng ý ngay không tiếp tục mè nheo nữa. Quá là đáng sợ.

“Nói như vậy là ngày nào nó cũng vào cung ạ?” Lê Cẩm Thương bĩu môi bất mãn. Cho dù đã bị cường quyền làm cho cam chịu thần phục nhưng con bé vẫn cảm thấy khó chịu với việc bỗng dưng rơi xuống một đứa thư đồng.

“Hẳn là như vậy, dẫu sao việc học chữ của điện hạ cũng không thể bỏ bê đi ngày nào, không hay” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó cầm đồ ngọt dỗ dành Lê Cẩm Thương vẫn còn sụt sịt mũi vì khóc.

“Sao môn hạ lại chiều hư nó như vậy nhỉ? Trò hư thì thầy phải thẳng tay dùng roi mà quất vào mông chứ, nói mãi lại chả khác nào đàn gẩy tai trâu cho mà xem” Lê Lan Đường chưa im lặng được bao lâu thì đã tìm được dịp chêm vào một câu khích bác, khiến Lê Cẩm Thương vừa mới thả lỏng tinh thần đã nhanh chóng trở về trạng thái căng thẳng, hai tay bấu chặt vào áo Hoàng Từ Lan mà trừng mắt nhìn bà chị mình đầy bi phẫn.

Cửu hoàng tỷ đúng là đồ ác ma xấu xa đáng ghét! Lúc nào cũng ức hiếp mình, còn dụ dỗ cả sư phó về phe với bà ấy nữa!

........

“Bẩm tổng quản, kết quả tuyển tú đã có rồi ạ” Trưởng ty của ty Bộ trực thuộc Thượng cung cục cùng nhất đẳng cung nữ bên cạnh quý phi đồng thời đến cung Đồng Hoa tìm Hoàng Từ Lan để thông báo. Trước đó họ còn không quên hành lễ với Lê Lan Đường vẫn đang ngồi ăn nhót chín bên cạnh. Với đám cung nữ thượng tầng cùng nữ quan trong cung, việc nhìn trước ngó sau, ngôn hành cẩn trọng mới là lá bùa hộ mạng tốt nhất giúp bản thân họ sinh tồn ở nơi này bao lâu nay.

Hai người hé mắt nhìn thập công chúa điện hạ đang ngủ ngon lành trong lòng tổng quản của mình mà có chút cảm giác không biết nên mô tả như thế nào. Bởi vậy liền bỏ qua mà thông báo với Hoàng Từ Lan: “Hậu cung chọn được một tá, cung nữ hơn sáu mươi, riêng phần nữ quan thì quý phi cho phép tổng quản tự quyết ạ”

Đứa cung nữ thiếp thân kia nghe đến đó bèn bồi theo: “Nô tì xin phép truyền lời của lệnh bà đến tổng quản, rằng số nữ quan đủ tiêu chuẩn ban đầu cộng lại vừa chẵn chịn mươi người. Nhưng suy cho cùng năm nay cũng có sự thay đổi nên lệnh bà quyết định để đám chúng nó cho tổng quản sắp xếp trước một phen, đến khi ưng ý thì nói với lệnh bà một lời là được rồi ạ. Lời của lệnh bà chỉ có như thế, kính tổng quản xét cho để nô tì về bẩm lại”

“Vừa đủ mười người? Như vậy thì so với số ty của lục cục hiện tại chẳng phải là bị thiếu hụt rồi ư?” Lê Lan Đường nhàn nhạt hỏi. Chẳng hiểu bà ấy vì sao chỉ chọn ra đủ chục người rồi đưa cho Hoàng Trọng Khanh tự định liệu nhỉ? Chẳng lẽ lại muốn thử khả năng con lợn này? Hay là bà ấy định dồn tâm trí cho đám phi tần mới nhập cung thất kia nên bên này để cho Hoàng Trọng Khanh tự mình xử lý? Người đa nghi như bà ấy lại có thể tin tưởng cấp dưới đến vậy ư? Khó tin thật.

“Ta cảm thấy mức ấy có khi lại vừa hay. Dù sao các ty cũng có đặc thù riêng, không hẳn là chia đều mới tốt” Hoàng Từ Lan cười cười “Nhân dịp này để các vị trưởng ty tự mình mang người về, ta thấy cũng khá là thú vị đấy” Màn giành giật người giữa Trần Thức và Phùng Hà vẫn còn chưa ngả ngũ đâu.

“Tổng quản, ý của ngài là định để đám nữ quan mới mẻ kia tự chọn ty để công tác?” Ty trưởng của ty Bộ hiển nhiên là đã bị bất ngờ đến choáng váng, vội vàng lên tiếng xác nhận thực hư. Tổng quản có lẫn lộn gì chăng, nói như vậy thì chẳng phải ty trưởng các nàng lại có thêm việc rồi ư! Cứ cái đà này thì ai rồi cũng thành Bồ Tát nghìn mắt nghìn tay mất thôi! Cửu điện hạ, ngài mau cứu chúng hạ quan đi!

“Đúng vậy, năm nay là năm đầu thực hiện việc này, cứ để đám chúng nó tự quyết định đi” Hoàng Từ Lan gật đầu. Dù sao cũng chưa thành biên chế chính thức, nếu không thể chịu đựng được thì lục cục cũng chẳng có hại gì. Vả lại ngay từ thuở ban đầu nàng đã cho đám chúng nó lựa chọn vận mệnh chính mình, vậy thì cũng chẳng ai dám lời ra tiếng vào rằng nàng chèn ép thuộc cấp.

“Ồ cái này hay đấy” Lê Lan Đường gật đầu. Nói xong lại tiếp tục ăn nhót mà bỏ qua ánh nhìn đầy tha thiết thảm thương của ty trưởng ty Bộ đang hướng về mình.

“.......” Ơ kìa điện hạ! Ngài phải thức tỉnh tổng quản đi chứ! Sao ngài lại hùa theo ngài ấy như thế! Như vậy chẳng phải là chúng hạ quan sắp tới sẽ mang thêm gánh nặng đèo bồng trẻ thơ con dại ư!

“Điện hạ cũng đã nói như vậy, các ngươi cứ án theo đó mà thực hiện đi” Hoàng Từ Lan xua tay, hiển nhiên là đã không muốn suy nghĩ gì thêm về việc này nữa. Nàng còn phải lo việc của con bé Hàm Linh ở nhà, chuyện đấy quả thực quan trọng hơn nhiều.

“Vâng, hạ quan đã rõ” Vị ty trưởng nọ cúi đầu đáp, sau đó lui ra ngoài mà lòng đứt từng đoạn ruột. Tổng quản ơi là tổng quản, vì sao cửu điện hạ nói cái gì ngài cũng đều gật đầu đồng ý thế kia! Chúng hạ quan rất buồn đấy tổng quản có hay chăng?

.......

“Tối nay điện hạ muốn ăn gì nào?” Hoàng Từ Lan nhỏ giọng hỏi Lê Lan Đường, hiển nhiên là sợ đứa nhỏ mình đang ôm giật mình thức giấc rồi bắt đầu khóc nháo bất mãn.

“Xơi nhót no rồi, chả muốn ăn nữa” Lê Lan Đường chỉ tay vào cái đĩa trống không trước mặt, nhún vai nói.

“Tiếc thật ấy nhỉ, hôm nay ta còn định sai người hầm canh cá chép đó” Hoàng Từ Lan lắc đầu ra chiều tiếc rẻ, sau đó lại nói “Lần này hậu cung lại thêm vào hơn chục nhân mạng, cũng không biết sắp tới sẽ náo nhiệt đến mức nào đây. Đám người bên ty Ký lại sắp phải cần mẫn tính toán ngày tháng rồi đấy, để nhầm thì lại chẳng ai chịu nổi trách nhiệm đâu” Những cái nhiễu sự nhàn thoại vào năm Đại Bảo thứ hai của đám Đinh Thắng, Đinh Phúc (1) nàng không muốn đến đời mình vẫn còn lặp lại. Thực hư tuy chỉ có người trong cuộc là tỏ tường hơn ai hết, nhưng đến khi những người đó đã vào quan tài cả thì đám hậu thế lại chỉ có thể căn cứ vào mấy lời hư hư thực thực để ước đoán xưa kia có gì.

“Ta lại muốn xem xem Ngô Tiệp dư rồi đây tương lai sẽ ra sao” Lê Lan Đường cười khẩy đầy trào phúng mà nói “Ả ta hẳn là cũng đang lo lắng bận tâm đến đám cung phi mới mẻ mơn mởn này lắm ấy nhỉ?”

“Ta vốn còn nghĩ người nên lao tâm nhất phải là Minh phi mới đúng chứ? Kính phi đã sớm buông bỏ mà lui về thả lòng cửa Phật, bà ấy căn bản không phải là người khiến quý phi để tâm đến, hơn nữa đám cung phi ở chốn này ai ai cũng rõ ràng mình nên lấy lòng ai mới hợp lý nhất. Ngô thị vốn một bè với Minh phi, nếu ả thất sủng thì Minh phi không thể vui vẻ nổi là xác đáng” Hoàng Từ Lan điềm đạm mà nói tiếp. Chuyện hôm qua xảy ra nàng vẫn chưa nói cho con ác ma này biết, dù sao cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp cho cam. Nếu để con ác ma này hay chuyện, chỉ sợ lại nghĩ đông nghĩ tây rồi gây thù hằn với thế lực nọ thì khốn khổ thay.

Dù sao manh mối cũng đã đứt từ lúc Vương Tiên tự vận, mà hiện tại nhúng tay vào công việc ở hoàng cung lại có quá nhiều thế lực nên rất khó để vọng đoán đây là hành động của thế lực nào và với mục đích là gì.

Nhưng hẳn không thể là Cẩm Lý Đào Nguyên. Đám người đó sẽ không tự tiện cho người quấy rối quy luật vận hành của bộ máy triều đình, như vậy chẳng khác nào vác đá đập vào chân mình, tự tìm phiền phức cả.

“Kính phi? Bà ta trông thì có vẻ như vậy, nhưng lại không phải vậy” Lê Lan Đường hướng mắt nhìn ra cửa sổ ngắm vầng tà dương đỏ ối đang dần chìm xuống đáy trời đằng mé tây, hắt ánh hồng quang in chiếu song cửa chạm hoa tạo thành bóng đen loang lổ hệt ngàn vạn con mắt đang mở trừng trừng. Có ô vuông vức như khuôn bánh, có ô méo mó như mấy cái hốc trên thân cây già, quái hình dị dạng vô cùng.

“Kính phi về danh thì xếp cuối tam phi, nhưng uy quyền thì đứng hàng nhì. Chỉ có bấy nhiêu thôi đã đủ chứng minh bà ta không thể là người đơn giản suốt ngày chỉ biết tụng kinh niệm Phật phó mặc tất cả không ngó ngàng đến được rồi” Những năm trước đây Kính phi tuy rằng không tỏ thái độ gì với nàng, cũng không có đối đãi thẳng thừng như hai bà phi kia nhưng cũng không hẳn là vì bà ta trời sinh tính cách bàng quan không kể sự. Trực giác của nàng cho rằng bà ta có mục đích của chính mình, ngay từ việc nuôi dưỡng nên một Lê Minh Kính cùng Lê Tảo đã phần nào xác minh điều đó.

Nhưng mục đích cuối cùng của bà ta là gì?

Gió xuân thổi bay mấy cánh hoa đào cuối cùng còn kiên cường bám trụ lại trên cây, lọt qua song cửa mà rơi vào chén trà để trước mặt Lê Lan Đường, làm dậy nên mấy lớp sóng dập dềnh. Dường như trong khoảnh khắc đó, nàng bỗng nhớ lại ở một đêm mưa rất xa xưa lúc mẹ nàng vừa mất, Kính phi đã đội ô đến viếng tang. Bà ấy đi lặng lẽ về âm thầm, không để một ai hay biết.

Vì ông đẻ nàng không cho phép phát tang, thậm chí đến việc mai táng của bà đẻ nàng cũng chỉ được dùng theo cách thức của một nữ quan thông thường không hơn không kém. Và Kính phi khi đó chính là người đến viếng tang duy nhất. Nàng vẫn nhớ được vẻ mặt có phần tái nhợt kém sắc vì bệnh kinh niên của bà ấy, nhất là đôi mắt đen trầm buồn kia như thấm đẫm sự ảm đạm của đêm mưa đó vậy.

Ngẫm lại thì bà Kính phi im hơi lặng tiếng chốn hậu cung cũng có lúc để lộ ra cảm xúc trong lòng như vậy ư? Vả lại, bà ấy sao lại mặc áo đen của người đưa tang?

.......

“Cửu hoàng nữ, ngươi phải nghe này”

“Cho dù ngươi có chán ghét kiếp sống này đến mức chỉ muốn chết quách đi cho xong, chán ghét tất cả những người xung quanh ngươi đến mức chỉ muốn giết hết tất cả bọn chúng thì cũng phải nhẫn nhịn mà sống vì chính bản thân mình và vì cả những người ẩn mình trong đêm đang dõi nhìn ngươi, đã nhớ cả chưa?”

Bà ấy nói xong những lời ấy cũng không đợi nàng trả lời hay gật đầu liền xoay người rời đi. Xiêm y màu đen trên người bà ấy như cái miệng tham lam của Thao Thiết đem mọi ánh sáng xung quanh nuốt chửng, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn lẫn vào bóng đêm bị cơn mưa dầm dai dẳng cả ngày làm cho biến tướng thành vũng sình lầy nhão nhoét sền sệt.

“Nó......cũng đã đi rồi”

“Phương Dung, lần này ngươi thắng rồi”

Tiếng nói tựa hồ than vãn kia nhẹ như vân vụ buổi sớm, nhanh chóng tan biến sau tấm phướn trắng báo tang nhuốm màu chết chóc tang tóc được dệt nên từ muôn vàn giọt mưa bạc đầu.

_______

CHÚ THÍCH

  1. Đây là một điểm nghi vấn gây tranh cãi trong lịch sử về thân thế của vua Nhân Tông. Đám công thần khai quốc bao gồm Đinh Liệt và Nguyễn Trãi cho rằng Lê Bang Cơ không phải con ruột của vua Thái Tông và bà Thần phi mà là của Lê Bang Sơn – một người thuộc chi dưới của ông nội ông (tức Thái Tổ). Đặc biệt hai tên nội thị là Đinh Phúc và Đinh Thắng chuyên ghi chép lại chu kì kinh nguyệt cùng kì thai nghén của các bà phi trong hậu cung đã lén lút báo lại với Nguyễn Trãi rằng bà Thần phi có mang mới hơn sáu tháng đã hạ sinh ra hoàng tử, đó là điều đáng nghi vấn.

Về sau hai tên nội thị này đã bị giết không rõ lí do, mọi nghi vấn đều hướng về Thần phi với lí do giết người diệt khẩu để trừ hậu hoạ. Chính Nguyễn Trãi trước khi lâm chung cũng đã bày tỏ sự hối hận khi ngay từ đầu không nghe lời hai gã nội thị kia.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Nội tuyến không ngừng được lên sóng, nào nào chúng ta lại cùng suy nghĩ tiếp về những ẩn số ngày xưa, những bí mật vẫn còn được cất giấu nay bị kẻ trộm mộ họ Tô này đào lên thôi nào :v

Kính phi rốt cuộc là ai? Có mối quan hệ gì với mẹ của cửu điện hạ và cả mẹ của Hoàng học sĩ? Rồi đây sẽ có sóng gió gì chốn cung đình cuộn trào dữ dội? Vương Tiên là người của ai? Là Đới Ngọc hay là của các thế lực khác chống lại Lê Tranh? Ối giồi ôi nội tuyến nhiều quá mọi người nhỉ :v Càng ngày như càng lạc trong rừng sương mù :v Mô tả một cách trực quan thì dây nội tuyến này là một hệ thống dây pháo, và tác giả đã châm ngòi nổ từ rất lâu rồi đó :v Nó đã cháy đến gần dây pháo to nhất rồi =)))) Những câu chữ trong văn án sẽ theo ngòi dẫn nổ mà từ từ hiện ra trọn vẹn, và rồi chân tướng sẽ dần được phơi bày ra ánh sáng :v Tác giả ôm bí mật này lâu quá, sắp nghẹn chết rồi =))))))

Còn bạn nào đã viết review thì đừng ngần ngại gửi về cho tác giả nhé :v Ôi chao, càng gần đến thời điểm kỉ niệm hai năm đào hố thì tác giả càng áp lực lấp hố, mà càng áp lực thì não lại nhảy ra plot twist và nội tuyến =))))) Ôi Tô mỗ sống lỗi quá rồi :v Đến lúc toàn văn hoàn chắc bình oxi còn cái vỏ mất :v:v

Bên BHTT này ảm đạm thật sự =)))))) Fan Tô mỗ rút sang Vietnovel hết thật rồi :v Chắc di cư dọn nhà sang Vietnovel luôn quá các fan nhỉ? Như vậy thì khi nào tác giả up chương mọi người đã note truyện vào tủ sách đều sẽ nhận được thông báo, không cần phải ngồi đăng nhập rồi F5 như ở BHTT :v Mặc dù tác giả vẫn luôn cố định khung giờ up chương là từ 14-16h nhưng mà để mọi người ngồi F5 mãi cũng không hay cho lắm đâu nhỉ :v Tội lỗi tội lỗi.

Đến ngày up chương 95 tác giả sẽ tổng kết lựa chọn phương án thể loại quà chúc mừng truyện đã lết được đến 100 chương nhé:v Nên là mọi người bây giờ đổi ý thì vẫn còn kịp đó :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16