Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 74: CỬU ĐIỆN HẠ THẬT RA LÀ CON NÍT

454 2 2 0

“Nực cười thay! Thế nhân đều bảo tài tử phải sánh đôi với giai nhân, cũng như trai anh hùng phải đi với gái thuyền quyên vậy! Nhưng cái họ không hiểu, chuyện yêu ai ghét ai lại chẳng có bất kì chuẩn mực nào để đong đếm cân đo cả. Ta yêu người hay ghét người đều vì trái tim ta muốn thế, hà cớ gì phải theo ý muốn của bất kì ai?”

***

Vầng ô đã khuất mé tây rồi.

Trái ngược với không khí ngày xuân rộn rã ở khắp các chốn nẻo nơi kinh thành, ở Hoàng phủ vẫn là một khoảnh tịch mịch yên ả đến dị thường, đám người hầu đi ngang qua nơi ở của Hoàng Từ Lan đều tự giác thả nhẹ bước chân, không dám gây ra một tiếng động.

Đây là lệnh của tiểu thư nhà bọn họ, tất nhiên không kẻ nào dám làm trái. Tiểu thư đã từng dặn dò qua rằng: nếu cửu điện hạ có sang đây và ngủ quên thì nhớ mà giữ im lặng, bất kì đứa nào làm ồn khiến ngài ấy tỉnh giấc thì tự giác mà lôi ra đánh đủ năm mươi roi cảnh cáo.

Tiểu thư chẳng bao giờ nói đùa, nên đám người hầu trong phủ đều vô cùng nghiêm cẩn mà tuân thủ.

Chuyện là Lê Lan Đường sau khi ở công chúa phủ về liền bắt đầu bị không khí tĩnh lặng ở Hoàng phủ làm cho buồn ngủ, tuy vậy vẫn nằng nặc đòi Hoàng Từ Lan hát cho mình nghe, còn rất chính kinh mà bảo rằng: đầu năm nghe đại tài nữ hát thì cả năm sẽ vui vẻ không ưu phiền.

Có thể với người khác Lê Lan Đường chính là một vị thân công chúa xinh đẹp nhưng máu lạnh tàn nhẫn, nhưng trước mặt Hoàng Từ Lan thì lại đơn giản là đứa con nít mãi không chịu lớn với những yêu cầu cực kỳ vô lý. Tỉ như hiện tại chẳng hạn.

“Điện hạ, đã tối rồi kìa, ngài đừng ngủ nữa” Hoàng Từ Lan chép xong cuốn Đạo Đức kinh thì phát hiện vầng ô đã sớm khuất mé tây rồi, vì vậy bèn bóp mũi con ác ma đang ngủ ngon lành bên cạnh dậy. Lúc chiều về tới phủ thì nằng nặc đòi nghe hát, nghe được vài câu đã lăn ra ngủ như chết, hoàn toàn không biết trời trăng mây nước là gì.

“Không muốn dậy” Lê Lan Đường nhăn mi bất mãn, xoay qua nắm lấy vạt áo đối khâm trên người Hoàng Từ Lan mà coi như chăn ấm, che kín cả mặt lại né thoát khỏi bàn tay đang bóp mũi mình.

“Mặt trời xuống núi rồi, ngài còn ngủ sẽ đau đầu lắm” Hoàng Từ Lan bật cười, đưa tay vò vò đầu Lê Lan Đường mà nói.

“Ta đã bảo là không muốn dậy rồi kia mà” Lê Lan Đường tiếp tục càu nhàu đầy bất mãn, sau đó lại lèm bèm mà nói “Môn hạ mau hát ta nghe một đoạn từ khúc nữa đi rồi ta sẽ dậy” Vốn còn định nghe Hoàng Trọng Khanh hát cho đỡ buồn ngủ, không ngờ đồ đầu lợn này hát một khúc ru ngủ lại còn hát đến là hay, làm nàng vừa nghe vài câu đã buồn ngủ díu cả hai mắt lại.

Sau này nếu có mất ngủ nhất định phải dụ dỗ Hoàng Trọng Khanh hát cho nghe mới được.

“Điện hạ phải dậy để còn về cung nữa, mau dậy đi nào” Hoàng Từ Lan không từ chối cũng không tỏ ra đồng ý với lời đề nghị kia của con ác ma Lê Lan Đường, tiếp tục vò vò đầu người nọ gọi dậy cho bằng được.

“Công chúa, có thuộc hạ cần gặp người, có cho vào không ạ?” Kim Phượng đứng bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa mà tâu báo.

“Cho hắn lăn vào đây đi” Lê Lan Đường nói mà chẳng một chút cảm xúc nào, rúc vào dưới vạt áo đối khâm đẫm hương trà của Hoàng Từ Lan làm ổ không chịu ngồi dậy, cũng không để đối phương tiếp tục vò đầu mình. Hừ, trưởng thành rồi nhưng con lợn này cứ xem nàng như con nít vậy.

Hừ, lại nói thêm việc ngày đầu năm cũng không được nghỉ ngơi, đến một đứa ám vệ cũng có cớ để quấy rầy nàng. Dám rằng quá nửa là có liên quan đến ông anh trưởng quý hoá kia rồi, chán chết.

“Điện hạ, thái tử cho vời người sang đông cung có việc ạ” Tên ám vệ vừa bước vào trong liền cúi đầu chào Hoàng Từ Lan, sau đó vô cùng kính cẩn mà lên tiếng bẩm báo với Lê Lan Đường.

“Bảo lại với thái tử rằng ta thấy trong người không khoẻ, hẹn đến hôm khác đi” Lê Lan Đường lãnh đạm nói, hoàn toàn không quan tâm tí nào đến việc người cho vời mình đến là trữ quân của đất nước.

“Điện hạ, như thế này chỉ sợ là....” Tên ám vệ hiển nhiên là trở nên phân vân không biết làm sao, chỉ biết ngẩn ra tại chỗ mà khó xử vô cùng.

“Ngươi bị điếc rồi phỏng?” Giọng của Lê Lan Đường đã lạnh lại càng thêm lạnh, hệt như lưỡi kiếm mỏng khẽ kề vào cổ đối phương khiến sắc mặt hắn thoáng chốc trắng bợt không chút sắc máu nào.

Ta không về thì hắn có thể làm được gì ta? Hắn cho rằng ta còn là đứa trẻ thân cô thế cô vô hại như ngày trước nữa đấy à? Dù có là thánh chỉ đến đây thì cũng đừng hòng khiến ta vâng theo. Dăm cái việc minh tranh ám đấu này ta đã quá chán rồi, hắn muốn thì tự đi mà làm.

“Vâng thuộc hạ sẽ về tâu lại với thái tử điện hạ” Gã ám vệ biết không cách nào lay chuyển được chủ nhân bèn gật đầu mà đáp, sau đó lại nói “Bên Cẩm Lý Đào Nguyên vừa cho người đến báo, Tân Minh vương có động thưa điện hạ”

“Tốt. Ta còn lo hắn thực sự hoá thành phật sống yên phận đấy” Lê Lan Đường cười khẩy, sau đó lại nhanh chóng trở về vẻ biếng nhác hệt như một con mèo lười mà nói “Bao giờ?” Nếu hắn không bỏ được Hoàng Từ Lan thì nàng chỉ còn cách khiến hắn bỏ mạng là xong. Nhưng không thể để hắn chết trước khi kẻ cấu kết với hắn lộ mặt được, vị trí đông cung phải để thái tử ngồi vững thì giang sơn này mới có thể tiếp tục yên bình, đám thân vương bạc nhược kém tài thiếu đức kia thì làm sao có thể quản lý được xã tắc này kia chứ.

Tiếc là bọn hắn chẳng biết được điều đó, luôn nghĩ bản thân đủ sức trở thành vị minh quân danh ghi thanh sử để hậu nhân đời sau ngưỡng mộ xướng tên.

“Hẳn là lúc đại yến mùng ba ạ” Ám vệ nhanh chóng hồi bẩm.

“Đã biết, giờ thì ngươi lăn ra khỏi đây được rồi đấy” Lê Lan Đường nhàn nhạt nói, riêng bản thân lại tiếp tục làm ổ trong lòng Hoàng Từ Lan “Hoàng môn hạ định đãi ta ăn tối với mấy món đây?”

Mùi trà này thơm thật sự.

“Đều do phòng bếp của phủ quyết định, ta cả buổi chiều đều ở đây trông chừng điện hạ ngủ cả đấy thôi” Hoàng Từ Lan bật cười, tập trung xếp mớ giấy trên bàn mà mặc kệ Lê Lan Đường đang bày trò quậy phá bên cạnh mình.

“Đột nhiên vừa nãy ta mơ về đêm mồng ba của tầm khoảng tám chín năm về trước. Lúc đó thường có một người bịt mặt lẻn vào cung thăm ta, sau đó sẽ đàn cho ta nghe” Lê Lan Đường cứ như đang tự sự quá khứ của mình thay vì kể ra giấc mơ hoang đường mà bản thân đã gặp phải “Người đó đàn rất hay. Nhưng sau đó lại chẳng thấy đến nữa, chỉ canh lúc đêm muộn mà sai thuộc hạ để hồng bao mừng tuổi lên bàn thôi”

“Vậy chứng tỏ người đó rất để tâm đến điện hạ còn gì” Hoàng Từ Lan hơi nhướng mày, sau đó chậm rãi nói ra.

“Đó là đồ đầu lợn ngu ngốc thì đúng hơn, trốn kĩ làm ta tìm mãi không ra” Lê Lan Đường lầm bầm. Hoàng Trọng Khanh rõ ràng chính là cái đầu lợn ngu si hết thuốc chữa.

“Vậy bây giờ cửu điện hạ anh minh thần võ của ta đã tìm ra người đó chưa?” Hoàng Từ Lan nghe xong bèn tỏ ra vô cùng nghiêm túc nghiền ngẫm mà hỏi lại.

“Đồ vào tay ta thì chẳng bao giờ có chuyện trốn thoát được cả đâu môn hạ ạ” Lê Lan Đường trào phúng cười nói. Biết bao kẻ còn đang ôm tâm tư với con lợn này của ta đấy, không giữ chặt là xổng mất ngay.

“Theo ta nghĩ, sở dĩ người đó vẫn để điện hạ tìm thấy mình, lại còn cam tâm ở lại bên cạnh ngài là bởi vì người đó hoàn toàn không có tâm tư rời đi thôi” Hoàng Từ Lan đã xếp xong xấp giấy dó đầy những chữ là chữ đem chèn dưới chặn giấy, ung dung mà nói “Chính vì không ôm tâm tư rời đi nên cho dù điện hạ có như thế nào đi chăng nữa, người đó cũng sẽ không chọn cách rời đi khỏi ngài”

“Người như bổn công chúa muốn sắc thì là đệ nhất, tiền tài cũng là đệ nhất, quyền thế cũng là đệ nhất, con lợn ngu ngốc kia chọn rời đi thì không những là đầu lợn mà còn là đầu lợn mắt bị mù” Lê Lan Đường đầy bất mãn mà nói. Cũng may là nàng lựa chọn cố gắng để đạt được đến ngày hôm nay, nếu không thì đã sớm bị con lợn này bỏ xa tít tắp không cách nào đuổi kịp rồi. Hoàng học sĩ danh tiếng vang xa, người mến mộ nhiều vô số chính là con lợn ngu ngốc này đây!

“Điện hạ, ngài không sợ rằng người nọ tự ti rằng bản thân và ngài không được môn đăng hộ đối ư?” Hoàng Từ Lan tiếp tục cười mà hỏi lại. Nếu không phải bởi vì thân phận của đứa bé này cao quý đến như vậy, nàng cũng không tình nguyện mang trên mình nhiều cái danh khí kia mà làm gì, cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý vào cung khom lưng vì mấy đấu gạo. Nghĩ đến mới thật là cực thân làm sao, nếu không chắc chắn có kết quả nàng mong muốn thì chắc xin cáo lão hồi hương sớm cho xong.

“Ta không quan tâm thì thôi, đồ đầu lợn đó quan tâm làm gì?” Lê Lan Đường hừ lạnh mà nói “Nực cười thay! Thế nhân đều bảo tài tử phải sánh đôi với giai nhân, cũng như trai anh hùng phải đi với gái thuyền quyên vậy! Nhưng cái họ không hiểu, chuyện yêu ai ghét ai lại chẳng có bất kì chuẩn mực nào để đong đếm cân đo cả. Ta yêu người hay ghét người đều vì trái tim ta muốn thế, hà cớ gì phải theo ý muốn của bất kì ai?” Ta chính là người phóng túng như vậy, kẻ nào dám quản ta? Cho dù người ta yêu thích chính là đại tài nữ người người thèm khát thì đã làm sao, chỉ cần người nọ không chê ta phiền là được, còn kẻ khác thấy như thế nào ta chẳng quan tâm.

“Điện hạ của ta thật giỏi, làm ta hết lí lẽ để phản bác ngài rồi” Hoàng Từ Lan lại cười, giơ hai tay lên ra vẻ bản thân đã đầu hàng trước đống lí lẽ của con ác ma luôn được mình dung túng kia. Từ nhỏ đã mồm mép tép nhảy rồi, lớn lên chỉ có hơn chứ chẳng bớt đi tẹo nào cả. Quả nhiên là con ác ma.

Thật ra trong chuyện tình cảm trước nay vốn chẳng có nghĩa vụ hay thân phận rạch ròi rằng người sẽ phải làm điều này còn ta sẽ làm thế kia mới là phải. Người ta thường tỏ ra đắn đo do dự khi nghĩ về bốn từ ‘lưỡng tình tương duyệt’ rốt cuộc có ý nghĩa to lớn gì, kì thực bốn chữ ấy đơn giản chỉ là ta có thể vì người mà làm những việc trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể làm được, mà vừa vặn làm sao, người cũng như thế với ta.

Nói chi đến nỗi lòng Lương Chúc, ta chỉ nguyện có thể cùng người kết cỏ ngậm vành đã là quá đủ. Nguyện dùng cả một đời, chúc khanh an.

***

Mùng ba tháng giêng.

Trong cung tổ chức hội thi đánh cầu xúc cúc.

Thật ra nói là đánh cầu thì cũng không quá chính xác với tình hình hiện tại, bởi các vị hoàng thân nhà Lê chơi trò xúc cúc có rất nhiều điểm khác so với quy củ truyền thống từ thời nhà Đường được truyền bá sang. Theo lệ cũ thì người chơi sẽ chia làm hai đội, cưỡi ngựa cầm gậy đánh xúc cúc cầu vào vị trí đã được chỉ định thì xem như được điểm, đến khi hết thời gian đội nhiều điểm hơn sẽ là đội chiến thắng chung cuộc. Bởi vậy nên mới gọi là đánh cầu xúc cúc. Tuy nhiên đến hiện tại thì đã chuyển thành so thân thủ đá xúc cúc cầu, bởi vì cưỡi ngựa lúc trời xuân ẩm thấp trơn trượt thật sự rất nguy hiểm.

“Hoàng học sĩ ngài không tham gia ư?” Lê Minh Kính nhìn thấy Hoàng Từ Lan ngồi cách đó không xa bèn tiến đến gần thăm hỏi. Trong tiết trời nắng nhạt kèm theo vài luồng gió sơ xuân lành lạnh khiến lòng người khoan khoái dễ chịu như thế này, Hoàng Từ Lan trên người mặc một bộ y sam màu bích lục toát ra vẻ nhàn nhã ung dung thật khiến người khác không kìm được mà để mắt đến.

Thanh bạch, tĩnh lặng và ôn hoà vô cùng. Vốn nàng còn định tiện tay dắt mối tìm cho Hoàng Từ Lan vài mối tốt nhưng từ khi nghe Bùi Dũng nói vị học sĩ này có sở thích nuôi ác ma, hơn nữa đối tượng lại chính là đứa em gái đáng sợ của mình, Lê Minh Kính đã chẳng chút do dự xoá hết toàn bộ ý định kia.

Bỏ đi cho lành, để Lê Lan Đường biết được nó há có thể để yên cho nàng sao? Ô danh của nó sớm nổi khắp nội cung rồi, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

“Chào tam công chúa” Hoàng Từ Lan phát hiện người đến là Lê Minh Kính đã lâu không thấy bèn gật đầu chào, đồng thời hỏi thăm cho phải phép “Điện hạ cũng không tham gia chơi xúc cúc ư?” Nếu là người tham gia thì đã phải đổi sang tiễn bào cho dễ hành động, sao có thể mặc cung bào rườm rà nặng nề như thế kia được?

“Ta không có thân thủ tốt, tham gia chỉ thêm phiền cho đồng đội thôi. Chi bằng ngồi yên ở đây làm khán giả là tốt nhất” Lê Minh Kính vô cùng thẳng thắn mà trả lời, sau đó lại vờ như vô tình mà hỏi “Cửu nương nhà ta nó có tham gia không?” Với tính cách của đứa em gái kia thì hẳn là nó hận không thể bám dính lấy Hoàng Từ Lan cả ngày ấy chứ, nếu không có ở đây thì hẳn là đã tham gia thi đấu rồi.

“Điện hạ tinh ý, đúng là cửu điện hạ có tham gia” Hoàng Từ Lan gật đầu đáp, sau đó liền theo phản xạ mà đưa tay ôm lấy thân hình nho nhỏ như cái bánh giầy đang nhào vào lòng mình.

Là Lê Cẩm Thương vừa mới được đám cung nữ nội quan tiền hô hậu ủng dẫn đến sân đấu.

“Thập nương, chỗ ngồi của em ở đằng kia không phải ư? Sao lại ở đây làm phiền sư phó thế này hả?” Lê Minh Kính nhìn đứa em mình đang dùng cả tay lẫn chân bám trên mình Hoàng Từ Lan như thạch sùng đu cột vô cùng mất hình tượng, bèn khẽ gắt lên nhắc nhở.

“Em thích ngồi với sư phó cơ” Lê Cẩm Thương chu môi cãi, hiển nhiên là không thích mình bị trưởng bối trong nhà rầy mắng chỉ vì ngồi với sư phó.

“Như vậy sao mà được hả? Về chỗ ngồi của mình mau lên” Lê Minh Kính trừng mắt nghiêm giọng. Nó lúc trước có bao giờ dính người đến độ này đâu, từ ngày theo Hoàng Từ Lan học hành đọc sách liền biến thành cái bánh giầy dính đến độ này rồi cơ đấy. Nếu là người ngoài không biết cơ sự, hẳn còn nghĩ Hoàng Từ Lan là mẹ ruột của nó không chừng.

“Điện hạ không cần lo lắng quá. Thập điện hạ rất ngoan, ngài ấy sẽ không làm ra điều gì quá đáng với hạ quan đâu” Hoàng Từ Lan lên tiếng hoà giải, cười cười ôm Lê Cẩm Thương vào lòng, còn lột kẹo đưa cho nó. Cái bánh giầy này có lúc nào là không đòi ôm đâu, chẳng có gì lạ cả.

Lê Minh Kính: “......” Thôi bỏ đi, cái cung thành này từ lúc nàng hạ giá mà rời khỏi đã biến thành cái dạng gì nàng cũng chẳng rõ nữa rồi, đây căn bản không phải là đứa em gái thứ mười trong ấn tượng của nàng. Nó cứ như là con gái của Hoàng học sĩ đây vậy!

Mà ngẫm nghĩ lại thì những người bằng tuổi với Hoàng Từ Lan, nếu là nữ nhi nhà bình thường hẳn là đã con hai ba đứa rồi ấy chứ, riêng người này lại vẫn cứ vò võ một mình, cũng chẳng nghe được phong chiêm gì cho thấy là sắp về làm dâu họ khác. Nếu đúng như tên điên Bùi Dũng nói thì chấp niệm của Hoàng Từ Lan về Lê Lan Đường lớn đến mức đó thật ư?

Quả thật khó tin hết mức, cả hai người này đều là nữ nhi gia thập phần toàn mỹ trong mắt thế nhân, muốn yêu ai mà chẳng được, làm sao có thể nảy ra cái tâm tư dị biệt với đối phương như thế kia? Đây rõ ràng là việc trái cương thường đạo lý ở đời! Lê Lan Đường tuỳ hứng đã đành, sao đến cả Hoàng Từ Lan cũng có thể mù quáng như thế được?

Hừ, mà thôi mặc đi. Chuyện nàng hạ giá cưới Bùi Dũng, chính nàng còn thấy nó thật là ngược đời và vô lý nữa là. Nếu cuộc đời này lúc nào cũng có thể vẹn toàn giữa ý muốn cá nhân và luân thường phép tắc thì làm sao nảy ra được nhiều bi kịch như thế kia chứ.

........

“Điện hạ có làm sao không?” Hoàng Từ Lan chau mày hỏi Lê Lan Đường vẫn còn đang ngẩn người ra, sau đó nhìn quanh một lượt. Sát na vừa rồi nàng thực sự đã sợ hãi.

Lúc nãy cầu môn bỗng dưng gãy ngang mà đổ xuống, hoàn toàn không để đám tuyển thủ dưới sân kịp ứng phó mà co chân bỏ chạy. Cũng may Hoàng Từ Lan vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Lê Lan Đường trên sân đấu, vì vậy khi biến cố vừa ập xuống đã kịp thời dùng chiêu Lôi Phong của Đạp Vân Bộ, như sét đánh không kịp bưng tai kéo Lê Lan Đường ra khỏi chỗ đó.

Đám hoàng thân quốc thích dính phải biến cố đều bị thương không ít thì nhiều, chỉ duy có Lê Lan Đường là lành lặn không chút trầy xước vì được Hoàng Từ Lan ứng cứu kịp thời. Biến cố này xảy ra quá bất ngờ, thực sự khiến mọi người đều phải ngỡ ngàng bởi trụ cầu môn đều được cố định rất chắc chắn, không thể vô cớ yếu ớt đến mức gãy ngang như thế được.

“Đau chỗ này” Lê Lan Đường vừa nhăn mi như bị đau vừa chìa lòng bàn tay ra, bên trong có vài vết trầy xước vẫn đang rướm máu. Với bản lĩnh của nàng thì dăm ba cái sự vụ này đều dư sức né thoát, nhưng vừa định né sang một bên thì con lợn Hoàng Trọng Khanh đã chạy đến lôi nàng ra ngoài, vì vậy cũng không ngần ngại tận dụng cơ hội để hưởng quan tâm.

Sự quan tâm của con lợn Hoàng Trọng Khanh thì chẳng bao giờ là đủ cả.

“Sao điện hạ lại bị thương thế này?” Hoàng Từ Lan rõ ràng đã bị mấy vết xước kia thu hút sự chú ý, sau khi cầm lên quan sát một hồi bèn hỏi “Điện hạ không cần chơi cái trò này đến nghiêm túc như vậy đâu, rất dễ bị thương. Có đau lắm không?” Rõ ràng vừa nãy còn rất hăng máu quần ẩu với đám chị em nhà mình kia mà, sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt tội nghiệp thế này? Hình như là đau thật?

“Đau vô cùng” Lê Lan Đường thấy Hoàng Từ Lan đã bị bản mặt của mình lừa bèn tiếp tục tỏ ra đau đớn mà gật đầu hưởng ứng.

“Được rồi, ta đưa điện hạ về cung Kiến Ninh bôi thuốc nhé” Hoàng Từ Lan nhìn đám cấm vệ đang bận rộn xử lý hiện trường rồi nói “Trạng huống như thế này thì cũng chẳng thể tiếp tục chơi được nữa rồi, cũng chẳng ở lại để mà làm gì nữa cả. Bôi thuốc xong sẽ không đau nữa” Sự vụ ở đây nàng sẽ hỏi Bùi Dũng sau vậy, trước mắt lo cho đứa nhỏ này đã. Hướng cây cầu môn ngã xuống rõ ràng là hướng về phía Lê Lan Đường, nói là ngẫu nhiên xảy ra e rằng quá ngu ngốc rồi.

Theo cung cách bố trí người chơi xúc cúc, khả năng của Lê Lan Đường chính là hợp để đi tiên phong đoạt cầu, bởi vậy mà nếu trụ gãy đổ, những người nằm trong hàng tiền phương sẽ dính phải trước nhất.

Nếu vừa nãy không kịp kéo đứa nhỏ này ra, kết quả thành ra như thế nào nàng thực sự không dám nghĩ tới. Trụ cầu môn to đến hai người ôm vẫn chưa xuể, nếu ngã đè xuống tấm thân xương thịt thì sẽ thành cái dạng gì? Đám người này xem ra không chỉ đặt ác ý lên mỗi nàng và thái tử mà là tất cả phe cánh của thái tử đều có phần.

Đúng là biết cách khiến người khác đạt đến giới hạn nhẫn nhịn thật. Bọn hắn nảy chủ ý lên người thái tử nàng có thể bàng quan xem như không liên can, nhưng nếu dính líu đến cả đứa nhỏ này thì đã hoàn toàn chạm đến giới hạn cuối cùng.

Hoàng Từ Lan vừa ngẫm nghĩ đến đó thì đầu bỗng nhiên choáng váng một trận khiến tầm mắt thoáng hoa lên một chặp rồi dứt hẳn, đâu đó còn vọng lại tiếng nói vô cùng âm u đáng sợ cứ văng vẳng bên tai: giết đi, giết cả đi. Có điều nó thoáng qua rất nhanh nên nàng hoàn toàn không để tâm đến nữa, chỉ chuyên chú vào việc lôi Lê Lan Đường về cung.

Không ngờ vừa xoay người đi thì đằng xa vọng lại tiếng gọi í ới của ai đó, khiến cả Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đều phải dừng lại mà ngoái sang nhìn.

Là Lâm vương.

“Từ Lan! Lan Đường! Hai người đang định đi đâu vậy?” Hắn nhìn hai người trước mặt, tỏ ra rất tự nhiên mà hỏi thăm.

_____

LỜI TÁC GIẢ

Đại khái là có chuyện quan trọng muốn nói cho mọi người nghe đây =))))) Tấn Giang sắp khai trương phiên bản ứng dụng dành cho người dùng quốc tế, triển khai translate các tiểu thuyết nổi trước nay ở mảng thuần ái (bao gồm tác phẩm thuộc thể loại ngôn tình, đam mỹ, bách hợp, non CP được gắn các hastag lành mạnh theo cột mốc độ tuổi phù hợp cho các em từ 13 tuổi trở lên đấy) sang tiếng Anh trước tiên, các ngôn ngữ khác sẽ được tính đến sau và SẼ KÍ HỢP ĐỒNG THUÊ DỊCH GIẢ ĐỂ DỊCH SANG NGÔN NGỮ ĐÓ. Nói một cách dễ hiểu thì mọi người đang đọc truyện tác giả viết chính là một tác phẩm thuộc thể loại thuần ái đúng nghĩa nhận diện của Tấn Giang.

Với tác giả thì không mấy ảnh hưởng vì tác giả không phải editor nhưng với web này thì có ảnh hưởng, và tác giả cũng không rõ là bàn tay Tấn Giang sẽ có thể càn quét đến đâu nhưng nếu có một ngày tìm không ra website này, mọi người cũng đừng hoảng hốt :v Tác giả vẫn có hang dự phòng cho mọi người trên Vietnovel và cả WP. Mục đích tác giả nhắc đến việc này chính là để mọi người có chuẩn bị tâm lý, đỡ ngỡ ngàng thôi nhé.

Vietnovel là nền tảng truyện việt có khá nhiều điểm tương đồng với Tấn Giang, nên sẽ không sao cả, mọi người có thể an tâm rằng chúng ta vẫn sẽ có thể sống tốt ở bên ấy nếu xảy ra trục trặc nhé =)))))) Năm nay nhiều biến động cản trở việc lấp hố của tác giả quá, cũng may là đã sớm có chuẩn bị cho mọi trường hợp có thể xảy đến :v

Nghe xuân sang thấy trong lòng mình ứa gan :v Dọn nhà mệt muốn xỉu thì chớ còn phải đón nhận những tin tức đau buồn như thế này đây :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16