Chẳng mấy chốc mà đã tới Thanh Minh.
Lễ Thanh Minh này với Hoàng Từ Lan là thời điểm quan trọng trong năm. Bốn mùa mười hai tháng không được mấy bận nàng đi thăm mẹ mình, dịp này là một trong số đó. Dung mạo của bà đã sớm trở nên nhạt nhoà, chỉ có giọng nói ấm áp như gió xuân là cứ mãi lởn vởn trong tâm trí. Từ Lan lên bốn tuổi thì trở thành đứa trẻ không mẹ, cả kinh thành ai cũng biết đến con nhóc Hoàng phủ không có mẹ cùng Hoàng học sĩ thà gà trống nuôi con cũng không nạp thêm vợ.
Thời gian như nước chảy, rất rất lâu mà lại cứ ngỡ như ngày hôm qua.
Con nhóc Hoàng Từ Lan nghịch ngợm phá phách, bị nhiều người khinh bỉ ‘có cha mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy’ giờ trở thành đệ nhất tài nữ chốn kinh thành, bao người đón kẻ đưa. Chỉ là chuyện nàng sớm mồ côi mẹ, lại không cách nào xoá bỏ được.
***
Từ Lan mặc một bộ thường phục gọn nhẹ, mang guốc mộc xách theo giỏ tre đựng nhang đèn tiến về ngoại ô kinh thành. Trời âm u từ mờ sáng, lại còn trút cho một trận mưa khiến không khí tươi mới nhẹ nhàng, tâm tình cũng trở nên khấp khởi một chốc.
Nàng giẫm lên mấy vũng nước đọng, tiến về một ngọn đồi nhỏ tĩnh lặng. Phía này dân cư thưa thớt, mồ mả lại nhiều, bởi hôm nay Thanh Minh nên người qua kẻ lại góp phần xua tan đi cái âm trầm vắng vẻ vốn có. Đi qua mấy hàng mộ, Từ Lan đừng lại trước một tấm bia to bằng đá, phía trên khắc dòng chữ vuông vắn chỉnh tề: Lễ bộ Thượng thư kiêm Đông các đại học sĩ phu nhân Phương thị chi mộ. Màu xám trắng của tấm bia kết hợp với màu xanh lấm chấm trên nấm mồ trông vô cùng chói mắt, nàng không nề hà bắt đầu dùng cuốc phát đất nhổ cỏ.
Ông già trông khu mộ từ trong chòi canh đi ra, thấy Hoàng Từ Lan lúi húi làm công việc thì thở dài mỉm cười. Đã rất nhiều năm, cứ cố định tầm này sẽ có một cô gái mặc quần áo gấm vóc, tay cầm cuốc đích thân nhổ cỏ mộ. Lão lúc đầu đầy ắp tò mò, nhưng sau khi biết đó là mộ của ai, chỉ còn lại thương cảm.
Lão vốn là người trong kinh, há lại có thể không biết được sao?
Lão cũng không rõ bản thân đã sống trong nơi u ám đầy tử khí này lâu đến mức nào, chỉ nhớ từ khi bị đứa con trai lão coi như châu báu ngọc ngà đánh cho què chân rồi trỏ vào mặt lão nói lão là kẻ già đổ đốn, có lẽ trên đời này thực sự có những chuyện so với cái chết còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn rất nhiều. Cái chân què có thể đắp thuốc rồi đi khập khiễng, nhưng trái tim đã bị đạp cho nát bét thì không cách nào vá lại. Nếu có thể khóc thì thật tốt, cho dù có là giả dối như những đứa con cái nhà giàu đến đây chôn lão cha già đã chết rũ của chúng nó cũng được, tiếc là lão không cách nào rặn ra nổi một giọt nước mắt.
Lão già vô dụng như lão đang mong ước điều xa xỉ gì đây? Lão đột nhiên lại có đủ dũng khí để mong ước kiếp sau mình có đứa con biết hiếu đạo như đứa bé mất mẹ từ nhỏ kia ư?
Chính lão cũng muốn tự cười nhạo bản thân mình.
“Ui chao Hoàng tiểu thư đến sớm thế?” Cái giọng khàn đặc của lão khiến Từ Lan quay mặt lại.
“Vẫn là nên tranh thủ làm sớm kẻo nắng lên thôi bác” Nàng cười cười đáp lại.
“Vậy tiểu thư cứ làm đi, lão đi trước” Lão lê cái chân què di chuyển, rồi như nhớ cái gì đó mà dừng lại “Đêm qua Hoàng lão học sĩ có đến đây đấy” Nói xong lão cũng không tiếp tục nán lại, bóng lưng đơn bạc dần dần khuất sau làm sương mù mỏng manh.
“Ta sao có thể không biết điều đó được...” Từ Lan lẩm bẩm rồi tiếp tục chuyên tâm vào công việc nhổ cỏ.
.....
Đến khoảng giờ Mão, sương tan hết, người đến thăm mộ cũng bắt đầu đông hơn.
Hoàng Từ Lan nâng tay áo lau mồ hôi rịn ra trên trán, phủi sạch tay rồi nghiêm chỉnh lấy đồ nhang đèn bánh trái trong giỏ tre ra đặt lên trước bia mộ. Nàng thắp nến, đốt ba cây nhang, vừa làm vừa nhỏ giọng nói: “Mẹ, mới đó liền tới một cái Thanh Minh nữa rồi. Nữ nhi của người vẫn chưa gả, vẫn tiếp tục đến đây làm phiền người đây. Dạo này xảy ra rất nhiều việc rất khó tin, khiến nữ nhi cảm thấy cuộc sống của mình đảo lộn hết cả...” Thắp nhang xong, nàng dựa cả người vào nấm nộ vừa được bản thân dọn dẹp sạch sẽ, như một đứa nhỏ chui vào lòng mẹ, tiếp tục thủ thỉ: “Nữ nhi cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc gả đi, nhưng lòng lại không muốn bỏ cha cứ đơn độc lẻ bóng như thế mà không người chăm sóc. Làm nữ quan cũng chẳng khác chi, cung cấm vốn là cái lồng vàng sặc sỡ kiên cố, nữ nhi sẽ lại càng không thể chăm sóc được cha” Gió sớm mang theo mùi đất, lởn vởn bên tà áo của nàng rồi mơn trớn qua tóc mai, thổi rơi giọt nước mắt trong suốt thấm xuống đất mộ.
“Mẹ, liệu nữ nhi có thể tin tưởng ai đây?” Từ Lan nhắm mắt, thở dài. Trên gương mặt vẫn là biểu cảm thanh lãnh đạm nhiên nhưng đã xuất hiện vết nứt. Nào là thống khổ, bất lực, cô độc, bất đắc dĩ,... Tất cả như những oan hồn chen chúc nhau hòng lao ra khỏi địa ngục giày vò.
“Người như nữ nhi luôn lo được mất, sao có thể xứng đáng đây?” Tiếng nói tan vào cơn gió se lạnh buổi sớm, lúc có lúc không. Vết nứt kia cũng nhanh chóng biến mất, như từ nãy đến giờ chưa có bất kì điều gì phát sinh. Thần thái đạm nhiên hoà nhã vô cùng hoàn hảo lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp nọ.
***
Trần Hải Đình mặc dù luôn kiếm sống bằng nghề y, nhưng thân cũng là người tu đạo nên thỉnh thoảng sẽ đồng ý đi làm một ít pháp sự, xem phong thuỷ tướng số kiếm tiền cải thiện cuộc sống. Trần thần y quả thực rất nghèo, chỉ khấm khá hơn mức bần cùng một chút mà thôi. Ít nhất tất cả mọi người quen biết Trần Hải Đình và Nhược Khê đều rất đồng ý điểm này.
Hôm nay Trần Hải Đình dắt theo học trò xuống núi kiếm ít tiền để bữa cơm có thịt.
“Sư phụ, hôm nay chúng ta đến nhà Triệu phú hộ làm pháp sự nho nhỏ thôi, sao người lại bắt đồ nhi cầm theo hòm thuốc làm gì?” Nhược Khê rất không vui, tự dưng sư phụ cứ một mực bắt nàng cầm theo hòm thuốc vừa to vừa nặng này. Có ai nhờ người xem bệnh đâu?
“Bảo trò cầm thì trò cứ cầm đi, ắt sẽ có chỗ hữu dụng thôi” Trần Hải Đình nhẹ nhàng nói, tay cầm dù giấy che mưa. Ống tay áo bằng lụa tuột xuống để lộ cánh tay trắng nõn.
“...” Mau nhìn xem đi kìa, sư phụ nàng nhìn không hề giống người nghèo! Có ai đói khổ mà mặc xiêm y lụa là gấm vóc như thế này không? Chưa kể cái thần thái như tiểu thư đài các này nữa!
“Sư phụ, con vẫn luôn cảm thấy người có bí mất rất lớn giấu con” Nhược Khê càng nghĩ càng thấy không đúng, liền quyết tâm mở miệng. Làm gì có người nào xuất thân nông dân, suốt ngày ở nơi núi non thâm u mà học thức cao siêu như thế này được? Nàng chỉ mới thấy qua hai người có thể nói chuyện ngang tài ngang sức với sư phụ là thất công chúa phú quý đại hộ và Hoàng tiểu thư mà thôi. Lẽ nào sư phụ là tiểu thư quý tộc? Nhưng sao lại nghèo kiết xác như thế này nhỉ? Càng nghĩ lại càng không thấy đúng.
“Ta thì có thể có bí mật gì được” Trần Hải Đình cười nhẹ như gió thoảng, mặt không hề đổi sắc “Chẳng phải trước giờ trò luôn ở cạnh ta sao?”
“Nhưng trước đó người sống như thế nào thì con cũng không hề biết” Nhược Khê chu môi, lắc lắc đầu làm mái tóc được buộc cao lay động, giọng lầm bầm có phần ấm ức “Rõ ràng nhìn sư phụ không giống người nghèo...”
“Ừ, ta quả là nhìn rất giống người giàu” Trần Hải Đình cười rộ, mắt hạnh cong cong “Nhưng ta thực sự không có tiền, chỉ có thể ăn rau luộc dưa muối thôi”
“Vậy sao người không tiếp tục ăn rau luộc dưa muối đi, còn xuống núi đi pháp sự làm gì” Nhược Khê nhìn sư phụ mình đầy khinh bỉ, chẳng phải ngày nào cũng nói nàng đi bẫy chim về nướng để cải thiện bữa cơm sao? Người lại còn nói như thể bản thân trai giới trường kỳ vậy.
“Tất nhiên là làm pháp sự để được ăn chực rồi, đỡ tiền cơm” Trần Hải Đình không hổ là thần y keo kiệt vô sỉ, nói ra câu này mà không một chút ngại ngần nào.
“....” Nhược Khê trợn mắt, nhận thua trước sư phụ mình. Đi làm pháp sự chỉ để tiết kiệm tiền cơm sao? Sư phụ đúng là quá biết tính toán!
Nhưng nghĩ tới bữa cơm chay thịnh soạn ở nhà Triệu phú hộ, mắt Nhược Khê sáng lên, nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Quả là thầy nào trò nấy.
.....
Nhà Triệu phú hộ ở phía Đông kinh thành, tính ra thì cũng là cái nhà to lớn bề thế ở đất kinh thành phồn hoa đắt đỏ này.
Lúc hai thầy trò Trần Hải Đình đến nơi đã thấy sư Tuệ Giác – người quen của Trần thần y đứng đó chờ. Vị sư này đức cao vọng trọng, rất có tiếng tăm ở khắp mạn Thiên Trường. Phải nói đến mẹ của Triệu phú hộ hay ăn chay niệm Phật lại thường sắm sửa của nả đi lễ chùa, nên sư Tuệ Giác rất có thiện cảm, nếu không sư cũng sẽ không đích thân vượt đường sá xa xôi đến kinh thành. Lần này pháp sự khá lớn, sư lại cảm giác không yên tâm nên liền mời Trần Hải Đình đến phụ giúp một tay. Nói gì thì nói, Trần Hải Đình tuy tính tình cổ quái nhưng phân biệt đen trắng rất rõ ràng, chưa kể là đệ tử chân truyền của người nọ, bản lĩnh quả thực không hề nhỏ.
“Trên đường gặp phải mưa nên có chút chậm chạp, đã để sư đợi lâu rồi” Trần Hải Đình bước vào mái hiên trước cổng, buông dù xuống để qua một bên.
“A di đà Phật, bần tăng cũng chỉ đứng đây chưa lâu, Tuệ Thanh đã đến, vậy chúng ta vẫn là nên vào trong trước đã” Tuệ Giác tay xoay chuỗi, dẫn đầu bước vào trong nhà.
“Vẫn nên gọi là Hải Đình thôi, lâu quá tiểu tăng lại thoáng quên mất pháp danh của mình rồi” Ở trong chốn tu hành, Trần Hải Đình có pháp danh là Tuệ Thanh, điều này rất ít người biết được.
“Bần tăng thấy cứ gọi theo pháp danh sẽ thuận tiện hơn nhiều” Tuệ Giác mỉm cười hàm hậu, không lộ ra hỉ nộ ái ố.
Trời đã ngớt mưa, từng mảng ánh sáng chiếu xuống khoảnh sân vườn trong nhà Triệu phú hộ, tăng thêm sức sống. Trần Hải Đình theo sau vị sư già, đến gặp chủ nhà tức là Triệu phú hộ. Đám gia nhân trong nhà thấy Trần Hải Đình đi ngang, đều len lén đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp mặc viên lĩnh đại khâm xanh đen này, xì xầm đoán qua đoán lại. Cũng đúng, vì nhìn Trần thần y không giống người đã xuất gia tu hành. Nếu nhìn thấy ngoài phố, chỉ sợ sẽ khiến người ta nhầm tưởng đến vị tiểu thư nhà giàu nào đó đang đi dạo mà thôi.
“Chào Triệu thiện nhân” Trần Hải Đình hơi gật đầu chào chủ nhà, tiện thể đưa tay ấn nhẹ đầu Nhược Khê “Trò mau chào người lớn đi” Cái con nhóc tì này thấy nhà giàu có, trang trí lộng lẫy chút đỉnh là mắt sáng lên, không giữ chút hình tượng gì cả.
“Con chào ông ạ” Nhược Khê thầm bĩu môi, cũng thuận theo lời sư phụ mà cúi người chào.
“Khách khí khách khí quá” Triệu phú hộ - Triệu Lương vội vàng nói, sau đó liền ra hiệu mời ngồi. Lão thừa nhận bản thân có chút thẫn thờ khi nhìn thì dung nhan của cô gái trước mặt.
“Đây là Tuệ Thanh, đệ tử tại ngoại của sư tôn ta” Tuệ Giác từ tốn giải thích, không hề giấu diếm về thân thế của Trần Hải Đình. Sư còn bồi thêm “Sư tôn ta đến lúc sắp viên tịch mới nhận Tuệ Thanh làm đệ tử, tuy không quy y Tam Bảo nhưng Tuệ Thanh vẫn là người Phật môn” Sắc tức thị không, năm đó sư khá thắc mắc tại sao sư tôn lại chọn Tuệ Thanh làm đệ tử thủ tịch, lại có thể cho phép không cần quy y... Đến giờ cuối cùng cũng rành mạch, với Tuệ Thanh thì quy y hay không đã chẳng quan trọng nữa, vì tâm người này đã sớm rỗng tuếch, thấu triệt cái lẽ vô thường rồi.
Không tức thị sắc, chính sự trống rỗng này mới là nét đẹp chân chính của Tuệ Thanh. Thanh đăng cổ Phật, sư tôn đặt pháp danh rất có ý nghĩa.
Triệu Lương giật mình khi nghe sư Tuệ Giác có tiếng tăm này giới thiệu cô gái kia một cách nghiêm cẩn đến như thế. Lão cũng không phải chưa thấy qua đệ tử Phật môn được tại ngoại, nhưng thân phận của người này lại bất đồng. Nếu là đệ tử của sư tôn ngài Tuệ Giác, vậy chẳng phải là bối phận còn cao hơn ư?
Lão thu hồi những tâm tư phức tạp, vội vàng niềm nở: “Biết được đều là bậc đại sư có danh tiếng, Triệu mỗ có thể yên lòng rồi. Trước tiên mời các vị đến phòng ăn dùng bữa cơm chay nghỉ ngơi chốc lát, đến khi pháp sự bắt đầu sẽ cho vời sau” Lão ngoắc người hầu phía sau dẫn đường, còn bản thân thì tiếp tục đi lo liệu công việc.
....
Pháp sự hoàn tất, Trần Hải Đình từ biệt với sư Tuệ Giác rồi nắm tay Nhược Khê đi ra cổng. Lúc đi ngang qua sân, liền thấy mấy cảnh Triệu phú hộ đãi tiệc: hơn hai mươi cái bàn được đặt ngoài sân, bên trên phủ khăn hoa. Khách mời thay nhau chúc tụng, tiếng cụng ly vang lên không ngớt.
Nàng đảo mắt nhìn qua một lượt, rồi bỗng dừng lại ở một bóng người mặc giao lĩnh xanh nhạt. Người nọ đang ngồi chung bàn với chủ nhà Triệu Lương, môi luôn hiển lộ nụ cười nhẹ.
“Sư phụ, kia chẳng phải là phú bà... à không, là thất công chúa sao?” Nhược Khê nhìn theo ánh mặt sư phụ mình, hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Lý Tư Vân.
“Gọi là bà chủ Lý” Trần Hải Đình nhéo nhéo má của con bé, sửa cách xưng hô: “Công chúa không thể tuỳ tiện mở miệng gọi như vậy được, con hiểu chưa?” Thất công chúa từ nhỏ đã có rất nhiều tiếng xấu lẫn tiếng tốt, hơn nữa nàng ta trên danh nghĩa đã bị trục xuất khỏi cung, gọi loạn sẽ không hay.
“Con biết rồi” Nhược Khê xị mặt xuống, đưa tay xoa xoa cái má bị nhéo sưng.
Hai thầy trò tiếp tục đi dọc theo hồi lang, tiến về phía cổng chính.
Lý Tư Vân đang ngồi uống rượu bàn chuyện làm ăn thì lòng dấy lên cảm giác như thể có ai đó đang nhìn mình. Nàng quay đầu lại thì phát hiện một bóng người mặc y sam xanh đen, đuôi tóc buộc tơ bạc vừa khuất sau đoạn hồi lang. Trong não chợt loé, Lý Tư Vân tỏ ý đứng dậy đi vệ sinh, sau đó liền theo sau lưng người nọ hòng xem thử là ai.
“Bà chủ Lý sao không uống rượu mà lại theo ta?” Trần Hải Đình vai đeo hòm thuốc, phát hiện có người theo mình liền dừng bước. Giác quan của Thất công chúa quả nhiên rất nhạy bén.
“Ta vẫn chưa hỏi vì sao lại bị Trần thần y nhìn chằm chằm đâu” Lý Tư Vân thản nhiên đáp trả. Người nọ chưa hề quay mặt lại nhưng giọng nói đều đều như tiếng thanh la đã ngầm xác định tất thảy.
“Thấy người quen nên có chút ngỡ ngàng, quả thật thất lễ” Trần Hải Đình thở nhẹ một hơi, xoay người đối diện Lý Tư Vân “Thăng Long rộng lớn, vậy mà cũng có duyên gặp lại” Nàng vốn định nói phú bà né xa lão Triệu Lương kia. Hắn có tướng háo sắc, mắt lại hay đảo qua đảo lại, nói chung không phải người tốt. Nhưng nghĩ lại thì người ta là anh tài rất có kiến giải mảng huyền học, nàng có nói cũng bằng thừa.
“Duyên à? Ta thì thấy...” Lý Tư Vân đang định đáp trả thì trong đầu tràn đến một trận quay cuồng, trước mắt dần dần mờ nhạt kéo theo cơn buồn ngủ ập đến. Bà chủ Lý chỉ kịp nghiến răng hét lên một câu “khốn kiếp”, sau đó cả người mềm nhũn mà ngã xuống.
Trần Hải Đình sải bước đến nâng người Lý Tư Vân dậy, vạch mắt rồi kiểm tra mạch đập, cuối cùng mở hòm thuốc lấy ngân châm trong túi vải ra đâm vào một số huyệt đạo chính.
Nhược Khê nhìn bà chủ Lý bỗng chốc ngã xuống bất tỉnh, có hơi hoảng hồn. Con bé mặt đầy lo lắng hỏi: “Sư phụ, phú bà bị sao vậy?”
“Trúng mê dược rồi” Trần Hải Đình nheo nheo mắt, giọng có phần châm biếm: “Đáng đời con hồ ly thối tha xấu xa, bị tên dê xồm để mắt còn tự đến nộp mạng” Tâm tình Trần Hải Đình phải nói là rất khoái trá, hôm trước con hồ ly ngàn năm này chọc tức nàng, bây giờ thì xem này, vô hại phải biết. Hôm nay bấm quẻ thấy phạm hung tinh, biết có người đổ máu nên nàng mới cầm theo hòm thuốc, không ngờ cuối cùng lại phải cứu ả hồ ly này đây. Một châm thấy máu, vậy mới khiến con hồ ly thối tha này sáng mắt ra.
Trần thần y thi châm không lâu liền rút ra, chỉ chừa lại một cây trên đỉnh đầu. Lý Tư Vân mặc dù dáng người thon thả không nặng, nhưng Trần Hải Đình rõ ràng khiêng đi rất cực khổ.
Được rồi, cứu người thì cứu cho trót, dù sao người này cũng có quen biết với Hoàng Từ Lan. Hơn nữa đức Phật cũng nói rồi đó thôi: Ta không vào địa ngục thì ai vào. Thế là Trần Hải Đình vừa mím môi khiêng người đi vừa lẩm bẩm giải thích cho hành vi lo chuyện bao đồng của mình.
Nhược Khê ôm hòm thuốc, cắn răng nhịn cười nhưng vai run rẩy. Cô bé nhìn dáng đi xiêu vẹo vật vã của sư phụ mình cùng với cây ngân châm đang lắc lư qua lại trên đầu bà chủ Lý, vai càng run rẩy nhiều hơn. Không thể nhín cười được mà!
.....
Triệu Lương như phát giác được điều gì đó không đúng, liền đích thân đi tìm Lý Tư Vân. Tìm mãi không thấy, lão được gia nhân canh cổng bảo vừa nãy thấy vị sư đi cùng sư Tuệ Giác đã dìu một người khác ra ngoài. Cô gái nọ trông như đã say nên hắn cũng không quá để ý. Triệu Lương nghe xong nghiến răng ken két, bản thân không ngờ kế hoạch hoàn hảo như thế lại bị một kẻ nửa đường nhảy ra như Trần Hải Đình phá hoại sạch sẽ. Đồng thời lão cũng có chút sợ hãi, thủ đoạn của Lý Tư Vân tàn nhẫn đến mức máu lạnh, nếu biết được lão giở trò, ắt sẽ trả thù không hề nương tay.
Đúng vậy, trên thương trường đã có rất nhiều kẻ phải trả giá bằng cả sản nghiệp vì dám chơi trò bẩn thỉu với bà chủ Lý, kết quả đều vô cùng thê thảm.
Mà Triệu Lương, lại chính là nạn nhân tiếp theo.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)