Xoay vần lũ én đưa thoi,
Thiên tào biêng biếc, tục cõi nhốn nhao.
Xuân sắc một cảnh bích dao,
Phẳng phiu nước lặng, lả lơi nhành đào.
........
Mười sáu tháng giêng.
Sau đêm yến tiệc đến tận lúc trăng tàn kia, bá quan vẫn như cũ dậy sớm vào cung đi chầu, ai làm việc nấy để giải quyết đống công vụ chẳng bao giờ vơi bớt của mình. Hai cha con nhà họ Hoàng cũng chẳng phải là ngoại lệ, chưa về nhà nghỉ ngơi được bao nhiêu thì đã tiếp tục phải mặc quan bào đi vào cung.
Hoàng Quân dạo này công vụ quá nhiều, người suy nhược hốc hác đi thấy rõ. Dù trước đấy Trần Hải Đình đã bảo là không có vấn đề gì quá lớn, uống vài thang thuốc kiện thân cường thể là được nhưng Hoàng Từ Lan lại hoàn toàn chẳng an tâm nổi với những lời con người không chút đáng tin kia dặn dò. Bởi vậy mà nàng ngoài việc trông chừng ông đẻ nhà mình uống thuốc còn dặn đám người trong phủ hầm canh gà cho ông ấy uống, hơn nữa rất tinh tế nhắc đám chúng nó phải thấy uống hết mới tính là hết việc.
Suy cho cùng thì ông ấy là người thân máu mủ ruột rà duy nhất của nàng vẫn còn ở lại cõi trần tục này, làm sao có thể không quan tâm cho đặng?
Nàng vào cung đã là cuối giờ Mão, vừa bước đến cổng Tây cung thì đã thấy một gã nội quan của Nội vụ phủ đứng đợi. Nom vẻ bồn chồn nôn nóng kia của gã hẳn là việc gấp rồi đây. Trình Chung bình thường đều chẳng có mấy việc liên quan đến lục cục cần nàng hỗ trợ, mà nếu đã có thì hết thảy đều là việc lớn không thể sơ sót.
“Ôi Hoàng Tổng quản đây rồi! Nô tì đợi ngài mãi!” Người nọ nhác thấy Hoàng Từ Lan đến liền hô lên, vội vàng khom người hành lễ rồi cười bảo “Tổng quản hẳn là còn nhớ mặt nô tì?”
“Trình Tổng quản lại có việc cần lục cục hỗ trợ một tay ư?” Hoàng Từ Lan cười mà đáp lại, né tránh trả lời câu hỏi của đối phương. Mặt người này đúng là quen thật đấy nhưng mà nàng trước nay lại chẳng phải người giỏi ghi nhớ dung mạo kẻ khác đâu. Thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào đi vậy.
“Vâng đích thực là có việc” Gã nội quan gật đầu, cố gắng kìm nén sự đau lòng từ trong nội tâm. Hoàng Tổng quản sao lại có thể mau quên đến vậy được! Ngài đã gặp nô tì từ lúc vừa nhậm chức học sĩ kia mà!
“Vậy vào bên trong rồi nói đi, đứng đây không tiện cho lắm” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó đưa ra đề nghị. Khắp cái Tây cung này có bao nhiêu nội gián của các phe cánh thì nàng chả buồn đếm từ lâu rồi, thay vì tốn công tốn sức đi điều tra chi bằng cứ cẩn thận giữ mình đi thì tốt hơn nhiều.
Đoạn hành lang dẫn đến ty Kế không quá xa, đi tầm hai mươi bước bộ là đã thấy hiện ra trước mắt. Trên đường đi Hoàng Từ Lan và người nội quan này cũng không hề trò chuyện gì, mỗi người đều chìm trong suy tư của chính mình. Nàng đi thong dong vô cùng, ngắm cảnh xuân mơn mởn đẫy đà bên ngoài vườn còn tiện tay ngắt lấy đoá đường lê mỏng tang trong suốt đang phô mình rực rỡ mà bỏ vào túi đeo bên hông mình. Lúc thắt lại miệng túi gấm, đôi con ngươi thẳm đen kia thoáng đảo về phía thắt lưng của gã nội quan nọ rồi chợt loé sáng, sau đó lại trở về bàng quan đạm mạc như bình thường.
“Tham kiến tổng quản” Mai Liên thấy Hoàng Từ Lan đến chỗ mình bèn ngưng công việc mà cúi đầu hành lễ, mắt thoáng nhìn qua vị nội quan của phủ Nội vụ đứng sau Hoàng Từ Lan rồi thông báo “Tổng quản, vừa nãy có nô tì bên cung Kiến Ninh đến báo lát nữa cửu điện hạ sang đây dùng bữa ngọ đấy ạ” Dần dần nàng bỗng có suy nghĩ vô cùng quái đản rằng không biết đây là lục cục của triều đình hay là hành cung nghỉ mát của cửu điện hạ nữa? Mà nói đi cũng phải nói lại, cửu điện hạ thành ra như bây giờ là do ai nuông chiều bảo dưỡng? Còn không phải là do tổng quản nhà mình đấy ư!
“Ừ ta biết rồi” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó lại dặn dò “Đừng để ai vào bên trong” Chưa biết Trình Chung muốn nhờ nàng việc gì nhưng chắc hẳn là thứ này sẽ khiến đám thám báo đang nhàn rỗi phát chán kia hứng thú rồi. Thay vì thêm một chuyện phiền phức, nàng chọn tránh né phiền phức ngay từ đầu.
“Nói đi, Trình Tổng quản tìm ta là có việc gì cần trợ giúp đây?” Hoàng Từ Lan ngồi trên sập gỗ, nhàn nhã rót trà xanh từ cái ấm đất đặt trên văn kỷ ra bát, vừa uống vừa hỏi chuyện.
“Vâng, chuyện là sắp tới quý phi muốn đứng ra tổ chức tuyển tú để nội cung có thêm người. Hơn nữa nô tì còn nghe nói lệnh bà muốn nhân dịp này, tuyển thêm nữ quan tập sự vào cung” Gã nội quan kia vô cùng cung kính mà thưa gửi.
“Tuyển tú thì ta không có ý kiến gì, bởi đấy là việc lớn, ngoài hoàng thượng và quý phi ra thì chẳng ai có quyền dự vào. Nhưng quy củ trước nay là nữ quan lục cục đều từ cung nữ mà thăng trật lên, cớ sao nay lại muốn thay đổi? Cả hoàng thượng và quý phi đều đã cho phép ư?” Hoàng Từ Lan nghe xong liền khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại.
“Nô tì là người hèn chức mọn chẳng biết được sâu xa, tổng quản muốn tỏ tường thì chi bằng hãy cùng Trình Tổng quản trao đổi thêm mới phải ạ. Nô tì hôm nay đến đây chỉ được dặn dò cho có bao nhiêu lời lẽ ấy, mong tổng quản cảm thông cho nô tì” Người nọ rất mềm mỏng khéo léo mà đáp lại, chứng tỏ là thân tín được Trình Chung đào tạo dạy dỗ vô cùng kĩ lưỡng.
“Được rồi, nói như vậy là ngài ấy muốn ta giúp việc tuyển chọn nữ quan tập sự?” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó lại hỏi. Dù không biết chuyện này là ý của vị bề trên nào nhưng nàng cũng chẳng quan tâm lắm, nếu đã có thật thì cứ là quan trên chỉ đâu người dưới đánh đó thôi, đắn đo cho nhiều mà làm gì.
“Vâng đúng là như thế thưa tổng quản. Hơn nữa việc tuyển tú lần này cũng được tính vào phần của dãy Tây cung chúng ta ở đây, tổng quản cũng nên có chuẩn bị một hai mới phải ạ” Người nọ gật đầu cho là phải, hơi ngưng lại trầm ngâm rồi để lộ ra vẻ lấm lét mà hỏi dò ý của Hoàng Từ Lan “Vậy tổng quản định bao giờ thì sang Nội vụ phủ ạ? Để nô tì về báo lại với ngài chủ sự một tiếng phải phép”
“Được rồi, lát nữa khoảng giữa giờ Tỵ ta sẽ đích thân sang chỗ Trình tổng quản hỏi thăm cớ sự sau vậy. Người bề trên có ý như thế nào, hạ cấp chúng ta không nên tự đoán mò mới tốt. Ngươi nói có đúng không?” Hoàng Từ Lan chống tay, môi nở nụ cười nhợt nhạt mà nói. Đôi mắt đen trầm lắng kia như thấu kính soi rõ chân tâm kẻ đối diện, với cả không chứa bất kì một cảm xúc nào.
“Tổng quản nói chí phải. Thờ Phật thì được ăn oản của chùa, đạo lý này những kẻ ở trong cung đủ lâu sao có thể không rõ được đâu kia chứ” Gã nội quan nọ cũng không để lộ ra chút chột dạ sợ hãi nào, cười tít mắt mà đáp lại. Chà, bị phát hiện rồi cơ đấy. Vị tổng quản này quả nhiên là nhạy bén. Nhưng chả sao cả, người này như thế nào hắn biết rất rõ, chỉ cần vẫn còn chung một chiến tuyến thì vẫn sẽ an toàn không phải sao?
Một tên thuộc hạ cỏn con như hắn thì có gì để mà lo lắng đâu? Vì chức trách mà đến cả cung hình hắn cũng đã nếm thử, kiếp này tự nhận vô ưu.
........
Sau khi gã nội quan kia rời đi không lâu thì Hoàng Từ Lan cũng không tiếp tục ngồi lại ty Kế mà đi sang Thượng cung cục kiểm tra sổ sách. Văn tịch lẫn công hàm đầu năm chất chồng bên ấy vẫn chưa giải quyết ra đâu vào đâu, bây giờ xử lý luôn một lần vẫn là tốt lắm.
Nguyễn Vi – trưởng ty của ty Ký nhác thấy Hoàng Từ Lan đã vội vàng tiến đến cúi chào, đoạn lại tròn mắt hỏi “Tổng quản, ngài đến đây tìm cửu điện hạ ạ?” Quái, hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Đầu tiên là vừa bảnh mắt ra đã thấy đám nô tì cung Kiến Ninh đem cả tá đồ đến để đấy như đây là cung khố nhà mình. Đám chúng nó còn dám nói ý của cửu điện hạ thì cũng là ý tổng quản, có khác gì nhau đâu mà chống chế! Thêm nữa bây giờ tổng quản lại xuất hiện ở đây giờ này, đúng là sự lạ đây!
“Hử? Điện hạ sang đây à?” Hoàng Từ Lan nghe hạ cấp hỏi mình bèn tròn mắt hỏi lại. Con ác ma kia mọi khi vào tầm này nếu không nằm lười thì chính là đi ra ngoài làm mấy việc linh tinh, làm sao hôm nay lại rảnh rỗi sang đây được?
“Chuyện là vừa nãy đám cung nữ bên cung Kiến Ninh đem tá đồ qua bên này gửi nhờ ạ. Hạ quan cũng chẳng biết phải làm như thế nào mới phải” Nguyễn Vi nghe đến đấy liền biết sự việc không như mình đoán, bèn đem đầu đuôi ra mà kể lại, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘gửi nhờ’.
“Nếu bên ấy dư đồ thì lục cục nhận cả đi” Hoàng Từ Lan nghe xong bèn cười đáp đầy ẩn ý, còn dặn dò “Đấy là cửu điện hạ ban thưởng cho lục cục có thêm tiền mua trầu cau đấy, các ngươi thấy thì cứ nhận đi” Con ác ma ấy lúc nào cũng rất dõng dạc tuyên bố bảo khố cung Kiến Ninh chỉ nhận chứ không trả, nay có dịp bòn rút thì tại sao không bòn đến cùng kia chứ!
“Ơ ạ...ơ dạ vâng hạ quan hiểu rồi ạ” Nguyễn Vi nghe mà câu hiểu câu chăng, một bụng mơ hồ mà gật đầu đáp. Vậy ý của tổng quản tức là đồ của cung Kiến Ninh thì lục cục chúng ta cũng có thể tiêu xài á? Cửu điện hạ đồng ý thật đấy ư? Sao nàng nghe mà thấy nó huyền hồ vô lý quá đỗi!
“Đem toàn bộ sổ sách cần phê đến đây cho ta, nhớ tách bạch thành các cục riêng rẽ đi đấy” Hoàng Từ Lan dặn dò rồi bước vào bên trong, sau đó như nhớ ra chuyện gì bèn dừng lại mà nói tiếp “Nếu cửu điện hạ sang đây thì cứ để ngài ấy vào không cần hỏi tới. Còn nữa, lát đến giữa giờ Tỵ thì vào nhắc ta một tiếng là được”
“Vâng thuộc hạ rõ rồi” Nguyễn Vi gật đầu đáp, sau đó tiếp tục đi giải quyết công việc được giao của mình.
.......
Hoàng Từ Lan ngồi kiểm tra sổ sách được khoảng hơn nửa canh giờ thì đã thấy Lê Lan Đường sang bên này tìm mình, trên người vẫn còn mặc cung bào nặng trình trịch chưa chịu đổi sang thường phục. Con ác ma khiến người người sợ hãi thoáng chốc biến thành con mèo lười, lăn kềnh ra sập mà lười biếng hỏi:
“Sổ sách này là để đưa đến chỗ quý phi?”
“Đúng vậy, hơn nữa sắp có đợt tuyển tú, sổ sách cần phải kiểm qua hết một lượt để án theo mà có suy tính biên chế phù hợp” Hoàng Từ Lan gật đầu, đưa tay xoa xoa mớ tóc con loà xoà trước trán Lê Lan Đường mà cười hỏi “Điện hạ vừa đi đâu về mà trông mệt xác thế này?” Nói rồi liền thả vào tay nàng mấy viên kẹo cam thảo mật ong.
“Đi gặp cha già kính mến để ông ấy hỏi bài” Lê Lan Đường trả lời, hoàn toàn không che giấu phiền chán “Vừa nãy con bé Cẩm Thương còn được khen đấy”
“Vậy điện hạ không được khen ư?” Hoàng Từ Lan bật cười mà hỏi.
“Ta không cần ông ấy khen. Nếu là môn hạ khen giỏi thì sẽ có giá trị với ta hơn nhiều đấy” Lê Lan Đường lầm bầm. Nhớ đến những câu hỏi của ông đẻ mình lúc nãy, hai mắt nàng thoáng ngưng trọng trầm ngâm nhưng rất nhanh đã trở lại lười biếng.
Ông ấy thì lúc nào cũng muôn mưu ngàn kế, tâm tư đế vương nào có ai là thấu được đâu! Hẳn là nàng cả nghĩ đi.
“Với ta thì điện hạ lúc nào cũng giỏi cả, không cần phải bàn kĩ mà làm gì” Hoàng Từ Lan gật gù mà khen, sau đó yên lặng để Lê Lan Đường nghỉ ngơi không quấy rầy nữa. Nhưng con ác ma kia lại không hề muốn chợp mắt mà liên tục ngọ nguậy, hết cầm ngọc đới xoay qua vần lại thì là coi tấm quan bào như đồ chơi, chẳng một chút ngại ngần bản thân có thể bị la rầy.
Hoàng Từ Lan thật sự là dở khóc dở cười, cuối cùng hết cách bèn lên tiếng “Điện hạ không mệt?” Rõ ràng vừa nãy nhìn uể oải lắm kia mà, sao bây giờ lại dạt dào sức sống thế kia?
“Môn hạ cứ làm việc của ngài đi, ta có làm gì phiền hà đến ngài đâu?” Lê Lan Đường ra vẻ ngạc nhiên mà nhún vai hỏi lại. Nếu người khác không rõ sự tình sẽ nghĩ Hoàng Từ Lan là người tự đi tìm chuyện chứ chẳng phải là Lê Lan Đường.
“...Được. Điện hạ cứ nghỉ ngơi đi” Hoàng Từ Lan đối diện với vẻ mặt vô tội kia của Lê Lan Đường mà không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ có thể gượng đồng ý. Nàng căn bản không có biện pháp để đối phó với con ác ma này, thôi mặc nó làm gì thì làm đi vậy.
Đương lúc Lê Lan Đường sắp bị tiếng phong linh trong trẻo ru ngủ thì có đứa cung nữ vào bẩm báo: “Bẩm điện hạ, bên Càn Nguyên điện sang truyền lời dụ của bệ hạ gọi người sang bên ấy có việc ạ”
Nhưng đáng tiếc là theo thời gian dần trôi, người nằm trên sập kia hoàn toàn không có một chút phản ứng nào khiến đứa cung nữ nọ sinh hoảng hốt, quả tim cũng dần trôi lên cuống họng.
Thật ra không phải Lê Lan Đường không có phản ứng mà là nó rất nhỏ nhặt nên đứa cung nữ đứng cúi đầu xa xa phía kia không thể biết được. Hoàng Từ Lan nhìn ra được Lê Lan Đường khó chịu bèn vuốt vuốt mi tâm đang cau chặt của người nọ, rồi phẩy tay ra hiệu cho đứa cung nữ kia lui ra ngoài cửa. Lát sau lại chầm chậm mà nói “Điện hạ nên đi”
“Từ lúc sáng ta đã có linh cảm không hay” Lê Lan Đường vươn tay sờ ngọc chỉ lành lạnh đang phủ trên mắt mình như một thói quen tìm lấy sự an tâm “Ông ấy sẽ không phải người nói những câu tuỳ hứng chẳng có mục đích gì đâu. Bây giờ thì hẳn là đến lúc ông ấy nói ra mục đích thật sự cho ta nghe rồi đấy” Ông đẻ này của nàng là quân chủ một nước, tình phụ tử với ông ấy thậm chí còn thua cả mấy món đồ ngự dụng tiện tay ban thưởng mỗi lúc thấy vui vẻ, huống chi là cổn miện trang trọng nặng nề chứa cả sơn hà kia? Ông ấy có biết bao nhiêu người con, nên tình cảm chia ra cho mỗi đứa đều ít đến thê thảm. Thứ ông ấy nhìn thấy ở bầy con của mình chính là khả năng: có khả năng thì được coi trọng, cũng tương đương với việc giành cho mình chỗ đứng ở cái chốn này. Nàng của hôm nay, hết thảy đều do bàn tay ông ấy và những con người lòng lang dạ thú trong chốn hậu cung này nhào nặn ra cả. Bây giờ ông ấy còn muốn tiếp tục nhào nặn nàng thành cái dạng gì mới vừa lòng đây?
Chữ hiếu này, chưa bao giờ nàng thấy nó đáng ghét đến như vậy.
“Điện hạ cứ đi đi, ta ở đây đợi ngài về ăn cơm” Hoàng Từ Lan xoa đầu Lê Lan Đường mà nói. Mục đích gì cũng được, tranh đấu gì cũng được, chỉ cần con ác ma này không bị kéo vào chính trường là đủ rồi. Lưu danh sử sách chẳng lẽ lại đáng để dùng tất thảy mà đánh đổi ư?
***
Càn Nguyên điện.
“Phụ hoàng cho gọi nhi thần” Lê Lan Đường quỳ dưới sàn điện mà hành lễ với người đàn ông trung niên mặc cổn phục chính kim sắc đang ngồi sau án đặt trên bệ cao đằng trước mặt mình, trên mặt không chút biểu tình nào.
“Lan Đường của trẫm năm nay đã mười sáu?” Giọng nói uy nghiêm kia chậm rãi vang vọng khắp điện Càn Nguyên bề thế tẻ ngắt, hỏi.
“Vâng, nhi thần vừa tròn mười sáu thưa phụ hoàng” Lê Lan Đường hơi ngưng thần ngẫm nghĩ, nhưng vẫn đáp lại rất nhanh chóng không để lộ ra vẻ thất thố nào.
“Tầm này thì thái tử đã có thể xuất cung lập phủ rồi” Giọng nói trầm trầm kia lại vang lên, như suy ngẫm lại như thở than “Con đã có dự định gì chưa?”
“Hiện nay quốc khố có rất nhiều việc cần chi dùng khoản lớn, nếu lại gánh thêm việc xây cất phủ đệ cho nhi thần thì khó tránh khỏi thất thoát thưa phụ hoàng” Lê Lan Đường không hề buông lỏng cảnh giác trước bất kì lời nào của ông đẻ nhà mình, trả lời vô cùng mực thước chẳng để lộ ra bất kì một phần tâm tư cá nhân nào. Chuyện thân vương cùng thân công chúa đủ mười sáu tuổi sau khi được sắc phong sẽ có phủ đệ riêng để dời khỏi cung thành là chuyện bình thường hoàn toàn không đáng nói, nhưng vì sao ông ấy lại so sánh nàng với anh cả? Ông ấy rốt cuộc đang tính đi nước cờ hiểm gì đây?
“Hiện nay quốc khố nước ta giàu mạnh, chút chi dùng nhỏ nhặt này con không cần phải lo” Người mặc cổn phục kia dường như đã cười nhẹ vì câu đáp của nàng, sau đó lại nói “Nhưng con nghĩ được như thế là rất tốt, không uổng công năm đó trẫm để Hoàng Quân dạy dỗ con”
“Nhi thần......tạ phụ hoàng đã khen” Lê Lan Đường hơi rũ mi mắt, hai tay dưới lớp cung bào khẽ xiết chặt lại. Hay ho làm sao, vậy ra những năm tháng kia nàng trải qua như thế nào ông ấy đều biết nhưng lại chọn mắt điếc tai ngơ không hề thấy gì! Đấy mà gọi là để Hoàng Quân dạy dỗ nàng ư, là nàng mỗi ngày đứng ngoài cửa sổ nghe trộm bập bõm câu hiểu câu không!
“Hôm nay trẫm ngẫu hứng đọc lại mấy trang Lý triều bản kỷ, cảm thấy khá thú vị nên muốn hỏi con một chuyện đấy thôi” Giọng nói từ trên cao kia lại vọng xuống, lần này đã chuyển thành chậm rãi vô cùng. Nhưng ẩn đằng sau vẻ chậm rãi kia là bao nhiêu sâu xa suy tính, không ai đoán được.
“Lan Đường, con mau nói trẫm nghe, con nghĩ gì về phế đế Lý Chiêu Hoàng?”
........
Lê Lan Đường bước ra khỏi điện Càn Nguyên liền thả bộ trong vô định dọc theo mấy đoạn hồi lang hẹp dài tưởng chừng miên man vô tận, tâm tư thì đã sớm bị những lời nói của ông đẻ nhà mình dẫn đến chín tầng mây. Mấy cành đào cành lê mọc chĩa vào dưới mái lưu ly hồi lang vẫn còn thưa thớt vài đoá nở muộn cố lấn chen ra ngoài ánh nắng chực hòng thêm phô sắc đượm hương, nhưng phủ lấy chúng vẫn chỉ là mấy vệt nắng nhạt nhoà mỏng mướt cùng bóng râm hệt cái lồng to không cách nào phá bỏ.
Đi hết hồi lang, đón lấy Lê Lan Đường là vòm trời tháng giêng xanh trong văn vắt cùng màn nắng ươm sắp buổi ngọ. Sân chầu trước điện Kính Thiên vắng hoe không bóng người, chỉ có mấy lá tinh kỳ cùng lọng vàng được cắm trên giá là thứ ngoại vật duy nhất ở cái nơi trống trải tượng trưng cho uy quyền tột bậc của đế vương này mà thôi.
Nàng ngồi xổm nhìn con rồng đá trên bậc thềm Kính Thiên điện đang phô thế tiềm long sắp phi thiên, môi chầm chậm vẽ nên một nụ cười.
Kính Thiên ư?
Đứng ở vị trí càng cao thì sẽ càng trở nên cô độc, không phải sao? Vị trí mà ai cũng tham lam muốn ngồi này, sẽ thật là có thể muốn gì được nấy ư?
Lê Lan Đường cứ ngồi im mà nhìn con rồng đá như vậy, mặt trời đã đứng bóng chiếu thẳng lên đầu mình cũng không hề hay biết. Mãi đến khi trước mặt bỗng sầm xuống bởi bóng râm tròn của một cái ô, nàng mới giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Hoàng Từ Lan mặc hồng bào, đội mão ô sa đang đứng tắm mình trong nắng đượm giòn che ô cho nàng, cười mà không nói gì cả.
“Hoàng môn hạ chẳng phải than công việc bộn bề hay sao? Cớ gì lại đứng đây che ô cho ta thế này?” Lúc này sực tỉnh nàng mới cảm giác được đỉnh đầu nóng bừng, hẳn là do nắng chiếu vào quá lâu mà thành. Đồng thời tầm mắt cũng hoa lên, phải một lúc lâu mới trở lại bình thường.
“Ta từ Nội vụ phủ về vẫn chưa thấy điện hạ trở lại, nghĩ có thể ngài đã đem cả phần cơm của ta về cung Kiến Ninh ăn một mình nên mới đi đòi lại” Người nọ vươn bàn tay lành lạnh bên dưới ống tay áo rộng thùng thình xoa đầu nàng làm cái nóng tích tụ trong từng sợi tóc như tan hẳn, ngưng một lát rồi lại nói tiếp “Kết quả thấy điện hạ ngồi ở đây nói chuyện với con rồng đá này, hẳn là bị bệ hạ rầy mắng vì tội nghịch phá rồi ư?” Con ác ma bình thường sẽ không bao giờ để lộ ra sự khác thường đến mức này, càng chẳng bao giờ ngồi im bất động một chỗ nhìn rồng đá mà không biết trời trăng mây nước đến như vậy. Rốt cuộc bệ hạ đã nói gì đây?
“Môn hạ biết nghĩ xấu cho người khác thật đấy” Lê Lan Đường bật cười, đợi chân bớt tê mỏi liền đứng dậy “Ta muốn hỏi ngài một chuyện đây” Nếu Hoàng Trọng Khanh muốn, nàng sẽ làm theo lời ông ấy. Còn sau đấy thành kết quả gì, nàng không quan tâm nữa là được.
“Điện hạ cứ nói đi, ta vẫn chưa được ăn cơm đâu đấy” Hoàng Từ Lan đỡ lấy Lê Lan Đường, cười đáp. Biết ngay là có chuyện tày đình mà.
“Vì sao ngài lại đồng ý vào cung làm quan?”
“Năm xưa Trưng Vương vì phẫn nộ Tô Định giết Thi lang mà cầm kiếm cản vạn binh sau lại xưng vương một cõi, còn ta là vì thương xót một người mà chọn đội lên cái nón ô sa này đây” Hoàng Từ Lan vẫn như cũ dìu Lê Lan Đường bước chầm chậm trên nền sân trắng của Kính Thiên điện, không chút vội vã mà tự sự “Ngài hỏi mục đích của ta là gì ư?”
“Thật ra rất đơn giản, ta chẳng cầu chi danh hiển hay công khanh, ta chỉ muốn cùng người đó hoa hảo nguyệt viên mà thôi”
Lê Lan Đường ngước nhìn vầng ô nhật trương dương chói loà trên cao, cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi rồi bật cười, khúc mắc trong lòng đến đây xem như cởi bỏ hoàn toàn.
Lý Phật Kim, ta không muốn trở thành bà, cũng không muốn cuộc đời này của mình nằm trong tay kẻ khác. Đã là đế thì cho dù là nữ hay nam đều chỉ là những kẻ thân bất do kỷ mà thôi, nào có khác gì.
_________
LỜI TÁC GIẢ
Rồi, lại có thêm đầu mối nội tuyến mới rồi đấy nhé các fan thân yêu =)))))) ai đoán được thì 10 điểm :v
Vào một hôm không đẹp trời cho lắm thì tác giả nhận được báo cáo rằng tác phẩm của mình đã bị đạo văn, hơn nữa còn là đạo sang ngôn tình :)))))) Bạn fan đó có bảo các chi tiết bị đạo rất rải rác xuyên suốt các chương truyện, đa số là các đoạn cảm động và một số chương có yếu tố văn nghệ :v Lúc đó tác giả đã nghĩ chuyện bị bắt chước như vậy khá thường, nhưng đây cũng là lần đầu tác giả nghe nói tiểu thuyết bách hợp bị đạo thành ngôn tình đấy =))))) Nên vui hay nên buồn mới phải đây mọi người :v
Có thể trước nay mảng tiểu thuyết bách hợp không được ưa chuộng, người viết cũng không nhiều nhưng mà không có nghĩa nó không thể có được một tác phẩm chất lượng đúng không mọi người :v Trước không có thì bây giờ sẽ có, việc người ta chuyển từ đọc ngôn tình sang đọc tác phẩm vừa dài vừa xoắn não này của tác giả không phải là ví dụ đấy ư :v
Tuy nói là vậy nhưng bản thân Tô mỗ không ủng hộ việc này đâu nhé :)) Các bạn hãy nghĩ đến việc mình vắt chất xám vào tác phẩm xong bị người khác bê đi bỏ vào tác phẩm của họ là sẽ hiểu cảm giác của tác giả ngay :v Tác giả đồng ý rằng trong truyện của mình có rất nhiều những từ gốc hán thuộc lớp nghĩa cao siêu uyên bác, đọc phải ngẫm nghĩ mới có thể hiểu nhưng về cơ bản tác giả vẫn tuân theo văn phong Việt từ trước đến nay không bao giờ thay đổi. Các bạn fan theo dõi đến nay là gần 2 năm có thể thay tác giả kiểm chứng việc này.
Các bạn mượn chi tiết nhỏ nhặt từ truyện của tác giả, mượn từ hán việt bóng bẩy thì tác giả không có ý kiến nhưng mà bạn ơi Tô mỗ nói bạn nghe cái này :))))) khi mà câu từ và vốn từ vựng của bạn nằm ở mức độ hẹp hơn nhưng bạn vẫn cố nhồi nhét những từ nằm ở lớp nghĩa cao siêu mà nhiều khi bạn còn chẳng rõ nghĩa là gì vào thì nó dị hợm lắm bạn ạ, giống như bạn đem đầu ngựa gắn vào thân con lừa ấy :)))) Tô mỗ là cây viết đã lâu rồi, viết qua rất nhiều trước tác liên quan đến lịch sử nên văn phong rất ổn định và đậm tính cổ lão, mà văn phong lại là thứ đặc trưng nên chỉ cần là người theo dõi Tô mỗ đủ lâu sẽ có thể nhận ra được ngay lập tức nếu tác phẩm của mình bị đạo văn. Cái này Tô mỗ không hề nói quá.
Hãy sử dụng từ ngữ thông minh khi bạn hiểu nó và có thể làm chủ được nó thay vì đạo nhái câu chữ của người khác nhé :))))))) Người viết tiểu thuyết bách hợp đã ít, xin bạn đừng khiến chúng mình thêm nản như vậy :)))))
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)