Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 62: BÁCH BIỆN HUYẾT LIÊN

577 2 2 0

Hoàng Từ Lan trước nay đều rất ít khi nằm mộng, càng chưa nói đến thứ gọi là ác mộng mà người người đều sợ hãi lúc đề cập đến. Vậy mà lần đổ bệnh này, nàng lại nằm mộng.

Một giấc mộng rất dài.

Cũng không rõ nơi này là chốn nao mà trước mắt đều đen đặc tối tăm, hỗn độn mờ mịt. Trắng đen không thể tách bạch, thanh minh cùng ô trọc đều lẫn lộn vào nhau. Trong không gian thăm thẳm chỉ có tịch mịch vắng lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không có một chút hơi thở nào của sự sống. Vốn ban đầu nàng còn cố gắng mò mẫm lần tìm đường đi, nhưng rồi lại phát hiện bản thân lại giống như đang ở trong một vũng lầy đặc quánh nhầy nhớp tựa mạch nha, vì vậy nàng cũng không vùng vẫy nữa.

Đây là đâu?

Cũng không rõ đã qua bao lâu, nàng lại nhìn thấy ánh sáng. Quầng sáng nọ tựa như lưỡi đao rạch đứt không gian tối tăm bao lấy nàng, tạo ra dư chấn vô cùng dữ dội, xé tan nó ra làm hai phần tách biệt. Một giọng nói rền vang như tiếng sấm mùa hè xối vào tai nàng, miên man không dứt: “Tìm ra ngươi rồi, bách biện huyết liên”

Bách biện huyết liên? Trong không gian tối tăm này ngoài nàng ra còn có thứ khác? Vì sao nàng hoàn toàn không phát hiện ra? Mà bách biện huyết liên là loại hoa sen gì nhỉ? Tựa hồ đã đọc được ở đâu rồi thì phải?

Nàng còn chưa kịp nhớ lại thứ mà người kia đề cập đến thì không gian chứa chấp mình bao lâu nay đã ầm ầm sụp đổ, kéo theo bản thân như bị rơi xuống vực thẳm vạn trượng, tiếp tục chìm vào hắc ám vô tận một lần nữa.

Cũng không rõ là lại qua bao nhiêu lâu, thời gian vẫn như một dòng suối bất tận, chảy mãi không ngừng.

“Ái chà, sao ở đây lại có hạt giống gì lạ vậy nhỉ?” Một giọng nam nho nhã lại vang lên, kèm theo tiếng ngả nghiêng của cây cối “Đem về trồng đi”

......

“Hoá ra là một gốc hồng liên. Trời đất thật thần diệu, vậy mà có thể sinh ra được thứ thần vật này” Giọng nam nọ lại vang lên, kèm theo tiếng trầm trồ của vài người người khác.

Ồ, hoá ra nàng biến thành một cây hoa sen à. Chẳng lẽ bách biện huyết liên mà người nọ nói, chính là nàng?

Giấc mơ này thật kì lạ.

......

“Tiểu hồng liên, vì sao đã lâu như vậy rồi, ngươi không nở hoa?” Giọng nam nhân nọ lại vang lên, giống tiếng chuông chùa đều đặn chẳng bao giờ sai lệch. Thế nhưng lần này lại bao hàm tiếc nuối cùng mệt mỏi. Hắn đưa tay sờ vào búp sen đỏ thẫm như máu mãi chưa một lần nở rộ, trong mắt đều là trân quý cùng hoài niệm.

“Sau khi ta chết, ngươi cũng đừng ở đây nữa. Ta đã nhờ ngài Quán Thế Âm rồi, ngươi chẳng phải phàm vật, tu tiên lộ hẳn là rộng mở thênh thang. Liên trì của ngài ấy, thực sự rất thích hợp với ngươi”

“Ước gì trước khi nhắm mắt, ta có thể nhìn thấy ngươi nở hoa nhỉ?” Hắn cười, nhưng lần này lại chẳng giống bao lần trước đây, cất chứa rất nhiều cảm xúc rối rắm.

“Tiểu hồng liên, rốt cuộc ngươi có linh trí không nhỉ? Nếu có, ngươi nhất định phải nhớ lấy tên của ta đấy. Người đời đều gọi ta là Thần Nông, ngươi phải nhớ đấy nhé. À mà thôi, ngươi cứ nhớ cái tên Liên Sơn của ta đi vậy”

Liên Sơn Liên Sơn, núi liền một mạch trải dài. Quốc thổ ta rộng lắm, nhưng ta lại chẳng thể như nó, vĩnh viễn trường tồn cùng tuế nguyệt. Nhưng cũng chữ Liên ấy trong tên ta, nếu có thêm thảo đầu, vừa hay lại là ngươi.

“Nhân sinh có trường có đoản, nay vận số đã hết. Ta, Liên Sơn, tại đây bái biệt ngươi, tiểu hồng liên” Đã có lúc ta hỏi mình ý nghĩa của trường sinh là gì mà thế nhân lại theo đuổi, phải chăng là vì tham sân hay vì một chữ si trói buộc không thể nới bỏ? Nhưng rồi ta bỗng hiểu, vô vị buồn tẻ nhất không gì ngoài việc lặng thinh nhìn thời gian chậm chậm lướt trôi. Mà tiểu hồng liên ngươi, hẳn là đang ở vị trí kẻ đó đi. Cũng vì quá buồn tẻ, nên ngươi mới chẳng muốn nở hoa?

Tiếc thật, ta lại chẳng đợi được đến lúc ngươi hết buồn rồi. Nếu luân hồi là thật, ta nhất định sẽ quay lại để tìm ngươi. Nghĩ đến cũng thật buồn cười, chấp niệm của một vị đế, vậy mà lại là một gốc hoa sen. Vì sao năm đó thiên đạo lại để ta tìm thấy ngươi là một hạt giống vùi mình trong bùn tanh chẳng ai hay biết?

Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, bàn tay cũng theo đó mà rơi xuống.

Cây hoa sen lẻ loi trơ trọi trong hồ bỗng đung đưa khe khẽ, sau đó búp hoa chầm chậm nở rộ. Hơn trăm cánh hoa xếp tầng đỏ rực tựa huyết lưu ly phát ra quang thải rực rỡ chói loà, khiến cả vùng hồ rộng bừng lên như có ngàn vạn đoá sen đang đua nhau nở, phủ trùm lấy thân hình nam tử khoác áo lông thú đang ngồi bên bờ. Có điều khoảnh khắc này lại giống như ảo cảnh thoáng chốc liền tan biến, không còn bất kì vết tích gì.

Mà bách biện huyết liên, cả hai ngàn năm sau đó, đều không một lần nở hoa trở lại.

.......

“Sao nguyên cái vũng ao xinh đẹp lại có cây hoa sen cằn cỗi bệnh tật xấu xí này thế nhỉ” Một con bạch long thân dài chín trượng nằm xoãi bên bờ ao, đầu gác lên phiến đá trông vô cùng lười biếng. Đôi mắt vàng kim của nó liếc nhìn gốc sen chẳng mấy nổi bật đang nằm trong góc kia, giơ móng vuốt lên trỏ vào.

“......” Thật lâu mới được nghe tiếng nói chuyện, nhưng gã này vừa mở miệng liền chê người khác xấu?

“Nhìn xấu chết đi được” Con bạch long nọ lại lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt ngủ không đoái hoài gì nữa.

***

“Này Hoàng Từ Lan, ngươi còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?” Đương lúc Hoàng Từ Lan còn đang mơ màng thả mình trong giấc mơ mênh mang vô tận không hồi kết kia thì nghe thấy tiếng Trần Hải Đình văng vẳng từ xa vọng tới. Khung cảnh trong mơ cũng theo đó mà ào ào sụp đổ, trở về thành hắc ám vô tận. Hoàng Từ Lan giật mình mở bừng mắt.

Còn chưa kịp nhận thức được bản thân đang ở đâu thì đã thấy Trần Hải Đình đem theo vẻ mặt vô sỉ ngồi xổm bên cạnh giường nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt sâu hoắm kia như đang muốn soi ra nàng đã nằm mơ thấy gì vậy.

“Trần thần y sao lại ở đây?” Hoàng Từ Lan vừa lên tiếng liền phát hiện giọng mình đã trở nên khản đặc vô cùng khó nghe, cổ họng bỏng rát. Đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện đây vốn không phải căn nhà tranh nơi thâm sơn cùng cốc của Trần Hải Đình mà khắp nơi đều toát ra vẻ cao sang hoa lệ chỉ trong cung mới có.

Quái, vì sao nàng lại ở trong cung nhỉ?

“Uống nước đi rồi nói” Trần Hải Đình rót cho Hoàng Từ Lan một chén trà kỉ tử vừa hãm xong, rất thong dong mà lên tiếng “Ngươi bị nhiễm phong hàn, sau đó còn dầm sương nên lên cơn sốt cao, cũng may là được phát giác sớm” Loại độc này quả thực đáng sợ, phong hàn bình thường bổn nhân phẩy tay là xong tuốt, nhưng có sự tồn tại của nó liền biến thành khúc mía già vừa cứng vừa khó tước vỏ.

“Ta ở đây mấy ngày rồi?” Nghĩ đến đống công vụ nhiều như núi kia, đầu nàng lại thêm nặng. Cuối năm công việc chất đống, không biết đám thuộc hạ có xoay sở nổi không nữa. Lại thêm cha nàng, để ông ấy biết chuyện này chắc lại sắp lôi nàng ra quở trách một trận cho mà xem.

“Bốn ngày rồi. Ta thật sự rất mệt mỏi vì ngươi đấy” Trên tay Trần Hải Đình bỗng từ đâu xuất hiện một cái quạt ngọc trắng muốt không chút tì vết, khi xoè ra liền có thể thấy được một bức tranh sơn thuỷ tinh tế kèm theo một trận gió mát.

Kiếm tiền cải thiện bữa cơm, né tránh chủ nợ Lê Bảo Huyền, lao động công ích chữa bệnh cho Hoàng Từ Lan,...có thể nói bổn nhân đúng là một người có số bôn ba vất vả.

Rơi vào hoàn cảnh này là vì ai, vì ai? Mẹ nó tiền công một đồng còn chưa thấy đâu cả. Lão già Nguyệt Lão hãy chờ đấy, bổn nhân xong việc về trời sẽ lôi lão ra tính nợ luôn một thể. Lão dám không trả, bổn nhân nhổ trụi râu lão.

“Rồi đây là nơi nào?” Hoàng Từ Lan nhìn xung quanh, vẫn chưa đoán ra được mình đang ở chỗ nào trong chốn cung thành rộng rãi đồ sộ này. Vừa nãy nàng đã cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng chỉ nhớ đến lúc rời khỏi Thượng tẩm cục. Sau đó là cảm giác lạnh lẽo âm hàn đến thấu xương không ngừng vây bủa, nhưng đến cuối cùng lại được bao bọc trong một nơi tràn đầy ấm áp. Giống như vượt qua Đại Hàn sẽ đến được Xuân Phân, đem tất thảy những giá lạnh kia thổi đi sạch sẽ.

Dù sao cũng chỉ là ảo giác lúc phát bệnh, nàng cũng không muốn dùng đó để làm căn cứ suy đoán bất cứ điều gì.

Còn cả giấc mơ dài đằng đẵng kia nữa, đúng là cố lộng huyền hư mà. Chẳng ra đâu vào đâu cả.

“Tất nhiên là cung Kiến Ninh rồi” Trần Hải Đình nhìn Hoàng Từ Lan như nhìn đứa con nít ngốc nghếch, bĩu môi “Ngươi nghĩ xem trong hoàng cung này ai dám chứa chấp ngươi?” Lê Lan Đường không cầm kiếm kề cổ kẻ đó mới lạ ấy. Bổn nhân lại rõ ràng tính nết của đứa nhỏ kia quá cơ. Chỉ có mỗi ngươi là trì độn nhất.

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Hoàng Từ Lan cảm thấy đầu mình như bị rỉ sét không dùng được nữa, phát ngốc mà lên tiếng hỏi.

“Bây giờ ngươi tuỳ tiện túm lấy một đứa cung nữ của lục cục mà hỏi thăm là biết ngay ấy mà. Ta chẳng còn gì để nói với các ngươi nữa cả” Trần Hải Đình kéo túi đeo bên người lấy ra vài lá trầu thơm cùng vôi đỏ, vừa nhai vừa ngâm hai câu thơ Hàn luật “Học sĩ ngẩn ngơ ngồi ngây ngốc. Điện hạ thẫn thờ đứng thẩn thơ” Bổn nhân quả nhiên là thi thần, thuận miệng mà cũng có thể ngâm ra tuyệt cú.

“À quên nói với ngươi, thằng anh họ trời đánh kia của ngươi đã bắt đầu thò tay vào kinh thành rồi đấy”

“Nhanh thật nhỉ?” Hoàng Từ Lan cười nhạt. Vốn cũng đã nghĩ hắn sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu, chẳng ngờ lại sớm đến thế “Hắn đã vào kinh rồi?”

“Không phải, hắn giao cho lũ lâu la xây căn cơ ở kinh thành trước. Nếu thuận lợi hẳn là đến Nguyên Đán mới chính thức lộ diện” Mấy hôm nay lặn lội đi nghe ngóng, đúng là nghe được không ít chuyện hay ho.

“Nguyên Đán? Khéo đến vậy?” Hoàng Từ Lan hiển nhiên khá bất ngờ, kinh thành lúc ấy phải nói là vô cùng nhộn nhịp. Các vị thân vương cùng thế tử ở nơi đất phong nhân dịp này sẽ về tề tựu, có năm còn vì chuyện ăn ở đi lại của mấy vị này mà xảy ra tranh chấp đổ máu, khiến hoàng đế phải đích thân ra mặt dàn xếp mới lắng xuống đấy.

“Bởi vì hắn còn có một thân phận khác là Tân Bình vương Thế tử, tức Tân Minh vương Lê Hưng.” Trần Hải Đình híp mắt cười cười “Hắn cũng đã sắp xếp được tay trong ở hoàng cung, ngươi vẫn nên cẩn trọng vào”

***

Đám cung nữ nội thị ở cung Kiến Ninh lại có thêm chuyện để bàn tán lúc nghỉ trưa. Chuyện này nói ra cũng không có gì quá gây ngạc nhiên, nhưng tổng thể thì lại khiến người nghe thấy kì quái vô cùng.

Điện hạ trước nay đều không giữ người lại trong cung qua đêm, nên dãy phòng phía tây giống như nơi bỏ hoang chẳng ai ngó ngàng tới, ra vào cũng chỉ có đám cung nữ quét tước định kì mà thôi. Vậy mà lần này Hoàng học sĩ bị điện hạ giam lại tận sáu hôm, mỗi ngày đều sẽ qua đó ngó nghiêng vài lần.

Nếu nói chi gian giữa học sĩ và điện hạ tốt đẹp thân thiết thì cũng dễ hiểu, nhưng mà quan tâm đến mức như điện hạ thì lại hơi quá rồi có chăng. Tỉ như hôm nay chẳng hạn, Hoàng học sĩ đi dạo quanh vườn lúc xế chiều, bộ xiêm y trên người rõ ràng là thường phục mà trước đây ngài ấy sai người ở Thượng phục cục may để đi ra ngoài, nhưng mãi vẫn cất xó. Chẳng hiểu đầu đuôi như thế nào mà lại đưa qua cho Hoàng học sĩ mặc.

Cái này cũng đã xảy ra lâu rồi nên chỉ có đám cung nữ rõ ràng, nhưng ai mà dám mở mồm ra nói cho Hoàng học sĩ biết chứ, chả khéo qua giờ ngọ lại thấy xác mình nằm ngoài chợ cung bêu ra cho diều tha quạ mổ, ruồi nhặng bâu đen.

Điện hạ trước nay nổi danh giết người như ngoé, cây bảo kiếm treo trong tẩm cung không đếm nổi là dính máu bao nhiêu người. Tất cả đều là một kiếm bay đầu, không chần chừ chi sất.

Nhưng với Hoàng học sĩ, điện hạ lại rất nhẫn nại. Tỉ như bây giờ.....

“Ồ Hoàng môn hạ có vẻ khí sắc không tệ, thư thả như xưa rồi ấy nhỉ?” Nhìn xem, điện hạ sẽ luôn trào phúng mỉa mai học sĩ, bất kể khi nào hai người nói chuyện. Dù cho đang thả mồi nuôi cá như hiện tại chẳng hạn.

“Đúng là khoẻ hơn nhiều, dược tài ở cung Kiến Ninh quả nhiên rất tốt” Học sĩ cũng không kém cạnh, rất biết kẻ tung người hứng cùng điện hạ.

“Bổng lộc cả năm của môn hạ cũng chẳng đủ trả tiền thuốc, vậy nên môn hạ hãy bớt tận tuỵ quên mình khi sức khoẻ oặt ẹo đi” Điện hạ đang tính bảo học sĩ trả tiền thuốc men ư?

“Điện hạ lại đùa, cống hiến quên mình là bổn phận của thần tử đấy” Không xong, học sĩ hẳn đang nghĩ bản thân ở trong Khôn Minh điện thay vì cung Kiến Ninh rồi.

“Vậy môn hạ nghĩ sao nếu bây giờ ta quẳng ngài xuống hồ mua vui, sau đó nói với người khác rằng ngài đã làm tròn trách nhiệm với bề trên?” Ôi điện hạ, ngài quá là độc ác rồi. Học sĩ vừa mới khoẻ lại thôi đấy. Ngài quẳng học sĩ xuống hồ thì chẳng phải mấy ngày qua tĩnh dưỡng coi như công dã tràng ư?

“Điện hạ sẽ không làm thế” Học sĩ đạm nhiên vô cùng, rất có lòng tin ở đức nhân của kẻ hung thần giết người như ngoé, mắt không dung nổi bất kì ai là cửu điện hạ.

Hai vị này, đều khiến người khác không cách nào hiểu nổi mà.

***

Hoàng Từ Lan sau khi được thả về thì lại lao đầu vào đống công vụ đã chất đống mấy ngày nay. Đám thuộc cấp sau hôm Hoàng Từ Lan đổ bệnh đều hãi hùng một trận, kéo sang cung Kiến Ninh thăm nom nhưng đều bị đuổi về, đám cung nữ nội thị ở đó thì miệng như ngậm tăm không hé một tiếng, mọi người ở bên ngoài đều không biết tình trạng của Hoàng Từ Lan như thế nào, sống chết chẳng rõ.

Đặc biệt là với danh tiếng hung bạo tàn nhẫn của cửu điện hạ, đến lão thái y viện sứ ai cũng nể mặt vài phần khi lên tiếng ngăn cản cũng bị điện hạ đạp cho ngã lăn ngất xỉu, thử hỏi ai dám đến cung Kiến Ninh đòi người?

Mấy gã y sinh trong Thái y viện lúc đó nói cửu điện hạ trừng mắt vô cùng giận dữ, nếu không phải còn ôm Hoàng học sĩ đang nguy kịch, hẳn lão thái y viện sứ kia đã bị vặn cổ như vặn cổ gà rồi ấy chứ. Tuy nói cửu điện hạ tính tình bình thường đều không tốt, nhưng đến mức nổi giận như hôm nọ vẫn là lần đầu.

Đúng là khiến người khác sợ đến mất cả mật.

Bây giờ nhìn Hoàng Từ Lan trở lại, tuy vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng khí sắc đúng là khá lên rất nhiều. Nói vậy cửu điện hạ hẳn là đối xử với tổng quản rất tốt. Vì hồng nhan....à nhầm, tri âm mà phát nộ, thật giống mấy vở tuồng mà phường hát thường xướng ở khách lâu.

“Tổng quản trở lại rồi” Mai Liên cảm thán “Ngài đi vắng bảy ngày, chúng thuộc hạ thấy dài như bảy năm” Một mặt lo lắng cho ngài, một mặt lo công vụ đến đầu tắt mặt tối, rất khổ não đó ngài không biết được đâu.

“Để các vị nhọc lòng rồi” Hoàng Từ Lan nở nụ cười “Chỉ cần các vị tần phi không có lời, công việc vẫn cứ như mọi khi mà xử lý thôi” Quý phi bình thường sẽ đúng hạn tìm nàng hỏi thăm, lần này đúng lúc đổ bệnh, hẳn là cũng sắp cho người đến triệu nàng sang cung Trường Lạc rồi đấy.

“Quý phi thì đúng là không có, nhưng mà chỗ Triệu Tiệp dư thì có đó tổng quản” Mai Liên tiến lại gần thì thầm to nhỏ “Quần áo hôm trước đem qua, Triệu Tiệp dư bảo mặc không vừa vặn, cuối cùng bên ty Kế phải cho người đi lấy số đo lại đấy ạ. Kết quả rất đáng ngờ, bụng của tiệp dư vậy mà lại....có thịt hơn”

“Uầy, nhắc lại nhớ ra cách đây ba hôm ả cung nữ thiếp thân của tiệp dư đến ty Thiện dặn nấu mấy món thanh đạm một tí vì ngài ấy ăn cơm không được ngon miệng đấy” Trần Thức bất ngờ vỗ tay một cái tựa như nhớ ra chuyện quan trọng, sau đó lấm lét hỏi dò: “Không phải là tiệp dư có....rồi đấy chứ?”

“Có cái gì cơ? Có là có cái gì?” Phùng Hà ngẩn người nhìn đám đồng cấp xung quanh bày ra vẻ mặt giác ngộ được gì đó trong khi bản thân mình lại mơ màng chưa hiểu mô tê, bèn quay sang hỏi cô ả Trần Thực quái dị kia.

“Có nói thì người óc bã rượu như ngươi cũng không hiểu được đâu Phùng Trưởng ty ạ” Trần Thức bắt chước bộ dáng điềm đạm của Hoàng Từ Lan, ung dung nói ra.

Phùng Hà: “......” Trần Thực có vẻ rất có thành kiến với mình thì phải?

“Được rồi, chuyện này coi như lục cục chúng ta có mắt mà làm ngơ đi” Hoàng Từ Lan gác tay ngẫm nghĩ rồi lên tiếng. Triệu Tiệp dư dạo gần đây nhận sủng ái từ thánh thượng, chuyện kia dẫu như thế nào thì cũng đã có Tư thiên giám, Nội vụ phủ cùng Thái y viện lo liệu, lục cục cùng nàng chẳng có quan hệ gì cả. Quý phi dù sao vẫn là người chấp chưởng hậu cung trăm việc, mất lòng với bà ấy lại thêm Minh phi đâm bị thóc chọc bị gạo thì chẳng hay ho tí nào.

“Cho hỏi Hoàng Tổng quản có đây không?” Bạch Lan – cung nữ thiếp thân của quý phi đứng ngoài cửa nói vọng vào “Đức bà cho gọi tổng quản sang hầu chuyện”

“Được, ngươi về báo lại với đức bà, ta sang ngay” Hoàng Từ Lan lên tiếng, hai mắt ánh lên vài tia tính toán. Quý phi triệu nàng cũng thật đúng lúc đây!

.......

Cung Trường Lạc.

“Lan Đường, con cũng nên cho ta một lời giải thích rồi đấy. Vì sao con lại giữ Hoàng Từ Lan ở trong cung?” Quý phi nhìn đứa nghĩa nữ mình nuôi hơn mười năm nay đang ngồi bên dưới đang thản nhiên nghịch châu chấu tre, trong giọng ân ẩn giận dữ. Vốn đã có không ít tiếng xấu, nay lại càng nhiều thêm!

“Hẳn mẫu phi cũng biết chuyện tứ hoàng tỷ tìm cách tiếp cận Hoàng Từ Lan rồi đi” Lê Lan Đường hơi nhếch khoé môi cười “Hoàng Từ Lan nổi danh kinh thành là tài nữ, lại làm quan lớn trong triều ta. Nàng ta như con cờ mà bên phe cánh nào cũng mong chiếm được, con gái làm vậy cũng chỉ vì đem lại tiếng tốt cho huynh trưởng, để Hoàng Từ Lan thấy anh ấy biết trọng dụng người hiền mà thôi, mẫu phi hà tất canh cánh trong lòng”

“Cho dù là như vậy, con cũng không nên đạp thái y viện sứ hôn mê bất tỉnh” Quý phi hiển nhiên là đã bị lời nói của Lê Lan Đường làm nguôi giận, nhưng vẫn không quên quở trách hành động kia của nàng.

“Hắn thì có tài cán gì? Nếu tin tưởng bọn hắn thì Hoàng Từ Lan đã sớm thành nắm đất mộ từ tết Đoan Ngọ rồi” Lê Lan Đường không hề giấu giếm biểu cảm khinh khi trong lòng, đôi phượng mâu nheo lại đầy vẻ trào phúng “Nên cho lão cáo quan hồi hương đi thì tốt lắm”

“Con thật là.....” Quý phi cũng đã hết lời để nói, câu chữ vừa phát ra nửa chừng liền tắc tị.

“Bẩm lệnh bà, Hoàng Tổng quản đã đến, đang đứng chờ ở bên ngoài. Bây giờ cho vào luôn chứ ạ?” Bạch Mai lên tiếng, phá vỡ không khí lặng ngắt gượng gạo giữa hai người ngồi trong điện đường.

“Cho vào đi” Quý phi gật đầu, phẩy tay ra hiệu. Mắt bà còn thoáng liếc qua Lê Lan Đường hơi khựng lại khi nghe tên Hoàng Từ Lan, sau đó thôi không nghịch châu chấu tre nữa.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Chương này hỗn loạn, các độc giả đừng cố gắng suy nghĩ cho mệt não. Mọi chuyện rồi sẽ được giải thích, bây giờ có suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra được ra gì đâu, plot twist cả đấy :v Rút kinh nghiệm từ cái văn án và 62 chương truyện đã qua, các độc giả thân yêu đừng gắng tìm hiểu nữa:v

Sắp qua năm mới rồi kìa mọi người ạ :v Tầm này của năm trước tác giả hoàn toàn không có khái niệm viết chương truyện nào cả đâu, trong óc toàn là thi cử và ăn chơi mùa tết nên bây giờ phải trả giá :v Đúng là quả táo nhãn lồng không chừa một ai cả =))))))

Sau đây là tiểu mục “Tâm thư độc giả gửi đến Tô quân và các đồng đạo”:

“Hồi đọc mấy chương đầu là đang độ rảnh rỗi, vốn là tò mò click vô để coi tiểu thuyết cổ đại VN nó như thế nào thôi nhưng mà bị bánh cuốn từ cái văn án của bả:v Mảng này cực kỳ hiếm người viết, mà bà tác giả lại có kiến thức ổn thật sự, chất văn rất riêng cơ:v Hồi đó nghi bả là dân chuyên sử hay văn gì đó rồi, không ngờ bả còn ghê gớm hơn những gì tui nghĩ nữa :))) Nhưng mà khó chịu thực sự khi đang đọc thì bị ngắt quãng, muốn đi tìm bà tác giả để đòi chương mới. Ngày nào cũng lê la thử nhưng không nghe động tĩnh, dần dần cũng quên mất luôn. Mãi đến tháng 8 năm nay sực nhớ rồi vào xem thử thì thấy bà tác giả đã comeback trong thầm lặng với lời thề lấp hố thổi bùng ngọn lửa trong tui. Càng đọc càng thấy kiến thức của bả rộng thật sự, có mấy chương tui đọc nửa tiếng vẫn chưa hiểu học sĩ và điện hạ nói cái gì :)))) Mà như vậy lại càng háo hức hóng chương :v Không biết mọi người thấy sao chứ tui thấy mỗi nhân vật trong truyện bả đều có một cá tính rõ ràng và khác biệt luôn ấy, giống như chỉ cần nhắc đến tên thôi là mường tượng ra liền.

Giờ đã biết cách liên lạc đòi chương nhưng bả ra chương đều đặn thì đòi gì nữa :))))) Không ngờ bả rất biết khiến độc giả mong đợi, còn có cả vụ vẽ truyện tranh :))))) Chắc tui xác định dùng hết cả thanh xuân này để hóng bản chuyển thể quá :))))) Ôi cứ nghĩ đến dáng vẻ Hoàng học sĩ và cửu điện hạ vào tranh là ta nói rung rinh luôn á trời :)))))

Mà cho hỏi tác giả họ Tô hả?

Tô quân trả lời: Vâng, tác giả họ Tô (蘇), tên có độc một chữ Hy (曦), tên tự là Tử Huyên (梓蘐). Chắc là con cháu dòng xa tít tắp bắn đại bác chục ngày chưa đến của cụ Tô Thức, tết năm nào cũng bị ép phải ăn món thịt kho đông pha với cơm trắng :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16