Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3.2: LÀ HẮN!

635 0 2 0

Ở Thăng Long, mỗi lần có lễ hội đều có lệ thi đố thơ có thưởng. Người đứng ra tổ chức thường là các nho sĩ. Phần thưởng cho người trả lời được câu đố thường là rượu, bút, mực, giấy thơm hoặc tiền. Bốn bình rượu hoa quế mà Từ Lan uống cũng là từ đây mà có. Bên cạnh đó, cũng có những nhà đem trang sức ra làm phần thưởng, thường là các quý tộc trong thành và các phú hộ lắm tiền. 

Từ Lan vừa đi bộ vừa nghiền ngẫm những lời cô gái kia nói. Một người khiến mình vừa yêu vừa hận? Làm sao nàng ta biết được chuyện đó? Thêm nữa, cách ăn mặc của nàng ta cũng không quá hợp lý. Một thân viên lĩnh xám ăn vận theo quy chế thời Trần! Chẳng lẽ nói, nàng thả hoa đăng rồi thấy ma? Nếu một người thời Trần sống đến nay, cho dù có là Hậu Trần đi nữa, cũng đã quá số tuổi mà một đời người có thể có. Trông thần sắc của nàng ta, ngoại trừ ánh mắt mang theo một vẻ đạm nhạt tang thương, còn lại đều giống như các cô gái trẻ khác. Chẳng qua nàng cũng không hiểu, làm sao một thiếu nữ trẻ tuổi lại có thể có được ánh mắt tang thương khi nhìn về thiên hạ đến như thế?

Nàng xua đi ý nghĩ trong đầu rồi thả lỏng tâm tình dạo một vòng trên phố. Càng nghĩ chỉ càng khiến cho tư duy đi vào lối cụt. Phố đã về khuya nhưng mấy quầy hàng bánh trái, rượu, trà vẫn còn bày bán. Gió thổi mát rượi, còn có hơi ẩm. Chắc là sắp mưa. Từ Lan nhanh chân đi về phía một tiệm trà còn sáng đèn thì thấy nhiều người đang tập trung ở sảnh lớn. Trông cách ăn vận, hẳn đều là Nho sinh. 

Hoàng đại tiểu thư không biết nơi này là chỗ đang giữ bát tự của mình.

Nàng chen vào hỏi một nho sinh bên cạnh: "Trong đó đang chơi thả thơ sao?" 

"Cũng không hẳn là thả thơ, còn có mấy câu đố khác nữa. Đã khuya rồi nhưng ở đây vẫn đông, phần vì lễ thưởng rất hậu hĩnh, phần nữa câu đố nào cũng rất khó nhằn" Nho sinh nọ nhìn sang người vừa hỏi mình, lòng nghi vấn: Hắn cảm thấy người này rất quen mắt!

Từ Lan gật gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi chen vào trong nhìn đề, chỉ thấy trên khay gỗ khảm đồi mồi để trên bàn đặt câu đố có một ngọn cỏ nhỏ xanh mởn, kèm theo một cái đồng tâm kết bị xén mất một nửa.

Phần thưởng là một cây trâm ngọc được điêu khắc tinh xảo. Thân trâm ngọc có chạm trổ hoa mẫu đơn bằng vàng, toát ra cảm giác quý khí. Mẫu đơn vốn là vua các loài hoa. Bá vương chi hoa, người con gái nào cài chiếc trâm này ắt hẳn phải có tư sắc xứng tầm.

Ngoài ra, trên cửa sổ còn treo rất nhiều câu đố, câu nào câu nấy đều khó xấp xỉ nhau. Các Nho sinh tụm năm tụm ba bên các tờ giấy ghi đề, âm thầm đưa ra suy đoán trong lòng. Bất quá đề đố ở đây thực không dễ, chứng tỏ người ra đề là một người đọc hết năm xe sách.

Từ Lan nhìn chăm chăm vào ngọn cỏ trên khay gỗ khảm xà cừ. Trong lòng suy nghĩ thật kĩ rồi dùng bút viết vào giấy:

Trường Giang tuyệt lộ, Bá vương hận.

Nhất kiếm tẫn vong, biệt Ngu Cơ.

Sở ca bi thiết, nhân sinh thán

Thán rằng tình bi hóa cỏ thơm.

Từ Lan mạnh dạn đoán, ngọn cỏ xanh kia là tượng trưng cho Ngu Cơ thảo. Còn đồng tâm kết bị xén đôi là ý chỉ Bá vương vì thua Lưu Bang nên đã tự tận, từ đó ly biệt Ngu Cơ. Nhưng cảm động thay cho dù có chết, cũng là chết cùng nhau. Một đời Hạng Vũ oai phong là thế, đến cuối cùng lúc chết cũng chỉ có Ngu Cơ theo bồi.

***

Quán trà Ngũ Thải Vân.

Trên lầu cao, một cô gái ngồi gác tay lên cằm, nhàn nhã phe phẩy quạt lụa. Không ai khác, chính là bà chủ chân chính của quán trà, Lý Tư Vân. Trái ngược với không khí cuộc đố thơ dưới sảnh, trên sương phòng của Lý Tư Vân yên tĩnh dị thường.

Tư Vân cầm tờ giấy được nha hoàn đưa vào, nhìn nét chữ thể thảo vung trên giấy, môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Cửu nương mau xem đi. Quả nhiên đám nho sinh bây giờ đều ôm một bụng văn chương cả đấy"

"Thi xuất có thần, chữ Thảo phóng túng, đúng là văn hay chữ tốt" Lê Lan Đường trả lời với giọng đều đều, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành mang theo vẻ bàng quan.

"Đã có người đoán đúng, ta phải xuống trao phần thưởng. Cửu nương thân yêu có muốn giúp người chị này trao quà cho thiếu niên lang đó không?" Mặt bà chủ Lý hiện lên nụ cười hồ ly.

"Thất hoàng tỷ, trách nhiệm người làm chủ không thể dễ dàng bỏ đi như vậy" Nàng sao có thể để bị bà chị hồ ly này dắt vào bẫy được. Nghĩ đến sự kiện từ hôn của hoàng tỷ, trong mắt Lê Lan Đường lóe lên vài tia sáng khó hiểu. Chuyện hoàng tỷ từ hôn thẳng thừng đã làm long nhan phát nộ. Bị đuổi ra khỏi cung nhưng hoàng tỷ cứ thản nhiên như không, ở trong kinh mở tiệm trà, thành con buôn đích thực. Đằng sau gương mặt có vẻ như tươi cười kia ẩn giấu không biết bao nhiêu mưu toan.

Có lẽ hoàng tỷ đã sớm tính cho mình con đường lui cả rồi. Tính kế để thoát khỏi lồng son và trách nhiệm công chúa hoàng tộc. Ngày mai vốn là ngày hoàng thất tổ chức yến hội tiếp đón sứ thần, mặc cho trước đó chỉ huy Kim Ngô vệ đích thân đến báo chỉ dụ phải hồi cung dự yến, Thất hoàng tỷ vẫn ung dung ở trong tiệm trà mở hội đố thơ.

Dĩ nhiên phụ hoàng đã đi qua nơi nay từ chiều. Hơn nữa còn xa giá dừng chân ghé lại uống trà ngắm cảnh một chốc. Long nhan cũng không có biểu tình gì lạ lẫm. Nếu không phải nàng biết được chuyện thống lĩnh Kim Ngô vệ, chắc nàng sẽ nghĩ đức ông đã sớm quên mình có một đứa con gái bị đuổi ra khỏi cung phó mặc sống chết, để đứa con gái đó phải đi làm con buôn thấp kém bị khinh rẻ.

Buôn bán chú trọng chữ "cơ", chắc vì cơ hội và cơ tâm là đặc điểm của lũ phường buôn nên quan gia cũng không thích đứa con gái nọ. Chắc quan gia sợ nàng nảy ra cơ tâm. Người làm vua, sợ nhất là xung quanh mình đầy những kẻ cơ tâm. Biến loạn trảm trung thần thời Thái Tổ là minh chứng. Chỉ cần khiến quan gia gieo xuống hạt mầm nghi ngờ, thì dù có là trung lương cũng bị trảm. Từ xưa tới nay, có mấy kẻ mặc long bào mà tay không dính máu?

Mà sự thực, thất hoàng tỷ từ lâu đã có cơ tâm của mình, cơ tâm muốn rời xa Tử Cấm Thành. Phong hiệu gì đó, chẳng khác nào phù vân. Còn nàng, Lê Lan Đường, một đứa con luôn an phận được phụ mẫu yêu thương, chẳng qua là mượn cớ kéo thất hoàng tỷ đi dự tiệc để mà hít thở không khí ở ngoài cung mà thôi.

Ở trên thuyền rồng, nàng có hít thở bao nhiêu khí trời vẫn cảm thấy ngột ngạt và áp bức. Sự áp bức về lễ giáo, về thân phận mà bao người luôn mong có. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, hoàng tộc giả dối và tàn hại nhau như thế nào.

Có một đứa con gái đã qua nhị tuần vẫn còn chưa thành gia lập thất, làm một thương gia, hơn nữa còn đổi họ sang cả quốc tính của tiền triều, bấy nhiêu đó không khác gì một cái tát vang dội vào mặt ngôi cửu ngũ chí tôn tôn sùng Nho học.

Người trong cung, cả các hoàng huynh và hoàng tỷ khác, đều bảo thất công chúa điện hạ điên rồi. Chỉ có người luôn bảo trì thái độ trung lập như cửu công chúa Lê Lan Đường mới biết, thất công chúa có bao nhiêu tâm tư oán hận phụ hoàng mình. Vậy mà quan gia lại cho chỉ huy Kim Ngô vệ đến mời nàng về cung. Có lẽ đức ông đang cần một đứa con để đội mũ phượng "hôn nhân lợi ích", mà Lý Tư Vân, à nên gọi theo phong hào tức Cảnh Bình công chúa Lê Bảo Huyền, là ứng cử viên đệ nhất đi.

Trong hoàng thất, vốn chẳng có nhiều cái gọi là tình thâm như Nho học coi trọng. Tình thâm không có, thay vào đó là sự thèm khát danh vọng quyền lực, địa vị được thực hiện bằng những âm mưu giấu sau những bộ mặt tươi cười. Thật kinh tởm. Dù sao Hoàng thất trước giờ chẳng thiếu người, chết vài người, hại vài người, cũng chẳng là gì.

Lê Lan Đường khẽ nhếch môi, trong mắt toát ra vẻ châm biếm về nơi mình sinh ra. Nàng cũng thực hâm mộ thất hoàng tỷ, có thể thoát khỏi cái lồng ô uế hủ bại kia.

"Cửu nương đang thầm chê cười người chị này đấy phỏng? Hay là nghĩ bà chị này nhân buổi đố thơ để kén chồng?"

"Không dám, chỉ là đang nghĩ làm sao chị có thể bình thản đến vậy" Lê Lan Đường nhìn chậu mẫu đơn trên bục cửa sổ đang khoe những chiếc lá xanh mởn "Chị không sợ sao?"

"Không. Ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng thành rồi. Ông ta muốn giết cũng được thôi, cùng lắm ta được giải kiếp. Nếu ta gặp Diêm Vương, ta sẽ dùng mọi cách để cầu xin cho ta được đầu thai làm một người bình thường. Làm con đế vương, gấm vóc vàng bạc cao sang phú quý cũng không đổi lại được chuyện có thể sống theo ý mình."

***

Từ Lan đứng dưới sảnh, mặt không biểu tình. Lúc nãy có gia bộc cầm tờ giấy nàng chép thơ đi lên lầu, chắc là chủ nhân đề đố thơ ở trên ấy. Đứng chờ hoài cũng không được gì, Từ Lan lại giải thêm mấy đề thơ nữa. Bất quá, nàng không biết rằng đám Nho sinh đang nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái.

"Người anh em này, xin hỏi người anh em là người làng nào? Là học trò của vị tiên sinh nào?" Một Nho sinh ra lễ với Từ Lan đang đứng ngoáy bút viết giải thơ. Hắn thấy người Nho sinh này rất quen mắt. Quần áo vải vóc tuy rằng không quá tinh xảo, cũng không có trang sức gì nói lên thân phận, nhưng với học vấn này đã chứng tỏ hắn có một người thầy giỏi. Mà một chuyện đơn giản ai ai cũng hiểu, đó là muốn nhận một người thầy giỏi, thường là con em nhà quan lại quý tộc mới đủ khả năng.

Từ Lan hơi khựng tay cầm bút một lát, rồi tiếp tục ngoáy bút, viết xong giải thơ. Sau khi gác bút, nàng xoay lại đáp lễ, giọng đều đều, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh "Mỗ là người làng Đức Xá, họ Hoàng, nhận Hoàng Quân lão học sĩ làm thầy. Văn mỗ viết không hay, khiến người anh em đây chê cười rồi" Nàng tất nhiên không thể nói thật danh tính của mình rồi.

"Hoàng lão học sĩ? Ý của người anh em này là Lễ bộ thượng thư Hoàng lão? Người anh em thân thế thật không nhỏ" Nho sinh kia để lộ biểu tình ngạc nhiên, người xung quanh cũng xầm xì không ngớt.

Ai cũng biết Hoàng Quân là đại học sĩ, hiện đang kiêm nhiệm hàm Nhị phẩm Thượng thư Lục bộ, con em trong triều ai cũng muốn được Hoàng đại nhân nhận làm học trò. Có người từng so sánh, ở thời Lê này, Hoàng Quân là đại nho chỉ thua kém Nguyễn Ức Trai tiên sinh, công thần khai quốc thời Thái Tổ hoàng đế. Nho sinh này là học trò của Hoàng lão, vậy thì tài năng của hắn là điều mà ai cũng đoán được. Nếu có cơ may, không chừng trong kì thi Đình hắn có thể có tên trong đệ nhất giáp.

"Ta nhớ ra rồi, y không phải là khôi thủ của Bổng Nguyệt lầu, tên là Hoàng Du sao?" Một nho sinh tuổi tầm nhị tuần lên tiếng, kí ức hôm đó hắn vẫn nhớ như in: người này không đầy một trăm bước đã có thể làm thơ đáp lại mười tám vị trưởng lão của Bổng Nguyệt lầu!

Tiếng xầm xì thán phục vang lên, Từ Lan bỏ cây bút xuống từ từ lui ra xa. Ngày đó nàng tham gia cũng chẳng phải vì chút danh tiếng cỏn con này.

"Mọi người nhìn xem, bà chủ của quán trà xuất hiện rồi" Một nho sinh đột ngột hét lên, dời sự chú ý từ bên Từ Lan sang bên lầu gỗ.

Nơi cầu thang xuất hiện một bóng người thướt tha đi xuống. Xiêm y màu xanh nhạt đung đưa nhè nhẹ kèm theo tiếng ngọc bội kêu dần dần xuất hiện trước mặt mọi người. Là Lý Tư Vân.

Phía sau nàng ta là hai ả hầu đứng cúi đầu, tay cầm hai cái khay gỗ khảm đồi mồi, bên trên phủ vải điều.

"Xin hỏi là vị quan lang nào đã giải được câu hỏi Bá vương biệt Cơ của bổn tiệm?" Giọng nói thanh nhã vang lên khiến không ít nho sinh trẻ tuổi lâm vào mê đắm.

"Là mỗ đây" Từ Lan bước ra, làm một bước lễ gặp mặt.

"Vậy cũng xin hỏi chàng, phải chăng hai mươi lăm vế đối kia cũng là chàng giải?" Tư Vân khẽ nheo mắt nhìn vào xấp giấy đặt trên bàn gỗ, trong lòng thầm cảm thán. Không biết từ đâu xuất hiện tên văn hay chữ tốt này đây.

"Phải, chính là mỗ giải" Từ Lan cũng không chối, thành thật đáp lời.

"Vậy mời vị quan lang này lên lầu, quán trà chúng ta sẽ chuẩn bị phần thưởng cho ngài" Trong đầu Lý Tư Vân nảy ra ý nghĩ hay ho: nàng sẽ lôi tên văn hay chữ tốt này lên lầu, rồi đề nghị hắn thi thố với hoàng muội, để xem hắn thắng hay hoàng muội của nàng thắng!

"À, vậy mỗ cung kính không bằng tuân mệnh. Mời bà chủ" Từ Lan chắp tay mời.

....

Từ Lan theo chân của Lý Tư Vân lên lầu. Trong tầm mắt nàng hiện lên một lầu gác tinh xảo, chạm khắc đẹp đẽ, chất gỗ tốt thoảng mùi hương khi có khi không. Trên đầu hồi treo mấy ngọn đèn lồng lụa. Nàng đương nhiên biết giá trị của nó không nhỏ. Loại đèn này theo chân thương lái nhà Minh sang đây, chủ yếu được các gia đình quyền quý đặt mua. Người đi trước nàng có thể trên danh nghĩa chỉ là thương buôn, nhưng thân phận và bối cảnh của nàng ta, chắc chắn chẳng thể tầm thường.

Lý Tư Vân rẽ qua mấy khúc hồi lang, rồi dừng lại ở trước một cánh cửa phòng.

"Quan lang, mời vào" Lý Tư Vân khẽ đẩy cửa, mời Từ Lan vào trước.

"Bà chủ khách sáo rồi" Từ Lan chắp tay hữu lễ, rồi bước vào trong.

Trước mắt nàng là một căn phòng xa hoa, đằng sau bức bình phong thêu hình bách điểu triều phụng là một người con gái mặc tố y bằng gấm đang ngồi trên ghế thái sư thong dong uống trà. Tay nàng ta còn đang cầm tờ giấy ghi giải thơ do Từ Lan viết.

Trên đời này thực sự có cái gọi là hồng nhan họa thủy.

Cho đến mãi sau này, trong kí ức của Hoàng Từ Lan vẫn nhớ mãi về dung nhan mĩ lệ đó. Băng thanh ngọc khiết, kiêu sa diễm lệ chính là dùng để hình dung về người con gái sau lớp bình phong kia. Bách điểu triều phụng, quả thật có ý nghĩa.

Từ Lan chỉ ngẩn người ra một lúc, rồi đi vòng qua tấm bình phong, chắp tay hữu lễ: "Mỗ là người giật giải đố thơ. Tình cờ gặp quý cô nương ở đây, mỗ có lễ."

Người ngồi trên ghế chỉ liếc mắt một cái, rồi để tờ giấy xuống, nhàn nhạt trả lời: "Quan lang khách khí rồi"

Lê Lan Đường thầm kinh ngạc. Tên này chẳng phải là gã say khướt nằm trên cây liễu lúc chiều sao? Bây giờ nhìn kĩ mới thấy vóc người hắn gầy gò, ốm yếu được bao bọc bởi một bộ xiêm y quá khổ. Da lại trắng giống nữ nhân, cộng thêm bộ giao lĩnh màu đen lại càng thêm trắng bệch. Nhìn hắn không giống những Cẩm Y vệ nàng thường thấy. Tiểu công chúa có cảm tưởng chỉ cần lúc gió to là hắn sẽ tùy thời bị gió thổi đi mất. Thật sự rất ốm yếu, duy có đôi con ngươi là trí tuệ có thần. Thêm nữa giọng hắn cũng không giống mấy tên Cẩm Y vệ, mà giống giọng thái giám hơn. Chẳng lẽ nói hắn là dạng nam nhân được hoàng cung thu mua hằng năm để làm thái giám?

"Ôi quan lang, mời ngài ngồi. Ta sẽ cho người đem phần thưởng sang ngay" Lý Tư Vân che miệng mỉm cười, mời Từ Lan ngồi xuống ghế rồi sai ả hầu sắp xếp lễ vật đưa sang.

"Quan lang, đây là em gái ta. Số đề thơ dưới sảnh đều là nó ra đề cả. Ta bôn ba bươn chải bao năm để bồi dưỡng cho nó đọc sách thánh hiền. Tiếc thay nó là thân nữ, cửa quan trường chật chội không thể theo. Làm nữ quan thì đầy rẫy hung hiểm, người chị như ta sao có thể để đứa không biết tính kế như nó phải dấn thân vào cung chứ? Chỉ hiềm bầu tâm sự không giữ mãi được, nhân cơ hội này mới tìm người đối ẩm trao đổi vốn thi ca" Lý Tư Vân không hổ là thương buôn, biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh chóng, nước chảy mây trôi thuận lí thành chương bịa ra một câu chuyện lâm li bi đát về mình, thuận tiện kéo đứa em gái xuống nước.

"..." Lê Lan Đường thầm nhíu mày. Quả nhiên Thất công chúa đương triều cầm tinh hồ ly mà, bịa chuyện cũng thật là tự nhiên. Nàng không nhớ rõ rốt cuộc bà chị này nuôi nàng khi nào nữa. Trao đổi thi phú cái gì chứ, rõ ràng nghe người ta là học trò của Hoàng đại học sĩ nên lấy mình ra để thử đây mà. Cái tính ưa xem long tranh hổ đấu đến nay vẫn không bỏ được. Còn tên bợm rượu ẻo lả kia, chẳng lẽ hắn đã quên luôn chuyện lúc chiều hù dọa nàng hồn bất phụ thể?

"..." Từ Lan cứng họng nhìn hai người con gái trước mặt. Nàng thầm thấy lên đây là quyết định sai lầm. Thật sự sai lầm. Nàng có cảm giác cô gái xinh đẹp kia nhìn nàng với một ánh mắt kì lạ rất khó lí giải. Chẳng lẽ nàng ta nghĩ nàng là thái giám bẩm sinh? Cũng không đúng lắm, vậy tia khinh khi giống đang nhìn ăn xin trong mắt nàng ta là như thế nào? Không hiểu sao Từ Lan cảm thấy cô gái kia có chút quen thuộc giống như đã gặp ở đâu đó. Chắc là nàng nhớ nhầm chăng?

"Quan lang, người hầu không thể chuẩn bị kịp lễ vật ngay. Dù sao đêm cũng còn dài, quan lang ngồi đây trao đổi thi phú với chúng ta một lát được chăng?" Lý Tư Vân đon đả mời, mặt cười hồ ly, khóe mắt cong cong như trăng non. Trong lòng nàng ta đang hớn hở chờ xem rốt cuộc học trò của Hoàng lão có tài năng như thế nào.

"Thật ngại quá. Phụ mẫu tiểu sinh không cho phép ra ngoài cả đêm. Nay tiểu sinh đã đi khuya, nếu thêm nữa sợ phụ mẫu sẽ quở trách" Từ Lan thầm cảm thấy không ổn, lỡ nàng ở đây đến sáng, cha biết được sẽ đánh chết nàng mất "Cảm ơn thịnh tình của bà chủ cùng vị cô nương đây, có duyên thì tiểu sinh sẽ cùng hai vị trao đổi chút tài mọn" Từ Lan hạ giọng từ chối uyển chuyển nhẹ nhàng, chân đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế bỏ chạy. Cùng lắm, mấy món kia nàng không cần nữa.

"Quan lang, bỏ của chạy lấy người như vậy e rằng không tốt đâu" Lý Tư Vân che miệng cười khúc khích, nhưng trong giọng điệu đã bao hàm cảm giác áp chế người khác "Ngài sợ ta và em gái sẽ làm gì ngài sao quan lang?"

"Haha bà chủ thật biết nói đùa" Từ Lan cười nhưng sau lưng lại đổ mồ hôi hột "Tiểu sinh chỉ là phận thư sinh nghèo, bỏ của đi rồi ta thực tiếc lắm đó bà chủ"

"Quan lang không cần gấp gáp, chỉ là có duyên tương ngộ, trao đổi thi phú thôi mà" Lý Tư Vân cười khúc khích, tay cầm ấm tử sa rót trà tàu mời khách, chuẩn mực bộ dáng trọng nghĩa khinh tài.

Lê Lan Đường ngồi trên ghế, lòng cảm thán thất hoàng tỷ nhìn thật giống tú bà lầu xanh. Nhất là điệu cười khúc khích kia, trông giả tạo hết sức. Thế nhưng nàng sẽ không lên tiếng ngăn cản bà chị này, bởi nàng cũng muốn xem thử bản lĩnh tên bợm rượu này cao thâm đến đâu. Nếu so sánh người văn hay chữ tốt đang ngồi kia với tên bợm rượu lúc chiều, nàng thực không dám tưởng tượng đó là một.

***

Sắc trời về khuya. Trống canh điểm canh hai.

"Quan lang biết tại sao hôm nay ta lại ra đề về Ngu Cơ thảo không?" Lý Tư Vân cười mỉm, hỏi Từ Lan ngồi đối diện. Sau một hồi đố thơ, nàng cảm thấy Hoàng học sĩ quả nhiên là người thầy giỏi. Tên nho sinh này đối thơ trôi chảy, điển tích làu thông, quả nhiên là không phụ lòng thầy hắn.

"Một đời Hạng Vũ tuy oai hùng, nhưng đến khi chết vẫn không được về cố hương. Hậu nhân chúng ta, thấy thế chẳng phải tiếc thương lắm ru? sông Trường hai bờ, không ai chờ không ai đợi, chỉ có mỗi Ngu Cơ tiễn ngài"

"Đại Việt ta cũng có chuyện Mị Châu máu chảy hóa ngọc trai" Lê Lan Đường đương trầm mặc bỗng lên tiếng "Nàng ta đáng thương hay đáng tội, âu cũng vì một chữ tình mà ra cả" Đêm đã khuya lắm, bây giờ xem ra nàng chỉ có thể đợi đến mờ sáng mới có thể về cung.

"Chung quy cũng là hai chữ nhàn sự" Từ Lan cười xòa "Kẻ phàm phu cho đến bậc thánh hiền, ai là không có nhàn sự đời mình kia chứ? Chuyện ta làm, chỉ có trời biết, đất biết, ta biết chân thực. Cho dù hậu thế có bàn tán ra sao, cũng không cần bận tâm đến" Nàng trước nay làm việc luôn theo bản tâm, không quá suy nghĩ hơn thua được mất.

"Haha quan lang nói thật chí lý chí tình" Lý Tư Vân cười khúc khích, rót rượu mời Từ Lan. Nàng liếc nhìn mấy bình rượu rỗng trên bàn, lòng thầm đắc ý. Vừa nãy chơi tửu lệnh chính là để chuốc say tên nho sinh này. Nàng muốn xem phán đoán của mình là đúng hay sai. Nhân sinh thật sự rất thú vị nha!

***

Quả nhiên tham ăn tham uống là thói xấu.

Từ Lan cũng không biết mình đã ngủ đến khi nào, chỉ biết khi mở mắt ra, trời đã sáng.

Trời sáng đồng nghĩa với việc nàng sắp đón cơn thịnh nộ của cha khi về phủ. Quả nhiên tự tạo sai lầm ắt không thể dung thứ!

"Công tử đã dậy rồi sao? Công tử rửa mặt đi ạ" Một nô tì bưng thau nước đi vào, cúi người rồi toan lui ra.

"Khoan đã, bà chủ của các ngươi đang ở đâu?" Từ Lan vội gọi nô tì đó lại.

"Bẩm công tử, bà chủ từ sớm đã đi bàn việc làm ăn. Bà chủ có dặn, lễ thưởng của công tử ở trong tủ, công tử dậy rồi có thể cầm ra về"

"Vậy được rồi. Ngươi lui ra đi, ta sẽ đi ra sau" Từ Lan ngồi suy nghĩ trong chốc lát rồi đứng dậy đi về phủ. Thôi thì cái gì nên đến sẽ phải đến, còn bà chủ tiệm trà có dịp nàng sẽ tìm hiểu về người này sau. Ngoài cười trong không cười, tâm tư khó đoán, học vấn thâm sâu, bối cảnh lại không tầm thường...chủ tiệm trà bình thường làm sao có thể được như thế?

Còn cả người tự xưng là em gái của bà chủ quán trà nữa. Khí chất cao sang quý phái đó nàng cảm thấy rất quen thuộc, bởi mấy lần gặp các vi phi tần chốn thâm cung đều đã bắt gặp loại khí chất này. Từ Lan bị chính cảm nhận của mình doạ sợ đến độ không dám nghĩ tiếp, nhưng trong lòng thì đã đặt nghi vấn thật sâu.

Hôm qua nàng toàn gặp được những người không thể đoán được. Phía trong và phía ngoài cánh cổng Thượng thư phủ, thực cách nhau rất xa. Nhưng xa nhất, vẫn là nhân tâm. Giang hồ nhân tâm, làm sao có thể đoán được hết?

Hoàng Từ Lan, đúng là tò mò có thể giết chết ngươi đó. Chẳng qua trước khi chết vì tò mò, nàng sẽ chết vì nhận trách phạt của cha nàng vì tội đi chơi thâu đêm không về đây!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16