Lý phủ.
Lý Ngọc Hàm ngồi bên bàn đá trong dịch các nhìn đống giấy dó chi chít chữ bị gió đêm làm cho la liệt khắp nơi, dù trên mặt không hề có bất kì biểu cảm gì nhưng đôi tay đang run rẩy nhè nhẹ chính là biểu hiện rõ ràng nhất cho sự mất bình tĩnh của chủ nhân nó.
Không gian xung quanh chỉ còn tiếng dế kêu thê lương như tiếng nhạc đám ma não nề inh tai nhức óc, bốn bề dịch các lại hoàn toàn không có bất kì một nguồn sáng nào. Trong đêm tối Lý Ngọc Hàm chẳng khác nào đồ vật chìm trong bùn, không dễ bị phát hiện.
“Trình Đức, ngươi hẳn là biết ta gọi ngươi đến đây để làm gì mà đúng không?” Sau một hồi im lặng rất lâu, Lý Ngọc Hàm bỗng nhiên cất tiếng nói với màn đêm xung quanh mình.
“Thiếu tông chủ đã phát hiện rồi nhỉ?” Màn đêm kia đáp trả lại nàng, không có chút nào sợ hãi. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lồi ra, có chi đâu mà phải sợ hãi. Đến nay cũng đã chẳng còn sớm, nên biết là phù hợp rồi.
“Lão già kia phái ngươi đến giám sát ta cũng không phải là điều gì bất ngờ, bởi lão trước nay đều chưa có một lần tin tưởng ta như mặt ngoài vẫn thể hiện cho người dưới xem” Lý Ngọc Hàm lại nói, giọng không có mấy phần hỉ nộ “Nhưng đến cuối cùng lão cũng chỉ là con bọ ngựa đáng thương đang bị chim sẻ rình ngó mà thôi, đến khi hết giá trị thì lúc nào cũng có thể bị mất mạng. Ta nói đúng không?” Nếu không xảy ra vụ việc kinh khủng kia, nàng căn bản không ngờ lão già tông chủ đương nhiệm Lã Thừa Lâm lại là con chó được người khác nuôi từ lâu! Nực cười thay cho cả nàng và đám người của thái tử cứ đâm đầu đuổi theo con đường được kẻ giấu mặt kia vẽ ra rồi cho rằng chính mình đang đi đúng hướng! Hoá ra ngay từ đầu nó đã là sai lầm nối tiếp sai lầm!
“Thiếu tông chủ hẳn là cũng biết Trình Tổng quản của Nội vụ phủ?” Trình Đức dường như đã thở dài, nhưng tiếng thở dài của hắn vô cùng nhẹ “Hắn là anh trai của ta. Ngài cũng không phải là mục tiêu nhiệm vụ được giao của chúng ta, nên đến lúc tất cả bàn cờ này khởi động, ngài có thể rút lui tự tìm cho mình một sinh lộ” Ta biết ngài đã cố gắng rất nhiều mới có thể đến được ngày hôm nay, nhưng ngọn lao này phóng đi đã lâu, cũng sắp đâm phải vách núi rồi. Những người liên quan mật thiết đến nó trước nay như hai anh em ta không thể tự mình chùn chân để quay đầu lại được nữa. Điều duy nhất ta có thể làm cho ngài chính là giữ lại một con đường sống cuối cùng để tất cả có đường vãn hồi.
Cũng chính là để lại một nét bút mờ, để có người còn nhớ đến những kẻ thầm lặng như chúng ta.
“Rốt cuộc đám người các ngươi muốn làm gì?” Lý Ngọc Hàm càng nghe những lời Trình Đức nói lại càng thêm bất an cùng phẫn nộ, bởi vì nàng hiểu đây là lúc hắn thật sự nghiêm túc. Chẳng lẽ người giấu mặt kia định biến Cẩm Lý Đào Nguyên thành quân pháo đắc lực để san bằng tất cả chướng ngại mà bản thân muốn loại bỏ ư? Nhưng rốt cuộc người nọ muốn đối đầu với ai? Mục đích cuối cùng của người nọ là gì?
Chẳng lẽ lại chính là.......
Lặng lẽ đem những chuyện trước nay xâu chuỗi trở lại, Lý Ngọc Hàm dường như đã bắt được một đầu mối vô cùng quan trọng mà có đánh chết nàng cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Chùm phong linh treo trên đầu hồi bị gió tạt qua liền kêu to như con Bồ Lao bị cá kình tấn công, khiến nàng giật mình sực tỉnh. Trên trán là một mảng lạnh ngắt, hiển nhiên là đã bị những điều phỏng đoán kia làm cho mướt mồ hôi lạnh.
“Thiếu tông chủ, nguyên tông chủ đã đến rồi kìa. Thuộc hạ đi trước đây” Giọng của Trình Đức lại vang lên trong đêm tối, ngay sau đó là tiếng guốc mộc đạp lên phiến ngói nhẹ nhàng vô cùng đang hướng về phía bên này.
Nối tiếp sau đó lại có thêm người, chính là Liễu Nhã Tuyên và Lâm Uyển Kiều đến như đã hẹn với Trần Hải Đình.
......
“Nguyên tông chủ, ngài đến rồi” Lý Ngọc Hàm cúi đầu chào Trần Hải Đình đang chống tay ngồi nhìn bếp than vừa nhóm ở bên cạnh.
“Vết thương đã đỡ hơn chưa?” Trần Hải Đình vừa cầm quạt mo quạt bếp cho than nhanh cháy đượm, vừa hỏi. Lửa đã cháy đến mông nhưng người này vẫn giữ vẻ thản nhiên như vậy, không chút lo lắng nào.
“Đã đỡ nhiều rồi ạ” Lý Ngọc Hàm gật đầu, sườn mặt khi ẩn khi hiện dưới ánh vụn than hồng đang nổ lép bép vẫn chứa đầy vẻ âu lo “Chuyện kia....ngài đã sớm biết?” Bởi vì đã sớm biết, nên Trần Hải Đình mới có thể ung dung như vậy ngay từ đầu. Cũng có thể ứng biến nhanh gọn trước những điều rúng động xảy ra trong mấy năm trở lại đây.
“Đã biết, nhưng cũng chẳng khác không biết gì là bao” Trần Hải Đình cười nhạt, trong đôi mắt hạnh đen tròn lấp lánh mấy đốm sáng nhỏ nhoi từ lò than có thể tan biến bất kì khi nào “Ta không thể tính được những chuyện quá xa xôi, càng không thể tính được lòng người sâu cạn” Bổn nhân chẳng qua cũng chỉ là một con cờ trên bàn cờ tạo hoá mà thôi, càng cố gắng suy tính cho mình thì lại càng nhanh chóng phát hiện bản thân ngay từ đầu vốn chẳng có quyền được tự quyết định bất kì chuyện gì.
Trần Hải Đình, chẳng lẽ khi ấy ngươi cam tâm hồn phi phách tán không thể vào lục đạo luân hồi là vì muốn rũ bỏ đi điều chán chường này ư? Chấp nhận trả cái giá cao nhất chỉ để bản thân được tự quyết định lấy một lần?
“Chuyện này khởi phát từ chỗ một người bí ẩn tên là Phương Nghi, mà đến nay cũng bởi vì những hành động của người đó nên mới thành ra đại cục chẳng thể vãn hồi như bây giờ. Nguyên tông chủ, rốt cục người tên Phương Nghi kia là ai? Ngài không cần giấu diếm hậu bối, ngài chắc chắn biết được người đó có thân phận như thế nào” Lý Ngọc Hàm lên tiếng hỏi bằng giọng kiên quyết. Người tên Phương Nghi này vốn chẳng có chút tiếng tăm gì ở Đại Việt, nàng cũng chỉ mới nghe qua tên lần đầu. Sai thuộc hạ tìm kiếm, chúng nó đều chẳng thể đào ra được tin tức gì hữu dụng cả, thậm chí còn chẳng có nhà nào họ Phương.
Nhưng nếu thật sự tất cả những điều xảy ra trước nay đều là vì người đó, vậy thì thân phận của người đó rốt cuộc là gì?
“Phương Nghi......à Phương Nghi” Trần Hải Đình nghiêng nghiêng đầu cười nhạt, dùng cây đũa bếp đảo mớ than trong lò khiến tro tàn vụn bay lả tả như mạt tuyết “Ngươi hẳn là còn nhớ Phương Dung? Phương Nghi chính là đứa con gái độc nhất của Phương Dung”
“Sao có thể? Dì Dung mất cách đây đã mười mấy năm, vả lại bà ấy chỉ có mỗi Từ......” Lý Ngọc Hàm đang định phản bác liền im bặt, chết sững tại chỗ. Sao có thể như thế? Sao nàng ấy lại có thể là...... Vả lại trước nay không phải nàng ấy chán ghét chính trường sao, làm cách nào mà có thể như vậy được?
“Ngươi tin cũng được mà không tin cũng chả sao. Nhưng ta có một chuyện muốn nói cho ngươi hay” Trần Hải Đình không cười nữa, trên mặt đều là vẻ nghiêm túc cực kì hiếm gặp “Khi mọi chuyện đã không còn cách nào cứu vãn được nữa, hãy bảo đảm với ta rằng ngươi sẽ có thể vì đại nghĩa mà diệt thân. Truyền thừa của Cẩm Lý Đào Nguyên, nhất định không được để mất. Nếu nó mất trong tay ngươi, thì ngươi sẽ là kẻ có tội muôn đời” Bổn nhân đã từng hứa với người nọ rằng sẽ bảo vệ tốt kho tàng này, chỉ cần bổn nhân còn ở đây thì nó vẫn sẽ được giữ vững. Bổn nhân ghét những kẻ bội bạc thất hứa, tất nhiên là cũng không muốn biến bản thân thành kẻ bội bạc thất hứa giống như vậy.
“Ý của ngài là gì?” Lý Ngọc Hàm gượng cười hỏi lại. Nàng thật sự đã bị vẻ âm u nghiêm túc này của Trần Hải Đình doạ sợ.
“Nếu không thể cứu vãn thế cục nữa, hãy thay ta giết chết Lã Thừa Lâm” Trần Hải Đình trầm giọng nói “Hãy bảo đảm với ta, rằng Cẩm Lý Đào Nguyên vẫn sẽ tiếp tục tồn tại cho dù không còn ở thời kì phong quang như thế này nữa. Bằng mọi giá, cho dù chết bao nhiêu người thì nó vẫn phải sống, đã hiểu chưa?” Ngươi không dám giết nó thì bổn nhân sẽ xuống tay thay ngươi. Bổn nhân có thể dung dưỡng được nó thì cũng có thể bóp chết được nó, vốn dĩ trước nay bổn nhân đều không bao giờ nhân từ với những kẻ gây cản trở đến cuộc sống cũng như lí tưởng của mình.
Ngươi có thể bảo bổn nhân vì sao cứ cố chấp với tổ chức này như vậy, nhưng kẻ sống lâu như ta mới biết nó quan trọng đến bao nhiêu. Người đó rời đi mà không để lại gì khác ngoài Cẩm Lý Đào Nguyên, bởi vậy bổn nhân càng phải giữ cho kì được.
“Kẻ nuôi ngựa thì phải biết tận diệt hết những thứ gây hại cho ngựa. Ý của ngài là như vậy đúng không?” Lý Ngọc Hàm nhấp môi hồi lâu, sau đó mới lên tiếng đáp lời. Quả nhiên đây là điều nàng phải đảm đương không thể tránh né được rồi, ai bảo nàng là thiếu tông chủ kia chứ.
“Cứ cho là như vậy đi. Ngươi chỉ cần quan tâm đến bao nhiêu đó là đủ, những chuyện sâu xa hơn thì để đấy ta thay ngươi đảm vác” Xoay chuyển càn khôn ư? Trình Uyển, ngươi đủ tự tin để có thể hai tay xoay chuyển càn khôn ư? Mấu chốt ở ván cờ này vốn chẳng phải ở ngươi.
“Thiếu tông chủ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng” Liễu Nhã Tuyên đến tận bây giờ mới từ tốn lên tiếng, giọng không mang bất kì cảm xúc quá khích nào “Ngài nghĩ thuộc hạ ích kỉ cũng chẳng sao, nhưng nhìn kẻ khác chết vẫn tốt hơn là bản thân chết mà, ngài nói có đúng không?” Vốn ta còn nghĩ ngài đủ nhẫn tâm để trừ bỏ hết thảy những kẻ gây ảnh hưởng đến Hoàng Từ Lan cơ đấy. Xem ra ngài vẫn còn chưa đủ sắt đá vậy.
“Chết với chúng ta không phải là điều gì to tát đáng sợ, chẳng qua là dùng máu để làm vật quy đổi với thứ khác bản thân hòng muốn có đấy thôi” Lâm Uyển Kiều cũng cười mà lên tiếng, nhưng sâu bên trong đôi mắt đen láy hay cười kia lại chẳng có lấy một chút vẻ đùa giỡn nào.
“Mà lần này, thứ chúng ta muốn có, chính là Cẩm Lý Đào Nguyên mãi mãi được tồn tại”
“Nó, nhất định phải sống sót qua cơn hạo kiếp này”
***
Cung Đồng Hoa.
Hoàng Từ Lan ngồi trên ghế thái sư soạn sách, trong lòng vẫn còn đang ôm Lê Cẩm Thương đã sớm ngủ khì. Con bé làm bài được giao xong liền dụi mắt bảo mệt rồi cứ thế mà ngủ luôn, cũng không cần gọi cung nữ đến chuẩn bị giường đệm nữa.
Bên ngoài bậc thềm vang đến tiếng đế giày chà xát dưới nền đá vô cùng khẽ khàng, lát sau liền dừng lại ở bên mạn cửa rồi đứng yên ở đó. Dưới ánh trăng mờ ảo cùng quầng sáng màu vàng cam của ngọn nến lay lắt trong phòng, cái bóng kia in hằn lên khung cửa chạm hoa tinh xảo, lúc to lúc nhỏ.
“Vào đây đi” Hoàng Từ Lan dường như đã biết người tới là ai, hồi lâu sau bèn chậm rãi lên tiếng.
“Hạ quan tham kiến tổng quản” Người nọ nghe thấy lời gọi bèn thẳng người dậy rồi đi vào trong, sau đó quỳ trên sàn mà hành lễ. Lần này diện mạo người nọ đã hoàn toàn rõ ràng dưới ánh nến của trong điện đường, quen thuộc đến không thể quen hơn.
Là Diệp Hồng Ly.
Trên người nàng mặc sắc phục của nữ quan Thượng tẩm cục, thần thái so với lúc vừa vào cung đã có sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Quả nhiên hoàng cung là chốn nuốt người, chỉ cần đặt chân vào nơi này thì sẽ không thể giữ được mình của ngày xưa được nữa. Đứng trước tiền tài danh vọng cùng hiểm nguy trùng trùng, hiền lành vô tư chỉ là giấy thông quan giúp bản thân mau lìa đời đấy thôi.
“Dạo này bên chỗ cung Hoa Dương có động tĩnh gì không?” Hoàng Từ Lan đợi người nọ hành lễ xong bèn hỏi, tay cầm bút vẫn đang miệt mài viết chữ vào sách.
“Bẩm, ngoài chút chuyện tranh sủng vặt vãnh cho đám cung nhân, người kia...lục điện hạ đều không có động thái gì là sắp nhúng tay vào một việc to tát cả ạ” Diệp Hồng Ly mím môi ngẫm nghĩ rồi đáp lại. Dưới ánh đèn có phần mờ ảo, đôi mắt đen của nàng thoáng qua vài phần do dự nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Dạo gần đây từ sau việc bệ hạ giao cho Đường vương phụ trách công sự ở Cô Tô, quý phi và Minh phi đều đã tỏ thái độ vô cùng rõ ràng với đối phương rồi, chỉ cần có một chuyện đủ sức tạo chấn động thì xem như là phân định rạch ròi người chết ta sống ấy thôi” Hoàng Từ Lan phát hiện ngòi bút đã hết mực bèn nâng tay chấm nó vào mặc trì, đoạn lại nhàn nhạt nói tiếp “Nếu ngươi không thể đảm bảo được tình hình ở bên ấy đang phát triển theo chiều hướng có lợi đúng ý của bệ hạ và quý phi, thì hậu quả ra sao không phải mình ngươi có thể đảm vác được cả thảy”
“Lời tổng quản nói, thuộc hạ đương nhiên là hiểu rõ” Diệp Hồng Ly hơi ngừng lại, rõ ràng là đang chần chừ “Tổng quản, nếu như bọn họ dừng lại...phải chăng kết quả tương lai sẽ khác đi?” Lục điện hạ.... ngài ấy sẽ dừng lại nếu như Minh phi muốn thế ư?
“Khác? Theo ngươi khác là khác như thế nào?”Hoàng Từ Lan hơi nhích khoé môi cười trước ý nghĩ của thuộc cấp “Chừng nào Minh phi còn muốn ngồi lên phượng toạ, kết cục cũng chỉ có một ấy mà thôi” Thắng làm vua, thua làm giặc. Đã có dã tâm thì tất nhiên là chẳng thể nửa đường dừng lại được rồi. Chỉ là cục diện này phần thắng quá nửa là đã nằm chắc trong tay quý phi, Minh phi dẫu có tham vọng hơn nữa cũng rất khó lòng đạt được mục đích. Cây đổ khỉ tan, chỉ cần Minh phi thất thế thì thế lực của bà ta xem như tán đi cả, đám người Lê Tung cũng sẽ không có được kết quả tốt đẹp gì cho cam.
Lê Tranh không phải người thiện lương ăn chay gõ mõ, nếu hắn đã có thể ngồi vững mà không bị ai uy hiếp đến nữa, vậy thì đám thân vương thân công chúa từng đối địch với hắn tuyệt nhiên sẽ chẳng thể có được kết quả tốt đẹp gì rồi.
Không gian chìm vào im lặng.
Hoàng Từ Lan đương nhiên có thể nhìn thấu được tâm tư đứa thuộc cấp mình gửi nhờ ở chỗ Lê Lan Khuê đang ra làm sao, vì vậy mà sau một hồi không nói gì, nàng lại như nhớ ra mà lên tiếng:
“Lại nói đến dạo gần đây bệ hạ đang có ý định để cho một vị thân công chúa nào đó nối gót Thụy Hoa Công chúa hạ giá” Từ sau cái dạo Lê Minh Kính hạ giá đến nay cũng chưa có vị thân công chúa nào nối gót theo sau, lần này có khả năng là Lê Triệt San hoặc Lê Bính Hiểu, kể cả Lê Lan Khuê cũng chẳng thành ngoại lệ. Hiện nay ngoại trừ Lê Lan Đường thì các vị thân công chúa đã thành niên còn lại đều đã có phủ đệ bên ngoài, nên không thể nói là ai sẽ được để mắt hơn ai.
Mà với nàng thì ai hạ giá cũng chẳng thành vấn đề đáng bận tâm, chỉ cần hoàng đế đừng nhắm vào Lê Lan Đường là được.
“Nếu Minh phi có ý muốn gia tăng thế lực nơi mình, đây hẳn là dịp trời ban rồi. Bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Cho dù có là vị thân công chúa nào hạ giá, người được lợi vẫn sẽ là bà ta” Hoàng Từ Lan vẫn giữ nguyên bộ dáng chậm rãi bất biến, mắt chỉ thoáng liếc sang nhìn thay đổi trên mặt của Diệp Hồng Ly rồi lại như nhắc nhở “Ngươi hẳn là biết điều cấm kị nhất của nữ quan chốn Tây cung này là gì mà đúng không? Người có tình thì sẽ biến bản thân thành kẻ yếu đuối đáng thương. Ngươi càng mang tham niệm, ngươi sẽ càng mong muốn có được những thứ giúp mình hoàn thành tâm nguyện. Và đó chính là tràng cảnh mà chốn cung đình này muốn thấy ở ngươi”
Lê Lan Khuê, ngươi vẫn mãi là kẻ buông thả bản thân không màng đến tương lai như vậy. Ngươi cho rằng chỉ cần tóm được đứa thuộc hạ này của ta thì mọi chuyện sẽ có biến chuyển ư?
“Tổng quản chớ lo lắng nhọc lòng, hạ quan tất nhiên là hiểu cái lẽ ấy hơn ai” Diệp Hồng Ly hơi siết chặt tay, sau đó lại nói “Thứ cho hạ quan nhiều lời, bệ hạ lần này định nhắm đến ai?” Nàng không dám trực diện nhìn vào người trước mặt, hệt như kẻ làm sai sợ bị quở trách vậy. Diệp Hồng Ly, chuyện này hậu quả nghiêm trọng đến như thế nào ngươi cũng chẳng phải chưa từng nghĩ đến, nhưng rồi ngươi vẫn cứ làm đấy thôi?
“Chuyện đó vẫn chưa rõ được, ta cũng chẳng phải thần thánh chi mà đoán được thánh ý” Hoàng Từ Lan lắc đầu, kiểm tra lại mấy trang giấy đã được chép xong rồi đóng lại “Anh trai ngươi chẳng phải dạo gần đây vướng phải vài tin đồn đãi thất thiệt với lục điện hạ ư? Hẳn ý ngươi là như thế?” Anh em nhà các ngươi cũng thật là hay hớm đấy.
Lê Lan Khuê không phải người khiêm nhường ôn thuận luôn sẵn sàng chấp nhận hạ giá đến mức đồng ý gả vào một nhà thiên hộ nhỏ nhoi để làm chính thê. Mà cho dù hoàng đế có coi trọng gã họ Diệp kia thật thì cũng sẽ không duy tình đến mức xuống chỉ dụ cho một vị thân công chúa hạ giá gả cho hắn.
Tuỳ tiện chọn bừa một vị quận chúa ngoại thích đã là quá đẹp mặt nhà họ Diệp rồi.
“Tổng quản quả nhiên sáng suốt” Diệp Hồng Ly cũng không mấy bất ngờ khi những tâm tư của bản thân bị thượng cấp nhìn thấu.
“Yên tâm đi, Lan Minh Công chúa sẽ không phải người dễ dàng đồng thuận đến như vậy đâu” Hoàng Từ Lan cười nhạt, hệt như đang nghĩ về điều gì đó khó tin và bất khả thi lắm vậy “Môn không đăng hộ không đối, căn bản là dù có là cả hai tình nguyện thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả”
Câu này bề ngoài thì chính là đang nói Diệp Mạnh và Lê Lan Khuê, còn nội hàm bên trong thì Diệp Hồng Ly tất nhiên là hiểu được.
Phải rồi, chuyện này ngay từ đầu đã vô cùng hoang đường không thể cho ra được kết quả gì cả. Cũng hệt như một giấc mộng Hoàng Lương, đến khi sực tỉnh thì đón chờ ta chính là hiện thực tàn khốc.
“Sắp tới ngươi cứ tiếp tục ở bên ấy nghe ngóng đi. Thế cục đã dần định hình rồi, chẳng lâu nữa rồi sẽ rõ người chiến thắng sau cùng là ai. Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi có quyền lựa chọn bản thân sẽ ở lại hay là cáo quan về quê, dù là phương án nào thì ta vẫn sẽ chấp thuận với ngươi” Tiền đề là đến khi đó, cả ta và ngươi vẫn còn sống sót.
“Thật ra đi hay ở, nào đâu thể do tổng quản và hạ quan quyết định đây” Diệp Hồng Ly sau một hồi chìm trong suy nghĩ của chính mình, khi nghe đến đó liền cười mà lắc đầu “Thực sự hạ quan vẫn mong kết cục của hồi biến động này vẫn sẽ chừa lại cho tất cả mọi người một con đường để quay đầu”
“Diệp Hồng Ly, ngươi quá lương thiện rồi. Lúc chung cuộc có kẻ sống thì ắt có kẻ chết, không thể lưỡng toàn được đâu” Nếu thực sự có nước đi lưỡng toàn, thì thiên đạo kia cũng thực biết cách chiều chuộng lòng tham sân của nhân loại rồi đấy.
Hoàng Từ Lan nói đến đó liền chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, tay bế Lê Cẩm Thương đưa con bé về tẩm điện đặt lên giường. Trước khi đi nàng cùng không quên thổi tắt nến, khiến cả gian điện bỗng chốc chìm vào bóng tối mịt mùng. Vài vạt nguyệt quang u lãnh hắt vào bên trong, khiến gương mặt của Hoàng Từ Lan càng trở nên đạm mạc không có chút cảm xúc nào.
“Nhưng có phải thật tâm ngươi đã nảy ra ý định rằng: Sẽ thật tốt biết bao nếu cả ngươi và người ngươi để tâm sống sót đến cuối cùng đúng không?”
“Vừa hay, tất cả những người ở cái chốn này cũng đều có ý nghĩ như vậy đấy”
“Loài người, thật ích kỉ có đúng không?”
Từng câu từng chữ dập vào tai Diệp Hồng Ly, khiến nàng cảm thấy lồng ngực như bị đá chèn đến nghẹt thở. Hoá ra tất cả đều đã nằm trong tính toán của tổng quản ngay từ đầu rồi ư?
_______
LỜI TÁC GIẢ
Ok, tác giả lại tiếp tục comeback với một chương truyện đầy những u ám và toan tính đến nghẹt thở đây :v
Vì chương này rất quan trọng, nội tuyến và ẩn tuyến xoắn nùi vào với nhau nên tác giả sẽ gợi ý nho nhỏ để mọi người hệ thống lại nhé :v
Đầu tiên, đó là về mốc thời gian. Hiện tại mốc thời gian đã đẩy về đến cuối mùa xuân, và khoảng thời gian từ đầu mùa xuân lúc Diệp Hồng Ly vừa vào cung cho đến hiện tại đều là một khoảng trắng (kể cả cp chính và các cp phụ), mà trước nay bỗng dưng chen vào khoảng trắng thì đa số có biến =))))))) Cũng trong chương này thì ta đã biết Lý thiếu tông chủ đã gặp sự cố nhưng đồng thời cũng có những thu hoạch cực kì quan trọng, đặc biệt là về một phần thân thế nằm trong bóng tối của Hoàng học sĩ. Còn riêng phần của cửu điện hạ thì đến phiên ngoại kỷ niệm trong 100 chương sẽ tiết lộ nhé :v
Ok, tiếp theo! Đó là vấn đề giữa hai anh em nhà họ Diệp và cả lục điện hạ :v Ừ, bạn nào nhạy cảm thì đã đoán được rồi đấy, tác giả xin phép không tiết lộ *nở nụ cười đầy hàm ý* Tác giả bỗng nhiên nảy ra ý định về việc viết một truyện ngắn về cp này đấy, mọi người có thấy hợp lý không =)))))) Nhưng mà chắc là sẽ đăng trong khoảng thời gian nghỉ giữa cuốn một và cuốn hai đấy nhé :v
Còn cp nào trong truyện mà mọi người muốn được viết thành truyện ngắn nữa không :v Từ đây đến lúc hoàn toàn văn mọi người cứ inbox cho tác giả là được:v
Ok tiếp theo! Ẩn tuyến cuối cùng mà tác giả muốn nhắc đến đó chính là Diệp Hồng Ly ngay từ thuở mới vào cung đã sớm đâm đầu vào hang cọp rồi :v Hẳn mọi người còn nhớ việc phân bổ cho Diệp Hồng Ly sang cung của lục điện hạ là do ai mà đúng không? Ừ, vậy thì nói một cách đơn giản, lục cục hiện tại đa số đều là thuộc hạ của Hoàng học sĩ đúng theo nghĩa đen của nó cả đấy.
Mọi người nghĩ đấy là nhờ công ai nào:v Là công của Trình Uyển, Trình Trung, quý phi hay là hoàng đế?
Ôi chà, đến đây lại thêm nút thắt này, Lâm Uyển Kiều hay qua lại với Trình Trung, mà Trình Đức và Trình Trung lại là hai anh em, rồi thất điện hạ là do một tay Trình Trung nuôi lớn, mà hắn với Tô Hoài An có mối quan hệ gì thì vẫn là bí mật =))))) Có thể mọi người đã quên, nhưng ngay sau khi thất điện hạ nắm trong tay bát tự của Hoàng học sĩ, người đến phủ gặp ngài ấy là Trình Trung và Lâm Uyển Kiều.
Vậy thì rốt cuộc, trùm cuối trong tác phẩm này sẽ là ai đây? Phiên ngoại tri ân sắp tới sẽ tiết lộ thêm một sự thật động trời nữa đấy nhé :v
Tâm sự của Tô quân: “Lúc tôi đăng những dòng gợi ý này lên cũng biết là bản thân sẽ biến thành kẻ ác độc gieo rắc hoang mang cùng sợ hãi cho độc giả. Nhưng biết làm sao bây chừ, tôi đang bồi dưỡng cho độc giả một lá phổi chai lì trước drama đấy chứ. Tô quân hảo khổ tâm :v:v:v:v”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)