Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32: HOÀNG HỌC SĨ THỰC RA RẤT TRÌ ĐỘN

576 2 2 0

“Sư phó, hôm nay người rất là đĩnh đạc luôn, khiến cho đám người ngũ hoàng tỷ phải im như hến vậy!” Lê Cẩm Thương bám trên người Hoàng Từ Lan về cung Đồng Hoa, trên đường cứ ríu rít không ngừng, mũi phổng cả lên. Quả nhiên sư phó vô cùng lợi hại!

“Được rồi, nếu điện hạ chăm đèn sách thì sẽ càng thông minh hiểu biết rộng rãi hơn cả ta nữa” Hoàng Từ Lan ôn tồn đáp “Ta chẳng qua là muốn giao thủ với các vị điện hạ một lát thôi, tránh để kiến thức bị chôn vùi chứ chẳng có bụng dạ hơn thua” Nói thì nói vậy nhưng nàng vốn không quá coi trọng đám người Lê Bính Hiểu, hơn hết với thái độ của ba người kia dành cho Lê Cẩm Thương hôm ngày đầu vào cung nhậm chức, hiển nhiên là cũng đã nảy ra ác tâm muốn chỉnh nàng.

Tiên hạ thủ vi cường, Lê Lan Đường có lòng hợp tác thì nàng cũng không ngại. Nàng luôn muốn an phận thủ thường, nhưng nếu ai muốn đụng tay thì nàng tất nhiên không ngồi im. Hoàng Từ Lan không phải kẻ đại ác, nhưng cũng tuyệt nhiên chẳng phải người đại thiện mang tâm Phật tổ.

“Hoàng học sĩ ơi” Phong Lan từ đằng xa chạy lại, vội vội vàng vàng gọi Hoàng Từ Lan. Quả là người nổi danh có khác, hỏi ai cũng đều biết Hoàng học sĩ đi về hướng nào, tiện lợi vô cùng.

“Ngươi là Phong Lan?” Hoàng Từ Lan đã lâu không gặp ả hầu thiếp thân này của Lê Lan Đường, phải suy nghĩ một lát mới nhớ ra. Cũng phải thôi, dạo gần đây nàng chỉ gặp được mỗi Cẩm Tú mau mồm mau miệng thẳng như ruột ngựa kia.

“Nô tì tham kiến Thập điện hạ” Phong Lan đương nhiên thấy được Lê Cẩm Thương đang được Hoàng Từ Lan bế trên tay, theo quy tắc liền cúi đầu chào.

“Miễn đi. Ngươi tìm sư phó của ta làm gì?” Lê Cẩm Thương đổi ngay sắc mặt. Vốn đang là một đứa con nít ngoan ngoãn biến thành một người bề trên vặn hỏi kẻ dưới, môi chu lên đầy khó chịu. Trông hệt như một đứa trẻ đang cố gắng bảo vệ món đồ chơi mình thích khi bị người khác hỏi mượn.

“Bẩm điện hạ, cửu điện hạ cho vời Hoàng học sĩ sang bên nhà thuỷ tạ, dặn là có chút chuyện cần trao đổi” Phong Lan đương nhiên biết Lê Cẩm Thương là đứa nhỏ có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, cả ngày đều bám dính lấy Hoàng đại tiểu thư không muốn nhả ra. Tuy nhiên ả cũng không phải người ruột để ngoài da như ả Cẩm Tú kia, biết cái gì nên nói và cái gì là không nên nói để tránh chuốc vạ vào thân.

“Được, vậy phiền Phong Lan dẫn đường” Hoàng Từ Lan thoáng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, đoạn quay mặt sang Lê Cẩm Thương đang xù lông: “Điện hạ về cung dùng bữa trưa trước đi, thần đi một lát rồi sẽ quay lại” Lê Lan Đường rất có tố chất dạy hư em gái, vẫn nên để Lê Cẩm Thương né xa nàng ta ra mới tốt, kẻo lại xôi hỏng bỏng không cả thì nàng coi như xong. Vả lại Lê Lan Đường hẳn là có việc gì đó nghiêm trọng muốn bàn, nàng ta bình thường chỉ ước xung quanh đừng có người gây ồn ào mới tốt ấy chứ, làm gì có việc buồn chán tịch mịch nên kêu nàng đến tâm sự hàn huyên?

“Không, con muốn đi! Sư phó phải mang con đi!” Lê Cẩm Thương chu môi phụng phịu, hai mắt bắt đầu hồng hồng ươn ướt, hiển nhiên là sắp dùng nước mắt để Hoàng Từ Lan đem mình theo.

“Thần chỉ đi một chốc thôi, sẽ về ngay” Hoàng Từ Lan mặt hiện lên bất đắc dĩ. Trình độ dính người của Lê Cẩm Thương càng ngày càng cao rồi.

“Không, con muốn đi!” Lê Cẩm Thương dùng tay lẫn chân bám chặt lên người Hoàng Từ Lan, nhất quyết không nhả ra.

Hai ả cung nữ là Phong Lan và Thanh Trúc đứng một bên ngửa mặt lên trời nhìn mây nhìn chim, tự nhủ bản thân thật sự không hề thấy gì cả. Phải, hai ả hoàn toàn không thấy gì cả.

“Được rồi, được rồi” Hoàng Từ Lan cuối cùng đành cởi giáp đầu hàng, mang Lê Cẩm Thương theo.

“Mời Hoàng học sĩ đi theo ta” Phong Lan gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường.

***

Vòng vèo hai ba lượt, nhà thuỷ tạ đã hiện ra trước mắt.

Trời thu gió hơi lớn, cảnh vật bên nhà thuỷ tạ cũng đã dần trở nên xơ xác tiêu điều, khiến lòng người vô thức bị cảm nhiễm một thứ buồn phiền không rõ nguyên do. Bước vào trong căn nhà, chỉ thấy xung quanh bày biện hoa lệ đẹp đẽ hệt chốn quỳnh lâu ngọc điện: cột chạm mây vàng, treo rèm châu màu lục bích lấp lánh. Trên mấy cái ghế đôn cao bằng gỗ gụ chạm tứ quý hoa đặt bên cột chống còn bày biện các loại đồ sứ men xanh thấu quang mỏng tang như cánh ve sầu, hiển nhiên là loại thượng hạng. Hai bên tường còn bài trí mấy hàng kệ bằng gỗ trắc, chất đầy sách và các cuộn tranh đủ kích thước.

Đi sâu vào trong là một gian phòng rộng thoáng mát có thể nhìn ra hồ kim thuỷ, cạnh cửa sổ đặt một cái sập lớn được khảm xà cừ, chạm bát bảo. Lê Lan Đường mặc một bộ giao lĩnh xanh cánh trả thêu mây lành bằng chỉ bạc đang ngồi ở đó thảnh thơi đọc sách uống trà, Cẩm Tú thì đứng hầu quạt kề bên, tay cầm quạt lông khổng tước khẽ phe phẩy. Mái tóc đen dài cùng tà thường lụa trên người vị cửu điện hạ cao quý toả rũ trên nền đệm gấm vàng lót sập, lộ ra cỗ phong thái vô cùng ung dung nhàn nhã.

“Điện hạ, Hoàng học sĩ đã đến” Phong Lan cúi người, nhẹ giọng lên tiếng báo với Lê Lan Đường.

“Chào cửu hoàng tỷ” Lê Cẩm Thương cũng lên tiếng. Con bé nhìn người chị đang ngồi trên sập kia, trong mắt bắt đầu ánh lên mơ hồ. Không rõ cửu hoàng tỷ từ lúc nào lại trở nên xinh đẹp như vậy nhỉ?

“Vi thần Hoàng Từ Lan tham kiến cửu điện hạ” Hoàng Từ Lan cũng theo lễ mà gật đầu chào “Không biết điện hạ gọi thần đến đây là có việc gì muốn chỉ bảo?”

“Ngồi xuống đi” Lê Lan Đường nhàn nhạt đáp, mắt vẫn không rời cuốn sách đang cầm trên tay.

“Vâng” Hoàng Từ Lan gật đầu, mắt nhìn sang hai ả Phong Lan và Cẩm Tú như đang bảo: Các ngươi còn đứng đó, mau đem ghế đến đây!

Phong Lan cùng Cẩm Tú thì lại như mắt điếc tai ngơ chẳng nghe thấy tiếng lòng của Hoàng Từ Lan, vẫn khoanh tay đứng rũ mi bên cạnh Lê Lan Đường.

Một khắc sau.

“Hoàng học sĩ sao vẫn còn đứng đó?” Lê Lan Đường gấp cuốn sách để sang một bên, đôi mắt phượng hiện vẻ nghi hoặc nhìn Hoàng Từ Lan vẫn đứng như trời trồng “Lại đây ngồi đi” Nàng đưa tay chỉ về vị trí đối diện trên sập. Hoàng Từ Lan đúng là não đất sét!

“Như vậy có chút không phải phép cho lắm đâu điện hạ” Hoàng Từ Lan đưa tay gãi gãi mũi. Lê Lan Đường hôm nay ăn trúng thứ gì rồi đây! Như thế nào lại đột nhiên niềm nở vậy?

“Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi” Lê Lan Đường đưa tay châm trà, giọng không mang cảm xúc “Ngươi không ngồi cũng được, nhưng chẳng lẽ muốn em gái ta đứng đó giống ngươi?”

Cẩm Tú cùng Phong Lan trong bụng vỗ tay không ngừng. Quả nhiên điện hạ uy vũ!

“...” Hoàng Từ Lan thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn tiến lại cái sập ngồi xuống. Nàng đưa mắt nhìn ra khoảnh hồ kim thuỷ đã nhiễm sắc vàng, giọng đều đều: “Điện hạ gọi ta đến đây có việc gì?”

“Ngươi cảm thấy các chị gái của ta là người như thế nào?” Lê Lan Đường hỏi, giọng có chút trào phúng.

Câu hỏi của Lê Lan Đường khiến Hoàng Từ Lan giật thột trong lòng. Nàng cũng không e ngại ánh mắt của người đối diện, thản nhiên cười: “Điện hạ ắt hẳn đã rõ ràng, cần gì phải hỏi ta?” Cũng không phải chưa nhìn vị đệ nhất mỹ nhân này ở khoảng cách gần, vậy mà lần này lại có chút giật mình hoảng hốt. Đại khái chắc là vì nàng chưa từng thấy loại khí chất tĩnh lặng vô ưu này ở Lê Lan Đường đi.

“Nhắc mới nhớ, học sĩ hôm nay khiến ta mở mang tầm mắt rồi” Lê Lan Đường nhìn mấy miếng trầu têm cánh phượng đang lay động nhè nhẹ theo gió, nhả ra một câu cụt lủn: “Mưu bá nghiệp, nhiễm tham sân, vô khả cứu”

“Cầu công danh, dính si hận, khả dĩ thoái?” Hoàng Từ Lan cong khoé môi, nhanh chóng đáp lại. Hai người dùng hai vế thơ trao đổi, hiển nhiên là rõ đối phương ám chỉ điều gì. Nàng không có ấn tượng tốt với ba vị công chúa kia là có thật, vì vậy mới không ngần ngại té nước theo mưa với Lê Lan Đường. Nàng không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được Lê Lan Đường lúc nhỏ hẳn đã chịu không ít khổ từ ba người chị này nên mới lựa dịp khiến họ bẽ mặt đến như thế. Dù Lê Lan Đường được quý phi nhận nuôi dưỡng thì sao kia chứ, không phải mẹ ruột thì làm sao quan tâm từng li từng tí được đây? Quý phi là người có nhiều tư tâm, cả Kính phi và Minh phi cũng đều như vậy. Không có lợi thì ai muốn nhảy vào hố lửa, đem phiền phức lại cho mình?

“Bên Thượng Thiện mới làm mẻ bánh, mau nếm thử đi” Lê Lan Đường chỉ cười nhạt khi nghe vế đáp của Hoàng Từ Lan, không nói gì thêm. Nàng đẩy dĩa men đựng bánh về phía Hoàng Từ Lan cùng Lê Cẩm Thương, giọng vẫn như cũ không mang theo chút cảm xúc.

“Điện hạ, hôm nay người ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, nên hạn chế” Hoàng Từ Lan nhìn Lê Cẩm Thương đang sáng mắt nhìn dĩa bánh, giọng đều đều can ngăn. Nàng không gọi thẳng là cửu hay thập điện hạ, chỉ hô lên đơn giản như thế. Lê Lan Đường, ngươi nghĩ ta không thấy ngươi ăn bánh trong lớp đấy à? Nếu ngươi còn biết hối hận cắn rứt lương tâm thì mau kéo dĩa bánh đi ra chỗ khác đi.

“Ta không ăn đồ ngọt” Lê Lan Đường đáp trả ngắn gọn, dĩ nhiên là phủi sạch tội lỗi khi thấy Hoàng Từ Lan đang nhìn mình. Chẳng phải chỉ là bốn miếng bánh thôi ư?

“Điện hạ thứ lỗi, ta đang nói thập điện hạ” Hoàng Từ Lan nhìn Lê Lan Đường ung dung phủi sạch tội lỗi, trong bụng lại tiếp tục phê phán. Lê Lan Đường quả nhiên là hủ bại xấu xa vô sỉ!

Bàn tay đang cầm tách trà của Lê Lan Đường khẽ run lên, nàng đưa mắt nhìn Hoàng Từ Lan, khoé môi nhích thành nụ cười nhạt nhẽo: “Ồ, vậy mà ta cứ tưởng Hoàng học sĩ đang quan tâm ta cơ đấy” Hoàng Từ Lan, là ta dễ dãi với ngươi quá rồi? Vậy mà lại dám nói kháy bổn công chúa?

“Nào có gan đấy! Điện hạ lại đùa” Hoàng Từ Lan cũng cười đáp lại, tay thì cầm dĩa bánh để sang một bên bàn, hoàn toàn không quan tâm đến Lê Cẩm Thương đang trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn mình. Ai dám quan tâm kẻ máu lạnh vô sỉ như Lê Lan Đường kia chứ, nàng vẫn còn đang ước ít gặp vị điện hạ này đây!

“Hôm trước ta có gặp Bùi Thống lĩnh” Lê Lan Đường cũng lười theo đuổi tâm tư biến đổi không ngừng của Hoàng Từ Lan, tập trung nói trọng điểm chính “Hắn bảo sẽ không đáp ứng hôn sự với ngũ hoàng tỷ của ta. Hoàng học sĩ cảm thấy Bùi Dũng nên phạt tội gì mới thoả đáng?” Nàng hơi nhíu mi nhìn ly trà đã dần chuyển lạnh, đang định mở miệng sai Phong Lan đổi bình trà khác thì Hoàng Từ Lan đã lên tiếng:

“Phong Lan, ở đây có bộ dụng cụ pha trà không? Mau đem đến đây đi”

Trái ngược với sự lặng thinh vừa nãy, lần này Phong Lan đã ngay lập tức gật đầu, sau đó đem đến một khay đựng các loại bình, tách pha trà. Kĩ lưỡng hơn, cô ả còn đem đến một cái lò than nhỏ, bên trong chứa toàn than hồng.

“Nhanh chóng thật. Cảm ơn” Hoàng Từ Lan có chút cảm khái. Cung nữ cấp cao ở trong cung đều ba đầu sáu tay như vậy sao?

“Học sĩ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta” Lê Lan Đường đưa tay chống cằm, nhắc nhở đối phương. Đây là lần thứ hai nàng thấy Hoàng Từ Lan pha trà, vẫn cứ nhàn nhã thoải mái đến như vậy. Thực khiến tâm tình bình lặng buông bỏ muộn phiền đi không ít.

“Thứ cho ta nói thẳng, nếu điện hạ đã rắp tâm muốn xử lý hắn, há có thể để hắn ung dung đi bắt cá như bây giờ ư?” Hoàng Từ Lan cười cười, mắt nhìn vào ấm nước đang sôi ùng ục trên bếp. Từng làn khói trắng mỏng bay lên hoà tan vào không khí xung quanh, hương trà lại cứ như mực vẩy trên giấy dó, từng chút từng chút thấm vào lòng người.

“Điện hạ đã đoán được kết cục như thế nào rồi thì việc gì phải xử lí hắn? Bởi đối tượng người nhắm đến có phải là hắn đâu kia chứ? Ta nói đúng không cửu điện hạ?” Hoàng Từ Lan cầm ấm nước lên, lưu loát thực hiện các công đoạn pha trà. Rất nhanh chóng, một ly trà nghi ngút khói thơm đã được đẩy đến trước mặt Lê Lan Đường “Điện hạ muốn xử lí ai, dạy ai bài học ta đều không có lí do để xen vào. Tuy nhiên nếu vật vẫn còn giá trị, cũng mong điện hạ đừng vội vứt đi.”

Nàng làm sao lại không biết chuyện Lê Lan Đường muốn chỉnh Lê Bính Hiểu, cũng có chút cảm khái người đối diện này có suy tính vô cùng sâu xa. Muốn chỉnh Lê Bính Hiểu không thiếu gì cách, vậy mà Lê Lan Đường vẫn dùng cách thức tàn nhẫn này, hiển nhiên là rất thù hằn người chị kia. Lê Lan Đường ắt hẳn đã đoán được tên điên Bùi Dũng nhất định sẽ thỉnh tấu từ chối hôn sự, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nàng ta cho Lê Bính Hiểu lên thiên đường vài ngày rồi đạp thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, đích thực là tàn ác vô cùng!

Mà thôi vậy, ít ra Lê Lan Đường cũng là người phân rõ trắng đen. Không động đến nàng ta, thì nàng ta cũng chẳng rỗi tay rỗi chân đến mức tính kế hại người khác.

“Tất nhiên rồi, ít nhất thì với cái họ Lê này, vẫn còn chút giá trị” Lê Lan Đường cười nhạt, đưa tay cầm tách trà kia lên hớp một ngụm. Trà đắng vừa phải, độ nóng cũng được tính toán kĩ, rất vừa ý nàng.

“Bùi Dũng nói rằng bệ hạ đích thực đã cho triệu hắn vào cung hỏi ý, nhưng hắn đã từ chối” Lê Lan Đường híp mắt nhìn Hoàng Từ Lan, mặt hiện lên vẻ châm chọc: “Hắn bảo hắn không thể rời xa ngươi được” Nói đến đây trong lòng nàng liền gợn lên chán ghét, bông hoa nhài thực sự cắm bãi phân trâu? Đôi đũa mốc cũng mang tâm tư chòi lên mâm son ư?

Chính Lê Lan Đường cũng không đi tìm hiểu vì sao mình có loại tâm tư này, nhưng thực sự nàng thấy Hoàng Từ Lan và tên Bùi Dũng thất phu võ biền kia không một chút nào là xứng đôi vừa lứa cả. Nghĩ đến liền thấy chán ghét.

“Khụ khụ” Hoàng Từ Lan đang uống trà thì bị câu nói của Lê Lan Đường làm cho sặc, nàng đau khổ gập người sang một bên mà ho, nước mắt giàn giụa “Điện hạ nói gì cơ? Bùi Dũng nói hắn không thể rời xa ta?” Tên điên Bùi Dũng này muốn kéo nàng nhảy vào hố lửa chung với hắn sao? Tên chết tiệt này!

Cơn phẫn nộ khiến Hoàng Từ Lan quăng toàn bộ sách thánh hiền mình từng đọc đi cả, trong lòng nàng lôi cả dòng họ của Bùi Dũng ra chửi không tiếc lời, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hít sâu một hơi.

“Điện hạ, ta với Bùi Dũng chỉ là bạn bè thâm tri, hoàn toàn không giống những gì hắn nói” Nàng nhanh chóng giải thích, nhưng nhìn đến vẻ mặt như đang cười cợt kia của Lê Lan Đường, lòng lại có chút tức giận. Nàng căng thẳng biện giải làm cái gì kia chứ, Lê Lan Đường đầu óc mẫn tiệp chẳng lẽ lại không biết sao?

Cơ mà khoan đã.....

“Ồ, vậy mà ta lại thấy học sĩ và Bùi Thống lĩnh rất giống những đôi tình lữ nha” Lê Lan Đường đương nhiên phát hiện Hoàng Từ Lan đang không bình tĩnh như mọi khi, tiện tay thọc thêm một nhát dao nữa.

“Điện hạ, Bùi Dũng đã có ý trung nhân rồi” Hoàng Từ Lan thấy bản thân dần lâm vào quẫn bách. Nàng cũng không rõ bản thân vì sao cứ phải cố gắng biện giải, có thể là vì nàng sợ Lê Lan Đường lại rỗi hơi thỉnh Hoàng đế ban hôn cho nàng và Bùi Dũng đi!

Đúng, chính là như vậy!

“Ra là thế, thiết nghĩ trai anh hùng gái thuyền quyên, ý trung nhân của Bùi Thống lĩnh hẳn cũng là giai nhân một chốn” Lê Lan Đường tỏ ra như mình đã bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu ra chiều đã hiểu rõ “Học sĩ biết đó là ai không?”

“Chậc, thật ra cũng hơi khó nói. Ta đương nhiên có thể nói điện hạ nghe, người đừng để lộ ra là được” Hoàng Từ Lan gãi gãi mũi, con ngươi xoay chuyển một vòng rồi nhỏ giọng nói: “Là tam điện hạ” Bùi Dũng, xin lỗi ngươi! Vì sự an toàn của bản thân trong tương lai, ta đành đem mối tình vừa chớm của ngươi ra làm con dê thế mạng vậy!

Cạch.

Cẩm Tú kinh hãi đến mức làm rớt cái quạt lông khổng tước xuống tấm thảm nhung trên nền đất, mắt trợn to.

Lê Lan Đường cũng không phải ngoại lệ. Hai mắt nàng mở to, đôi mày liễu nhướng lên hiển lộ sự ngạc nhiên vô cùng. Không phải chứ? Bùi Dũng và Lê Minh Kính?

“Học sĩ chắc chắn chứ? Nếu là lời trá nguỵ thì tất sẽ bị trượng hình đấy”

“Chắc chắn. Chính Bùi Dũng đã nói với ta” Hoàng Từ Lan gật đầu, khẳng định. Nàng đâu có dư mạng đến mức đi bịa tạc chuyện này cơ chứ!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16