Với Bùi Dũng, Hoàng Từ Lan đại khái chính là một người bằng hữu có trăng quên đèn. Mọi năm Thất Tịch Hoàng Từ Lan đều đến nhà rủ rê hắn đi chơi, riêng năm nay thì biệt tăm biệt tích không thấy mặt cô ả ở đâu. Hỏi Kim Phượng thì nó bảo tiểu thư đã ra ngoài từ sớm, cũng không biết là đi nơi nào.
Thì ra Hoàng Từ Lan đã sớm có hẹn đêm nay rồi! Lúc Bùi Dũng ý thức được việc bản thân mình bị hắt hủi thì đã muộn. Hắn bĩu môi trong lòng, hiển nhiên là đã bi thương đến cực độ. Hừ, Hoàng Từ Lan chết bầm, ông đây vì bà mà từ chối biết bao lời hẹn của các chị em khác, cuối cùng bà đối xử như vậy với ông đây!
Bà hãy chờ đấy! Để tôi phát hiện bà đi với gã nào thì tôi quăng cả hai người xuống hồ Tây luôn.
“Bùi công tử, hay là để nô tì đi với người nhé!” Nguyên Thành nhìn thấy Bùi Dũng mặt mũi toàn là không vui, cuối cùng đành phải lên tiếng. Ta chỉ nói vậy thôi, công tử đừng đồng ý!
“Không cần ngươi” Bùi Dũng phẩy tay, sau đó xoay người rời đi “Ngươi có biết Từ Lan đi về hướng nào không?”
“Nô tì nghĩ là hướng về phía phố nam” Nguyên Thành vân vê cằm suy nghĩ rồi đáp. Quả thật hắn thấy tiểu thư lúc ra khỏi phủ liền đi về hướng phố nam, nhưng hắn cũng không dám khẳng định. Biết đâu tiểu thư nhà hắn nửa đường lại đổi hướng thì sao?
“Ra là vậy” Bùi Dũng cười lạnh, gật gật đầu. Hoàng Từ Lan, ông đây muốn xem người trong mộng bà là gã nào, con cái nhà nào! Dám cướp Hoàng Từ Lan ngay dưới mí mắt ông, mày chết chắc rồi con ạ!
***
Thế là Bùi Thống lĩnh xuất hiện ở phố Nam, vừa đi vừa ngó nghiêng nhìn xem Hoàng Từ Lan đang hẹn hò ở nơi nào.
Kết quả hắn lượn lờ vài vòng vẫn không thấy được Hoàng Từ Lan. Đang chán nản muốn ghé tửu lâu uống vài ly rượu thì đôi mắt như cú vọ của hắn phát hiện một tên móc túi chuẩn bị giật lấy túi đeo bên hông của một cô gái. Hắn chụp lấy một chiếc xiên tre của quầy tò he bên cạnh, phóng đến bàn tay đã sắp sờ đến cái túi của cô gái kia.
Bùi Dũng ra tay không bao giờ phân nặng nhẹ, khiến tên trộm kêu lên đánh động cô gái nọ.
“Ông làm gì đấy?” Cô gái hét lên, nhanh chóng thụt lùi ra xa.
Gã trộm bỏ chạy.
“Mẹ kiếp đứng lại đó cho ông!” Bùi Dũng vốn đang một bụng giận Hoàng Từ Lan không có chỗ phát tiết, nay tìm được chỗ xả nên hắn không buông tha cho gã trộm này, hộc tốc đuổi theo.
Hai người này thu hút chú ý của đám người đang đi trên phố, họ nhanh chóng dạt sang một bên nhìn theo.
Tên trộm thấy Bùi Dũng vẫn khư khư bám theo mình, tay vơ loạn các vật hai bên đường ra làm chướng ngại hòng cản trở. Hắn dùng sức chín trâu hai hổ xoay ngang một cái xe chở rơm chắn ngang đường, quyết tâm cắt đuôi bằng được. Tên điên này rõ là bao đồng nha!
“Chạy đâu cho thoát!” Bùi Dũng nhìn cái xe chắn trước mặt, hai chân chùn xuống một nhịp rồi bật lên hệt như lý ngư vượt long môn, nghiêng người chống tay tì vào nóc núi rơm, từ đó xoay người đáp đất.
“Hay! Công phu thật tốt” Dân chúng hai bên đường trầm trồ vỗ tay khen, có vài cô gái còn nhìn theo đầy ngưỡng mộ.
Bùi Dũng vừa đáp đất lại tiếp tục nhún người bật lên, rút ngắn khoảng cách với tên trộm trước mặt. Hắn cong bàn tay thành trảo, chụp lấy bả vai tên trộm chế trụ.
“Đi theo ta về nha môn”
“Mày nghĩ mày là ai mà đòi bắt tao về nha môn hả?”
“Thống lĩnh Cẩm y vệ, Bùi Dũng” Bùi Dũng lấy lệnh bài trong ngực áo giơ ra, giọng lạnh lẽo “Bây giờ thì được rồi chứ hả?”
“Hạ quan tham kiến Bùi Thống lĩnh” Đám quan binh đi tuần thấy trên đường có sự lạ liền đến xem, không ngờ thấy Bùi Thống lĩnh đại danh đỉnh đỉnh đích thân ra tay bắt cướp, khiến không ít kẻ phải trầm trồ.
“Vừa hay có các ngươi” Bùi Dũng nhìn đám lính, không suy nghĩ nhiều liền đẩy tên trộm về phía bọn hắn “Đem về nha môn xử lý đi, đừng để dạng người này ở đây làm bẩn không khí phố phường của ta” Đúng là phiền chết, Hoàng Từ Lan thì tìm không ra, chỉ cướp là thấy! Đêm nay là đêm hắc đạo sao?
“Vâng! Thuộc hạ đã rõ” Đám lính khom người chào, sau đó dẫn người rời đi.
Bùi Dũng chậc lưỡi ngao ngán, sau đó hắn quyết định đi về phủ ngủ một giấc. Thất Tịch cái gì chứ, chán muốn chết!
“Bùi Thống lĩnh! Là ngài đúng không Bùi Thống lĩnh?” Từ tửu lầu bên cạnh vang lên tiếng gọi khiến Bùi Dũng phải ngước mặt lên nhìn. Hắn chỉ thấy tam điện hạ Lê Minh Kính đang đứng ở cửa sổ trên lầu mỉm cười nhìn hắn đầy tha thiết, trong ánh đèn hoa lại toát ra vẻ diễm lệ không gì diễn tả được.
Bỗng nhiên tim đập hơi nhanh. Bệnh rồi?
....
“Hạ quan tham kiến công chúa điện hạ” Bùi Dũng thi lễ với người trước mặt. Mặc dù hắn vẫn không hiểu vì sao Lê Minh Kính nhận ra mình, hơn nữa còn niềm nở gọi hắn vào trong tửu lầu xa xỉ này, nhưng vô sự thì không đến bỏ hòm Tam Bảo.
Chỉ là hắn không đoán ra Lê Minh Kính có gì cần mình giúp đỡ.
“Bùi Thống lĩnh, mời ngồi” Lê Minh Kính cười đến tươi tắn, đon đả mời Bùi Dũng ngồi phía đối diện, vừa rót rượu cho hắn vừa hỏi “Ngài xem bao nhiêu thức ăn này có nhiều quá không?”
“....Không nhiều, không hề nhiều” Bùi Dũng nhìn một bàn đầy thức ăn đã gần hết, tự nhủ hôm nay Lê Minh Kính mời khách ư? Phải là bao nhiêu vị khách mới ăn hết cả bàn ê hề này nhỉ? Nhìn qua nhìn lại, cũng không hề thấy ai. Vả lại theo những gì hắn biết, tam điện hạ Lê Minh Kính nếu xét về sự xa cách với người khác thì chỉ thua mỗi cửu điện hạ Lê Lan Đường. Người như Lê Minh Kính cũng có thể đi xuất cung mời khách? Còn mời vài ba người?
Khoan đã, nếu khách khứa đã đi về hết thì sao còn mời hắn lên đây? Bùi Dũng nhận ra được có điều gì đó vô cùng không ổn.
“Thực ra hôm nay ta khá cao hứng, xuất cung chỉ muốn đi ăn vài món, nhâm nhi vài chén rượu nhạt thôi” Lê Minh Kính thấy Bùi Dũng nhìn mình đầy khó hiểu liền bắt đầu tường thuật, văn vở học được bao năm cơ hồ lấy ra xài tất “Không ngờ quả thực xui xẻo, biết đêm nay là lễ nên quán xá lấy thêm tiền phí, hại ta không đủ tiền thanh toán!” Lê Minh Kính nói tới đâu liền đổi biểu cảm đến đó, hệt như đèn kéo quân khiến Bùi Dũng hoa hết cả mắt.
“Vậy nên là.....Bùi Thống lĩnh ngài có thể....” Lê Minh Kính nhìn Bùi Dũng đang mơ màng trước mặt, nhỏ giọng “Có thể cho ta mượn tiền được không? Sau khi về cung ta sẽ sai nô tì đem tiền qua trả cho ngài” Xấu hổ nhục nhã chết đi được! Đường đường là công chúa đương triều lại phải hạ mình đi mượn tiền của tên Thống lĩnh này đây! Nhưng không sao, nằm gai nếm mật chút thì có gì to tát! Thà mượn tiền hắn còn hơn phải ở đây đẹp mặt!
“Điện hạ cần bao nhiêu?” Bùi Dũng mím môi nhìn Lê Minh Kính, trong bụng muốn chửi thề. Công chúa điện hạ, vì sao người xuất cung lại không đem theo tiền hả? Thì ra người gọi ta lên đây chính là để mượn tiền vì ta quen mặt với người đúng không?
“....” Lê Minh Kính chỉ cười không nói, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên bốn ngón tay. Bùi Thống lĩnh, ngươi nhất định phải đem theo nhiều tiền nha!
“Bốn trăm đồng?” Bùi Dũng nhíu nhíu mi, đoán.
“...” Tiếc thay Lê Minh Kính lắc đầu. Bùi Thống lĩnh, bốn trăm đồng không đủ mua dĩa rau muống xào ở đây đâu. Ngươi với Hoàng Từ Lan sao có thể giống nhau khoản kẹt xỉn vậy hả?
“Bốn vạn?” Bùi Dũng hơi run trong lòng, nâng giá. Mẹ ơi, trong túi hắn chỉ có bốn mươi vạn thôi đấy! Rốt cuộc Lê Minh Kính đã tiêu xài như thế nào vậy kìa!
“Là bốn mươi vạn” Lê Minh Kính nhẹ nhàng nhả ra một câu khiến Bùi Dũng hoàn toàn sụp đổ. Ngươi đùa ta à, bổn công chúa đi ăn sao có thể chỉ tiêu mỗi bốn vạn! Ta cũng không phải nghèo bủn xỉn như ngươi và Hoàng Từ Lan!
“.....” Trời ạ, tam công chúa đi ăn một bữa hết những bốn mươi vạn! Điện hạ, người có biết bốn mươi vạn là tiền tiêu dùng nửa tháng của ta không? Phung phí, quá sức phung phí!
“Ngươi bày tỏ thái độ đó là sao hả? Yên tâm ta không quỵt nợ ngươi đâu, sau khi về cung ta sẽ cho người đem bạc trả cho” Lê Minh Kính nhìn thấy đối phương mặt mày không biểu cảm, sợ hắn đứng dậy bỏ về liền lên tiếng cam đoan.
“Được rồi, vừa hay hạ quan cũng có đem đủ bốn mươi vạn. Để hạ quan lấy cho điện hạ mượn tạm vậy” Bùi Dũng bĩu môi trong lòng, đưa tay xuống thắt lưng kéo túi gấm đựng tiền ra bỏ lên bàn. Lê Minh Kính chắc chắn không dễ dàng buông tha hắn, thôi hảo tâm làm người tốt một lần đi vậy.
“Chân thành cảm tạ Bùi Thống lĩnh đã giúp đỡ. Ngày mai ta sẽ......Á Á!!” Lê Minh Kính đang bụng dạ nở hoa thì ngoài cửa sổ có một con mèo mướp nhảy vào. Con mèo này thân thể hơi phì, lại rất dạn người. Nó thấy Lê Minh Kính đang ngồi cũng không hề sợ hãi, nhảy vào trong lòng nàng cọ cọ.
Sẽ là một cảnh tượng yên bình đẹp đẽ nếu như Lê Minh Kính không phải là một người sợ mèo.
Bùi Dũng bị tiếng hét của Lê Minh Kính doạ cho nhảy dựng. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Lê Minh Kính chạy lại phía mình, núp rịt sau lưng. Bùi tướng quân lần này thực sự không kịp trở tay, chỉ biết luống cuống khép chặt bốn vạt áo tứ điên trên người.
“Điện hạ, người làm sao vậy? Có gì từ từ nói, ta vẫn là nam nhân độc thân....” Bùi Dũng ấm ớ trong miệng, muốn đẩy Lê Minh Kính ra nhưng lại e ngại thân phận của nàng ta nên không dám làm gì, tiến thoái lưỡng nan.
“Có con mèo, nó trèo lên người ta” Lê Minh Kính sợ đến lạc cả giọng, vô cùng khó khăn nói ra sự tình.
“Mèo ư? Ta đâu có thấy con mèo nào....” Bùi Dũng nghển cổ nhìn xung quanh, căng mắt muốn tìm ra hung thủ nhưng không hề thấy gì. Có điều hắn chưa kịp nói hết câu thì liền nhìn thấy một cái bóng màu cam nhạt phóng vèo về phía mình, sau đó là bản thân bị một lực đẩy mạnh mẽ hất về phía bàn ăn.
Loảng xoảng!
Tiếng chén đĩa va đập xuống đất vang lên chát chúa, cùng với đó là cảnh Bùi Thống lĩnh võ công cao cường nằm bẹp trên bàn, áo tứ điên màu đen viền bạc trên người dính cơ man dầu mỡ.
Mẹ nó! Lê Minh Kính, tôi làm gì bà mà bà đẩy tôi không nương tình vậy hả? Bộ tôi có oán thù truyền kiếp với bà đúng không? Tôi là con mèo bám trên người bà chắc? Đây mà là tam điện hạ ôn nhu như nước, công dung ngôn hạnh thuỳ mị nết na như đám cung nữ đồn đãi ư? Rõ ràng là bà chằn tinh ác phụ!
***
Hôm sau Bùi Dũng ôm cái lưng đau nhức đi tìm Hoàng Từ Lan tính sổ, kết quả không gặp được Hoàng Từ Lan nhưng lại thấy Thái tử điện hạ. Hoàng Từ Lan thì có công việc nên đã đi ra đồng trông coi đám tá điền gặt lúa một chốc.
Sau khi nghe hắn kể lại cớ sự đêm qua, người đối diện có biểu cảm nửa cảm thông, nửa cười cợt cho bi kịch của hắn. Lê Tranh mím môi, chỉ còn thiếu điều cười thành tiếng nữa mà thôi.
“Bùi tướng quân cũng đừng quá để tâm, vì Minh Kính khi còn bé bị mèo cào nên từ đó rất sợ” Lê Tranh từ tốn giải thích, mặt cũng rất bình thản nhưng trong lòng chính là đang cười đến run rẩy. Chỉ tưởng tượng tràng cảnh đó thôi cũng đủ khiến hắn không nhịn nổi cười rồi. Con bé Minh Kính này cũng thật là, sao có thể ra tay không biết nặng nhẹ như vậy kia chứ?
“Điện hạ, nói gì thì nói thân ta cũng từng vượt rừng gươm bể máu, một chút va đập này cũng không tính là gì. Nhưng người nhất định phải đòi công đạo cho ta, đêm qua ta bị tam điện hạ sờ mó khắp người rồi, còn gì là tấm thân trong trắng đồng nam nữa! Cha ta mà biết chắc chắn sẽ đánh chết ta mất!” Hừ hừ, nghĩ đến đêm qua thân thể mình bị Lê Minh Kính mượn danh sợ hãi mà sờ qua một lượt, Bùi Dũng cảm thấy lửa giận công tâm!
“Khụ khụ” Lê Tranh sặc đến phun cả nước trà ra, hiển nhiên bị chấn kinh đến không hề nhẹ. Rốt cuộc Minh Kính đã làm nên cơ sự gì thế này? Làm sao có thể sờ mó Bùi Dũng ngay nơi đông người như vậy đây?
“Chuyện này có thật không?” Lê Tranh quay sang hỏi tên cận vệ đi cùng mình. Không ổn rồi, thật sự hắn không thể nhịn cười được!
“Bẩm điện hạ, nô tì thiếp thân bên người tam điện hạ xác nhận qua thật có chuyện này” Tên cận vệ kia hơi ngập ngừng nhưng vẫn tiếp tục “Lúc đó tam điện hạ núp sau lưng của Bùi Thống lĩnh, hai tay ôm chặt không chịu buông ra....Còn có..Còn có Bùi Thống lĩnh hai tay ôm chặt vạt áo, hét gọi điện hạ buông tay. Kết quả điện hạ đẩy Thống lĩnh ngã ra bàn, bát đũa đều vỡ cả”
Biểu cảm của Lê Tranh càng khó coi hơn, cố gắng nhịn cười. Quả nhiên kìm nén cảm xúc là một việc rất thống khổ và tốn công!
“Được rồi, trước tiên ta thay mặt Minh Kính, tạ lỗi với Bùi Thống lĩnh. Vài ngày tới ta sẽ bảo con bé đích thân tạ lỗi với ngươi, mong ngươi bỏ qua việc này” Sao hắn có cảm giác như em gái hắn đi cướp sắc con nhà lương dân, bây giờ bị bắt vạ vậy nhỉ? Cảm giác này thật vi tế khó diễn tả nha!
Bùi Dũng mím môi, trong lòng chỉ có một chữ hận. Hừ, nếu Lê Minh Kính không cho hắn một câu an ủi, hắn sẽ trả thù, kiên quyết trả thù! Hắn sẽ bắt một tá mèo thả vào tẩm điện của Lê Minh Kính!
***
Cái mấy ngày nữa mà Lê Tranh nói, đã là buổi đi săn của hoàng thất. Bùi Dũng là Thống lĩnh Cẩm Y vệ nên hắn sẽ đích thân đi cạnh xa giá để bảo hộ Hoàng đế cùng gia quyến, chưa bao giờ có ngoại lệ.
Hắn đang ung dung cưỡi ngựa đi bên cạnh xe rồng của Hoàng đế thì tên ngự tiền đới đao thị vệ Trương Văn thúc ngựa bảo đổi chỗ để ăn lót dạ. Bùi Dũng cũng chẳng suy nghĩ nhiều nên liền gật đầu, lui về hàng sau.
Hắn vừa đi vừa ăn bánh nướng, thảnh thơi vô cùng. Đang định ngâm nga câu hát thì cửa sổ của chiếc xe ngựa bên cạnh bỗng được vén lên, để lộ một gương mặt mà hắn quen đến không thể quen hơn.
Bùi Dũng nghẹn bánh, hắn mở to mắt nhìn người trong xe một cách trân trối. Sao hắn lại đi bên cạnh xe của Lê Minh Kính được nhỉ?
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lê Minh Kính vốn định hỏi mượn bình nước, không ngờ tên thị vệ bên xe đã đổi thành Bùi Dũng. Nàng thấy Bùi Dũng chăm chú nhìn mình, lại nghĩ đến việc hôm trước gây ra ở tửu lâu dẫn đến bị huynh trưởng la rầy một trận, Lê Minh Kính thẹn quá hoá giận. Nàng thả rèm xuống, chẳng nói chẳng rằng xoay người trong xe. Hừ, tên Bùi Dũng mách lẻo đáng ghét!
***
Lê Minh Kính nhìn kết quả bắn tiễn của Bùi Dũng, trong lòng nổi lên một cảm giác khác lạ. Bên tai vang lên tiếng khen ngợi của Hoàng đế cùng tiếng trêu ghẹo, cười đùa giữa đám quần thoa quý tộc quan lại với nhau nhưng lại chẳng khiến nàng cảm thấy chú ý. Nàng đang bận suy nghĩ về tên Bùi Dũng.
Là thế nào đây nhỉ? Đại khái là nhìn hắn rất tuấn lãng, có thể đủ tin cậy để người khác ỷ lại? Nàng bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng hồn, đôi mày vô thức nhíu lại.
Lê Minh Kính, mày điên rồi.
***
Ngày thứ hai, Lê Minh Kính cũng không tham gia đi săn. Nàng chỉ muốn cưỡi ngựa nhàn nhã đi vãn cảnh rừng về thu rồi về lại cung mà thôi. Nói trắng ra, Lê Minh Kính không phải là người văn võ toàn tài, nàng chỉ thích làm những việc cần sự tinh tế, tỉ mỉ. Dù sao dưới sự dưỡng dục nghiêm khắc của sinh mẫu là Kính phi, nàng cũng không được tự do bay nhảy không ước thúc như Lê Bảo Huyền hay Lê Lan Đường – đứa con nhận nuôi trên danh nghĩa của quý phi.
Nhưng không sao, biết đủ mới là tốt. Nàng cũng không có quá nhiều tham vọng như Lê Lan Khuê.
Lê Minh Kính cưỡi ngựa đi về phía bước, mãi lo trầm tư nên chẳng để ý gì đến xung quanh.
“Tam điện hạ, người không đi săn ư?” Bùi Dũng đang cưỡi ngựa đi tuần thì hắn thấy Lê Minh Kính. Ban đầu hắn cũng không định gọi, nhưng rồi nhận ra Lê Minh Kính chỉ đi một mình, dáng vẻ lại nhàn tản nên hắn mở miệng. Dù sao hành động ngày hôm trước của Lê Minh Kính làm hắn rất khó hiểu nha! Rõ ràng hắn có làm gì đâu?
“Tam điện hạ? Tam điện hạ? Tam! Điện! Hạ!” Bùi Dũng thúc ngựa đi bên cạnh Lê Minh Kính, gọi mãi mà người kia không ừ hử gì nên hắn cao giọng hô lên.
“Sao lại là ngươi?” Lê Minh Kính bị tiếng hét của Bùi Dũng làm cho giật mình, cau mày hỏi lại. Hắn không đi săn thì thôi đi, sao lại đi theo nàng làm gì?
“Người không đi săn sao?” Bùi Dũng biết nhưng vẫn cố hỏi.
“Liên quan đến Bùi Thống lĩnh sao?” Lê Minh Kính lạnh mặt. Vì sao các chị em quần thoa lại nói hắn rất máu lạnh trầm mặc nhỉ? Hắn rõ ràng rất là nhiều chuyện, mách lẻo!
“Điện hạ, khu vực này sắp tới vách núi, không được đi nữa đâu. Mời người quay ngựa thôi” Bùi Dũng bĩu môi trong lòng. Lê Minh Kính trở mặt rất nhanh nha! Hôm trước có việc cần nhờ giúp đỡ thì nhiệt tình hồ hởi, bây giờ thì như là thấy kẻ thù vậy! Hừ, điện hạ hai mặt!
“Đã biết, cảm ơn Bùi Thống lĩnh” Lê Minh Kính nhạt nhẽo đáp, sau đó nắm chặt dây cương quay đầu. Bỗng, con ngựa đang ngoan ngoãn của nàng giống như bị con gì cắn trúng, hí lên một tràng dài đầy sợ hãi rồi lao nhanh về trước.
Lê Minh Kính không phải người giỏi cưỡi ngựa, vì vậy nhanh chóng mất kiểm soát. Theo bản năng, nàng siết chặt dây cương để ghìm con ngựa lại, nhưng nó không hề nghe lời, bốn vó vẫn lao nhanh.
“Điện hạ, mau thả tay đi” Bùi Dũng hét lên. Hắn đạp chân vào bụng ngựa, nhanh chóng phi nước đại, đuổi kịp Lê Minh Kính “Đưa tay đây cho ta!” Hắn nghiêng người về trước, đưa tay ra nắm lấy tay đối phương, kéo qua con ngựa hắn đang cưỡi.
Lê Minh Kính vốn đang sợ hãi thì nghe có người hô đưa tay ra, vì vậy nàng liền làm theo chỉ dẫn đó. Chỉ thấy trước mặt quay cuồng một trận, cuối cùng khi nàng ổn định thì đã yên vị trên lưng ngựa, phía sau là tên Bùi Dũng.
“Điện hạ, người có thể ngồi ngay ngắn lại được không?” Bùi Dũng nhìn Lê Minh Kính nằm sóng xoài trên ngựa, cảm thấy buồn cười nhưng không dám cười thành tiếng.
“Ngươi mau dừng ngựa lại cho ta” Lê Minh Kính thấy bản thân đang bị treo, sợ hãi hét lên.
“Ta có cho nó chạy đâu” Bùi Dũng nghi hoặc hỏi lại, nó đã dừng rồi mà! Hắn nhìn thấy mặt Lê Minh Kính đã tái mét, cũng chẳng còn bụng dạ để đùa nữa, đưa tay cắp nách giúp vị điện hạ này ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa.
“Ngươi làm cái gì vậy hả?!” Lê Minh Kính đỏ bừng mặt trước hành động của Bùi Dũng, vùng vẫy hòng thoát ra.
“Người ngồi im được không? Sẽ làm con ngựa sợ hãi đó” Bùi Dũng hai tay luồn qua eo Lê Minh Kính để giữ dây cương, không kiên nhẫn nói. Lần nào hắn gặp vị điện hạ này cũng đều mang đến phiền toái cả! Hắn đi theo nàng ta đến đây đúng là ngu si mà!
Lê Minh Kính mím môi ngồi im, mặt vẫn đỏ bừng. Hoàng hoa khuê nữ chưa bao giờ tiếp xúc gần với nam nhân, hai lần tiếp xúc gần đều là với tên thô lỗ keo kiệt mách lẻo Bùi Dũng! Điên rồi, đúng là điên rồi!
“Điện hạ, người vẫn chưa trả tiền cho ta”
“Về cung ta sẽ trả, được chưa?”
“Người sợ mèo ư?”
“Không sợ mèo chẳng lẽ ta sợ ngươi?”
“Điện hạ nên khắc phục sợ hãi đi”
“Liên quan gì đến ngươi?”
______
HẬU TRƯỜNG
Bùi Dũng: Ta rất thương cho số phận mình. Vì sao ta lại khổ đến như vậy cơ chứ?
Lê Tranh: Bùi Thống lĩnh nên cố nén bi thương. Ngươi nên thấy mừng vì ngươi không va phải Lệ Khanh.
Lý Ngọc Hàm: =_=|||||||||
______
LỜI TÁC GIẢ
Chao xìn mọi người, chương này đủ 4 nghìn chữ nhé =)))) Không biết mọi người thấy sao chứ tác giả thấy chương này rất hài hước, đọc check lại ba lần là cười ba lần. Về cái tên Thanh Thuỷ, thì đó là tên tự của Bùi tướng quân do đích thân mẹ hắn đặt khi còn mang thai hắn. Vì bà mất khi Bùi Dũng còn rất bé, chỉ mới hai tuổi nên khi hắn thành niên liền lấy tên tự là Thanh Thuỷ đúng như ước nguyện của bà. Mọi người thường ngày đều sẽ gọi hắn là Bùi Dũng, rất ít người biết hắn còn gọi là Bùi Thanh Thuỷ. Chi tiết này sẽ xuất hiện trong các chương sau nhé :v
Chương sau sẽ là Lý tiểu thư và bát điện hạ nhé mọi người =)))) Mọi người thử đoán xem hai vị vốn như hai đường thẳng song song này làm cách nào mà gặp nhau đi :v Luật chơi như cũ nha =)))
Bốn ngàn chữ đang đợi đó mọi người ơi :v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)