Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 68: BÙI TƯỚNG QUÂN CHÂM LỬA ĐỐT NHÀ HOÀNG HỌC SĨ

447 4 2 0

Tiết Đại Hàn đã đến.

Bầu trời xám xịt tối tăm cùng cái lạnh cắt da cắt thịt chính là một cái cớ tốt để không đi ra ngoài. Bá quan được thêm ngày hưu, với Hoàng Từ Lan và Bùi Dũng mà nói thì chính là chuyện vui không kể sao cho hết.

Khoảng tầm giờ Ngọ, Bùi Dũng tay xách theo giỏ đựng khoai lang, khoai từ với ngô, rón ra rón rén chuồn êm khỏi phủ sang nhà Hoàng Từ Lan. Trời lạnh lẽo như thế này mà được ăn khoai nướng với cá nướng, uống thêm ly rượu nếp cái hoặc trà vừa pha thì không còn gì bằng.

“Ồ là Bùi tướng quân đấy phỏng? Sao ngài không đi cổng chính mà lại trèo vách tường thế kia?” Kim Phượng đang đứng quét sân thì nhìn thấy Bùi Dũng lấp ló sau bờ tường trồng trúc, thấy tò mò liền hô lên.

“Suỵt, mày câm mồm lại nhanh!” Bùi Dũng nhanh tay ra dấu im lặng, sau đó ngó quanh “Ông già tao có bên này không?” Vừa nãy cha hắn sai hắn ra chuồng ngựa tắm cho đám chiến mã được chăm bẵm mập mạp vạm vỡ của ông ấy rồi dắt đi đến sau núi chạy vài vòng cho đỡ guồng vó, nhưng như thế thì kèo hẹn với Hoàng Từ Lan coi như phế nên phải lấp liếm cáo ốm không thể đi. Cũng may Lê Minh Kính hôm nay ăn chay nên tương đối cao thượng, rất nhiệt tình góp lời nói giúp.

Vốn hắn còn nghĩ Lê Minh Kính bị trúng gió độc nên đổi tính nữa cơ đấy.

“À à vâng ông lớn không có sang đây ạ” Kim Phượng vội vàng bịt miệng, sau đó rón rén lại gần tường thì thầm “Tướng quân đến tìm tiểu thư ạ?”

“Ừ. Hoàng Từ Lan đang ở đâu?” Bùi Dũng cầm cái giỏ quăng qua tường, sau đó ngó quanh mà hỏi.

“Tiểu thư đang trong bếp nhóm lửa đấy ạ” Kim Phượng nhìn cái giỏ to đựng đầy cao lương kia, có chút sợ hãi mà nói “Tướng quân định cùng tiểu thư nhà chúng nô tì trồng khoai để đầu năm làm mứt ăn ư?” Cái giỏ này đựng hơn hai chục củ khoai đó trời ạ!

“Mứt cái con mắt nhà mi ấy” Bùi Dũng ngó quanh một hồi, xác định đã an toàn bèn nhảy qua, nhặt cái giỏ lên rồi đi về hướng nhà bếp, đoạn vẫn không quên nhắc nhở Kim Phượng “Mày thấy ông già tao mà sang đây thì báo liền cho tao biết chửa?”

“Vâng vâng. Nô tì nhớ rồi” Kim Phượng gật đầu, sau đó tiếp tục quét sân.

......

“Khụ khụ, bà lấy trúng đám rơm ướt hả Hoàng Từ Lan?” Bùi Dũng vừa cầm ống thổi lò vừa ho sù sụ chửi rủa “Mẹ nó khói hun chết tôi rồi” Dù biết là trời mưa nên rơm có dính nước, nhưng Hoàng Từ Lan mắt mù lại hốt trúng đám rơm gì thế này không biết. Khói cay mắt quá!

“Tôi đã hốt đám nằm bên trong rồi đấy” Hoàng Từ Lan vừa giơ tay áo che mũi vừa nói “Ai biết nó bị ẩm đến độ này đâu cơ chứ”

“Mụ nội nó khói lên um cả nhà rồi” Bùi Dũng dùng cái quạt mo bên cạnh đẩy dạt khói ra, mắt nhìn đám khói mù mịt bốc lên đầy trời mà cảm thán “Ê này, người ta sẽ không nghĩ là nhà bà có hoả hoạn ngay giữa cái lúc lạnh căm căm như thế này đó chứ?” Nhìn chả khác gì đám khói hiệu của quân lính khi hành quân cả, phải hắn bắt gặp cũng nghĩ là có hoả hoạn thật.

“Phủi phui cái mồm chó của ông đi” Hoàng Từ Lan phẩy tay ra chiều ghét bỏ, sau đó cầm mấy củ khoai quăng vào đống rơm đã bắt đầu bén lửa đỏ “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén/Mùa lạnh này rón rén ăn khoai” Cảm giác ấm áp thoải mái này không gì bì được.

“À mà sao ông sang đây được hay thế? Công chúa để ông đi luôn à?” Đôi phu thê nhà này kết hôn như không kết ấy nhỉ, lạ mắt thật.

“Vì sao tôi không thể đi? Ông muốn đi thì ai cản được ông chứ” Bùi Dũng vênh mặt đắc ý, tay cầm que khều đám rơm đang cháy hừng hực cho tơi ra mà nói “Làm sao có chuyện gì quan trọng được bằng việc ăn khoai nướng chứ hả?” Dù trước mắt là quan ải cũng phải xông qua cho kì được, huống hồ chỉ là một con gấu chó như Lê Minh Kính?

“Chà chà, thơm quá đi mất” Hoàng Từ Lan ngồi xổm nhìn mấy củ khoai đang dần bốc ra từng đợt mùi hương thơm lừng, còn đang định làm nốt hai câu thơ mô tả tâm tình thì đã nghe tiếng người ầm ĩ ngoài ngõ, hô lên rất dõng dạc: Cháy rồi! Nhà của Hoàng Thượng thư cháy rồi!!

Hoàng Từ Lan, Bùi Dũng: “......” Mẹ nó, linh ứng đến như vậy luôn?

........

“Đấy bà đã thấy chưa? Tôi đã bảo là nhìn giống hoả hoạn thật mà” Bùi Dũng bĩu môi nói. Đám người xóm giềng cũng nhiệt tình thật sự, dù Hoàng Từ Lan đã đứng ra giải thích nhưng họ vẫn kiên quyết không tin. Đáng hận hơn là vì sao hắn cũng ở tại đấy nhưng không ai hỏi thăm mà toàn bộ đều nhào đến thăm hỏi Hoàng Từ Lan? Già trẻ trai gái đều như vậy luôn?

Thật là chán chết. Nhất là đám công tử kia, nhìn mặt như đang hận không thể cầm tay Hoàng Từ Lan hỏi thăm đến tận canh ba đêm nay ấy chứ.

“Hẳn là tôi và ông lại sắp nghe mắng rồi đấy” Hoàng Từ Lan trên mặt đều là bất đắc dĩ, có chút hoảng khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra với mình trong tối nay khi tin tức Hoàng phủ bị cháy lan tới tai cha nàng.

“Đúng là xui tận mạng, nướng có mấy củ khoai mà cũng không xong với đám người lắm chuyện kia nữa” Bùi Dũng lầm bầm. Như nhớ lại vấn đề quan trọng, hắn lại nói “Theo tôi thấy, tin tức Hoàng phủ bị cháy đến sớm mai lại lọt vào đến hoàng cung không chừng” Khu này đa phần đều là phủ đệ của trọng thần trong triều đình cả đấy.

“Ông có thể đừng suy đoán nữa được không? Miệng mồm ông xui xẻo lắm” Hoàng Từ Lan chậc lưỡi bất lực nhưng vẫn tập trung lột vỏ củ khoai nóng trên tay “Dù gì cũng không có cháy thật, đám đại quan đấy không lo công vụ thì thôi đi, còn có thời gian rảnh rỗi nói chuyện nhảm nhí này với nhau ư?” Mà nói vậy chứ nếu tin đồn Hoàng học sĩ nướng khoai đến cháy cả phủ đệ đến tai đám thuộc cấp, nàng cũng không biết phải giấu cái mặt già này vào đâu thật.

“Để rồi xem” Bùi Dũng vừa cắn khoai vừa lúng búng nói.

“Tướng quân ơi tướng quân!” Kim Phượng vừa chạy vừa hô gọi Bùi Dũng làm hắn suýt cắn trúng lưỡi, vì vậy liền gắt:

“Mày hô hào cái gì đấy hả?” Khổ nỗi, hắn chưa kịp gắt thêm thì đã thấy Lê Minh Kính sau lưng Kim Phượng, giật mình cắn trúng lưỡi chảy máu.

“Chà, ra là Bùi công ở đây nhàn nhã ăn khoai nhỉ?” Lê Minh Kính tiến đến bên cạnh hắn nhìn mớ khoai nằm trong đống rơm mà trên mặt nở nụ cười. Tên khốn Bùi Dũng! Còn nghĩ hắn mệt mỏi trong người nên mới góp tiếng bao che, không ngờ hắn chỉ đang giả vờ, còn dám lén lút giấu nàng đem khoai đến nhà Hoàng Từ Lan nướng ăn!

“Khụ, tam điện hạ đến khi nào? Vì sao không cho người sang báo trước để Hoàng mỗ kịp chuẩn bị trà nước tiếp đãi?” Hoàng Từ Lan chậm chạp lên tiếng, trong lòng tự nhủ Bùi Dũng lần này toi mạng chắc rồi. Gia môn nhà hắn lục đục, nàng vô tội phải biết.

“Trà nước làm chi phiền toái Hoàng môn hạ quá” Lê Minh Kính cười tươi, đồng thời vươn tay chỉ vào mớ khoai thơm phức kia mà nói “Ngài chỉ cần đem mớ khoai này mời ta là được rồi” Tay nghề nấu ăn của Hoàng Từ Lan thực sự là không đùa được.

“Được được, điện hạ cứ tự nhiên thôi” Hoàng Từ Lan gật đầu, đoạn đánh mắt sang Kim Phượng như muốn hỏi: Vì sao công chúa đến đây mà ngươi không báo sớm hơn hả?

“Tiểu thư, tướng quân chỉ dặn nô tì là nếu lão tướng quân đến thì báo chứ có đề cập đến công chúa đâu?” Kim Phượng thì thầm vào tai Hoàng Từ Lan mà thanh minh.

Hoàng Từ Lan: “......” Được rồi, không còn gì để nói nữa rồi.

***

Cung Kiến Ninh.

“Ngươi nói cái gì? Hoàng phủ bị cháy vì Hoàng Từ Lan nướng khoai?” Lê Lan Đường đang ngồi tựa vào tràng kỉ đọc sách thì nghe Lâm Uyển Kiều vừa đi ra ngoài về thưa một tin tức gây kinh hãi. Hoàng Trọng Khanh đầu lợn nướng khoai kiểu gì mà để cháy cả nhà thế kia?

“Vâng ạ, vừa nãy nô tì nghe đám người ngồi trong quán trà góc đường bàn tán rôm rả lắm” Lâm Uyển Kiều gật đầu, đoạn miêu tả lại một cách đầy sinh động “Bọn họ nói Hoàng học sĩ và Bùi thống lĩnh nhóm lửa đốt rơm nướng khoai, không may để lửa bén lên làm cháy mất một góc nhà bếp. Khói lên đen kịt láng giềng gần đấy đều chứng kiến, cũng may là trời không nổi gió và đã dập lửa kịp thời ạ” Càng nói càng thấy Hoàng học sĩ và Bùi thống lĩnh quả là đôi bạn phá hoại, đi đến đâu cũng phải gây đổ vỡ mất mát cái gì đó mới xong.

Lê Lan Đường nghe xong cũng chẳng biết nên bày ra biểu cảm gì, chỉ có chút muốn cười vào mặt Hoàng Từ Lan. Yên lành rảnh rỗi không muốn ngồi yên mà lại bày ra cơ sự để động tay làm gì thế không biết. Quả thật là đẹp mặt vô cùng.

***

Ngày hôm sau, Hoàng Từ Lan trong lúc đi ra chợ mua bánh ngô nóng đã phát hiện mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt đầy thương cảm. Tuy rằng lòng đầy ngờ vực nhưng nàng vẫn quyết định xem như không hay biết gì.

Hoàng Từ Lan vốn là như vậy, chẳng bao giờ phí tâm phí sức quan tâm đến ánh nhìn người khác về mình.

Nàng cũng không chú tâm lắng nghe lắm, nhưng không ngờ lời bàn tán của mấy người ngồi ở quán trà dưới gốc cây đề ở đầu thành cứ như gió mà rót vào tai nàng. Thì ra sau một đêm năm canh trường, cả kinh thành lại tiếp tục đồn đãi nguyên nhân sâu xa vì sao hôm qua Hoàng phủ bị cháy. Lí do sâu xa bên trong được khui ra chính là Bùi tướng quân và Thuỵ Hoa Công chúa giận nhau, kết quả Bùi tướng quân sang nhà Hoàng học sĩ đốt nhà tri kỷ hòng ép công chúa nguôi giận với mình. Chỉ cần công chúa nguôi giận, thống lĩnh sẽ dừng tay. Bằng không nguyên dãy phố hôm đó sẽ chìm trong biển lửa vì hắn. Nghĩ đến mới thật là kinh sợ làm sao!

Hoá ra là vậy! Thật tội nghiệp Hoàng học sĩ vô tội bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu cuồng si của hai vị này làm sao! Mối tình cảm động này xứng đáng được soạn thành bổn tuồng để diễn rồi. Chả khéo lại thành vở ăn khách ấy chứ.

Hoàng Từ Lan: “......” Nàng đang nghe cái gì vậy nhỉ? Chuyện này có thể xảy ra ở tên Bùi Dũng không có trái tim và Lê Minh Kính hổ báo cáo chồn ư? Hắn mà dám đốt nhà nàng á, nếu không đánh hắn toè hết sáu cái chổi thì nàng không còn mang họ Hoàng nữa.

.......

Hoàng Từ Lan về nhà lại tự pha cho mình một bình trà thơm, nhàn nhã ngồi ở ngoài vườn mài mực thơm chép kinh sách. Trong không gian xám xịt mù mịt sương khói nhạt nhoà, đình viện cột đỏ ngói xanh xung quanh trồng trúc tựa như dải ngọc ai đó vô tình đánh rơi cùng với bóng nữ tử ngồi bên bàn lại trở nên nổi bật. Tất cả hệt một bức tranh công phu của hoạ sư có tay nghề điêu luyện, khiến bất kì ai đã nhìn qua đều phải cảm thán trầm trồ.

Hoàng Từ Lan tập trung mà chép, lúc cần thay giấy cũng chỉ đơn giản là nhấc chặn giấy lên rồi gạt sang một bên không ngó đến nữa. Bởi vậy mà một luồng gió bấc lạnh khô vừa thổi nhẹ qua đã làm mớ giấy dó đầy những chữ là chữ kia rớt rơi tán loạn trên nền đất, buộc nàng phải gác bút lên phiến ngũ nhạc bằng gỗ mà nhấc thân đi nhặt lại từng tờ.

Chữ của thánh hiền, không quý thì cũng phải trọng.

“Sao mà nhiều thế này không biết.....” Hoàng Từ Lan vừa nhặt vừa than thở thì trước mặt xuất hiện một đôi hài mũi thuyền bằng gấm màu ngân hạnh lấp ló sau tà thường tử sắc thêu mẫu đơn bằng chỉ bạc.

“Hoàng môn hạ đang tìm cái này?” Giọng nói của Lê Lan Đường vang lên trên đầu Hoàng Từ Lan, sau đó là một tờ giấy lay động trước mặt nàng như đang trêu ngươi “Môn hạ rảnh rỗi nhỉ? Có thời gian ngồi chép Kim Cương kinh cơ đấy”

“Điện hạ sao lại đến đây?” Hoàng Từ Lan giật lấy tờ giấy trước mặt mình xuống rồi xếp lại gọn gàng, sau đó đứng dậy nhìn Lê Lan Đường đầy thắc mắc “Đã vậy lại còn mặc thường phục ở trong cung ra ngoài?” Có vẻ Lê Lan Đường đã quên chuyện hồi đầu năm giỗ tổ rồi đấy, rất không buồn quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra làm sao đâu.

“Vừa nãy có mưa, ngoài phố rất vắng nên cũng không vấn đề gì” Lê Lan Đường cười cười, rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế nhìn xấp giấy dày vài trăm tờ cùng mặc trì đầy những mực là mực kia. Mùi mực thơm, mùi giấy, mùi trà cùng hương khí thanh lương của khóm trúc tắm mình trong mưa suốt mấy ngày nay cứ như vậy mà hoà vào nhau, chỉ cần ngửi liền thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.

“Bất đắc dĩ lắm thì ta lấy đồ của môn hạ ngài mặc tạm để hồi cung vậy. Hẳn là ngài sẽ không keo kiệt đến độ một cái áo cũng không cho mượn đi?” Để xem Hoàng Trọng Khanh đầu lợn có biểu cảm gì nào.

Hoàng Từ Lan đang cầm ấm nước sôi châm trà thì bị Lê Lan Đường doạ cho một trận, tay suýt thoát lực làm nước vung ra khắp nơi. Lê Lan Đường hôm nay lại ăn trúng cái gì rồi! Lời như vậy mà cũng nói ra được.

“Khổ nỗi hạ thần thanh bần đạm bạc, quần áo trên người đều là hàng thứ phẩm chẳng đáng mấy đồng tiền, mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh. Nếu cứ như vậy mà đưa cho điện hạ thì thật là dĩ hạ phạm thượng quá rồi, rất là không hay” Ý của ta chính là: ngài mặc gì đến đây thì mặc nguyên như vậy mà chường mặt ra phố về cung đi.

“Từ khi nào môn hạ lại khiêm tốn đến như vậy rồi? Triều ta lại bạc đãi đại thần đến như vậy ư? Đấy là do môn hạ ngài keo kiệt bủn xỉn thắt lưng buộc bụng, chi tiêu tằn tiện thích kham khổ ấy chứ” Lê Lan Đường rất không nể mặt mà châm biếm. Đến khi nào Hoàng Trọng Khanh đầu lợn mới nhận thức được bản thân rất là không hiểu nhân tình thế thái nhỉ?

“Vâng, vâng điện hạ nói đều đúng cả. Là hạ quan tằn tiện” Hoàng Từ Lan cũng chẳng đôi co thêm, rót trà mời khách xong lại tiếp tục nhấc bút lên chép kinh, không đoái hoài đến Lê Lan Đường ở đối diện nữa.

“Hôm nay lạnh thật, nếu được ăn cháo cá thì phải gọi là mỹ mãn” Lê Lan Đường chống tay lên má nhìn Hoàng Từ Lan điềm nhiên bỏ mình sang một bên để ngồi nắn nót chép mấy cái kinh sách dài dòng tối nghĩa rối rắm, vì vậy bèn như cảm thán mà nói một câu không đầu không đuôi. Đồ đầu lợn vĩnh viễn vẫn là đầu lợn mà thôi, không thay đổi đi chút nào.

“.....Vâng, đúng là rất tốt” Hoàng Từ Lan vẫn không buồn ngẩng mặt lên, tiếp tục chấm mực chép từng hàng chữ tiểu khải nhỏ nhắn uyển chuyển mà cực kỳ chú tâm nắn nót. Lê Lan Đường bỗng nhiên nói với nàng chuyện này để làm gì? Ngự trù trong cung rất sẵn lòng nấu cho ngài chục nồi cháo đấy điện hạ ạ.

“Chỉ đơn giản là rất tốt?” Lê Lan Đường hơi sầm mặt xuống. Hoàng Trọng Khanh đúng là đồ ngu si hết thuốc chữa rồi. Đặc biệt là cái đầu lợn kia sao mà nhìn chướng mắt thế không biết, vặt xuống làm cầu để đá cho rồi.

“Vâng, rất tốt” Hoàng Từ Lan gật đầu theo thói quen, mắt vẫn dán vào trang sách và tờ giấy trước mặt. Hẳn là con nhím này đang phẫn nộ đến xù lông lên chuẩn bị hại người rồi đây. Để xem nó sẽ làm như thế nào.

Kết quả là Lê Lan Đường cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chống tay ngồi nhìn người nọ chép sách. Trên người Hoàng Từ Lan toát ra một dạng khí chất tựa u lan mọc trong sâm lâm thăm thẳm, tách biệt hoàn toàn với không gian ẩm mốc mục rữa xung quanh mình. Điều kiện sống càng cằn cỗi khắc nghiệt, cây u lan này sẽ càng trở nên kiên cường mà sinh trưởng, hương sắc cũng sẽ càng thêm động lòng. Không hề rực rỡ như mẫu đơn, cũng không hề toả hương bay xa vạn dặm dụ ong dỗ bướm như cúc vạn thọ, bên trong nhành khô khẳng khiu kia là một sức sống mãnh liệt đọng thành hương thơm nhàn nhạt thanh lãnh, u uẩn rất khó phát giác.

Nhưng phàm những thứ như thế, với thế nhân lại trở nên vô cùng quý giá, ngàn mong vạn mỏi cầu có được. Nhưng u lan lại chỉ thích hợp với nơi yên tĩnh xa xăm không có bàn tay con người tác động, khi người ta dùng trăm công nghìn cách mang về bỏ vào chậu vàng chậu bạc thay vì một thân cây mục ruỗng, tưới bằng thứ nước cá tanh tưởi với ý nghĩ mình đã làm đúng, u lan sẽ còn là chính nó sao?

Hoàng Từ Lan cũng vậy, người này chỉ hợp với cuộc sống nhàn vân dã hạc không bị cuốn vào bao tranh đấu phong ba.

Không gian chỉ có tiếng ấm nước sôi réo trên bếp lò, tiếng nổ lép bép của than củi cùng tiếng loạt xoạt của gió vờn qua mấy trang giấy dó mỏng manh gần như trong suốt mà thôi. Yên bình đến lạ.

Lê Lan Đường nhìn một hồi liền bắt đầu đâm chán, vì vậy chống tay đứng dậy đi qua chỗ Hoàng Từ Lan, rất không nể mặt mà giật lấy quyển kinh Kim Cương đóng bìa xanh nàng đang cầm trong tay.

“Để môn hạ ngài vừa nhìn vừa chép thì chắc đến canh ba mới xong mất. Dù sao cũng đang rỗi đến chán, để ta hi sinh đọc cho ngài chép đi vậy” Nói xong cũng không đợi Hoàng Từ Lan lên tiếng, nàng đã ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rất bình thản đọc lên hai câu tiếp nối với đoạn Hoàng Từ Lan vừa chép xong.

“Môn hạ ngài ngồi ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau chép đi?” Lê Lan Đường phát hiện đối phương đang ngẩn ra nhìn mình đầy khó hiểu, bèn lên tiếng thúc giục “Sắp đến giờ cơm chiều rồi đấy. Đạo đãi khách của thế gia Hoàng thị là để khách nhân nhịn đói ra về à?” Đồ đầu lợn ngươi đến sau giờ Dậu còn không chép xong thì ta công cốc ra về ư? Còn dám trợn mắt nhìn nữa ta liền vặn cái đầu lợn kia xuống làm cầu đá.

“Ồ” Hoàng Từ Lan đưa tay gãi mũi “Điện hạ vừa đọc hai câu gì ấy nhỉ?” Tự nhiên lại sang đây làm gì không biết, làm nàng quên sạch đoạn tiếp theo viết gì rồi. Mọi ngày đều là cầm kinh sách vậy thôi chứ nội dung nàng đã sớm nằm lòng, căn bản là không cần vừa nhìn vừa chép. Con ác ma này vừa xuất hiện liền khiến quy luật bị xáo trộn ngay.

“Đây, là hai câu này” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan với ánh mắt như thấy một đứa ngốc, sau đó nhích lại gần hơn mà chìa sách ra, đồng thời đưa tay chỉ vào đoạn mình vừa đọc “Môn hạ ngài hãy tập trung dùm ta đi”

“Vâng, vâng. Điện hạ nói phải” Hoàng Từ Lan âm thầm bĩu môi trong lòng, tay phải lại bắt đầu đặt bút chép. Lê Lan Đường rõ ràng đến đây để gây chuyện với nàng mà.

Cứ như vậy, Lê Lan Đường đọc câu nào, Hoàng Từ Lan chép câu đó vào giấy. Có điều được một lúc sau thì Hoàng Từ Lan không nghe thấy giọng Lê Lan Đường vang lên nữa, không gian lại chìm vào trầm mặc vốn có. Đồng thời bên vai trái lại truyền đến cảm giác nằng nặng khiến nàng tiếp tục ngẩn ra mà bất ngờ.

“Điện hạ?” Hoàng Từ Lan quay mặt qua nhìn xem như thế nào thì thấy Lê Lan Đường đã ngủ gục từ lâu, tay cầm sách để trên đùi, còn rất tự nhiên mà tựa đầu vào vai nàng không chút kiêng dè. Khí chất sắc sảo lãnh đạm kia đã biến mất, chỉ còn lại dung nhan diễm lệ đầy vẻ an tường không chút phòng bị nào.

Hoàng Từ Lan cảm thấy dở khóc dở cười mà gác bút sang bên, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho đứa gia nô đang quét lá rụng gần đó “Vào phòng ta đem áo choàng với chăn chiên đến đây” Bà tổ tông này chỉ mới đọc vài trang đã ngủ mất rồi, vậy mà còn dám nói giúp nàng đẩy nhanh tiến độ chép kinh cơ đấy. Hơn nữa ngủ như thế này không sợ lạnh à?

Nguyên Thành vẫn luôn đứng từ xa quan sát từ nãy đến giờ, đến lúc này bèn lên tiếng “Tiểu thư, nô tì nghĩ nên đánh thức cửu điện hạ dậy để vào trong phòng ngủ mới hợp nhẽ. Như thế này chỉ sợ là không hay cho lắm” Trên mặt hắn ân ẩn không vui, nhưng rất nhanh đã giấu đi mất.

“Không sao đâu. Cứ để ngài ấy ngủ” Hoàng Từ Lan hơi lắc đầu mà xua tay, đồng thời dặn dò “Bảo phòng bếp là cơm chiều không cần để phần ta, chỉ cần thay ta ngâm gạo dẻo và chuẩn bị một con cá chép là được rồi. Nhớ lựa con cá cái, trứng nhiều càng tốt, càng béo càng ngon” Hẳn là bà tổ tông này thiếu ngủ nên mới thành ra như thế này, đánh thức lại không tốt.

“...Vâng” Nguyên Thành cụp mắt không lộ ra biểu tình gì, gật đầu lui xuống. Tiểu thư nhà hắn trước nay đều không thích người khác xen vào cuộc sống của mình, càng không có việc để một người lại gần như thế này. Dường như cửu điện hạ đã lặng lẽ trở thành một ngoại lệ mà tiểu thư nhà hắn rất vui vẻ chấp nhận.

Bà lớn ơi, bà có thể nói cho con biết, con nên xem như không hay biết gì hay là nhúng tay vào việc này? Kết thúc ư? Hẳn nên là như vậy rồi.

Hoàng Từ Lan nhận áo từ đứa gia nô đem tới, vô cùng cẩn thận mà choàng lên trên mình Lê Lan Đường, sau đó tiếp tục trải chăn đắp lên đùi người nọ, tiện thể cầm hai bàn tay đã nhiễm hơi lạnh kia nhét luôn vào bên trong để giữ ấm.

Dường như bị động đến nên Lê Lan Đường hơi cựa quậy, rất không vui mà chau mày lầm bầm gì đó không rõ. Hoàng Từ Lan thấy thế cũng thôi không động đậy nữa, tiếp tục chép sách cho xong. Cứ như vậy yên lặng để Lê Lan Đường dựa vào mình mà ngủ ngon lành.

Trời ngả chiều tà vẫn không có nổi một vạt nắng nào, vẫn xám xịt đơn điệu cùng mấy làn gió lạnh rít qua hàng ngói âm dương lợp trên mái. Thế nhưng bên trong đình lại là một khoảng không gian ấm áp, yên bình tĩnh lặng không một tiếng động dư thừa.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Đấy, các vị đã thấy câu chuyện tình yêu này ra sao rồi đấy, đừng kêu tác giả chậm nhiệt nữa mà, con cẩu độc thân này khổ tâm lắm :)))) Một lần viết là một lần hét lên ba bốn câu hí khúc được luôn đó :v

Viết văn án cuốn hai xong có bạn độc giả bảo: chưa kịp leo ra khỏi hố này thì bà tác giả đã đào cái hố khác khiến tui không chần chừ mà lựa chọn nhảy vào. Cho hỏi bà tác giả lúc còn đi học được bao nhiêu điểm văn mà văn án cuốn hai nó khớp đến lạ lùng từ tên nhân vật đến bài hò thế? Thề tui đọc văn án mà cứ nghĩ là đang đọc tác phẩm văn học trữ tình á trời :))) Nhưng nghe fan lớn nhà bà bảo là đừng tin vào văn án bà viết nên là.....ok, bảo lưu chờ quan sát. Mà công nhận là cuốn một cái văn án nó vừa như tóm tắt hết truyện vừa như lừa tình đám độc giả bọn tui ấy:((( Cuốn hai tui dự cảm được mùi máu chó còn nồng hơn cuốn một nữa, bà hãy coi chừng :)))

Tô quân trả lời: Thật ra văn án cuốn hai còn có một đoạn nữa đó mọi người, nhưng tác giả ngắt bỏ đi rồi:v Bởi tác giả sợ mọi người sẽ thêm mất lòng tin đó =)))))) Nếu mọi người muốn đọc thì tác giả lại chắp vào sau :v

Dự là từ đêm giao thừa đến mùng ba hay mùng bốn gì đó sẽ liên tục cập nhật phiên ngoại lì xì tết nha mn =))))) Mọi người muốn đăng WP rồi set password hay là đăng lên BHTTVN nào:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16