Sau thời gian nghỉ ngơi vui xuân, cũng đã đến lúc trăm quan khai bút bắt đầu xử lý công việc bị tồn đọng của mấy ngày tết. Như lệ các năm trước đây, vào đêm mùng bốn tức ngày nghỉ ngơi cuối cùng, thánh thượng sẽ lệnh cho cung nhân chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi bá quan văn võ. Riêng năm nay người lại chủ trương tiết kiệm làm gương, thế là yến tiệc đó đành gộp chung lại với tiệc Nguyên Tiêu mà tổ chức luôn một thể, nhất cử lưỡng tiện. Điểm khác biệt là yến tiệc lần này bá quan trong triều có thể đem theo gia quyến cùng đi, thực là đặc cách lớn.
Những lúc như thế này Hoàng Từ Lan chỉ ước mình có anh chị em, như vậy nàng sẽ không cần phải đi nữa. Nhưng nghĩ lại thì vào cung cũng có thể gặp được thi hữu ‘Trịnh công tử’, nhân tiện đưa cầm phổ cho Lê Lan Đường, cũng không quá tệ.
Đi dự yến tất nhiên phải chuẩn bị trang phục cho hợp cách, Từ Lan mang theo túi tiền cùng Kim Phượng đến Tang Ti Các lớn nhất kinh thành mua y phục mới. Không thể ngờ, nàng vậy mà gặp được Lý Tư Vân đang đứng quầy, tay gẩy bàn tính, thần sắc nghiêm túc.
“Cảnh Bình công chúa, đừng nói với ta đây cũng là sản nghiệp của người nhé” Từ Lan khẽ chặc lưỡi, thầm nghĩ thất công chúa đúng là làm ăn lớn nha. Thảo nào người trong kinh đều nói bà chủ Lý là đệ nhất phú thương của kinh thành, nắm trong tay sản nghiệp cực lớn, gia tài bạc vạn, giàu nứt đố đổ vách.
“Không may bị tiểu thư đoán trúng rồi” Gương mặt trái xoan của Lý Tư Vân hiện lên nụ cười, để sổ sách sang một bên “Gọi là Tư Vân đi, nếu Hoàng tiểu thư thích thì có thể gọi là Bảo Huyền” Người ăn mặc giản dị tao nhã không một chút diêm dúa như Hoàng Từ Lan lại có lúc đi tiệm vải sắm đồ cơ đấy!
“Chào bà chủ Lý” Từ Lan vẫn giữ nét cười đạm nhiên trên môi, quét mắt nhìn sơ qua mấy cây vải cùng những bộ quần áo lụa là được treo trên giá, không để ý đến gương mặt mất hứng của Lý Tư Vân “Ta muốn mua một bộ viên lĩnh”
“Bên bổn tiệm mới nhập về mấy súc lụa tơ tằm thượng phẩm từ phường Nghi Tàm, giá cũng không quá cao, Hoàng tiểu thư có muốn xem qua không?” Hoàng Từ Lan quả nhiên là người ăn vận đơn điệu nhàm chán, nàng chưa bao giờ thấy con người này mặc áo nào khác ngoài viên lĩnh cả.
“Được, phiền bà chủ” Từ Lan nhìn Lý Tư Vân ung dung ôm tám súc lụa ra ngoài mà mặt không hề có nét mệt nhọc, nghĩ bụng Thất công chúa quả nhiên thích ứng rất tốt với đời sống thường dân, không có chút gì là lá ngọc cành vàng nề hà lao động.
Người Đại Việt nhìn chung vẫn chuộng màu tối, nên các màu như xanh, đen, xám, nâu vẫn bán chạy hơn cả. Lý Tư Vân đem ra tám súc, hết sáu súc đã là màu tối. Triều đình chỉ cấm mặc các màu đặc trưng của hoàng gia mà thôi, nên đáng lý vải nhập về sẽ đa dạng màu sắc, chất liệu, chủng loại. Nhưng làm ăn phải biết thuận theo thị hiếu, bà chủ Lý giàu có thuộc hàng đệ nhất kinh thành sao có thể không biết chiều lòng khách nhân đây.
Từ Lan nhìn qua, vẫn thấy ưng ý với súc lụa màu xám bạc hơn cả. Phường Nghi Tàm không chỉ nắm giữ công thức kéo sợi mà còn giữ luôn bí quyết nhuộm màu rất độc đáo. Súc lụa này sờ vào trơn nhẵn mềm mịn, thêu hoa văn tùng mộc chìm, vừa trang nhã lại không kém phần sang trọng.
“Hoàng tiểu thư thật tinh mắt, vậy mà lựa ra được bảo bối trấn tiệm” Lý Tư Vân cười khúc khích, bày ra một bộ dáng thương nhân đầy trách nhiệm “Nếu đã lựa xong thì mời tiểu thư theo ta lấy số đo, sau khi thợ may xong sẽ sai người đem sang phủ” Con người thanh lãnh như Hoàng Từ Lan mặc trang phục may bằng súc vải này ra đường chính là vô cùng phù hợp! Cứ nghĩ đến việc bản thân không tốn đồng kẽm nào lại có thể nhờ mỹ nhân tài nữ quảng bá việc làm ăn, đôi mắt phượng của bà chủ Lý khẽ phát sáng.
Sau một hồi để cho thợ lấy số đo, Từ Lan tựa như vô ý nói với bà chủ tiệm: “Trong cung sắp tổ chức yến mừng Nguyên Tiêu, ta lại không thể không đi, thực phiền phức”
“Vẫn là thường dân như ta sung sướng, đêm đó có thể nhàn tản ngồi ngắm trăng vô sầu vô lo” Lý Tư Vân gẩy bàn tính lách cách tính tiền, giọng không rõ vui buồn “Của tiểu thư hết 150 lượng” Quả nhiên không có việc cần thì chẳng đăng điện Tam Bảo cúng dường, Hoàng Từ Lan mua trang phục đi dự yến! Mặc như thế này khác nào đang chiêu dụ các công tử nhà quan đến nhà nàng ta cầu thân!
“Bà chủ Lý có hứng thú vào cung uống chén quỳnh tương chăng? Cảm giác thực không tệ” Từ Lan không ngại rủ rê Lý Tư Vân, có người đi cùng cũng đỡ chán chường. Nàng biết rõ nếu vị công chúa này muốn đi, ắt sẽ có muôn ngàn cách.
“Ta sẽ xem xét rồi báo lại sau, dù sao dạo này công việc làm ăn của bổn tiệm cũng khá bận rộn” Lý Tư Vân thoáng ngưng thần nhìn vào gương mặt người đối diện đang trưng ra nụ cười nhàn nhạt, biểu tình thường ngày nhanh chóng biến mất để lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có.
***
Cung Kiến Ninh.
Lê Lan Đường ngồi bên thư án, tay chống cằm, nhắm mắt ngưng thần tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Sau lưng nàng là kệ sách cùng mấy bức tranh, trong đó có một bức Mỹ nhân đồ cực kỳ bắt mắt. Trong tranh hoạ cảnh cô gái mặc trang phục màu trắng ngà đứng dưới tán liễu nhìn ra bờ sông, mái tóc đen dài nhẹ bay theo làn gió tựa như tơ liễu buông rủ. Cô gái nọ nghiêng người nên chỉ thấy được sườn mặt, dung nhan khuynh quốc khuynh thành nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh lùng, xa cách. Bên góc phải tranh là những dòng lạc khoản cùng bài phú Lạc Thần của Tào Thực. Nét chữ thanh thoát uyển chuyển cực kỳ hài hoà với bố cục bức tranh nọ.
Làn khói mang hương trầm toả ra từ lư đồng nạm vàng đem dung nhan của tiểu công chúa giấu vào sâu trong không gian yên tĩnh đến lạ thường.
“Công chúa, Thái tử điện hạ có chuyện muốn cùng người trao đổi” Phong Lan đứng ngoài cửa, giọng nhẹ nhàng báo cáo. Không gian yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ.
“Mời Thái tử toạ ở tiền điện, ta sẽ sang ngay” Trong phòng phát ra một giọng nói đầy lười nhác, đầy vẻ không tình nguyện.
“Bẩm vâng”
Đợi tiếng chân của Phong Lan đã trở nên nhỏ dần rồi mất hẳn, Lê Lan Đường mới đứng dậy, tay cầm chén trà đã sớm nguội lạnh uống một ngụm, không hề vội vã mà đi về hướng tiền điện.
…..
“Phụ hoàng vậy mà lần này lại đặc cách đến như thế” Lê Tranh vận viên lĩnh màu cổ đồng có hoạ tiết rồng bốn móng vờn châu, làm nổi bật cổ áo giao lĩnh màu hoả hồng bên trong. Kim quan trên tóc Thái tử điện hạ không những không che lấp được dung mạo anh tuấn mà còn toả ra phong phạm vương giả không kẻ nào dám khinh nhờn.
“Yến tiệc năm nay hẳn là rất nhộn nhịp đây” Trái ngược với khí thế bức người của Lê Tranh, Lê Lan Đường vẫn chuộng màu xanh cánh trả. Thường phục của cửu công chúa nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực chất không kém phần tinh xảo đẹp đẽ, đám tường vân được thêu bằng chỉ vàng trên lớp thường bằng lụa tím tuỳ theo chuyển động của nàng mà phiêu phù, tạo cảm giác thanh nhã thoát tục.
“Thất hoàng muội vừa cho người đến báo, nàng sẽ tham gia dưới danh nghĩa là con gái Vương Thị lang” Lê Tranh nheo mắt cười, hứng thú suy nghĩ lí do đứa em gái này của chàng nay lại muốn xuất đầu lộ diện.
“Hoàng tỷ thật biết tìm nơi huyên náo để mua vui” Lê Lan Đường hơi nhướng mày, không ngại bày tỏ sự ngạc nhiên. Nàng cũng không phải là người xa lạ với tâm tư của người chị đã xuất cung này, hẳn là có gì đó rất đáng trông đợi mới có thể bức được hồ li ngàn năm này hiện thân. Không chừng yến năm nay lại nảy ra một hồi sóng gió.
“Từ Lan nhất định sẽ tới rồi. Nàng ấy còn nợ ta cầm phổ đây” Lê Tranh cười nhẹ, mắt hơi híp lại “Thật mong chờ làm sao, cầm phổ lần trước làm ta ấn tượng đến nay không giảm. Quả thật là con gái của Hoàng Thượng thư, lễ nhạc không khiến người ta chê đi đâu được” Bích Viên vẫn còn đang chờ chàng đến đưa cầm phổ kìa!
“…” Lê Lan Đường cụp mắt, mặt không cảm xúc. Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Hoàng Từ Lan đứng khuất sau trúc liêm, tay nâng tiêu cùng nàng hợp tấu khúc ‘Thanh Thanh mạn’ thê lương não nuột. Cùng với đó là gương mặt tinh xảo hài hoà vốn luôn mang vẻ bình thản ung dung bỗng trở nên quẫn bách khi bị nàng hỏi về bức Mỹ nhân đồ. Lê Lan Đường bị chính liên tưởng của mình làm cho buồn cười, khoé miệng khẽ cong, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
“…Có gì khiến muội vui vẻ sao?” Lê Tranh khẽ giật mình trước biểu cảm của em gái. Điện hạ gắng ngẫm nghĩ xem mình có nói gì gây cười không, thế rồi suy nghĩ mãi chẳng ra khiến chàng âm thầm đổ mồ hôi mà xoắn xuýt. Em gái hắn đây là đang tương tư ai sao?
Thái tử điện hạ bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, vội vàng cầm ly trà lên uống, che giấu sự thất thố vào bụng.
“Không có gì đâu ạ” Lê Lan Đường thu hồi biểu cảm vừa nãy, trở về với thần sắc biếng nhác đạm nhiên vốn có “Hôm đó muội nhất định sẽ đi, huynh trưởng không cần lo lắng” Hoàng Từ Lan cũng nợ nàng một tờ cầm phổ chưa trả đâu.
“Hôm đó muội không đi cũng không sao, dù sao cũng là sinh thần của muội” Lê Tranh nhìn em gái, giọng đầy thông cảm “Ta lui yến tiệc xong sẽ qua đón sinh thần cùng muội” Ít ai biết được cửu công chúa sinh vào đêm Nguyên Tiêu, phụ hoàng vốn từng định tổ chức linh đình nhưng chính đứa em này của chàng lại từ chối, chỉ muốn tự tổ chức buổi yến nhỏ trong cung Kiến Ninh cùng với vài người thân. Phụ hoàng vậy mà cũng không tức giận, còn khen nàng cần kiệm giản dị, đáng để tôn thất khác lấy làm gương học tập.
“Mọi năm như thế nào thì năm nay cứ như vậy thôi” Lê Lan Đường bình thản trả lời, cũng không nói gì thêm.
***
Đêm Nguyên Tiêu.
Trăng tròn như đĩa bạc, trong Tử Cấm Thành lại treo đèn kết hoa rực rỡ, sáng rực cả một vùng trời.
Bá quan văn võ mặc trang phục đẹp đẽ, dẫn theo gia quyến nhập cung dự yến. Cung Vân Nhạc bàn tiệc được đặt sát bên nhau, kéo dài ra đến tận sân điện. Nô tì và thái giám của lục cục đi đi lại lại chuẩn bị chu đáo, cử chỉ gấp rút để hoàn thiện trước giờ khai yến.
Bá quan cũng không quá vội vàng, xe ngựa dừng trước cửa Tuyên Vũ xếp thành hàng dài chờ được vào điện. Những người vào sớm thì đã tản đi Ngự Hoa viên nói chuyện, riêng các bà mệnh phụ phu nhân cùng các vị công tử tiểu thư thì tranh thủ đưa mắt dò xét, nếu may mắn trong dịp này liền chọn ra được rể hiền dâu thảo.
Hoàng Thượng thư cùng Bùi thượng thư là bạn thâm niên, hai người dẫn theo hai đứa quý tử, đã vào cung từ sớm.
Bùi Thượng thư có một người con trai tên là Bùi Dũng. Hắn vừa làm lễ nhược quán xong liền theo cha ra trận giết địch, tay cầm trường thương mà tạo nên công tích lừng lẫy. Nay biên cương đã tạm ổn, hắn về kinh liền được phong làm Đô chỉ huy sứ suất lĩnh vệ Cẩm Y, khiến không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các tương tư mong nhớ rồi.
Hai ông bạn già Hoàng, Bùi đã sớm tách ra cùng với các lão nhân khác nói chuyện chính sự trong triều, bỏ quên hai đứa con mình dẫn đi theo. Bùi Dũng cùng Hoàng Từ Lan chỉ biết cười khổ, sau đó đi tản bộ trong Ngự hoa viên. Bùi Dũng cao lớn phương phi, gương mặt anh tuấn khí khái được đúc rèn từ khói lửa chiến tranh đi bên cạnh Hoàng Từ Lan điềm đạm như nước hồ mùa xuân tạo nên một bức tranh hoà hợp, đổi lấy được nhiều ánh nhìn hiếu kì xen lẫn ghen ghét. Tướng quân anh dũng thiện chiến cùng tài nữ nổi danh kinh thành, chỉ có mắt mù mới bảo không xứng lứa vừa đôi.
“Lẽ ra ta không nên đi với Bùi đại nhân” Từ Lan vẫn treo nụ cười đạm nhiên trên mặt, hai tay giấu trong ống tay áo, nói khe khẽ vừa đủ hai người nghe “Các tiểu thư nhà các vị đại thần kia sắp đem ta ra lăng trì rồi kìa” Giọng nàng rõ ràng rất bất đắc dĩ.
“Haha vàng thật không sợ lửa, Hoàng tiểu thư vậy mà sợ rồi sao?” Bùi Dũng cười lớn không hề kiêng kị, khiến dây buộc tóc màu xanh khẽ rung theo tràng cười của hắn “Ta không thích những người quá trọng vinh hoa, loại đàn bà như vậy nếu cưới về chính là mong ta chết trận đó!” Bùi Dũng cười rất tươi, nhưng những gì hắn nói cùng đôi mắt đen không độ ấm lại là thứ Hoàng Từ Lan quen thuộc. Bùi Dũng đích thực là một con sói cao ngạo, tàn nhẫn, không hiểu nhân tình được che đậy bằng vẻ ngoài ấm áp hiền hoà.
“Bùi Dũng, ở trước mặt ta sao ngươi lại không thể thu liễm tính tình đó được nhỉ? Mấy năm nay ở biên cương vẫn không thay đổi được à?” Từ Lan không bị loại khí thế kia hù sợ, bởi nàng đã quá quen thuộc rồi.
“Cha ta cũng mắng rất nhiều lần rồi, nhưng ngươi không phải bạn từ nhỏ với ta à? Ta cớ gì phải ngại ngần?” Bùi Dũng khịt mũi, liếc mắt nhìn người đang đi bên cạnh “Nghe bảo ngươi với Xuân Minh công chúa khá thân thiết, là thật sao?” Bùi Dũng căn bản không hề xem Hoàng Từ Lan là nữ nhi khuê các thông thường, trong mắt hắn Hoàng tiểu thư chính là bạn bè tri kỷ. Hắn thân là thống lĩnh Cẩm Y vệ, tất nhiên cũng đi tuần, vô tình nghe được đám cung nữ cùng thị vệ đang xầm xì to nhỏ việc người bạn tốt này có mối quan hệ rất không tầm thường với cung chủ cung Kiến Ninh, hơn nữa người người đều thấy hai nàng đi chung với nhau hôm đông yến vừa rồi.
“Không quá thân thiết, cũng chỉ là quen biết sơ thôi” Nụ cười điềm đạm bên môi thoáng ngưng trệ, Hoàng Từ Lan chợt nhớ đến vẻ mặt như sương lạnh của Lê Lan Đường, lắc đầu “Chẳng lẽ ngươi không biết Xuân Minh công chúa rất lạnh nhạt với người khác sao? Ta cũng không tính là người có thân phận cao quý, cũng không ở trong cung, làm sao có thể thân thiết với nàng ta được?” Đi dạo trong vô thức lại đi đến một góc trồng đầy hoa mẫu đơn, Từ Lan nhìn mấy đoá hoa đang phô sắc nằm trong chậu, thầm cảm thấy Lê Lan Đường kiếp trước chắc hẳn là một cây mẫu đơn, vừa bá khí lại kiêu ngạo, không để ai vào mắt.
“…Coi như ta hiểu lầm” Bùi Dũng đưa mắt nhìn Hoàng Từ Lan đang ngắm hoa mẫu đơn, đôi mắt đen láy như muốn tra xét gì đó, nhưng lại không thể tra ra. Hắn ngưng thần nhìn người đối diện một thân ngân sam, buột miệng “Này Từ Lan, ngươi có biết bản thân mình rất giống hoa phù dung không?”
“Sao lại nói vậy?” Từ Lan vẫn một nét cười đạm nhiên, nhưng trong mắt lại nổi lên hứng thú. Phù dung sao? So sánh này quả nhiên không tệ.
“Từ Lan, ngươi quá đạm nhạt, đạm nhạt đến mức cao khiết khiến người khác không dám đến gần ngươi. Những năm ở Nam cương ta đã thấy qua một gốc hoa phù dung, dù chỉ là sớm nở tối tàn nhưng lại khiến người ta nhớ mãi. Ta ấn tượng với nó không chỉ vì bề ngoài, mà còn bởi sự thanh khiết khiến người ta dù có kinh diễm cũng không nỡ động tay kia” Bùi Dũng cảm thấy hắn không nhất thiết phải giấu diếm với người trước mặt này, hắn đối với Hoàng Từ Lan không có tình ý, đơn thuần như tri kỷ không cần che giấu tâm tư chính mình.
“Bùi tướng quân từ khi nào đã biết dùng lời hay ý đẹp dụ dỗ nữ tử? Ta suýt chút nữa đã không thể kìm được mà cảm động rồi” Từ Lan phì cười, cũng không ngại trêu chọc Bùi Dũng vài câu. Nàng không để lời của hắn trong lòng, vì trước nay giữa hai người luôn là không nghiêm túc.
Bùi Dũng thấy đối phương không để tâm đến lời mình, hắn khịt mũi rồi không nói gì nữa. Quả nhiên hắn với Hoàng Từ Lan hoàn toàn không thể nói chuyện một cách đường hoàng như bao đôi bằng hữu khác.
Đảo mắt liền đến giờ khai yến, hai người cũng liền thu liễm, rảo bước quay lại cung Vân Nhạc. Không ngờ trên đường lại gặp Lê Tranh và Lê Lan Đường dẫn theo người hầu, hướng đi chính là cùng đích đến với hai người.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)