Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 71: GIAO THỪA

518 8 2 0

Ngày ba mươi tháng chạp, Hoàng phủ tổ chức lễ tất niên.

Vẫn như mọi năm, sau khi đã cúng xong mâm thỉnh tổ tiên về nhà cùng con cháu đón ba mùng tết, Hoàng Từ Lan sai người chuẩn bị giấy xuyến đỏ vân vàng với bút mực, viết xuân liên dán trước cửa.

Cũng vẫn như mọi năm, đám nho sinh trong kinh đã sớm kéo nhau đến xem, một đám xúm vào tìm cho mình vị trí đẹp, mấy kẻ đến sau tìm mãi không ra chỉ biết giậm chân tiếc nuối rồi gắng nghển cổ lên để nhìn.

“Điện hạ, người xem năm nay còn đông hơn năm trước kìa” Lâm Uyển Kiều vừa đưa tay chỉ vừa nói với Lê Lan Đường đi đằng trước mình. Còn nghĩ là đã đến sớm lắm rồi, không ngờ đám người này còn đến sớm hơn cả mình nghĩ nữa! Hoàng học sĩ thực sự có quá nhiều người ngưỡng mộ mà.

“Chỉ là viết xuân liên thôi, nhà nào chẳng viết, có gì mà phải mong ngóng?” Lê Lan Đường khinh thường ra mặt. Đây rõ ràng là đang mong ngóng nhìn thấy Hoàng Trọng Khanh thì đúng hơn. Chẳng lẽ năm nào đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh cũng rắc hoa đào theo cách này à?

“Năm trước nô tì và Trình Tổng quản cũng nói vậy, kết quả là bị đám nho sinh đó mắng cho một trận, lí lẽ dẫn chứng rất chi là hùng hồn luôn thưa điện hạ” Lâm Uyển Kiều âm thầm bĩu môi, sau đó lại hỏi “Điện hạ, chúng ta đi vào bằng bàng môn được không? Đông như thế này chỉ sợ là chen lấn phiền toái” Vả lại mở đường là một nhiệm vụ vô cùng nặng nề với nàng đấy.

“Không cần. Chúng ta cứ đứng xem thôi” Lê Lan Đường cười tà ác “Ta muốn xem thử con lợn ngu ngốc kia viết cái gì mà năm nào cũng có một đám si nhân đến xem như thế này” Nói xong nàng cùng Lâm Uyển Kiều đứng ở một bên góc trái, lẫn vào trong đám quần chúng đến xem.

Một lát sau thì cổng lớn của Hoàng phủ chầm chậm mở ra, chỉ thấy mỗi Nguyên Thành và Kim Phượng cầm theo thang tre và chén hồ dán, không thấy giấy đối cũng chẳng thấy Hoàng đại tiểu thư đâu. Lát sau lại thấy hai đứa gia đình khiêng bàn ra, bên trên trải hai tờ giấy xuyến đỏ vân vàng, hai cây bút, nghiên đã pha đầy mực thơm và chặn giấy.

Đám quần chúng chuyển từ thất vọng sang nghi hoặc rồi đến ngỡ ngàng, sau đó đột nhiên có người nói “Hoàng đại tiểu thư muốn viết xuân liên ngay tại đây ư?”

Một câu nói như hòn sỏi rơi xuống hồ, gợn thành muôn dạng vạn hình sóng gợn. Hướng đi của những lời bàn tán càng ngày càng lệch lạc, cuối cùng khi đến tai Lê Lan Đường lại thành: Hoàng tiểu thư muốn kén chồng bằng cách viết xuân liên. Nếu không phải như thế, vì sao trên bàn có tận hai cây bút?

Lâm Uyển Kiều há hốc mồm trước tin đồn mình nghe được, âm thầm đưa mắt nhìn sang biểu cảm của Lê Lan Đường. Đám người này đúng là cái miệng hại cái thân mà, không dưng lại đi đồn vớ vẩn như thế. Mà kể cũng quái thật, vì sao trên bàn để tận hai cây bút? Chẳng lẽ Hoàng học sĩ định thể hiện tài năng hai tay hai bút, liền mạch một đường xong cả hai vế xuân liên?

“Phiền tránh đường cho” Đám người đứng đằng sau Lê Lan Đường bỗng dưng trở nên nhốn nháo, sau đó một giọng nói quen đến không thể quen hơn vang lên khiến nàng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Hoàng Từ Lan trên người mặc giao lĩnh màu bích lục, ung dung nhàn nhã giữa đám đông giơ tay ra hiệu với nàng. Dường như Hoàng Từ Lan đã biết Lê Lan Đường sẽ tới, hơn nữa cũng sẽ không đi thẳng vào bên trong.

Hình ảnh Hoàng Trọng Khanh đứng giữa biển người đưa tay vẫy gọi nàng với biểu cảm vui vẻ lúc này nghiễm nhiên in hằn vào tâm trí của Lê Lan Đường, dù là rất nhiều năm sau cũng không cách nào xoá đi được. Giống như cho dù tuế nguyệt có chuyển dời, nhân gian có biến đổi, chỉ cần nàng còn ở thì Hoàng Trọng Khanh nhất định sẽ tìm ra được, âm thầm lặng lẽ mà chưa bao giờ đổi thay.

“Điện hạ đến sao không vào trong mà lại chen lấn ở đây?” Hoàng Từ Lan hoàn toàn không bận tâm đến đám đông vây xung quanh mình, chỉ nhìn Lê Lan Đường mà hỏi. Hơn nữa còn rất thản nhiên mà lấy túi kẹo ra nhét vào tay nàng xem như hối lộ. Đám đông phát hiện ra cách xưng hô của Hoàng Từ Lan dành cho người này, vội vàng né xa ra vài thước, chỉ dám đứng xa xa xì xầm.

“Có đến mới thấy được Hoàng môn hạ ngài rắc hoa đào mỗi năm như thế nào chứ” Lê Lan Đường trào phúng mà nói, rất không nể mặt. Đầu lợn nhà ngươi không ở cổng nhà viết xuân liên với rắc hoa đào thì thôi, qua đây kêu ta làm gì?

“Điện hạ lại đùa, ta không có rắc hoa đào” Hoàng Từ Lan lắc đầu phân bua, lại lôi ra thêm một túi kẹo nữa hối lộ cho ác ma. Nàng oan uổng thật sự.

“Ta không muốn nghe môn hạ thanh minh” Lê Lan Đường miệng nói nhưng kẹo thì vẫn lấy hết.

Lần này đến cả Lâm Uyển Kiều cũng dần lui ra ngoài, không tiếp tục đứng gần làm chúng tinh phủng nguyệt cho hai vị này nữa.

“Điện hạ, ta không có thanh minh mà đang nói sự thật” Năm nào việc viết xuân liên này cũng đến tay nàng cả, mọi khi đều là ngồi ở đông phòng viết xong rồi mới sai người đem ra dán chứ có quan tâm hoa đào hoa mận gì. Năm nay có Lê Lan Đường nên mới nảy ra ý định làm nháo lên một chút thôi, không ngờ bị con ác ma hẹp hòi này để bụng, hối lộ cả hai cân kẹo mà vẫn chưa vừa lòng toại ý. Năm sau dẹp hết luôn vậy.

“Vậy ngài cho người bê bàn ra thế kia là đang tính làm gì?” Lê Lan Đường hơi híp mắt hỏi.

Đám quần chúng xung quanh cũng bắt đầu thôi xì xầm mà dỏng tai lắng nghe câu trả lời từ chính Hoàng Từ Lan nói ra, chỉ sợ không tập trung lại bỏ sót đi chỗ nào đó chính yếu. Bao nghi vấn từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được giải đáp rồi.

“Thật ra là tính nhờ điện hạ viết hộ ta một vế câu” Hoàng Từ Lan cười cười mà nói “Năm nay ý tồn không đủ, chỉ viết được một vế. Nhưng xuân liên phải có cặp, nên đành nhờ điện hạ viết hộ ta vậy” Nghe ông đẻ bảo đứa nhỏ này viết chữ rất đẹp mà vẫn chưa có cơ hội nhìn, nay mượn dịp này cũng rất tốt.

“Sao môn hạ biết ta sẽ viết giúp ngài? Vả lại còn biết ta sẽ đến?” Hoàng Trọng Khanh đầu lợn hoá ra là phường vô sỉ lưu manh côn đồ giả danh quân tử thật. Dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà đưa ra đề nghị với nàng cơ đấy!

“Bởi vì có rất nhiều người đến đây” Hoàng Từ Lan trả lời rất ngắn gọn, nhưng Lê Lan Đường lại hiểu rất rõ nó trả lời cho cả hai câu hỏi chính mình đặt ra. Bởi vì có rất nhiều người đến, nên chỉ cần Hoàng Từ Lan lên tiếng, đám người này sẽ sẵn sàng đánh nhau tả tơi chỉ để được cầm bút viết lên vế còn lại. Và cũng vì có rất nhiều người đến, nên với bản tính của nàng sẽ đứng lại xem thay vì vào trong tìm Hoàng Từ Lan.

Có lẽ vì vậy mà con lợn Hoàng Trọng Khanh mới bày ra cái trò vớ vẩn này đây. Cũng không biết con lợn này đang muốn chứng minh cái gì nữa.

“Môn hạ có lời, ta từ chối lại thành không hay” Biết đâu từ chối lại khiến đám cây si kia béo bở một phen, rồi sinh si ảo mà sai bà mối đến Hoàng phủ đánh tiếng nữa. Đồ con lợn ngu ngốc Hoàng Trọng Khanh, bản thân ghét thị phi nhưng lại toàn gây thị phi, tức chết đi được.

.......

Hoàng Từ Lan nhúng ngòi bút lông vào mặc trì cho thấm mực đều khắp, sau đó đưa cho Lê Lan Đường “Mời điện hạ viết trước”

Lê Lan Đường cầm lấy cây bút, hơi ngẫm nghĩ rồi vén ống tay áo, lưu loát viết ra một hàng chữ: 水笑山歡,人懃春早年年好。(Thuỷ tiếu sơn hoan, nhân cần xuân tảo niên niên hảo.)

Hoàng Từ Lan nhìn xong liền nhanh chóng xuất phong viết đáp lại: 花香鳥語,國泰民安日日新。(Hoa hương điểu ngữ, quốc thái dân an nhật nhật tân.)

Cả hai người đều dùng lối viết thảo thư, nét chữ uyển chuyển thanh tú, hoàn toàn không có chênh lệch sai biệt quá nhiều, xứng danh tuyệt phối. Hoàng Từ Lan nhìn nét chữ tú lệ toát ra phong thái hoàng gia cao quý in hằn trên tờ giấy xuyến đỏ vân vàng kia, muốn vươn tay xoa đầu khen vài câu nhưng nghĩ lại ở đây đông người, vì vậy bèn thôi.

Hình như xoa đầu ác ma cũng có thể gây nghiện thì phải.

Cứ tưởng đã xong, không ngờ Lê Lan Đường lại xuất kỳ bất ý mà đọc ra thêm một vế đối khác “Thiên lý xuân phong, theo cấn phương chui mão ông quan lớn” (1) Ta chiết tự tên ngươi đấy Hoàng Trọng Khanh đầu lợn, mau đối lại xem nào. Đối không được, ta cho ngươi bẽ mặt trước đám si nhân này của ngươi luôn. Đừng nghĩ hai túi kẹo là có thể mua chuộc được ta.

“Bích quang vạn trượng, đem đính vành mũ cỏ gã giám sinh” (2) Hoàng Từ Lan hơi chớp mắt, rất không trung thực mà đáp lại. Lê Lan Đường đúng là biết cách làm khó người khác, tên ngài phức tạp như thế kia, làm sao mà chiết tự được? Chậc, chẳng lẽ bao nhiêu kẹo kia vẫn không đủ hối lộ con ác ma lòng tham vô đáy này ư?

“Hừ, coi như môn hạ giỏi giang” Lê Lan Đường khẽ hừ mũi coi như chấp nhận vế đối kia, sau đó đặt bút xuống đi vào trong nhà, không ngó ngàng gì đến đám quần chúng đang trợn mắt há mồm xung quanh nữa.

“Đem dán cặp xuân liên này lên đi” Hoàng Từ Lan ra lệnh cho Nguyên Thành cùng Kim Phượng, sau đó cũng phủi tay đi vào trong nhà nối gót Lê Lan Đường, hoàn toàn không quan tâm đến quần chúng nghĩ gì về hành động của mình ngày hôm nay.

Việc hôm nay cốt là để bày trò làm nháo với Lê Lan Đường thôi, thay vì để tâm đám người kia nghĩ gì, nàng bận tâm việc con ác ma lòng tham không đáy kia có nổi giận với mình hay không thì hợp nhẽ hơn nhiều.

Đám quần chúng đứng xung quanh lại chậc lưỡi tiếc rẻ không ngừng, đợi cả năm mới đến dịp thấy Hoàng đại tiểu thư xuất hiện, không ngờ năm nay lại ngắn ngủi đến như thế. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì năm nay đặc sắc ở chỗ một cặp xuân liên những hai người cùng viết, vô cùng ý nghĩa.

Hoàng đại tiểu thư đúng là như trăng đáy nước, ngày càng trở nên xa vời, chỉ có thể yên lặng mà ngắm nhìn từ xa. Thêm nữa vị điện hạ kia rốt cuộc là vị nào mà Hoàng đại tiểu thư tựa hồ rất quan tâm đến, còn tỏ ra thân thiết như tri âm lâu năm nữa? Với người luôn đối xử thế nhân bình đạm không phiên vị ai như Hoàng đại tiểu thư cũng sẽ có ngoại lệ ư?

***

Đêm giao thừa.

Đường xá Thăng Long thành đã sớm thắp lên đèn hoa rực rỡ từ chiều tà chiếu soi dòng ngựa xe đông đúc như nêm cối, trên mặt ai cũng đều là vẻ phấn khởi vui vẻ chào tân niên, mặc cho cái lạnh vẫn còn âm ỉ dây dưa trong từng đợt gió lạnh sơ xuân cùng từng trận mưa phùn lất phất mãi chẳng ngừng.

Đêm nay trong cung có tổ chức gia yến nhưng Lê Lan Đường đã ở lì tại Hoàng phủ từ trưa, hoàn toàn không có ý định về cung đi dự buổi yến khiến bản thân chuốc phiền chán kia. Hiển nhiên Lâm Uyển Kiều cũng có đề cập qua nhưng Lê Lan Đường đều xem như không nghe thấy gì, chỉ nằm lười trong vườn nhà Hoàng Từ Lan ăn bánh chưng mừng năm mới kèm với dưa hành. Dần dần Lâm Uyển Kiều cũng thôi không nhắc đến nữa, đến chiều bèn xin phép hồi cung trước để thám thính tình hình chỗ Tân Minh vương xem hắn có động tĩnh gì hay chưa.

Thật ra Lâm Uyển Kiều cũng có cảm thán thầm, tỏ ra lo lắng về việc cửu điện hạ kén ăn nhà mình bị Hoàng học sĩ vỗ béo, sớm muộn gì cũng sẽ phát tướng mất. Nhưng cũng hết cách, đây là một người cố tình, một người tình nguyện, nàng chỉ có thể bất lực nhìn.

Hoàng học sĩ thật là mưu mô làm sao, cửu điện hạ phát tướng rồi thì sẽ không còn ai dám xin tứ hôn nữa! Có ai lại tình nguyện cưới một vị công chúa vừa tiếng xấu đồn xa lại còn phì nộn kén ăn không cơ chứ.

“Ngươi nhớ quan sát động tĩnh của đám Lê Hưng cho kĩ. Con gián hôi hám đó mà động tay động chân chỗ nào thì báo sớm ta biết” Lê Lan Đường nằm trên võng đọc sách, nhàn nhạt nói với Lâm Uyển Kiều. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này mà gây khó dễ cho con lợn Hoàng Trọng Khanh, chỉ có thể bóp chết kế hoạch của hắn ngay từ trong trứng nước mới có thể khiến nàng yên lòng được. Hoàng Trọng Khanh với nàng chính là một cái vảy ngược chí mạng, vì vậy cần phải bảo hộ cho thật tốt. Không có được thì sẽ chỉ có tiếc nuối, nhưng có được rồi lại để mất đi chính là tiếc hận khôn cùng.

Mà vừa hay nàng lại là kẻ vừa có lòng tham sâu không thấy đáy vừa rất biết quý trọng bản thân: những thứ vốn dĩ là của nàng thì sẽ khư khư mà giữ lấy cho kì được; mà những thứ khiến nàng chán ghét hay cảm thấy bị đe doạ, đều phải loại bỏ đi ngay.

“Vâng, điện hạ yên tâm. Chỗ của lão tông chủ và thiếu tông chủ đều có chuẩn bị cả rồi. Chỉ cần hắn động đậy, ắt không qua mắt được chúng ta” Lâm Uyển Kiều gật đầu, sau đó nhún người nhảy lên chạc cây lê rồi đáp sang mái ngói, thoắt cái đã biến mất trong ánh tà dương bảng lảng.

.......

“Hai quý bà đây muốn mua gì nào?” Chủ tiệm bánh mứt nhìn hai vị giai nhân xinh đẹp trẻ tuổi tay ôm con nít trước mặt, dựa theo cảm quan mà lên tiếng chào mời. Rốt cuộc là con trai nhà nào có phúc khí đến mức cưới được tuyệt sắc giai nhân như này nhỉ?

“Lấy cho nửa cân mứt gừng, nửa cân mứt bí đi ông chủ” Người mặc áo màu phấn đào, cử chỉ ôn hoà nho nhã lên tiếng. Nhưng ông chủ còn chưa kịp cầm kẹp tre lên lấy mứt thì đứa nhỏ nàng đang bế đã lên tiếng mè nheo:

“Chị hai, Hàm Linh không thích mứt gừng đâu, cay lắm”

Gần như ngay lập tức, đứa con nít được cô gái mặc áo tím thẫm viền vàng bên cạnh ôm lấy đã lên tiếng phản bác: “Con lợn sữa ngươi mau im đi! Sư phó mua cho ta chứ mua cho ngươi chắc?”

“Con chào mào mông đỏ đầu quả nhót mi nói ai là con lợn sữa?” Đứa kia chu môi lên cãi lại, rất không nhường nhịn.

“Ồn ào quá! Hai đứa bây có im không thì bảo?” Cô gái mặc áo tím cau mày khẽ quát khiến cả hai đứa nhỏ ỉu xìu như túi bóng da hết hơi, ủ rũ im lặng trở lại. Sau đó nàng quay sang ông chủ, đưa tay chỉ “Cái này nửa cân, cái kia nửa cân”

Ông chủ còn đang tỏ ra khó xử nhìn qua nhìn lại giữa hai người thì cô gái mặc áo phấn đào nọ đã lên tiếng “Cứ lấy theo ý nàng ấy đi”

Ý của con ác ma, không ai dám chống lại.

Chủ tiệm lấy đồ xong bèn đưa sang chỗ cô gái nọ, còn rất tự nhiên mà hỏi “Đây là con gái của cô hả? Trông cũng được năm sáu tuổi rồi ấy nhỉ? Nom xinh xắn giống mẹ phết”

“Không phải, là em gái thôi” Cô gái nọ tỏ ra dở khóc dở cười mà lắc đầu đáp. Nhìn nàng giống người đã có gia thất đến vậy à?

“Vậy hẳn đứa này là con gái của cô rồi? Thật sự giống nhau, cái này tôi quyết không nhìn nhầm” Ông chủ lại chỉ sang cô gái mặc áo tím bên cạnh mà nói. Bị ngượng một lần phải cố vớt vát mới phải đạo.

“Em gái ruột đấy ông chủ ơi” Cô gái áo phấn đào lên tiếng trả lời thay, giọng nói có phần run rõ ràng là đang nhịn cười. Trong khi đó cô gái áo tím lại sầm mặt, hiển nhiên là không vui cho lắm.

“Ôi ra là vậy, ngại quá” Ông chủ cười gượng mà vớt vát, sau đó lại cười hỏi “Vậy hai cô có người trong lòng chưa? Xinh thế này hẳn là bao chàng xin chết ấy chứ lị” Người buôn bán đều là năm này tháng nọ gặp qua muôn dạng người, nhưng phải công nhận hai cô gái trước mặt này đều là mỹ nhân tuyệt sắc, không hề nói quá lên chút nào.

“Có rồi, nhưng mà còn phải xem tình hình” Cô gái áo phấn đào lên tiếng trả lời trước, dường như cũng chẳng quá để tâm đến việc này.

Riêng cô gái áo tím kia lại không trả lời, chỉ nhìn người bên cạnh với ánh mắt có phần phức tạp cùng ẩn nhẫn khó nói thành lời mà thôi.

......

“Uầy điện hạ mau nhìn xem hoa đào bên kia đẹp chưa kìa” Hoàng Từ Lan đưa tay chỉ về một gánh bán đào tết bên vệ đường, trên mặt đều là hứng thú.

“Ngài đi qua bên ấy rồi sẽ chẳng còn ai phân biệt được cái nào là hoa đào, cái nào là ngài nữa đâu Hoàng môn hạ” Lê Lan Đường trào phúng mà nói. Đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh sao có thể vui vẻ vì những chuyện nhỏ nhặt được vậy nhỉ?

“Điện hạ có vẻ không được vui cho lắm?” Hoàng Từ Lan tỏ ra nghiền ngẫm mà suy xét biểu cảm trên mặt Lê Lan Đường. Rõ ràng vừa nãy còn bình thường, sao bây giờ lại trông cau có thế kia? Nàng nhớ mình có làm gì sai trái đâu nhỉ?

“Nhìn ta không vui? Môn hạ dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy?” Hừ, con lợn ngu si ngươi cũng biết ta không vui cơ đấy. Còn cả con kì đà Lê Cẩm Thương này nữa, thật muốn ném về cung cho yên lành, đêm giao thừa tâm tình vốn đang tốt đều bị thầy trò hai con lợn này phá hỏng hết.

“Chẳng lẽ điện hạ để tâm lời ta nói lúc nãy với ông chủ hàng bánh?” Hoàng Từ Lan như ngộ ra gì đó, hỏi dò. Quả nhiên là đụng trúng chỗ đau của Lê Lan Đường, chỉ thấy mặt người nọ sầm xuống càng thêm không vui, chỉ trừng mắt nhìn nàng không nói gì cả.

Hoàng Từ Lan cầm nhành hoa đào vừa mua đưa cho Lê Lan Đường, sau đó cười bảo: “Điện hạ hẳn là biết bài Việt nhân ca?” Người ta thương trước nay chỉ có một, nhưng thân phận của ta và người đó cách nhau quá xa, cũng ngăn cách bởi quá nhiều gông xiềng trói buộc. Nhưng kì lạ thay bao nhiêu năm qua ta vẫn âm thầm kiên trì không từ bỏ việc nhìn người đó từ từ trưởng thành, cũng vui vẻ bởi người đó không phủ nhận thứ tình cảm lặng lẽ này của ta một chút nào. Ta một mặt tham lam, một mặt do dự, bởi tình cảnh này thực sự không cho phép ta tỏ bày. Tất cả mọi phương diện, đều không cho phép ta làm điều đó.

Cho dù người đó có thể tuỳ hứng mà đồng ý với ta, nhưng chính ta lại không thể để bản thân mình kéo người đó vào cảnh trọn kiếp bất phục.

“Kim tịch hà tịch hề? Khiên chu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề? Đắc dữ vương tử đồng chu” Lê Lan Đường yên lặng nhìn vào đôi mắt đen thẫm lóng lánh ánh đèn vàng rực rỡ của Hoàng Từ Lan, cuối cùng từ tốn đọc ra hai câu thơ đầu trong bài ‘Việt nhân ca’.

“Mông tu bị hảo hề, bất tý cấu sỉ. Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri” Hoàng Từ Lan cười cười đọc ra ba câu cuối, sau đó yên lặng nhìn Lê Lan Đường không nói gì nữa.

Tế vũ miên miên, đào hoa phiến phiến. Tâm ý của ta chỉ có thể dựa vào đấy mà nói ra, dù người có biết hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Ta chẳng hỏi người, ta chỉ tự vấn chính mình vì sao lại để thứ cảm tình này nảy mầm mà thôi.

Giống như hương toả từ nhành hoa ta cố gắng giấu diếm nâng niu trong lòng, cuối cùng lại đem vạt tố y không nhiễm một hạt bụi của ta thấm vào một tầng hương sắc khiến bản thân không nỡ lòng cởi bỏ vậy. Cảm giác đó, mười năm qua ta đều không biết tỏ cùng ai.

“Môn hạ ngài đọc sai rồi. Phải là: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân hữu tri mới đúng” Lê Lan Đường im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ cười mà lên tiếng chỉnh lại.

Hoàng Trọng Khanh, thực ra trước nay ta đều hiểu được tâm ý của con lợn ngu ngốc nhà ngươi. Nhưng nếu ta không ép ngươi nói, hẳn ngươi sẽ lại tiếp tục im lặng như trước nay luôn làm, cứ như vậy kiên trì mà âm thầm lặng lẽ. Ta không cần người thẳng thắn nói ra, chỉ như thế này là đã đủ khiến ta mãn nguyện rồi.

Mười năm kia của ta dùng để đổi lại câu này từ đồ đầu lợn ngươi, xứng đáng vô cùng.

“Chị, sư phó, hai người mau nhìn xem nhà người ta đốt pháo dây kìa!” Lê Cẩm Thương nhìn mấy cửa tiệm xa xa đốt pháo dây đỏ thắm treo trên sào tre cạnh cây nêu trước sân mà vỗ tay reo lên. Trong ánh sáng vàng nhập nhoạng của đèn hoa, mấy tia lửa cùng tiếng nổ inh tai nhức óc của đám pháo dây chẳng khác nào tiếng kèn báo xuân đã chính thức về trên khắp nẻo Trung Đô.

“Điện hạ, chúc ngài tân niên an khang”

“Chúc môn hạ tân niên thịnh vượng, bớt keo kiệt tiếc của”

Một năm nữa lại sang rồi.

______

CHÚ THÍCH

  • 重卿 (Trọng Khanh): Chữ ‘trọng’ khi chiết tự sẽ là trên ‘thiên’ (千) dưới ‘lý’ (里). Chữ ‘khanh’ gồm chữ ‘cấn’ (艮) nằm giữa bộ ‘mão’(卯). Lê Lan Đường lại chơi chữ, sử dụng từ đồng âm khác nghĩa là ‘mão’ (卯) và ‘mão’ (帽). ‘mão’ trong tên Hoàng học sĩ để chỉ giờ Mão, còn ‘mão’ mà cửu điện hạ sử dụng lại mang ý nghĩa chỉ mão quan.

Nên mới có câu: Thiên lý xuân phong, theo Cấn phương chui mão ông quan lớn.

  • 碧藍 (Bích Lam): Chữ ‘bích’ khi chiết tự gồm có ba bộ là ‘vương’ (王), ‘bạch’ (白) và ‘thạch’ (石), không thể làm thành vế đối ngang hàng nên Hoàng học sĩ chỉ chiết tự mỗi chữ ‘lam’ (藍).

Chữ ‘lam’ chiết tự sẽ là trên thảo đầu (艹) dùng để chỉ cỏ và cây bụi thấp, dưới là chữ ‘giám’ (監). Bởi vậy nên mới có vế đối: Bích quang vạn trượng, đem đính vành mũ cỏ gã giám sinh.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Ối giồi ôi một năm nữa lại sang rồi =))))))) Mọi người đã thi cử xong xuôi, chuẩn bị đón tết cả chưa nào? Tác giả dạo gần đây ăn cơm chó nhiều quá nên thần trí nó cứ lửng lơ như hít lá đu đủ ấy, vẫn còn may là thi vấn đáp trót lọt, sống sót giữa dàn giám thị như hổ báo sài lang, cơn ác mộng với tất cả nghiên cứu sinh dự thi:v

Đêm qua tác giả nằm mơ thấy đại kết cục của cuốn một, nói chung là mộng đẹp đến mức ba giờ sáng ngủ mà mới năm giờ đã giật mình dậy rồi :v Hảo mộng đẹp =)))))) Đồng thời tác giả còn nằm mơ nhận được điện thoại của Vương tiên sinh chửi mình té tát tận hai tiếng đồng hồ vì quá khó vẽ :v

Tiểu mục trả lời inbox fan:

Fan 1: Dạo này thật ngọt tác giả ạ :v

Tô quân: Vâng tác giả sâu răng, đau dạ dày hổm rày rồi, cảm ơn nhận xét của bạn =))))

Fan 2: Tác giả mau nói em biết, HE, SE hay OE?

Tô quân: Vâng, tác giả chưa thể tiết lộ được ạ. Để những con người dưới hố này có đà chuẩn bị.

Fan 3: Tác giả ơi khi nào có văn án phụ cuốn một vậy?

Tô quân: Tác giả cũng chưa rõ, có khả năng là có, mà cũng có thể là không có =))))

Fan 4: Em xin thề là em chưa đọc truyện ai viết mạng mà nó văn học triết học như thế này luôn :)))) Từ ngày nhảy hố điểm môn văn và sử của em cao hẳn tác giả ạ :))) Với lại coi cái phần tác giả giao lưu nó cứ giải trí kiểu gì ấy lạ lắm, em thề em đọc là em cười sặc. Tác giả lấp hố lẹ đi để em bê đi đề cử nữa.

Tô quân: Vâng, cảm ơn sự động viên của bạn. Tác giả sinh ra để làm nghệ sĩ hài của rạp xiếc TW mà, chẳng qua cuộc đời đưa đẩy nên thành nhà văn thôi =))))

Fan 5: TRƯNG CẦU DIỆN RỘNG!! Mọi người chung hố nhất là hai đại fan tuyến đầu cho tui hỏi nhẹ cái coi có ai giống tui không. Hồi trước khi tui nhảy cái hố này gu của tui nó tạp lắm, thể loại gì cũng nhai được. Nhảy xong tui kén hẳn ra, cứ thấy mấy cuốn kia nó dở dở kiểu gì ấy kì lắm, không nuốt trôi :))) Tui cũng thấy cảm giác của tui kì cục thật, không phải chê các tác giả khác viết dở đâu, thật sự :((( nhưng mà nó cứ lạ lắm mọi người ạ, tui luôn trong cái thinking: thà bỏ ba ngày chờ chap chứ đọc cuốn khác nó chịu không được :(((( Tác giả nhớ đưa cái này lên cho bàn dân thiên hạ thấy để em bớt cô đơn nhé ạ :(((

Fan 6: Vẫn thấy tác giả mà đi viết ngôn tình hay đam mỹ thì chắc chắn bạo hồng =))) cơ mà toi tìm ra facebook tác giả rồi đấy mọi người ơi ahuyhuy :v:v:v

Tô quân: Vâng, cái này không biết nên nói gì hơn =)))))))) Tác giả chỉ thích yên ả không cần nổi tiếng đâu ạ :v Cây cao đón gió lớn, rất phiền.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16