Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 76: NÀNG HỠI NÀNG A BIẾT NGHĨ LÒNG TA?

567 6 2 0

Tân khách nom đã đến đủ, đủ loại bàn tán trò chuyện đã từ miệng người này sang miệng kẻ kia hòm hòm, Lê Tranh mới xuất hiện. Ngoại trừ chút mệt mỏi do chính sự bận rộn dạo gần đây gây ra, hắn vẫn như cũ oai phong đĩnh đạc, khí khái lẫm nhiên cực kỳ thu hút các chị em quần thoa động xuân tâm.

Hắn đảo mắt qua một lúc đã thấy mấy đứa em mình ngồi ở một góc, sau khi lên tiếng khai hội, hỏi thăm vài người quen mặt bèn bước qua bên ấy ngồi chung trò chuyện. Việc Hoàng Từ Lan bạn hắn xuất hiện ở chỗ này tất nhiên là chẳng có gì lạ, lạ là ở chỗ hai đứa Bùi Dũng và Lê Lệ Khanh nổi danh thù ghét chữ, xé sách văn lại cam chịu ngồi ở đây xem đám người kia chơi thả thơ với tửu lệnh. Nhưng nhìn vẻ mặt chán ngán của hai đứa nó thì hẳn là sắp lăn ra ngủ đến nơi rồi không chừng.

Thêm một sự lạ đến ngỡ ngàng nữa là hắn thấy cửu nương nhà hắn cầm trong tay ba quả quýt đưa sang chỗ Hoàng Từ Lan, lát sau liền được trả về ba quả quýt đã lột vỏ xong cả, đến xơ cũng chẳng còn một sợi. Một con người ngoài điềm đạm trong lạnh nhạt như Hoàng Từ Lan, cư xử thì nhất nhất đều đúng phận sự chẳng chút sai lệch khiến thế nhân tị hiềm nhưng lại rất sẵn lòng hồ nháo cùng em gái hắn ư? Còn cả cửu nương nữa, nó chẳng phải trước nay đều rất tự lập tự chủ ư, sao bây giờ lại như con nít lười biếng thế kia?

Vả lại dường như bốn đứa ngồi chung kia đều có vẻ đã quen thuộc với tràng cảnh này lắm?

“Khụ, hôm nay bất ngờ nổi thi hứng nên mời mọi người đến đây ngắm cảnh chơi xuận, hẳn là chẳng ai ngại ta phiền đi?” Ngồi im lặng làm việc riêng vốn không phải là cung cách sống của Đông cung thái tử, vì vậy hắn liền hắng giọng lên tiếng khơi mào câu chuyện cho không khí thêm rộn rã.

“Không ai dám thật” Lê Lệ Khanh âm thầm bĩu môi trong lòng, bên ngoài cười cười mà nói “Lê viên mọi năm đều tịch mịch thiếu nhân khí, thỉnh thoảng thêm chút rộn rã cũng tốt lắm” Đã trốn đến Lê viên ngụ cư tìm yên ắng rồi nhưng ông anh này lại kéo thêm ồn ã đến cho. Hừ lát nữa bà phải đi kiểm tra mấy đứa con cưng của bà xem có mất nhành lộc nào không. Đứa nào dám bẻ lộc nó, bà bắt thay bằng nguyên nhành kim chi ngọc diệp cho chừa thói bắt nạt con vàng con bạc bà nâng như trứng hứng như hoa.

“Năm nay Hoàng đại tài nữ của chúng ta định hiến tiết mục gì đấy?” Lê Tranh chuyển hướng sang Hoàng Từ Lan ngồi cách hắn một ghế. Đa phần đám trâm anh thế phiệt đến đây hôm nay đều là vì mến mộ danh khí của Hoàng Từ Lan mà không quản đường sá xa xôi. Đến ngay cả hắn cũng là một người mê mẩn từ khúc do Hoàng Từ Lan viết ra, hiềm nỗi người này có tác phổ ít ỏi đến thảm thương, đa phần là tuỳ hứng mới viết ra một bài có lệ.

Hắn đã phải rất nhọc lòng mới có thể mang về được một bản từ phổ, nhưng uất hận hơn cả là cửu nương nhà hắn lại chẳng cần đi xin xỏ chi sất vẫn có hẳn một xấp dày để trong hộp bảo quản vô cùng cẩn thận. Nếu cái này mà truyền ra ngoài, hẳn là không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt mà ghen tị.

Cũng chẳng rõ là nó đã làm cách gì mà khiến Hoàng Từ Lan viết cho nhiều đến như vậy nữa, đến hắn cũng phải than thở mà thèm thuồng. Mớ giấy kia đều là bút tích của Hoàng Từ Lan cùng danh chương khắc theo thể thức cửu điệp triện không thể mạo tác được, có tờ đã ố vàng cũng có tờ còn mới, cả xấp dày hơn trăm tờ không một bản nào trùng lặp vào nhau.

Với đám người hiểu giá trị thì đó thực sự là cả một gia tài khổng lồ không núi vàng núi bạc nào so sánh được.

“Vẫn chưa nghĩ ra, điện hạ có thể thay Hoàng mỗ gợi ý được vài cái hay hớm không?” Hoàng Từ Lan lắc lắc đầu trả lời. Nàng vốn còn định đứng một bên bàng quan nhìn người khác thể hiện đây này, nào có lòng xuất mã đâu.

“Hoàng học sĩ ngài rành rọt mấy món này, tuỳ tiện cầm nam tiêu lên thổi một điệu hát đối giao duyên cũng đủ khiến người khác cam tâm nhận thua ấy chứ” Lê Tranh cười ha hả mà nói, trong giọng vừa có nghiêm túc vừa có đùa giỡn. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện đôi phu phụ nhà tam nương nhìn hắn với ánh mắt đầy thương cảm như người lớn thấy con trẻ trong nhà phạm lỗi, ngay cả bát nương cũng nhìn giống như vậy.

Lê Minh Kính: “......” Hát giao duyên cái gì? Anh muốn sau hát giao duyên là hát nhạc lễ đám ma à?

Bùi Dũng: “......” Thái tử điện hạ, vì sao ngài xử lý công vụ rất anh minh sáng suốt nhưng về vấn đề này lại ngây ngô như thế được?

Lê Lệ Khanh: “.......” Làm ơn nhanh kết thúc bữa thi hội này giùm tôi đi, thực sự quá mệt mỏi với đám người này rồi. Giao duyên cái gì, có mà giao mạng ấy. Chẳng lẽ anh không biết cửu nương nó là con ác ma à?

“Chỉ sợ là khiến huynh trưởng thất vọng rồi, Hoàng học sĩ dạo này vẫn còn đang ốm đau bệnh tật triền thân, chẳng có hơi sức mà góp vui đâu” Lê Lan Đường nghe xong liền cười nhạt mà lên tiếng, nhanh chóng thay Hoàng Từ Lan từ chối ‘nhã ý’ của ông anh nhà mình.

Nếu chẳng phải là do đôi phu phụ nhà Bùi Dũng đến tận nhà rủ rê đi chung thì nàng đã chẳng cho đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh đến đây rắc hoa đào đầu năm rồi, xá gì đến việc thể hiện tài hoa gây thêm chú ý. Danh khí của con lợn này quá đủ rồi, chẳng cần phải tăng thêm nữa mà làm chi, quá là không an toàn. Một gã thân vương như Lê Tương thì còn bị những cấm kị từ xưa ngăn cản, nhưng nếu đổi thành một gã công tử thế gia khác, nàng chẳng dám khẳng định sẽ có kết cục tấu thỉnh tiếp hay không.

“Cái việc hát giao duyên thì Hoàng mỗ thật chẳng có sức, nhưng đã đến đây thì chẳng thể ngồi ngây ra như phỗng được rồi” Hoàng Từ Lan nở nụ cười nhợt nhạt mà đáp, đáy mắt hiện qua ánh sáng mưu toan “Nhưng nếu là tuỳ tiện tấu mấy bài Nam cung cũng chẳng có vấn đề gì to tát cho cam, Hoàng mỗ sẵn sàng bồi tiếp hứng vui của chư vị” Vừa nãy ngồi trên xe bất chợt nghĩ ra một khúc mới mẻ nom cũng hay ho, sẵn dịp này tấu thử xem như thế nào vậy.

***

Đám trâm anh quần thoa trong kinh dư dả thời gian vô cùng, đặc biệt là mấy mùng tết nên luôn suy nghĩ ra những thú mới lạ để giải khuây, giết thời gian. Bên cạnh mấy trò quen thuộc ai cũng biết như đối thơ, thả thơ, chơi tửu lệnh, so tài cầm kì thi hoạ thì mấy cái tục hát đối, hát giao duyên cũng vô cùng phổ biến.

Nhưng vì triều đình hiện tại cho rằng phường tuồng hát mua vui là thứ không đáng xuất hiện nơi sân rồng nên mấy dạng hát đối đáp này chỉ còn có mặt góp vui tạo không khí trong đời sống dân gian bình dân vào mấy ngày hội hè lễ tết rảnh rỗi. Đám tài tử kinh thành ai mà hát được ê a vài ba câu thì kể ra cũng phải là dạng tài hoa cao hơn kẻ khác một bậc rồi, không biết khiến bao nhiêu chị em mê mẩn say đắm.

Tuy nói Hoàng Từ Lan là đích nữ của Nho học thế gia nhưng mấy cái trò văn nghệ dân gian thì nàng đều rành rọt không kém mấy thứ nhạc phong nhã cao sang được đám người thế gia khác theo đuổi cùng thưởng thức. Với nàng, mấy câu dân ca giản dị chân chất này có khi lại còn dễ gây cảm tình hơn là nhã nhạc cao sang gấp bội lần.

Trong mấy dạng hát dân ca này, đáng kể nhất phải nói đến hát xuân hay còn gọi là Khúc môn đình. Nó không chỉ được bình dân yêu thích mà còn rất lấy được lòng đám quý tộc đất thần kinh này bởi có hình thức vô cùng phong phú, tuỳ vào mục đích của người trình diễn mà xuất hiện từ cả đình làng cho đến mấy cái hội tự phát của đám nam thanh nữ tú muốn buông lời trêu nghẹo nhau khi xuân về với một tâm tình tràn đầy sức sống.

Hôm nay dự tính của Hoàng đại tiểu thư chính là muốn hát vài câu xuân ca góp vui bồi chư vị tân khách đang có mặt ở chốn Lê viên.

Lê Tranh sai đám lính hầu tất tả đi chuẩn bị sập chiếu hoa cùng mấy thứ nhạc khí như đàn, phách, trống con phục vụ cho việc hát xuân ca, còn rất tỉ mỉ dặn phải kiếm được loại tốt nhất đem về, như vậy thì nghe nó mới sướng đến tận tâm can được. Thú thật là hắn cũng chưa bao giờ nghe Hoàng Từ Lan hát xuân ca, nhưng từ dạo vị tài nữ này cùng cửu nương nhà hắn tấu lên một khúc Nhàn tình phú êm tai thắm tình khiến bao tân khách khen ngợi tấm tắc, hắn với cái việc hát Khúc môn đình này lại đâm ra có rất nhiều chờ mong hồ hởi.

Khác cha mình, hắn với nghệ thuật vốn luôn có hứng thú vô tận, bất kì thể loại nào cũng không thành ngoại lệ.

.......

Khúc môn đình khi hát ít nhất phải có ba người, một đào một kép một cầm trống con gõ nhịp cho đào và kép hát lời.

Vốn Lê Tranh còn định đứng ra giữ trống, nhưng chưa kịp tháo giày ngồi lên sập đã thấy cửu nương nhà hắn nhảy tót lên sập rồi, còn xua tay tỏ ý không cần người khác lên thêm nữa.

Không chỉ một mình Lê Tranh mà những người khác đều ngạc nhiên trố mắt, không ai tưởng tượng ra được Xuân Minh Công chúa lãnh diễm lắm thị phi lại có thể biết cách hát Khúc môn đình, còn có thể tự mình cầm canh trống nhịp không cần thêm người giúp.

Hoàng Từ Lan đón được ánh mắt của Lê Tranh nhìn mình đầy quan ngại cùng hỏi ý, liền mỉm cười lắc đầu tỏ ý không có gì đáng ngại. Đứa nhỏ này từ bé đã được nàng hát Khúc môn đình cho nghe, dạo gần đây lại thêm nghe suốt, chả khéo lại nằm lòng hết cả thập ngũ cách rồi ấy chứ.

Sau đó trước sự chú mục của tân khách vây quanh, Hoàng Từ Lan nhàn nhã đả toạ xếp bằng trên sạp, tay cầm phách ngọc bắt đầu định tấu tiết. Vạt viên lĩnh bào màu xanh trên người nàng cùng tấm áo choàng ngân sắc nổi bật trên nền chiếu hoa đỏ son, ôn diễm không bút mực nào tả được. Phách ngọc trắng như mỡ đông theo cử động của nàng mà phát ra tiếng kêu trong trẻo hệt hạt châu rơi vào khay, sau vài phách thì Lê Lan Đường cũng bắt đầu gõ trống theo nhịp đà kia, không chệch đi một li.

Hệt như những điều này nàng đã sớm quen thuộc đến nằm lòng.

Hoàng Từ Lan thấy nhịp đã tới, bèn bắt đầu xướng lời:

Bóng nắng xoay vần quanh chụm trúc,

Mai kề hiên liễu lộc phủ vây.

Thương xuân đoái năm tìm đi,

Chịu sầu thương nhớ, khắc khoải tử quy tiếng gù.

Mây liễu xanh ngăn ngắt mới nở, buồn viên một mình là đủng í a đỉnh,

Là mặt Thiên Tào một cảnh a hào quang.”

Nàng vốn không có ý định hát tuần tự theo lề lối của thập ngũ cách, đơn giản là theo tâm tình mà hát ra Tứ quý cách nằm đoạn giữa. Lời hát cũng hệt như mùa xuân rét mướt vào cái năm kia, nàng lần đầu gặp Lê Lan Đường.

Thoáng chốc thiều quang đã sắp qua mười một năm, nhanh đến mức khiến người ta dù bồi hồi cũng chẳng kịp thốt nên được lời chăng chớ.

Lê Lan Đường vừa nghe đã nhận ra Hoàng Từ Lan đang hát Tứ quý cách, nhịp phách lại thoáng đổi bèn biết được là người này nhường mình hát tiếp đoạn sau, vì vậy bèn hát bồi theo mà rằng:

“Đưa nhau về cho đến là bến dương,

Quế văn huê liễu gửi nhớ thương a muôn phần.

Đưa cố nhân a lòng còn kiểu cách,

Tưởng a lòng sầu mọi mặt a nhỏ to,

Ngày nào được hợp nhỏ to kẻo phiền,

Được như trường a tri kỷ,

Nàng hỡi nàng a biết nghĩ lòng ta?”

Tâm tình của nàng cất giấu suốt gần mười một năm qua, không ai hay, chẳng ai tỏ. Người khác nhìn vào những gì nàng có hiện tại và đỏ mắt ghen tị, nhưng liệu đám người đó có biết để đạt được hôm nay nàng đã phải đánh đổi bao nhiêu thứ hay không? Hôm nay có tất cả những thứ ngoài thân này đều là nhờ có Hoàng Trọng Khanh mới đạt được; mà nếu lỡ một mai mất đi Hoàng Trọng Khanh, những thứ này nàng cũng chẳng cần nữa để làm gì.

Thứ nàng mong muốn có được nhất, đơn giản chỉ là Hoàng Trọng Khanh hiểu lòng mình mà thôi.

Nhịp trống từ chậm rãi bỗng trở nên dồn dập, biểu ý chuyển câu.

Hoàng Từ Lan gật gù nghe Lê Lan Đường hát không sai bất kì một chữ nào, tay cầm phách lại chuyển nối theo nhịp trống cầm tấu mà hát:

“Là chưa giang khê gặp trường là thanh a vắng,

Là cưỡi nam huân nấp bóng í a ban trưa.

Khắp mừng tím thuận giang đô, ngâm thơ giải huấn kết nên chén trà.

Các cảnh nhân tình lòng còn mến thu, đêm nằm đắp bức phù du, nàng nghe chuông nện vọng thu nhường nào?

Thức trông sao kim phong còn thổi tắt, nghe tiếng chày tiếng nhạc sầu đâu, vo ve sáo ai a là thổi đâu?

Càng thương mà càng nhớ lại thêm a chau mày.”

Hoàng Từ Lan là một người luôn có những kế hoạch để từng bước đạt được điều mình mong muốn. Để có thể vào cung bảo vệ cho đứa nhỏ này, nàng hầu như đã đi ngược lại với những điều bản thân từng cho là lí tưởng, là lẽ sống. Nàng từng muốn cuộc sống nhàn nhã không tranh chấp, không toan tính xô bồ bon chen vòng danh lợi, rời xa khỏi cái phồn hoa đầy rẫy những nguy cơ này để nhàn cư đào viên. Nhưng oái ăm thay thân phận đứa nhỏ này lại ở ngay trung tâm vòng xoáy, nàng không có lựa chọn có thể vẹn toàn được cả đôi bề.

Không nhìn thấy thì tâm sẽ không chuốc thêm ưu phiền, bởi vậy mà sau hai lần vào cung thăm đứa nhỏ này, nàng không lẻn đi nữa mà nhờ đám Nguyên Thành thay mình trông chừng. Đám bọn nó hầu như chẳng bao giờ báo với nàng điều gì lông gà vỏ tỏi, chỉ đưa đồ và nói những chuyện trọng điểm nhất, quan trọng nhất cần phải nói mà thôi.

Cứ như thế, nàng từ tốn trôi qua gần ấy thời gian không thấy mặt Lê Bích Lam.

Nếu nói cõi lòng nàng là một phiến lá dâu thì hình ảnh của con người tên Lê Bích Lam kia lại như một con tằm cần mẫn, chậm rãi gặm nhấm trong im lặng cuối cùng đủ lớn mà kết thành một cái kén dệt từ thiên ti vạn lũ, gọi tên là kén tương tư.

Liệu con tằm nằm trong kén kia, có thể có một ngày phá kén trở thành bướm không?

Phách lại chuyển.

“Là khi sương bay hoà phong là cam vũ, là mới đặt ối a là cam vũ.

Nghe tiếng chảy nước mắt tuôn xa, dặm cung bóng quế à xa lạ.

Cảnh thu thương ấy, người ta khác thường.

Thương nàng Chức Nữ cách trở Ngân Giang, lên xuống Vườn Lang bắc cầu Ô Thước,

Để sang kết nghĩa a cùng chàng Ngưu Lang.”

Ngưu Chức cách nhau một dải Ngân Hà vẫn có thể gặp mặt, hà cớ gì kẻ khác lại dốc lòng ngăn cản nàng đến gần Hoàng Trọng Khanh? Nực cười thay đám người nhẫn tâm, cứ tẩm ngẩm tầm ngầm đưa tay ra chia loan rẽ thuý.

Cái gì là luân thường, nàng quan tâm đến nó sao? Nếu con người ta thực sự tuân thủ luân thường, vậy thì vì sao nàng phải gánh lấy chuỗi ngày bi kịch đen tối không có lấy một tia sáng kia? Lễ giáo phép tắc là cái rác rưởi gì kia, chẳng qua cũng là thứ thế nhân đặt ra để tự đem bản thân cùng những người khác cầm tù vào cái lồng sắt tù túng chật chội, sau đó tự ru ngủ lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau hòng che đậy bản chất dơ bẩn tạp nhạp nhất tích tụ trong nội tâm mà thôi. Có thứ gì đủ đáng sợ, đủ khiến người ta lạnh lòng đến tuyệt vọng bằng nhân tâm ư?

Biết là sẽ bị miệng đời chê trách, biết là sẽ không có được trái ngọt cùng lời chúc phúc như bao người khác, nhưng nàng lại không mảy may quan tâm. Bởi nàng trước nay đều chẳng phải kẻ được người ta lưu tiếng thơm gì cả, phương chi mấy dòng chua ngoa gay gắt của lũ văn sĩ đời sau?

Hết thảy đều không quan trọng.

Hay nói đúng hơn, vốn chẳng có gì quan trọng bằng Hoàng Trọng Khanh.

Xuân phong về đêm khá mạnh, thổi qua đình các ở trung tâm Lê viên mà cuốn theo lớp lớp bạch lê hoa rải đầy sập chiếu hoa nơi Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đang ngồi. Dường như dưới lớp màn tố sa thơm ngọt thanh lãnh kia, Lê Lan Đường nhìn thấy Hoàng Từ Lan mặc thanh sam phong nhã đang hướng về nàng mà nở nụ cười cất chứa rất nhiều tình cảm không cách nào bộc bạch ra ngoài.

Tựa như cảnh xuân ở Trường An năm xưa, bên Mẫu Đơn đình có Dương Ngọc Hoàn và Lý Long Cơ đang ngồi.

Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi. (1)

Xuôi theo giấc mộng phồn hoa an bình này, ngộ quân, kim dữ quân tương phùng. (2)

***

Sau cái đêm hội ở Lê viên của Quỳnh Phương Công chúa, số người ái mộ Hoàng Từ Lan đã nhiều lại càng thêm nhiều, nhưng khó hiểu thay người dũng cảm tỏ bày lại chẳng còn được mấy.

Hoàng Từ Lan quá tài sắc, ca từ thi phú thực sự không có cái nào là không uyên bác. Ngay đến cả Khúc môn đình khó hát như thế mà Hoàng Từ Lan chỉ cần một phách một trống cùng một người nữa là đã đủ hát đến ai ai cũng phải tấm tắc khen hay, tâm tình một năm bốn mùa mười hai tháng của nhân thế cứ như thể dòng nước chảy êm ái mà toát ra qua lời ca của nàng cùng Xuân Minh Công chúa.

Phàm cái gì còn trong tầm với, người ta sẽ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị muốn vượt qua; nhưng nếu là khoảng cách quá xa, cảm giác đọng lại sẽ chỉ còn là ngưỡng vọng. Hoàng Từ Lan trong lòng đám tài tử ở Trung Đô hiện tại chính là cao cao tại thượng như thế. Nhưng vẫn có một số người lại không cho là vậy, luôn nhất mực hướng về Hoàng đại tài nữ bộc bạch tâm tình, quyết tâm chiếm được lòng giai nhân tài sắc.

Người như vậy kì thực cũng chẳng ít lắm, vừa hay lại có cả Lâm vương và đám trâm anh con nhà các quan đại thần trong triều.

_____

CHÚ THÍCH

  1. Hai câu trích trong bài ‘Trường Hận Ca’ của Bạch Cư Dị. Bài này tác giả đã từng đăng trên WP, độc giả nào có hứng thú thì lên đọc nhé, không có pass đâu:v
  2. Ngộ quân, kim dữ quân tương phùng: 【遇君,今與君相逢】Nghĩa: Gặp được người, đến nay lại tương phùng cùng người rồi. Đây nguyên bản là tiếng lòng của Lê Lan Đường, còn ẩn ý sâu xa hơn thì có liên quan đến cái tên Trọng Khanh của Hoàng Từ Lan, sẽ đề cập và giải đáp khi có dịp nhé :v Còn dịp nào thì tác giả không biết =))))))

_____

LỜI TÁC GIẢ

Mọi người ạ, tết đến xuân về, nào mình cùng kể chuyện cười nhau nghe :v Mọi năm tầm này là tác giả đã bị vây quanh bởi những câu hỏi: Bao giờ có người yêu? Học hành suốt vậy? Nay làm đâu rồi? Lương thưởng bao nhiêu? Học vậy rồi sao có người yêu được? Riêng năm nay tác giả đi du lịch nên đỡ phải nghe, thật sướng cái lỗ tai và cái tâm hồn người già mong manh yếu đuối này làm sao:v

Nhưng đi du lịch vậy thôi chứ vẫn up chương đều đều nhé, bởi đi với anh chị chứ có phải đi với người yêu đâu mà bận =)))))) Thay vì đi ra đường chung với mấy ông bà ấy để ăn cơm chó, tác giả quyết định up chap cầu bình luận của mọi người :v

Đây, lại kể thêm chuyện hài này. Hẳn mọi người còn nhớ văn án cuốn hai có mấy đoạn hò xàm xí mà tác giả viết đúng hem =)))) Mặc dù đã rất có tâm chú thích nhưng vẫn có bạn fan đã trích hai câu “Bờ Cồn Hến áo xanh lóng lánh/Dòng Hương Giang nước sánh trăng vàng” vào bài phân tích văn học cho tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của bạn ấy =)))))))) Và tác giả sẽ không biết đâu nếu như bạn ấy không inbox kể lể. Bạn ấy bảo với tác giả như này: Tác giả ơi em buồn quá :)) Hôm qua làm bài phân tích văn, em ngẫu hứng chêm hai câu thơ trong cái văn án cuốn hai của tác giả vào, em để là hò Huế, kết quả em bị cô giáo dạy văn inbox hỏi em là em viết hay sao mà không đề tên tác giả vào? Đừng tưởng cô không biết tác giả là Cơ Tử Huyên nhé.

Tác giả lúc đó đã kiểu: Ối giồi ôi chết tôi giồi =)))))))) nhưng tác giả hỏi bạn ấy được bao nhiêu điểm thì bạn ấy bảo là tám rưỡi.

Hỡi bạn fan kia ơi, đi kiểm tra trong lớp bình thường thì ngẫu hứng vậy không sao chứ mà đi thi những cuộc thi lớn, bạn đừng copy mấy dòng thơ thẩn của tác giả vào nhé :> Thật luôn, có thể bạn thấy nó hay thật, mọi người ở đây cũng thấy vậy nhưng bạn nên dùng những tác phẩm để đời của các nhà văn lớn khác để trích dẫn thay vì dùng văn tiểu thuyết nhé. Tác giả không cổ suý cũng không phản đối việc này, nhưng ở mảng văn học mạng, lại còn là mảng thể loại khá nhạy cảm như đam mỹ và bách hợp thì không hẳn là sự lựa chọn tốt để trích dẫn đâu bạn nhé =)))))

Những đoạn hò huế, từ khúc trong cuốn hai hay những đoạn thơ nằm trong cuốn một này nếu như được tác giả viết thì sẽ nhằm mục đích thoả mãn cái thú vui thơ văn của mình với tăng độ trữ tình cho tác phẩm thôi, đều có mục đích cả, khuyên các bạn không nên dùng trích dẫn trong bài làm nha :> Tác giả khuyên nhiều lần rồi đó =))))))) Điểm thấp đừng tìm tác giả khóc rồi bắt đền nha =)))) nhân đây cho tác giả hỏi vì sao chị giáo lại thẳng thừng với học trò thế kia, tác giả còn truỵ tim khi bị gọi tên nữa chứ đừng nói là con bé =))))))

Tác giả không muốn nói là mọi người có thể thử chọn mấy câu trong ngôn tình đâu, kẻo lại có bạn bảo tác giả hãy quay xe sang viết ngôn tình thì chết dở :> Bên Vietnovel, tác giả bỗng nhiên thấy tác phẩm của mình trên bảng top các truyện bách hợp được đọc nhiều dù chính tác giả cũng chẳng rõ vì sao =))))))) Cảm ơn các độc giả đã luôn ủng hộ tác giả tiếp tục với sự xàm nhảm của bản thân nhé :v

Thực sự rất cảm ơn mọi người

P/s: ban đầu còn rất hùng hổ viết theo cái văn phong cổ điển đậm cá tính người già của bản thân với ý nghĩ nó bình thường mà, sau đó đi lượn một vòng các tác giả viết tiểu thuyết khác có hoặc chưa có sách xuất bản, phát hiện bản thân đúng là một mình một cõi trời vừa cổ điển đặc chất vừa văn nghệ tài tử độc đáo luôn =))))))

Đợt đại fan Minh Anh nói nhưng tác giả còn nghi ngờ đấy mọi người ạ :> Giờ thì ok tác giả tin rồi nhé :v Tác giả cũng thấy văn phong của bản thân quá cổ điển và văn nghệ tài tử rồi=)))))

Hẳn là mọi người ngồi ở cái hố này đến nay cũng bất lực vì tác giả lắm nhỉ :v Nhóm CV và Vương tiên sinh đầu hói đang xài tinh dầu bưởi sau khi đọc chương này chắc chắn sẽ than vãn cho mà xem :v

Thành tâm xin lỗi mọi người rất nhiều :>

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16