“Chúng ta tiếp tục đi thôi” Hoàng Từ Lan giật giật tay áo, nhìn đoạn đường phía trước đã không còn xa mấy “Ta không muốn gặp thêm vị điện hạ nào nữa đâu” Mới ngày đầu tiên vào cung đã gặp ngay ba vị hung thần ác bá rồi, năm tháng sau này nàng biết sống như thế nào ở cái chốn cung cấm lặng ngắt tẻ nhạt này đây?
“Sư phó, ta muốn được ôm” Lê Cẩm Thương mím mím môi, giơ hai tay nhìn người bên cạnh bằng vẻ mặt cực kỳ đáng thương “Ta đói bụng, không đi nổi nữa” Trên người sư phó có mùi hoa sen rất dễ chịu nha! Đều tại ba người chị kia phá hỏng chuyện tốt của nàng.
Cung nữ Thanh Trúc đứng phía sau cúi đầu mà môi khẽ mấp máy. Thập điện hạ, chẳng phải sáng nay trước khi rời cung người đã ăn điểm tâm rồi ư? Tiểu điện hạ lại bắt đầu dính người rồi.
“...” Hoàng Từ Lan nhìn đứa nhóc đang mè nheo kia, trong lòng chỉ biết cười khổ. Đói bụng không đi nổi mà sao sáng nay người có vẻ phấn chấn vậy điện hạ? Quả nhiên là con thạch sùng dính người đúng như Lê Tranh đã nói!
“Được rồi, chúng ta về cung Đồng Hoa thôi” Nàng vươn tay ôm lấy Lê Cẩm Thương, sau đó cất bước đi tiếp. Được rồi, học sĩ chấp nhận đại nghĩa diệt thân, hy sinh vì sự nghiệp dạy trẻ cao quý!
***
Tin đồn nhanh chóng lan ra khắp ngõ ngách trong cung. Một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng tam sao thất bản không còn chút nào dính dáng đến câu chuyện ban đầu.
Đám cung nữ và thái giám đồn rằng vị học sĩ Khôn Minh điện mới nhậm chức là đương kim tài nữ kinh thành, được thập điện hạ vô cùng yêu quý. Hơn hết, điện hạ với vị học sĩ này rất thân thiết gần gũi, tình sư đồ rất sâu. Minh chứng là rất nhiều người mục sở thị được điện hạ vừa mờ sáng đã chạy đi đón học sĩ, đến khi vào cung thì học sĩ lại ôm điện hạ về tận tư cung. Làm ra một loạt hành động thân thiết như thế thì làm sao có thể giống với các vị điện hạ và a phó khác được! Đột nhiên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ nha!
Cũng từ đó danh tiếng Hoàng học sĩ ở hoàng cung lên nhanh như diều gặp gió, không ai là không biết.
....
“Điện hạ, sáng nay nô tì thấy được Hoàng tiểu thư... à không là Hoàng học sĩ đi về hướng Đồng Hoa cung đó” Cẩm Tú líu ríu bên tai Lê Lan Đường không ngừng nghỉ “Thật sự là rất mỹ mạo đó điện hạ!” Nếu là nam nhân chẳng phải sẽ lấy đi rất nhiều trái tim khuê nữ sao? Thật là, bình thường đã rất đẹp rồi, vì sao lúc vào cung lại càng đẹp hơn vậy cơ chứ!
“Cẩm Tú, ngươi có thể bớt lải nhải đi được không?” Lê Lan Đường dời mắt khỏi trang sách, giọng không rõ vui buồn. Từ sáng đến giờ ả hầu này cứ xoay quanh nàng kể về việc lúc sáng nó thấy Hoàng Từ Lan vào cung, phiền chết.
“Điện hạ, lẽ nào người không định đi hỏi thăm thập điện hạ sao?” Cẩm Tú tròn mắt. Bình thường công chúa chẳng phải đều quan tâm đến thập điện hạ ư? Sao hôm nay lại như là kẻ khác máu tanh lòng thế kia?
“Vì sao?” Lê Lan Đường hỏi cụt lủn. Tài học của Hoàng Từ Lan rất sâu rộng, nàng có gì để phải lo lắng đến mức cần đi hỏi thăm đây?
“Vì sáng nay tứ, ngũ cùng lục điện hạ đã hỏi thăm rồi đó công chúa” Cẩm Tú bĩu môi. Ba vị điện hạ kia trước nay có quan tâm đến thập điện hạ đâu, nay thấy Hoàng học sĩ cùng thập điện hạ tình sư đồ sâu sắc liền giả mù sa mưa. Hừ, nếu không phải Hoàng học sĩ cùng Thái tử điện hạ là chỗ tri giao thì làm sao người này chịu vào cung!
“Ồ?” Lê Lan Đường nhíu mi, tay ném cuốn sách lên bàn trà trên sập “Quả nhiên là những người chị tốt” Lê Lan Khuê là kẻ lắm mưu nhiều kế, nếu Hoàng Từ Lan bị đánh chủ ý, sợ là phải tổn hao không ít tâm trí rồi đây. Còn hai người chị kia, thực ra lại không đáng quan tâm, Hoàng Từ Lan cũng không ngốc đến mức dễ bị mắc bẫy đến vậy.
“Điện hạ, người quyết định đi thăm hỏi Hoàng học sĩ rồi ư?” Cẩm Tú sáng mắt, chỉ chờ câu nói xác nhận của Lê Lan Đường liền chạy biến đi chuẩn bị. Nói gì thì nói, công chúa của ả cũng quen biết với Hoàng học sĩ khá lâu rồi, là sinh tử tri giao đó! Có lý nào lại không buồn đi chào hỏi một câu được?
“Bên Thượng Thiện hôm nay có bánh đậu xanh không?” Lê Lan Đường không trả lời, ngược lại còn hỏi một câu gây khó hiểu. Nàng chống tay lên cằm, mái tóc đen dài trượt hẳn sang một bên, che đi cánh tay trắng nõn như bạch ngọc. Bộ dáng lười nhác cũng không lấp được ánh sáng từ đôi mắt phượng trong suốt thấu triệt kia.
“...Dạ có ạ” Cẩm Tú ngớ người trước câu trả lời của Lê Lan Đường, cuối cùng mới bình tĩnh gật đầu mà đáp lại. Đang yên đang lành, sao đột nhiên công chúa lại muốn ăn bánh đậu xanh? Bình thường công chúa đâu có thích ăn đồ ngọt nhỉ?
“Đem đến đây một ít đi” Lê Lan Đường đơn giản nói qua vài chữ, sau đó đứng dậy, xỏ chân vào đôi hài thêu hoa tinh xảo rồi bước vào trong thư phòng.
Gió lùa qua song cửa chạm hoa, thổi mấy trang sách bay bay đến tận trang bìa. Bìa sách màu lam đóng lại, bên trên còn đề ba chữ bằng mực son đỏ như máu: Nam Hoa Kinh.
***
Dạo này Khôn Minh điện đông vui tấp nập hơn rất nhiều. Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Hoàng Từ Lan bắt đầu nhập cung dạy học cho thập điện hạ.
Các học sĩ phụ trách ở Khôn Minh điện hầu hết là đại thần ở nhà Thái Học (Quốc Tử Giám) được bố trí để dạy sách thánh hiền cho các vị hoàng nữ, bên cạnh đó các vị phi tần thuộc vào hạng tam phi và lục chức đều thỉnh thoảng sẽ có buổi dạy ở đây vì họ được xếp vào hàng nữ quan phẩm trật cao nhất chốn cung đình.
Chỉ riêng có Hoàng Từ Lan là trường hợp đặc biệt. Nàng nhập cung đơn giản chỉ để dạy học cho mình Lê Cẩm Thương, còn được phép tự do ra vào mà không bị ngăn trở. Bởi vậy mà có không ít người tò mò với vị học sĩ này.
......
Hôm nay là ngày đi dạy thứ ba của Hoàng Từ Lan. Vì là ngày hưu nên nàng không mặc quan bào, chỉ đơn giản lấy một bộ giao lĩnh trắng thêu ám văn cây trúc, dùng dây tua đỏ làm thắt lưng, trên treo ngọc bội song ngư cùng xà tích, chân mang hài màu xám tro. Tiết trời đã bắt đầu có chút lạnh, ngoài đường buổi sớm cũng thưa người hơn hẳn. Hoàng Từ Lan đầu đội nón Phương Đẩu màu đen che sương sớm, tua son hai bên nón rủ xuống vai áo vô cùng nổi bật. Mái tóc dài quá eo vẫn được dùng dây tơ bạc buộc lại như mọi ngày. Nàng một tay cầm quạt xếp, một tay cầm hộp bánh mới mua ở tiệm, đi trong đám cây cỏ hai bên đường đã ngả sang vàng úa trông vô cùng bắt mắt.
Triều đình không cấm phụ nữ mặc màu trắng nên người mặc rất nhiều, tuy nhiên để có thể tạo nên cảm giác thanh nhã thoát tục như Hoàng Từ Lan thì lại rất hiếm.
Lúc nàng đang nhàn tản dạo bước đến cung Đồng Hoa như mấy ngày qua thì bị một giọng nói đầy khẩn thiết và gấp gáp gọi lại: “Hoàng học sĩ! Hoàng học sĩ mau dừng chân một lát! Nô tì có chuyện muốn báo”
“Chẳng hay là có chuyện gì?” Nàng nhìn người nọ mặc phẩm phục cho nội quan, trên mũ còn gắn trang sức hình con ve sầu liền đoán ra thân phận ngay lập tức. Không phải chứ, nàng mới yên bình được hai ngày thôi đấy!
“Chào Hoàng học sĩ, nô tì là người bên Trình Tổng quản, họ Lã. Chuyện là hôm nay bên Khôn Minh điện có buổi dạy của Kính phi nương nương nhưng người thân thể không khoẻ, nên đành nhờ Hoàng học sĩ qua dạy giúp” Nội quan nọ vội vàng điều chỉnh hơi thở, giọng đều đều pha chút gấp gáp tường thuật lại với Hoàng Từ Lan. Hắn đợi nửa canh giờ mới thấy Hoàng học sĩ đến, thực sự đúng là đẹp như lời đồn nha!
“Thật có chuyện đó?” Hoàng Từ Lan hơi chau mày, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, giọng vẫn bình thản như mọi ngày: “Phiền Lã Nội quan về báo với Trình Tổng quản là ta đã rõ” Kính phi vốn bệnh tật liên miên, điều này là có thật. Nhưng điều nàng thắc mắc là vì sao mình trở thành người dạy thay đây?
Chẳng lẽ vì hôm nay là ngày hưu nên không ai muốn dạy ư? Chậc, nàng quả nhiên là người tận tuỵ với công việc mà.
“Hoàng học sĩ hôm nay đến sớm” Nô tì Thanh Trúc bưng thau đồng đựng nước rửa mặt từ trong tẩm cung đi ra, thấy Hoàng Từ Lan liền cúi đầu chào. Chẳng lẽ đám nam thanh nữ tú đứng đầu nhóm Thăng Long thập thiếu anh tài đều đẹp đến như vậy sao? Mỗi mình Hoàng học sĩ đã đủ ngắm cả ngày không chán rồi đó! Trước đây là có Xuân Minh công chúa cùng Thái tử điện hạ, nay lại thêm Bùi Thống lĩnh và Hoàng học sĩ, đúng là trời cao thiên vị mà!
“Sư phó đến rồi!” Lê Cẩm Thương sau khi được đám nô tì hầu hạ rửa mặt thay quần áo liền vọt ra chính điện ôm lấy cánh tay Hoàng Từ Lan lay lay “Sư phó có mua bánh cho ta không?” Ôi đây là mùi bánh hạt sen này! Quả nhiên sư phó là nhất!
“Có, tất nhiên là có rồi” Hoàng Từ Lan đưa hộp bánh trong tay cho Lê Cẩm Thương, sau đó ôn tồn nói “Hôm nay Kính phi nương nương sức khoẻ không tốt nên ta phải qua Khôn Minh điện dạy thay, điện hạ qua đó với ta luôn nhé” Dạy cho mỗi một vị Thập điện hạ đã đủ nhọc lòng, bây giờ chuyển thành nhiều vị thì nàng sẽ ra sao?
“Được” Lê Cẩm Thương gật gật đầu “Sư phó đã dùng bữa chưa?” Con bé giương mắt nhìn đuôi tóc của Hoàng Từ Lan hơi ẩm vì nhiễm sương sớm, liền biết vị sư phó này của nó hẳn là dậy từ rất sớm, chưa kịp dùng bữa đã đến đây rồi.
“Vẫn chưa. Đang định ăn chực một bữa ở cung Đồng Hoa của điện hạ đây” Hoàng Từ Lan mỉm cười, vươn tay ôm lấy Lê Cẩm Thương hỏi nhỏ: “Mọi ngày ở Khôn Minh điện có mấy vị điện hạ cùng học vậy?” Nghĩ đến ba vị điện hạ gặp ngay hôm đầu vào cung kia, đầu nàng đau buốt. Lê Triệt San thích moi xương trong trứng sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này đây?
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng bình thường chỉ có tam hoàng tỷ là có mặt thường xuyên thôi” Lê Cẩm Thương cọ cọ má vào bộ cẩm y trên người Hoàng Từ Lan, chu môi đáp “Ta chưa thấy cửu hoàng tỷ đến bao giờ” Sau đó dường như thấy không đủ, con bé dùng cả hai tay hai chân bám chặt lên người nàng hệt như con thạch sùng, bộ dạng vô cùng dính người như thể đang hận không thể bám lấy cả ngày.
“Ồ ra là vậy” Hoàng Từ Lan gật gù. Chỉ mỗi mình Tam điện hạ thôi ư? Quá tốt!
Nhưng tiếc rằng Hoàng Từ Lan lại quên đi câu nói: Đừng vui mừng quá sớm khi nó chưa xảy ra.
....
Khôn Minh điện.
Thuỵ Hoa công chúa Lê Minh Kính ngồi bên bàn, gương mặt tỏ vẻ như gặp phải chuyện lạ. Đám chị em này của nàng bình thường đều trốn học, sao hôm nay lại đến đông đủ như vậy đây? Lẽ nào là do hôm nay mẹ nàng đứng lớp? A, vừa nghĩ đã thấy vô cùng phi lý!
“Tam điện hạ, hôm nay quả nhiên là ngày cát tường” Nô tì Phất Dung nhỏ giọng nói khẽ “Các vị điện hạ đều đến đủ”
“Bậy bạ!” Lê Minh Kính trừng mắt quát khẽ “Ngươi quên vị cửu hoàng muội kia của ta rồi sao?” Tuy quát vậy như Lê Minh Kính biết đứa em gái này của mình trước nay đều không bao giờ học cả, không cần tính vào làm gì. Đáng nói là đám người tứ hoàng muội kia, chẳng rõ vì sao hôm nay lại siêng năng đến như vậy!
“Sáng sớm nô tì nghe được tin tức, hôm nay sẽ để vị học sĩ tân nhậm dạy các vị điện hạ một buổi. Đây là do đích thân Kính phi tỏ ý, Trình Tổng quản cũng đã báo cho vị học sĩ kia rồi” Phất Dung lại nhỏ giọng nói. Ả cũng chỉ là vô tình nghe đám nội quan trong Nội vụ phủ bàn luận, không rõ chân hư như thế nào. Nhưng các vị điện hạ đến đây đầy đủ thì có quá nửa là thật rồi.
“Ra là vậy” Lê Minh Kính nhếch môi, đôi mắt loé qua ánh sáng dò xét “Ta cũng muốn xem xem vị học sĩ này tài giỏi đến đâu mà được mẫu phi coi trọng đến vậy” Nàng nghe nói học sĩ tân nhậm này là chỗ tri giao với đại hoàng huynh, tất cũng có sự nâng đỡ chiếu cố chi đây! Nếu không một nữ nhi nhà bình thường làm sao có thể ngồi lên được ghế học sĩ?
Tiếng bước chân vọng lại từ hành lang kéo Lê Minh Kính ra khỏi suy nghĩ trong lòng. Ánh nắng nhạt buổi sớm rọi qua mấy tấm trúc liêm bọc gấm vàng thêu mây lành, in hằn hai bóng người đang tiến đến. Qua hết hàng trúc liêm, hai cái bóng trở thành hai con người rõ ràng chân thực đập vào mắt những người ngồi trong Khôn Minh điện.
Một người mặc cẩm bào màu trắng đeo song ngư bội, đầu vẫn còn đội nón Phương Đẩu đen đang dắt theo một đứa bé. Người còn lại mặc cẩm bào màu tím nhạt thêu cúc vạn thọ, hai tay buông thõng trông vô cùng nhàn nhã.
Là Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường. Hai người này đụng mặt nhau trên đường nên thành ra giống như là hẹn nhau cùng đến đây.
Đám người Lê Triệt San đã gặp qua Hoàng Từ Lan mặc quan bào nên cũng không quá ngỡ ngàng, chỉ là không ngờ người nọ khi mặc cẩm y lại toát ra một dạng đạm nhạt thanh cao khiến người khác phải thảng thốt đến mức này. Nhưng sao nàng ta lại quen biết với Lê Lan Đường?
Lê Minh Kính nhìn gương mặt bị khuất một nửa sau nón Phương Đẩu nhưng vẫn không che lấp được sự thanh tú xinh đẹp của người nọ, trong lòng bật thốt: Đây không phải là người được hoạ vào tranh trong đông phòng của Lý Ngọc Hàm sao? Sự thanh lãnh đạm nhạt này không thể lẫn vào đâu được!
Những người ở trong Khôn Minh điện lúc này đều ôm tâm tư riêng của mình, nhưng vẫn có một điểm chung: vị học sĩ này và Lê Lan Đường quen biết nhau! Mối tri giao chắc chắn không thể đạm như nước được, nếu vậy Lê Lan Đường chẳng bao giờ xuất hiện làm sao sẽ có mặt!
Hoàng Từ Lan nhìn cả điện đường đầy những người là người, có hơi hốt hoảng. Không phải chứ, chẳng phải chỉ có mỗi tam điện hạ thôi sao? Sao bây giờ đám người tứ điện hạ cũng ngồi ở đây? Nhưng hối cũng đã muộn, đâm lao rồi bây giờ chỉ còn biết chạy theo lao mà thôi.
Nàng bình tĩnh dắt Lê Cẩm Thương lại bàn học của mình, sau đó đi về bàn của thị giảng ngồi xuống, đồng thời đưa tay tháo nón.
“Hoàng mỗ hôm nay thay Kính phi làm công việc này, tự thấy tài trí nhược căn, vẫn mong được các vị điện hạ chiếu cố cho” Hoàng Từ Lan trước nay vẫn luôn khiến người khác cảm thấy nàng ôn hoà lễ độ nhưng lại đầy vẻ xa cách, lúc này cũng không ngoại lệ. Đôi mắt đen như huyền ngọc của nàng đảo một vòng nhìn các vị hoàng nữ ngồi bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người Lê Lan Đường.
Nàng ta ngồi bên cạnh cửa sổ, tay chống lên thái dương, bộ dáng giống như đang chờ xem nàng sẽ làm được việc gì thú vị. Nắng sớm hắt vào gương mặt của Lê Lan Đường, cuối cùng như tụ lại trong đôi mắt phượng nhạt màu kia, phản chiếu lấp lánh. Hoàng Từ Lan nhướng nhướng mày, khoé môi câu lên một nụ cười vô cùng nhẹ. Quả nhiên Lê Lan Đường đến đây để xem trò vui! Được rồi, cửu điện hạ người thích vui, học sĩ ta sẽ bồi người tận hứng!
________
LỜI TÁC GIẢ
Chào mọi người, mẹ ghẻ tác giả đã trở lại =)))) Từ chương này, các phe phái trong nội cung cơ bản đã được xác định, còn các mối quan hệ rộng hơn xin được phép đề cập sau.
Có bạn inbox hỏi hiện tại mối quan hệ giữa học sĩ và cửu điện hạ là gì, xin thưa là mối quan hệ rất đơn thuần chưa có gì sâu nặng đâu cả nhé =)))) mọi người đừng vội, vì vội vã sẽ không ăn được đậu hũ nóng đâu. Chúng ta hãy cứ để mọi chuyện phát triển thật tự nhiên đi nào.
Chương sau sẽ có một màn đối đáp và phản biện vô cùng thâm sâu, thể hiện học vấn của hai vị nữ thần đã thuộc làu tứ thư ngũ kinh, đồng thời cho thấy sự chiếm hữu trong vô thức của cửu điện hạ với học sĩ đang nổi tiếng khắp nội cung =))))))) hứa hẹn mãn nhãn, mọi người hãy tin ở bà mẹ ghẻ này đi.
Sẽ có nhiều đoạn được viện dẫn điển tích từ Sử ký, mẹ ghẻ tác giả đều sẽ có chú thích để mọi người dễ hiểu. Hẹn gặp lại mọi người ở chương sau
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)