Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 67: HOÀNG TRỌNG KHANH LÀ ĐỒ ĐẦU LỢN NGU NGỐC

489 4 2 0

“Môn hạ ngài nói ai là con ác ma?” Lê Lan Đường híp mắt nhìn Hoàng Từ Lan mà hỏi. Ác ma vẫn đỡ hơn đồ đầu lợn nhiều.

“Ta..ta..Ờ thì là.....” Hoàng Từ Lan đảo mắt một hồi vẫn không biết nói sao cho hợp lý, cuối cùng giấu cái dây ngọc ra sau lưng, bày ra vẻ mặt chết cũng không sờn lòng.

“Môn hạ ngài giấu diếm làm cái gì? Đó vốn chẳng phải đồ của ta ư?” Lê Lan Đường cười cười nghiêng đầu nhìn ra sau lưng Hoàng Từ Lan, tựa hồ muốn biết nguyên cớ.

“Khụ khụ, bẩm cửu điện hạ....Hạ quan có chuyện cần thưa ạ” Vị nữ quan đi Thái y viện về không biết làm sao cho phải, cuối cùng đành liều chết lên tiếng “Hạ quan đem băng vải và thuốc về rồi đây ạ, mời điện hạ định đoạt” Tổng quản, toàn thể lục cục xin được mặc niệm cho ngài ngay bây giờ. Hạ quan cũng không biết phải làm sao nên mới bẩm với cửu điện hạ, ngài hãy thương xót nỗi khổ tâm này của hạ quan với.

Nguyễn Dung bị thuộc hạ làm cho ngỡ ngàng, bàn tay đang cầm kéo cắt tơ thừa trên khung cửi bị thoát lực khiến cho lưỡi kéo mất khống chế, xén thâm mất một đoạn dài. Trời ạ đứa thuộc cấp này điên rồi ư! Cửu điện hạ mà thấy hai bàn tay của tổng quản thành ra thế kia, ngài ấy sẽ dỡ cả cái lục cục này lên mất! Rốt cuộc hôm nay ngươi ăn cơm hay ăn cám lợn mà ngu thế hả?

“Băng vải với thuốc này để làm gì?” Lê Lan Đường nhíu mi nhìn sang, vẻ mặt rất chi là không vui “Ý ngươi là cái này dành cho Hoàng môn hạ?”

“Khụ, chuyện là tổng quản muốn học nữ công nên là......nên là bị kim đâm chảy máu ạ” Nguyễn Dung nhanh trí trả lời thay hòng vớt vát lại mạng sống của chúng nhân lục cục, lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

“Hoàng môn hạ rảnh rỗi nhỉ? Lại chăm chỉ ở đây học nữ công cơ đấy” Lê Lan Đường gật gật đầu, cười lạnh mà trừng mắt nhìn Hoàng Từ Lan “Môn hạ ngài mau đưa tay ra đây” Đã không có năng khiếu thì thôi đi, còn cố để mà làm gì? Đồ đầu lợn ngu ngốc.

“Khụ, cái này ta tự xử lý được, điện hạ không cần động tay đâu. Như vậy không được...không được hợp lý lắm” Hoàng Từ Lan nhìn vẻ mặt hằm hè của Lê Lan Đường mà nhích người sát vào lưng ghế, càng giấu kín tay mình ra sau lưng hơn nữa.

Sống chết cũng không đưa!

“Ta bảo môn hạ ngài đưa tay ra đây” Lê Lan Đường càng lúc càng không vui, sau cùng là gằn giọng nhả ra từng chữ “Hoàng Trọng Khanh, rốt cuộc có đưa tay ra đây không thì bảo?” Đồ đầu lợn này còn dám cãi cơ!

Hoàng Từ Lan âm thầm bĩu môi oán hận con ác ma Lê Lan Đường, cuối cùng cũng rụt rụt rè rè đưa hai bàn tay ra trước mặt đối phương. Đám người trong Thượng công cục chỉ dám len lén đưa mắt nhìn tổng quản của mình như đứa con nít phạm lỗi, một chữ thanh minh cũng không dám hé.

Cửu điện hạ thật sự đáng sợ quá rồi!

“Đau không?” Lê Lan Đường vừa bôi thuốc cho Hoàng Từ Lan vừa hỏi. Trên mặt không chút biểu cảm nào chứng tỏ sắp nguôi giận.

“Đau...” Vết thương ngấm thuốc bắt đầu truyền đến cảm giác xót làm Hoàng Từ Lan không nhịn được mà xuýt xoa. Thứ thuốc quái quỷ này là của lão già thái y nào phối chế thế không biết?

“Đau không?” Lê Lan Đường trừng mắt, động tác quấn băng tăng thêm chút lực khiến vết thương bị xiết chặt lại. Hoàng Từ Lan định la lên oai oái nhưng cuối cùng đành nhịn xuống không dám kêu, chỉ rặn ra một chữ:

“....Không” Lê Lan Đường vĩnh viễn là con ác ma có nội tâm hủ bại bọc trong lớp sơn son thếp vàng.

“Lần sau đừng dại dột mà lặp lại việc hôm nay nữa” Vẻ mặt của Lê Lan Đường đã thả lỏng đi không ít, động tác quấn băng cũng trở nên nhẹ nhàng “Môn hạ ngài không làm được thì để ta làm”

“Điện hạ đang giận à?” Vốn Hoàng Từ Lan không định hỏi, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng nói ra. Lê Lan Đường một năm mười hai tháng chẳng mấy khi nổi giận, nhưng một khi đã giận liền rất khó nguôi ngay mà phải đợi ít nhất vài ngày. Càng chưa kể đến việc lúc con người này phát cáu sẽ làm ra vài hành động khiến kẻ khác sợ hãi không thôi.

Thật sự nàng không muốn nhìn thấy Lê Lan Đường nổi giận với bất kì điều gì.

“Môn hạ ngài nghĩ sao?” Lê Lan Đường cười nhạt hỏi lại “Vì một cái tua ngọc mà để bản thân thành ra như thế này, môn hạ ngài nghĩ có đáng không?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cũng không gây ra được cái hại gì to lớn....” Hoàng Từ Lan định vươn tay lên gãi mũi nhưng phát hiện tay còn đang quấn băng nên đành từ bỏ, chỉ còn cách biện minh một câu đầy yếu ớt. Lê Lan Đường nổi giận thật rồi. Bây giờ nên làm như thế nào cho phải nhỉ?

“Ta không muốn nghe”

“Nhưng thật sự nó không sao cả mà”

“Ta đã nói ta không muốn nghe ngài biện minh”

“Ta biện minh lúc nào kia chứ.....”

“Môn hạ ngài còn dám cãi?”

“......” Nàng im là được chứ gì.

Nguyễn Dung cùng những người khác nhìn hai vị quan lớn này lời qua tiếng lại, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ vô cùng quái dị: Tổng quản thực sự là rất nghe lời cửu điện hạ. Bình thường ngài ấy đều trưng ra vẻ mặt chuyện gì cũng là vặt vãnh nhấc tay là xong, vậy mà chỉ cần cửu điện hạ trừng mắt thôi là ngài ấy đã co rúm lại bối rối không biết làm sao rồi.

Cửu điện hạ uy vũ!

***

Ngọc Xuân lâu.

Đây là kĩ viện lớn nhất ở Trung Đô, nơi mỗi đêm đều rực rỡ đèn hoa son phấn được bao kẻ tài tử lui tới cầu hoan. Tuy rằng chỗ này là kĩ viện nhưng đồng thời còn là nơi tổ chức mấy hội ca vũ của đám phường hát, đến đây nghe hát cũng chẳng phải điều gì tệ hại cho lắm, ngược lại còn rất được dân chúng đủ mọi tầng lớp hoan nghênh.

Khác với Bổng Nguyệt lâu tập trung tinh anh thế tộc, Ngọc Xuân lâu là chốn chỉ cần có tiền liền sẽ biến thành đế vương khanh tướng muốn gì được nấy mà thôi, chẳng cần quan tâm đến điều chi sất. Ở cái chốn yên hoa dong chi tục phấn này, mọi quy ước xã hội đều hoá thành mây khói.

“Công tử ơi, mau vào đây với chúng em nào” Đám kĩ nữ đứng chào khách ở cửa lớn vốn còn đang nhìn dòng người qua lại mà tìm khách chèo kéo thì bị thu hút bởi một người mặc viên lĩnh trắng thêu lá trúc bằng chỉ xanh đi về phía này, dưới cái nón Phương Đẩu màu đen là một gương mặt ôn hoà liễm diễm xứng đáng với hai chữ đẹp đẽ. Không chút chần chừ do dự, các ả đã kéo đến bao quanh người nọ, vừa lôi vừa kéo.

“Khoan đã khoan đã” Người nọ ra chiều sợ hãi, vội vàng tránh né ra xa, sau đó hỏi thăm “Cho hỏi Lý gia Lý công tử đã đến chưa?”

“Ồ hoá ra là ngài quan nhân đây đến tìm Lý công tử nhà chúng tôi” Một ả kĩ nữ nâng tay che miệng cười “Lý công tử đúng là đang ở trong, mời ngài vào”

Nói xong, ả cũng tách khỏi đám chị em mà đi trước dẫn đường cho người nọ, rẽ qua vài lần ngoặt liền dừng lại trước một nhã gian yên ắng tách biệt với không gian xuân sắc ầm ĩ nói cười ở các lầu dưới, đưa tay đẩy cửa sau đó rời đi.

“Lý thiếu tông chủ thật biết tìm địa điểm nhỉ?” Người áo trắng nọ bước vào trong, nhìn người mặc giao lĩnh đen được gọi là thiếu tông chủ đang ngồi sau bình phong kia mà cất tiếng chào.

“Từ Lan đã đến rồi đấy à? Mau ngồi đi, ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi” Người áo đen kia cười đáp lại, ra dấu mời ngồi.

Không sai, hai người này chính là Hoàng Từ Lan và Lý Ngọc Hàm.

“Lý thiếu tông chủ thật biết chọn địa điểm làm sao, ta suýt chút nữa đã bỏ chạy rồi đấy” Hoàng Từ Lan chậc lưỡi, đưa tay đón lấy ly trà Lý Ngọc Hàm đưa qua. Đến nơi hẹn mới phát hiện được người này hẹn mình đến kĩ viện, còn là cái lớn nhất kinh thành thì nên có cảm xúc gì cho hợp nhẽ? Nếu để cha biết được, ông ấy không đem mình đánh què chân rồi đuổi ra khỏi nhà mới là chuyện lạ.

“Chỗ này là cứ điểm của Cẩm Lý Đào Nguyên ở kinh thành” Lý Ngọc Hàm cười đáp “Đám chị em lầu dưới có làm gì đến Hoàng công tử ngài không?”

“Cũng may ta có chút công phu, kịp thời né thoát khỏi yêu trảo của bầy yêu tinh nhền nhện do Lý thiếu tông chủ ngài chăn dắt” Hoàng Từ Lan vô tâm đùa, sau đó nghiêm mặt đi vào vấn đề chính “Chuyện quan trọng kia là gì?” Nên đi ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt mới phải đạo, nếu lại bị ai đó bắt gặp thì có nhảy Hồng Hà cũng không rửa được hết tiếng oan.

“Hẳn Từ Lan ngươi vẫn còn nhớ đến Hạo Nguyệt Môn” Lý Ngọc Hàm gõ ngón tay lên mặt bàn, thần sắc suy tư “Tuy nói là Hạo Nguyệt Môn đứng sau cái chết của Diễn vương, nhưng bọn hắn chỉ là mấy con kiến hôi nhỏ bé làm tốt thí không thể gây ra tiếng tăm to lớn gì, do vậy chúng ta đã đào sâu điều tra. Vốn dĩ Diễn vương và thái tử không có giao hảo, nhưng tuyệt nhiên cũng sẽ không đến mức dại dột đi đánh chó mà chẳng ngó mặt chủ. Thêm nữa người bên thái tử đi điều tra cũng bị tập kích, chứng tỏ phải có một kẻ khác đứng sau giật dây” Có thể bức được Lê Lệ Khanh bị thương phải chạy đông chạy tây trốn thoát, Hạo Nguyệt Môn quả nhiên có người cung cấp thông tin mới có khả năng chuẩn bị thiên la địa võng tiềm phục sẵn như vậy.

“Nói như vậy Diễn vương chết chính là kết quả mà kẻ kia muốn? Hắn chẳng qua chỉ đang mượn đao giết người để bịt đầu mối tránh người khác điều tra ra mình?”

“Phải, vốn bọn ta còn đang bối rối đắn đo không biết nên làm sao thì tên Lê Hưng kia nhảy ra ám sát ngươi, khiến chúng ta thu hẹp được không ít đối tượng” Lý Ngọc Hàm cười nhạt nhẽo “Hắn trốn thật kỹ, hành động cũng đều suy lợi tính hại. Vậy mà không ngờ lại lộ diện ngày phút cuối cùng”

“Sắp tới hắn sẽ về kinh dự yến, cũng không biết có làm ra chuyện gì không” Hoàng Từ Lan nhàn nhạt cười. Bây giờ nàng xem như đã thành kẻ bệnh tật triền thân đúng như Đới Ngọc hắn muốn, đã chẳng còn gì phải e sợ nữa rồi. Hắn muốn làm ra chuyện gì, nàng đều có thể vui vẻ bồi theo tất.

“Nhưng trong chuyện này có một điều ta vẫn không thể nào hiểu được” Lý Ngọc Hàm hơi nhíu mi “Nếu Lê Hưng đối đầu với thái tử, đồng thời là kẻ giật dây sau lưng Hạo Nguyệt Môn thì hẳn là sắp ba đầu sáu tay đến nơi rồi. Hắn ở Tân Minh cách xa kinh thành, mà nhất cử nhất động liên quan đến hoàng thất đại nội đều nắm được vô cùng nhanh và chính xác, hẳn là cần một người nữa làm nội gián cho mình” Những chuyện cơ mật kia nàng có thể cam đoan rằng chỉ người hoàng thất thân cận mới có cơ may biết đến, Cẩm Lý Đào Nguyên quyết không thể để đám tin tức này lọt được đến tai bất kì ai khác.

“Chuyện này ta quả thật cũng đã từng nghĩ đến” Hoàng Từ Lan cười cười gật đầu “Người này phải đáp ứng hai điều kiện: đối địch với thái tử và có khả năng tranh trữ”

“Vì sao lại nói vậy?” Lý Ngọc Hàm hỏi lại. Xem ra trong lúc nàng còn đang bận đi điều tra, Hoàng Từ Lan cũng đã có động thái của riêng mình rồi.

“Lê Hưng là tự thân vương, không thể nào có tư cách vươn đến đế vị. Vì vậy người tình nguyện giúp đỡ hắn phải là người có tư cách thay thái tử làm chủ đông cung bỏ trống kia mới là đôi bên cùng có lợi” Hoàng Từ Lan điềm đạm phân tích “Thêm nữa người này có thể còn gút mắc với phe cánh của thái tử, nên mới có sự vụ Hạo Nguyệt Môn”

“Nói như vậy, Diễn vương mất mạng cũng có thể là do hắn chung tay với Lê Hưng?” Nhịp gõ tay của Lý Ngọc Hàm trên mặt bàn trở nên gấp gáp hơn “Nói như vậy ta đã tìm ra một người đáp ứng đủ điều kiện rồi đấy. Vài ngày trước người ta phái đi đã về báo lại một việc, rằng Diễn vương trước khi chết đã từng gặp qua Lâm vương”

“Lâm vương? Cũng rất là hợp lý đấy” Đới Ngọc có được nàng, hắn tranh trữ, đôi bên đều vô cùng tốt đẹp.

“Mấy ngày tới ta sẽ tiếp tục cho người đi quan sát Lâm vương” Lý Ngọc Hàm lặng lẽ thở ra một hơi dài, bất chợt nhìn thấy hai bàn tay quấn băng vải của Hoàng Từ Lan bèn không kìm được nhíu mày “Từ Lan, tay của ngươi bị làm sao thế kia?”

“À không cẩn thận bị gia cụ cắt trúng thôi, không có gì cả” Hoàng Từ Lan trả lời cho qua chuyện, hoàn toàn không muốn đi sâu vào vấn đề này.

“Bị cắt kiểu nào mà phải băng hết cả mười ngón tay thế kia?” Lý Ngọc Hàm lo đến nhổm cả người dậy, định cầm lấy tay đối phương xem thử như thế nào thì Hoàng Từ Lan đã rụt tay trở lại.

“Thật sự là chẳng vấn đề gì, hoàn toàn không động gân cốt. Thiếu tông chủ ngài không cần lo lắng cho ta” Lý Ngọc Hàm có cần phải gấp như lửa sém lông mày như vậy không?

“Thất lễ. Ta thật sự hơi quá phận” Lý Ngọc Hàm cảm thấy trong lòng như bị khoét đi một mảng lớn, hụt hẫng như chính khoảng không vừa rồi nàng bắt được. Rõ ràng đã tự hứa với lòng rằng sẽ từ bỏ, sẽ yên lặng ở vị trí như hiện tại nhưng vì sao vẫn đau đớn như thế này?

Hoàng Từ Lan, nàng thật sự là thánh nhân không hề có lòng phàm ư? Cho dù non mòn biển cạn cũng sẽ không ai có thể đả động nàng, và nàng vẫn sẽ mãi đạm nhạt với mọi thứ đến mức này ư?

“Không sao cả” Hoàng Từ Lan lắc đầu, sau đó lại nói “Hôm trước ta nghe nói Quỳnh Phương Công chúa dạo này hay đến tìm Lý thiếu tông chủ. Có việc này ư?” Lê Lệ Khanh mọi khi đều là độc lai độc vãng, sao lại đổi tính đi tìm Lý Ngọc Hàm hợp tác thế kia?

“Quả thật là có” Lý Ngọc Hàm thoáng qua vẻ dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải giải thích “Dù sao lần này chúng ta vẫn có mục đích chung là bảo vệ thái tử, nên mới có vài lần chung tay hợp sức như thế” Lê Lệ Khanh quả thật rất phiền, trước nay tự mình hành động chẳng phải sao, nay lại bảo mình nên có người hành động cùng.

“Bát điện hạ thật ra là người rất tốt” Dù tính tình thẳng thắn quá.

“Này Từ Lan, ta có thể biết rốt cuộc ngươi đã mắc loại độc gì không?” Lý Ngọc Hàm đột nhiên hỏi. Hôm đó nàng bị đối phương vây kín, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Từ Lan đau đớn đến vật vã mà chẳng thể làm được bất kì điều gì. Trần Hải Đình thì từ chối trả lời, vì vậy nàng chỉ có thể hỏi chính chủ là Hoàng Từ Lan.

“Là hàn độc” Hoàng Từ Lan trả lời nhẹ bẫng tựa lông hồng “Vừa hay ta còn suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào, bây giờ đã biết là chết vì độc phát tác thì thoải mái hơn nhiều rồi” Đã là người thì sẽ có lúc chết đi, có gì đâu mà phải sợ hãi.

“Từ Lan ngươi không có gì tiếc nuối ở nhân sinh này ư?” Lý Ngọc Hàm rõ ràng là đã bị vẻ thản nhiên của Hoàng Từ Lan làm cho bất ngờ.

“Luyến tiếc ư? Hẳn là không có” Hoàng Từ Lan nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu đáp “Đời này ta đã quá đầy đủ sung túc, quả thật là chẳng có gì phải luyến tiếc nữa cả”

“Chẳng lẽ không có người nào khiến ngươi phải quyến luyến ư?” Lý Ngọc Hàm bật cười. Hoàng Từ Lan đúng là thánh nhân vô dục vô cầu thật rồi.

“Có lẽ là không” Hoàng Từ Lan lại lắc đầu, đưa mắt nhìn mấy khóm mẫu đơn thêu trên bình phong, trong đầu thoáng lướt qua hình ảnh của Lê Lan Đường.

Con ác ma máu lạnh lại có bộ dáng khuynh thành khiến thế nhân điên đảo, đúng là đoá hoa đẹp đẽ vừa có gai vừa có độc. Thế mà nghiệt ngã thay, chính vẻ đẹp diễm lệ kia đã che lấp đi hết gai nhọn khiến người ta không kìm được muốn đưa tay ra hái, kết quả bị chính đám gai kia làm cho máu rỏ thịt bong.

Nhưng đồng thời nàng cũng biết, Lê Lan Đường lại chỉ là con nhím thích xù lông vì luôn cảm thấy bất an mà thôi. Chỉ cần biết cách khiến con nhím này yên tâm, nó sẽ rất ngoan ngoãn vô hại.

Nói Lê Lan Đường là con nhím vô hại, chắc chỉ có mỗi Hoàng Từ Lan. Nếu ý nghĩ này bị đám người trong cung biết được, hẳn là sẽ sỉ vả Hoàng học sĩ không ngừng cho mà xem. Đường đường là Khôn Minh điện học sĩ có đầu óc bác học, vì sao lại mâu thuẫn với chính mình thế kia? Ngài luôn miệng gọi cửu điện hạ là ác ma, rồi lại bảo người ta là con nhím vô hại.

........

“Ái chà chà, hai vị ở đây nhàn nhã vậy nhỉ? Cho ta tham gia với được chứ?” Bên cửa sổ vọng lại tiếng của Trần Hải Đình khiến Hoàng Từ Lan và Lý Ngọc Hàm giật mình suýt nhổm người dậy lùi ra sau.

Vị thần y này có thể xuất hiện theo cách bình thường như người khác vẫn thường làm được không? Đau tim chết đi được.

“Lão tông chủ” Lý Ngọc Hàm gật đầu chào.

“Ta đã bảo với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có gọi ta là lão tông chủ, nghe già nua chết đi được” Trần Hải Đình mặt đầy không vui, hoàn toàn không chấp nhận được việc người khác kêu mình là lão tông chủ, cũng như kêu mình đã già.

“Vì sao thần y ngài lại biết chúng ta ở đây mà đến?” Hoàng Từ Lan hỏi.

“Chỉ cần là ta muốn biết, chẳng ai cản được ta” Trần Hải Đình vô cùng tự nhiên cầm đĩa điểm tâm lên ăn, cười nhạt nói “Đầu năm tết đến, các ngươi nhất định phải cẩn thận trước thủ đoạn của Đới Ngọc. Hắn sẽ không vì thương hoa tiếc ngọc mà nương tay đâu” Hắn đúng là con gián đập mãi không chết, thật khiến người khác nổi điên.

________

LỜI TÁC GIẢ

Trần thần y và Lý thiếu tông chủ đã comeback rồi :v Giờ thì Hoàng môn hạ mới thật đẹp mặt làm sao, cả đám cấp dưới đều đã bị cửu điện hạ thu phục =))))) Thượng cấp này quá thất bại rồi.

Hôm nay là 1/1, ngày đầu tiên của năm 2022, tác giả xin chúc các độc giả sẽ có một năm sức khoẻ dồi dào, công việc suôn sẻ, học hành tấn tới nhe :v Tuy rằng vạn sự khởi đầu nan nhưng gian nan chúng ta cũng đừng có nản là được, rồi mọi việc sẽ tốt đẹp lên cả thôi =)))))))

Một năm nữa lại sang, hứa hẹn năm nay lấp hố cuốn một :v Hôm nay đem văn án và lời tựa của cuốn 2 quăng lên WP làm quà để mọi người có động lực đu hố và nhảy hố nè =))))

Password gồm ba từ, vẫn định dạng như pass cũ lần trước (không viết hoa, dấu cách và dấu thanh). Câu hỏi: Lê Tranh quen biết Hoàng Từ Lan lần đầu tiên là ở đâu?

Quá dễ luôn á trời =))))) Ai không bị cái lời tựa với văn án đậm chất trữ tình kia rù quến thì quay lại đây cáo trạng nghennnn :v:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16