Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 55: CỬU ĐIỆN HẠ XÙ LÔNG

546 2 2 0

Thượng thực cục.

“Ồ Mai Chưởng ty, hôm nay bên Thượng phục cục nhàn rỗi hay sao mà lại có nhã hứng ghé nơi đây thế?” Phùng Hà – Chưởng ty của ty Uẩn vốn đang kiểm tra mấy mẻ cơm rượu liền thấy Mai Liên của bên Thượng phục cục đi sang phía này. Không kìm được tính tình thích trêu chọc, Phùng Hà liền lên tiếng.

“Nhã với chả hứng cái gì, tôi đang đi tìm Hoàng Tổng quản đây” Mai Liên phẩy tay, trợn mắt trước câu bông đùa của Phùng Hà. Cô ả Phùng Hà này quanh năm suốt tháng trong đầu chỉ có toàn gạo nếp và men ủ rượu, người thì cứ như ở cung trăng không chịu xuống vậy.

“Hả, cô tìm Hoàng Tổng quản á?” Phùng Hà bày ra vẻ mặt ngạc nhiên “Nói thật với cô, tôi đây mấy tháng trời chỉ gặp được ngài thượng cấp có một lần thôi đấy, ngài ấy chẳng có ở đây đâu. Mà cô tìm ngài thượng cấp làm cái chi?”

“Trình Tổng quản bên Nội vụ phủ sai người sang tìm, bảo là có việc gấp” Mai Liên khe khẽ lên tiếng, hơi chớp mắt “Thôi tôi lại đi tìm tiếp đây” Ôi tổng quản, ngài đã đi đến đằng nào rồi kia!

“Tôi nghĩ cô nên qua bên cung Kiến Ninh hoặc Đồng Hoa mà xem thử như thế nào” Phùng Hà như chợt nghĩ ra gì đó, rất tốt bụng mà nhắc nhở “Vừa nãy có đứa nô tì bên cung Kiến Ninh qua đây lấy ít rượu quế đấy” Đến người mắt mù cũng biết tổng quản với hai vị điện hạ kia quan hệ rất tốt, có khi tổng quản lại ở bên đó thật cũng nên.

Tổng quản thật là xuất sắc, vậy mà có thể thu phục được người trái tính trái nết như cửu công chúa điện hạ.

***

Cung Kiến Ninh.

“Điện hạ, phiền người mau đưa tay ra đây” Hoàng Từ Lan vô cùng nghiêm túc ngồi đối diện Lê Lan Đường, hai ống tay áo đã được xắn lên để lộ ra bình men ngọc đựng rượu quế trên tay phải. Biểu tình trên mặt nàng đều là nghiêm túc, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Lê Lan Đường.

Lớp quan bào màu lục như tô đậm thêm sắc mặt có phần nhợt nhạt của nàng, ngoài đôi chút mệt mỏi và khí sắc kém ra cũng không có biểu hiện gì chứng tỏ nàng vừa trải qua một trận bệnh nặng. Vẫn luôn là phong thái ung dung nhàn nhã, vân đạm phong khinh như mọi ngày.

Chỉ là hôm nay lại thêm sự kiên nhẫn hiếm thấy.

“Không đưa” Lê Lan Đường làm mặt lạnh mà phun ra hai chữ, sau đó tiếp tục ngồi ăn chè hạt sen. Hoàng Từ Lan dạo này đúng là ăn trúng thuốc gì đó do Trần Hải Đình bào chế cẩu thả rồi, vết thương trên tay phải từ bữa Lê Minh Kính về cung làm lễ lại mặt đã khá hơn nhiều thế nhưng ngày nào cũng bắt nàng xoa rượu thuốc.

Đau! Hoàng Từ Lan ra tay thực sự rất đau! Ba ngày chịu đau làm nàng sinh ra chút sợ hãi với cái việc xoa rượu thuốc này của Hoàng Từ Lan rồi.

“Điện hạ, để lâu sẽ ảnh hưởng đến gân cốt đấy” Hoàng Từ Lan như đã quá quen với cái trừng mắt sắc như đao của Lê Lan Đường, tiếp tục thản nhiên mà nói “Chiều nay hạ quan sai gia bộc trong phủ đem đến cho người hai cân trà nhài hạ quan tự ướp, điện hạ thấy đã được chưa?” Hoàng Từ Lan bắt đầu kì kèo ra giá, hai mắt nhìn động tác ăn chè bằng tay trái của Lê Lan Đường thoáng ngừng lại mà hơi cong cong chứa đầy ý cười.

“Không cần” Đau như thế này mà chỉ có hai cân? Ngươi cho ta là thánh nhân bụng dạ rộng lượng chứa được tứ hải ngũ hồ à?

“Vậy thì...ba cân nhé?” Hoàng Từ Lan lại tiếp tục ra giá. Lê Lan Đường thật ra rất dễ dụ dỗ, nàng dư biết điều này. Chỉ cần bà tổ tông này chịu thoa thuốc là được, còn lại mấy cân trà nàng lại không quan tâm lắm, dù sao ở phủ cũng có rất nhiều trà.

“Quân tử nhất ngôn” Lê Lan Đường cuối cùng cũng bỏ cái thìa ngọc vào chén, hơi nhướng mi “Hoàng đại phu lại muốn làm hệt như hôm trước?” Vì ba cân trà, đau một tẹo hẳn là cũng có thể chịu được đi.

“Đúng rồi. Điện hạ cũng thật quá sơ ý, vết thương như vậy mà lại có thể xem như không có gì” Hoàng Từ Lan nói đến đây, trên mặt đều là áy náy. Cái đêm Đới Ngọc xuất hiện kia, Lê Lan Đường một thân một mình cố gắng dìu nàng vào chùa Kim Cổ Thiên Hoa dù cho tay đã bị thương đến không thể cử động từ trước. Cũng vì cố sức mà vết thương trở nặng động đến xương khớp, cách đây ba hôm bị nàng phát hiện ra. Lúc đó Lê Lan Đường vẫn còn rất cứng miệng, ra vẻ như không có gì, vài ngày là tự khỏi.

Đến thuốc tiêu sưng còn không muốn uống, cũng khước từ gọi thái y đến xem thử thì tự khỏi như thế nào được!

Tính cách Lê Lan Đường thoạt trông không có chỗ nào tốt, lại còn cố chấp ương bướng. Nhưng thật ra nàng biết vị cửu điện hạ này còn có nhiều mặt khác không muốn để ai thấy được, cũng rất biết mưu tính cho mình.

Cũng chẳng hiểu mưu tính kiểu gì mà vết thương trên người lại chẳng mảy may quan tâm nữa.

“Đại phu! Mai Chưởng ty tìm ngài kìa!” Lâm Uyển Kiều vốn đang đứng ngoài dỏng tai nghe ngóng hai người bên trong điện nói chuyện thì thấy Mai Liên đến hỏi thăm. Trong bụng có chút tiếc rẻ vì phải xen ngang nhưng nàng vẫn đúng mực mà lên tiếng.

“Tham kiến điện hạ, đại phu” Mai Liên tủm tỉm cười nhìn hai người nọ, nhẹ nhàng thưa bẩm “Trình Tổng quản sai người đến lục cục tìm đại phu, hiện đang chờ tại Thượng phục cục. Đại phu nên mau chóng về lại xem là có việc gì đi thôi, hẳn là có việc gấp cần bàn”

“Được, ta về ngay” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó để bình rượu lên bàn, điềm đạm nói với Lê Lan Đường “Điện hạ đợi hạ quan một lát, đừng nghĩ đến việc phi tang nó đi đấy. Còn nữa, người đừng ăn đồ ngọt nhiều, không tốt” Xem ra việc đám cung nữ nói Lê Lan Đường không thích ăn ngọt không được đúng lắm? Chè này nấu bằng đường phèn thượng chất, ngọt ngấy vô cùng đó!

“Ai lại phi tang nó chứ” Lê Lan Đường liếc mắt nhìn Hoàng Từ Lan, sau đó lại tiếp tục ăn chè. Nếu ta đem nó giấu đi, thì ba cân trà kia chẳng phải sẽ thành sương khói à? Cũng chẳng biết Hoàng Từ Lan dùng bí quyết gì mà trà hoa nhài ở Hoàng phủ có mùi thơm đặc trưng vô cùng, nàng đã thử qua đủ các loại danh trà vẫn không tìm ra được mùi vị tương ứng.

“Điện hạ, chè này nhìn ngon thế” Lâm Uyển Kiều đợi Hoàng Từ Lan rời đi rồi mới dời sang đứng đằng sau Lê Lan Đường, nhìn thố chè hạt sen nấu với tổ yến, táo đỏ cùng ngân nhĩ và đường phèn mà giọng có chút ngưỡng mộ. Điện hạ có lộc ăn quá đi mất, mấy hôm nay đều được Hoàng học sĩ nấu cho ăn! Cả cái cung thành này tìm không ra người thứ hai hưởng đãi ngộ như vậy đâu, thật là khiến người ta ngưỡng mộ đến chết.

“Lâm đường chủ muốn ăn thì liên hệ phòng bếp đi, Liễu đường chủ sẽ rất sẵn lòng tiếp nhận thỉnh cầu” Lê Lan Đường hơi liếc mắt sang, sau đó lại tiếp tục ăn chè trong chén.

Dạo này nàng cảm giác được bản thân ngày càng kén ăn, hẳn là vì ăn ngọt nhiều nên không có hứng ăn uống cho mấy? Quả nhiên Hoàng Từ Lan không phải người tốt đẹp gì, suốt ngày đem đồ ăn ra dụ dỗ nàng bôi thuốc.

.....

Hoàng Từ Lan rất nhanh đã quay trở lại, trên tay còn cầm thêm một hộp mứt gừng.

“Hạ quan quay lại rồi đây” Hoàng Từ Lan nhìn cái thố chè đã cạn gần thấy đáy, có chút bất ngờ “Điện hạ, người để cung nữ đem đi hâm nóng lại đi” Ngụ ý chính là: Lê Lan Đường, đừng ăn nữa.

“Trình Chung sai người tìm đại phu là có việc gì?” Lê Lan Đường vờ như không nghe thấy ẩn ý trong câu nói của Hoàng Từ Lan, chuyển đề tài sang việc khác. Trình Chung là người quản lý Nội vụ phủ, tuy rằng thường ngày cũng sẽ có công việc cần tìm Hoàng Từ Lan thảo luận nhưng cực kỳ hiếm hoi. Lần này hẳn là người cha cửu ngũ chí tôn kia của nàng sai bảo rồi.

“Trình Tổng quản bảo ngày mai sẽ có chiếu chỉ sắc phong được đưa đến phủ, bảo hạ quan ở nhà nghênh tiếp mà thôi” Hoàng Từ Lan cười cười, đưa tay rót cho mình một ly trà, giọng không nghe ra được vui buồn “Thánh thượng thấy hạ quan có công cứu giá, quyết định thăng chức cho làm tổng quản chấp chưởng lục cục, trực tiếp nghe bệ hạ và quý phi an bài” Chuyện này nàng cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao mấy tháng nay ở trong cung, công vụ của lục cục đều đã giao tới tay nàng cả rồi. Quý phi chẳng qua là lâu lâu sẽ hỏi han, nàng cũng sẽ đúng hạn mà sai người đưa sổ sách đến trình báo.

Lại nói đến cái chức Khôn Minh điện Học sĩ kia của nàng hệt như trang sức điểm xuyết, tác dụng cũng không hề nhiều. Lê Cẩm Thương có năng lực học tập vô cùng tốt, nàng đơn giản là chỉ điểm vài chỗ, đưa sách rồi giao bài tập, còn lại đều để vị điện hạ này tự mình nỗ lực chăm chỉ mà đạt được tiến bộ.

Người làm sư phó như nàng cảm thấy thật hổ thẹn biết bao, để học trò tự lực cánh sinh chong đèn đọc sách.

“Chức đó từ lâu đã là của học sĩ ngài rồi, bây giờ chẳng qua là thuận lý thành chương mà thôi” Lê Lan Đường nhìn hộp sứ đựng mứt gừng, sau đó lại nói “Không rõ Hoàng lão học sĩ sẽ mang theo tâm tình gì” Hoàng Quân đã từng có một đoạn thời gian dạy nàng đọc sách, tính nết lão như thế nào nàng không phải không biết. Hơn nữa lão có vẻ rất bài xích việc Hoàng Từ Lan dấn thân vào con đường quan tước, nếu không cũng đã chẳng khất lần thay con gái bao năm như vậy.

Hoàng Từ Lan vào cung làm quan ngũ phẩm đã là một loại giới hạn, lần này lên hẳn tam phẩm, chẳng biết Hoàng Quân sẽ ra sao. Người cha kia của nàng cũng thật biết mưu toan, hẳn là lão nghĩ Hoàng Từ Lan trở thành quan lại cao cấp chốn hậu cung này sẽ lại giúp được không ít việc đi. Bùi Dũng ngoài điện tiền, Hoàng Từ Lan ở hậu cung, quả nhiên là tay sai đắc lực. Hay là nói, lão đang dọn đường giúp người anh thái tử của nàng đây.

“Ông ấy cũng vừa hay tin, có phần không được vui lắm” Hoàng Từ Lan không nghĩ đến Lê Lan Đường lại tốn công phí sức lo lắng cho tâm tình của cha mình, có phần ngạc nhiên. Lê Lan Đường từ khi nào lại biết quan tâm đến cảm nhận người khác rồi?

Lê Lan Đường cũng nhìn ra vài tia nghi hoặc trong mắt Hoàng Từ Lan, vì vậy liền nói: “Hoàng lão là sư phó của ta” Đích thực là như vậy, cho dù thời gian không được dài lắm, lại còn là đứng trước cửa đông cung nghe lén. Lúc đó Hoàng Quân trẻ hơn nhiều so với hiện tại, cả người toát ra khí chất văn nhã điềm đạm giống hệt Hoàng Từ Lan bây giờ. Lão cả ngày đều mang vẻ mặt không biểu cảm, dạy học thì nghiêm khắc, đến cả học trò là trữ quân cũng không lấy làm ngoại lệ mà châm chước. Lão biết nàng hay lén la lén lút đứng bên cửa sổ nghe lén, chỉ đưa mắt nhìn và không nói gì.

Ánh mắt của lão lúc đó, rất thâm trầm và sâu sắc. Tựa như đánh giá, phẩm bình, lại tựa như nhìn gió thổi làm cỏ lay, thanh tịnh không một gợn sóng.

“Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Điện hạ mau đưa tay ra đây” Hoàng Từ Lan vẫn không hề quên công việc cần làm, nhẹ nhàng nhắc nhở Lê Lan Đường phối hợp. Lê Lan Đường có vẻ không thích bị nàng nắn xương cho lắm, dù đã xuống tay rất nhẹ nhưng vị cửu điện hạ này hiển nhiên là chịu đau đến sắp phát cáu rồi.

Nàng cũng quá là khổ tâm, nếu không kiên quyết thì làm sao vết thương kia chóng khỏi được? Rượu này là nàng sai đám nữ quan cấp dưới bên ty Uẩn dùng vỏ cây quế thượng hạng mà ngâm ra rượu thuốc, bên trong còn bỏ thêm vài loại dược liệu khác hỏi thăm được ở chỗ Trần Hải Đình. Mấy hôm nay nàng đã dùng không ít thứ dụ dỗ Lê Lan Đường, vậy mà bà tổ tông ác ma hẹp hòi này vẫn có vẻ không cam lòng đấy.

“Trong vòng một tuần trà phải xong” Lê Lan Đường bắt đầu cò kè. Cảm giác đau kinh khủng này, tốt nhất là nên kết thúc càng sớm càng tốt. Hoàng Từ Lan và cái bình rượu này, cũng nên biến mất càng sớm càng tốt!

“Được, một tuần trà sẽ xong” Hoàng Từ Lan gật đầu sau đó xắn tay áo lên đi vào trong tẩm điện chờ trước. Nàng từ trước đến nay đều không quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác, lại càng không có hành động thể hiện quan tâm quá mức gây phiền nhiễu ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của bất kì ai. Xuất phát từ sự cảm kích và áy náy, Lê Lan Đường vẫn là người đầu tiên nàng chọn lựa tiếp nhận suy nghĩ.

Nàng không thích cảm giác mắc nợ nhân tình của bất kì kẻ nào, Lê Lan Đường lại càng là không thể. Những sự tình dây dưa với vị điện hạ này từ trước đến nay đều khiến nàng bận tâm suy nghĩ, lại không biết nên làm như thế nào mới ổn thoả vẹn bề. Lê Lan Đường là một người cực kỳ mâu thuẫn, hệt kẻ đùa giỡn lắc lư qua lại giữa ranh giới trắng đen đối lập, có lúc giống một đứa trẻ vô tư không bận tâm điều gì, có lúc lại là kẻ giảo hoạt đem tất thảy vạn sự xung quanh mình hoá thành một chuỗi những suy tính, khiến người khác phải khiếp sợ.

Nhưng trong ấn tượng của nàng, Lê Lan Đường lại đơn giản là một con mèo lười nhác vô hại, suốt ngày chỉ biết nằm bên bệ cửa sổ phơi nắng lim dim mắt, không quan tâm đến ai. Con mèo này khi bị người trêu chọc sẽ xù lông giơ vuốt, nhưng chỉ cần được dỗ dành đúng cách thì nó lại trở về vẻ lười nhác vốn có của mình, cực kì vô hại.

Nếu người khác biết được suy nghĩ này của Hoàng Từ Lan, hẳn là sẽ ngạc nhiên đến chết. Nói cửu công chúa điện hạ hiền lành vô hại, chắc chỉ có mỗi Hoàng học sĩ là dám nghĩ như vậy thôi.

Tiếng kêu thanh thuý của rèm ngọc va vào nhau khiến Hoàng Từ Lan thoát khỏi luồng suy nghĩ của chính mình, khẽ dịch mắt sang nhìn Lê Lan Đường đang rề rà bước đến. Trời đã ngả về buổi xế, nắng vàng đượm màu mật ong phủ lên người Lê Lan Đường, hệt như một bức tranh vẽ tố nữ được rắc lên một tầng kim sa quý giá trong nhà một vị đại thần nào đó. Đặc biệt là đôi mắt hệt như hổ phách kia, vô cùng câu nhân.

Vì để tiện thoa thuốc nên ngoại bào đã được cởi ra, trên người nàng chỉ còn lớp trung y đạm hoàng sắc dệt ám văn phượng ổ làm bằng vải sa mềm mại và mỏng nhẹ. Lê Lan Đường lúc ở trong tẩm cung cũng không buồn buộc tóc, mái tóc dài dày mượt đến quá thắt lưng xoã tung bên người, phiêu phù theo từng cử chỉ của nàng.

“Điện hạ tựa vào đây đi” Hoàng Từ Lan chỉ tay vào ghế trường kỷ đã được lót đệm gấm êm ái, khoé môi ẩn hiện nụ cười tà ác. Lần này đến bước quan trọng, nhất định không thể lưu tình rồi!

“Hoàng học sĩ có thấy thanh bảo kiếm kia không?” Lê Lan Đường vừa tựa nửa người lên trường kỷ liền đánh mắt sang thanh kiếm được ngự ban đang treo trên cột điện bên cạnh mình, ánh mắt vô cùng hàm ý.

Ngươi dám làm ta đau, ta rút chốt kiếm chém bay đầu ngươi luôn đó Hoàng Từ Lan!

“Ồ thanh bảo kiếm này nhìn quen mắt thật, hẳn là phẩm chất rất tốt” Hoàng Từ Lan giả ngu ngơ, khẽ gật đầu mà cho bình phẩm: “Điện hạ, phiền ngài vén vạt áo ra” Thiết nghĩ sau đợt này nàng nên bảo người của Thượng công cục may cho Lê Lan Đường vài cái áo bàn lĩnh cổ nhỏ kèm theo bán tí (áo không có tay), cứ mặc giao lĩnh như thế này thực là bất tiện quá.

Lê Lan Đường cũng không nói gì, trực tiếp đem vạt áo phía bên phải kéo xuống, để lộ ra cánh tay trần vốn trắng nõn nay lại có chỗ sưng tấy, cộng thêm vài vệt huyết ứ vẫn chưa tan. Nếu lại chờ tự khỏi, hẳn là không biết mất bao nhiêu ngày. Lê Lan Đường vốn dĩ rất ghét uống thuốc, vì vậy cũng chỉ có thể kiên trì đắp thuốc tiêu viêm tán ứ. Nhưng với bản tính lười biếng kia, ai dám chắc nàng sẽ đúng giờ đổi thuốc?

Hoàng Từ Lan hơi cau mày, trong mắt thoáng qua vài tia đau lòng, sau đó bắt đầu đổ rượu quế ra tay, tiến hành dùng ngoại lực tán vệt huyết ứ. Cái này nàng đã hỏi kĩ Trần Hải Đình rồi mới thực hiện, bây giờ xem ra thực sự có hiệu quả.

“Đau không?” Hoàng Từ Lan mới bắt đầu xuống tay nên lực đạo vẫn còn được tính là nhẹ, vậy mà Lê Lan Đường đã thoáng nhíu mày rồi. Người đối diện kia cũng không buồn đáp lại nàng, chỉ ban cho một cái liếc mắt đầy ai oán.

Ngươi thử đổi chỗ với ta đi rồi biết là có đau không ngay?

“Điện hạ, người vẫn chưa làm lễ cập kê?” Hoàng Từ Lan rất biết đánh lạc hướng chú ý của Lê Lan Đường, nhẹ nhàng hỏi ra một câu. Chuyện này nàng thắc mắc khá lâu vẫn chưa biết nên lên tiếng như thế nào cho phải phép, hôm nay cũng xem như thuận tiện bèn đem ra hỏi luôn.

Theo lý mà nói, nữ tử mười lăm được xem như trăng đến độ tròn đẹp, làm lễ cập kê xong là đã có thể cùng người khác phó ước chung thân đại sự rồi. Gia đình bình dân còn rất nghiêm cẩn tuân thủ, Lê Lan Đường vì sao đến bây giờ vẫn chưa cập kê? Đừng nói là bà tổ tông này lười đi?

“Hoàng đại phu quả nhiên là làm tròn bổn phận giữ gìn lễ nghi hậu cung, rất quan tâm chú ý đến mọi người đấy” Lê Lan Đường hơi cong khoé môi, mở miệng châm chọc “Hoàng đại phu làm sao biết ta vẫn chưa làm lễ?” Hoàng Từ Lan cả năm mười hai tháng đều bày ra vẻ mặt không màng đến chuyện đời việc người, chỉ chú tâm làm thứ mình yêu thích, làm sao bây giờ lại phát hiện chuyện nàng chưa làm lễ? Dù sao những ngày trọng đại, nàng đều vấn trâm rất chuẩn mực, không để ai hoài nghi.

“Ngoại trừ những ngày mặc cung bào đi dự lễ, hạ quan đều không thấy điện hạ vấn tóc bao giờ” Hoàng Từ Lan hơi lắc đầu, giọng vẫn đều đều không mang chút tâm tình nào “Vả lại bên ty Trân đều không có ghi chép việc điện hạ dùng trâm” Thực ra là nên nói nàng chưa bao giờ thấy Lê Lan Đường vấn tóc, cùng lắm đều là dùng ngân ti mà buộc lại vô cùng đơn giản, không bao giờ mang trâm giống các vị công chúa khác.

Đương lúc Lê Lan Đường đang hơi ngẩn người trước sự quan tâm của Hoàng Từ Lan thì bên tay phải lại truyền đến một đợt đau nhói khiến nàng tháo mồ hôi lạnh. Hoàng Từ Lan lặng im không tiếng động nắn lại khớp bả vai cho nàng, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

Đau! Thực sự rất đau!

“Hoàng đại phu có vẻ muốn tận mắt nhìn thanh kiếm kia ra sao rồi” Lê Lan Đường hít vào một hơi khí lạnh để đè ép cảm giác đau đớn kia xuống, cắn răng gằn từng chữ. Ba cân trà cũng không hề đủ bù lại sự thống khổ này nữa rồi!

“Điện hạ, xong rồi đó” Hoàng Từ Lan đặt bình rượu xuống mà lấy khăn ra lau tay, từ tốn đáp “Hai ngày sau hạ quan pha cho điện hạ canh tiêu sưng uống là được, không cần xoa rượu thuốc nữa đâu” Nếu không nói như vậy, Lê Lan Đường hẳn là sẽ rút kiếm chém bay đầu nàng thật, sau đó sai cung nữ khiêng xác ném ra chợ cung làm gương cho thiên hạ.

Lê Lan Đường thử động đậy cánh tay, quả nhiên là thuận tiện không ít, cũng bớt đau đi nhiều. Nàng giãn mi, sau đó đưa tay kéo vạt áo nghiêm chỉnh trở lại, nhàn nhạt nói “Lễ cập kê không cần làm rộn, mỗi mình đại phu đây đến làm chủ lễ là đủ rồi” Nàng biết lễ này quan trọng, là mốc đánh dấu cuộc đời bước sang một giai đoạn mới. Thế nhưng ở cái chốn mà nàng gọi là nơi ở này, lại chẳng có ai quan tâm đến việc đó.

Ngoại trừ Hoàng Từ Lan.

Lễ này thường là mẹ sẽ thay con gái vấn tóc lần đầu tiên, nhưng mẹ nàng mất từ sớm, quý phi thì cũng chỉ là người mẹ trên danh nghĩa, không có bất cứ tình cảm dư thừa nào. Trong mắt người phụ nữ đứng đầu hậu cung kia, nàng là công cụ, là con chó săn được nuôi lớn để hỗ trợ Lê Tranh lên đế vị trong tương lai mà thôi, làm gì có cái gọi là mẫu tử yêu thương?

Nàng không thích nhờ vả để phải chịu ân nghĩa của kẻ khác ban phát, càng không thích điều đó biến thành cái cớ để người khác đàm luận về mình. Hơn nữa, cũng sẽ chẳng ai ở nơi này quan tâm đến việc nàng đã làm lễ hay chưa. Cái họ quan tâm chính là làm sao để gia tăng những đồn đoán nhàn thoại ác ý về nàng, có cơ hội thì đâm một đao, ngáng một chân, châm dầu vào lửa hòng đẩy nàng vào kết cục giống như năm xưa đã từng.

Cái gọi là hoàng nữ được sủng ái, cũng chỉ là các danh hư vinh có thể giết người mà thôi.

“Được rồi, điện hạ cứ báo hạ quan trước một tiếng là ổn thoả thôi” Vốn Hoàng Từ Lan còn định hỏi vì sao điện hạ ngài không mời quý phi hay kính phi đi, nhưng rồi chợt nghĩ đến thân mình là nữ quan tổng quản, cũng có trách nhiệm làm việc này thật.

Vì vậy nàng cũng không đắn đo nữa, gật đầu đồng ý.

_______

HẬU TRƯỜNG

Quần chúng hoàng cung: Hoàng học sĩ không ngại trên người mặc quan bào rườm rà phiền toái, đứng bếp nấu chè cho cửu điện hạ đó. Ôi đúng là khiến người ta cảm động chết~~~

Lâm Đường chủ: Nhã Tuyên!! Em cũng muốn ăn chè hạt sen!!

Liễu Đường chủ: Chè hạt sen rất ngọt, ăn nhiều sẽ bị ngấy. Chị nấu chè đậu xanh cho em.

Cơ Tử Huyên: Tô mỗ cũng muốn ăn chè. Thay vì bón cẩu lương ngập mồm, chư vị có thể cho Tô mỗ ăn chè được không? Một chén nước chè suông thôi cũng được.

Liễu Đường chủ: Cút.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Tác giả đã trở lại với màn phát cẩu lương rồi đây:v Sau drama sẽ là cẩu lương, chư vị hãy chú ý nhé:v

Cẩu lương lần này bao chất lượng, không đẹp mắt không vẽ thành truyện tranh. Chư vị mau chuẩn bị nước uống đi kẻo nghẹn nhé=))))))) Hôm nay tác giả có buổi offline acoustic club nên tác giả xin phép up chương lúc 14h (sớm hơn 1h đồng hồ). Chỉ riêng hôm nay thôi, các ngày tiếp theo vẫn như lịch bình thường nhé. Nếu đi off xong mà thoát ế thì tác giả sẽ bỏ nghề văn chuyển sang hoạt động nghệ thuật luôn đấy =))))))))))))

Có bạn fan hỏi vì sao tác giả lại dấn thân đi vào con đường kén người đọc là viết tiểu thuyết bách hợp, mà còn là cổ đại Việt Nam nữa:v Nếu đổi lại là ngôn tình cổ đại Việt, dưới bút lực đủ mạnh của tác giả cộng với bộ óc chuyên ngành thì nổi tiếng cũng không thành vấn đề gì:v

Tác giả trả lời câu hỏi tại đây luôn nhé:v Vì tác giả thích khai phá những thứ mới mẻ, đồng thời xây dựng cho mình một cái sân vườn để giải toả đam mê, né xa stress thôi chứ nổi tiếng gì tầm này =)))) Tác giả không phải người yêu thích danh tiếng đến vậy :v Tiểu thuyết bách hợp quả thực kén người đọc, cũng có rất nhiều phân loại đáp ứng thị hiếu độc giả. Nếu tác giả thích nổi danh thì đâu có đi cái lối hoang vu heo hút chẳng ai đi là cổ đại Việt Nam này, hơn nữa còn yêu cầu có một kiến thức phong phú về văn hoá, lịch sử, tôn giáo, y học, nghệ thuật các kiểu chứ:v Vì tác giả không muốn khiến độc giả có nhận định sai lầm về nhân vật lịch sử hay là về văn hoá ông cha, nên những gì được đưa vào truyện đều là những ẩn số cần độc giả tự mình lí giải cùng những thứ bình dị và gần gũi nhất có thể. Nhận được những lời động viên từ các độc giả đã là điều tác giả thích nhất rồi:v

Có bạn fan còn bảo đọc truyện tác giả viết dễ bị nghiện, bởi nó trong sáng và điềm đạm ngụ tình, câu văn nhã tình tuy tình cảm nhưng không tục tằng mà còn đáng yêu hài hước kiểu gì ấy=)))))) tác giả bảo lưu ý kiến, ghim ở đây đợi các fan khác vào xác nhận:v:v:v

Và nổi danh á, tác giả kì thực đã thấy mình đủ nổi danh trong đời sống hiện thực rồi mọi người ạ =))))))) từ dạo làm trợ giảng cho giáo sư hướng dẫn đến nay tác giả đã xuất hiện trên cfs trường kha khá lần rồi :)))))) Nổi tiếng rất mệt.

Tác giả kì thực lại quan tâm đến cái gọi là “cuốn sách đầu tiên bạn đọc sẽ ảnh hưởng đến hành vi lựa chọn các cuốn sách tiếp theo”. Khoảng năm 2011-2014 là lúc tiểu thuyết ngôn tình và đam mỹ được xuất bản rầm rộ ở Việt Nam, bách hợp thì vẫn chỉ mãi nằm ở việc tìm đọc trên mạng. Cuốn sách đầu tiên tác giả đọc lúc 13 tuổi đó, là của Minh Hiểu Khê. Chính vì vậy mà văn phong của tác giả, nếu những bạn đã lăn lộn lâu trong chốn giang hồ sẽ nhận xét có chút hao hao của Minh Hiểu Khê: trong sáng và không đi sâu vào những chi tiết xôi thịt, thậm chí là không có luôn:v Tất cả đều chỉ là những biến động về mặt cảm xúc, chân thực nhẹ nhàng. Và thực tế, EQ của tác giả vô cùng thấp=)))))))

Thay vào đó, tác giả mong muốn các bạn độc giả theo dõi bộ truyện này cũng như các cuốn sau sẽ dễ dàng tiếp thu những kiến thức về văn hoá mà tác giả truyền tải, ví như các loại nón, áo, vải, cách xưng hô trong cung đình, thơ ca thi từ phú rồi các loại lễ lộc đơn giản vậy thôi:v Tác giả học quá nhiều nên não cứ lú hết cả, để lên đây cho mọi người nhớ dùm:v Thay vì làm một tác gia chạy theo thị hiếu, tác giả chọn làm một tác gia bình thường không nổi tiếng, lấy viết truyện làm niềm vui nho nhỏ. Chỉ cần có các bạn fan đáng yêu đúng hẹn lại lên viết bình luận tấu hài cùng tác giả là đủ rồi :v

Xá gì một chút tiếng tăm,

Người đi kẻ ở chân tâm mấy người?

Thôi thì vui thú ở đời,

Chỉ cần người hiểu, biết lời tri tâm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16