Từ Lan sau khi về phủ, liền đi thay một bộ đồ mới, rồi im lặng quỳ trong từ đường. Nàng tự biết lần này bản thân đã gây họa lớn, chỉ mong cha có thể nhìn thấy sự hối lỗi nơi nàng mà khoan hồng đại lượng. Nàng cũng không biết đêm qua sau khi nàng say đã xảy ra chuyện gì, chỉ có dự cảm rằng chuyện không hề đơn giản.
Đúng như nàng dự đoán, Hoàng đại nhân quả nhiên là sắp giận đến chết rồi. Một đường từ quán trà về đến phủ, đám hầu đến thở mạnh cũng không dám. Cả đám đều thầm mặc niệm cho tiểu thư của mình, phen này tiểu thư không quỳ trong từ đường hai ngày sợ là lão gia còn chưa nguội giận.
***
Từ Lan quỳ một lát liền cảm thấy chân tê rần, thế là chuyển từ tư thế quỳ sang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm cái bánh xin được trên bàn thờ gia tiên ăn lấy ăn để. Hôm qua đến nay quá nhiều chuyện xảy ra, nàng vẫn chưa có được bữa ăn nào tử tế. Từ Lan có dự cảm cha sẽ cắt nốt bữa cơm tối nay của nàng luôn cho mà xem.
"Từ Lan, con mau ló mặt ra đây cho ta!!" Hoàng thượng thư vừa về phủ đã bộc phát cơn giận, tiếng hét lớn của ông làm cho bầy chim sẻ đang đậu trên tường ngói vội vàng bay đi mất. Cả phủ viện bỗng yên ắng trong phút chốc.
"Phen này thì như Kinh Kha một đi không quay lại rồi" Từ Lan rụt cổ, vội vàng phủi vạt áo đầy mẩu bánh vụn, lau miệng rồi quỳ nghiêm chỉnh trở lại. Nhìn gương mặt đầy vẻ hối lỗi kia, liệu ai nghĩ đến con người vừa xin bánh trên bàn thờ để lót bụng đây?
"Bẩm ông, tiểu thư đang quỳ trong từ đường đó ạ" Giọng Nguyên Thành phá vỡ không gian tịch mịch đến rợn, hắn đương nhiên đã quá rõ hai cha con Hoàng thượng thư trong tình cảnh này sẽ như thế nào rồi. Cũng may chuyện tiểu thư say lướt khướt ngoài bờ sông rồi nhát ma con gái nhà người ta vẫn chưa bị lộ ra....
"Để nó quỳ đi, ta xem nó quỳ được bao lâu" Ánh mắt quắc thước của Hoàng Quân khẽ đảo sang hướng phòng từ đường, môi cười nhạt "Nói với phòng bếp, tối nay nấu món Lý ngư hàm châu" Hoàng Quân tự nhận bản thân ăn muối còn nhiều hơn đứa con gái này ăn cơm, làm sao dễ dàng để nó qua mặt như thế được!
"...vâng ạ" Mi mắt Nguyên Thành giật giật, lão gia đây là đang cố đánh vào nhân tâm! Lý ngư hàm châu là món mà tiểu thư cực kỳ thích! Hơn nữa, mấy cái bánh nhân đậu trong từ đường làm sao có thể so sánh với Lý ngư hàm châu của thím Liên nấu kia chứ! Lão gia, ngài thật cao thâm!
Hoàng Quân phẩy ống tay áo, hướng về thư phòng mà đi. Ông cảm thấy mệt mỏi với sự tình lần này. Thất công chúa bề ngoài tuy rằng không quá quan tâm đến việc mình đang giữ bát tự của nữ nhân khác, nhưng từ nhỏ nàng ta đã nổi tiếng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, sự việc lần này hẳn là còn gì đó ông chưa đoán ra. Vương ma ma lúc tiễn ông về có đề cập đến cửu công chúa càng ngày càng lãnh đạm bàng quan, bà ta xuất cung cùng Thất công chúa đã lâu, làm sao biết được tình trạng của cửu công chúa? Lẽ nào cửu công chúa đã xuất cung đến nhà thăm thất công chúa?
Hoàng Quân đổ mồ hôi. Rốt cuộc con gái nhà ông sao lại động đến hai người có quyền có thế lại đầy thị phi ở Tử Cấm Thành vậy chứ?
***
Bữa cơm tối tại Hoàng phủ hôm nay trôi qua trong không khí đầy căng thẳng.
"Từ Lan, con biết con gây ra chuyện gì không hả?" Hoàng Quân mặt đầy không vui, nghiêm giọng hỏi con gái.
"Cha à, dù sao họ cũng là nhà phú quý, nhưng phú quý không phải sinh lễ nghĩa sao, chuyện đó chắc chắn là cha đã thay con gái giải quyết êm xuôi!! Quả nhiên con gái luôn yêu cha nhất!" Từ Lan vừa đưa đôi đũa sang gắp miếng thịt cá, vừa nịnh nọt cha mình. Nàng cũng thật hết cách với ả nha hoàn này của mình, chuyện tày đình như vậy mà nó cũng dám nói cho cha biết! Cha chắc đã giải quyết xong chuyện đó rồi mới hồi phủ đây mà.
"Hừ, nhà phú quý? Nhà người ta là nhà trả bổng lộc cho ta để ta nuôi đứa con gái chuyên gia gây họa như con đó!" Hoàng Quân tức đến nỗi chùm râu vểnh ngược lên, ông đập bàn làm canh trong chén sứ men ngọc sóng sánh dữ dội.
"Cha à, cha đang đùa con gái ư?" Từ khi nào cha lại thích đùa với nàng vậy? Nhà trả bổng lộc chẳng phải là hoàng thất sao?
"Bà chủ quán trà Thất Thải Vân là thất công chúa đương triều, Lê Bảo Huyền!!" Hoàng Quân gằn từng chữ "Con nghĩ con có thể động vào người của hoàng thất không hử? Cho dù nàng ta có bị trục xuất thì vẫn là con của thiên tử! Con còn đem bát tự của mình cầm nợ cho người ta! Ta thật tức chết vì con mà!"
"Thất công chúa?" Từ Lan trừng mắt, đột nhiên nàng nghĩ tới cô gái ngồi sau tấm bình phong Bách điểu triều phụng, cô ta gọi thất công chúa là chị, nói vậy.....
"Cha, có vị công chúa nào nhìn đương tuổi sắp cập kê, thần sắc rất chi là lạnh nhạt, mắt phượng mày ngài, đeo một cái ngọc bội long phượng vờn châu không?" Từ Lan nhớ lại dáng vẻ cô gái nọ, mô tả một lượt.
"Ngọc bội long phượng vờn châu? Có phải là một miếng ngọc bích viền bọc vàng không?" Hoàng Quân thần sắc sa sầm, liếc mắt sang đứa con gái không hề có ý tứ của mình đang gật đầu trong hoang mang "Thần sắc lạnh nhạt, mắt phượng mày ngài, tuổi chưa lớn lắm.... hừm... đó là cửu công chúa, Lê Lan Đường"
"Lê Lan Đường?! Là vị công chúa mà ai cũng đồn là có nhan sắc chim sa cá lặn, lại có tài thơ văn xuất chúng ư?" Từ Lan trợn tròn mắt, cái con người mặt không cảm xúc lại hay dùng đôi mắt phượng để lườm nàng là cửu công chúa nổi danh hay chữ à? Còn cái người rặt mùi con buôn ham lợi là thất công chúa từng vì chống lại lệnh ban hôn mà bị đuổi khỏi cung á?
Từ Lan buông cái thìa trên tay xuống, hai tay ôm đầu. Sao thế giới bên ngoài hoàn toàn không giống nàng tưởng tượng gì cả vậy?
"Cha, vậy bây giờ... con phải làm sao?" Mặt Từ Lan đầy u ám, lòng sớm đã xoắn lại như bó tơ vò.
"Con còn mặt mũi để hỏi ta à?" Hoàng Quân nghiến răng, véo tai đứa con gái chuyên gây họa của mình "Mau tìm cách xin lại bát tự và xin lỗi cho tử tế!!!" Ông sắp tức chết với đứa con này rồi! Gây chuyện khắp nơi, đúng là sợ thiên hạ không loạn mà!
***
Sáng sớm hôm sau, kết thúc buổi chầu sớm.
Hoàng Quân bước ra cửa cung cùng với mấy ông bạn già, vừa đi vừa than vãn "Kể ra các ông đã sớm có cháu chắt, còn mỗi tôi đến giờ vẫn chưa gả được đứa con bất hiếu ở nhà đi nữa là...."
Công bộ Thượng thư Đặng Thúc vuốt râu cười ha hả "Con bé Từ Lan nhà ông nào có giống như con gái nhà người khác? Nó thiên tư thông minh, từ nhỏ đã giỏi ca từ thi phú, ông không cho nó làm nữ quan kể ra đã là uổng phí rồi" Đặng thượng thư vẫn còn chưa quên việc mặt già của mình méo xệch khi bị con nhóc tì Từ Lan lừa đi trăm lạng bạc đâu.
"Ông Đặng nói đúng đấy" Trần thị lang của Hộ bộ gật gù mạnh làm cánh chuồn bên mão ô sa có phần lung lay "Con bé Từ Lan nhà ông mà cho làm nữ quan thì sẽ không hề kém cạnh bà Nguyễn thị, phu nhân của ông Ức Trai đâu" Ông còn từng thấy nó đi bán tranh thư pháp phỏng tác kiếm tiền ở phố nam kìa...
"Tôi chỉ muốn nó gả cho nhà bình thường, bình đạm mà sống không cần suốt ngày lo âu" Hoàng Quân lắc lắc đầu, buông thõng ống tay áo giấu đi cây hốt ngà "Hoàng cung là chốn mà chỉ cần vào thì sẽ không còn lối ra, tôi chả mong nó vào đấy"
Lúc mấy lão quan sắp ra đến cổng cung thì một cung nữ xuất hiện sau lối rẽ. Sau khi cúi người hành lễ, ả ta cất giọng nhỏ nhẹ "Nô tì là người trong cung Kiến Ninh, cửu công chúa trong lúc xem sách có chỗ không hiểu nên viết ra giấy đưa đến Hoàng đại học sĩ, mong ngài giải đáp giúp công chúa ạ" Nói đoạn, hai tay nàng ta dâng lên một tờ giấy nhỏ, hướng về phía Hoàng Quân.
"Được rồi, ngày mai ta sẽ có lời giải đáp cho cửu công chúa. Ngươi mau đi về phục mệnh đi, ngày mai sang Đông các lấy kết quả." Hoàng đại học sĩ gật đầu, đoạn đưa tay cầm tờ giấy nhét vào ống tay áo.
"Vậy nô tì xin cáo lui" Nô tì nọ nhanh chóng rời đi, trên môi mỉm cười nhẹ nhàng. Ả đã đạt được mục đích rồi.
Đối với chuyện Hoàng đại học sĩ được các hoàng tử và công chúa nhờ chỉ giải, Đặng Thượng thư và Trần Thị lang không lấy làm lạ, nên cũng chẳng mảy may để tâm, chỉ xem như chuyện vụn vặt.
Nhưng Hoàng Quân thì khác. Chỉ cần liên quan đến cửu công chúa thì quá nửa là có liên quan đến đứa con gái bất hiếu của ông rồi. Đứa nô tì kia vừa nhìn ông đã nhận ra, nó là nô tì nhất đẳng thiếp thân bên người cửu công chúa, tên Phong Lan. Cửu công chúa từ nhỏ tư chất thông tuệ hơn các anh chị em, thư các hoàng gia sớm đã bị nàng đọc hết, thì thử hỏi còn gì cần nhờ ông chỉ điểm đây? Hơn hết cửu công chúa vốn thân cận với thất công chúa, nên tờ giấy này xem xong phải hủy ngay để không lưu lại mầm họa về sau. Chuyện bên thất công chúa vẫn chưa giải quyết xong, nay còn thêm bên phía này...đúng co câu họa vô đơn chí mà!! Nội tâm của Hoàng đại học sĩ cảm thấy cực kỳ ưu phiền.
***
Về đến phủ, Hoàng Quân không vội thay quan phục mà ngồi trong thư phòng lật giở tờ giấy kia ra xem. Điều ông không thể ngờ được chính là trong giấy ghi bát tự của Từ Lan con gái ông, kèm theo dòng chữ thanh mảnh: Bổn Công chúa nhận bát tự này từ tay thất tỷ, tuy rằng quý giá nhưng đối với ta lại không có tác dụng gì. Lại trộm nghĩ Hoàng đại học sĩ hẳn là có lòng muốn chuộc về, nên nay bổn công chúa mượn hoa kính Phật, để ngọc Bích lại về nước Triệu.
Hoàng Quân tay run rẩy châm lửa đốt tờ giấy, lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ cửu công chúa đã biết chuyện con gái ông giả trai rồi?? Nếu không sao nàng ta lại ám chỉ như thế? Lại còn thiện tâm gửi lại bát tự mà không hề yêu sách gì? Hay là cửu công chúa đã nhìn thấy vật gì đó chứng minh thân phận của Từ Lan nên mới sai nô tì chỉ đích danh Hoàng phủ? Còn thất công chúa, sao nàng ta lại đưa bát tự của Từ Lan cho cửu công chúa?
Càng nghĩ càng không vui, ánh lửa leo lét từ tờ giấy đang bốc cháy chiếu lên gương mặt của Hoàng Quân, trông khó coi đến tợn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)