Bẵng đi cả tháng từ sau đợt hội tranh, Hoàng Từ Lan không hề gặp được Lê Tranh cùng Lê Lan Đường. Hai vị điện hạ này như mất đi tung tích, lặn tăm không sủi bọt. Hoàng Từ Lan dạo gần đây đều ở trong phủ nhàn nhã, cũng chẳng buồn bước chân ra đường. Nàng mơ hồ đoán ra phong ba đang ngầm nổi lên, nếu biết được sẽ đủ khiến bản thân kinh hãi thất sắc.
Trời sắp vào hè, không khí thêm phần khô nóng khó chịu khiến lòng người khó tránh khỏi cảm giác bức bối. Từ Lan ngồi trong đông phòng nhìn ra cửa sổ, từng làn gió nhẹ từ hồ sen thổi tóc mai của nàng bay bay. Đôi mắt đen tuyền như huyền ngọc kia khép hờ, không mang một chút tâm tình nào. Bất động.
Mấy con chim vành khuyên đậu trên bệ cửa sổ chẳng hề sợ hãi mà nhảy đến chỗ bàn tay của Hoàng Từ Lan, bên trên đó hẵng có mấy hạt gạo trắng.
“Tiểu thư, có Lý Ngọc Hàm tiểu thư đến gặp người” Kim Phượng đứng ngoài cửa thông báo, cũng không hề tiến vào bên trong.
“Mời Lý tiểu thư qua đại sảnh, ta sửa soạn xong sẽ sang ngay” Hoàng Từ Lan nâng tay gãi cái diều căng tròn của mấy con chim, ngữ khí nhẹ nhàng tựa hồ không để tâm lắm. Lý Ngọc Hàm sao hôm nay lại đội nắng đến đây nhỉ? Hẳn là có việc gì muốn nhờ nàng chăng?
“Tiểu thư, ông lớn đang cùng Bùi đại tướng quân bàn chuyện ở đại sảnh. Nếu bây giờ hẹn Lý tiểu thư, e rằng không phải phép lắm” Kim Phượng nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Vậy thì mời Lý tiểu thư sang đông phòng này đi” Từ Lan chép miệng, suy nghĩ một chút liền ứng tiếng. Thiết nghĩ nếu Lý Ngọc Hàm và nàng để quen nhau từ bé đúng như lời Bùi Dũng nói, vậy thì chuyện này cũng không phải điều gì quá kì cục, cứ quyết định vậy đi cho xong. Dạo này nàng rất lười phải suy nghĩ.
“..Vâng” Kim Phượng hơi ngẩn ra rồi mau chóng rời đi. Không gian trong đông phòng lại chìm về tĩnh lặng. Mấy đợt gió mát thổi qua cửa sổ, làm bức tranh còn chưa khô mực đang trải trên bàn sách rơi xuống đất. Bên trên tờ giấy mỏng manh vẽ một gốc lan đang bám vào đá, thân cây mảnh dẻ yếu ớt nở đầy những đoá hoa kiều diễm. Góc trái là mấy hàng chữ tú lệ ghi lại bài thơ ‘Hoa phi hoa’ của Bạch Cư Dị:
“Hoa phi hoa,
Lộ phi lộ.
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
Khứ tự triều vân vô mịch xứ!”
......
Lý Ngọc Hàm có cảm giác Hoàng Từ Lan trước mặt mình đã trở nên xa lạ so với người nàng từng tiếp xúc trong quá khứ.
Thuở bé, Hoàng Từ Lan là người rất hiếu động, nhiệt thành giống như một mặt trời nhỏ làm nàng cảm thấy bị thu hút đến mức hãm sâu vào lúc nào không rõ. Nhưng sau ngần ấy năm, Hoàng Từ Lan lúc này lại hệt mặt hồ yên ả, không hề lộ ra phần tâm tư nào.
Nhìn Hoàng Từ Lan chống tay lên má ngồi bên cửa sổ, bên cạnh là mấy con chim vành khuyên đang líu ríu, Lý Ngọc Hàm có chút sững sờ nhưng rồi rất nhanh bị chua chát vùi lấp. Bởi Hoàng Từ Lan không hề nhớ gì đến nàng, chính Bùi Dũng đã xác nhận việc đó. Ôm bao tâm tư, trải qua rất nhiều năm tháng cuối cùng vẫn là không hề có kết quả thực khiến người ta thấy lòng chua xót vạn phần. Nhưng chua xót hơn cả chính là tâm tư của Hoàng Từ Lan chẳng hay đã trôi đến nơi nào, không biết nàng đã đứng được một lúc.
Lý Ngọc Hàm cụp mi mắt, nhìn xuống sàn nhà được lát đá thì phát hiện bức tranh vừa nãy rơi xuống đất. Vươn tay nhặt lên, Lý Ngọc Hàm mỉm cười đánh tiếng: “Hoàng tiểu thư có thú vui thật thanh nhã, vẽ tranh thưởng cảnh”
Tiếng của Lý Ngọc Hàm đánh động đến đám chim bên cửa sổ, khiến chúng đập cánh bay đi mất. Từ Lan biết nàng ta đã đến bèn nở nụ cười, đứng dậy đi đến bàn gỗ đã sớm được chuẩn bị trà, vừa đi vừa nói: “Lý tiểu thư đến khi nào sao không lên tiếng, ta cũng thật thất trách, để tiểu thư chờ lâu”
“Không lâu, chỉ là vừa vặn thấy tiểu thư đang ngồi cho chim ăn thôi’ Lý Ngọc Hàm mỉm cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp như ngậm ý cười: “Tranh này là tiểu thư vẽ sao?” Vừa nói vừa đưa bức tranh kia ra.
“Nhàn rỗi vô sự nên ngẫu hứng vẽ nguệch ngoạc thôi. Khiến tiểu thư chê cười” Từ Lan vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, vô cùng khách sáo. Bùi Dũng đùa nàng sao, nàng rõ ràng là đâu quen Lý Ngọc Hàm! Lục lọi kí ức mất mấy ngày vẫn không tìm ra được đoạn thời gian giống như lời hắn kể!
“Tiểu thư lại khiêm tốn rồi. Bút pháp này tốt đến mức ta còn phải kinh ngạc đấy” Lý Ngọc Hàm nhẹ nhàng phản bác.
“Chẳng hay hôm nay tiểu thư sang đây tìm ta có việc gì?” Từ Lan cũng không vòng vo nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính. Dạo này nàng thật sự không có mấy phần hứng thú cùng người khác tán gẫu.
“Hôm trước Bùi Thống lĩnh có sang nhà ta trò chuyện một lát” Lý Ngọc Hàm nhẹ nhàng nói ra, mắt nhìn từng biểu cảm trên mặt người đối diện: “Chuyện lúc ấu thời nàng thật sự không nhớ chút nào sao, Từ Lan?”
“Lý tiểu thư thứ cho ta không phải, nhưng thật sự ta không hề nhớ được những năm tháng đó đã xảy ra chuyện gì” Từ Lan có phần ngạc nhiên trước sự thay đổi xưng hô của Lý Ngọc Hàm, nhưng vẫn bình thản mà đáp, mặt lộ ra vài phần áy náy “Nếu quả thật đúng như Bùi Dũng nói, ta xin tạ lỗi về những hành động dại dột đã từng gây ra” Giọng nói vẫn đều đều bao hàm cả áy náy cùng khẩn thiết, nhưng đối với Lý Ngọc Hàm lại chính là từng nhát búa đánh tan những mộng cảnh được bản thân gầy dựng lên bao năm nay.
“Thật sự là không nhớ?” Lý Ngọc Hàm phát hiện bản thân có chút cố sức khi nói ra mấy chữ này, trong lòng dâng lên cảm giác bi ai đến khó tả. Hơn mười năm chờ đợi, hơn mười năm vùng vẫy trong cái tổ chức bí ẩn kia để tìm kiếm tung tích Hoàng Từ Lan, cuối cùng chỉ có thể nhận được kết quả này thôi sao?
“....” Từ Lan không nói nữa, chỉ gật đầu. Nàng đương nhiên nhìn thấy sự bi ai chất đầy trong mắt Lý Ngọc Hàm, nhưng lại không thể lý giải được vì sao đối phương có thể vì một câu nói mà bi ai đến như thế.
“Thiết nghĩ Hoàng tiểu thư đã biết thân phận thật sự của ta rồi nhỉ?” Sau một thoáng im lặng đầy gượng gạo, Lý Ngọc Hàm lại lên tiếng. Tuổi nhỏ vô tri, năm xưa nàng vẫn ôm mộng Hoàng Từ Lan sẽ vì cái thân phận này mà thân cận hơn với mình, đến nay xem như đã rõ kết cục.
“....Đã biết” Hoàng Từ Lan trầm ngâm, sau cùng vẫn lên tiếng: “Lý tiểu thư dù sao cũng là bậc anh tài ở kinh thành, thân phận này coi như là rất tương xứng, hoàn toàn không có chút gượng ép nào. Ta lấy làm mừng thay cho tiểu thư” Nàng nói ra suy nghĩ của mình, dù sao người này cũng không nên gây phật lòng. Thiết nghĩ nếu Lê Tranh nhận được sự ủng hộ của Cẩm Lý Đào Nguyên, ngôi vị cửu ngũ chí tôn trong tương lai đã là nắm chắc mười phần rồi. Nếu đã không thể giúp được hắn, thì nàng sẽ tận lực không tạo thêm phiền hà.
“Ta biết Hoàng tiểu thư đứng về phía thái tử. Dù gì thì đứng về ngài ấy quả là quyết định chính xác rồi” Lý Ngọc Hàm tay nâng tách trà, giọng đã lấy lại bình tĩnh như mọi ngày. Nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ, chỉ cần Hoàng Từ Lan mở miệng muốn Cẩm Lý Đào Nguyên đứng về phía thái tử, nàng cũng sẽ mau chóng giúp nàng ấy toại nguyện.
Bằng bất kì giá nào.
“Cũng không phải là chính xác hay không, ta với Đông cung điện hạ chẳng qua là chỗ bạn bè mà thôi. Phận nhi nữ không nên ôm tham vọng nhúng tay vào mấy việc trên sân rồng, hơn nữa Hoàng phủ trước nay luôn trung lập” Hoàng Từ Lan làm sao biết được tâm tư đang xoay chuyển trong lòng Lý Ngọc Hàm, chỉ nhẹ nhàng nói ra mối quan hệ giữa nàng và thái tử. Nàng ngay từ đầu đã luôn muốn được sống thanh nhàn, phú quý tiền tài danh vọng chẳng qua là mấy thứ ngoài thân chẳng đáng kể tới. Quen biết Lê Tranh cùng với Lê Lan Đường chỉ là vấn đề ngoài ý muốn, cả kinh thành này có ai không biết nàng không thích cầu cạnh, bám chân người phú quý.
Câu nói của Hoàng Từ Lan như hồi chuông khiến Lý Ngọc Hàm sực tỉnh. Hoàng Từ Lan quả thật chẳng phải người màng đến vinh hoa phú quý, nếu không sao có thể hết lần này đến lần khác từ chối vào cung làm quan được. Chưa kể nếu nàng ấy có tâm muốn cầu cạnh thái tử, vào cung làm quan chẳng phải là giúp thái tử thêm phần trợ lực không hề nhỏ hay sao?
“Là ta đoán sai, mong Hoàng tiểu thư chớ để tâm” Lý Ngọc Hàm cười khổ nói ra. Xem ra bao năm nay nàng đều là phí công vô ích, sai ngay từ bước đầu tiên khi không hiểu được tâm tư của Hoàng Từ Lan.
“Lý tiểu thư chớ nói vậy, dẫu sao thì hai ta với thái tử đều tính là chỗ quen biết. Tuy là hướng đi khác nhau nhưng suy cho cùng vẫn là thấy hoạn nạn thì giúp đỡ. Ta chỉ mong một đời yên ả, nên nếu may mắn thì cả đời sẽ không gặp hoạn nạn to tát phải phiền lòng bằng hữu, nhưng thái tử thì không như vậy. Nếu Lý tiểu thư coi thái tử là chỗ bằng hữu, ta cũng mong tiểu thư sẽ đưa tay ra đúng lúc”
Nghe Hoàng Từ Lan khéo léo đưa đẩy, Lý Ngọc Hàm tâm can đều thấy tê dại đắng ngắt. Từ Lan ơi Từ Lan, vì sao nàng hiện tại lại có thể lạnh nhạt với người khác đến như vậy đây? Nàng hết lòng quan tâm đến tương lai cùng an toàn của thái tử, nhưng vì sao lại không thể là ta? Nàng có thể quan tâm toàn bộ người hầu trong phủ, nhưng tại sao lại không thể chia sớt cho ta một phần trong đó? Ta đã làm gì sai để khiến nàng phải xa cách ta đến như vậy?
“Dù sao ta cũng chỉ là một người hữu danh vô thực, chuyện trong Cẩm Lý Đào Nguyên không đến lượt ta nhúng tay” Lý Ngọc Hàm thở dài, sau đó nở một nụ cười khổ, có phần chua chát mà cất lời. Nàng bây giờ đang rất ghen tị với thái tử, thậm chí có ý nghĩ thiết lập kế hoạch đem thái tử dồn vào chỗ chết. Nhưng phải chăng nếu nàng làm như vậy, Hoàng Từ Lan nhất định sẽ oán hận nàng cả đời?
“Cũng đã muộn, ta xin phép cáo từ” Lý Ngọc Hàm nhìn bầu trời ngả về chiều, đứng dậy rời đi.
“Để ta tiễn tiểu thư ra cổng” Từ Lan gật đầu, cũng đứng dậy đi sau Lý Ngọc Hàm, dẫn nàng ta ra cổng lớn.
.....
“Vừa nãy ta quá phận, mong tiểu thư đừng trách” Từ Lan đưa Lý Ngọc Hàm ra đến cổng, cuối cùng nhẹ giọng nói ra một câu.
“Là ta không phải trước, chiếm dụng nhiều thời gian của tiểu thư như thế” Lý Ngọc Hàm cười nhẹ, nụ cười mang theo chút bi ai khó tả: “Ta hy vọng tiểu thư có thể coi ta như thiên kim nhà họ Lý chứ không phải là thân phận kia. Cáo từ”
Hoàng Từ Lan chắp tay sau lưng, trầm ngâm nhìn theo bóng kiệu của Lý Ngọc Hàm dần rời đi xa, trong lòng nổi lên tư vị khác lạ. Cố nhân ơi cố nhân, thân phận này của người thực khiến khoảng cách giữa hai ta đã xa lại càng thêm xa.
***
Lại nhìn bóng câu từ từ trôi qua thêm được mấy bận, bỗng một hôm Hoàng Quân vừa về đến nhà liền nổi giận. Từ Lan nghe đám gia nhân trong phủ thuật lại, vội bỏ chiếc lọ nhỏ đựng đầy sâu cho mấy con chào mào nàng nuôi xuống, xoay người sang đông phòng của Hoàng Quân.
“Cha, rốt cuộc là có chuyện gì khiến người bực bội đến như vậy?” Từ Lan nhìn Hoàng Quân trên người mặc công phục, nhận ra hôm nay là ngày rằm. Xem ra là có vấn đề không nhỏ thật rồi đây?
“Hôm nay trên triều, hữu Thị lang bộ Lại kiến nghị tổ chức tuyển tú” Hoàng Quân bực bội nhưng vẫn nói ra, bởi chuyện này có liên quan đến đứa con gái yêu của lão “Hắn còn kiến nghị với hoàng thượng, để con vào cung làm quan” Năm vị trí đầu của nhóm anh tài Thăng Long hiện nay chỉ có mình Từ Lan nhà hắn là nữ tử xuất thân ngoài hoàng tộc, rất thích hợp để vào cung làm nữ quan chưởng quản lục cục. Bởi vậy mà dù hắn đã lần lữa hết lần này đến lần khác, vẫn có không ít người trong đám quan lại hướng về hoàng đế nhắc tới chuyện này. Lại thêm con gái hắn có biểu hiện vô cùng xuất sắc hôm yến Nguyên Tiêu, bệ hạ vừa lòng nhưng may là vẫn tôn trọng quyết định của hắn.
“Đã bao lần bị khước từ mà vẫn không chịu bỏ qua sao?” Hoàng Từ Lan cười nhạt, tay gõ nhịp trên cạnh bàn. Quả thật nàng lại bị nhắm tới rồi đây. Ẩn thân tốt như vậy kia mà....
“Đến nay đã hơn chục lần, nếu dễ bỏ qua thì đã không như vậy rồi” Hoàng Quân hừ lạnh. Trong bụng vẫn một cục tức không có chỗ xả.
“Cha cũng đừng tức giận mà làm gì, nghĩ đến thì hẳn là hữu Thị lang đang tìm thêm cho thái tử một trợ lực mà thôi. Nhưng nếu con gái không muốn, ắt hẳn thánh thượng cũng sẽ nhân nhượng, nếu không thì nhà chúng ta đã không khất lần được nhiều năm như thế rồi” Hoàng Từ Lan phẩy tay, cầm bình trà lên châm cho Hoàng Quân, thản nhiên như không mà nói.
“Từ Lan, cha nhất định sẽ không để con phải vào cung” Hoàng Quân nhìn đứa con gái hiểu chuyện của mình, cơn giận đã vơi quá nửa: “Cả đời cha không có nguyện vọng gì to tát ngoài việc mong con luôn bình an vui vẻ” Chuyện đau lòng năm xưa lại lần nữa được gợi lại, nếu đã không thể bảo vệ người vợ lão yêu nhất thì bây giờ nhất định phải bảo vệ được đứa trẻ này.
“Trừ phi con tự nguyện, bằng không sẽ không ai ép được con vào cung” Nữ quan đứng đầu lục cục sao? Nàng chính là không muốn bản thân bị cuốn vào tranh đấu hậu cung đầy vô nghĩa kia. Mỗi mình Lê Lan Đường thôi đã khiến nàng không hiểu ất giáp gì, nếu ngày ngày phải nhìn mặt bao nữ nhân của hoàng đế mà đoán ý chẳng phải mệt mỏi lắm sao?
“Lại sắp đến Đoan Ngọ, năm nay hoàng thượng đặc cách cho mời quan lại từ tứ phẩm trở lên được mang thân nhân đến dự” Hoàng Quân xếp hai tay lại để bên bụng, không ngại nói ra mấy sự kiện sắp tới.
“Lại đến yến nữa rồi?” Từ Lan bày ra vẻ mặt ngao ngán. Nghĩ đến lại phải giáp mặt Lê Lan Đường, nàng có chút do dự không quyết. Lần trước Lê Lan Đường vô cớ nổi giận với nàng, nếu nay lại gặp thì nàng ta có cho người lôi nàng ra đánh mười mấy trượng không?
“Nếu con không muốn đi, ta sẽ thay con cáo ốm” Hoàng Quân nhìn con gái lộ ra chán ngán, biết nó không muốn đi nên liền ứng tiếng nói. Mà trong lòng hắn cũng muốn đứa con gái chuyên gây hoạ này ở nhà để tránh gây chuyện phiền phức.
“Để con suy nghĩ hết đêm nay rồi báo lại cho cha sau. Dù sao cũng là chuyện quan trọng” Từ Lan hơi trầm ngâm rồi đưa ra đáp án. Nàng hiện tại đang là tâm điểm bị bàn tán trên triều, nếu không cẩn thận ắt hại nhiều hơn lợi. Bây giờ chỉ còn cách tuỳ cơ ứng biến, cẩn thận từng bước đi đợi chuyện này lắng xuống rồi hẵng hay.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)