Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 105: BÀ TA ĐÁNG CHẾT CẢ VẠN LẦN!

934 2 2 0

Đến chiều ngày hôm đó quả nhiên xảy ra chuyện lớn.

Đoàn người từ hành cung vừa trở về thì gần như ngay lập tức Hoàng Từ Lan bị gọi sang cung Trường Lạc, còn chưa kịp hỏi thăm xem Lê Lan Đường đã về đến tư cung hay chưa thì cung nữ bên quý phi đã thúc giục nàng mau chóng qua bên kia, không hề để cho có thời gian nấn ná.

Hoàng Từ Lan tuy không phải người nhạy cảm trước những biến đổi nhưng lần này quý phi bỗng dưng ra hành động gấp rút đến mức này, vậy thì chỉ có thể giải thích bằng hai lí do xác đáng: Thứ nhất, bà ta đã tìm thấy được kẽ hở để giành thế thượng phong trong cục diện tranh đấu đã phơi bày ra trước mắt người khác này; thứ hai, bà ta đã mắc phải sai lầm gì đó nên cần nhanh chóng thủ tiêu tránh để Minh phi biết được rồi lợi dụng việc đó.

Nhưng thiết nghĩ là khả năng thứ nhất sẽ cao hơn. Bởi vì hiện tại bà ta cũng không có quá nhiều e ngại trước việc Minh phi tạm thời đắc thế, bởi bà ta sẽ nghĩ đấy là sông có khúc người có lúc. Minh phi vui vẻ được hôm nay nhưng đến mai có còn vui vẻ hay không thì vẫn chưa thể xác định được, bởi vì sau cùng kẻ có quyền lực tối thượng ở hiện tại vẫn là quý phi.

Trước khi đi Hoàng Từ Lan có đánh mắt ra hiệu cho Trần Thức, sau đó mới rũ tay áo dời gót theo sau đứa cung nữ ở bên cung Trường Lạc. Trần Thức chỉ hơi ngẩn người ra một lát rồi gật đầu, sau đó đợi thượng cấp đi khuất mới rảo bước chạy sang cung Kiến Ninh tìm Lê Lan Đường.

Không ngờ vừa định rẽ ngoặt hồi lang thì đụng phải Liễu Nhã Tuyên cũng đang vội vội vàng vàng như phải bỏng, hai người trố mắt nhìn nhau một lát với ý dò rồi sau đó Trần Thức mới lên tiếng hỏi: “Cửu điện hạ đã về tư cung chưa? Tổng quản sai ta sang bên ấy hỏi thăm đây”

“Vẫn chưa, ngài ấy vừa về đến cổng lớn đã có người bên cung Trường Lạc đến truyền khẩu dụ của quý phi, vì vậy bèn rời đi rồi” Liễu Nhã Tuyên lắc đầu, đảo mắt nhìn xung quanh xem còn ai khác đang lảng vảng hay không rồi mới nhỏ giọng nói “Nom bà ấy đang có chuyện cần kíp, khó nói được sẽ có kết quả gì” Liễu Nhã Tuyên vẫn nhớ đến gương mặt không có lấy một điểm bất ngờ của Lê Lan Đường vừa nãy. Bởi chuyến đi này nàng không đi theo xa giá nên không biết được đã có chuyện gì xảy ra, con bé Uyển Kiều thì luôn miệng bảo lúc ấy Hoàng Từ Lan cũng hiện diện tại đó, vì vậy cho dù hai người không nhúng tay vào thì chuyện vẫn có thể kết thúc trong êm đẹp.

Lắm thầy thối ma, chỉ sợ nếu càng đông người tham dự sẽ càng dẫn đến cục diện khó lòng kiểm soát hơn. Nếu đã có Hoàng Từ Lan ở đó thì hẳn là cũng chẳng phải vấn đề khó lòng giải quyết, nhưng dù sao cũng vẫn cần phải xem tình huống bên cung Trường Lạc, nếu thật sự chuyện phức tạp thì lúc đó ra tay cũng chưa muộn vậy.

Quan trọng là phải bảo trì được an toàn cho Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường, nếu hai người này xảy ra chuyện cùng một lúc thì Cẩm Lý Đào Nguyên sẽ không thể tiếp tục duy trì cán cân ở vị trí quân bình được nữa. Đám người đang nấp trong bóng tối kia chỉ cần xuất đầu lộ diện thì chốn này ngay lập tức sẽ thành biển máu núi thây.

“Tổng quản cũng đã sang bên ấy rồi, như vậy thì chẳng cần lo nữa đâu” Trần Thức nghe xong bèn gật đầu phẩy tay “Ta và ngươi xem như đã hết trách nhiệm, bây giờ ngươi có dự tính gì chưa?”

“Dự tính? Còn có thể là dự tính gì nữa” Liễu Nhã Tuyên cười nhạt, đương nhiên là đã hiểu được hàm ý bên trong câu nói của đối phương cùng vẻ mặt từ nãy đến giờ vẫn mang vẻ dò xét kia “Tất nhiên là đi nghe ngóng xem chuyện gì rồi. Bát cơm manh áo của lũ cung nữ nhất đẳng và nữ quan lục cục chúng ta đều có liên can mật thiết với sự khang vinh nơi các vị cung chủ, vinh hay nhục đều câu phần đấy thôi. Thờ Phật thì được ăn oản của chùa, nếu không rành rọt chỉ e là sớm sẩy chân ngã vực, chẳng sớm thì muộn khó lòng thoát được cả kiếp. Trần Trưởng ty chỉ e còn hiểu rõ điều này hơn cả ta ấy chứ nhỉ? Hà cớ còn dò xét” Cô ả Trần Thức này nào đâu phải người đơn giản. Cả cái ty Thiện thị phi hỗn tạp lại đông người đến như thế nhưng được sắp xếp trật tự đâu ra đó dưới tay cô ả, vậy thì cái vẻ vô hại này chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài để tránh bị người khác để vào trong mắt ấy mà thôi.

“Phải phải, chuyện nghe ngóng này nếu không giao cho Thượng thực cục bọn ta thì thật là không chí lý chí tình tẹo nào cả rồi” Trần Thức cũng cười nhạt đáp, hiển nhiên là rất đồng tình với câu nói vừa rồi của Liễu Nhã Tuyên “Đi thôi, đến trễ là chẳng còn nghe được điều gì nữa đâu”

Ta muốn xem xem, quý phi có thể khuấy nên đợt sóng gió gì to lớn đủ để nhấn chìm Minh phi đây. Chỉ e bà ta có tâm nhưng chẳng có sức, hại ta kì vọng một phen rồi lại thất vọng ấy thôi. Đám cung nhân ở cái chốn hậu cung này rặt phường nhơ nhuốc kinh tởm nhưng thích ra vẻ đạo mạo tử tế, thật khiến người ta chướng mắt. Minh phi, sự việc tàn nhẫn năm đó e rằng bà đã sớm quên nhưng không có nghĩa ta cũng như vậy.

Bà, đáng chết cả vạn lần.

***

Cung Trường Lạc.

Quý phi ngồi trên ghế, mặt mũi cả giận mà chỉ tay vào Lê Lan Đường đang quỳ trên sàn điện nói: “Lan Đường, con mau giải thích cho ta nghe, chuyện của thập nhất hoàng nữ là như thế nào? Là do con làm đấy ư?”

“Không phải con” Lê Lan Đường cười nhạt, nhún vai đáp “Chẳng lẽ vì con xuất hiện đúng lúc nó ngã lăn xuống sơn đạo nên người cứ đinh ninh là con làm? Mẫu phi, người nói vậy con rất đau lòng đấy ạ”

“Vậy mau nói cho ta nghe, vì sao nó lại ngã xuống sơn đạo như thế? Một đám người lại mải mê rong chơi không để ý đến đứa nhỏ đi cùng, nếu không cấp cứu kịp thời thì chẳng phải là hoàng thất chúng ta lại tổn thêm nhân khí nữa hay sao?” Quý phi hùng hồn đập tay lên bàn tạo uy, khiến không ít người trong đám cung nhân chột dạ len lén đưa mắt nhìn sang nơi khác.

“Điều này người chẳng phải nên hỏi mẫu phi của nó cùng đám cung nữ, nội thị sẽ nhận được câu trả lời thích hợp hơn sao? Cớ gì người lại hỏi kẻ vô can rất có lòng thương cảm cứu máu mủ ruột rà trong lúc nạn tai là con kia chứ?” Lê Lan Đường tiếp tục nhún vai đáp, không chút sợ hãi nào trước vẻ giận dữ của bà phi đứng đầu hậu cung. Chuyện nàng vì cứu em gái mà không ngần ngại chém chết tên cấm vệ không vâng lời có rất nhiều người có thể làm chứng, bà ta có thể bẻ nặn cho nó vuông tròn tuỳ thích cũng chẳng phải sự đơn giản nói là làm được ngay tức khắc.

“Con còn dám nói! Nếu không phải con đuổi hết đám cấm vệ đi sang chỗ xa xôi thì nó đã không xảy ra cơ sự như vậy rồi!” Quý phi đập bàn tức giận trước sự thản nhiên của Lê Lan Đường, vẫn còn đang định nói thêm thì đã thấy bóng áo lam nhà Phật của Trình Uyển xuất hiện bên bục cửa, nom vẻ mặt kia chính là nghe chuyện mà đến góp vui.

Quý phi nhìn gương mặt của kẻ đối diện luôn khiến bản thân dò không thấu được đường đi nước bước kia, dưới ánh nắng chiều tà vàng ươm màu mật chín bỗng dấy lên ảo giác rằng Kính phi có diện mục thật giống với đứa nghĩa nữ Lê Lan Đường kia của mình.

Càng nhìn lại càng thấy giống. Nhất là ánh mắt thản nhiên tàng chứa vô hạn tàn nhẫn kia, khiến người khác càng nhìn lâu càng thấy ớn lạnh.

Là ảo giác ư? Vì sao lại có thể nảy sinh ra thứ ảo giác kì quái đến như vậy được?

“Ôi chà quý phi chị ơi, có là chuyện lớn lao đến đâu thì cũng từ từ rồi giảng một nói hai cho rõ nhẽ thiệt hơn. Chị tức giận bây giờ chỉ càng làm bản thân thêm mụ mị đấy mà thôi” Trình Uyển cười đạm nhiên vô cùng, tay nâng chuỗi hạt mà khoan thai bước vào bên trong. Lúc đi ngang qua đám cung nhân đang ngồi tụ hai bên bèn liếc mắt nhìn rồi lại hướng về quý phi mà nói “Đã lâu lắm đứa em này không tham gia vào hậu cung chính sự, nay mạn phép đứng ra xin một câu góp nhời tích nhẽ, chị thấy đặng chăng?”

“Kính phi khách sáo, điều này ta có nằm mơ cũng muốn ấy chứ, nào có gì là đặng với không đặng đây?” Quý phi đảo mắt nhìn sắc mặt đám cung nhân ngồi bên dưới thoáng đổi không thể kìm giấu được, cười lạnh trong lòng. Mặc dù bản thân không rõ lí do vì sao chuyện này có thể khiến Kính phi ra mặt sau bao năm nhàn cư bên cửa Phật, nhưng quý phi rất rõ một chuyện rằng toàn bộ chúng cung nhân đang có mặt ở đây đều sẽ vin vào việc của thập nhất hoàng nữ để đổi chác lấy ích lợi. Chỉ là xem ra sự có mặt của Kính phi khiến không ít người chết tâm rồi đấy.

Trình Uyển ung dung bước về phía vị trí của mình ngay bên dưới quý phi, nâng tách trà được cung nữ đưa đến mà nhấp một ngụm. Hồi lâu sau dưới sự chú mục của chúng cung nhân xung quanh mới chầm chậm lên tiếng:

“Đầu tiên, xét cái nhẽ chăm sóc thập nhất hoàng nữ thì đấy là công việc của đám cung nữ nội quan phụ trách. Chúng nó thất trách thì cũng như cây lúa bị cuốn lá, việc nên làm trước tiên không gì khác ngoài cắt bỏ lá hư bệnh đi”

Trình Uyển ngưng một lát quan sát nét mặt đám người cung quanh rồi lại tiếp tục nói “Lại xét đến việc của Ngô Tiệp dư, làm người mẹ nhưng hoàn toàn phó tính mạng của con mình cho đám nô tì, ấy khác chi phường tu hú chiếm tổ chim khác gây ra cái hoạ hại nhẫn tàn độc ác? Đã răn đe thì không thể bỏ đầu mà lấy cuối, chị trách mỗi Lan Đường thì thật là đứa em này thấy chưa được minh xác cho cam”

Bao năm qua ta giao đứa cháu độc nhất này cho mụ, ấy là cũng chỉ lợi dụng mụ giúp nó thêm cứng cỏi trước phong ba bão táp ấy thôi. Nay mụ đối với ta cũng như cái bẫy săn những ngày chửa vào rừng, tác dụng không còn thì khác chi thứ phế phẩm vô dụng muốn vứt thì có thể vứt ngay chẳng chút thương tiếc để tâm? Mụ động đến nó, thì coi như động đến bộ mặt của Trình gia ta đấy thôi.

Người nhà Trình gia chỉ có khinh bạc kẻ khác, giết kẻ khác, lợi dụng kẻ khác để thực hiện mục đích của bản thân chứ tuyệt đối sẽ không có ngược lại.

“Vậy ý của Kính phi, là Lan Đường nó không có lỗi?” Quý phi hơi nheo mắt nhìn Kính phi, đặt câu hỏi.

“Ấy chửa, vậy là chị lại chưa hiểu ý em rồi” Trình Uyển cười xua tay không chút gấp gáp khẩn trương “Em nào dám nói như thế, ý của em đây chính là nếu đã phạt thì nên phạt tất, như vậy mới có thể cho thấy được sự công bằng liêm chính của người ở ngôi cao”

Ngô Tiệp dư ngồi cách đó không xa bắt đầu biến sắc mặt, tay vò lấy tà áo trên đùi.

“Vậy theo ý của Kính phi, nên phạt như thế nào” Quý phi cũng chẳng có phản bác lại câu nói của Kính phi, ngược lại còn hỏi thêm ý kiến. Ả Kính phi này mặc áo cà sa cũng chẳng thể được xem là người nhà Phật, nếu cần tàn nhẫn ả sẽ tàn nhẫn hơn bất kì ai trong đám cung nhân này. Kính phi, mau cho ta xem ngươi sẽ làm ra được hành động gì?

“Nên chết thì chớ nương tay, nên dùng đức nhân để làm ngõ hầu nhân nghĩa nền nếp sáng tỏ thì cũng chửa nên bỏ qua vậy” Trình Uyển lại nói, tựa hồ chẳng nhìn ra được dụng tâm của đối phương đang đặt lên người mình “Lan Đường tuy là có trách nhiệm, nhưng suy cho cùng thì cũng đã đốc thúc người dưới đưa em gái mình về cung chữa trị, đấy chẳng phải là điều đáng nhắc đến ư? Nếu bỏ qua chỗ này, chỉ e lòng người khó phục” Minh phi, ngươi sẽ nhắm mắt làm ngơ để mặc quân cờ đắc lực này chịu thiệt ư?

“Kính phi nói rất phải” Quý phi nghe đến đó liền gật đầu ra chiều thuận ý, hơi suy nghĩ rồi lại nói “Nếu không phải là con bé Lan Đường kiên quyết, thì hẳn là thập nhất hoàng nữ cũng chẳng thể được đưa về cung nhanh như vậy, sau đó xảy ra chuyện gì cũng rất khó đoán ra”

“Quý phi, Kính phi đã góp lời vậy thì em cũng xin góp vào đôi nhẽ cho trọn” Minh phi quả nhiên là không thể ngồi im nhìn nữa, cuối cùng cũng lên tiếng “Đám người dưới phạm lỗi thì tất nhiên là tội chết khó thoát, nhưng thập nhất hoàng nữ ngã lăn xuống sơn đạo khá lâu, Xuân Minh Công chúa rõ ràng cũng đang ở đó nhưng vì sao lại không ngay lập tức cứu người? Như vậy chẳng phải là thiếu cái đức của người làm chị ư? Nếu không phạt nặng chỉ e là sẽ thành thói xấu cho các hoàng tôn khác học theo đó thôi”

“Minh phi, ta cũng không có nói là không phạt Lan Đường” Kính phi đưa mắt sang nhìn “Nhưng phạt thì phải công chính, công tội phải san sớt sao cho chính đáng đúng chửa? Minh phi nói Lan Đường không cứu người thì chửa đúng rồi, bởi nếu khi ấy nó không cứu thì thập nhất hoàng nữ làm sao có thể bây giờ hiện diện tại cung thành được?”

Minh phi càng nghe càng chau mày, đang định phản bác thì có đứa nội quan đứng bên mạn cửa hô lên: “Hoàng Tổng quản đến!”

“Hạ quan Hoàng Từ Lan tham kiến các vị cung chủ” Quả nhiên lời hô vừa dứt không bao lâu đã thấy bóng dáng Hoàng Từ Lan xuất hiện, ngay lập tức quỳ xuống hành lễ với những cung nhân đang ngồi bên trong điện đường. Nàng quỳ bên cạnh Lê Lan Đường, rất kín đáo liếc mắt xem thử người nọ có xảy ra chuyện gì hay không, ngay sau đó liền nhẹ nhõm thở phào.

“Ôi Hoàng Tổng quản đến thật đúng lúc, ta vừa hay đang có việc cần hỏi ý kiến của ngài đây” Quý phi gật đầu phẩy tay làm hiệu cho Hoàng Từ Lan đứng dậy, sau đó mới cười mà rằng “Chuyện của Xuân Minh Công chúa xảy ra ở hành cung, hẳn là ngài cũng đã biết?”

“Hạ quan không những biết, mà còn có mặt ở đó chứng kiến mọi việc ngay từ đầu” Hoàng Từ Lan vẫn thẳng người mà quỳ trên nền điện thay vì đứng dậy, lập tức bẩm báo. Nàng đương nhiên có thể biết rằng câu đáp này của mình có thể khiến bản thân hứng chịu công kích từ phía quý phi và cả Minh phi, nhưng nàng không thể để mặc Lê Lan Đường bị việc thị phi không hề có thật này bôi bẩn được.

Hơn nữa, nàng đặt cược Trình Uyển sẽ có cách để vãn hồi. Nếu không bà ta cũng sẽ không hiện diện ở đây công khai đầy chính đại quang minh khiến kẻ khác dè chừng như thế này được.

“Mẫu phi, người muốn phạt thì cứ phạt đi thôi, từ nãy đến giờ lời cũng đủ nhiều rồi” Lê Lan Đường nãy giờ vẫn luôn bảo trì im lặng mà quỳ một bên bất ngờ lên tiếng, giọng chẳng có mấy phần cảm xúc.

Con lợn ngu ngốc Hoàng Trọng Khanh chưa đánh đã khai, đây rõ ràng là ngại bản thân cứng cỏi quá nên muốn bị đem ra thi trượng hình cho mềm đây. Quý phi chẳng qua là đang hùa gió bẻ măng, con lợn ngu ngốc này bỗng dưng nhảy ra thú tội để làm gì?

Quý phi cũng không hề quan tâm đến mấy lời đánh lạc hướng của Lê Lan Đường, chỉ chăm chăm nhìn về phía Hoàng Từ Lan mà nói: “Hoàng Tổng quản nói như vậy là có ý chi? Chẳng lẽ ngài đi theo xa giá?”

“Vâng, hạ quan đi theo xa giá” Hoàng Từ Lan gật đầu thừa nhận “Việc này tất cả cung nữ, nội quan của cung Kiến Ninh lẫn đám cấm vệ phụ trách canh giữ đường đến Thiên Phúc tự đều có thể làm chứng, hạ quan không dám nói bừa trước mặt lệnh bà”

Trình Uyển chống tay nhìn hai đứa hậu bối đang quỳ trên nền điện, nhãn quang có phần mông lung như đang suy tư tưởng nhớ đến điều gì đó, hồi lâu liền hoá thành một nụ cười đầy hỉ thương đọng bên khoé môi nhợt nhạt không có mấy phần huyết sắc tươi nhuận kia.

Uyên, có lẽ năm đó em quyết định đúng rồi đấy. Còn riêng bước cuối cùng này ra làm sao, người chị thất bại này thay em làm.

“Nói vậy thì tổng quản có thể thuật lại cho ta nghe thập nhất hoàng nữ đã té ngã như thế nào được không? Chúng ta ở lại cung thành, chuyện nghe được thị phi nan biện, vẫn cần nghe ngài nói một câu khách quan đấy” Minh phi lên tiếng, nom vẻ chỉ cần Hoàng Từ Lan để lộ bất kì sơ hở chết người nào thì bà ta ngay lập tức sẽ đâm dao vào vị trí đấy.

“Chuyện kì thực rất đơn giản, lúc đó hạ quan đang đi theo cửu điện hạ đi lên tự miếu bên trên thì thấy có đứa trẻ đang nhảy lò cò theo mấy bậc thang sơn đạo. Nhưng hiềm nỗi góc cao khuất tầm mắt lại thêm khoảng cách xa nên chẳng đoán được là ai, vì vậy đến tận lúc thập nhất hoàng nữ ngã lăn đến gần thần mới phát hiện và kịp thời giữ lại thưa lệnh bà” Hoàng Từ Lan nói năng trôi chảy hùng hồn, hoàn toàn không có vẻ gì là người đang nói dối để thoát tội.

“Lan Đường, những gì Hoàng Tổng quản nói có thật hay không?” Quý phi quay sang hỏi Lê Lan Đường.

“Nếu nhi thần nói rằng tất cả đều đúng, vậy có thể khiến các vị cung nhân đang ngồi ở đây nghĩ nhi thần đang vui mừng khi bản thân thoát khỏi nạn tai không?” Lê Lan Đường cười nhạt hỏi lại. Đứng ở vị trí nguy hiểm, dẫu ngươi có nói gì thì cũng chỉ là những lời thừa thải cả mà thôi. Vậy thì đúng hay không phỏng có ích gì?

“Nếu Hoàng Tổng quản đã đứng ra bảo đảm thì ta cũng không có gì để nói” Quý phi khẽ hừ mũi tức giận trước thái độ bất kham của đứa nghĩa nữ cứng đầu ương bướng này, sau đó lại đảo mắt sang Minh phi mà tiếp tục thảo luận vấn đề bản thân coi trọng “Thế nhưng bây giờ lại phải nói đến chuyện vì sao thập nhất hoàng nữ lại có thể một mình xuất hiện trên sơn đạo. Đám cung nữ nội quan tháp tùng dám cả gan lười biếng bỏ bê trách nhiệm trọng đại nhất của bọn nó vậy ư?”

“Vậy thì phải hỏi Ngô Tiệp dư rồi đấy thôi” Kính phi cười nhạt “Ba chị em ta vẫn ở lại cung thành, làm sao rõ việc được đúng không Minh phi?”

Trình Uyển quả nhiên là người rất biết chèo lái suy tưởng của người khác, mọi ánh mắt của chúng nhân sau câu nói kia của bà ta đã nhanh chóng chuyển từ phía của Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường sang Ngô Tiệp dư – mẹ ruột của thập nhất hoàng nữ.

Hoàng Từ Lan không quan tâm đến việc diễn ra lắm, chỉ nhìn sang Lê Lan Đường như muốn hỏi: Điện hạ có bị quý phi chèn ép không? Có bị đánh ở đâu không?

Lê Lan Đường nhích môi cười rồi lắc đầu, ánh mắt như thể đang biểu ý: Ta chẳng làm gì sai thì vì sao phải sợ? Giết một tên cấm vệ cỏn con thì đã làm sao? Bà ta sẽ từ bi đến mức bắt ta đền mạng cho hắn chắc?

Quả nhiên Hoàng Trọng Khanh là đồ đầu lợn ngu ngốc, chưa suy nghĩ rõ ràng cặn kẽ đã chạy sang đây tự tìm rước phiền phức vào người. Nhưng thực chất bản thân nàng cũng không hề bài xích sự quan tâm này của Hoàng Trọng Khanh, thậm chí còn có phần ỷ lại vào nó. Giống như một con thuyền không ngừng rẽ sóng vượt qua phong ba để tiến về phía trước, vì biết chắc rằng ở chân trời phía trước không xa sẽ là bến bờ an toàn.

Quay đầu nhìn lại dòng tuế nguyệt đã qua, nàng nhất định sẽ thấy Hoàng Trọng Khanh ở đằng sau mình chưa bao giờ khuất khỏi tầm mắt. Không cần phải sợ hãi, không cần phải âu lo, không cần phải tự ti vì bản thân yếu kém. Chỉ cần ở bên cạnh người này, nàng sẽ có thể làm chính mình theo một phương thức chân phương mộc mạc nhất, cũng là vô ưu vô lo nhất.

......

Sau hai canh giờ dụng mưu đấu kế, mọi chuyện cũng ngả về chung cục dưới bàn tay chèo lái vô cùng tinh chuẩn của Trình Uyển nửa đường tham dự vào. Quý phi cùng Minh phi kèn cựa nhau đã lâu, tính cảnh giác dành cho người đồng hạng phi là Trình Uyển vốn dĩ phai nhạt nay đậm sâu trở lại. Qua chuyện nhỏ nhặt của thập nhất hoàng nữ, ai cũng đều nhận ra Kính phi ra mặt để bênh vực cho Xuân Minh Công chúa. Chỉ là nguyên do vì sao bà ta làm như vậy, nhiều người vẫn chưa thể đoán ra. Bà phi này như một góc khuất khó dò chốn hậu cung hỗn tạp thị phi, bao năm qua im hơi lặng tiếng khiến người ta dần buông lỏng cảnh giác không tiếp tục để tâm dò xét điều gì.

Vậy bà ta vì sao phải giúp Lê Lan Đường? Chẳng lẽ vị cửu công chúa này có thể đem lại lợi ích gì cho bà ta? Vả lại Xuân Minh Công chúa chẳng phải là người của phe cánh quý phi đối thủ sao, Kính phi làm như vậy là nhằm mục đích gì?

Chỉ thấy Kính phi xong việc bèn nhàn nhã đứng dậy cáo từ để trở về cung Xuân Trường, lúc đi ngang qua Lê Lan Đường vẫn còn đang quỳ thì dừng lại mà nói: “Điện hạ cũng cần phải ăn năn sám hối một phen đi thôi, mau theo ta nào” Đến lúc rồi, ngày này cuối cùng cũng đã thật sự đến rồi Uyên ạ. Chị sắp nhẹ gánh lo rồi, nhưng con bé rồi sẽ ra sao đây? Ai có thể dám chắc được tương lai sẽ xảy ra theo chiều hướng nào?

Bể máu tanh tưởi này, thật khiến người ta ngộp thở và buồn nôn.

Lê Lan Đường hơi nhíu mày, sau đó thật sự đứng dậy đi theo sau Trình Uyển rời đi. Hoàng Từ Lan nhìn theo bóng lưng Lê Lan Đường dần xa khuất khỏi tầm mắt, không hiểu do đâu lại nhớ đến việc cha mình dặn dò lúc ban trưa, trong lòng dấy lên bất an không nói thành lời.

Cảm giác này rốt cuộc sẽ là điềm báo cho việc gì đây?

____

LỜI TÁC GIẢ

Ôi chà, chương này đầy hint :v:v Quao bất ngờ quá =))))) Trần Trưởng ty của chúng ta ôm thù hận mà nấu ăn đấy :v Câu chuyện của Trần Thức có ai đoán được không =)))) Logic thật ra cũng khá giống các CP khác thoi :v Không có gì là thừa thải cả, ẩn tuyến luôn xung quanh chúng ta :v

Chương sau hứa hẹn bất ngờ hơn, chúng ta cùng chờ xem =))) Nghỉ lễ rồi nhưng tác giả vẫn là người không quan tâm đến nó cho lắm bởi bản thân vẫn luôn trong trạng thái chạy deadline và áp lực cột sống :v

Ôi truyện ngày càng nhiều chương, liệu có kết thúc được ở chương 150 hay không vẫn còn là dấu hỏi chấm to đùng đây mọi người ạ :v Chẳng lẽ tăng dung lượng lên 5000 chữ ư?

Ồ =)))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16