Bách Hợp Tiểu Thuyết

chương 5.2: TỔNG THỂ THÌ LÀ BĂNG ĐÁ NHAN!

654 0 2 0

Thời gian như con én đưa thoi, Thăng Long thành vốn chìm trong sắc vàng nay lại như ông lão thu mình trong cái áo bông màu xám bạc. Gió bấc kèm theo mưa phùn khiến không khí trở nên lạnh lẽo.

Mùa đông năm Hồng Đức thứ mười.

Từ Lan ngồi trong phòng sách, nhìn ra hồ cá sớm đã không còn đóa sen nào, lẩm bẩm mấy câu thơ tức cảnh sinh tình rồi thở dài chán nản. Mọi chuyện tưởng như đã lắng xuống, nhưng không, đó chẳng qua chỉ là ảo giác của nàng mà thôi. Sau sự việc cướp tú cầu kén rể, khắp làng trên xóm dưới đều đồn nhau rằng Lý tiểu thư thật không may, kẻ giữ tú cầu không muốn lấy nàng ta nên đã bỏ trốn biệt tích. Lý tiểu thư bây giờ, sợ rằng danh tiếng đã bị ảnh hưởng, khó mà tìm được ý trung nhân xứng đôi vừa lứa.

Vẫn có những người đem chuyện quả tú cầu ra làm đề tài khi trà dư tửu hậu, nhưng người thật sự biết tường tận, chỉ có mình Từ Lan mà thôi. Nàng vốn cũng không nghĩ cửu công chúa sẽ đồng ý giấu quả tú cầu đó giúp mình, nhưng tốt nhất vẫn nên sớm vào cung lấy lại thì hơn. Cả kinh thành ai cũng đồn cửu công chúa tính tình quái gở khó đoán, lỡ nàng ta trong lòng không vui rồi đem 'bằng chứng' kia giao cho cha nàng, thì kết quả xấu đến mức nào nàng cũng không dám nghĩ tới.

Nàng, phải mau chóng tìm một cái cớ danh chính ngôn thuận để vào cung lấy lại quả tú cầu.

Từ Lan chợt nhớ đến các buổi yến tổ chức tại Ngự hoa viên mà nàng có tham gia vài năm về trước. Mùa đông là thời điểm trong cung tổ chức mấy buổi yến để hoàng tộc tiêu khiển. Chốn hậu cung tổ chức yến hội cho các công chúa và phi tần vốn đã thành lệ từ thời Thái Tông, thế nhưng các tiểu thư nhà quan lại từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia. Từ Lan vốn ham náo nhiệt nên cũng đã từng đi tham dự, nhưng nàng thật sự không thể chịu nổi sự hòa hợp giả tạo của chúng phi tần, nên đã hơn ba năm nàng không dự nữa.

-bụp-

Con cá chép hoa trong hồ quẫy đuôi đớp nước, để lại những gợn sóng lăn tăn.

Nhắc mới nhớ, Từ Lan ba lần tham dự yến trước đây đều không hề gặp qua Lê Lan Đường. Lúc đó nàng ta cũng tầm bảy tám tuổi rồi đi. Cả hoàng cung ai cũng biết nàng ta văn hay chữ tốt, cớ sao lại không tham gia mấy dịp vui như thế này? Cho dù không cố ý tạo sự chú mục nhưng vào đám đông cũng đủ khiến lắm người xuýt xoa. Tạo thể diện cho hoàng thất vốn là chuyện nên làm của các vị hoàng nữ.

Nhưng mà cũng không quá khó hiểu, nếu là nàng, chỉ cần nhìn mặt Lê Lan Đường thì thi ý hay nhã hứng gì đều sẽ biến mất sạch cả mà thôi. Hồng nhan gì cơ chứ? Lê Lan Đường rõ ràng là băng đá nhan!

-bụp-

Lại là tiếng cá chép hoa đớp nước. 

Từ Lan giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, phát hiện Kim Phượng đang đứng một bên nhìn mình chằm chằm. 

"Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?"

"Ngươi vào đây làm gì?"

"Lão gia kêu nô tì đưa cho tiểu thư thiếp mời của Quý phi nương nương. Lão gia còn bảo rằng tiểu thư năm nay nhất định phải đi để giữ thể diện cho Quý phi, bởi người đã vài năm không tham dự rồi"

"Trùng hợp thật, ta cũng đang nghĩ về yến hội đó đây" Từ Lan gõ gõ ngón tay xuống bàn "Không biết năm nay Quý phi cùng Minh phi định làm nên tiết mục đặc sắc gì?"

"Nô tì nghe bảo năm nay Thái tử cùng cửu công chúa đều có tham gia"

"Thú vị thật" Đây là Quý phi đang phô trương thế lực ư? Còn nữa, Lê Lan Đường năm nay quyết định xuất hiện rồi? Hoặc đơn giản là bị ép đi?

"Vậy...nô tì đi bẩm báo với lão gia rằng tiểu thư sẽ dự yến"

"Khoan đã, ta cần phải suy nghĩ thêm" Từ Lan phẩy tay, mắt nhìn ra hồ sen "Ta sẽ tự thông báo cho cha biết, ngươi không cần lo"

Năm nay yến hội cũng thực đặc sắc quá rồi đi? Nàng có chuyện muốn gặp Lê Lan Đường, nàng ta liền xuất hiện, đỡ phiền toái hơn nhiều so với việc tìm thêm lí do để vào tẩm cung.

Thật may mắn.

***

"Cha, con có chuyện muốn nói"

Từ Lan đứng ngoài cửa thư phòng, khẽ khàng gõ cửa. Từ khi mẹ nàng vì khó sinh mà mất, cha nàng vẫn một thân một mình nuôi nàng khôn lớn. Ba đấu gạo bổng lộc chắt chiu từng hạt, giữ cho nàng gần nửa đời vô lo. Khoảnh sân này vẫn cứ luôn quạnh quẽ như vậy, ảm đạm không chút màu sắc. 

"Vào đi"

Trong phòng thoảng mùi trầm từ cái lư chạm Toan Nghê, Hoàng Quân đứng cầm kéo, thong thả tỉa cành cây hoa nhài sắp ra nụ. Thấy con gái bước vào, ông không ngoảnh lại, chỉ hỏi:

"Có việc gì?"

"Bẩm cha, con muốn thưa với cha rằng con sẽ ra ngoài lựa vải may áo"

"Nói vậy, yến do Quý phi tổ chức, con sẽ đi?" Một chiếc lá già bị lưỡi kéo cắt xuống, rơi vào chậu.

"Vâng, Quý phi đã đích thân mời, con không lý nào lại từ chối" Từ Lan thở dài, ngồi xuống ghế thái sư khảm xà cừ.

"..." Hoàng thượng thư buông kéo, đột nhiên hỏi "Ta dạy con về đạo quân tử như thế nào?"

"Quân tử chi đạo, không gì bằng theo thiện bài ác, lấy đức làm tim, lấy trí làm mắt, khiêm nhường hiếu đễ"

"..." Hoàng thượng thư trầm ngâm, một lúc sau mới nói "Đi nhanh về nhanh, chớ gây chuyện bên ngoài"

"Dạ vâng. Con gái đã biết" Từ Lan gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài. Lúc nàng đưa tay mở cửa, thì sau lưng vọng lại tiếng nói già nua của cha nàng "Hạn chế tiếp xúc với cửu công chúa. Nàng ta là con Quý phi, không phải người con có thể dễ dàng kết giao"

Cha thật lo xa, nàng cũng không phải quá thân quen với vị công chúa mặt băng đá đó. Thân phận nàng ta cao quý như thế, nếu làm phật lòng, thì một tiểu thư con quan nhị phẩm như nàng sẽ có kết quả không tốt mấy. Yến hội này, nàng tham gia cũng chỉ vì lấy lại tú cầu mà thôi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16