Tràng cảnh trên sân săn im lặng đến mức ngộp thở, không khí cơ hồ bị nén chặt lại thành một tảng đá khổng lồ, ép cho tất cả những người đang có mặt im thin thít. Sợ hãi, kinh ngạc, nghi hoặc, xem thường, háo hức,...đủ loại biểu cảm như muôn vàn lưỡi kiếm hướng đến Lê Tương đang quỳ trên đất. Gương mặt của Hoàng đế lúc này đã xám ngoét, gân xanh trên mu bàn tay nổi hằn lên, lồng ngực phập phồng kìm chế cơn thịnh nộ.
Mà tràng cảnh này, đều bắt nguồn từ một câu nói của Lâm vương Lê Tương mà phát sinh.
***
“Nhi thần muốn xin tứ hôn cùng với đại tiểu thư nhà Hoàng thượng thư” Lê Tương biểu tình kiên quyết, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ.
Quần chúng dưới đài mở trừng mắt nhìn vị Lâm vương đang quỳ kia, tự hỏi hắn bị điên rồi ư?
Lê Tranh nhếch nhếch khoé môi, trong bụng chỉ có tức giận muốn phê bình đứa em này. Sao nó có thể không biết trời cao đất dày đến như thế, phạm phải một cái lỗi tày đình! Hết thuốc chữa, đúng là hết thuốc chữa! Hoàng Từ Lan tuy quả là kinh tài tuyệt diễm, tư sắc hơn người, nhưng các nữ tử khác ở chốn kinh thành này cũng đâu có kém cỏi đến mức bỏ đi!
Hắn lại đưa mắt nhìn sang phản ứng của những hoàng tự khác, chỉ thấy mỗi người một biểu tình, duy Lê Lan Đường là không. Đứa em gái này của hắn không hề nhìn Lê Tương, chỉ đảo mắt sang Hoàng Từ Lan đang ôm Lê Cẩm Thương ngồi bên cạnh, sau đó bình thản lột quýt ăn.
Làm sao người trong cuộc như Hoàng Từ Lan có thể bình tĩnh vậy kìa! Chẳng lẽ nàng ấy cũng biết điều cấm kị kia?
“Hoang đường, đúng là hoang đường!” Hoàng đế chỉ vào mặt Lâm vương, giọng gằn như đè nén cơn phẫn nộ “Tổ huấn bao năm nay như thế nào mày có biết không hả? Nghịch tử!!”
Đương triều có điều răn: các thân vương không được cùng nữ quan tiếp xúc, càng không nên nảy ra những ý nghĩ quá phận.
Lê Tương tất nhiên biết, nhưng hắn lại nhắm mắt mà bỏ ngoài tai, kết quả khiến mặt rồng tức giận. Hắn đối với Hoàng Từ Lan là loại si mê đến gần như bất chấp mọi luân thường, không gì có thể ngăn cản. Với hắn, Hoàng Từ Lan chính là một loại độc dược không sắc không vị, chỉ cần trúng phải liền ngấm đến tận cốt tuỷ, không thuốc nào có thể cứu.
Trên đời này hắn không cần bất kì thứ gì, ngoại trừ Hoàng Từ Lan.
“Đây là ước nguyện của nhi thần, thỉnh phụ hoàng đồng ý” Lê Tương vẫn như bỏ ngoài mắt biểu tình tức giận bừng bừng của hoàng đế, kiên trì nói thêm lần nữa.
“Mày...mày! Nghịch tử!!” Hoàng đế cơ hồ nghiến răng mà quát. Hắn trừng mắt gọi thị vệ: “Lính đâu, đem Lâm vương dẫn về lều riêng, để nó nghiêm túc hối cải. Không có lệnh của trẫm, đừng ai cầu xin giúp nó!”
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ mong được nghe ý của Hoàng tiểu thư. Mặc cho tiểu thư đồng ý hay không, nhi thần đều cam nguyện chịu phạt” Hắn trong lòng luôn ôm hy vọng, chỉ cần Hoàng Từ Lan nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ. Chỉ cần được nàng ấy nhìn đến một lần, có ra làm sao hắn đều cam tâm tình nguyện.
“Hừ!” Hoàng đế hừ lạnh, biết chắc Hoàng Từ Lan sẽ làm ra hành động gì nhưng vẫn mở miệng “Hoàng Học sĩ, khanh thấy Lâm vương như thế nào?” Hoàng Từ Lan là kiểu người tuân theo điển lễ, học rộng biết nhiều, hành xử đúng mực, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện khiến hắn phải thêm cáu giận. Hơn nữa từ đầu đến giờ, hắn nhìn ra được chỉ có mỗi đứa con trai này của mình là luôn hướng về phía Hoàng Từ Lan, còn nàng ta thì chỉ mải mê cúi đầu lột vỏ quýt cho đứa con gái Cẩm Thương, hoàn toàn không màng đến sự tình.
“Bẩm bệ hạ, Lâm vương anh tư xuất chúng, hiển nhiên là bậc hiền tài có thể kinh bang tế thế. Thần được Lâm vương để tâm, ấy quả thực là phúc phận vô cùng to lớn” Hoàng Từ Lan nghe thấy Hoàng đế gọi mình, liền đứng dậy mà tâu “Tuy nhiên, thần thật sự không thể nhận được ân huệ này. Thân là nữ quan, cho dù chỉ là một ngày nhậm chức thì cũng là một đời mang thân phận quan lại, làm sao chối bỏ? Huấn thị của các bậc tiên đế truyền lại, thần không dám làm trái”
Nàng nói năng rành mạch rõ ràng, hiển nhiên là bộc lộ đáp án của bản thân. Đùa sao, nàng đã bao giờ gặp qua vị Lâm vương này đâu! Làm sao có thể bất chấp tính mạng, gia đình mà chọc giận Hoàng đế cơ chứ!
“Lâm vương điện hạ, ngài tương lai phong quang vô hạn, thiếu gì kiều nữ, tài nữ để lựa chọn? Kính mong vương gia nên bình tâm tĩnh trí, hạ quan thực sự không đáng để ngài làm như vậy” Nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ Lâm vương một lát, chủ yếu là mong hắn sớm buông tha cho nàng. Cuộc đời nàng từ lúc vào cung đã muôn vàn sóng gió, Lâm vương ngài đừng bồi thêm nữa được không?
“Oanh yến phi phi, lê hoa khiết khiết. Giai nhân nhất tiếu, nhất thế...khuynh tâm” Lê Tương nở nụ cười nhợt nhạt, uể oải ngâm hai câu thơ. Nói rồi hắn như mất đi sức lực, để mặc cho hai tên thị vệ kéo mình đi về lều. Mà Hoàng Từ Lan, lại thoáng bần thần.
Chàng thanh niên năm đó là Lê Tương?
***
Kí ức như quay về mùa xuân năm Hoàng Từ Lan mười bốn tuổi, cũng là bốn năm về trước.
Lúc đó nàng vẫn còn khá ham vui, ưa náo nhiệt, lễ đạp thanh đều cùng Bùi Dũng đi ngắm cảnh núi cao sông dài, vô cùng thản nhiên thích ý. Vả lại năm đó cũng là lúc Bùi Dũng chuẩn bị khoác chiến bào ra chiến trường, sinh mạng có khả năng đều sẽ gửi vào hồn cây bóng cỏ, xác gói da ngựa. Vì vậy mà hai người cũng muốn đi ra ngoài cho tẫn hết ý vui.
Không dám nói đến tương lai, vì có thể đây là lần cuối cùng.
Hoàng Từ Lan trước nay tính tình thuộc dạng bàng quan vô tâm, cũng không nhớ được những người không có ấn tượng sâu với mình. Thiện tâm, nàng đương nhiên có, nhưng lại chẳng vì bất kì chủ đích gì.
Lúc gặp gỡ Lê Tương, cũng chính là như vậy.
Hắn đi ra ngoài cung, không may bị lạc đường. Tiền bạc thì bị cướp, hộ vệ cũng không thấy, hắn lại nhút nhát nên chỉ đành ngồi ở bên gốc mai bên đường lên đồi mà khóc, khóc đến rất thương tâm. Không trách được, vì khi đó Lê Tương chỉ mới mười tuổi, chưa bao giờ đi ra ngoài bốn bức tường cung thành.
Đối mặt với một nơi xa lạ, là ai cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Cũng lúc đó, hắn gặp Hoàng Từ Lan.
“Cậu nhóc, sao lại ở đây khóc? Trời ngả chiều tà rồi, mau về nhà đi thôi” Nàng lúc đó đơn giản chỉ là hỏi thăm vì thấy lạ. Con cái nhà ai mà lại đi lạc vậy kìa? Phục sức cũng không giống nhà nghèo, hẳn là công tử nhà đại hộ nào đó.
“....” Lê Tương nghe tiếng nói trên đỉnh đầu liền ngẩng gương mặt tèm lem nước mắt lên nhìn người mặc thanh sam trước mặt. Hắn được người quan tâm liền khóc càng thêm dữ, nhưng vẫn câu được câu chăng mà nói: “Ta..ta bị lạc... Ta muốn về...về nhà”
“Nhà của nhóc ngươi ở đâu?” Bùi Dũng thích thú chen vào, cười hì hì hỏi.
“Nhà ta..ở..ở gần hoàng cung” Lê Tương lại lên tiếng. Trước khi ra khỏi cung, vú nuôi của hắn luôn nhắc nhở không được tiết lộ thân phận, dù ai hỏi cũng không được nói bản thân là hoàng tử. Vì vậy hắn đáp nhà ở gần hoàng cung.
“Người nhà ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi bị lạc người nhà rồi?” Bùi Dũng lại hỏi, hắn thấy việc một đứa công tử bột ngồi đây khóc thì chỉ có thể là trường hợp như vậy mà thôi.
“Phải. Ta bị lạc rồi” Lê Tương hít hít mũi, cuối cùng cũng nín khóc.
“Vậy thì chi bằng để ta dẫn nhóc xuống núi đi. Vừa hay nhà của hai người bọn ta cũng ở gần hoàng cung” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, bình thản lên tiếng. Biết đâu chừng trên đường về lại gặp người nhà của đứa nhóc này, còn hơn là để nó ngồi ở đây khóc mãi đến sáng mai.
“Các người...sẽ không lừa ta đấy chứ?” Lê Tương dùng tay áo quệt nước mắt trên mặt, mím môi hỏi.
“Không đâu” Hoàng Từ Lan nở nụ cười nhàn nhạt. Dưới ánh nắng chiều mùa xuân bên hàng mai trắng, thiếu nữ thanh sam kia trong mắt Lê Tương lại giống như tiên tử, xinh đẹp đến động lòng người.
Mà khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, lại in hằn trong tâm khảm của hắn rất rất nhiều năm. Nó như một loại ma chướng, vừa khiến hắn có động lực để hy vọng, vừa khiến hắn đau khổ đến tuyệt vọng.
Hoàng Từ Lan vốn là như thế: nàng ấy không thuộc về bất kì ai, và trái tim của nàng cũng không hề chứa ai ở trong đó. Nàng ấy đạm nhạt, ôn hoà, luôn biết giúp đỡ kẻ khác, nhưng thực tế lại có quá ít việc có thể khiến nàng bận lòng. Nàng đạm nhạt đến mức gần như lãnh đạm.
Mà chính sự lãnh đạm đó, là thứ chướng ngại Lê Tương không cách nào vượt qua. Hắn để mặc cho bản thân bị thị vệ lôi đi xềnh xệch, chỉ thẫn thờ ngước mắt nhìn bầu trời trong vắt hệt như năm đó dưới tán bạch mai kia. Từ Lan, ta thực sự hiếu kì muốn xem thử ai có thể đả động được đến trái tim nàng.
Ta, tuyệt vọng rồi. Tuyệt vọng hệt như ngày xuân năm đó gặp nàng.
***
Ngày thứ hai của hội săn là lúc chia đội đi săn thú. Không hạn chế số lượng, nhưng phân chia nam nữ rõ ràng không được phép lộn xộn.
Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đương nhiên đã tính toán được kế hoạch của Lê Tung và Lê Lan Khuê, vì vậy liền vô cùng tự nhiên kết thành một nhóm. Hai ngưỡi cưỡi ngựa, thong thả chầm chậm mà đi trong rừng, hoàn toàn không hề xông xáo như những đội khác.
“Ai chà, không biết Tống vương sẽ làm như thế nào nhỉ?” Hoàng Từ Lan cười cười lên tiếng, nhìn cây cung đem theo chỉ để làm cảnh của mình, âm thầm tự khinh bỉ bản thân. Hoàng Từ Lan ơi là Hoàng Từ Lan, mày mau nhìn xem hậu quả đi kìa. Nếu hôm đó không ham vui hùa theo với Lê Lan Đường thì bây giờ đã có thể ở nhà đi ra ruộng đơm cá rồi! Sao có khả năng đứng giữa mũi tên bóng kiếm như thế này cơ chứ?
“Thiết nghĩ là mượn đao giết người” Lê Lan Đường giương mắt ngắm cảnh vật thâm u xung quanh, hai tay cầm dây cương cơ hồ chỉ đề hờ, chỉ cần có dị động liền rút kiếm.
“Gấu chăng? Hay là hổ? Voi lồng?” Hoàng Từ Lan dường như chẳng để tâm đến thứ gì sẽ tập kích mình, vươn tay phải ra ngắt lấy vài thứ quả dại. Nàng dùng ống tay áo lau sơ qua rồi ném sang phía Lê Lan Đường “Cái này ngon lắm đấy” Lúc nhỏ nàng hay theo Bùi Dũng vào bìa rừng chơi, đối với các loại quả dại tương đối hiểu biết. Mấy thức quả sơn dã này, hương vị phải nói là hơn hẳn mấy thứ được bày bán ở chợ.
Lê Lan Đường nhăn nhăn mày nhìn mấy quả dại Hoàng Từ Lan ném sang, cuối cùng vẫn là chụp lấy. Với một thái độ cực kỳ ghét bỏ, nàng lấy khăn từ túi ra, cẩn thận lau sạch. Hoàng Từ Lan nhiều khi sẽ rất khó hiểu, từ vụ việc mứt mơ nàng đã ý thức được chuyện này.
Lê Lan Đường thấy người mặc cẩm bào lam cưỡi hắc mã phía trước đang ra sức vơ vét sản vật sơn dã nhét vào vạt áo, khoé môi hơi run rẩy, sau đó liền thúc ngựa bước mau.
....
Hai người đi được không lâu thì phía xa truyền lại tiếng gào thét của dã thú. Tiếng thét càng ngày càng gần khiến Hoàng Từ Lan buộc phải ghìm cương ngựa, khom lưng tháo cái cung tên mang làm cảnh xuống.
“Ai lại có lòng tốt đưa con mồi đi săn cho chúng ta vậy điện hạ nhỉ?” Hoàng Từ Lan rất ít khi trào phúng, nhưng đã có dịp thì bộc lộ rất rõ ràng.
“Cùng một chữ ‘lâm’, lai giả bất thiện” Lê Lan Đường đáp vô cùng ngắn gọn, đưa tay sang bên hông ngựa rút ra ba mũi tên, hoàn toàn chuẩn bị bước vào trận chiến.
Lớp lá vàng trên cỏ bị cuốn lên cùng với bụi đất, từ trong màn sương cát bụi mịt mùng ấy là một con gấu xám cao to lừng lững. Nó bị người ta bắn thủng bụng, chân lại có hai vết rạch dài thấu xương, hiển nhiên là đang đau đến mức phát cuồng. Chỉ là không hiểu sao nó lại có thể bị dồn được đến đây.
“Thời xưa có bách bộ xuyên dương, ta không tin lắm vì chưa trải nghiệm bao giờ” Hoàng Từ Lan chớp mắt nhìn con gấu, tay nhẹ nhàng rút ra hai mũi tên. Nàng cũng không căng thẳng lắm, nhìn sang Lê Lan Đường mặt đã hiện sát khí “Chi bằng bây giờ ta với điện hạ thử xem với khoảng cách này có thể bắn trúng yếu điểm của nó hay không đi! Tầm này cũng tương đương trăm bước rồi” May là con gấu này đã bị thương, nếu hai người liên thủ hạ gục thì cũng sẽ không phải vấn đề gì to tát, tuy nhiên cái chính là không biết còn hậu chiêu gì hay không. Nếu Lê Tung chỉ có mỗi chiêu này, cũng là quá kém cỏi, thùng rỗng kêu to rồi!
“Cũng hay đấy” Lê Lan Đường gật đầu đáp trả. Cây cung bằng sừng đang cầm nhanh chóng giương lên, mũi tên đồng được mài cạnh sáng loáng lao vút đi như một con ngân long, đâm thẳng vào giữa trán con gấu.
“Khó hơn ta nghĩ” Lê Lan Đường nhăn nhăn mày. Việc này xem ra cần thêm cẩn thận rồi.
“Đến lượt ta” Hoàng Từ Lan lưu loát thực hiện một chuỗi động tác liên hoàn. Các động tác như lắp tiễn, ngắm bắn, lấy lực tay đều được thực hiện trong chớp mắt.
Mũi tên gắn lông đuôi màu đỏ của nàng găm chệch vào phía trên mắt trái của con gấu độ hai phân, hiển nhiên là cũng không được như ý.
“Ai chà, quả nhiên bách bộ xuyên dương là lừa người mà” Hoàng Từ Lan chậc lưỡi “Tả xung hữu đột, dứt điểm nhanh thôi” Nói rồi nàng cũng không đợi Lê Lan Đường hồi âm, thúc ngựa vọt lên, hướng sang mé bên trái con gấu mà chạy tới. Nàng cúi rạp người xuống, rút từ bên dưới yên ngựa ra một thanh chuỷ thủ, chuẩn bị cận chiến.
“....” Lê Lan Đường nhìn Hoàng Từ Lan xông xáo tiên phong, đột nhiên lại nảy ra ý định muốn châm chọc một phen. Giờ thì nàng hiểu vì sao Lê Tương lại si mê con người này rồi.
Nàng cũng nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, thúc ngựa chạy vọt sang mé phải của nó, quyết định xạ kích trong khoảng cách gần. Nàng có tự tin rằng xạ nghệ bản thân nhất định có thể dùng trong thực chiến, chứ không như Lê Tương, đơn giản chỉ để bắn bia trên trường bắn.
Dù sao cũng là sáu năm.
Sát na ngắn ngủi qua đi, Lê Lan Đường chỉ còn cách con gấu có hai mươi bước. Nàng nghiêng người sang phải, cả nửa thân trên cơ hồ song song với mặt đất, hai mũi tên trong tay phóng ra, chính xác găm thẳng vào hai mắt của nó.
Con gấu bị ăn đau đến phát cuồng, giơ tay trái lên với ý định vả cho con người bắn mù mắt nó kia thành đống thịt vụn. Cú tát này của nó tất nhiên là dùng hết lực, nếu Lê Lan Đường trúng phải chỉ có thể ngay lập tức táng thân làm hồn ma bóng quế. Ngựa đang trên đà lao tới, vì vậy nàng không cách nào ghìm cương được nữa. Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Lê Lan Đường vận sức ở chân phải, cúi rạp người về trước rồi thuận thế nghiêng qua bên trái, tay buông dây cương, ngã lăn vài vòng dưới đất rồi dừng lại.
Con ngựa thì không may mắn như nàng, bị bộ vuốt bén của con gấu tát bay đầu, thân hình theo quán tính chạy về trước được một quãng rồi ngã đánh rầm.
Hiện trường máu me văng tứ tán.
Hoàng Từ Lan không tin Lê Lan Đường có thể liều mạng đến như vậy, trong bụng muốn cười to nhưng vẫn tập trung vào đối thủ trước mắt. Con gấu bây giờ mắt đã mù, hành động phải nói là vô cùng thuận lợi. Nàng tung người nhảy khỏi yên ngựa, thanh chuỷ thủ trong tay đâm vào vai con gấu khiến nó quơ tay loạn xạ khắp nơi hòng đập chết đối thủ. Hoàng Từ Lan lại linh hoạt né thoát như giống khỉ vượn, tiện tay dùng chuỷ thủ khoét rộng vết thương trên người nó.
Lê Lan Đường lồm cồm bò dậy, rút cây đao bên thắt lưng ra. Đợt đi săn này mỗi người đều được phát một cung một đao, Lê Lan Đường tất nhiên không từ chối, vì vậy giờ nó liền hữu dụng. Nàng cầm thanh đao phóng thẳng vào vết thương chỗ ổ bụng của con gấu, khiến nó bị rách bụng lòi cả bộ ruột ra ngoài. Cơn đau ập đến làm nó quên đi Hoàng Từ Lan đang bám trên người, vội vàng cầm từng đoạn ruột bị xổ ra hòng nhét lại vào ổ bụng đang tuôn máu xối xả.
“Điện hạ, người cũng quá độc ác đi” Hoàng Từ Lan nhìn Lê Lan Đường cả người đầy cỏ, ra độc chiêu mà mày cũng không nhăn lấy một cái, vội vàng lên tiếng châm chọc.
“Ngươi bớt miệng nam mô nhưng bụng là cả bồ dao găm đi Hoàng Từ Lan” Lê Lan Đường cười khẩy, phủi phủi cỏ dính trên áo. Nàng đã xong công việc, còn lại giao cho Hoàng Từ Lan là được. Hừ, thực là bẩn muốn chết!
______
LỜI TÁC GIẢ
Tập sau sẽ có một nhân vật vô cùng quen thuộc, đại danh đỉnh đỉnh comeback :v Mọi người hãy thử đoán xem là ai đi nào, có người đoán đúng thì chương sau tác giả sẽ viết hẳn 4 nghìn chữ nhé =)))) Người Việt Nam nói là làm :v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)