Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 96: CHUYỆN LẠ Ở VÂN DƯƠNG CUNG

418 2 2 0

Bước qua trung tuần tháng ba, công việc của lục cục dần đi vào quỹ đạo nhất thống. Đám nữ quan thuộc biên chế mới cũng đã kịp thích nghi với công việc ở chỗ này, không tạo ra thêm phiền hà rắc rối gì khiến Hoàng Từ Lan phải đích thân quán xuyến đến.

Thế nhưng nếu nói nàng có thể an nhàn thì hoàn toàn không phải. Bởi vì cho dù nội bộ lục cục không có vấn đề thì cũng không có nghĩa là chỗ các vị cung chủ cũng an ổn như vậy. Ngoài mấy việc đấu đá mưu toan vặt vãnh để tranh sủng của đám cung nhân mới có cũ có, chốn hậu cung mặt ngoài vẫn là một vẻ thuận hoà trời yên bể lặng dưới sự cai quản của bà quý phi. Hoàng Từ Lan ngoài việc ở lục cục thì vẫn có những công việc khác cần phải lo đến dù nó chẳng chút liên quan đến mình. Tỉ như hiện tại.

Từ cái dạo mà sứ thuộc cống đến vũ cơ, cuối cùng lại ngoài dự kiến thêm vào một vị quận chúa, cả Thượng cung cục và Thượng nghi cục cơ hồ đều đã lắc đầu bất lực trước việc giáo hoá nhân vật ngoại bang này. Tám vị trưởng ty không thể lo liệu nổi nữa nên đến tận bây giờ mới báo cáo với Hoàng Từ Lan nỗi khổ tâm của bọn họ, với hy vọng rằng nàng sẽ có biện pháp tốt giải quyết để tránh chuyện xấu mặt này đến tai bệ hạ cùng quý phi. Bởi dù sao nếu chuyện này bị đồn đãi ra ngoài thì quả thật không tốt đẹp gì cho cam, đám người ở Ngự sử đài vẫn luôn để ý mọi động tĩnh ở phía bên này.

Từ cái dạo mà hoàng đế đồng ý cho quý phi tổ chức tuyển tú, lại còn tuyển được thêm một đám nữ quan ăn bổng lộc hằng năm khiến bộ Hộ gánh thêm sức ép, mấy lão già ở bên Ngự sử đài đều đã đặt dãy Tây cung vào tầm ngắm để có cái tấu bẩm mỗi dịp đại triều đầu tháng.

Hoàng Từ Lan đương nhiên là biết bản thân có thể bị gọi tên bất kì lúc nào, nhưng nàng thì có thể đào ra được biện pháp gì cơ chứ? Người ta trên danh nghĩa chính là quận chúa lân bang đó, lạc đà chết vẫn còn to hơn ngựa, nàng chỉ là một nữ quan nhỏ nhoi của Tây cung thì làm sao dám nói gì.

Thông qua đám cấp dưới trình báo, Hoàng Từ Lan đã tổng kết lại được vấn đề đang tồn đọng chính là vị quận chúa này sống khá thoải mái không chịu vào nền nếp cung quy, mặc dù có nhiều khi sự thoải mái đó lại không hợp với phong tục của người Đại Việt cho lắm. Nếu lỡ một mai ở chốn tiệc yến đông người mà vị quý nhân phương xa này vẫn quen lối cũ, hậu quả hẳn là không cần nghĩ đến thêm nữa. Bởi vậy mà sau khi đã nghĩ ra được đối sách giải quyết, nàng đích thân đến chỗ của vị quận chúa kia bàn chuyện.

Nếu nàng mãi mà không ra mặt, chuyện rồi cũng sẽ đến tai quý phi cùng mấy lão già bên Ngự sử đài thôi.

Kết quả Hoàng Từ Lan vừa đi được nửa đường thì thấy Lê Lan Đường đang hướng về phía lục cục mà tiến đến, vì vậy bèn cùng người nọ sang chỗ vị quận chúa kia luôn. Đám cung nữ cùng nội thị kéo nhau đi thành tốp đã quen với việc nhìn thấy Hoàng học sĩ cùng Xuân Minh Công chúa đi cùng với nhau nên cũng không mắt qua mày lại í ới nhỏ to nữa, sau khi cúi chào bèn tiếp tục công việc của mình. Thế nhưng đám người này vốn rất nhạy cảm với những thay đổi nhỏ nhặt của mấy người quyền quý, lập tức đã phát hiện ra hai vị quan lớn này đang đi sang chỗ nào đó trước nay chẳng thường xuyên lui tới mỗi ngày.

Ấy thế là lại thêm dịp bàn tán xôn xao.

Lê Lan Đường vừa đi vừa ăn mứt quả được Hoàng Từ Lan đưa cho, sau khi đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện bèn nói với giọng trào phúng “Nàng ta chẳng phải là có ấn tượng rất sâu sắc với Lê Triệt San sao? Nếu đám nữ quan đã chịu thua thì thôi bảo nàng ta ôm tập sách sang cung Vân Dương đi. Khéo chừng lại có hiệu quả đấy”

Cung Vân Dương hiện nay chính là nơi ở của Lê Triệt San.

“Điện hạ, hôm đó chẳng phải là do nhận nhầm người đấy ư?” Hoàng Từ Lan đưa tay gãi mũi, hiển nhiên là đang bị lời đề nghị này của Lê Lan Đường làm cho suy ngẫm. Từ sau vụ việc đưa con bé Hàm Linh vào cung, nàng luôn tỏ ra thận trọng trước những kiến nghị đầy tuỳ hứng của Lê Lan Đường.

“Ta là người chỉ nhìn vào kết quả rồi phán quyết, môn hạ nên tin vào phán đoán của ta đi chứ” Lê Lan Đường liếc mắt nhìn đối phương bày ra vẻ mặt đề phòng, nhún vai nói. Ngoài cách đó ra thì còn có biện pháp nào hay ho hơn à? Con lợn ngu ngốc Hoàng Trọng Khanh nghĩ mình là tiên là Phật thần thông quảng đại có muôn phép ngàn màu, vừa lo việc lục cục, vừa hoàn thành trọng trách ở cung Đồng Hoa lại vừa có thể đảm đương được cái sự phiền toái mà cả tám vị trưởng ty cũng phải thúc thủ vô sách chắc?

“Nhưng có vẻ tứ điện hạ không hứng thú với trọng trách này cho lắm đâu điện hạ” Hoàng Từ Lan nói ra trọng điểm chính khiến nàng thấy kiến nghị này không khả quan cho lắm. Lê Triệt San tuy là một vị thân công chúa an nhàn ít ra mặt nhưng cũng không có nghĩa vị tứ điện hạ kia thích làm chuyện bao đồng, lo cho chén cơm kẻ khác. Lại chưa kể tính nết vị điện hạ kia thường xuyên sáng nắng chiều mưa, thay đổi chẳng khác nào đèn kéo quân cả. Nếu lỡ một ngày Lê Triệt San nổi cáu mà xách quận chúa nước người ta ném xuống hồ như đêm yến Nguyên Tiêu vừa qua chưa lâu kia thì chết dở.

“Môn hạ hãy nghĩ kĩ lại đi xem nào, người nọ từ phương tây xa xôi đến trung nguyên đã lâu rồi nhưng vẫn không biết được nhiều người ở trong cung, mà bà chị thứ tư kia của ta vừa hay lại là một trong số ít ỏi đó. Người quen với nhau chẳng phải dễ nói chuyện hơn ư? Môn hạ phải suy nghĩ tinh tế lên đi chứ” Lê Lan Đường bắt đầu dùng giọng trào phúng mà phân tích thiệt hơn, còn rất biết bày ra vẻ mặt hớn hở vỗ tay cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Hoàng Trọng Khanh quả nhiên vẫn mãi là cái đầu lợn ngu ngốc hết thuốc chữa, không có một chút tinh tế nào. Người dính phiền phức là Lê Triệt San, người tương lai gặp nguy hiểm cũng là chị ta, cớ gì cần đồ đầu lợn ngươi quan tâm nhiều thế mà làm chi? Chưa kể trong mắt vị quận chúa gì đó bên kia thì Lê Triệt San chẳng phải chính là đệ nhất mỹ nhân nổi danh đấy ư? Ngươi chỉ cần nói với ả ta là Lê Triệt San đồng ý để ả theo học tập, ả có thể chê phiền mà từ chối ư? Ả không cảm ơn ngươi rối rít đã là ngoài dự kiến rồi.

Chỉ cần ả vẫn mặc định coi Lê Triệt San là đệ nhất mỹ nhân, vậy thì bà chị thứ tư kia của nàng chính là chạy đằng trời cũng không khỏi nắng.

“Nhưng thiết nghĩ tứ điện hạ bộn bề nhiều việc, hẳn là sẽ không đồng ý đâu?” Hoàng Từ Lan ngẫm nghĩ một hồi liền cảm thấy chủ ý này rất khả dĩ, vì vậy bèn nói ra luôn nghi điểm cuối cùng với Lê Lan Đường. Người chán ghét dị loại như Lê Triệt San lại đồng ý mới là lạ ấy! Cho dù nàng ta có rảnh rỗi thật thì cũng sẽ rất khó lòng đồng ý mua thêm việc vào người như thế này, từ dạo Nguyên Tiêu không phải nàng ta đã chê phiền rồi đấy ư?

“Chị ta không đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi” Lê Lan Đường cười hàm ý, dường như rất hiểu kết quả của câu chuyện này sẽ đi về đâu. Quan trọng là chỗ vị quận chúa kia có muốn hay không thôi, nếu ả đã muốn thì Lê Triệt San cũng chỉ có thể nhận mệnh. Chỗ của quý phi và hoàng đế tất nhiên sẽ vì thể diện quốc gia mà góp vào một tiếng nói khuyên bảo nữa, chị ta còn dám khước từ ư?

***

Thế nhưng điều mà cả Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường cũng không thể ngờ tới được chính là vị quận chúa kia từ sớm đã đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thấy về. Hỏi đứa cung nữ phụ trách thì nó bảo là quận chúa thông báo mình đi sang cung Vân Dương chơi, chơi chán xong sẽ về.

Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường: “.......” Vị quận chúa này không cần nàng đề nghị đã chạy thẳng sang cung của Lê Triệt San luôn rồi ư! Đây phải là mắc mớ, là chấp niệm đến độ nào mới có thể dũng cảm đến như vậy!

Hoàng Từ Lan hít sâu một hơi mà tiếp tục hỏi đứa cung nữ đối diện “Quận chúa có thường xuyên sang bên cung Vân Dương không? Mọi khi là đến buổi nào thì về tới?” Nếu thường xuyên thì thật là đáng kinh thán quá rồi, Lê Triệt San có đủ kiên nhẫn để không ném người ta xuống hồ ư!

“Dạ bẩm điện hạ, bẩm môn hạ, ngày nào quận chúa cũng sang bên cung Vân Dương đấy ạ” Đứa cung nữ hoàn toàn không biết Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường vốn đã đủ kinh ngạc, tiếp tục bồi thêm câu khiến sự ngạc nhiên càng thêm sâu sắc.

Hoàng Từ Lan: “........” Quận chúa thật là dũng cảm!

Lê Lan Đường: “.......” Lê Triệt San bị Bồ Tát nhập xác rồi ư!

“Điện hạ và môn hạ có cần nô tì sang bên ấy thông báo một tiếng với quận chúa không ạ?” Đứa nô tì thấy hai vị quan lớn trước mắt mãi mà không nói câu nào, tâm liền nảy sinh sợ hãi. Bởi vậy mà ả nhanh chóng cúi mặt xuống thấp hơn, lấm lét hỏi dò chỉ sợ mình chọc giận hai người.

“Không cần đâu, bây giờ ta với điện hạ sang bên ấy là được rồi” Hoàng Từ Lan lắc đầu, nói.

Phải qua bên ấy mới biết được tình trạng hiện tại của Lê Triệt San ra làm sao chứ. Nếu như vị tứ điện hạ kia không phản cảm thì quá tốt, cứ làm như kiến nghị của Lê Lan Đường cho xong. Chỉ sợ đập vào mắt nàng lại là cảnh tượng tàn nhẫn nào đó thôi, lúc đó mới thật là phiền hà.

***

Cung Vân Dương.

Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường vừa đến nơi đã được đám cung nữ đứng canh cổng cúi đầu chào, sắc mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc trước sự hiện diện của hai người. Nói không ngạc nhiên mới là sự lạ, bởi ai cũng biết cửu điện hạ và tứ điện hạ nằm ở hai thế lực đối lập nhau, cả năm đều không có lai vãng qua lại. Nay vị cửu điện hạ tai tiếng thị phi khiến người người sợ hãi bỗng nhiên xuất hiện ở đây, thật chẳng khác nào rồng đến nhà tôm cả.

“Chiêu Huy Công chúa có ở bên trong không?” Hoàng Từ Lan từ tốn hỏi, không mang chút cảm xúc nào.

“Bẩm điện hạ, bẩm môn hạ! Công chúa đích thực đang ở trong tẩm cung nghỉ ngơi ạ” Một đứa cung nữ trong số đó lên tiếng bẩm tâu.

“Vào trong thông báo với công chúa đi, rằng có Xuân Minh Công chúa và Hoàng học sĩ đến thăm” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó lại nói.

“Vâng, kính xin điện hạ cùng môn hạ đợi nô tì vào bẩm lại” Đứa nô tì nọ lên tiếng, sau đó xoay người đi vào trong. Lát sau đã thấy ả bước vội trở ra, cúi đầu thông báo “Công chúa cho vời ạ. Mời điện hạ và môn hạ đi theo nô tì”

.....

Hoàng Từ Lan cùng Lê Lan Đường theo sau đứa nô tì vào trong, vừa đi vừa cẩn thận nhìn xung quanh xem có phát hiện được vị quận chúa đầy dũng cảm kia ở góc nào đó hay không. Nhưng cũng không ngoài dự đoán của hai người, đường đến tẩm cung của Lê Triệt San vô cùng sạch sẽ, không có lấy một người dư thừa.

“Đúng rồi, ta nghe nói vị quận chúa lân bang kia đang ở chỗ này?” Hoàng Từ Lan lại hỏi đứa cung nữ. Nhìn không thấy nên là hỏi thăm cho tiện đi vậy.

“Vâng, đúng là quận chúa đang ở đây ạ. Ngài ấy đang ở trong tẩm điện cùng công chúa, điện hạ cùng môn hạ đến nơi sẽ thấy ạ” Vị quận chúa kia có ngày nào là không có mặt ở đây đâu, chúng nô tì quá quen rồi ấy chứ ạ.

Hoàng Từ Lan trợn mắt nhìn sang Lê Lan Đường, cuối cùng bắt gặp cảnh người nọ vốn đang ăn mứt cũng đã ngưng lại khi nghe được câu nói kia của đứa cung nữ. Đã vào hẳn tẩm điện rồi ư? Lê Triệt San lần này thật sự là đổi tính rồi? Sẽ không phải là lôi người ta vào tẩm điện rồi hành hạ dã man đấy chứ?

......

“Bẩm điện hạ, Xuân Minh Công chúa và Hoàng học sĩ đến rồi đây ạ” Đứa nô tì dẫn đường dừng chân trước một căn phòng lớn, cúi đầu đứng nép bên cánh cửa lớn sơn son thếp vàng mà tâu bẩm.

“Cho vào đi” Bên trong vọng ra giọng nói lười nhác đầy âm mũi của người còn ngái ngủ, hiển nhiên là giọng của Lê Triệt San. Hoàng Từ Lan nghe đến đó liền cảm thấy gánh lo trong lòng vơi đi phân nửa, có vẻ là vị tứ điện hạ này mải lo ngủ không có đem quận chúa nước người ra hành hạ dã man.

À nhưng mà khoan đã.......

“Ôi hôm nay là cát nhật gì thế này nhỉ? Cửu hoàng muội và Hoàng học sĩ sao bỗng dưng lại đến đây tìm ta thế?” Mạch suy nghĩ của Hoàng Từ Lan bị cắt ngang bởi tiếng đẩy cửa và câu chào của Lê Triệt San, bèn thôi trầm tư mà nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh tìm người.

Không thấy. Bên trong tẩm điện rộng rãi hoa lệ chỉ có mỗi Lê Triệt San đang nằm ườn trên sập gụ, đến một đứa cung nữ thiếp thân hầu ngủ cũng không thấy. Bộ trung y màu vàng nhạt đơn bạc mỏng manh trên người cùng mái tóc xoã tung chứng tỏ Lê Triệt San đang ngủ thật.

“Chẳng lẽ phải có việc gì mới được đến ư? Từ khi nào Vân Dương cung của tứ hoàng tỷ đã biến thành Nội vụ phủ rồi?” Lê Lan Đường tất nhiên không hề chịu thua trước câu châm chọc của Lê Triệt San, vì vậy bèn đáp lại. Quái thật, Lê Triệt San thủ tiêu người nhanh đến vậy ư?

“Đi vào trọng điểm chính đi, hai vị đến đây tìm ta có việc gì?” Lê Triệt San cười nhạt mà xua tay, sau đó đứng dậy túm lấy ngoại sam treo trên giá bên cạnh khoác vào, giọng chẳng chút biểu cảm “Đầu óc ta dạo này không được tốt cho lắm, rất hay quên. Nhất là những khi đang ngủ thì bị đánh thức đấy”

Ngày nào cũng bị con gà mái kia làm phiền thì thôi đi, nay vừa chợp mắt được một tẹo đã thấy hai con người đầu têu thị phi này hạ cố đến tìm. Hừ, đúng là không có việc nhờ không đăng Tam Bảo điện. Phiền chết.

“Chuyện là hạ quan có nghe đứa cung nữ bên Dịch các báo lại quận chúa đang ở bên cung Vân Dương, nên mới sang đây thưa điện hạ” Hoàng Từ Lan biết Lê Triệt San chẳng chút nào gọi là nhiệt tình chào đón trước sự xuất hiện của mình ở đây, vì vậy nhân lúc đứa cung nữ nhất đẳng đang rót nước trà bèn đem lí do nói với Lê Triệt San một lần để tránh hiểu nhầm không đáng có.

“Ồ ra là Hoàng môn hạ sang đây tìm con gà....à tìm vị quận chúa kia à?” Lê Triệt San nhẹ gật đầu ra chiều đã hiểu, sau đó lại hơi nheo mắt mà hỏi “Mong môn hạ bỏ quá cho ta cái tật lắm chuyện bao đồng, ngài tìm quận chúa có chuyện chi?” Hoàng Từ Lan chưa bao giờ là người thích làm mấy chuyện dư thừa không chút nào liên can đến mình, vì vậy nàng cũng muốn biết rốt cuộc con gà mái cục tác cục ta cả ngày kia đã làm gì chọc đến Hoàng Từ Lan.

“Ơ kìa tứ hoàng tỷ, sao chị lại quan tâm đến mấy việc cỏn con của đám người dưới vậy nhỉ? Đứa em này còn nghĩ chị chẳng để mấy chuyện lông gà vỏ tỏi bé tẻo teo này vào mắt đâu ấy chứ” Lê Lan Đường từ lâu đã luôn thích đâm chọt trào phúng Lê Triệt San, vì vậy liền chớp cơ hội mà lên tiếng không có phân lượng nể nang nào.

“Vậy thì cửu hoàng muội sao lại đến đây thế?” Lê Triệt San cười nhạt, mắt đảo từ chỗ Hoàng Từ Lan sang Lê Lan Đường đang ngồi ăn mứt uống trà vô cùng nhàn nhã. Tao còn chưa hỏi mày đâu đấy em ạ!

“Nhàn rỗi nên đi theo để xem ấy mà, hoàng tỷ đừng để ý đến đứa em này mà làm gì” Nếu không đi theo Hoàng Trọng Khanh thì đứa em này làm sao biết được mình có một bà chị thích hành hạ người khác rồi phi tang như vậy đâu chứ. Quả nhiên tai nghe chẳng bằng mắt thấy, bè lũ của Lê Tung không có kẻ nào đáng tin cả, rặt một phường lòng lang dạ thú. Đặc biệt là con người tên Lê Triệt San này đây, đến quận chúa phiên bang cũng có thể xuống tay cho đặng.

Đương lúc ba người sáu con mắt đang nhìn nhau đầy dò xét thì bên ngoài vọng lại tiếng gọi giật thất thanh của một người: “San ơi! San San ơi!!”

Hoàng Từ Lan bị cách gọi không chút nể nang phép tắc kia làm cho giật mình, chén trà trên tay suýt chút đã sánh cả ra ngoài.

Nàng có nghe nhầm không đấy, có người dám gọi thẳng tên huý của Lê Triệt San ra luôn ư? Còn kêu theo kiểu rất trống không cụt lủn như thế kia nữa? Đã vậy vị tứ điện hạ này hoàn toàn không có chút phản ứng nào tựa hồ đã quen thuộc lắm rồi ấy?

Sáu con mắt vốn còn đang nhìn nhau thì giờ đây chuyển thành ngó sang cùng một hướng. Bên ngoài chính lộ lát đá trắng có một bóng người mặc áo màu phấn đào đang hướng về phía bên tẩm cung này mà chạy tót vào, sau đó còn vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Lê Triệt San đồng thời giơ bàn tay đầy máu hoà với đất bùn kia ra liến thoắng mách “San, ngươi nhìn xem này!”

Cả Lê Lan Đường lẫn Hoàng Từ Lan lần này đều cùng trợn trắng mắt mà nhìn hai người Lê Triệt San, không biết nên nói gì hơn. Hoàng Từ Lan thật sự muốn đưa tay đỡ trán nhưng lại không phải phép nên đành thôi, chỉ còn biết đưa tay gãi mũi gượng cười rồi cầm tách trà trước mặt lên hớp một ngụm, không tiếp tục nhìn hai người đối diện thêm nữa. Quả nhiên là một người tình nguyện, một người bằng lòng mà. Có chút hối hận khi khéo thời đến đây.

“Ồ vị này chính là quận chúa của nước Lan Xang đấy phỏng?” Lê Lan Đường nhìn hai người đối diện với một ánh mắt đầy tăm tia và hàm ý, sau đó lên tiếng hỏi. Cái này thực sự là nằm ngoài dự kiến đấy bà chị.

“Phải, hai vị đây là?” Vị quận chúa nọ đến bây giờ mới phát hiện trong phòng có người, vì vậy bèn gật đầu chào rồi đáp. Sao hôm nay bỗng dưng lại có khách vậy nhỉ?

“Đây là cửu hoàng muội của ta, còn vị kia là Khôn Minh điện Học sĩ Hoàng học sĩ” Lê Triệt San nhàn nhạt thay hai người giới thiệu sơ qua một lượt, đồng thời đưa tay lên chỉ để người nọ không nhầm lẫn.

“Ồ chào nhị vị” Vị quận chúa nọ nghe xong liền gật đầu chào, sau đó lại nói “Hai vị cứ gọi ta là Hạ Bằng thôi, đã sang đến Đại Việt thì căn bản ta không còn mang tước quận chúa nữa rồi” Ta đi đến đâu người khác cũng đều gọi là quận chúa, chẳng nhẽ ở cái chốn này chỉ có mỗi ta là quận chúa à? Kêu bằng chức danh như vậy nhỡ lại nhầm sang người khác thì phải làm sao? Ta có Việt danh mà?

Hoàng Từ Lan nghe đến đó liền sặc nước trà, rất may là vì đang kề môi nơi miệng chén nên hai người ở đối diện không nhận ra được phản ứng kia của nàng. Cái gì cơ, vị quận chúa này lấy tên là Hạ Bằng á? Triệt Hạ San Bằng? Trời ạ, xin hãy nói là nàng đã nghĩ quá lệch lạc rồi đi? Rốt cuộc là cái tên này do ai nghĩ ra vậy? Chẳng lẽ là do Lê Triệt San nghĩ ra rồi ép người ta nhận lấy ư?

“Tên của ngươi khi sang đây là Hạ Bằng? Họ là gì?” Lê Lan Đường ngoài mặt ra vẻ tò mò nhưng trong bụng chính là đang vang lên tràng cười đầy tà ác, hiển nhiên đã bị câu chuyện này khơi gợi hứng thú.

“Lý Hạ Bằng” Vị quận chúa nọ rất nhanh đã đáp lại. Lần này Hoàng Từ Lan thật sự là nhịn không được nữa, mím môi để không bật cười thành tiếng.

Lê Lan Đường: “.......” Lê và mận (1) à? Để cạnh bên so sánh có vẻ rất hợp nhau? Đem đi làm mứt cũng thời ngon lắm?

Hoàng Từ Lan: “.......” Nhành lê cây mận hết bị triệt hạ thì tới san bằng? Vì sao nghe có vẻ rất thuận tai và hợp lí vậy nhỉ?

“Được rồi, đi vào công việc chính đi” Hoàng Từ Lan khẽ đằng hắng để chấm dứt cơn buồn cười, điều chỉnh lại giọng nghiêm túc mà báo “Thật ra ta sang đây tìm quận chúa là có việc cần người nói qua một lần cho tỏ tường” Không nên tiếp tục bàn tán cái sự vụ danh tính này nữa, nàng sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng mất. Như thế thì hỏng hết mặt già đại quan rồi.

“Học sĩ cứ nói đi” Lý Hạ Bằng về căn bản là không buồn để tâm đến những việc mà Hoàng Từ Lan sắp nói, chỉ khều tay Lê Triệt San rồi thả vào một con nhộng ve sầu màu nâu xỉn lấm lem đầy bùn đất.

“Vốn dĩ ta còn định nói với quận chúa là phải chú ý đến cung quy, bởi ấy là cái đạo Nhập gia tuỳ tục. Nhưng hôm nay đến đây thì hẳn là tứ điện hạ cũng đã đề cập qua với quận chúa rồi, ta cũng không nên tiếp tục nói dông nói dài để tránh thêu hoa trên gấm” Mau nhìn xem kìa, Lê Triệt San căn bản là đã quá quen thuộc với vị quận chúa này rồi, người ta làm gì cũng không sinh cáu mà quẳng xuống hồ lần nữa. Lần tới nếu có xảy ra việc gì, cứ để Lê Triệt San đứng ra gánh vác là xong, nàng vô can dự.

Ôi quả nhiên là nhân thế có rất nhiều cái đáng để kinh thán mà.

______

CHÚ THÍCH

1.     Lý (李): Lý vừa có nghĩa là họ Lý, vừa có nghĩa là cây mận, quả mận.

_______

HẬU TRƯỜNG

Hoàng đế: *mặt ủ mày chau* Ôi gia môn bất hạnh! Trẫm buồn quá các ái khanh à!

Quý phi: *liếc Minh phi* Ôi em mau xem con gái em kìa, quả thật xứng danh!

Minh phi: *bất lực* Người mẹ này đã hoàn toàn bất lực. Xin đừng trào phúng nữa, cảm ơn.

Hoàng Từ Lan: *thì thầm với Lê Lan Đường* Điện hạ, ta nghĩ là quận chúa có quá nửa là đã bị tứ điện hạ nhấn đầu xuống hồ Thuý Ngọc rồi đó! Hoặc là cưỡng ép người ta làm theo ý muốn của mình, ngược đãi không ngừng!

Lê Triệt San: ??????

Lê Lan Đường: *đồng tình* Đúng thế, khanh khanh không nhớ lúc trước bà chị kia của ta từng quẳng người ta xuống hồ rồi đó ư? Khéo lần này còn buộc thêm đá vào chân cho khỏi nổi lên luôn ấy chứ *cười tà ác*

Lê Triệt San: ???????

_______

LỜI TÁC GIẢ

Sau một chương đầy mùi drama biến cố, chương này lại trở về với sự hài hước tấu hề để giảm căng thẳng đây :v Hiện tại thì tác giả đã viết được một nửa chương phiên ngoại mới để đăng trên WP, dự cảm sẽ đủ drama và nội tuyến, hé lộ những bí mật đủ gây choáng váng ngộp thở giống như các phiên ngoại khác :v Và thú thật luôn là nó khá quan trọng vì đây là khúc chuyển giao để truyện hoàn toàn đi vào đại nội tuyến lâu nay ẩn hiện chưa rõ :v

Phương Dung đã xuất hiện, hai chị em nhà họ Trình cũng đã xuất hiện, Đới công tử và Trần thần y cũng sắp comeback rồi đấy =))))) Mọi người chắc hẳn sẽ thắc mắc là vì sao lâu nay không thấy Trần thần y, thất điện hạ, bát điện hạ và Lý thiếu tông chủ đúng không? Yên tâm, họ sắp comeback rồi đấy :v Nơi nào có drama là nơi đó sẽ có bọn họ :v Riêng lí do vì sao họ ẩn tích bao lâu nay sẽ được giải đáp sau :v

Bên web có bài phân tích về Phương Dung đấy mọi người ạ :v Thực ra tác giả muốn nói hết nhưng mà lí trí đã kịp kéo lại :v Nói hết rồi từ chương 100 trở đi up chap còn ai xem nữa cơ chứ =)))))

Còn có nhân vật nào mọi người muốn tác giả làm bài phân tích không =)))))) mau mau order đi nào kẻo muộn :v

“Hạn kì” mà Trình Uyển nói rốt cuộc là gì? Có liên quan gì đến thế hệ của bà ta và Hoàng Quân? Hành động tiếp theo của bà ta sẽ là gì? Đới công tử sẽ làm gì? Tất cả rồi sẽ được giải đáp trong các chương tới =)))))

Không hiểu sao mà tác giả thấy tội cho tứ điện hạ quá =))))))))) Nhành lê cây mận hết triệt hạ rồi tới san bằng =))))))))) Hảo đặt tên, hảo ghép tên :v

_____

CHUYÊN MỤC TRẢ LỜI INBOX:

Fan A: Em chợt nghĩ tác giả nên thống nhất bút danh đi ạ :v bên Vietnovel thì là Bất Động Minh Vương, bên BHTT thì Cơ Tử Huyên nhưng thực ra là Tô Tử Huyên, vậy thì thôi mình ghép lại thành Tô Bất Động đi ạ :v

Tô quân: @@ đọc xong cảm thấy có mùi đào xong ngủ tại hố luôn không cần lấp nữa :v tác giả uy tín nhiều năm trong ngành =)))))))

Fan B: Mặc dù em đã sẵn sàng với đầy đủ trang thiết bị nhưng mà nó vẫn lạ lắm :))) Sao em thấy nó càng ngày càng u ám đáng sợ vậy :)) lọt hố vì mấy chương đầu hường phấn đáng yêu xong bây giờ phát hiện hố này đầy máu chó ngược tâm muốn chết là sao :))

Tô quân: Tác giả có biết gì đâu =)))))))

Fan C: Tôi tuyên bố với mọi người ở trong cái hố này là não tôi lag lắm rồi :((( Mỗi chương một drama lộ ra xong tôi phải dò đi đọc lại đó mọi người :< V>

Cái này mà chuyển thể thành kịch thì đừng xem nhé mọi người, khóc như chó rồi không ai an ủi đâu :)))

Tô quân: Tác giả lúc viết chương cũng khóc nhưng chỉ có thể len lén tự lau nước mắt thôi :>>>>>

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16