Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 59: CỬU ĐIỆN HẠ THÀNH NIÊN RỒI

573 9 2 0

“Hoàng học sĩ có đây không?” Giọng nói mềm mại quyến rũ cùng tiếng guốc mộc của Lý Tư Vân từ xa vọng lại, sau khi đến sân bếp nhà Hoàng Từ Lan liền tắt ngấm.

“Ồ bà chủ Lý sang nhà chơi” Hoàng Từ Lan vốn đang rải men lên lớp xôi nếp, nghe tiếng nói liền ngẩng đầu lên chào. Hôm nay là ngày lành à, sao các vị quý nhân đều kéo nhau sang nhà nàng thế?

“Nhà được biếu nhiều nem nên đem sang đây một ít nhờ học sĩ ăn giúp” Lý Tư Vân híp mắt nhìn hai đứa em gái mình ngồi trên ghế đòn, mặt mũi lem luốc toàn bột men mà âm thầm tặc lưỡi.

Vì sao nàng bỗng có cảm giác mình đã phá bĩnh không khí gia đình êm ấm hoà thuận của người khác nhỉ?

“Cửu nương cũng ở đây à?” Lý Tư Vân cười đầy ý vị thâm trường, nhìn em gái mình xắn tay áo ngồi vét xôi đáy nồi. Bộ cung bào quý giá trên người chấm trên nền đất, rất không có hình tượng, không nỡ nhìn.

“Trong cung mãi cũng buồn chán” Lê Lan Đường vo mớ xôi bóc được từ đáy nồi, nhìn chén muối mè trong tay Lê Cẩm Thương nghĩ nghĩ “Vả lại hôm nay nhàn rỗi, không như huynh trưởng cả ngày bận rộn” Hoàng Từ Lan sẽ không nói đùa đấy chứ, xôi trắng chấm muối mè rất ngon?

“Vừa nãy huynh trưởng có đến đây sao?” Lý Tư Vân nở nụ cười nhạt nhẽo “Vừa nãy đi ngoài đường trông thấy khá gấp gáp đấy” Chuyện của Hoàng Từ Lan rất không đơn giản, quá ít manh mối để có thể ước đoán. Hẳn người anh này của nàng cũng đang mọng đợi có thể tìm ra được điểm mấu chốt, nhưng hắn chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức hưng sư động chúng để tìm ra tung tích Trần Hải Đình.

Trần Hải Đình biết được tất thảy, nhưng lại không muốn tiết lộ và cũng chẳng được phép tiết lộ, bởi đấy là đi ngược với quy tắc vận hành của càn khôn.

“Có đến” Hoàng Từ Lan khẽ thở dài “Thái tử điện hạ muốn ta sang Văn Xương các giúp chỉnh lý tài liệu, nên đến đây để khảo ý” Ngày nghỉ cũng không thể gác mấy chuyện quốc gia đại sự này sang một bên nữa, quá là ảo não.

“Hoàng môn hạ hẳn là không đồng ý?” Lê Lan Đường tay cầm bát muối mè vừa cướp được từ chỗ em gái, nghe được việc của Văn Xương các liền lên tiếng hỏi.

Xem ra huynh trưởng quả thật là muốn tạo cho Hoàng thị một chỗ đứng vững chắc không kẻ nào có thể đánh đổ rồi đây. Chuyện hắn đề cử Hoàng Từ Lan vào cung thì cũng thôi đi, đằng này lại dốc lòng dốc sức đến như vậy, quả thật là vô cùng coi trọng nhà họ Hoàng. Chẳng lẽ nhà họ Hoàng có giá trị đến mức đó?

Nhưng tính cách của Hoàng Từ Lan, vừa hay là cùng ý muốn của Lê Tranh đối nghịch.

“Tất nhiên là không đồng ý” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, bê sàng tre đã được phủ lá chuối kín mít để lên giá cao “Ta vốn không phải người thích hợp ở chốn quan trường. Vả lại sức khoẻ của ta, thực sự không tốt để bôn ba vì cái mão phốc đầu được sức vàng sức bạc đâu” Với thời tiết như thế này, áng chừng vừa đến ngày rằm là có thể ăn cơm rượu được rồi đấy.

“Hoàng tỷ, nem này chua quá” Lê Cẩm Thương không biết tự bao giờ đã ngồi bóc cây nem Lý Tư Vân đem tới ra nhai, sau đó liền phàn nàn “Nhưng mà chấm muồi mè thì lại vừa ngon”

Hoàng Từ Lan, Lý Tư Vân: “......” Nem chấm muối mè? Như vậy vẫn ăn được á?

Lê Lan Đường: “.....” Có vẻ là ngon thật.

“Bà chủ Lý đem sang đây nhiều thế. Bên này ít người, ăn cũng chẳng bao nhiêu. Chi bằng....” Hoàng Từ Lan cố tình kéo dài giọng, mắt nhìn thoáng qua hai chị em Lê Lan Đường đang tranh nhau bát muối mè, sau đó liền nở nụ cười “Chia cho Trần thần y một ít vậy” Tội nghiệp con bé Nhược Khê, ở chung với người thầy vô sỉ lại tham tiền như Trần Hải Đình chắc bữa đói bữa no rồi.

“Đừng nhắc đến Trần Hải Đình nữa” Gương mặt hồ ly của Lý Tư Vân bỗng chốc sa sầm xuống đầy vẻ không vui, nụ cười bên khoé môi cũng ngày càng lạnh lẽo “Trần Hải Đình mượn của ta hai mươi vạn, đến giờ vẫn chưa trả cả vốn lẫn lời” Đã vậy còn ăn chực ở nhà nàng hai bữa cơm, lúc về còn xin giấy gói mang đi!

Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường: “......” Vay nợ hai mươi vạn? Rồi Trần Hải Đình bán thân trả nợ luôn ư? Trần thần y cũng có lúc thật là liều mạng đấy.

“Nếu Từ Lan ngươi thấy mặt Trần Hải Đình thì nhớ giữ người lại, gọi ta sang nhé” Lý Tư Vân cười u ám khiến Hoàng Từ Lan cảm giác rờn rợn gai lạnh. Nàng gật đầu đồng ý, cũng âm thầm mặc niệm cho Trần Hải Đình.

“Ngồi đây không tiện, mọi người lên chính sảnh ngồi xơi trà nói chuyện phiếm thôi” Công việc cũng đã xong, nàng cũng không thể để khách khứa ngồi ghế đòn sau bếp như thế này được, quá là không phải phép.

“Được được, vừa hay ta cũng có chút chuyện muốn bàn riêng với học sĩ đấy” Lý Tư Vân đứng lên, rời đi trước. Đừng đứng lại ta ơi, đứng lại mắt sẽ đau.

“Điện hạ, người vẫn còn luyến tiếc chén muối mè ư?” Hoàng Từ Lan cố gắng nhịn cười nhìn Lê Lan Đường ngồi cầm chén muối mè chưng hửng, bế Lê Cẩm Thương lên lau miệng giúp con bé.

“Không có” Lê Lan Đường chậm chạp phun ra hai chữ, sau đó đứng dậy phủi tà áo.

Phải kêu đám ngự trù xử lí cái món muối này mới được.

“Điện hạ, mặt người dính nhọ nồi kìa” Hoàng Từ Lan phát hiện trên mặt Lê Lan Đường bỗng nhiều thêm mấy vệt nhọ đen sì, mím môi cười.

“Làm sao dính được?” Lê Lan Đường lần này thực sự để lộ ra biểu cảm chưng hửng, còn đưa tay lên sờ sờ mặt mình “Chỗ nào?” Vì sao không động vào đáy nồi mà vẫn dính được nhỉ?

Cửu điện hạ thông tuệ nhạy bén mọi ngày đã hoàn toàn quên mất việc vừa nãy mình đã cầm quai nồi để bóc xôi dính đáy.

“Thật sự là có dính” Hoàng Từ Lan cố gắng nhịn cười nhưng hai mắt đã sớm cong cong hệt như trăng non “Bây giờ nó lại nhiều lên rồi” Trên mặt Lê Lan Đường vốn chỉ có một vệt, nhưng vừa nãy bà tổ tông này lại dùng tay sờ mặt nên bây giờ đã lem luốc khắp nơi.

Lê Lan Đường: “....” Nhiều lên?

“Điện hạ lại lu nước soi rồi rửa mặt đi” Hoàng Từ Lan lấy khăn tay trong người chìa ra cho Lê Lan Đường, sau đó ôm Lê Cẩm Thương đi ra chính sảnh.

Lê Lan Đường ác ma cũng sẽ có ngày chật vật như thế này cơ đấy.

Đợi bóng dáng của Hoàng Từ Lan đã khuất sau hành lang dài, Lê Lan Đường mới giơ cái khăn lên nhìn. Từng tia nắng vàng nhạt cuối thu đầu đông rọi qua lớp vải lụa màu trạm lam, hệt như vùng chân trời lúc bình minh ló rạng, vừa đẹp đẽ vừa sưởi ấm lòng người.

***

Mười ba tháng mười.

“Mấy thứ đồ ta cần đã chuẩn bị xong cả chưa?” Hoàng Từ Lan đi vào phòng của ty Trân, ngó nghiêng một hồi rồi lên tiếng hỏi Trưởng ty là Nguyễn Thu. Vì để làm lễ cập kê cho Lê Lan Đường nên nàng đã sai người bên Thượng công cục chuẩn bị từ rất sớm, món nào cũng phải thật sự ưng ý mới thôi.

Dù sao đây cũng là lần đầu nàng đứng vị trí chủ lễ đấy, đối tượng lại là Xuân Minh Công chúa nổi danh đệ nhất mỹ nhân, áp lực không hề nhẹ đâu.

“Tổng quản, nói ra lại quá là tức tối!” Nguyễn Thu hừ nhẹ, giọng vô cùng không vui “Bên Thượng phục cục năm lần bảy lượt làm khó bên này, đúng là làm người ta phẫn nộ”

“Có chuyện đó? Nói ta nghe thử?” Hoàng Từ Lan hơi nhướng mày ngạc nhiên, tay cầm lên một cái trâm phượng mới được chế tác xong.

“Đám hạ quan qua bên ty Bảo lấy vật liệu thì bên đó yêu cầu có ghi chép xác nhận của bên ty Ký mới được lấy, rồi cả bên ty Bộ nữa! Tổng quản xem có tức không kia chứ?” Nguyễn Thu như tìm được chỗ kể ra uất ức, bẩm qua một lượt.

“Vậy thành phẩm làm xong chuyển qua Thượng phục cục, đám người bên đó có gây khó dễ các ngươi không?” Hoàng Từ Lan lại nhìn lướt qua mấy khay trang sức thành phẩm, âm thầm cảm thấy đều không phù hợp với Lê Lan Đường.

“Xét nét đủ dạng, rất là mệt mỏi thưa tổng quản” Nguyễn Thu lầm bầm “Mong tổng quản sớm nhắc nhở với đám bọn họ, dịp cuối năm bên Thượng công cục rất bận rộn, thực sự là không chịu nổi phiền hà không đáng có như vậy”

“Được rồi, ta sẽ đi làm việc với bên đó” Hoàng Từ Lan gật gật đầu “Cái lược ngọc ta dặn đã làm xong chưa?”

“Bẩm, chỉ còn gia công thêm một chút nữa là xong rồi ạ, bảo đảm đúng ngày rằm sẽ hoàn công”

“Vậy thì tốt, nhất định không để xảy ra sai sót, nếu không thì các ngươi tự đi đến Đại lý tự mà lãnh phạt” Hoàng Từ Lan cười cười, giọng nói vẫn ôn hoà điềm đạm nhưng lại chứa đựng lạnh lẽo.

“Vâng, hạ quan biết rõ” Nguyễn Thu cúi đầu thưa, trong lòng run rẩy. Dẫu biết đây mới chính là Hoàng Tổng quản trong ấn tượng của mình từ trước đến nay, nhưng vẫn không cách nào kiềm chế được sợ hãi.

“Giờ ta có việc, các ngươi cứ cẩn thận mà làm việc đi” Hoàng Từ Lan lại lên tiếng làm Nguyễn Thu ngẩng đầu lên, sự lạnh lẽo vừa nãy khiến nàng sợ hãi hệt như ảo giác, trước mặt vẫn là vị Tổng quản ôn hoà điềm đạm khiến người ta không cách nào sinh ra chán ghét kia.

“Tổng quản đi thong thả” Nguyễn Thu hành lễ chào, sau đó len lén đưa mắt nhìn theo bóng người mặc áo bào trắng từ từ xa khuất. Con ả Mai Liên và Nguyễn Dung chắc chắn là bị sắc đẹp kia làm cho mờ mắt rồi, dám nói tổng quản là người hoà ái ấm áp! Cho dù có là ấm áp thì cũng là dùng hết ở chỗ cung Kiến Ninh rồi, chẳng liên quan gì đến lục cục này sất!

......

Thượng phục cục.

“Tham kiến Tổng quản” Đám nữ quan cùng cung nữ làm việc ở trong vừa nhác thấy Hoàng Từ Lan đến đã lục tục kéo ra ngoài hành lễ.

“Miễn đi. Gọi bốn vị ty trưởng đến đây cho ta” Hoàng Từ Lan phẩy tay, sau đó đi vào trong ngồi đợi. Việc này nàng cần làm rõ, không chỉ vì một chuyện lễ cập kê của Lê Lan Đường mà còn là vì các dịp khác trong tương lai suôn sẻ không phiền phức.

Một ngày dứt hoạ, nhiều năm chẳng ưu phiền.

“Chúng hạ quan tham kiến tổng quản” Bốn vị trưởng ty kéo nhau đi vào trong, cung kính khom người hành lễ với Hoàng Từ Lan. Vị tổng quản cao cao tại thượng kia ngồi trên ghế chống tay bất động, đôi mắt đen hệt như hai hồ nước sâu thẳm phản chiếu chân thân người khác.

‘Không cần dông dài phức tạp, đi thẳng vào vấn đề chính đi” Hoàng Từ Lan cầm tách trà lên hớp một ngụm, nhàn nhạt nói “Các ngươi rốt cuộc là vâng lệnh ai, mà hạch sách đám người bên ty Trân?”

“Chúng hạ quan không dám!” Một đám lũ lượt quỳ xuống thốt lên. Ty trưởng của ty Bảo là Hà Tâm vội vàng lên tiếng thanh minh “Do gần đây không có lễ gì, mà người bên ty Trân qua đây lấy nhiều đồ như vậy, nên hạ quan mới....” Vốn đã biết vị tổng quản này rất đáng sợ, nhưng không ngờ lại có thể khiến đối phương áp lực cùng sợ hãi đến mức này!

“Không phải ta đã dặn là bên đó làm theo lệnh của ta rồi sao? Rốt cuộc các ngươi nghe lệnh ta, nghe lệnh bệ hạ cùng quý phi hay là nghe lệnh người khác?” Giọng của Hoàng Từ Lan vẫn đều đều vang lên, tuy vẫn rất ôn hoà không một chút phẫn nộ nhưng lại khiến bốn vị trưởng ty cúi rạp xuống sàn, mồ hôi lạnh đổ đầy ra trán.

“Chúng hạ quan không dám!”

“Đừng để ta nghe được việc này tái diễn” Hoàng Từ Lan nhẹ nhàng để tách trà lên bàn, nhàn nhạt nói “Sáu ghế cung chánh vẫn còn trống, vì vậy hãy chứng minh cho ta thấy trong số các ngươi có kẻ phù hợp với vị trí đó đi”

“Đừng để ta thất vọng” Bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Từ Lan khẽ phất qua vai của Hà Tâm khiến người nọ khẽ run rẩy “Dù có là vị điện hạ nào sai khiến ngươi đi chăng nữa thì hãy nhớ, thượng cấp của ngươi là ta. Kẻ nào dám ngáng chân ta, thì cũng chính là đang chống đối với đông cung và cả chòm Bắc Đẩu(1) đằng kia nữa. Mà kết quả cho kẻ ngáng chân, chỉ có một” Sau đó nàng xoay người rời đi, bỏ lại bốn vị ty trưởng mặt đã xanh như chàm đổ.

Nàng thừa nhận bản thân không phải là kẻ giàu tình cảm, cũng chẳng phải kẻ ôn hoà như người khác nhận xét. Chỉ cần xuất hiện thứ gì cản trở, nàng sẽ chẳng chút chần chừ ra tay loại bỏ tận gốc để đạt được mục đích mình mong muốn. Về điểm này, nàng nghĩ mình chưa đến mức bị xem là kẻ máu lạnh tàn nhẫn.

Cả Hoàng thị đều sẽ đặt lên vai một mình nàng, nếu không thức thời, kẻ không dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông sẽ chính là Hoàng Từ Lan này chẳng sai. Ước mong có thể sống phóng túng tự do nhàn tản, bỗng dưng thật xa vời như chân trời đi mãi không bao giờ chạm đến.

Cũng không hiểu Lê Lan Đường đã sống mười mấy năm qua như thế nào trong cái chốn tường hồng ngói xanh phù phiếm ác liệt này nhỉ? Mỗi ngày đều phải suy đi tính lại để sống sót, rốt cuộc là mệt mỏi đến chừng nào?

Cũng không hiểu vì cớ gì, nàng lại cố chấp với cái lễ cập kê của Lê Lan Đường đến vậy nữa. Mà thôi mặc kệ đi, nàng cũng không muốn phí công đi tìm hiểu tâm tư chính mình mà làm gì. Có những thứ, càng đào sâu lại càng khiến bản thân lâm vào khó hiểu.

***

Ngày rằm tháng mười.

Sau khi kết thúc buổi giảng bài ở Khôn Minh điện, Hoàng Từ Lan liền đi qua Thượng phục cục lấy đồ đã chuẩn bị rồi sang cung Kiến Ninh làm lễ cập kê cho Lê Lan Đường.

Vốn hôm nay là tết Hạ Nguyên nên bên ty Thiện trực thuộc Thượng thực cục có chuẩn bị món bánh nếp kèm theo cả cơm rượu phát đến các cung. Hoàng Từ Lan đi ngang qua liền tiện tay cầm theo một ít, dự định đem qua cho học trò nhiều thêm phần nữa.

“Tổng quản, người thấy cơm rượu vừa miệng không?” Phùng Hà mặt đầy mong đợi nhìn người mặc hồng bào trước mặt.

“Không tệ. Men ngấm đều đấy” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, để cái chén nhỏ xuống “Có thể đem đi phát được rồi” Phùng Hà tuy rằng không giống các trưởng ty khác thường xuyên đốc thúc, nhưng chất lượng rượu và men ở ty Uẩn đều không thể chê vào đâu được.

“À Phùng Trưởng ty có thấy Trần Trưởng ty ở đâu không?” Đang lúc nàng cần tìm Trần Thức để hỏi xin chén mè đen thì người lại biến mất.

“Hả, tổng quản tìm Trần Thực..à nhầm Trần Thức sao? Nàng ta không có ở ty Thiện sao?” Lúc quan trọng như thế này mà nàng ta có thể biến mất, giao cho cấp dưới tự phân phối ư? “Tổng quản, hẳn là Trần Thực...à nhầm Trần Thức đang ở vườn rau cũng nên” Có đợt chạng vạng nàng ra vườn hái vài lá cam bỏ vào túi hương thì thấy cô ả Trần Thực này leo ra từ vũng sình, hai mắt sáng rực như xác chết nhập tràng, tay còn cầm con gì đó đen sì dài ngoằng đang ngọ nguậy vùng vẫy hòng thoát ra nữa.

Nàng đã sợ đến ngất xỉu.

“Thế à? Vậy để ta tự xử lý cũng được” Hình như Phùng Hà có chứng đãng trí, luôn gọi nhầm tên của Trần Thức. Mà cũng hợp lý ấy nhỉ, thiện chẳng phải là thực(2) sao? Có ý nghĩa đấy.

Sau khi đã lấy đủ đồ, Hoàng Từ Lan thực sự rảo bước đi sang cung Kiến Ninh. Dọc đường ngoại trừ hai đứa cung nữ bồng kiếm đứng canh ở cổng cung và mấy đứa cung nữ quét tước sân vườn, cũng không thấy ai khác.

Cực kỳ vắng lặng.

“Ồ Hoàng học sĩ ghé thăm” Lâm Uyển Kiều vừa lúc đi từ tẩm điện ra, thấy Hoàng Từ Lan liền cúi người chào “Điện hạ đang ở đông phòng đọc sách, học sĩ muốn ngồi ở chính điện hay sang đó?” Dù bản thân là người giàu có nhưng chức nghiệp của một nhất đẳng cung nữ vẫn cần phát huy đến cùng.

“Ta tự qua đó là được” Hoàng Từ Lan gật đầu, âm thầm cảm khái khả năng của Lâm Đường chủ. Rõ ràng ai cũng biết ngài là vị đường chủ quản lãnh một phân đường lợi hại của Cẩm Lý Đào Nguyên rồi, vậy mà vẫn có thể nhập tâm với vai trò cung nữ đến vậy cơ đấy “Bên Thượng thực cục có chuẩn bị ít bánh nếp và cơm rượu mừng Hạ Nguyên, ta tiện tay đem sang đây một ít, Lâm Đường chủ nhớ chia cho Liễu Đường chủ ăn với nhé” Không biết Liễu Nhã Tuyên đã trải qua việc chăm sóc vị Lâm Đường chủ này như thế nào nữa, vừa nghĩ đến đã thấy không đơn giản chút nào.

“Vậy mời học sĩ vào trong” Lâm Uyển Kiều cười cười, sau đó cầm hộp đựng thức ăn ung dung nhẹ nhàng rời đi. Không gian lại chìm vào vắng lặng.

......

Hoàng Từ Lan đến đông phòng tìm Lê Lan Đường, không ngờ bên trong lại không có người. Nàng hơi ngẫm nghĩ, sau đó để khay đựng đồ xuống bàn, đi ra xung quanh tìm người.

Bầu trời hôm nay không có nắng, cả không gian như được đeo lên lớp màn che màu xám nhạt đơn điệu. Cả đám hoa cỏ trong vườn cũng trở nên lười biếng hơn hẳn, ủ rũ nằm yên không buồn khoe sắc. Mấy khóm hải đường trong chậu men Bát Tràng vốn tươi tắn rực rỡ nay cũng trở nên kém sắc, nhạt hương.

Hoàng Từ Lan đi dọc theo hành lang dài, ống tay áo to quét qua mấy khóm cây ướt đẫm vừa được đám cung nữ tưới nước liền biến thành từng đốm màu đỏ sẫm nổi bật vô cùng. Ngoài sân lấm tấm mưa bụi bay, tô lên nền sân gạch trắng những vết mực xám đen li ti nhiều không đếm xuể.

Lúc nàng đi ngang qua một khoảnh sân vườn vắng vẻ gần với dãy phòng phía tây liền nghe được tiếng đàn văng vẳng vọng lại. Lấy khả năng của nàng mà đoán, hẳn là tiếng cổ cầm. Đã biết là tác phẩm của ai, Hoàng Từ Lan liền đi sang bên đó.

Trong màn mưa bụi lất phất mang theo cái se lạnh đầu đông, Lê Lan Đường ngồi trên tàng cây hợp hoan to ba người ôm không xuể mỗi bốn mùa đều xanh mướt một màu, từng chùm hoa đỏ rực như hoa văn điểm tô cho bộ cung bào màu xanh cánh trả trên người nàng. Lê Lan Đường đang tập trung tấu khúc, hoàn toàn không hay biết Hoàng Từ Lan đang đứng trên hành lang gần đó.

“Dã hữu man thảo, linh lộ thiễn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề”(3) Hoàng Từ Lan chắp hai tay sau lưng, sau cùng lại từ tốn mà đọc một bài thơ.

“Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương. Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương. Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tương”(4) Trên tàng cây một lúc sau liền có tiếng đáp thơ, theo gió mà đưa tới.

Đàn dứt.

Một đợt gió bấc mạnh thổi qua tán cây, làm muôn vàn đoá hợp hoan đỏ tươi rụng rơi lả tả, phủ mờ tầm mắt của hai người.

.....

“Điện hạ có biết lễ cập kê có ý nghĩa gì không?” Hoàng Từ Lan một tay cầm lược ngọc, một tay nâng suối tóc dài xoã tung của Lê Lan Đường, cẩn thận chải thẳng. Nàng nhìn người ngồi trước mặt đang chống tay lên cằm mà nhìn vào gương, cuối cùng hỏi một câu.

Tóc của Lê Lan Đường đen bóng lại mềm mại, rất đúng với câu tóc mềm như mây.

“Lễ kinh viết: Nữ tử thập hữu ngũ niên nhi kê”(5) Lê Lan Đường ngẫm nghĩ một lát rồi đáp lại, giọng không chút biểu tình “Cũng chỉ là để thông báo với mọi người rằng trong nhà có khuê nữ đã đến tuổi cưới gả mà thôi”

“Biểu hữu mai, kỳ thực thất hề. Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ cát hề”(6) Hoàng Từ Lan cười cười, hai mắt vẫn tập trung chải tóc cho Lê Lan Đường nhưng lại bông đùa một câu “Còn ta là ứng với hai câu: Biểu hữu mai, khuynh huông hý chi. Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ vị chi”(7)

“Hoàng học sĩ chưa chi đã mang tinh thần lão nhân rồi sao? Chẳng lẽ thật sự không có người khiến môn hạ động lòng ư?” Lê Lan Đường đương nhiên hiểu được câu Hoàng Từ Lan nói ra có ý nghĩa gì, vì vậy liền thắc mắc. Nhưng thật lòng nàng cũng không nghĩ ra kẻ nào xứng đôi với người cao khiết thanh bạch như Hoàng Từ Lan.

“Sức khoẻ của ta thật sự không thích hợp để bàn đến việc đó” Mãi đến lúc nghe cha nói về thứ độc tồn tại trong người mình, nàng mới hiểu vì sao ông ấy có thể dung túng cho nàng từ chối hôn sự mối mai hết lầm này đến lần khác mà không một lần quở trách.

Đói với những người trúng loại độc này, động lòng phàm chính là đặt chân đi trên con đường vạn kiếp bất phục.

“Nói vậy hẳn là có liên quan đến loại độc trong người môn hạ nhỉ?” Lê Lan Đường mắt phượng hơi híp nhìn mười ngón tay thon dài oánh nhuận như ngọc của Hoàng Từ Lan đang búi chuy kế cho mình, cuối cùng cũng quyết định nói ra.

“Chính phải. Điện hạ thật tinh ý” Hoàng Từ Lan khẽ cười thành tiếng, tiếng cười như hạt châu nhẹ rơi xuống mâm ngọc. Tay nàng cầm lên cây trâm ngọc màu tím nạm hoa mẫu đơn vàng nằm im trong khay gỗ cố định búi tóc trên đầu Lê Lan Đường.

Thật đẹp. Vẫn là như vậy mới hợp với dung mạo thiên sinh lệ chất của Lê Lan Đường. Cây trâm này là năm đó nàng vô tình có được, vừa hay cũng là cái đêm đầu tiên nàng gặp Lê Lan Đường. Lúc đó hẵng còn nghĩ không rõ phải là trang giai nhân như thế nào mới xứng tầm với nó, bây giờ cuối cùng cũng có kết quả rồi.

Và nàng, vô cùng hài lòng với kết quả này.

Lê Lan Đường nhìn vẻ ngoài lạ lẫm của mình trong gương đồng, cuối cùng với tay ra sau kéo tay Hoàng Từ Lan, khiến người nọ nghiêng về trước một chút, vừa vặn in bóng trong gương đồng. Mái tóc vốn nửa vấn nửa thả của Hoàng Từ Lan bị lực kéo này làm cho lay động, rơi tán loạn trên vai áo của Lê Lan Đường, là tóc của ai đã không còn phân rõ được nữa.

“Ít nhất ta đã từng đợi ngươi nói ta nghe về những việc kia đó Hoàng Từ Lan” Giọng Lê Lan Đường nhỏ đến mức mơ hồ, cứ như vậy từng chữ rót vào tai người bên cạnh “Nhưng từ đó đến nay, ngươi một chữ cũng không hề nói cho ta biết” Chẳng lẽ nàng không có quyền được biết chân tướng những sự việc đã xảy ra đêm hôm đó?

Bàn tay dưới lớp áo bào đỏ hơi run rẩy, sau đó giọng nói nhàn nhạt của Hoàng Từ Lan vang lên bên tai Lê Lan Đường, từng chữ từng chữ đều vô cùng rõ ràng “Được, hôm nay điện hạ muốn nghe mọi sự, ta sẽ nói cho điện hạ nghe”

“Tất cả”

“Mà hôm nay, vừa hay lại đúng là sinh thần của ta”

_____

CHÚ THÍCH

  • Chòm Bắc Đẩu: chỉ Thánh Tông Hoàng đế.
  • Thiện () cách gọi đồ ăn của vua chúa và hoàng thân, thực () là cách gọi đồ ăn của bình dân. Ví dụ: thực phẩm, ẩm thực,...
  • Dã hữu man thảo, linh lộ thiễn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề”: Đây là bài Dã hữu man thảo thứ nhất (野有蔓草其一) nằm trong quyển Trịnh phong (鄭風), thiên Quốc phong (國風) của Thi kinh. Nguyên văn: 野有蔓草,零露兮。有美一人,清揚婉兮。邂逅相遇,適我愿兮。(Dịch: Ngoài đồng cỏ mọc lan ra, mịt mù sương khói đậm đà rớt rơi. Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng. Tình cờ ta gặp được nàng, thật là thích hợp, mơ màng bấy lâu.)
  • Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương. Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương. Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tương”: Đây là bài Dã hữu man thảo thứ hai (野有蔓草其二) nằm trong quyển Trịnh phong (鄭風), thiên Quốc phong (國風) của Thi kinh. Nguyên văn: 野有蔓草,零露瀼瀼有美一人,婉如清邂逅相遇,舆子偕臧。(Dịch: Lan ra cỏ mọc đầy đồng, mịt mù sương lộ một vùng rớt rơi. Có người con gái xinh tươi, mắt trong mày đẹp mặt người xinh thay! Tình cờ mà gặp nhau đây, thoả lòng ước nguyện cả hai đợi chờ.)
  • Nữ tử thập hữu ngũ niên nhi kê”: Câu trong Lễ kinh của Nho giáo. Nguyên văn: 女子十有五年而笄 (Dịch: Con gái đến tuổi mười lăm thì cài trâm)
  • “Biểu hữu mai, kỳ thực thất hề. Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ cát hề”: Đây là bài Biểu hữu mai số 1 (有梅其一) thứ ba nằm trong quyển Thiệu Nam (召南), thiên Quốc phong (國風) của Thi Kinh. Nguyên văn: 有梅,其七兮。求我庶士,迨其吉兮。(Dịch: Cây mai rụng, quả bảy trên cành. Ấy ai là kẻ cầu mình, tính sao cho kịp ngày lành hỡi ai?)
  • “Biểu hữu mai, khuynh huông hý chi. Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ vị chi”: Đây là bài Biểu hữu mai số 3 (有梅三其) nằm trong quyển Thiệu Nam (召南), thiên Quốc phong (國風) của Thi kinh. Nguyên văn: 有梅,之。求我庶士,迨其(Dịch: Cây mai rụng, nghiêng giỏ nhặt mai. Cầu ta, ai đó hỡi ai, tính sao cho kịp một nhời bảo nhau)

______

HẬU TRƯỜNG

Phùng Hà luôn mơ màng vì rượu: Cô ả Trần Thực mới đúng là kẻ quái dị nhất cái lục cục này đó! Mọi người nhất định phải tin ta.

Nguyễn Thu hiền lành bị đồng cấp chèn ép: Tổng quản thật sự rất lạnh lùng tàn nhẫn bất cận nhân tình, các chị em phải tin ta, đừng để bị sắc đẹp kia đánh lừa!

Nguyễn Dung và Mai Liên bị sắc đẹp của “ai kia” làm cho mê muội: Cô lại sai rồi, tổng quản rõ ràng là rất ôn hoà điềm đạm, với ai cũng nở nụ cười.

Lý Tư Vân chủ nợ hai mươi vạn: Ai biết được Trần Hải Đình đang ở đâu thì hãy báo ta biết, sẽ có hậu tạ xứng đáng.

Lê Minh Kính đã lâu không có thoại: Hình như trong cung có gì đó rất vui thì phải?

Cơ Tử Huyên thường xuyên bị áp lực cột sống: Các vị hãy bình tĩnh chờ đợi, Tô mỗ đi uống thuốc xổ chữa đầy bụng vì cơm chó đây, tạm biệt.

_____

LỜI TÁC GIẢ

Ôi viết chương này xong mà nước mắt rơi vì cơm chó:v Hoạ sĩ vẽ truyện tranh còn bảo với tác giả rằng: Cái cảnh dưới tàng cây hợp hoan kia mà vẽ thành truyện bảo đảm sẽ trở thành hảo chất lượng cẩu lương đấy mọi người ạ =)))))) Nước mắt rơi x2

Chương sau sẽ còn cảnh đẹp hơn nữa, những bí mật về loại độc kia sẽ được phơi bày nhé. Nhưng đồng thời nó cũng khơi mào cho drama mới, chúng ta sẽ cũng chờ xem:v

Bên WP có đăng bài về tết Hạ Nguyên cùng món cơm rượu nấu theo khẩu vị ba miền đấy, mọi người sang đấy xem để biết thêm về lễ này nhe =)))))) Tết thử làm cơm rượu ăn cũng ngon lắm:v Tác giả là em bé ba tuổi bê tha nên tết năm nào vào sáng mồng một cũng dùng tận một tô cơm rượu để chào năm mới cả:v

Mở WP xong đột nhiên nhận ra mình có thật nhiều fan tàu ngầm:v Đại fan tuyến đầu thì có hai thôi chứ fan tàu ngầm nhiều quá =))))) Có fan còn bảo khi nào tác giả hoàn cuốn một rồi báo mình để đọc luôn một thể:v Rồi không biết trả lời như thế nào luôn đấy:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16