Qua Hạ Nguyên được vài hôm thì chớp mắt liền đến Sương Giáng rồi Lập Đông, một năm mười hai tháng ròng đến đây coi như sắp đến mãn cuộc, chuẩn bị đón thêm một năm mới lại sang.
Thời tiết ngày càng thêm lạnh, sáng sớm sương giăng mờ mịt đến hết giờ Thìn mới tan hẳn. Trong không khí tẻ ngắt nặng nề chốn cung thành ngoại trừ mấy giống cây thường xanh vẫn mơn mởn dưới mưa thì đám vật trang trí còn lại đều lâm vào trạng thái ủ ê mệt mỏi, như người già sức khoẻ không tốt vùi mình trong chiếc chăn bông xám ngoét không muốn tỉnh dậy.
Thượng tẩm cục.
“Đoàn Phấn, ngươi đã đem than phân phối đến các cung cả chưa?” Hoàng Từ Lan ngồi trên ghế thái sư, khắp người quấn áo lông khăn lông kín mít chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt. Trời trở lạnh làm nàng không cẩn thận bị cảm, mấy hôm nay ho và sổ mũi liên tục, sắc mặt lại tái xanh thêm một phần.
“Bẩm, hạ quan đã cho người phân phối, còn theo lời dặn của ngài, chia cho cung Kiến Ninh nhiều hơn một ít” Đoàn Phấn là Trưởng ty của ty Đăng, lúc này đang đứng đối diện Hoàng Từ Lan báo cáo, khoé môi hơi co rút như đang cố nhịn cười. Nhìn tổng quản hiện tại rất là yếu nhược vô hại, bệnh đến mức này nhưng vẫn vào cung như thường, còn rất quan tâm đến việc nhỏ nhặt là chia than.
À không đúng, việc tổng quản quan tâm chắc là cửu điện hạ. Ngài ấy cũng biết vị điện hạ kia rất sợ lạnh, cả tẩm cung lúc nào cũng phải được đốt than giữ ấm liên tục.
“Ừ tốt đấy” Hoàng Từ Lan cất giọng khàn đặc, hít mũi. Chắc bây giờ nàng nên về nhà uống thuốc rồi đi ngủ một giấc thôi, đau đầu quá. Sáng sớm lại còn trầm mình trong sương đặc để vào cung, hại cả người đều thấy ớn lạnh.
“Tổng quản, ngài ổn đấy chứ?” Đoàn Phấn nhìn Hoàng Từ Lan ho khan lên tục, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc “Khí sắc ngài kém quá” Bây giờ mình nên làm gì nhỉ? Báo với Bùi Thống lĩnh đưa tổng quản về nhà? Hình như với người đã thành gia lập thất như Bùi Thống lĩnh thì không hợp tình hợp lý cho lắm thì phải.
“Không sao, ta có hơi mệt trong người, bây giờ về nhà nghỉ ngơi một lát” Hoàng Từ Lan xua tay, đồng thời đứng dậy dặn dò “Có chuyện gấp thì sang chỗ Bùi Dũng xin phép xuất cung đến nhà ta thông báo là được”
“Vâng, hạ quan đã rõ” Đoàn Phấn ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng vẫn hết sức lo lắng cho tình trạng của thượng cấp, vì vậy liền sai một thuộc cấp yên lặng bám theo sau để phòng bất trắc.
......
Hoàng Từ Lan đi trên hành lang gió thổi u u mà ho khan liên tục. Mấy lớp áo lông trên người vẫn như tờ giấy dó mỏng tang không chống nổi giá rét xâm lấn, làm khắp người nàng đều nổi da gà, chóp mũi đỏ bừng.
Bước chân vốn ban đầu còn ổn định nay đã trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo bất kì lúc nào cũng có thể ngã đổ, dưới màn mưa trắng xoá ở cổng thuỳ hoa trông vô cùng nổi bật. Mưa ào ào vẫn không lấp được tiếng ho khan của Hoàng Từ Lan, đồng thời cũng làm đứa cung nữ đi theo sau bắt đầu thấy sợ hãi, tim cũng đã âm thầm leo đến cuống họng rồi.
Tổng quản bị bệnh có vẻ rất nặng? Thôi chết rồi, tổng quản không biết có về đến nhà được không nữa, bây giờ phải làm sao mới ổn đây?
Nhân lúc đứa cung nữ đang vò tay bồn chồn khẩn trương thì Hoàng Từ Lan đã rẽ sang đoạn hồi lang hướng ra Đoan Môn, bước đi cũng càng lúc càng chậm. Đầu đau như búa bổ, trước mắt cứ xoay mong mòng, mỗi bước đi đều là theo thói quen đi lại trong cung bao lâu nay mà định đoạt.
Không ngờ vừa rẽ ngoặt thì nàng va vào một người mà ngã sang một bên, sau đó hai mắt tối sầm không còn hay biết gì nữa.
“Ối giồi ơi tổng quản ơi chết chửa!” Đứa cung nữ đi theo sau thấy vậy bèn kêu lên thất thanh, chạy lại đỡ người. Nhưng ngay lập tức ả phát hiện người bị Hoàng Từ Lan đụng phải, vừa hay lại chính là tứ công chúa điện hạ - Lê Triệt San.
“Nô tì bái kiến công chúa” Ả vội vàng hô lên hành lễ, tránh cho bị quở trách. Trong não dần xoay chuyển, tổng quản bị sốt đến mê man rồi, bây giờ phải làm sao đây trời ạ! Cầu cứu ai đây? Bùi Thống lĩnh? Cửu điện hạ? Đúng, phải đi báo với cửu điện hạ!
“Đây chẳng phải là Hoàng học sĩ sao? Sao lại như thế này?” Lê Triệt San cũng không tức giận vì bị Hoàng Từ Lan đâm trúng, còn ra vẻ rất quan tâm mà hỏi thăm.
“Dạ bẩm hôm nay học sĩ thấy trong người không khoẻ nên là định về nhà nghỉ ngơi ạ” Bây giờ làm sao thông báo cho cửu điện hạ đây nhỉ? Cung Kiến Ninh cách chỗ này xa tít tắp.
“Ồ? Nom chừng Hoàng học sĩ đã lên cơn sốt rồi, còn không mau đưa đi Thái y viện đi?” Lê Triệt San rất nhanh liền nhìn ra bệnh trạng của Hoàng Từ Lan, xua tay bảo ả cung nữ mau đưa người đi. Thế như trong dạ lại nổi lên thắc mắc, Hoàng Từ Lan sức khoẻ trước nay vẫn không đến nỗi tệ chút nào, mấy lần cầm cung cầm đao đều là khiến người ta trầm trồ kinh ngạc, vậy thì tại sao bây giờ lại yếu ớt vậy nhỉ? Nghĩ đến cũng thật là thú vị.
“Vâng vâng, nô tì đưa đi ngay” Ả cung nữ như được đại xá, vội vàng dìu Hoàng Từ Lan rời đi. Vừa đi ả vừa cảm thán: Sao tổng quản lại nhẹ cân thế nhỉ? Bây giờ đi Thái y viện hay là sang cung Kiến Ninh nhờ điện hạ định đoạt? Hay là về lại Thượng tẩm cục cho Đoàn Trưởng ty lo liệu trước sau?
Đương lúc ả còn đang do dự không biết nên đi đâu thì Lê Triệt San lại đột ngột lên tiếng:
“Ta đi cùng ngươi” Đột nhiên rất muốn biết Hoàng Từ Lan vì sao lại có thể suy nhược đến mức này. Biết đâu lại có liên quan đến Lê Lan Đường thì vô cùng tốt đẹp.
Cũng thật may mắn làm sao, đứa cung nữ dìu Hoàng Từ Lan vừa đi được vài trăm bước liền gặp Lâm Uyển Kiều trên đường, tay hẵng còn cầm mấy nhành dương liễu không biết bẻ từ đâu.
Ôi cô ả Cẩm Tú kìa! Được cứu, được cứu rồi!
Ả cung nữ liền cố gắng lại gần tầm mắt của Lâm Uyển Kiều mà ra hiệu, đánh mắt không ngừng. Nếu không có Lê Triệt San đi đằng trước, ả hẳn là đã chạy thẳng đến đó rồi ấy chứ đánh với chả mắt gì nữa.
Lâm Uyển Kiều là người nhanh nhạy, tất nhiên là đã phát hiện ra tình huống trước mắt mình. Hai mắt Lâm Uyển Kiều mở to, mấy nhành dương liễu đung đưa chính là minh chứng tốt nhất chứng tỏ tay nàng đang run nhẹ. Thực ra cái khiến Lâm Uyển Kiều chú ý đến chính là tua ngọc màu mỡ gà nổi bật trên nền lớp quan bào hồng sắc ở thắt lưng Hoàng Từ Lan, bởi cả hoàng cung này chỉ có mình Hoàng học sĩ là người ngoại tộc được phép đeo màu vàng, hơn hết cái tua ngọc này là cái độc nhất, ở trên đời này tuyệt đối không tìm ra cái thứ hai.
Lâm Uyển Kiều chân như dẫm phải đống lửa, vội vàng chạy về cung Kiến Ninh bẩm báo Lê Lan Đường.
***
Thái y viện.
“Ài, bị phong hàn rồi, học sĩ rất là không biết chăm sóc bản thân đây” Vị thái y già vừa bắt mạch cho Hoàng Từ Lan vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Lê Triệt San như thể trách móc “Học sĩ thân thể thiên hàn, vào mùa đông nhất định phải giữ ấm. Nếu không sẽ lại xảy ra vụ việc như hôm nay thôi” Vị tứ điện hạ này rốt cuộc là đã làm gì mà học sĩ bệnh nặng vẫn phải vào cung hầu? Thật là hết nói nổi.
“Ra là vậy” Lê Triệt San ngó nghiêng một hồi sau đó lại hỏi “Vậy bây giờ ta có thể đem học sĩ về cung không?” Ở dược phòng vẫn còn nhiều thuốc tốt, so với cái Thái y viện nghèo rách này quả thực tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nhân cơ hội này khiến Lê Lan Đường khó chịu, hẳn là chuyện tốt.
“Điện hạ của hạ quan ơi, nếu bây giờ lại di chuyển xóc nảy, học sĩ sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy” Lúc đứa cung nữ kia lại thêm khẩn trương vì cửu điện hạ sao vẫn chưa tới thì vị thái y già đã thay ả lên tiếng can ngăn. Tứ điện hạ, Hoàng học sĩ là kim chi ngọc diệp, bảo vật tài nữ cả kinh thành này đều mến mộ nâng niu đấy, người hành hạ cũng vừa phải thôi chứ! Lão đây còn thấy đau lòng nữa là!
Cánh cửa gỗ dày chắc đang được đóng hờ bỗng bị người ta đạp ra không hề thương tiếc, tiếng mưa vốn bị át ở bên ngoài ùa vào trong phòng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa vị thái y và Lê Triệt San. Bên bậc cửa xuất hiện một đôi hài gấm màu tía đã lem luốc vết nước bùn do đi gấp, thấp thoáng sau tà thường bằng lụa tím dùng chỉ bạc thêu thành từng khóm tường vân.
“Hoàng môn hạ là làm sao mà thành thế này?” Lê Lan Đường cũng không thèm đoái hoài đến Lê Triệt San đang đứng một bên xem kịch vui, túm lấy cổ áo lão thái y hỏi.
“Dạ bẩm, bẩm cửu điện hạ, là bị phong hàn. Chỉ là...chỉ là....” Lão thái y nhận ra vẻ hung thần ác sát như sắp giết người của Lê Lan Đường, lời nói cứ như thể bị chèn ở cuống họng.
“Nói!”
“Dạ bẩm, do không nghỉ ngơi đúng cách lại thêm lao lực nên là...nên là bệnh mới nặng thêm” Tứ điện hạ thì thích hành hạ người ta đến chết, cửu điện hạ thì tựa ác nhân giết người như ngoé thế này, quá là đáng sợ! Hoàng học sĩ ơi là Hoàng học sĩ, vì sao ngài lại dây vào hai con người này cơ chứ!
“Cẩm Tú, ngươi ở lại đây đợi thái y kê thuốc” Lê Lan Đường nghe được đáp án mình cần bèn buông tay thả lão thái y ra mà phân phó, hai mắt bỗng liếc sang đứa cung nữ của Thượng tẩm cục từ nãy đến giờ nép mình trong góc “Còn ngươi, đi theo ta”
Ả cung nữ hai mắt rưng rưng nhìn Lê Lan Đường như nhìn thấy cha mẹ tái sinh, vội vàng gật gật đầu. Cửu điện hạ, ngài mau đứng ra giải quyết chuyện này đi! Vừa nãy tứ điện hạ còn định cướp người kìa!
“Ôi chao, tứ hoàng tỷ cũng ở đây sao? Vừa nãy gấp gáp, không nhận ra hoàng tỷ cũng ở đây. Mong người chớ trách Lan Đường thất lễ” Lê Lan Đường ra vẻ như bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Lê Triệt San, giọng đầy áy náy.
“Hoàng học sĩ đang đi trên đường thì đụng phải ta. Tình trạng của học sĩ rất nghiêm trọng, cửu nương nên chú ý kĩ” Lê Triệt San nở nụ cười nhạt thếch không chút cảm xúc.
“Vâng, cảm ơn hoàng tỷ đã quan tâm để mắt” Lê Lan Đường cũng nở nụ cười đáp lại, đôi con ngươi lại lặng ngắt không tia cảm tình “Lan Đường xin phép mang người đi trước, hoàng tỷ thong thả đi vậy” Nói xong cũng không buồn ngoái đầu lại, khom người bế Hoàng Từ Lan lạnh như một tảng băng kia bước ra cửa.
“Điện hạ, học sĩ không chịu nổi dằn vặt nữa đâu! Ngài ấy sẽ chết mất!” Lão thái y bị hành động của Lê Lan Đường làm cho hoảng sợ, vội vàng quỳ thụp xuống ngăn cản, vô cùng thống thiết mà lên tiếng.
“Cút!” Lê Lan Đường giơ chân đạp lão thái y ngã lăn ra đất, trên mặt đều là không vui “Cái Thái y viện rách nát này cứu được người ư mà ngươi dám ngăn ta mang Hoàng môn hạ đi?” Rõ là nực cười! Một tên Thái y cỏn con lại dám cản nàng cơ đấy!
Lê Triệt San nhìn theo bóng Lê Lan Đường rời đi, trong mắt lộ ra biểu cảm tán thưởng cùng hứng thú. Lê Lan Đường vẫn là kẻ tuỳ hứng nhất trong đám con em hoàng thất, vui liền ban thưởng, không vui liền lôi ra chém, rất xứng với mấy lời đồn kia.
Nhưng tuỳ hứng như vậy có khi lại hay, thái tử vẫn là rất yêu mến đứa em gái này của hắn đấy. Bị đặt lên bàn cân cùng với một người nức tiếng tàn bạo, dù cho ngươi có làm ra mấy hành động máu tanh đi chăng nữa, thì vẫn được xem là kẻ trong sạch từ bi.
***
“Hoàng môn hạ vì sao lại bệnh tình trở nặng như vậy?” Lê Lan Đường bế Hoàng Từ Lan mà chẳng tốn sức mấy, cứ như vậy đi băng băng trên hành lang. Hoàng Từ Lan vốn được xem như có chút thịt trên người nay chỉ còn da bọc lấy xương, nhẹ tênh như con hình nhân ruột đầy bông gòn được mặc quan bào. Đặc biệt là gương mặt trắng bệch như giấy kia, phối cùng sắc đỏ rực của lớp cẩm y lại càng thêm chói mắt.
“Dạ bẩm, vốn là hôm nay tổng quản vào cung giải quyết công vụ, sau đó thấy mệt nên bèn đi về sớm. Đoàn Trưởng ty lo lắng nên sai nô tì đi theo sau ạ” Ả cung nữ dốc lòng dốc dạ đem hết thảy sự việc kể ra không hề giấu giếm “Tổng quản vừa đi vừa ho suốt dọc đường, đến khi đụng phải tứ điện hạ thì ngã lăn ra bất tỉnh luôn”
“Hôm nay không phải ngày hưu sao, Hoàng môn hạ cố gắng vào cung làm gì?” Hoàng Từ Lan bị điên? Bệnh nặng không ở nhà uống thuốc lại lê thân vào cung? Óc nhồi đất sét.
“À vâng......bẩm vâng là cái chuyện phân phối đồ dùng cho các cung ấy ạ” Ả cung nữ nói tránh đi, chỉ giản lược đại khái. Tổng quản dặn vấn đề này nhất định không được nói với bất kì ai, nhất là với cửu điện hạ.
“Bốn trưởng ty thượng cấp của ngươi không thể giải quyết việc này hay sao? Còn cần Hoàng Từ Lan thay bọn họ xử lí?” Lê Lan Đường hiển nhiên là không vừa lòng với việc này, kêu thẳng cả tên họ của Hoàng Từ Lan.
“Chúng nô tì thực sự không dám tiếm quyền như thế, mong điện hạ minh xét!” Ả cung nữ sợ hãi mà kêu lên, quỳ sụp xuống.
“Đợi Hoàng Từ Lan khỏi bệnh, ta sẽ hỏi tội các ngươi sau” Lê Lan Đường nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền đi thẳng không ngoảnh lại. Khí lạnh toả ra từ người Hoàng Từ Lan như từng cây châm đâm vào lòng nàng, khắp nơi đều ẩn ẩn đau xót.
Hoàng Từ Lan, ngươi lại cho ta thêm lí do để cưỡng ép ngươi ở lại Trung Đô rồi.
***
Cung Kiến Ninh.
“Ối giồi ôi điện hạ! Hoàng học sĩ làm sao thế này!” Liễu Nhã Tuyên đứng ở cổng chính điện đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng, hai tay vò vò vạt áo. Vừa nãy không biết Uyển Kiều đã nói gì với điện hạ mà vị tổ tông này liền bật dậy rời đi vô cùng gấp gáp, thậm chí áo choàng cũng không kịp mặc, cứ thế rời đi. Bây giờ điện hạ về nhưng lại dư ra thêm một người là Hoàng học sĩ, nom có vẻ tình hình không ổn chút nào.
“Liễu Đường chủ hẳn có biện pháp liên lạc với Trần thần y?” Lê Lan Đường đá văng cửa một phòng ở Tây gian, sau khi đã để Hoàng Từ Lan an ổn nằm trên giường bèn lên tiếng hỏi.
“Điện hạ, đúng là có cách. Nhưng mà lão tông chủ có những lúc không thể liên lạc, cũng không biết là chạy đi đằng nào” Liễu Nhã Tuyên cắn cắn môi bất lực “Hoàng học sĩ bị làm sao vậy thưa điện hạ?” Lão tông chủ, thuộc hạ tuy không phải người tinh thông y thuật nhưng vẫn thấy tình hình của học sĩ rất là nguy cấp đấy.
“Phong hàn” Lê Lan Đường đưa tay cởi mấy lớp áo choàng đã sớm ẩm ướt trên người Hoàng Từ Lan, phân phó “Sai người chuẩn bị nước ấm với một bộ đồ mới. Còn nữa, qua dược khố lấy cái hộp gỗ chạm hình con dơi đến đây” Lần trước sau khi tình trạng của Hoàng Từ Lan đã ổn định, Trần Hải Đình có đến giao cho nàng một cái hộp đựng thuốc, bảo chỉ cần Hoàng Từ Lan có đổ bệnh thì nhét vào mồm ngay. Vốn còn nghĩ khá lâu mới cần dùng đến, không ngờ chưa được vài hôm Hoàng Từ Lan đã đổ bệnh rồi.
Con ma bệnh ốm yếu.
Người khác lên cơn sốt thì ngọ nguậy không ngừng, còn Hoàng Từ Lan thì ngược lại, nằm yên như một xác chết mặc người kéo đẩy. Thứ duy nhất chứng minh Hoàng Từ Lan vẫn còn đang sống chính là lồng ngực khe khẽ phập phồng, còn lại không khác gì một xác chết đã ra đi được vài ngày. Đặc biệt là thân nhiệt băng lãnh kia, hoàn toàn không có một chút độ ấm.
Lê Lan Đường trước nay đều được người hầu hạ, cơm bưng nước rót tận tay nên phải chật vật lắm mới cởi được hết ba lớp áo choàng trên người Hoàng Từ Lan ra. Thế nhưng đến khi gặp lớp bổ phục thêu chim cẩm kê cùng cái đai đồi mồi sức bạc bọc là đỏ, cửu điện hạ bắt đầu cảm thấy bối rối.
Nên bắt đầu cởi từ đâu nhỉ?
“Điện hạ, nước nóng có rồi đây ạ” Liễu Nhã Tuyên cầm thau đồng đựng nước cùng khăn sạch khẽ khàng bước vào trong, vừa hay nhìn thấy Lê Lan Đường đang dí mắt quan sát nút buộc đai trên bổ phục với vẻ mặt tìm tòi mò mẫm trông rất buồn cười, vì vậy liền hỏi “Điện hạ đang nhìn cái gì thế?”
“Cái này cởi như thế nào?” Lê Lan Đường đưa tay chỉ vào cái đai được cố định hai bên bổ phục gấm đỏ bằng một nút thắt phức tạp. Hoàng Từ Lan cũng thật quá đáng, buộc cái đai thôi mà cũng buộc kĩ đến vậy, chẳng lẽ sợ lúc đi trên đường sẽ bị tuột xuống chắc?
“Vâng cái này để nô tì làm cho” Liễu Nhã Tuyên cố gắng nhịn cười, tiện thể đuổi người “Thái tử điện hạ đang ở chính điện đợi điện hạ đấy, người mau sang xem thế nào đi, chỗ này để nô tì lo liệu là được rồi” Lê Tranh đến đây cũng thật đúng lúc, không biết có phải là vì chuyện của Hoàng Từ Lan không nữa.
“Thái tử?” Lê Lan Đường hơi nhíu mi, rõ ràng là rất ngạc nhiên khi sự việc xảy ra quá khéo “Được rồi, chỗ này giao lại cho ngươi. Nhớ lấy viên thuốc trong hộp cho Hoàng Từ Lan uống, ta đi một lát sẽ trở lại” Chẳng lẽ Lê Triệt San ngồi lê đôi mách, đem chuyện vừa xảy ra nói với huynh trưởng? Tựa hồ không hợp với tính cách chị ta lắm, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó được.
“Vâng, điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn” Liễu Nhã Tuyên cười nhạt “Nếu thái tử đến đây vì chuyện của học sĩ, vậy thì càng phải cẩn trọng bởi vì không rõ là ai đã rỉ tai đâu” Không biết bên chỗ vị thiếu tông chủ kia đã điều tra ra được gì mới chưa, kéo dài chuyện này mãi cũng chẳng phải cách hay.
***
“Huynh trưởng” Lê Lan Đường bước vào chính điện đã thấy Lê Tranh ngồi trên ghế uống trà đợi mình, trên người mặc mãng bào màu cổ đồng chứng tỏ vừa chạy từ đông cung sang.
“Nghe nói Từ Lan đổ bệnh nặng” Lê Tranh đơn giản nói ra, cũng không hề dài dòng “Cửu nương đã đưa người về cung Kiến Ninh rồi?” Lan Đường mọi ngày đều là người không nhọc tâm lo nghĩ đến sống chết của kẻ khác, cũng không bao giờ hành động xốc nổi đến mức ngay cả thái y cũng không muốn nể mặt. Vì sao hôm nay lại chấp trước với Từ Lan đến như thế? Chi gian giữa hai đứa này, đúng là càng ngày càng không bình thường.
“Nếu em gái không đem về thì hẳn là tứ hoàng tỷ cũng sẽ mang về thôi” Lê Lan Đường nhàn nhạt đáp, hai bàn tay lồng vào nhau mà giấu trong ống tay áo, đặt ở trên bụng. Bộ dáng lười nhác tuỳ hứng này hệt như đáng ngầm ám chỉ cho Lê Tranh biết nàng chẳng qua là đứa nhỏ bị người khác cướp đi đồ chơi, vì vậy bèn lớn tiếng giành lại mà thôi.
“Là Triệt San? Nó có ý gì?” Lê Tranh cau mày, mặt dần lộ ra không vui. Chẳng lẽ định cướp người từ phe cánh của hắn ư? Lê Tung giờ đã như con rồng bị rút hết long cốt, chúng nó định mưu toan dùm cho ai khác đây?
“Huynh trưởng muốn biết, chi bằng hỏi trực tiếp tứ hoàng tỷ thì hay hơn cả” Vẻ mặt này của Lê Tranh không giống ra vẻ cho có, như vậy người báo hắn biết không phải Lê Triệt San mà là một người khác “Chuyện này bảo to cũng chẳng to, nhỏ cũng chẳng nhỏ, làm sao huynh trưởng lại hay biết được?”
Nàng đặt cược, Lê Tranh sẽ nói cho nàng biết kẻ rỉ tai kia là ai.
“Là Hà Lượng, một tên thái y trong đông cung. Hôm nay sai hắn vào Thái y viện lấy thêm ít Đương Quy, vừa hay nhìn thấy cửu nương ở đó nên hắn về báo lại với ta” Lê Tranh cũng không giấu diếm, nói ra. Nhưng sau khi nói xong, bỗng nhiên sắc mặt hắn lại thêm phần khó coi.
Gã biết mặt Lan Đường thì chẳng phải sự lạ, bởi nó hay lai vãng đông cung. Nhưng bản thân gã trước nay đều túc trực tại đông cung không đi đâu khác, làm sao nhận ra được Hoàng Từ Lan – người quản lý cung nữ cùng nữ quan của cả dãy tây cung ở đối diện?
Phi lý!
“Huynh trưởng, xem ra anh đã mắc bẫy rồi” Lê Lan Đường nhìn Lê Tranh mang gương mặt chỗ xanh chỗ tím vô cùng khó coi, khoé môi ẩn nụ cười “Nước sâu cũng đã bị khuấy đến đục ngầu, bàn tay thật lớn tựa hồ chẳng phải áo vải có thể làm ra” Ý của nàng chính là: kẻ núp sau thế lực chống đối Lê Tranh kia, chỉ có thể mang thân phận con em hoàng thân quốc thích. Ngoại trừ Cẩm Lý Đào Nguyên, không có một thế lực ngoại tộc nào đủ mạnh để chen chân vào hoàng cung lúc này, ngoại trừ tông chi bàng diệp người họ Lê.
Đương lúc không khí trong chính điện dần trở nên lặng ngắt nặng nề, Lâm Uyển Kiều đã nhẹ nhàng đi vào bên trong rỉ tai Lê Lan Đường: “Điện hạ, Trần thần y đang ở trong cung”
Hay lắm, lão tông chủ quả nhiên thần cơ diệu toán, xuất hiện vô cùng đúng lúc.
______
HẬU TRƯỜNG
Quần chúng hoàng cung: Ối chết chửa! Hoàng học sĩ ngã bệnh rồi! Sống chết không rõ!
Lão Thái y: Bao nhiêu năm làm thái y ở đây mà lão chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế này cả! Tứ điện hạ thì giày vò học sĩ đến ngã bệnh không dậy được, cửu điện hạ thì vì mang người đi mà muốn giết cả lão!
Lê Triệt San: ???????
Lê Lan Đường: Hoàng Từ Lan đến chết vẫn keo kiệt, cái đai chẳng đáng bao nhiêu tiền lại buộc kĩ như thế. Hừ, cởi không ra.
Trần Hải Đình: Sau bao ngày yên ả, cuối cùng ta cũng đã có sân diễn trở lại rồi. Vẫn là nhân viên dọn dẹp hiện trường tận tâm, cần mẫn, tận tuỵ.
_______
LỜI TÁC GIẢ
Hôm qua nhận được tâm thư của một bạn fan, hỏi là tác giả sẽ cho cuốn 1 này có cái kết như Châu Sinh Như Cố thiệt hả? Đừng tác giả ơi, em chết trong nước mắt mất. Sao tác giả lại cho nguyên dàn nhân vật dắt nhau xuống lòng đất :)))))
Mọi người đừng lo lắng, không sao đâu vì nếu như thế thật thì có tác giả khóc cùng mà, buồn để làm chi =))))) Vả lại tác giả đã ấn định cái kết đâu, mọi người chớ lo lắng nhiều :v Ôi mới đó lại công toi thêm nửa cái tháng 12 rồi, nội tuyến vẫn đang chạy với tốc độ tụt huyết áp, chưa đâu vào đâu hết =)))))
Trong chương này có chi tiết thú vị, phiên ngoại limited sẽ bật mí:v
Càng ngày tác giả càng thương cửu điện hạ, ôi con gái cưng của mẹ~~~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)