Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 43: ĐẠI HÔN

545 2 3 0

Cung Kiến Ninh.

Lê Lan Đường vẫn là bộ dáng lười nhác, ngồi trên sập gỗ mun đọc sách. Vết thương do Lê Tung gây ra đã đỡ hơn nhiều, nhưng tiết trời lại cách lập đông cũng không còn xa mấy, với dạng vết thương như thế này hiển nhiên là không có gì tốt. Gió heo may thi nhau ùa về, dù cho không khí mát mẻ có phần se lạnh này khiến nhiều người thích thú thì trong cung Kiến Ninh vẫn sẽ đốt lò sưởi giữ ấm.

Lê Lan Đường trước nay chịu lạnh kém, lại thêm trên người mang vết thương nên lò sưởi chẳng bao giờ tắt lửa. Kẻ khác có thể cho rằng vị cửu điện hạ này thật phung phí, nhưng với thân phận được sủng ái của nàng, chút cỏn con này thực sự chẳng là gì cả. Phong Lan đứng hầu một bên, biểu tình vẫn như cũ không mang chút sắc thái nào. Tuy nhiên, chỉ cần để ý sẽ thấy hai bàn tay ẩn dưới lớp phục trang màu phấn đang khẽ nắm lấy tà váy, không ngừng miết qua miết lại.

Từ lúc gặp Thái tử, tâm trạng của ả đã thật sự không tốt mấy.

Mặc dù từ trước đến nay Lê Tranh đều luôn quan tâm Lê Lan Đường, nhưng thực tế vị Thái tử điện hạ này cũng có mục đích riêng của hắn: đó là rèn ra những vũ khí sắc bén để có thể bảo vệ được vị trí trữ quân cho đến khi hoàng đế cha hắn rũ áo chầu tổ tiên.

Nhưng với Lê Lan Đường, hắn lại không thể hoàn toàn khống chế.

Nếu là Lê Lệ Khanh, một vị hoàng nữ mờ nhạt đến vậy có đột nhiên mất đi cũng không làm ai thấy ngỡ ngàng. Nhưng nếu là một người sở hữu muôn vàn dạng nhàn ngôn toái ngữ, tâm tư lại biết ẩn giấu như Lê Lan Đường, hắn lại cần phải thật thận trọng.

Lê Lan Đường là một mũi kiếm chứ không phải một thanh đao.

Đó cũng chính là lí do vì sao hắn thu mua Phong Lan quan sát Lê Lan Đường. Ả bị thu mua đã được ba năm, trong thời gian này đều sẽ chủ động thông báo mọi hành vi của Lê Lan Đường cho Lê Tranh, bất kể mưa nắng. Nếu nói Lê Lan Đường có gì biến đổi, hẳn là tâm tư càng thêm thâm trầm. Mà sự thâm trầm này bắt đầu trở nên mạnh mẽ từ sau đêm Nguyên Tiêu, tức ngày sinh thần thứ mười lăm của Lê Lan Đường.

Ả cũng như rất nhiều người khác, đều không hiểu lí do vì sao Lê Lan Đường có thể thản nhiên nhận bảy cánh lông khổng tước từ chỗ Hoàng Từ Lan. Và Lê Tranh, lại bảo ả phải đặc biệt chú ý đến những lần hai người này gặp mặt, một cử động nhỏ cũng phải cố mà ghi nhớ.

Hừ, hoàng cung quả nhiên là chốn nuốt người trắng trợn, đến xương cũng không muốn nhả.

“Điện hạ, dạo gần đây đám cung nữ đều bàn tán chuyện của người và Hoàng học sĩ, thật sự rất khó nghe”

“Vậy à? Khó nghe chỗ nào?” Lê Lan Đường vẫn ung dung lật sách, hỏi lại.

“Đám bọn chúng bảo Hoàng học sĩ đã bị Thái tử điện hạ chiêu về dưới trướng, bằng không sao có thể phát sinh việc ở hội săn”

“Thị thị phi phi, tròn méo đủ dạng. Ngươi dù sao cũng là nhất đẳng cung nữ, chẳng lẽ đã đem việc Hoàng Từ Lan vào cung làm quan là do đâu quẳng ra sau đầu rồi à?” Lê Lan Đường mắt vẫn nhìn sách, còn đưa tay lật sang trang mới.

“Vâng, là nô tì ngu dốt nông cạn” Nếu nói vậy, chẳng lẽ Lê Lan Đường nhận lễ của Hoàng Từ Lan là để lấy lòng Lê Tranh? Bởi Hoàng Từ Lan vào cung là để dạy học cho mỗi mình Lê Cẩm Thương, mà Lê Cẩm Thương vì sao gặp được Hoàng Từ Lan, cũng là một hồi thiên tính vạn toán của Lê Tranh chứ không hề trùng hợp.

Tuy nói Hoàng Từ Lan vào cung làm quan nhưng tâm lại chẳng có chút thèm khát nào, Lê Tranh muốn chiêu dụ cũng chẳng biết tiếp theo nên bắt đầu từ đâu. Nếu có thể khiến Hoàng Từ Lan thêm cái để ràng buộc, chính là không còn gì tốt bằng.

“Này Phong Lan, ngươi theo hầu ta được bao lâu rồi ấy nhỉ?” Lê Lan Đường đột nhiên lên tiếng hỏi.

Phong Lan sau gáy tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lê Lan Đường hỏi vậy là có ý gì?

“Dạ bẩm, tám năm rồi ạ” Lúc đó Lê Lan Đường vẫn còn rất nhỏ nhưng đã sớm trở nên đáng sợ và nguy hiểm, khiến ả cũng thấy rét run.

“Khoảng thời gian thực sự không ngắn” Lê Lan Đường để cuốn sách lên bàn trà, tay nâng tách trà lên hớp một ngụm “Ta thực sự không hiểu bản thân có chỗ nào bạc đãi ngươi” Huynh trưởng ấy vậy mà lại đề phòng nàng cơ đấy!

“Nô tì biết sai! Xin điện hạ tha mạng!” Phong Lan quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục.

“Ta không cần cái mạng của ngươi” Lê Lan Đường nhìn đứa nô tì đang quỳ rạp trên nền đất, ánh mắt lạnh băng “Cứ tiếp tục làm việc cho Thái tử đi, càng làm hắn nghi ngờ lo lắng bất an càng tốt” Sở dĩ nàng có thể tiếp tục để nó bên người, vì đứa nô tì này, cơ hồ cũng không chỉ đơn giản như những gì nàng biết.

Còn là thân phận gì, để thời gian trả lời đi.

Huynh trưởng, cảm giác mình coi kẻ khác là con cờ, nhưng đến cuối cùng lại biến thành con cờ trong tay một người rốt cuộc là như thế nào? Phải chăng là rất thú vị đi?

Mà chính Lê Lan Đường cũng không hay rằng, ả Phong Lan đang quỳ rạp kia, trong mắt bỗng loé lên một tầng ánh sáng cực kì sắc bén.

***

Cung Vân Thường.

“Bùi Dũng chết tiệt! Khốn nạn!!” Lê Minh Kính vừa ngồi thêu khăn vừa lầm bầm chửi rủa tên Bùi Dũng gây hoạ cho mình, khiến đám cung nữ không dám hé răng nói gì, chỉ nhìn chủ nhân của mình bằng ánh mắt quan ngại.

Công chúa, người như vậy là rất không thục nữ! Thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống, người nên vui mừng phát khóc, háo hức đợi tân lang đến rước mới đúng chứ!

......

Nguyên nhân phải xét đến buổi gặp mặt với Lê Tranh hôm nọ.

Sau khi Lê Tranh rời khỏi, Lê Minh Kính bắt đầu chụp lấy bả vai Bùi Dũng, gằn giọng: “Bùi Thống lĩnh, mời ngài cho ta câu giải thích! Ta với ngài khi nào thì thành người có tình rồi hả?” Nhìn màu áo của hắn mà nhức hết cả mắt! Từ đây nàng sẽ không bao giờ chọn vải màu trạm lam may áo nữa!

“Tam điện hạ, cái này người phải hỏi bệ hạ rồi” Bùi Dũng nhướng nhướng mày nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Lê Minh Kính đang đem áo mình mới mua làm cho nhàu nhĩ, rất dối lòng mà thốt ra một câu.

“Hỏi bệ hạ? Này Bùi Thống lĩnh, ngài cho rằng ta bị ngốc ư? Rõ ràng đối tượng tứ hôn với ngài là ngũ hoàng muội của ta, là Thiều Dương công chúa! Vì sao cuối cùng lại biến thành ta?” Sự phẫn nộ tích tụ trong lòng Lê Minh Kính mấy ngày nay cơ hồ đều được phát tiết ra ngoài.

“Tam điện hạ, nếu ta không nhầm thì người có mong muốn cả đời không gả, đi đây đi đó tận hưởng mĩ vị nhân gian đi?” Bùi Dũng hơi hơi bĩu môi, thấp giọng xì xầm.

“Vì sao ngươi biết được?” Lê Minh Kính trợn mắt, cũng quên mất việc giữ lễ nghi. Tên Bùi Dũng ngu ngốc này làm sao biết được ước mơ lớn nhất của đời nàng được?

“Là thất điện hạ nói cho ta biết” Bùi Dũng nhìn phản ứng của Lê Minh Kính, lòng gật gù quả nhiên là thất điện hạ thần cơ diệu toán “Tam điện hạ mau nghĩ xem, người đường đường là hoàng nữ, chuyện cự hôn cơ hồ là rất khó đấy. Lại nói đến cho dù cự hôn được thì kết quả sẽ như thế nào? Chẳng phải nhẹ nhàng nhất cũng sẽ giống như thất điện hạ, bị trục xuất ra khỏi cung, tước bỏ hoàng tịch cùng quốc tính đó ư?”

Bùi Dũng thấy lực đạo từ tay của đối phương đã giảm đi, biết là có tác dụng liền nói tiếp “Nếu lỡ bệ hạ không nhẹ nhàng như vậy, trực tiếp gả người sang các nước phiên thuộc hay cho các tù trưởng nơi bắc cảnh thì sao? Người cũng không cách nào chống lại được nha!” Thất công chúa quả nhiên nắm được tâm sự của bà chị này! Thật là lợi hại!

“Vậy ý của Bùi Thống lĩnh là ta với ngài làm một cái giao dịch, đôi bên đều có lợi?” Lê Minh Kính đã mơ hồ đoán ra được mục đích của Bùi Dũng, nhấp môi lên tiếng. Xem ra hắn cũng không ngốc như những gì đã thể hiện, toan tính đến mức này thì cũng là hạng người biết tránh nặng tìm nhẹ. Nàng cũng buông bàn tay đang túm lấy áo của hắn, ngồi lại ngay ngắn.

“Đúng vậy, ta thoát được ngũ công chúa, còn điện hạ thì có thể tiếp tục an ổn thưởng thức mĩ vị nhân gian nha!” Bùi Dũng gật gật đầu. Lê Minh Kính đúng là rất dễ nói chuyện, dù tính tình không được tốt cho lắm.

“Vậy ngươi có nghĩ đến những vấn đề có thể xảy ra sau khi thành thân không hả? Cơ hồ cũng không có đơn giản như vậy đâu?” Lê Minh Kính liếc mắt nhìn tên Bùi Dũng vô tâm trước mặt, lòng vẫn còn chút bất an. Dù sao trở thành phụ nữ cũng có rất nhiều vấn đề, nàng đọc sách cũng biết được không ít.

“Vấn đề gì cũng không quan trọng, đến đó ta cùng điện hạ ngài giải quyết là xong ấy mà” Bùi Dũng cười hề hề, theo thói quen đưa tay sang quàng lấy vai Lê Minh Kính. Bình thường hắn hay làm thế này với các anh em trong quân và với người bạn tốt Hoàng Từ Lan nên đã thành quen, nay đạt được thoả thuận với Lê Minh Kính, hai người cũng coi như đồng minh nên liền làm ra động tác này.

Tiếc thay Lê Minh Kính là kiểu thục nữ rất nặng lễ giáo.

“Ngươi làm cái gì vậy hả? Háo sắc!” Lê Minh Kính giật nảy mình, theo phản xạ đưa tay xô Bùi Dũng ra. Không ngờ dùng lực quá mạnh dẫn đến thoát lực, bị tên Bùi Dũng kéo ngã lăn ra nền nhà thuỷ tạ bên bờ hồ Thuý Ngọc.

Mà hồ Thuý Ngọc, thường xuyên có các vị đại thần đi ngang qua.

Hoàng Quân cùng ba ông bạn già có việc cần đến Hiến sát ty nằm gần trường thao luyện túc vệ, hiển nhiên là đi ngang qua hồ Thuý Ngọc. Cũng thật là trời xui đất khiến, vậy mà lại đúng lúc nhìn thấy Bùi Dũng và Lê Minh Kính nằm lăn trên nền đất, càng ghê hơn là Bùi Dũng nằm phía dưới, Lê Minh Kính lại nằm bên trên, hai tay chống đất.

Hoàng Quân, Bùi Thắng, Đặng Thúc, Nguyễn Mại: “.....” Ài, người trẻ tuổi, chưa thành thân mà đã đi đến mức thanh thiên bạch nhật tuyên dâm công khai như thế này rồi ư! Người trẻ tuổi, vì tương lai lâu dài, nên tiết chế lại mới được!

“Khụ khụ, ông Hoàng này, tôi thấy ông nên nhanh chóng đốc thúc hạ cấp chuẩn bị đầy đủ lễ vật cho tam công chúa hạ giá đi” Đặng Thúc đằng hắng, hai tay đặt lên bổ tử trên quan bào, xoa xoa.

Hoàng Quân vuốt vuốt chòm râu, cười cười không nói gì.

***

Mồng chín tháng chín, ngày lành tháng tốt được Khâm Thiên giám ấn định.

Lê Minh Kính hạ giá gả về Bùi gia.

Dân thường kết hôn đã muốn cố hết sức làm cho long trọng nên hoàng tộc lại càng không phải nói, các khâu chuẩn bị hết thảy đều được chuẩn bị tươm tất kĩ lưỡng. Hoàng Từ Lan ra vào cung thường xuyên, nhìn quan nhân nội thị ở các ti, cục bận rộn mà lòng cảm thán. Làm dân thường vẫn là tốt hơn cả. Cha nàng cũng vì bận rộn cho việc này mà gầy đi không ít.

Mồng chín tháng chín là ngày diễn ra chủ lễ thì ngay từ mồng một, đủ thứ vật dụng về cơ bản đều đã chuẩn bị xong xuôi. Bùi Dũng và Lê Minh Kính trải qua đủ sáu lễ vô cùng gian nan vất vả, mệt mỏi từ thể xác đến cả tinh thần.

Ngày mồng hai tháng chín là ngày diễn ra lễ Nạp thái.

Từ giờ Mão, bên phía Bùi gia đã đội ngũ chỉnh tề, theo sau gia chủ là Bùi Thắng mang theo lễ vật vào cung. Lễ vật để dùng làm lễ, ngoại trừ trầu cau ra phải bao gồm một con trâu, một con lợn, hai mâm trầm, hai vò rượu lâu năm, mười tấm lụa, hai cây gấm, bốn thỏi vàng nén, một đôi hoa tai và một cái trâm vàng, hai chuỗi trân châu đeo cổ và mười sáu thỏi bạc nén. Lễ vật như thế này cũng không tính là quá khó, hết thảy đều như phong tục trước nay của tổ tiên truyền lại.

Bùi lão tướng quân cưỡi ngựa đi trên đường mà lòng tràn đầy xúc động. Rốt cuộc thằng con trai độc nhất của lão cũng chịu thành gia lập thất rồi!

Một đường vào cung, suôn sẻ không cản trở. Đội ngũ đưa lễ vừa đến cổng hoàng cung đã thấy Hoàng Quân mặc bào phục đỏ đứng đó, phía sau là một đám nội thị, hiển nhiên là đứng đợi để nhận lễ.

Đám người khiêng lễ đi đến Thái miếu. Ở đó đã sớm có quan Chủ sự, Tự thừa của Thái miếu tự chờ sẵn. Trong Thái miếu đã được đặt một cái hương án lớn, đám thư lại cùng nội thị vội vàng bưng các mâm đựng gấm, lụa, trầu cau lên hương án, sau đó quan tự thiếu khanh cùng Hoàng Quân tiến hành thắp hương, thông báo đến tổ tiên về hôn sự. Còn riêng các mâm vàng bạc cùng trang sức, hết thảy đều được đám nội thị đưa sang cung Vân Thường của Lê Minh Kính.

......

Ngày mồng bốn tháng chín.

Lễ nạp trưng và nạp cát được tiến hành. Hai lễ này so với lễ nạp thái càng thêm trọng đại, lễ vật cơ hồ là gấp bội. Lần này người đưa đi lễ không chỉ có Bùi Thắng mà còn có cả tân lang Bùi Dũng.

Bùi Dũng mặc bào phục, cưỡi ngựa đi đầu. Lúc hắn đi ngang qua, không ít cô gái đều nhìn theo đầy khao khát. Tuy nói là vị trí chính thê không ai dám tranh với Thuỵ Hoa công chúa, nhưng làm tiểu thiếp cũng có thể đi. Bùi tướng quân thực sự là quá thu hút!

Nhưng khiến người ta xuýt xoa cũng không chỉ có vậy. Trong đám người cưỡi ngựa đi sau Bùi Dũng, vừa hay có cả Trương Văn, Đặng Lâm cùng Hoàng Từ Lan, Lý Ngọc Hàm. Cả thảy hai nam hai nữ. Đây đều là nhân sĩ tháp tùng đội ngũ đưa lễ, điều kiện phải là con em quý tộc, nếu đang làm quan trong triều thì càng tốt. Và hiển nhiên, bốn người này đều là các cái tên nằm trong nhóm Thăng Long Thập thiếu anh tài. Bọn họ mặc áo bào xanh bích có ám văn chữ cát, vạt áo viền bạc, hông quấn thường bằng lụa đen. Trên đầu cả bốn người đều đội Hôn lạp có vành bẻ ngược lên trên, hai bên tai rủ tua đỏ son bằng nhung vô cùng đẹp mắt.

Theo sau bọn họ là đám lính mặc áo đen viền đỏ khiêng lễ vật lần lượt gồm có: bốn con trâu, bốn con bò, hai con lợn, rượu hai mươi vò, gấm thượng hạng sáu cây, vải vóc thượng hạng hai mươi cây, vàng thỏi trăm nén, bạc thỏi hai trăm nén.

Cả đội ngũ đưa lễ như một con rồng khổng lồ, xuyên qua ba vạn phồn hoa chốn kinh thành tiến về hoàng cung tường quỳnh ngói ngọc phía xa xa.

Sau hai lễ này, vua sai các đại thần đem lễ vật chạy ngày đêm về Lam Sơn tế cáo với các vị tổ tiên ở Hoàng lăng. Sau khi tất cả đã xong, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho chủ lễ diễn ra vào ngày mồng chín.

.......

Hôm ngày mồng sáu, Lê Minh Kính đã bị đám nô tì nữ quan trong cung dựng dậy từ giờ Dần để tắm rửa thay y phục chuẩn bị đi Thái miếu lạy tạ tổ tiên. Trước đó hai ngày, bắt đầu từ mồng bốn nàng đã phải trai giới, ăn uống cực kỳ kiêng khem để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Lê Minh Kính được một đội ngũ Cẩm Y vệ mặc áo bào màu huỳnh hoàng cùng tốp thị nữ, nội thị tiền hô hậu ủng đi sang Thái miếu. Bất ngờ thay, khi cách Thái miếu không còn xa, nàng lại thấy Hoàng Từ Lan đứng bên cạnh hai vị nữ quan khác ở cửa, hiển nhiên là đang chờ nàng.

Trời thu sáng sớm có sương mù, không khí lại lạnh lẽo khiến Lê Minh Kính cảm thấy vô cùng thanh tỉnh. Nàng nhìn Hoàng Từ Lan một thân quan bào màu lục, khẽ thở dài. Ngay từ lúc ông trời ấn định nàng thác sinh vào nhà đế vương, ngày hôm nay chính là không cách nào tránh khỏi.

Nhưng nàng cũng sẽ có những mong muốn của riêng mình, chỉ cần thứ gì cản trở, nàng đều sẽ tìm cách chống lại.

Khoảng cách đến cửa ngày càng gần, thân ảnh của Hoàng Từ Lan cũng dần hiện ra rõ ràng trước mắt đoàn người Lê Minh Kính. Dường như nàng đến đã lâu, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, sau đó khom người làm cái lễ chào Lê Minh Kính.

Vì hôm nay vào Thái miếu nên Hoàng Từ Lan mặc công phục. Bộ công phục này nàng vừa nhận được cách đây hai hôm từ chỗ cha nàng, với lời nhắn: “Con hiện tại vẫn là nữ quan ngoại tộc cấp bậc cao nhất, chuyện giúp tam công chúa thực hiện lễ cáo tạ, nhờ con” Sau đó cũng không chờ nàng phân bua, trực tiếp dúi vào tay.

Và thế là hôm nay nàng đứng ở đây từ cuối giờ Sửu. Bào phục màu lục trên người dính sương đã có chút ẩm ướt, đến cả cái mão Phốc Đầu trơn trên đầu cũng đã có chút nặng. Quả nhiên làm quan rất khổ!

“Mời Thuỵ Hoa công chúa vào” Hoàng Từ Lan đưa tay làm lễ mời, sau đó nối đuôi bước vào trong. Đến khi Lê Minh Kính đã quỳ xuống trên bồ đoàn, nàng mới lấy tờ chiếu cáo được nữ quan sau lưng đưa đến, mở ra đọc.

Sau khi đọc, là một hồi ba quỳ chín lạy các vị tổ tông nhà họ Lê.

.....

Lễ xong, Lê Minh Kính và Hoàng Từ Lan bước ra ngoài, lúc này bầu trời đã sớm sáng tỏ. Lê Minh Kính nhìn người nọ mặc công phục nhưng vẫn xinh đẹp ngời ngời, trên mặt không tránh khỏi xuất hiện biểu cảm kì dị.

“Hoàng học sĩ, hôm nay vất vả cho ngài”

“Công chúa mới là người vất vả, hạ quan chẳng qua là chút việc cỏn con. Không nhọc không nhọc” Hoàng Từ Lan cười cười, tay trái tì trên cái đai đồi mồi sức thau, bọc là đỏ “Công chúa vẫn còn phải đích thân thực hiện rất nhiều lễ, mong người cố gắng giữ gìn sức khoẻ” Nàng chỉ đứng ở Thái miếu làm cái lễ này đã thấy mệt lả rồi đó! Ôi Bùi Dũng........

Hắn sẽ không phải là đến viên phòng cũng không có sức thực hiện luôn đi?

......

Sau khi đi Thái miếu lạy tạ, đoàn người tiếp tục di chuyển đến cung Trường Lạc. Theo lễ thì sẽ đến lạy tạ Thái hậu và Quý phi, nhưng vì Thái hậu băng thệ đã lâu nên tiếp theo phải đến cung Trường Lạc, nơi ở của Quý phi.

Dọc đường đi vô cùng nhàm chán, Hoàng Từ Lan thi thoảng sẽ nhìn sang Lê Minh Kính đổi phong cảnh. Lê Minh Kính hôm nay mặc trên người là cung trang thêu chỉ vàng tinh xảo đẹp đẽ, tuy rằng khá rườm rà nặng nề nhưng đích thực là khiến người mặc càng thêm xinh đẹp rực rỡ. Chà, nếu một ngày đẹp trời nào đó Lê Lan Đường cũng hạ giá, liệu sẽ đẹp đến mức nào nhỉ? Phải chăng là rất....diễm lệ đi?

Nghĩ đến con người lạnh nhạt chỉ thích mặc cung trang xanh cánh trả kia, Hoàng Từ Lan phì cười. Tuy rất khẽ nhưng vẫn bị Lê Minh Kính đi bên cạnh nghe được. Nàng nhìn Hoàng Từ Lan cả người tắm trong ánh nắng buổi sớm, đặc biệt là gương mặt xinh đẹp như được tỉ mỉ tạc ra kia mà trong lòng có chút than thở. Thực ra Hoàng Từ Lan cũng là kẻ lãnh đạm giống hệt Lê Lan Đường mà thôi, chẳng qua người này không thể hiện ra ngoài. Ôn hoà nhã nhặn cái gì chứ, thằng Tương chẳng phải bị từ chối đến mức tuyệt vọng luôn đấy ư! Nhan sắc khiến nhân tâm thao thức thì sao chứ, Hoàng Từ Lan vốn dĩ là tu sĩ không có lòng phàm nha! Còn Lê Lan Đường cũng vậy, đường đường mang danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành nhưng bản chất lại là cục đá bờ sông trơ khấc không chút nhân tình. Được rồi, nàng thừa nhận, hai đứa này là đôi tri kỷ thiên phối!

***

Cung Trường Lạc.

Hoàng Từ Lan đến nơi liền gặp được con người nàng mới nghĩ đến: Lê Lan Đường.

Thực ra việc Lê Lan Đường có mặt ở đây cũng chẳng có gì lạ, bởi Quý phi trên danh nghĩa là người nuôi nấng nàng ta, hẳn là đến lúc thỉnh an nên mới có mặt.

Hoàng Từ Lan hành lễ xong liền âm thầm nhìn sang Lê Lan Đường, khoé môi hơi nhích lên. Quả nhiên vẫn là xanh cánh trả! Vừa vặn Lê Lan Đường cũng ngó sang nhìn, thế là hai luồng ánh nhìn soi xét liền giao nhau. Vì để tiện cho Lê Minh Kính làm lễ lạy tạ nên Hoàng Từ Lan liền đứng sang một bên, ngay bên tay trái Lê Lan Đường.

Hai người cũng không trao đổi, cho đến khi một đứa nô tì bưng chén thuốc vào để trước mặt Lê Lan Đường. Thấy chén thuốc, Lê Lan Đường trên mặt toàn là biểu cảm ghét bỏ nhưng vẫn cầm lên uống một hơi, sau đó vẫy tay cho đứa cung nữ kia lui đi. Hoàng Từ Lan nhìn người bên cạnh đưa tay day day thái dương, thầm nghĩ Lê Lan Đường hẳn là đang chịu đắng đến cáu rồi đây!

Nàng đưa tay sang bên hông cởi túi gấm đựng trầu cau xuống lấy ra hai viên đường vàng, sau đó lại lặng lẽ không tiếng động đưa qua cho Lê Lan Đường. Do ống tay áo bào rất to, hai người lại kề sát nhau nên chẳng ai để ý. Cửu điện hạ sau khi uống thuốc rất cần đồ ngọt nha! Đám nô tì thật thất trách quá.

Lê Lan Đường vốn đang nhẫn nhịn cái vị thuốc đắng ngắt không ngừng xộc lên thì tay áo bên trái khẽ động như có người giật lấy, sau đó trong lòng bàn tay được nhét vào hai vật gì đó hình vuông, lại còn có cảm giác dinh dính. Nàng nhìn Hoàng Từ Lan như thể muốn hỏi cái gì đấy thì chỉ thấy Hoàng Từ Lan hơi mím môi, sau đó nháy mắt như thể ta biết rõ mà, điện hạ không cần thắc mắc.

Bên kia Lê Minh Kính đã làm lễ xong, Hoàng Từ Lan cũng theo đó mà hành lễ xin lui, tháp tòng nàng ta sang cung Xuân Trường – nơi ở Kính phi, sinh mẫu của Lê Minh Kính. Trước khi đi còn không quên nhìn Lê Lan Đường nháy mắt thêm lần nữa. Lê Lan Đường khẽ nhướng mày, coi như hồi đáp. Lê Minh Kính rời đi không lâu thì Lê Lan Đường cũng rời khỏi, ra đến cổng cung Trường Lạc nàng mới mở bàn tay trái ra nhìn, nhìn xong lại không kìm được cười khẽ.

Hoàng Từ Lan trong túi lúc nào cũng sẽ có mấy thứ này đi?

***

Mồng bảy tháng chín, hoàng đế sai Lễ bộ Tả Thị lang Lâm Chính dẫn theo một đám lính túc vệ và nội quan, khiêng đủ các dạng đồ đạc nội thất đến phủ đệ của phò mã để trang hoàng chuẩn bị cho lễ chính. Nào là giường thất bảo, màn bát tiên, các loại đồ đạc cơ man khiến người ta hoa hết cả mắt. Dân chúng kinh thành nhìn đoàn người từ hoàng cung đi ra, ai ai cũng trầm trồ xuýt xoa.

.....

Sáng sớm ngày mồng chín tháng chín.

Các quan chủ lễ đã có mặt từ sớm để chuẩn bị lễ diện nhan, cầu cho đôi uyên ương sớm ngày con đàn cháu đống. Lễ này bảo nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, lớn cũng chẳng phải nốt nhưng được tính là cái rất quan trọng, ngàn vạn lần không được sơ sót. Trên mâm lễ vật cúng chư thần sẽ có táo đỏ, ngũ cốc, hạt sen các loại, sau khi dâng hương xong thì đem nấu thành canh cho Lê Minh Kính uống, mặt khác lại chuẩn bị thêm một phần táo đỏ cùng ngũ cốc khác để làm lễ thân nghinh.

Lễ thân nghinh tức là lễ trải giường nằm cho đôi tân lang tân nương. Phàm các đồ vật như chăn, gối được đưa đến từ hai hôm trước nay sẽ được đem ra sử dụng. Kính phi đích thân cầm táo đỏ cùng ngũ cốc, hạt sen rải ra giường, sau đó trải nệm lên trên. Lễ nghinh thân xem như đã xong. Chỉ còn chờ đến lúc đón dâu về phủ.

.....

Cuối giờ Dần, đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành vô cùng náo nhiệt.

Bùi Dũng mặc lễ phục dẫn đầu đội rước dâu, theo sau là Trương Văn và Hoàng Từ Lan. Vào đến cổng cung thì cả đoàn dừng lại, Bùi Dũng một mình tiến vào cung Càn Thanh vái lạy hoàng đế ngồi trên sập vàng, xin được đón dâu và nghe giáo huấn. Sau đó hắn được nội thị dẫn đi đến một gian phòng kế bên, bốn bề có trướng che sáo phủ kín mít.

Bùi Dũng ngồi im nhìn hoạ tiết rồng vờn mây được thêu trên trướng, tự nhủ rốt cuộc hắn cũng có ngày này. Sớm biết chạy không thoát, nên hắn cũng đã dần dần phó mặc. Thành thân rốt cuộc là vì cái gì? Vì công danh, lợi lộc hay vì tình cảm? Chắc chẳng ai như hắn và Lê Minh Kính, thành thân chỉ để đuổi theo các mộng ước của bản thân mình.

Nhìn xuyên qua màn trướng vàng nhạt, hắn thấy Lê Minh Kính. Lúc này vị điện hạ kia mặc áo bào đỏ thêu chim phượng bằng chỉ vàng, đội mũ ngũ phượng bước vào, theo sau là hai đứa cung nữ. Giọng uy nghiêm của hoàng đế lại vang lên bên trong cung điện tịch mịch vắng ngắt.

Lê Minh Kính cúi đầu nhìn vạt áo bào trên người, trong mắt đều là mê man. Bây giờ hối hận còn kịp sao? Không, tất cả đã quá trễ rồi.

Nàng cũng không có gì gọi là hối hận.

....

Đoàn rước dâu đứng chờ ở Đoan Môn tầm một canh giờ thì nghe được tiếng kèn nhạc của đoàn đưa dâu từ trong cung thành đi ra. Theo tục lệ thì chỉ khi kiệu đưa tân nương đã hoàn toàn rời khỏi hoàng thành, tân lang mới được phép lên kiệu. Như vậy thì còn phải đợi một lát.

Tầm một nén nhang, cuối cùng cũng thấy kiệu của tên Bùi Dũng. Hoàng Từ Lan đứng một bên nhìn hai chiếc kiệu được túc vệ nâng ra, thầm thán Bùi Dũng cuối cùng cũng thành kẻ có gia thất rồi. Từ đây nàng lại đỡ phải lo lắng cho hắn đi.

“Điện hạ, kiệu đã đến Đoan Môn. Mời người dời kiệu” Bùi Dũng xuống kiệu trước tiên. Hắn đi đến bên chiếc kiệu của Lê Minh Kính, đưa tay vén rèm.

Nữ tử mặc hỉ phục bên trong hoàn toàn rơi vào tầm mắt hắn.

Lê Minh Kính mím môi nhìn vị tân lang mặc áo bào xanh trước mặt, cuối cùng chìa tay ra. Thân phận, cũng từ đây thay đổi.

.....

Sau khi Lê Minh Kính đã ngồi vào kiệu, Bùi Dũng nhảy lên lưng ngựa, dẫn đầu đoàn rước dâu tiến về phủ. Hắn được hai tên lính hầu hai bên đi theo che lọng, phía trước là sáu tên lính hầu khác dẫn đường. Theo sau ngay hắn là Hoàng Từ Lan và Trương Văn mặc áo bào đỏ nhạt, eo quấn thường lụa màu ngân hạnh. Hai người này trên đầu vẫn đội Hôn lạp tua đỏ son, cưỡi ngựa đi hai bên. Ngay sau Trương Văn và Hoàng Từ Lan là ba trăm tên Cẩm Y vệ mặc áo huỳnh hoàng tay cầm quạt, nghi trượng cùng với người bên Thái nhạc tự và Cổ xuý tự phụ trách nhạc lễ. Ở giữa đoàn rước dâu là kiệu của phu thê mười hai vị hoàng thân quốc thích trong triều, phía trước là bốn vị đại quan văn võ trong triều cùng phu nhân đi dẫn đường, quân lính hai bên phụ trách nâng lọng che.

Mà bên kiệu của Lê Minh Kính là sáu đứa cung nữ nhất đẳng chia ra đi hai bên, trên mình mặc áo viên lĩnh màu lục thẫm, bên ngoài khoác đối khâm màu đỏ nhạt giống hai người Hoàng Từ Lan và Trương Văn. Bên cạnh sáu cung nữ đó sẽ có hai người cầm lồng đèn thắp nến, hai người cầm nhành thiên tuế, hai người ôm lồng chim nhạn, bốn người ôm tráp trầu và hộp hương. Đoàn rước dâu đình đám đến mức khiến người khác phải tặc lưỡi.

Sau khi về đến phủ, nhìn canh giờ cũng là vừa khít, Hoàng Từ Lan ghìm cương ngựa, hô to: “Đến phủ!! Hạ kiệu tiếp lương nhân!!”

Trong tiếng kèn trống rộn ràng, Bùi Dũng dắt tay Lê Minh Kính bước qua bậc cửa đại môn, tiến vào chính đường làm lễ tam bái. Trương Văn đứng bên cửa lớn lại hô lên: “Lương nhân bái đường, lính đâu đốt pháo!!”

.......

Qua giờ Mùi, tiệc rượu bắt đầu được dọn lên đãi tân khách. Hoàng Từ Lan uống vài chén rồi xin lui, đi ra vườn sau tìm bóng cây ngồi. Chưa ngồi được bao lâu thì trên cây vọng lại giọng nói như tiếng thanh la kêu của Trần Hải Đình: “Hoàng học sĩ vậy mà lại ngồi đây nha. Có hứng thú nói chuyện một lát với ta không?”

“Chuyện gì đây nhỉ? Trần thần y làm ta hơi bất an đấy” Hoàng Từ Lan đưa mắt nhìn lên tàng cây sung, quả nhiên thấy Trần Hải Đình đang nằm dài trên đó, còn đưa tay ngắt mấy quả sung chín bỏ vào miệng.

“Cẩm Lý Đào Nguyên” Trần Hải Đình nhàn nhạt đáp.

______

LỜI TÁC GIẢ

Chương này viết khá là hao tâm tổn trí, cốt chỉ để mô tả lại cái đám cưới của Bùi tướng quân cho thật sinh động thôi:v Mọi người đừng nghĩ tác giả phịa nhé, vì mấy cái chi tiết lễ lộc này là có thật cả đó =)))) tác giả đều không hề có tưởng tượng thái quá hay là gì đâu =)))) Đám cưới của người Việt xưa nó rườm rà phức tạp vô cùng.

Hôn lạp là nón cưới đó mọi người, nó có hình chóp tù, vành tròn rộng, được bẻ ngược lên 2/3 (khá giống nón của người Mãn ấy nhưng mà nón của người Mãn thì họ bẻ hết vành nón lên), ở hai bên tai thì vành nón có chỗ nhọn nhô ra, đồng thời hai bên sẽ rủ tua son dài đến vai. Loại nón này dùng cho chú rể và đội ngũ phù rể, tuy nhiên đến thế kỉ XVIII thì đã bị bỏ đi rồi.

Còn về cp ư =))))) đúng như các đại fan đoán đấy nhưng là chỉ đúng một thôi =))))) ahihi bất ngờ chưa:v Truyện còn vô vàn cp, thỉnh chư vị đại fan từ từ chậm rãi soi xét. Cp Trần thần y bần cùng vô sỉ x Bà chủ Lý phú bà lắm mưu nhiều kế là cp phụ số một rồi, xuất hiện nhiều nên vô cùng dễ đoán :v

Nay lại thêm một đoạn nội tuyến nữa được mở ra, nào các đại fan tuyến đầu hãy cùng logic:v Bắt đầu từ chỗ của Phong Lan nhé =))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16