Huyện Tân Minh, phủ Nam Sách.
Đất Tân Minh mặt đông giáp cửa biển Văn Úc sản vật dồi dào, phía tây giáp huyện Tứ Kỳ, nam giáp huyện Cẩm Giàng, phía bắc lại giáp huyện Kim Thành và phủ Kiến Thuỵ, vì vậy dân cư ở đây đời sống vô cùng khấm khá. Phàm những vùng duyên hải, cái lạnh thường đến sớm hơn các nơi khác, vì vậy mà trên đường cái nhiều người đã bắt đầu mặc áo lông, đến đầu giờ dậu là đã thưa thớt người qua kẻ lại.
Giờ tý canh ba, gió đêm se sắt, ở một phủ đệ trong hẻm nhỏ nào đó của huyện Tân Minh.
Hai người mặc áo đen ngắn hộc tốc chạy vào trong một gian phòng, trên mặt đều là hốt hoảng cùng bất an hệt chó nhà có tang.
Nơi đó vẫn sáng lên ánh đèn leo lét nhỏ vụn, mờ ảo mơ hồ chiếu sáng một góc nhỏ, in hằn một cái bóng người cao gầy ngồi trên ghế, tay chống lên thái dương tựa như đang nghỉ ngơi dưỡng thần.
“Chủ nhân” Một trong hai tên mặc áo đen vô cùng cung kính mà lên tiếng, giọng không kìm được sợ hãi “Người ta sắp xếp ở phủ Phụng Thiên đều đã thất thủ”
“Sớm biết các ngươi rất vô dụng” Người nọ chầm chậm lên tiếng, giọng trầm trầm băng lãnh “Lê Lan Đường rất khó chơi, ta cũng không có kì vọng đám người các ngươi sẽ làm ra chuyện tốt gì ở đất Trung Đô” Ánh nến nhỏ yếu lay lắt rọi qua bàn tay thon dài gầy yếu dưới lớp cẩm y xa xỉ kia, lộ ra một cái ban chỉ bằng bạch ngọc nằm ở ngón tay cái. Vài sợi tóc bạc thả tung tuỳ ý rơi xuống mu bàn tay tái xanh của hắn, cả người đều toát ra vẻ yếu nhược của kẻ bị bệnh giày vò lâu ngày.
Hai tên áo đen nhìn chủ nhân thản nhiên mân mê đoá hoa mộc lan đã sớm héo úa trên tay, im thin thít không dám lên tiếng, càng không dám cử động. Đối diện với sự thản nhiên đến băng lãnh này, bọn hắn có dự cảm vô cùng xấu.
“Vốn chỉ muốn hù doạ tên Lê Tranh kia một phen, không ngờ hắn lại sợ bóng sợ gió đến như vậy. Vẫn là Lê Lan Đường quỷ kế đa đoan, lần này xem như chút giao phong đi” Người bí ẩn nọ đặt tay lên đầu gối, khiến ống tay áo viền bạc thêu rồng ba móng phơi bày ra trước ánh sáng. Hắn khe khẽ thở dài, trên đôi môi mỏng tái nhợt như ẩn như hiển nét cười “Từ Lan ở trong cung thế nào? Có ai ức hiếp nó không?”
Tên áo đen lặng lẽ nuốt nước bọt, uốn lưỡi chín lần mà thưa “Khải, Hoàng tiểu thư mỗi ngày đều rất bình đạm mà trôi qua, đặc biệt thân thiết với Lê....cửu công chúa” Chủ nhân, không phải người cách đây mấy ngày còn mưu tính hại Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường chết chung một phen đó ư? Sao bây giờ người lại hỏi vậy?
“Từ Lan không phải người họ Hoàng” Đôi mắt đang khép hờ của hắn bỗng chốc mở trừng trừng như bị kích thích, trong lòng bàn tay nhoáng qua một chốc liền khiến tên áo đen vừa mở miệng ngã vật ra sàn, chết không nhắm mắt. Ngay chính giữa mi tâm của gã xuất hiện một lỗ máu, máu chảy ồng ộc ra ngoài khiến không khí dậy lên mùi rỉ sắt tanh tưởi hoà cùng mùi huân hương xông phòng, vô cùng tởm lợm.
Nét tàn nhẫn rất nhanh liền tắt, hắn nhẹ nhàng phẩy tay “Đem hắn ra khỏi đây nhanh đi, tránh bẩn mắt ta. Còn bên Từ Lan, nhớ quan sát kĩ, cứ theo kế hoạch mà làm. Các ngươi dám làm rơi một sợi tóc của nó, ta sẽ cho các ngươi đem đầu mà đền lấy” Giọng hắn vẫn cứ đều đều như vậy, không mang một chút cảm tình nào. Từ Lan trong lòng hắn là một vị thần cao quý vô ngần, là một đoá tuyết lan tinh khiết không nhiễm trần ai. Cho dù có là chà đạp hay huỷ hoại nàng, cũng chỉ một mình hắn có thể.
Bùi Dũng thì có là gì? Lý Ngọc Hàm thì có là gì? Hoàng Quân thì có là gì? Lê Tranh thì có là gì? Lê Lan Đường lại là cái thá gì? Những kẻ thân quen với nàng ấy, tiến vào trong cuộc sống của nàng ấy, hắn đều muốn loại trừ, tàn nhẫn mà giết bỏ đi.
Cuộc sống của nàng ấy, chỉ nên có mỗi mình hắn là đã viên mãn.
“Từ Lan, tin tưởng anh, rất nhanh anh sẽ mang em về nhà, về quê nhà của chúng ta” Trong mắt hắn dần nổi lên một tầng mông lung dịu dàng, sau đó đọng lại đều chỉ còn là cố chấp và điên cuồng đến cùng cực. Tay đem đoá mộc lan kia vò nát thành mạt phấn, trên gương mặt tái nhợt của hắn in hằn nét hưng phấn đến vặn vẹo không thể che giấu, dưới ánh nến chập chờn tô điểm trông càng đáng sợ gấp vạn phần.
***
Mười tám tháng chín, Thuỵ Hoa công chúa Lê Minh Kính cùng Phò mã Đô uý Bùi Dũng về cung làm lễ lại mặt.
Hoàng Từ Lan từ mờ sáng đã quần áo tươm tất đến công chúa phủ gia nhập đoàn người, trong lòng đều là than thở và không tình nguyện nhưng ngoài mặt vẫn là biểu tình điềm nhiên không chút muộn phiền.
Vũng vẫy phản kháng làm sao đặng?
Nhưng vẻ điềm nhiên này mau chóng biến mất khi nàng đặt chân vào công chúa phủ. Gà bay chó sủa, tiếng người hỗn loạn, đồ đạc bay văng tứ tán khiến nàng sững sờ một chốc. Nhờ đầu óc minh mẫn, Hoàng Từ Lan đã nhanh chóng nghiêng thân né thoát được cái chổi lông gà bay đến chỗ mình.
“Bùi Dũng!! Ta chém chết ngươi!!” Trong nhà vọng lại tiếng rống của Lê Minh Kính cùng tiếng đồ đạc rơi vỡ khiến Hoàng Từ Lan nổi lên thắc mắc vô cùng. Phu thê hai người này có vẻ không được hoà hợp lắm thì phải? Chẳng lẽ là do Bùi Dũng vào cung chăm chỉ làm việc, vắng vẻ tam điện hạ nên giờ hứng lấy cơn giận dữ?
Những đôi uyên ương thật khó hiểu.
Nàng vẫn phòng không gối chiếc, cô đơn lẻ bóng, tốt nhất coi như không thấy gì, không nghe gì, mắt mù tai điếc đi. Xong trách nhiệm lại về phủ ngủ một giấc bù. Dạo gần đây lắm sự, nàng toàn là đi sớm về trễ, chẳng mấy khi được ngủ ngon đâu.
Vẫn là Lê Lan Đường sung sướng, lúc nào nàng bắt gặp cũng đều trong trạng thái lười biếng nằm đọc sách, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt hí kia. Rõ buồn bực.
“Từ Lan, bà đến đúng lúc lắm! Bà mau vào đây làm chủ cho tôi với” Bùi Dũng nhìn thấy Hoàng Từ Lan đang chậm rì rì như rùa bò đi sang chỗ mình liền vội vàng lên tiếng, hai mắt sáng lên như thấy được cứu tinh.
“Mới sáng sớm mà phò mã các hạ đã có việc cần nhờ hạ quan rồi ư? Có việc gì ưu tư, các hạ cứ nói” Hoàng Từ Lan cười cười, mặt ra vẻ nghiêm chỉnh mà đùa cợt.
“Hoàng học sĩ lại khách sáo” Bùi Dũng cũng rất biết kẻ tung người hứng, vô cùng tự nhiên mà đùa giỡn cùng Hoàng Từ Lan “Đại phu đây có chuyện không biết, thuộc cấp của đại phu ở Thượng phục cục đem lễ phục đến, đặng hôm nay vào chầu bệ hạ và quý phi. Đám gia bộc trong phủ thấy là đồ quan trọng bèn lấy đem treo trong phòng ngủ cho tiện, vậy mà công chúa lại giận dữ với ta” Rõ ràng hắn đã nhường Lê Minh Kính ngủ trong phòng còn mình đi sang phòng cho khách, vậy mà vì một lỗi nhỏ nhặt của đám hạ nhân mà hắn bị bạo hành! Hừ, hắn nhất định phải hướng về Hoàng Từ Lan cáo trạng cho bõ tức.
“Hình như dạo gần đây các hạ có chút vắng vẻ công chúa phỏng?” Hoàng Từ Lan mím mím môi nhịn cười, chụm đầu ghé tai thì thầm với Bùi Dũng. Nếu không vắng vẻ, phỏng chừng cũng sẽ không đến mức loạn tới độ này đi!
“Vắng vẻ? Vắng vẻ là sao cơ? Ngày nào ta cũng về phủ đó Hoàng đại phu” Hoàng Từ Lan hình như đang nghĩ cái gì đó rất đen đúa? Và hắn hoàn toàn không thể hiểu được đó là gì?
“Thôi thôi các hạ không cần biện hộ nữa, Hoàng mỗ hiểu cả mà” Hoàng Từ Lan khẽ lắc đầu nhìn Bùi Dũng đầy thông cảm, vỗ vỗ vai hắn “Công chúa vốn nổi tiếng hiền lương thục đức, các hạ nên khom lưng làm lành đi thì hơn. Nghĩa vợ chồng muối mặn gừng cay, dĩ hoà vi quý, tương kính như tân mới có thể cầm sắt hoà hợp được chứ” Nếu so với các vị công chúa khác, Lê Minh Kính quả thật hiền hoà và dễ nói chuyện hơn nhiều, nhất là so với cục đá bờ sông Lê Lan Đường.
Bùi Dũng, ngươi nên thấy may mắn vì người ngươi cưới không phải Lê Bính Hiểu hay Lê Lan Đường đi! Nếu là Lê Lan Đường, khẳng định nàng ta đã đem ngươi ra tùng xẻo rồi, làm sao còn có thể ở đây cáo trạng với ta. Ngươi cho rằng bản thân ngươi khổ ư, ta đây bị cột chung với Lê Lan Đường trên một chiếc thuyền mới là chân thực của khổ ải.
Bùi Dũng trừng mắt nhìn Hoàng Từ Lan ôn hoà khuyên nhủ bản thân, cảm giác oan ức trong lòng dâng lên như thuỷ triều. Rõ ràng là Lê Minh Kính vô lý nổi cơn tam bành, vì cớ gì Hoàng Từ Lan lại nói hắn đi xin lỗi? Còn nữa, Lê Minh Kính rất không hiền lương thục đức! Mỗi ngày hắn đều sống trong bể khổ đó! Là bể khổ!!
Hoàng Từ Lan, bà đã bị Lê Lan Đường đầu độc đến nan y rồi ư? Ông đây mới là bằng hữu chí thân của bà đó!
......
Cung Kiến Ninh.
Lê Lan Đường vừa thức dậy đã đánh cái hắt xì rõ to, đôi mày vô thức nhíu lại. Hình như trời đã chuyển lạnh rồi thì phải? Hôm nay là ngày Lê Minh Kính về cung, hẳn là có kịch hay để xem rồi đây.
Sau đó Lê Lan Đường lại đánh thêm cái hắt xì, cả người vô cùng khó chịu.
Quả nhiên là do trời lạnh đi rồi.
***
Giờ mẹo.
Cánh cổng to dày của Đoan Môn đã được mở rộng ra đón chào đoàn người xe từ phủ Thuỵ Hoa Công chúa. Nội thị, cung nữ và lính cấm vệ đứng xếp hàng hai bên cung lộ, thập phần trọng đại.
Lê Minh Kính ngồi trong kiệu, tay khẽ khàng phất qua rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Hôm nay trời âm u đầy sương mù, lại thêm có mưa phùn lất phất khiến không khí thêm phần lạnh lẽo hơn các ngày trước đây. Nàng vô thức chỉnh lại cổ áo choàng bằng lông cáo trên người, không mặn không nhạt nói với Bùi Dũng đang ngồi ôm đĩa điểm tâm ăn lấy ăn để bên cạnh: “Lát nữa diễn cho tốt vào đấy, phò mã các hạ của ta” Riêng sáu chữ ‘phò mã các hạ của ta’ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà bật thốt.
Tác dụng lại không tồi chút nào, một phen khiến Bùi Dũng nghẹn điểm tâm, mặt trướng lên đỏ chót trông vô cùng buồn cười. Hắn đưa tay ra dấu đã hiểu, trong bụng toàn là ấm ức. Từ ngày đại hôn đến nay Lê Minh Kính toàn là ức hiếp hắn không còn chút nhân nhượng nào.
Tiếc là niềm đau này hắn chỉ có thể tự gặm nhấm một mình, không ai thấu hiểu được. Cha nói chỉ có chuẩn xác mà thôi, nam tử hán càng lớn càng cô độc và khổ tâm. Sớm biết về kinh thành là tự mình làm dê tiến vào miệng cọp như thế này, hắn đã tiếp tục sống chết xin ở lại nam cương. Quân giặc có cái gì đáng sợ? Lê Minh Kính đang ngồi cạnh hắn đây mới chân chính đáng sợ!
“Ngừng kiệu!!” Hoàng Từ Lan một thân thường phục nữ quan màu lục thẫm bằng gấm hoa thượng đẳng, lưng thắt dây thao màu xám bạc chậm rãi hô lên. Nàng một tay bung ô giấy, một tay dìu Lê Minh Kính xuống kiệu. Đám lính hầu và nội thị, cung nữ tiền hô hậu ủng cầm lọng tán, cờ xí đi đằng trước dẫn đường, hướng đến Càn Nguyên điện.
“Hôm nay thời tiết thực sự là có chút lạnh lẽo” Hoàng Từ Lan như vô ý mà nói ra một câu, ngữ khí không khác gì mọi khi. Gió lạnh thổi theo mấy hạt mưa bụi luồn qua tán ô, đậu lên mái tóc đen huyền nửa vấn nửa thả bên dưới lớp mão ô sa của nàng.
“Ta cảm thấy thời tiết như thế này thực dễ chịu, làm nhân tâm thoải mái vô cùng” Lê Minh Kính cười nhạt, nhìn cờ xí trên giá gỗ hai bên tường cung lộ khẽ phất phơ qua lại, mặt hiện lên ít biểu cảm nhạt nhoà vô cùng khó nắm bắt “Rõ ràng cũng đã qua một đoạn thời gian, vậy mà cung thành này vẫn như kí ức trước lúc hạ giá của ta. Cấm thành bát diện. Ngọc điện quỳnh lâu. Khúc thảm tâm sầu. Như cũ vứt đâu?”
“Công chúa đa cảm” Hoàng Từ Lan mỉm cười nhợt nhạt, hai mắt sáng trong hữu thần nhìn Lê Minh Kính đầy hàm ý “Cung thành vĩnh như cố. Cố nhân khả bất quy” Từ khi nàng lần đầu đặt chân vào đây, chốn cung thành này có bao giờ là thay đổi? Thứ thay đổi ở đây chỉ có những con người sống trong nơi này mà thôi. Sinh tử kỳ, nhiều lúc đơn giản chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủi, là đoá quỳnh hoa vừa nở rộ đã chóng tàn trong âm thầm lặng lẽ.
“Hoàng học sĩ không thấy lạnh ư?” Ước chừng đến Càn Nguyên điện vẫn còn một đoạn đường không ngắn, Lê Minh Kính lại tiếp tục cùng Hoàng Từ Lan trò chuyện. Lúc biết được có kẻ muốn hại mình, nàng đích thực vô cùng bất an. Nhưng số mệnh khó tránh, vả lại không biết Hoàng Từ Lan có loại tâm thái như thế nào mà nàng đã thực sự đã bình tâm trở lại.
Người này thật sự giống một chốn đào nguyên cách biệt với phồn hoa thế gian, như mặt hồ mùa thu vừa tinh tế vừa tĩnh lặng. Không có quá nhiều cảm xúc, đối với vạn sự xung quanh đều chỉ có đạm nhạt quân bình.
“Không lạnh. Hoàng mỗ vẫn thích không khí se sắt như thế này lắm” Hoàng Từ Lan lắc lắc đầu, mặc cho gió lạnh lùa qua ống tay áo, chăm chú nâng ô đi bên cạnh Lê Minh Kính. Không phải cái trừng mắt lạnh như ngàn dao xuyên tâm kia của Lê Lan Đường nàng vẫn còn có thể chịu được đó ư? Bấy nhiều này nào có hề hấn chi?
Đám người kia hẳn là sẽ không ngay lúc này đã động thủ đi. Bùi Dũng trong lòng bọn hắn là bóng ma vô cùng đáng sợ đấy. Đến Lý Ngọc Hàm cũng đã bị dính vào, xem ra đám người này mưu toan không hề nhỏ đâu.
.....
Càn Nguyên điện.
Lúc Lê Minh Kính và Bùi Dũng bước vào, hoàng đế, tam phi cùng các vị công chúa chưa hạ giá đã có mặt, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh chờ đám người Lê Minh Kính đến. Trong không khí cung kính nghiêm trang kia, Hoàng Từ Lan đảo mắt một chốc liền nhìn thấy vị trí ngồi của Lê Lan Đường trong hàng ghế được sắp xếp theo thứ bậc của hoàng tộc.
Thật may mắn vì là màu tím thay vì xanh cánh trả. Nàng đã đích thân kiểm tra, cũng đích thân mang sang cung Kiến Ninh, tránh cho đám người kia tìm cơ hội động tay động chân khiến nàng lật xuồng trong mương. Mạng nhỏ này thật quan trọng.
Lê Lan Đường là hoàng nữ xếp vị trí thứ chín, ngồi khá gần cửa nên lúc Hoàng Từ Lan bước vào nàng đã nhận ra rất sớm so với những người khác. Mắt phượng hơi híp lại, nàng chống tay lên cằm nhìn Hoàng Từ Lan cả người toát ra vẻ dung dị không hề che giấu. Người khác mặc quan bào dù là thường phục cũng chỉ hận không thể đeo cả người đầy trang sức để khoe khoang. Nào là phốc đầu sức vàng sức bạc, bổ tử dùng chỉ ngũ sắc, ngư bội ngư đại tranh nhau chỗ to chỗ nặng,....Vậy mà nhìn Hoàng Từ Lan xem, cả người không có nổi một cái mộc bội?
Kẹt xỉn.
Hoàng Từ Lan đương nhiên cảm nhận được vài luồng ánh mắt đang nhìn sang mình. Trước nay nàng không quan tâm đến ánh mắt người khác, nhưng với ánh nhìn thanh lãnh đầy ác ý của Lê Lan Đường, vô thức lại rất để ý đến. Nàng vừa vào đến nơi, còn chưa hề làm gì chọc đến nàng ta, vì cớ gì lại nhìn nàng?
Lê Lệ Khanh ngồi ngay bên cạnh cũng thật là vô tâm, Lê Lan Đường nhìn trắng trợn đến thế sao nàng ta lại không hay biết gì, mải mê ngồi ăn điểm tâm thế kia? Bát điện hạ, vốn ta còn nghĩ người rất tinh tế biết được tâm tư đứa em gái ác ma này của mình, không ngờ ta nhìn lầm!
“Quỳ bái!” Hoàng Từ Lan đứng sang mé bên, hữu lực mà hô.
Lê Minh Kính và Bùi Dũng hướng về phía đài cao mà quỳ xuống vái lạy, vô cùng nghiêm cẩn. Quy tắc thì vẫn mãi là quy tắc, cho dù trong tâm khảm không mong muốn thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vui vẻ mà tuân thủ.
“Dâng trà!” Hoàng Từ Lan thấy hai người đã lạy đủ, bèn tiếp tục hô lên. Chừng nào nàng mới được về nhà đây?
Cung nữ đứng cạnh bên liền nâng khay để trà đến trước mặt hai người Bùi Dũng và Lê Minh Kính, đợi hai vị này làm ra hành động tiếp theo.
Dâng trà xong sẽ là vài câu quan tâm khuôn sáo của hoàng tộc, Hoàng Từ Lan rất không hứng thú đứng chen vào khung cảnh hiếu tử hiền phụ này, bèn dần dần nhích người ra mé điện gần cổng. Vừa hay lại đứng sau chỗ ngồi của Lê Lan Đường.
Lê Lan Đường nhích mắt nhìn Hoàng Từ Lan cẩn thận động đậy từng li từng tí qua phía này, trong lòng nổi lên một trận buồn cười. Hoàng học sĩ là nữ quan tháp tòng cho Thuỵ Hoa Công chúa về cung làm lễ lại mặt, đồng thời kiêm nhiệm chủ lễ, hà cớ gì lại rón ra rón rén như những kẻ danh không chính ngôn không thuận thế kia?
Lê Lệ Khanh thấy em gái đang ngồi bất động bỗng dưng nhích mắt như đang nhìn ai đó bèn đặt cái thạp gốm đựng điểm tâm xuống, đưa mắt nhìn theo. Ồ là Hoàng Từ Lan? Nàng ta không lo ở chính điện chứng kiến màn phụ từ tử hiếu, gia đạo hoà hợp kia mà sang bên này làm chi?
Thôi mặc đi.
Lê Lệ Khanh khẽ khàng nâng tay áo bào màu lam được viền vàng tinh xảo hướng về phía Hoàng Từ Lan ngoắc ngoắc ra hiệu, rất nhanh liền thu hút được sự chú mục của đối phương.
“Hoàng đại phu sao lại sang đây?” Lê Lệ Khanh nhướng nhướng mắt, mấp máy môi hỏi Hoàng Từ Lan.
“...” Hoàng Từ Lan không nói gì, chỉ lắc đầu xem như đáp lại, sau đó tiếp tục nhích người về phía Lê Lan Đường.
“....” Được rồi, cửu nương, em thắng. Hoàng Từ Lan, ngươi hoá ra cũng chỉ là cái người phàm trần dễ dàng bị sắc đẹp kia của cửu nương nhà ta làm cho mụ mị thôi! Ta nhìn lầm, ta đích thực đã nhìn lầm ngươi!
“Hoàng học sĩ có việc gì đây?” Lê Lan Đường vẫn duy trì tư thế chống tay lên cằm, đầu hơi nghiêng ra sau nhìn Hoàng Từ Lan, giọng nói ôn thanh đè thấp, cực kỳ dễ nghe.
“Đứng đằng kia không khí loãng, hít thở không được” Hoàng Từ Lan tuỳ tiện bịa ra một cái cớ, cũng không cố gắng giải thích điều gì. Dạo gần đây cảm giác của nàng hình như có vấn đề, mấy lần vào cung đều vô tình cố tình đứng ở chỗ Lê Lan Đường, mãi cũng thành quen. Lê Lan Đường không có ý kiến, nàng tất nhiên lại càng chẳng vấn đề gì.
Đứng ở chỗ vị cửu điện hạ khiến người ta dè chừng khiếp sợ này sẽ đỡ thu hút ánh mắt người khác đi.
Từ góc nhìn của Hoàng Từ Lan chỉ thấy được cây trâm phượng bằng vàng trên tóc của Lê Lan Đường cùng với lớp cung trang đạm tử sắc (tím nhạt) đã khiến nàng hao tổn bao công sức mấy ngày gần đây. Nàng hơi chớp mắt, sau đó dời ánh nhìn ra khung cảnh mùa thu tiêu điều ở sân điện.
Không nhìn nữa, càng nhìn tâm càng phiền. Lê Lan Đường vậy mà vẫn chưa làm lễ cập kê.
Lê Lan Đường từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của người đứng sau lưng mình. Mệt thay cho Hoàng Từ Lan nghĩ ra được lí do không chút thuyết phục kia, ở chính điện mà không khí loãng. Vừa nãy Hoàng Từ Lan nhìn về phía bát hoàng tỷ với ánh mắt có phần giận dữ không rõ nguyên cớ, chẳng lẽ là do chị ấy đang ăn điểm tâm?
Nhưng ăn điểm tâm thì có gì mà giận dữ? Chẳng lẽ Hoàng Từ Lan lo công vụ ở công chúa phủ, chưa kịp bỏ vào bụng thứ gì? Nghĩ đến cũng khá hợp lý thật, Hoàng Từ Lan dù sao cũng là người ăn hàng không dứt miệng. Nay làm lễ đến tận chiều muộn, không biết sẽ thành ra dạng gì đây.
Nàng nhìn thoáng qua chục đĩa điểm tâm để trên bàn, sau đó chọn ra đĩa sứ men ngọc đựng bánh táo, âm thầm nghiêng người rũ tay áo đưa đến chỗ Hoàng Từ Lan. Nếu nàng không nhớ nhầm thì Hoàng Từ Lan thích ăn loại điểm tâm này, lúc qua cung Đồng Hoa đều thấy người này ăn bánh táo.
Hoàng Từ Lan đang miên man suy nghĩ về sự vụ cung biến thì cảm giác được người ngồi đằng trước đang quay đầu lại nhìn mình, dường như đang tính nói gì đó. Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt về đối diện với ánh nhìn của Lê Lan Đường, vốn định thắc mắc thì thấy trên tay Lê Lan Đường lại đang cầm đĩa bánh táo đưa sang chỗ này.
“Kịch hay còn ở phía sau, học sĩ nên giữ sức” Giọng nói ôn thanh của Lê Lan Đường lại vang lên, đôi mắt phượng kia vẫn mang vẻ lười nhác như mọi ngày, nhưng lại nổi lên từng tầng ánh sáng lóng lánh.
“Cảm ơn điện hạ” Hoàng Từ Lan gật đầu cười, bàn tay dưới lớp cẩm y lục thẫm vươn ra tiếp lấy đĩa điểm tâm.
______
LỜI TÁC GIẢ
Chương sau sẽ là một hồi gay go và kịch tính nên chương này phát ít cẩu lương trước đã:v Hoàng học sĩ mọi ngày không phải người hoà đồng đến mức ai tặng gì cũng sẽ nhận, thích ôm phiền toái vào mình đâu:v Bản chất của Hoàng học sĩ thật sự là rất lạnh lùng=))) Lạnh từ trong tâm mà ra. Trái ngược hoàn toàn với cửu công chúa.
Hẳn mọi người còn nhớ lúc Hoàng đại phu từ chối lời tỏ tình của Lâm vương chứ=))))) Từng chữ từng chữ đều là lạnh nhạt đến cùng cực, phủi phui mọi trách nhiệm.
Đồng thời chương này cũng hé lộ một ít dữ kiện liên quan đến thân thế thật sự của Hoàng học sĩ và thế lực bí ẩn kia.
Có thể nói lúc Hoàng Từ Lan vào cung thì toàn bộ nội tuyến chính được triển khai, và cũng giải thích cho những câu vắn tắt trong văn án về vị học sĩ này. Hoàng Từ Lan không phải kẻ quá tuân thủ nguyên tắc, nếu không cũng sẽ không trốn nhà đi chơi để gặp được Lê Lan Đường. Vậy thì tại sao lại nói “đối mặt với luân thường đạo lý, ái tình như thứ độc dược, huỷ hoại nàng từng chút một”?
Văn án đơn sơ và giản lược, nhưng lại tóm gọn toàn bộ cốt truyện, cũng giống lời phán truyền. Phải là thân phận nghiệt ngã đến mức nào, diễn tiến đau đớn ngược tâm đến mức nào mới có thể đem một người điềm nhiên vô vi như Hoàng Từ Lan huỷ hoại hết thảy?
Nào hãy cùng chờ xem=)))))
Chuyện xưa của Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan, không hề ít hơn Trần thần y và bà chủ Lý:v CP chính cũng cần có hào quang vai chính đúng khum nè:v
Hôm qua tác giả đi tiêm vaccine mũi thứ ba về, đến bây giờ vẫn còn phê pha quá:))))) Lại thêm tác giả gần đây bận viết sách cho NXB Phụ Nữ và làm giám khảo cho một cuộc thi viết cho web lịch sử nhân ngày 20/11, thực sự rất lag não và áp lực cột sống luôn:v
Cầu bình luận an ủi tâm hồn bé nhỏ nhiều áp lực này:> Mỗi bình luận đều là một liều thuốc bổ vô cùng quý giá với tác giả:v Hôm trước đọc bình luận cười cả ngày:v Các đại fan thật là hài hước:v
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)