Nếu nói người khiến Lê Lan Đường thấy chán ghét nhất hiện tại, thì không ai khác chính là Lâm vương Lê Tương. Hắn không chỉ công khai ái mộ cái đầu lợn Hoàng Trọng Khanh mà còn không biết sống chết là gì, dạo gần đây luôn tìm cách châm ngòi mâu thuẫn giữa phe cánh của quý phi và minh phi ngày càng trở nên sâu sắc hơn, khiến nàng cũng bị liên đới không ít.
Tâm trạng đang vui vẻ vì được quan tâm của Lê Lan Đường đã tiêu biến hoàn toàn vì sự xuất hiện của hắn.
“Tham kiến Lâm vương điện hạ” Hoàng Từ Lan hành lễ chào, sau đó lại hỏi “Điện hạ tìm hạ quan có việc?” Hắn mọi lần đều hăng hái tham gia chơi, riêng năm nay thì viện cớ đau ốm nên không tham gia dẫn đến tránh được một kiếp, bây giờ thì đầy sức sống mà gọi nàng í a í ới, nom bộ dáng này chẳng giống ốm đau chi sất.
“Chỉ là thấy sự cố xảy ra nên đến hỏi thăm xem Lan Dường có bị làm sao không thôi” Lê Tương cười ôn hoà mà trả lời, mắt vẫn không dời khỏi Hoàng Từ Lan “Hoàng học sĩ cũng đến hỏi thăm ư?”
“Vâng đúng là đến hỏi thăm” Hoàng Từ Lan cười đáp “Cửu điện hạ bị thương cần phải sơ cứu, mà thuốc thì đang ở trong lục cục, bởi vậy nên hạ quan xin phép đi trước tránh chậm trễ việc cấp. Mong Lâm vương điện hạ không trách cứ hạ quan quá phận” Nàng đương nhiên nhận ra được địch ý của Lê Lan Đường dành cho Lê Tương, bởi vậy mà vô cùng nhanh chóng kết thúc dăm câu thăm hỏi nhạt thếch khuôn sáo này. Để con ác ma này không vui thì lát nữa lại có chuyện cho mà xem.
“Gượm đã, bổn vương có việc muốn cùng hai vị nói qua một lát, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu” Lê Tương phát hiện Hoàng Từ Lan hoàn toàn không có ý định ở lại thêm một lát để bồi chuyện với mình, vì vậy bèn kéo cả Lê Lan Đường hòng níu chút thời gian quý giá.
“Lâm vương có việc cần nói thì cứ để đến ngày mai sang cung Kiến Ninh rồi nói được chứ? Tính mạng con người là quan trọng, Lâm vương ắt hiểu được chuyện giản đơn đó mà đúng không?” Lê Lan Đường lên tiếng, hoàn toàn không để cho Lê Tương đạt được ý định. Hoàng Từ Lan từ chối tiếp chuyện với hắn thì hắn lôi nàng vào, cái thủ đoạn vặt vãnh này khiến người khác thực sự chướng tai gai mắt làm sao!
“Công chúa bị thương khá nặng, bây giờ phải về cung ngay. Thật ngại quá, hẹn Lâm vương điện hạ dịp khác lại bàn đi. Mong Lâm vương điện hạ không trách cứ hành động này của Hoàng mỗ” Hoàng Từ Lan cười thầm trong lòng trước bộ dáng xù lông của Lê Lan Đường nhưng ngoài mặt vẫn như cũ điềm tĩnh không có lấy chút biến đổi nào, thản nhiên mà kẻ tung người hứng thoái thác Lê Tương.
“Vậy cũng được. Đợi giải quyết xong vụ việc hôm nay ta sẽ đến tìm Hoàng học sĩ sau vậy” Lê Tương biết bản thân cũng đã hết lí do để níu kéo, hơn nữa hắn vẫn muốn giữ hình tượng quân tử như ngọc trước mặt Hoàng Từ Lan, bởi vậy liền gật đầu chấp thuận dù trong lòng không dễ chịu cho lắm.
Lê Lan Đường với Hoàng Từ Lan ngày càng thân thiết thấy rõ, có dịp đều sẽ xuất hiện cùng lúc hoặc ở gần nhau. Đối với cả hai con người như Hoàng Từ Lan hay Lê Lan Đường thì đây rõ ràng là một điều phá vỡ những nhận thức của mọi người xung quanh về bọn họ. Hắn rõ ràng không thích điều này cho cam, nhưng vì đại cục và kết quả bản thân mong muốn như tương lai, hắn chọn cách nhẫn nhịn.
Chỉ cần Lê Hưng thành công, hắn sẽ có được tất cả những thứ mà người đời mơ ước, kể cả đại tài nữ Hoàng Từ Lan.
***
“Hoàng môn hạ hẳn là biết Lê Tương ái mộ bản thân chứ hả?” Lê Lan Đường chống tay lên má ngồi im nhìn Hoàng Từ Lan tỉ mẩn bôi thuốc cho mình, bất ngờ lên tiếng hỏi. Dù lúc trước đồ đầu lợn này đã lên tiếng từ chối thẳng thừng nhưng vẫn chẳng thể khiến tên Lê Tương từ bỏ, cũng không biết rồi đây hắn có gây ra chuyện gì phiền toái hay không.
“Đương nhiên là biết. Nhưng mà ta không quan tâm lắm” Hoàng Từ Lan bật cười, vẫn tiếp tục tập trung bôi thuốc “Điện hạ lo lắng Lâm vương sẽ tìm cách bắt ta về làm vương phi à?” Với bản tính chiếm hữu của con ác ma này, hẳn là đã đưa Lê Tương vào diện kẻ thù không đội trời chung rồi ấy chứ.
“Hắn có đủ bản lĩnh bắt thì cứ để hắn thử xem sao” Lê Lan Đường cười khẩy. Với cái võ công mèo quào kia của hắn thì không thể nào đường đường chính chính bắt được Hoàng Từ Lan vốn là truyền nhân của Hoa Kiếm từng một thời phong vân giang hồ, lại càng không nói đến thế lực bí mật vẫn luôn nhất mực bảo hộ đồ đầu lợn này. Hắn lại càng chẳng thể khẩn cầu xin tứ hôn bởi Hoàng Từ Lan bây giờ đã là nữ quan ngoại tộc đứng đầu tây cung, lão cha già kia của nàng khắt khe với quy định của tổ tiên đến độ nào cả cái hoàng cung này có ai lại không hay biết đâu. Biểu hiện của ông ấy lúc hội săn năm trước chẳng phải đã rất rõ ràng rồi ư?
Mọi đường đều không thông, mọi kế đều chẳng toàn, hà cớ gì hắn cứ phải níu kéo lấy Hoàng Từ Lan không buông? Đã vậy còn liên tục bị đồ đầu lợn này ruồng rẫy lạnh nhạt mà vẫn lao đầu vào.
Bố thằng điên.
“Điện hạ không sợ Lâm vương bắt ta đi thật à?” Hoàng Từ Lan vờ tròn mắt ngạc nhiên mà hỏi Lê Lan Đường “Hay điện hạ tự tin bản thân có thể ngăn được ngài ấy bắt ta đi mất?”
“Nói chính xác hơn cả thì ta vừa tự tin vào bản thân mình, cũng vừa tin tưởng Hoàng môn hạ cả người đầy những bệnh là bệnh đây sẽ né thoát được bàn tay dê xồm của hắn” Lê Lan Đường hơi bĩu môi mà nói. Rõ ràng chỉ là một con ma bệnh vừa nhạt nhẽo vừa ốm yếu, sao lại có lắm người ái mộ thế không biết? Kì lạ thực sự.
“Ta bệnh chứ chưa đến mức tàn phế, tất nhiên là chân vẫn có thể bỏ chạy được rồi” Hoàng Từ Lan cười cười, sau đó nhớ ra việc gì đó bèn hỏi “Sao điện hạ có vẻ không mấy thiện cảm với Lâm vương?”
“Đem so với Lê Tung, hắn còn khiến ta ghét hơn nhiều” Lê Lan Đường cười nhạt. Ngay từ nhỏ đã không thích kẻ nhu nhược hèn kém gió chiều nào xuôi chiều ấy như hắn, lớn lên hắn ôm ảo tưởng với Hoàng Từ Lan lại càng khiến nàng không dấy lên nổi chút thiện cảm nào. Chán ghét lại thêm chán ghét đến không muốn chạm mặt. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo hắn và nàng là anh em thân tộc kia chứ, gặp mặt nhau đã là điều sớm không cách nào tránh được.
“Chẳng lẽ vì Lâm vương ái mộ ta nên điện hạ ghét ngài ấy ư?” Hoàng Từ Lan vừa dùng vải băng vết thương cho Lê Lan Đường vừa cười hỏi. Vốn nàng chỉ có ý trêu đứa nhỏ này một tẹo, không ngờ lại thấy vẻ mặt của người đối diện sầm xuống hẳn như chạm đến tim đen.
“Năm xưa hắn ngấm ngầm ra tay khiến ta mất hết quyền lợi của mình chỉ trong một đêm, sau đó lại cùng với đám Lê Tung giẫm ta xuống bãi bùn không thể gượng dậy nổi, bây giờ lại muốn tiếp tục cướp đi thứ ta quý trọng nhất. Hoàng môn hạ nghĩ xem ta nên cho hắn vẻ mặt tốt lành ư?” Chuyện quá khứ những năm đen tối kia nàng hoàn toàn không muốn gợi nhớ lại, nhưng nếu hắn vẫn tiếp tục làm tới thì nàng cũng không chắc bản thân sẽ kìm chế đặng mà tránh làm ra những việc thương thiên hại lý như tàn sát hoàng thân ruột thịt.
Chấy rận nhiều cũng thời hết ngứa, nàng đã sớm có quá nhiều hung danh, chẳng ngại gánh thêm vài cái nữa. Nhưng Hoàng Trọng Khanh lại là duy nhất trên đời, nếu để tuột khỏi tay sẽ là mất đi vĩnh viễn không cách nào tìm lại được. Tìm lại đồ vật lỡ tay đánh mất là chuyện khổ cực cùng bất lực đến mức nào nàng sao lại không hiểu rõ được?
“Điện hạ không cần lo lắng, ta chỉ muốn làm một vị học sĩ nhàn hạ thôi. Vương phi gì đó rất là áp lực, thân bồ liễu này không gánh vác đặng” Hoàng Từ Lan gút đuôi băng vải thành nút kết chắc chắn để khỏi bị rơi ra, xem xét một hồi rồi mới cười xoa đầu Lê Lan Đường trấn an “Ta còn đang định học tập Đào Tiềm dựa gốc lan nghe gió thổi, ngắm trời xanh nước biếc (1) đây mà” Đứa nhỏ này mà xù lông thì tới đây hẳn là sẽ nhất mực giám sát hành động của Lê Tương, nếu quả thật hắn có qua lại với Đới Ngọc như những gì nàng ước đoán thì cũng sẽ sớm được chứng minh thôi.
“Tiếc là ai kia dường như chẳng hiểu được mong muốn to lớn của Hoàng môn hạ ngài đâu” Lê Lan Đường híp mắt mà trả lời, để mặc tóc mình bị Hoàng Từ Lan vò thành một mớ bù xù lởm chởm. Hừ, con lợn ngu ngốc không hiểu nhân tình cũng biết trấn an người khác cơ đấy, tạm chấp nhận được.
Nghịch lý thay, đôi bàn tay lạnh lẽo của con người này lại có thể đem đến hơi ấm khiến nàng quyến luyến không muốn rời đi, cũng an tâm vô cùng.
***
Xế chiều ngày hôm đó.
Lê viên.
Đây là ngoại phủ của Lê Lệ Khanh tình cờ tậu được từ vài năm trước, dự định đến khi đủ tuổi xuất cung lập phủ đệ sẽ dời đến đây luôn để tránh phiền hà cùng phung phí cho việc thổ mộc xây cất cái khác. Sở dĩ gọi là Lê viên vì ở đây có mảnh vườn rộng hơn mười mẫu đất trồng rất nhiều cây lê cao lớn tán rợp phủ, cứ đến mùa xuân hoa nở là có rất nhiều người bị màu trắng tinh khiết cùng mùi hương thanh ngọt thấm vào tận tâm can kia cuốn hút muốn vào thăm thú ngắm cảnh.
Năm nay Lê Tranh mượn Lê viên của Lê Lệ Khanh làm chỗ tổ chức thi hội văn nhã, mời đủ đám con em quý tộc trâm anh thế phiệt trong kinh đến tham gia để thêm thú tiêu khiển mấy mùng tết. Chuyện như thế này làm sao có thể thiếu được mặt Hoàng Từ Lan, đám công tử trong kinh nghe phong phanh rằng có nàng tham dự liền như được cổ vũ, hăng hái tham gia chẳng ngại Lê viên ở vùng ngoại ô xa xôi vắng người.
Lê Lệ Khanh đã ngụ ở Lê viên từ mùng một đến nay, quyết tâm làm hồn bướm mơ tiên cảnh chẳng hỏi đến thế sự nhiễu nhương phiền toái ở kinh thành. Mỗi sáng nàng đều đội nón tơi, vác cuốc đi ra vườn lê xới đất vun gốc, tiện thể chăm bẵm mấy gốc đào đang lúc nở rộ tắm mình trong xuân lộ.
Thật chẳng khác gì người trí sĩ thanh nhàn thường được viết vào sách.
“Chỗ kia còn cỏ kìa điện hạ” Lê Lệ Khanh đang lúi húi nhổ cỏ dưới gốc lê thì có tiếng nói vọng đến khiến nàng ngừng tay.
“Ồ? Lý thiếu tông chủ đến đây sớm vậy? Chẳng phải một lát nữa mới mở hội ư?” Lê Lệ Khanh đương nhiên biết chủ nhân giọng nói kia là ai, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn mà chậm rãi đáp lời.
“Điện hạ mất bao tiền mới tậu được chỗ này vậy? Đúng là thế ngoại đào nguyên đấy” Lý Ngọc Hàm ngồi vắt vẻo trên cây mà lên tiếng khen. So với trong kinh thành ồn ã huyên náo, chỗ này đích thực là thích hợp để ngụ cư lâu dài hơn nhiều.
“Lý thiếu tông chủ ngài hỏi kĩ vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn ta nhượng lại?” Lê Lệ Khanh hừ khẽ, tay nhổ đám cỏ dại càng thêm thô bạo không chút nương tình. Lý Ngọc Hàm chết tiệt, nhà thì có tận mấy căn mà vẫn tơ tưởng đến cái Lê viên tồi tàn này của nàng là cớ làm sao? Đúng là đồ địa chủ tham lam, nắm trong tay cả cái Cẩm Lý Đào Nguyên giàu nứt đố đổ vách rồi mà vẫn đi so đo với người nghèo chỉ có cái danh thân công chúa như nàng.
“Không có ý đó, chỉ là thấy nơi này đẹp thôi” Lý Ngọc Hàm lắc đầu. Dạo này việc bên Cẩm Lý Đào Nguyên cứ ập đến không ngừng làm nàng không có mấy dịp nghỉ ngơi tử tế, lại thêm những mắt xích thu thập được đang mở ra bí mật đáng sợ về Hoàng Từ Lan khiến đầu càng thêm đau nhức. Muốn tâm sự cũng chẳng biết nên tìm ai mà tâm sự, bức bối đến muốn phát cáu.
Những người có liên quan đến Hoàng Từ Lan hầu như đều có bí mật riêng của mình không thể để ai biết, nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Cho dù đã thu thập được rất nhiều chi tiết quan trọng để xác minh thân phận thật sự của Hoàng Từ Lan, nhưng nàng vẫn không thể tìm ra được sợi dây chủ chốt để liên kết chúng lại thành một thể thống nhất. Chỉ là càng đi sâu vào tìm hiểu thì nàng lại càng có cảm giác bất an mãnh liệt, giống như chỉ cần tìm được mấu chốt liên kết kia thì tất cả quang cảnh bình yên này sẽ triệt để biến mất vậy.
Cái giá để đổi lại sự thật, nhiều khi lại khiến người ta phải đắn đo do dự.
“Việc bên Hạo Nguyệt môn coi như đã xong, manh mối cũng đã có, Lý thiếu tông chủ ngài hẳn là xác định được ai khả nghi rồi phỏng?” Lê Lệ Khanh vớ lấy cái cào cỏ bên cạnh, vun mớ cỏ dại mình nhổ kia thành một quả núi nhỏ gọn gàng chuẩn bị đốt thành tro để đem đi bón cây.
Mớ manh mối kia đã chỉ ra quá rõ ràng, đến người không chút cơ mưu như nàng cũng đã đoán được là kẻ nào cấu kết với Lê Hưng. Chẳng qua là còn cần một chút hành động để xác nhận điều đó là sự thật mà thôi. Thông minh như Hoàng Từ Lan hẳn đã đoán ra từ sớm, cũng chẳng cần nàng thông báo một tiếng đâu.
Hừ, đấy là chưa kể đến thế lực đằng sau Hoàng Từ Lan lớn đến mức nào cơ chứ. Ngay cả Cẩm Lý Đào Nguyên cũng phải e dè đám người đó, đủ biết thân phận thực sự của Hoàng Từ Lan chẳng đơn thuần chỉ là đích nữ của thế gia như thế nhân nhìn thấy bề ngoài. Lại còn cả con bé cửu nương nhà nàng nữa, chuyện của nó với vị đại tài nữ này chẳng biết nên nói là phúc hay hoạ đây. Cũng đến là mệt thay cho hai phu thê nhà tên điên Bùi Dũng, nàng đã cố tình muốn lờ đi chuyện tréo ngoe này rồi, hắn và bà chị thứ ba kia lại cứ vô tư lôi nàng ra mà kể lể một phen đầy chân thành nhiệt tình như sợ nàng chưa biết vậy.
Bỏ đi hộ, nàng đã sớm biết từ mùa thu năm trước rồi. Ban đầu còn kinh ngạc nhưng sau đó nghĩ kĩ lại thì nàng cũng chẳng thấy có ai phù hợp với hai con người đầy thị phi kia cả, như vậy lại càng tốt chứ sao, đỡ phiền. Tiếc thay người anh thái tử của nàng lại quá là không hiểu thế thái nhân tình, đã tổ chức thi hội thì thôi đi, còn mời cả Hoàng Từ Lan đến dự. Để làm gì vậy hả huynh trưởng? Anh lo Hoàng Từ Lan chưa đủ thị phi dán trên người, chưa đủ người yêu thích si tình à?
Đấy là còn chưa kể đến vị thiếu tông chủ này đây. Thật quá phiền lòng. Vì sao lại lắm người mê muội cố chấp với đại tài nữ thế không biết?
“Rõ ràng như ban ngày, hẳn điện hạ cũng đã đoán ra rồi mới phải, cần gì phải hỏi dò ta?” Lý Ngọc Hàm nhàn nhạt đáp. Nàng không lo lắng về Lâm vương, với nàng thì hắn cũng chỉ như một con kiến hôi muốn giết liền giết được ngay mà thôi. Cái khiến nàng lo là âm mưu chân chính được Đới Ngọc ấp ủ. Người duy nhất có thể làm đối thủ của hắn là Trần Hải Đình, nhưng bản thân hắn lại nấp ở trong tối làm gì thì nàng hoàn toàn đoán không ra, chỉ có thể dò đến đâu thì ứng phó đến đó. Nàng đến bây giờ vẫn chẳng hiểu rốt cuộc hắn với Hoàng Từ Lan là dạng quan hệ gì? Áng chừng mấu chốt cuối cùng chính là nằm ở chỗ hắn, ngoại trừ Trần Hải Đình biết nhưng không muốn mở miệng ra, hắn là người duy nhất nắm được thân thế thật sự của Hoàng Từ Lan.
Lê Tương xem ra cũng chỉ là một con cờ có giá trị tạm thời để Đới Ngọc lợi dụng mà thôi. Lợi dụng xong thì một là bị vứt bỏ, hai là bị giết đều có thể xảy ra như một hệ quả tất yếu. Lúc đó thái tử thì bị phế, Lâm vương thì xuống mồ mà ngậm hờn, cái ghế đông cung chủ vị đương bỏ trống kia hẳn sẽ lại kéo đến một màn gió tanh mưa máu kinh khủng buộc Cẩm Lý Đào Nguyên phải can thiệp vào.
“Nghĩ nhiều thêm phiền, thiếu tông chủ ngài nên buông xuống vài sự đi mới tốt” Lê Lệ Khanh vừa mồi lửa đốt cỏ vừa lên tiếng kéo Lý Ngọc Hàm khỏi dòng suy nghĩ miên man, lười nhác mà nói “Nên làm gì và phải làm gì, rồi chúng ta sẽ biết cả thôi. Chuyện gì cũng có câu trả lời của riêng nó mà” Đám khói xám xịt từ từ bốc lên che khuất đi thân ảnh Lê Lệ Khanh ngồi cạnh đống cỏ, chỉ còn tiếng nói là tán theo gió mà lọt vào tai Lý Ngọc Hàm “Thiếu tông chủ ngài có lựa chọn của mình, Hoàng Từ Lan cũng vậy, mà cả ta cũng vậy. Cuộc sống của chính mình thì phải do mình làm chủ, sao lại cứ phải xuôi chiều theo người khác mà cực thân kia?”
“Điện hạ nói phải” Lý Ngọc Hàm bị những lời nói sâu sắc của Lê Lệ Khanh làm cho ngạc nhiên, sau một hồi im lặng liền lên tiếng tán thành. Nhưng đồng thời chính nàng lại tự cười nhạo bản thân, đã chấp nhận gánh trên vai trọng trách của một thế lực lớn như Cẩm Lý Đào Nguyên thì nàng sẽ có thể nhắm mắt phó mặc tất cả mà sống theo ý thích của mình ư? Ở ngoài sáng nàng là Lý nhị tiểu thư quần thoa khuê nữ coi hôn nhân như trò đùa mua vui, ở trong tối là thiếu tông chủ tay nhuốm máu tanh rửa cả đời chẳng sạch, có gì đáng để tự hào phô bày ra cho thế nhân nhìn xem đâu?
“Nhưng hẳn trong bụng ngài lại chẳng cho là phải ấy chứ” Lê Lệ Khanh cười khẩy châm chọc Lý Ngọc Hàm, sau đó lại lên tiếng nhắc nhở “Tân khách đến rồi đấy, thiếu tông chủ ngài chuẩn bị nhập cuộc vui đi thôi” Thơ với chả văn, nàng chẳng hiểu mấy cái lời ong bướm ẩn ý khó hiểu kia thì có cái gì hay hớm mà ai cũng mê mẩn thế không biết, nghe đàn nghe hát chẳng phải dễ đi vào lòng người, dễ thấu hiểu hơn à?
.......
Lê viên lên đèn.
Đám trâm anh thế phiệt tụ tập ở một góc Lê viên thấp thỏm ngóng đợi Hoàng thị đại tiểu thư đến đặng ngắm dung nhan như ngọc như ngà kia, nhưng đến khi thấy người nọ xuất hiện liền chỉ biết ủ ê như cây rau muống héo quắt mà âm thầm đánh tiếng thở dài sâu kín.
Bởi Hoàng đại tiểu thư đến cùng với Xuân Minh Công chúa nổi danh hung ác ngay cả thần phật cũng phải nhắm mắt lắc đầu. Hai vị đại mỹ nhân đã có mặt như mong đợi nhưng không một ai dám dũng cảm tiến lên tiên phong, phần vì e ngại thân phận của cửu công chúa, phần thì e ngại cả hai vị nối đuôi đi theo sau – phu thê nhà Thuỵ Hoa Công chúa Lê Minh Kính xứng danh trai anh hùng gái thuyền quyên nhà nhà khen tấm tắc.
Khung cảnh tươi đẹp vô vàn như thế này, tốt nhất đừng đả động đến mới là việc nên làm.
Cuối cùng vẫn là chủ nhà – Lê Lệ Khanh đứng ra phá bỏ cảnh quan gượng gạo này chờ Lê Tranh đến chủ trì cuộc vui. Điều khiến đám quần thoa trâm anh xung quanh ngạc nhiên đến ngỡ ngàng chính là Quỳnh Phương Công chúa lại xuất hiện cùng lúc với Lý gia nhị tiểu thư – Lý Ngọc Hàm.
Bát công chúa điện hạ trước nay chẳng có mấy bận xuất hiện trước mặt người khác vì sao lại tựa hồ giống như quen biết Lý tiểu thư? Chuyện này đúng là tin tức động trời!
_____
CHÚ THÍCH
______
LỜI TÁC GIẢ
Nội tuyến của truyện đã sắp chạy đến đoạn drama gay cấn lên đỉnh điểm rồi kìa mọi người ạ :v Tác giả phát hiện mới đó truyện sắp được 100 chương rồi cơ đấy :v Nhanh ghê mọi người ạ :v Các fan muốn đến lúc up chương 100 sẽ có quà gì nào :v Đừng nhắc đến Vương tiên sinh hoạ sĩ nhé, lão ấy rụng hết cả nắm tóc hổm rày rồi, đang gào thét trầm cảm dữ lắm =)))))))
Cơ mà tác giả lại nhận được lời mời chuyển thể thành kịch truyền thanh đấy :v có vẻ thú vị nhưng mà không dễ nhỉ mọi người nhỉ :v Về kịch truyền thanh thì chắc mọi người ở ổ này đều chẳng xa lạ gì nữa rồi đúng hong nè =)))))) Tác giả đã nhiệt tình tưởng tượng về CV lồng tiếng cho Hoàng học sĩ và cửu điện hạ, sau đó rùng mình phun hết ngụm cà phê trong miệng ra ngoài =)))))) Quá đáng sợ, quá giật mình :v
Cơ mà nói thật là tác giả khá đắn đo về việc chuyển thể nên vẫn chưa hồi âm, vì rất dễ đạp đổ hình tượng hoàn mỹ của dàn con cưng tác giả đẻ ra:v Chính tác giả còn sợ hãi mà :v Mọi người có muốn chuyển thể không nè :v
Quan trọng là truyện chưa hoàn thì lấy gì mà chuyển thể ngay đúng không mọi người =))))) Nhóm CV còn đặt cọc cả cuốn hai rồi đấy, tác giả sốc mất cả ngày, đến giờ sang ngày mới rồi vẫn chưa tỉnh lại được :))))) Nhóm này mới thành lập nhưng máu lửa quá :v
Tết năm nay có nhiều chuyện khiến tác giả sang chấn tâm lý quá :))))))
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)