Ngự hoa viên.
Lê Lan Đường đang trên đường đến cung Vân Nhạc với Lê Tranh thì giáp mặt Hoàng Từ Lan và Bùi Dũng. Nàng cũng không rõ lắm tâm tình lúc này, chỉ biết cảnh Hoàng Từ Lan đạm nhiên như không đứng bên cạnh tên Thống lĩnh vệ Cẩm Y này đập vào mắt khiến lòng ẩn ẩn chán ghét. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, hai người bọn họ trông rất xứng đôi vừa lứa.
“Tham kiến Thái tử điện hạ. Tham kiến Xuân Minh công chúa” Sát na thất thố qua đi, Bùi Dũng cùng Hoàng Từ Lan vội vàng hành lễ với hai người cao quý trước mặt.
Bùi Dũng chỉ mới nhìn thoáng qua dung nhan của vị công chúa nổi tiếng nhất Tử Cấm Thành này nhưng đáy lòng đã không ngừng cảm thán. Cửu công chúa đích thực xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân mười năm liền không suy!
Trái ngược với Bùi Dũng, Hoàng Từ Lan vẫn rất bình thản, vì hai người này với nàng gặp nhau đã quá nhiều lần. Nàng hiện tại chỉ muốn cảm thán một phen mà thôi, rõ ràng trong cung không hề thiếu vải, sao Lê Lan Đường vẫn mặc màu xanh cánh trả? Cái màu này làm nàng không thể không nhớ tới sự thất thố ở cung Kiến Ninh hôm đông yến, thực phiền tâm muốn chết.
“Từ Lan và Bùi thống lĩnh không cần quá đa lễ, mau miễn đi” Lê Tranh cười cười, phẩy tay với hai người ra dấu miễn lễ, cũng không ngại ngần đi đến gần Từ Lan, âm thầm đánh giá vị thi hữu này một phen “Từ Lan hôm nay thực đúng với câu ‘Sương tiêu tuy tự đương thì thái/Tranh nại kiều ba bất cố nhân’, thực khiến bao vị công tử phải hoảng hốt ngẩn ngơ rồi” Chàng nở nụ cười rất ưu nhã, nhưng câu nói của chàng lại khiến mỗi người có một cách hiểu riêng.
Hoàng Từ Lan hiểu: Ta đương nhiên có đem cầm phổ cho Thái tử ngài, nên không cần dùng thơ của Đường Minh Hoàng ra nhắc nhở ta. Ngài nói vậy khác nào khiến mọi người hiểu lầm ngài đang để tâm đến ta?
Lê Lan Đường hiểu: Huynh trưởng thật đang để tâm đến nữ nhân nhạt nhẽo vô vị lại thích gây chuyện như Hoàng Từ Lan? Lại còn dùng thơ này để biểu lộ tâm tình?
Bùi Dũng con nhà võ không giỏi thơ văn: Thái tử điện hạ không phải muốn cưới Từ Lan bạn tốt của hắn đấy chứ?
Phong Lan thấy không khí giữa bốn người rất lạ lùng, liền đi đến bên Thái tử điện hạ nói nhỏ nhẹ: “Bẩm Thái tử, yến tiệc sắp bắt đầu, mời người mau chóng đến cung Vân Nhạc tránh để bệ hạ cùng bá quan đợi lâu ạ” Bốn đại quý nhân này còn muốn đứng đây mắt lớn trừng mắt nhỏ đến bao giờ?
Lê Tranh nhìn cung nữ này một chốc, cho là ả làm theo lệnh của Lan Đường nên mau chóng thu lại dáng vẻ vừa rồi, chỉ liếc nhìn Từ Lan một cái đầy thâm ý rồi ung dung nói: “Vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa, mau đi thôi”
Lê Tranh cũng chẳng nề hà nghi lễ quân thần, đi song song với Bùi Dũng, hoà ái hỏi hắn về lúc lãnh binh xuất trận và công việc gần đây của vệ Cẩm Y. Bùi Dũng tất nhiên không thể không đáp, đành từ tốn trao đổi với vị Thái tử điện hạ vừa anh tuấn tài trí lại dung dị này.
Hai nam nhân đi phía trước mải nói chuyện, vì vậy người đi sóng bước bên Lê Lan Đường chính là Hoàng Từ Lan. Từ Lan nhìn người nãy giờ chưa hề lên tiếng bên cạnh, sinh ra cảm giác vị này từ bé đến lớn chỉ có duy nhất một bộ dáng lạnh băng. Nàng ta hôm nay vẫn mặc một bộ cung trang xanh cánh trả thêu mẫu đơn bằng chỉ bạc giống hôm đông yến, chỉ khác chỗ vạt áo cùng ống tay áo lại dùng chỉ vàng thêu mây lành, tóc vấn trâm phượng bằng vàng…Chung quy vẫn là cái mặt hồ lạnh lẽo nàng đã từng diện kiến qua. Ánh đèn vàng nhạt cùng ánh trăng chiếu lên người Lê Lan Đường vẫn không thể khiến sự lạnh lẽo này vơi đi chút nào.
“Hoàng thị tham kiến Xuân Minh công chúa” Từ Lan đạm nhiên thực hiện lễ quân thần thêm lần nữa, tựa như mọi lời đồn trước đó về hai nàng chính là không có thực.
“Hoàng tiểu thư khách khí, mau miễn lễ đi” Lê Lan Đường vẫn như cũ không mang chút biểu cảm nào, đôi con ngươi nhạt màu khẽ liếc qua một cái rồi dời đi nơi khác.
Chỉ là trong lòng Phong Lan cùng Cẩm Tú thấy kì quái. Với người khác mà nói, thái độ thân sơ hữu lễ của hai người trước mặt đúng là vô cùng hoàn hảo, nhưng với hai ả cung nữ thân cận, lại có cảm giác hai người này rất rất không đúng.
Trái ngược với hai người đi đằng trước không ngừng trao đổi, bên này chỉ là một mảnh tĩnh lặng không có bất kì ai lên tiếng, tựa như hai người không hề quen biết nhau.
….
Bá quan văn võ cùng gia quyến đến tham dự đại yến bị kinh sợ không nhẹ khi thấy Thái tử điện hạ đi cùng với Thống lĩnh Cẩm Y vệ Bùi Dũng. Trăm người vạn suy nghĩ, nên tính toán tương lai cho mình thì cũng đã đến lúc chín muồi rồi.
Ấy vậy mà việc cửu công chúa đi cùng Hoàng Từ Lan lại không khiến mọi người quá ngạc nhiên, vì đông yến vừa qua đã sớm có tin đồn dấy lên rồi. Nhưng khiến người ta kinh diễm chính là Lê Lan Đường lạnh nhạt cao quý khi đi cạnh Hoàng Từ Lan đạm nhiên lại thập phần hoà hợp, không hề đối nghịch gây phản cảm. Đệ nhất mỹ nữ Đại Việt cùng đệ nhất tài nữ làm dậy sóng Bổng Nguyệt lầu, thực là cảnh đẹp ý vui khiến người ta mãn nhãn.
Lúc Hoàng Từ Lan ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng thư, nàng liền cảm giác được không ít ánh mắt nóng rực đang hướng đến mình, không cần nhìn cũng biết là của đám công tử quý tộc rồi. Nàng ung dung ngồi, đưa mắt quét một vòng liền thấy Lý Tư Vân đang ngồi bên Vương Thị lang, nhan sắc khuynh thành được ánh sáng vàng vọt từ đèn chiếu vào, tăng thêm vài phần mị hoặc. Như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Lý Tư Vân môi câu lên nụ cười nhẹ nhìn về Hoàng Từ Lan, ánh mắt như thể cảnh báo: Ngươi thật biết rắc hoa đào, để ta chờ xem sắp tới bậc cửa Hoàng phủ có bị các bà mai đạp nát không.
Hoàng Từ Lan lắc lắc đầu tỏ ý không quan tâm, mắt lại đảo về phía Lê Lan Đường đang ngồi. Cửu công chúa thân phận cao quý nên không ai dám công khai bày tỏ thái độ hâm mộ, chỉ dám trộm nhìn rồi quay đi. Từ Lan đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Nếu các người biết Lê Lan Đường là người vừa khó gần vừa khó chiều, chắc hẳn bao hâm mộ đều tan biến hết.
Hoàng đế vẫn như mọi năm, xuất hiện cùng Quý phi. Hai người bày ra một dáng vẻ tương kính như tân, cầm minh hoà hợp khiến người khác không thôi ngưỡng mộ. Chỉ là đằng sau vẻ ngoài này, thật sự có bao nhiêu phần hoà hợp, hoàng tộc không ai là không đoán được ít nhiều, hoàng tử hoàng nữ được Quý phi chăm dưới gối như Lê Tranh và Lê Lan Đường lại càng không thể biết ít hơn người khác.
Ở trong cung, dù thân phận nào cũng đều phải nằm lòng một đạo lý: Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không được nói xằng. Bởi nếu nói bậy bạ không suy nghĩ, kết cục chính là đến cơm cũng không có mà ăn, nhang cũng không có mà hít.
Tiệc tùng qua mấy hồi rượu, Hoàng đế hứng thú bừng bừng, liền đưa mắt về phía Lê Tranh đang thản nhiên như không ngồi uống rượu: “Tranh, chuyện Văn Xương các con làm rất tốt, không phụ kì vọng của trẫm” Đôi mắt hơi mờ đục do tuổi già của Hoàng đế nhìn chằm chằm Lê Tranh, cái uy của kẻ đứng đầu thiên hạ khiến người khác không thể khinh nhờn, chưa kể đến lúc này hắn rất thanh tỉnh.
“Tạ phụ hoàng khen ngợi” Lê Tranh cười nhẹ, chỉ giơ ly rượu lên hướng Hoàng đế rồi uống cạn.
“Trẫm muốn khen thưởng cho con, chỉ cần hoàng nhi thích, trẫm sẽ đáp ứng” Hoàng đế cười sang sảng, tỏ ra phóng khoáng nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán, chính hắn cũng biết đứa con trai này sẽ không đưa ra yêu cầu gì khiến hắn mất mặt.
“Nhi thần muốn được đích thân chưởng quản Văn Xương các” Lê Tranh nhẹ nhàng nói ra, khiến tiếng huyên náo xung quanh bỗng chững lại một chặp.
“Chuẩn tấu” Hoàng đế gật gật đầu ra chiều hài lòng, rất nhanh liền đáp ứng. Hắn tựa hồ rất cao hứng, liền nói tiếp “Từ khi trẫm đăng cơ đến nay đều rất coi trọng lễ nhạc, khuyến khích sự học trong nước. Chuyện lập Văn Xương các, chính là vì mục đích đó vậy. Đêm nay là Nguyên Tiêu, trẫm muốn chư vị khanh gia ở đây đóng góp tiết mục trợ hứng. Không vì điều chi to lớn, trẫm chỉ muốn xem trẫm đã làm được gì. Các khanh thân là quan phụ mẫu, nếu không thể làm gương cho bá tánh thì nên thấy hổ thẹn” Hoàng đế trưng ra bộ dáng mệt mỏi, nhưng từng câu hắn nói lại khiến lòng người dậy sóng.
Không thể phủ nhận, Hoàng đế đây là đang mượn dịp để xem tình hình của bá quan. Trận này đích thực hung hiểm, nhưng không thể nói là bất lợi hoàn toàn. Tuỳ tiện lên đàn một khúc, thổi một khúc, múa một điệu, biết đâu tử tôn lại có thể tìm ra hôn phối thích hợp, dù sao người có mặt ở đây không phải có tư sắc thì là có thân phận cao quý, càng không thiếu người có cả hai thứ trên.
Hoàng đế cũng không quá hứng thú xem xét kĩ tâm tư đám quan lại ở dưới, hắn quay sang Quý phi ngồi bên cạnh, tâm tình như rất vui vẻ: “Quý phi, nàng có biết đệ nhất mỹ nhân Đại Việt ta hiện tại là ai không?”
Bàn tay đang xoay ly rượu bằng ngọc thạch của Lê Lan Đường khựng lại. Bá quan bên dưới cũng vì câu nói này mà tạm ngừng suy tính, mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vui mừng khi người khác dính phải hoạ làm tướng tiên phong. Riêng Hoàng Thượng thư lại chau mày, cùng Bùi Thượng thư thì thầm gì đó. Mặt hai người vốn đang đỏ ửng vì rượu bỗng trở nên thâm trầm tái mét.
Quý phi thu hết biểu cảm của đám người ngồi dưới, tia khinh bỉ thoáng qua rất nhanh trong đáy mắt, môi mỉm cười ôn nhu đáp lại: “Bệ hạ hỏi vậy thần thiếp sao dám giấu. Bất quá thần thiếp thực không thể giấu nổi tự hào, vì Lan Đường chính là đệ nhất mỹ nhân” Mặt Quý phi đầy vẻ vui mừng tự hào, nhưng lòng thì một mảnh lạnh buốt. Hắn hết lần này đến lần khác dồn sự chú ý đến nữ nhi này của nàng, rốt cuộc hắn đang bày ván cờ nào trong bụng đây?
“Lan Đường, con có thể tấu cho trẫm nghe một khúc cầm không?” Hoàng đế trên mặt hiện lên vẻ từ ái vô cùng, cho mọi người đang ngồi đây thấy hắn rất yêu thương hoàng nữ này. Bởi vì đến việc Lê Lan Đường tinh thông cầm nghệ, hắn cũng ghi nhớ rất rõ.
“Chỉ cần phụ hoàng thích, nhi thần sẵn sàng phụng bồi” Lê Lan Đường đứng lên, giọng nói thập phần bình tĩnh, gương mặt vẫn luôn không biểu cảm nay lại hiện lên vẻ nhu thuận ngoan ngoãn. Phụ hoàng muốn náo nhiệt, vậy thì nàng liền đóng vai quân tiên phong như người mong muốn. Bất quá nàng từ nhỏ bụng dạ hẹp hòi, cái chức quân tiên phong này nàng căn bản không thích làm một mình.
“Chẳng qua nhi thần có một mong muốn, mong phụ hoàng đáp ứng” Môi Lê Lan Đường bỗng câu lên một nụ cười nhạt, đôi mắt phượng xinh đẹp liếc về phía Hoàng Từ Lan đang ngồi thẳng lưng như cây tùng bất khuất “Nhi thần muốn cùng đệ nhất tài nữ kinh thành hợp tấu, như vậy mới có thể tỏ rõ được sự phát triển của lễ nhạc triều ta” Hoàng Từ Lan, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi vì việc dám tặng Lạc Thần phú cho ta ư? Để xem ta chỉnh chết ngươi như thế nào.
“Ồ?” Hoàng đế nhìn hoàng nữ của mình đứng bên dưới, không kiềm được hứng thú mà ồ lên. Hắn đương nhiên biết đệ nhất tài nữ kinh thành là ai, chẳng qua hắn không ngờ hoàng nữ luôn xa cách lãnh đạm với người khác này của hắn lại có giao tình với người khác.
“Bẩm phụ hoàng, đệ nhất tài nữ kinh thành chính là đích nữ nhà Hoàng Thượng thư, Hoàng Từ Lan” Lê Tranh thấy long nhan lộ vẻ kinh ngạc, liền đánh tiếng. Trong lòng Thái tử điện hạ thầm tán thưởng đứa em gái yêu quý của mình, dư âm hợp khúc đêm giao thừa vẫn làm hắn kinh ngạc không thôi. Ánh mắt Lê Tranh thầm giao với Lê Lan Đường, trong mắt hai người lập loè sự đắc ý của người đạt được mục đích.
“Nếu Xuân Minh công chúa đã ngỏ lời mời, thần nữ nào có thể từ chối” Hoàng Từ Lan vẫn đạm nhiên như thường, hướng về Hoàng đế đáp ứng “Danh hiệu đệ nhất tài nữ này thần nữ thực không dám nhận, nhưng nếu bá tánh đã gán cho thì thần nữ tất sẽ không cô phụ với danh xưng này” Lê Lan Đường, ngươi quả là cục đá hẹp hòi hay để bụng. Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang chỉnh ta sao?
Lê Tranh, Lý Tư Vân: “….” Hôm nay tốn công đi đến đây đúng là không phí hoài nha. Hai đứa này chỉnh nhau suốt càng tốt, người được lợi chính là mình rồi.
Lý Tư Vân ngồi chống cằm, hứng thú dạt dào. Lần đầu tiên nàng đối với yến tiệc sinh ra hảo cảm. Nàng chính là muốn xem vẻ mặt hâm mộ cùng ghen ghét của đám quần thoa trâm anh khoe mẽ kiêu căng đang ngồi đây đêm nay. Cái cảm giác ngươi đang đắc ý với chút tài mọn liền bị người tát nó mới thú vị làm sao!
Cung nữ và thái giám phụ trách đem đàn tới. Lê Tranh rất hiểu ý, sai người mang cây tiêu ngọc được Bắc triều đem tặng ra để trên án.
Từ Lan khẽ nhìn về cha nàng đang ngồi uống rượu trò chuyện với Bùi lão, thấy thần sắc ông không có gì khác lạ liền hít sâu một hơi, bước về án đang đặt ở giữa điện. Lê Lan Đường thấy đối phương đã đến, liền buông rũ tay áo, nhấc váy thường ung dung bước đến. Đám công tử đang ngồi trong điện không thể kiềm được mà hít một hơi, rõ ràng đều là dung nhan diễm lệ, lại không khiến người khác cảm thấy đối chọi nhau, thậm chí có vài phần giống như bước ra từ một bức danh hoạ nào đó. Rõ ràng là ‘quân tử chi giao, đạm nhạt như nước’ nhưng lại tri kỷ hiểu thấu.
Ảo giác chính là ảo giác, Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng đang nhiếc móc nhau, nhiếc móc luôn vẻ mặt háo hức của Lê Tranh và Lý Tư Vân đằng kia.
“Cầm khúc dang dở, nay mượn dịp hoàn thành. Mong điện hạ thành toàn” Từ Lan vươn tay cầm lấy ống tiêu, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt của nàng, trông vừa điềm đạm vừa nho nhã. Lúc nãy trên đường đi nàng đã lén đưa cầm phổ cho Lê Lan Đường, vậy mà không ngờ vẫn bị chỉnh. Công chúa đích thực rất khó đoán, khó chiều nha!
“Được. Còn phải mời Từ Lan hỗ trợ” Lê Lan Đường cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ đắc ý như đứa trẻ đạt được mục đích. Nhưng những thứ này lại khiến Hoàng Từ Lan sợ run. Cũng hợp lý thôi, bị công chúa ghi thù là cảm giác đáng sợ đến mức nào!
Ngón ngọc của Lê Lan Đường khẽ khàng lướt dây huyền, đem cầm phổ vừa nãy được đối phương đưa cho triển khai một lượt, thập phần tinh mỹ.
Cầm phổ do bản thân sáng tác, Hoàng Từ Lan tất nhiên biết mình nên làm gì. Đem tâm hồn dung nhập vào, dần dần tiếng tiêu thánh thót tha thiết hoà vào tiếng cầm thê lương bi thiết, khiến người ngồi trong điện không dời được mắt.
“Khúc điệu tương bán, cảnh lạc tây hiên.
Bi thương khấu lâm, bạch vân y sơn.
Ngưỡng đệ thiên lộ, phủ xúc minh huyền.
Thần nghi vũ mị, cử chỉ tường nghiên”
Lê Tranh ngồi mà tay không ngừng vỗ vào quạt bắt lấy nhịp cầm. Lòng hắn sắp bị điệu cầm tiêu hợp minh này làm cho tan chảy rồi.
Lý Tư Vân không ngừng khẽ tắc lưỡi, nàng bỗng cảm thấy trình độ xem bát tự của bản thân thật không tệ chút nào. Nếu may mắn gặp được cao nhân chỉ điểm, có khi lại thành Diệu toán tiên sinh cũng nên.
Cả điện đường yên tĩnh đến lạ, những ánh mắt trầm trồ thán phục cũng ghen ghét không hề che dấu được Lý Tư Vân thu hết vào tầm mắt. Rõ ràng ngươi không thể tài năng như người khác, cũng không biết cố gắng cầu tiến, nhưng ngươi vẫn không thừa nhận, ngược lại còn ghen ghét đố kị vì sao người ta có bối cảnh tốt hơn ngươi. Rõ là nực cười.
Thấy chỉ còn một đoạn cuối bài, Từ Lan liền bỏ cây tiêu xuống, bình thản xướng lên:
“Vu thời tất ngang doanh hiên, bắc phong thê thê,
Quỷnh quỷnh bất mị, chúng niệm bồi hồi.
Khởi nhiếp đới dĩ tứ thần, phồn sương xán ư tố giai.
Kê liễm sí nhi vị minh, địch lưu viễn dĩ thanh ai.
Thuỷ điệu mật dĩ nhàn hoà, chung liêu lượng nhi tàng tồi.
Ý phu nhân chi tại tư, thác hành vân dĩ tống hoài.
Hành vân thệ nhi vô ngữ, thời yểm nhiễm nhi tựu quá.
Đồ cần tư dĩ tự bi, chung trở sơn nhi đới hà.
Nghinh thanh phong dĩ khư luỵ, ký nhược chí ư quy ba”
Giọng nàng tựa như tiếng suối trong vào xuân, đem nhu tình cất chứa trong bài phú thể hiện ra hết thảy.
“Vưu mạn thảo chi vi hội, tụng Thiệu Nam chi dư ca/Thản vạn lự dĩ tồn thành, khế dao tình ư bát hà” Lê Lan Đường sao có thể chịu thua kém, hai câu cuối cùng nàng chính mình xướng lên. Tiếng ngâm xướng như tiếng phượng gáy trên gốc ngô đồng, khiến lòng người như mê như say, như si như dại.
Một khúc ‘Nhàn tình phú’ khiến người người mê say suốt một thời gian dài chính là như thế mà ra đời.
Điệu hợp tấu đã kết thúc, nhưng không khí vẫn như cũ tịch mịch, mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự kinh diễm mà nó mang lại. Vẫn là Thái tử điện hạ đã quen, liền đứng dậy hô lên một tiếng “Hay!” khiến mọi người sực tỉnh.
“Hay cho câu: Nào dám trách chuyện hò hẹn, hát tiếp bài Thiệu Nam ca/Tỏ băn khoăn lòng thành ấy, mà nhắn nhủ chút tình xa!” Lê Tranh cười ha hả, hiển nhiên là rất vừa ý với điệu cầm này.
“Nếu trẫm không nhầm, thì đây là ‘Nhàn tình phú’ của Đào Tiềm?” Hoàng đế nhìn về hai người đang đứng giữa điện, vẻ mặt rất thưởng thức, vui vẻ hỏi.
“Bẩm vâng, chính là nó” Lê Lan Đường lên tiếng, dù sao chính nàng là người đã đề xướng chuyện này.
“Đích thực khiến trẫm hài lòng! Cây đàn cùng ống tiêu kia là quà Bắc quốc gửi tặng, nay ban cho hai đứa các con mới không hoài phí giá trị của nó” Hoàng đế ung dung nói, cứ thế trọng thưởng cho Hoàng, Lê hai người.
Đã có người tiên phong, sau đó liền có người khác ứng tiếng lên góp tiết mục. Ồn ào huyên náo đến gần nửa đêm mới tan. Nhưng những điều này Lê Lan Đường không hề quan tâm, bởi sau khi tấu khúc xong, nàng liền cáo lui về điện nghỉ ngơi. Lê Tranh và Lý Tư Vân đương nhiên biết hôm nay là sinh thần của em gái, liền không tiếng động lui khỏi tiệc. Lê Tranh dặn dò thái giám bên người đến báo với Từ Lan một tiếng, hẹn gặp ở cung Kiến Ninh.
Từ Lan nghe vị thái giám báo lại, hơi do dự một chốc rồi liền đáp ứng. Dù sao chuyện bát tự nàng vẫn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi, để trong bụng mãi rất mất hứng. Vì vậy, các cung nữ cùng Thái giám qua lại trong cung liền thấy Hoàng tiểu thư nhàn nhã đi về phía tẩm cung của Xuân Minh công chúa.
Tin đồn vốn đã hơi phai nhạt, nay lại như lửa được tưới thêm dầu, nhanh chóng lan xa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)