Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 103: THIÊN PHÚC TỰ

612 0 2 0

Trời đã dần ngả về cuối Mùi đầu Thân, sắc lam trong vắt tựa ngọc thạch chẳng khác chi bảo hoàn quý giá được người ta nâng niu vuốt ve mỗi ngày, kết quả là khiến nó vô thức nổi lên một lớp dầu hóng trong veo oánh nhuận, chất ngọc cũng ngày càng trở nên thấm nhuần đượm vẻ linh lung. Càng đặc biệt hơn, trên cái tấm thạch kính kia lại bị thái dương vẩy cho vài vạt mực kim sa oánh nhuận, viền tô từng dãy từng dãy mây vảy rồng kéo dài không thấy điểm cuối.

Cứ như vậy mà xa hút tầm mắt phàm nhân.

Thiên Phúc tự.

Đây là ngôi cổ tự lớn nhất ở khu vực gần hành cung, hằng năm đến tiết Thanh Minh đều có rất đông người đến khấn vái, hương khói quả thực rất vượng. Tuy nhiên theo định kì cứ mỗi ba năm một lần làm đại lễ Thanh Minh, đám thường dân đều rất tự giác tránh ngày hoàng thất đến viếng chùa, tranh thủ tạm gác công việc để đi trước một ngày. Bởi vậy mà đến hiện tại, ở ngôi Thiên Phúc tự này trở nên vô cùng vắng lặng, chỉ có người của hoàng thất ở bên trong mà thôi.

Đám cấm vệ xếp hàng đứng canh từ tận nghinh môn đến tận đại môn của cổ tự, đem toàn bộ chu vi nơi này bao thành một khu vực cấm không cho ai ra vào. Mặc dù thường dân đều rất tự giác được việc người hoàng thất sẽ đến, nhưng âu cũng chẳng thể tránh khỏi được việc có vài người đãng trí mà vẫn đến đây đúng ngày Thanh Minh. Bởi vậy mà đám cấm vệ này canh giữ từ tận nghinh môn để họ thấy sớm mà quay đầu ra về.

Lê Lan Đường cùng Hoàng Từ Lan quả nhiên là hai con người nhàn nhã, rong ruổi hết một hồi lâu mới bắt đầu lên đường đến Thiên Phúc tự. Đám cấm vệ theo lẽ thường nhìn thấy có người đến bèn giơ cao ngọn giáo để ra hiệu, mãi đến khi bóng của Lê Lan Đường cưỡi bạch mã hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt, đám cấm vệ mới đồng loạt quỳ rạp xuống đất mà hô: “Tham kiến điện hạ!”

“Cút sang một bên đi” Lê Lan Đường nhàn nhạt nói, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa bước qua nghinh môn.

Đám cấm vệ trong cung tất nhiên là bọn rất biết thời thế, ai có quyền có thế ra sao bọn hắn đều rõ ràng chẳng thua kém đám cung nữ nội quan ở các phủ cục chút nào. Xuân Minh Công chúa hiện nay chính là vị thân công chúa được sủng ái bậc nhất của hoàng tộc, hung uy lại sớm nức tiếng khắp phủ Phụng Thiên người người đều rõ. Giả như bọn hắn không nghe theo, ngày mai ra sao vẫn còn là một điều cắc cớ chẳng dám mau miệng khẳng định.

Qua hết nghinh môn là một đoạn sơn đạo dài dẫn lên tự miếu nằm ở lưng chừng núi, đến lúc này hai người mới xuống ngựa rồi thong dong giẫm lên từng bậc thang mà đi lên. Ở núi này vẫn còn mấy cây mơ gốc đào nhành lê nở hoa muộn, khoe sắc dọc đường đem một cảnh xuân quang phấn mặc phủ đầy trong tầm mắt người bộ hành đi ngang.

“Điện hạ hẳn là vừa cho người về cung rồi?” Hoàng Từ Lan quay đầu nhìn Lê Lan Đường cười hỏi. Trên vai y bào thêu ám văn mẫu đơn của người nọ lác đác có vài cánh hoa mơ trắng tinh vương phải, từ góc nhìn của nàng rất giống mấy viên khuê ngọc dương chi đính trên đại lễ phục của bậc tôn vương.

“Sao môn hạ biết được? Ngài lại đem thuộc hạ cài cắm chỗ ta đấy à?” Lê Lan Đường cũng không ngạc nhiên cho lắm, chỉ cười đầy trào phúng mà hỏi lại như thường lệ. Việc Hoàng Trọng Khanh luôn lặng lẽ để tâm đối với nàng trở thành việc thường nhật không có gì đáng để luận bàn, từ xưa đã sớm là vậy. Đồ đầu lợn này luôn dùng một phương thức lặng lẽ âm thầm không chút khoa trương để quan tâm người khác, đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Kẻ khác làm ra hành động quan tâm chỉ hiềm không thể dõng dạc nói cho cả nhân thế biết tường, còn Hoàng Trọng Khanh thì im ỉm giấu đi làm của riêng, dẫu vui hay buồn cũng đều chỉ cho mỗi bản thân tự hay tự rõ.

“Thật ra cũng không hẳn, mọi khi đều là tên thủ lĩnh đội ám vệ đi theo gần ngài, vừa hay từ giấc ban Ngọ ta quay lại thì đã không thấy hắn nữa” Hoàng Từ Lan chầm chầm giải thích, đồng thời vươn tay bẻ lấy một nhành hoa mơ nở hoa sum xuê đều khắp trông rất đẹp “Trong cung thành lại có sự ư?”

“Ta cho hắn về cung báo với bà cô quý hoá kia một tiếng thôi, tránh để bà ấy chờ lâu quá lại sinh phiền lòng mà không thể tập trung vào chính sự” Lê Lan Đường lại đáp. Việc của hai nhà Trình Phương cũng chẳng phải là gì khó nói, vả lại Hoàng Trọng Khanh đã sớm biết đến thân phận thật sự của Kính phi, âu cũng là điều tốt.

Biến mọi sự vụ trở nên thông suốt rõ ràng, thì sẽ rất dễ dàng ra tay xử lý trước sau cho gọn gàng sạch sẽ.

“Thực ra cho dù điện hạ không báo thì bà ấy cũng sẽ mau chóng nhận được tin tức thôi” Hoàng Từ Lan hơi híp mắt trầm ngâm “Lần này cả tam phi đều trụ lại trong cung thành, cũng không rõ là đến trưa mai khởi hành quay về sẽ thấy được cục diện như thế nào nữa đây” Nếu chỉ có mỗi Trình Uyển còn ở lại thì chẳng phải là việc gì lạ để bàn, bởi bà ta trước nay đều lưu lại cho người khác ấn tượng về một bà phi ít ra mặt can thiệp vào bất kì công việc chính sự nào ở cái chốn cung thành đầy rẫy thị phi cùng đấu đá kia. Tuy nhiên hai con người luôn bày trò long tranh hổ đấu là quý phi và Minh phi lần này cũng trụ lại, hiển nhiên là không cách nào khiến người ta thôi suy nghĩ mông lung một phen.

“Hoàng môn hạ cũng thực lo xa tính dài đấy nhỉ? Phải là cục diện lớn lao đến như thế nào mới có thể thoát khỏi tầm khống chế của bà Kính phi mưu ma chước quỷ đây? Bà ta tuy hiện tại chẳng phải một Dương Thái Chân muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thích tựa sủng làm kiêu nhưng thực tế Võ hậu năm xưa quyền cao đến đâu thì bà ta cũng chẳng khác cho mấy” Lê Lan Đường rất nhàn nhã mà ví von về bà cô của mình, trong giọng vẫn là vẻ trào phúng như thường nhật không có lấy một chút nể nang kính trọng nào.

Phải rồi, nếu bà ta là người có dã tâm to lớn đến như thế thì đã không ngồi im làm một bà phi thanh nhàn như hiện tại. Vả lại bà ta mưu toan lớn đến như thế để làm gì? Một đời nữ đế có hô phong hoán vũ đến đâu thì rồi chẳng phải cũng sẽ truyền lại đế vị cho con mình sao? Bà ta sẽ truyền cho ai để không mang tiếng xấu ngàn năm nhỉ? Lê Minh Kính?

Ôi buồn cười thật đấy. Đi trên con đường đế vương vốn dĩ là cái nẻo chẳng thể quay đầu, người ngại phiền toái lại chẳng có tham vọng lớn lao như Lê Minh Kính sẽ chấp nhận như một sự thật hiển nhiên ư? Chưa kể đám thân vương còn lại kia sẽ để yên cho hai mẹ con bọn họ muốn làm gì thì làm? Ấy là vẫn chưa kể đến đám quan lại thủ cựu kia nữa đấy.

Phàm những chuyện không có đường lui, cũng là ngõ cụt, bà ta nhất định sẽ không làm.

“Có vẻ điện hạ không thích người cô này của mình cho lắm thì phải” Hoàng Từ Lan cười cười “Buồn thay ta còn chẳng có bà cô nào để ghét đây này” Nói đến đó còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ buồn bã vô cùng, giống như đang thực tiếc hận dòng họ nhà mình quá ít con cháu vậy.

“Thực ra môn hạ có thể xem ta như bà đẻ, bà cô của ngài cũng được đấy” Lê Lan Đường cười đầy tà ác “Nhưng tiếc là tuổi tác của môn hạ đã không còn trẻ mấy cho cam, nếu ta thành bà cô của ngài thì chẳng khác chi tự vác đá đập vào chân mình, tự nhận bản thân già hơn ngài cả”

Hai người đi rất chậm, không một chút vội vã nào. Thế nhưng lúc đang ở lưng chừng đoạn sơn đạo cheo leo thì ở phía trên có một đứa con nít nghịch ngợm đang nhún người nhảy theo từng bậc thang mà xuống, vô cùng nguy hiểm. Quả nhiên là chơi dao thì có ngày đứt tay, đứa nhỏ không ai trông kia không lâu sau đó liền bị hụt chân, lăn lông lốc theo từng bậc thang xuống cuối sơn đạo.

Đáng lí hai bên sơn đạo đều sẽ có cấm vệ đứng canh, nhưng vì Xuân Minh Công chúa đang ở đây, hơn nữa còn ra lệnh cho bọn hắn cút sang một bên nên bây giờ cả đoạn đường vắng hoàn toàn không có người khác ngoài Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường. Đứa nhỏ kia vẫn cứ theo quán tính mà lăn xuống như một quả bóng da, chỉ sợ nếu tiếp tục lăn đến cuối sơn đạo sẽ không tránh khỏi bị thương nặng, trật tay gãy chân.

Lê Lan Đường nhìn thấy từ sớm nhưng không bày ra động tác gì, trên mặt đều là vẻ vô cảm đến lạnh lùng. Hoàng Từ Lan thì chau mày suy nghĩ, hiển nhiên là đang suy tư đến việc đây là một hành động vô ý hay cố tình của một ai đó đang nhằm đến Lê Lan Đường và mình. Hiển nhiên đây chẳng thể là một chuyện bình thường được rồi. Hiện tại ở cái Thiên Phúc tự này đều là người hoàng thất, xung quanh là một lũ cung nữ nội quan túc trực theo hầu, làm sao có cái lí một đứa nhỏ lại có thể vô tư một mình phá phách như thế này được?

Hai người cứ như thế mà đứng im nhìn.

Phải một lát sau mới thấy Hoàng Từ Lan lên tiếng hô hoán: “Lính đâu!” Bản thân thì nắm tay kéo Lê Lan Đường đứng nép sang một bên vệ đạo, hoàn toàn bàng quan một vẻ trước tình cảnh hiện tại. Khoảng độ năm sáu giọt đồng rớt rơi xuống chung trì mới có tiếng gót giày bọc sắt của đám cấm vệ lục tục kéo đến, vừa hay nhìn thấy đứa nhỏ nọ đang lăn xuống, máu chảy đầy mặt mũi không nhìn ra được là ai. Bọn chúng rõ ràng cũng sửng sốt không kém, chỉ biết ngẩn ra nhìn.

Lúc đứa nhỏ nọ lăn đến ngang chỗ mình, Hoàng Từ Lan liền đưa chân chặn lại ngăn không cho nó tiếp tục lăn xuống. Tranh thủ sát na ngắn ngủi đó, nàng nhìn lướt qua thân hình của đứa nhỏ nọ. Hoàng Từ Lan thân là tổng quản của lục cục, vừa nhìn vào phục trang đứa nhỏ nọ đang mặc trên mình đã xét ra được thân phận, vừa hay lại chính là một vị hoàng nữ sinh sau Lê Cẩm Thương học trò của mình.

Chỉ là không rõ vì sao lại có thể xảy ra được tình trạng như thế này.

Cuối cùng nàng hơi nhướng mày, xốc nách đứa nhỏ kia lên rồi hướng về phía tên trưởng đội cấm vệ đang đứng ở đầu hàng mà ra hiệu. Có điều tên trưởng đội kia bị vẻ mặt sưng húp đầy những máu là máu của đứa nhỏ nọ làm cho sợ đến mất vía, chỉ biết trợn mắt đứng đực ra như trời trồng.

“Tụi chó chúng mày mắt mù hết rồi à? Còn không mau đưa người đi chữa trị đi?” Lê Lan Đường liếc mắt nhìn đám cấm vệ, giọng rõ ràng không mấy vui vẻ. Hoàng Trọng Khanh đầu lợn mặc tố y bạch thường, vừa nãy giơ chân lên đỡ lại còn động tay vào cứu đứa nhỏ kia khiến cho máu vấy vào lốm đốm, trông bẩn chết đi được.

Đều tại cái của nợ trời đánh này mà ra cả.

“Vâng vâng, thuộc hạ đưa đi ngay” Tên đội trưởng vội vàng ra vẻ khúm núm mà gật đầu đáp lại, lúc tiến đến ẵm đứa nhỏ kia lên liền bật thốt “Ôi đây chẳng phải là thập nhất hoàng nữ ư? Điện hạ, việc này rất nghiêm trọng đây ạ!”

“Ồ? Ra nó là em gái ta à?” Lê Lan Đường nghe đến đó liền ra vẻ bất ngờ nhưng ngay lập tức đã đổi sang tức giận “Rốt cuộc là đứa chó đẻ nào tắc trách để cho em gái ta bị thương như thế này? Tụi bây phải nhanh mà điều tra ra cho kì được, bằng không thì lấy mạng tụi bây tự lấp vào”

“Điện hạ, chuyện này e là....” Tên trưởng đội cấm vệ ra vẻ khó xử, tất nhiên là không biết nên nghe lời của Lê Lan Đường hay là không. Bởi người chứng kiến vụ việc là cửu điện hạ và Hoàng Tổng quản – hai con người nổi danh khắp Tây cung không ai dám động đến, còn người thụ thương lại là vị thập nhất điện hạ đang bi bô tập nói này, vậy thì nên điều tra như thế nào mới vừa lòng đôi bên được đây? Lại nói bây giờ mà ra vẻ rình rang mà điều tra đến nơi thì chẳng phải là đắc tội với mấy vị cung chủ đang nước lớn thuyền lên kia đấy ư?

Nhưng nếu không làm thì lại đắc tội với Xuân Minh Công chúa.

“E là?” Lê Lan Đường liếc mắt, sau đó nhanh như chớp vươn tay rút lấy thanh kiếm đang được tên đội trưởng nọ giắt trên quan đới, một phát chém đứt cổ họng hắn khiến máu tuôn ra như thác đổ. Hắn chỉ kịp trợn mắt lên nhìn, sau đó không còn hay biết gì nữa.

Một nhát liền lấy mạng. Thậm chí đến máu dính vào lưỡi kiếm cũng không có.

“Lũ chó bần tiện chúng mày từ khi nào đã biết cãi rồi?” Lê Lan Đường chém xong liền quẳng luôn thanh kiếm sang một bên, sau đó chỉ tay vào một gã cấm vệ gần đó đang run như cầy sấy “Mày, đem người đi chữa trị. Người khác có hỏi, thì cứ bảo đến tìm Xuân Minh Công chúa mà đòi câu trả lời xác đáng” Vốn còn nghĩ sẽ có dịp thư thái đầu óc, không ngờ lại có việc tự tìm đến cửa. Được, đã cố tình muốn khuấy nước cho đục thì cứ mạnh tay mà khuấy đi.

Đứa nhỏ tội nghiệp vốn đã đủ sợ hãi khi bản thân gặp nạn, nay lại chứng kiến tên cấm vệ ngay bên mắt bị bà chị mình một kiếm chém chết không kịp trăn trối gì nên càng thêm hoảng sợ, khóc ré lên. Không gian vốn tĩnh mịch thư nhàn nay bị chuỗi hành động này làm cho biến thành căng thẳng vô cùng, đặc biệt là tiếng khóc của đứa nhỏ càng khiến đám cấm vệ run lên không ngừng, mặt xanh như chàm đổ. Hung uy của cửu điện hạ quả nhiên là không phải nói chơi lúc trà dư tửu hậu nói khoác cho có!

Lê Lan Đường nhìn nó với ánh mắt đầy chán ghét, không nói không rằng đã xoay người rời đi.

Suy cho cùng thì ngươi ở hiện tại và tương lai đều chỉ là công cụ cho những kẻ kia đạt được mục đích mà thôi, chớ có nghĩ sinh ra nơi cung khuyết thì có thể an nhàn sung sướng. Ngươi không giết kẻ khác thì người chết sẽ là ngươi, bày ra vẻ yếu đuối để cho ai xem? Cho người mẹ luôn suy nghĩ cách để đạt được quyền cao chức trọng của ngươi ư? Hay là người cha cao cao tại thượng kia?

Hoàng Từ Lan tất nhiên là đã nhận ra được sự thay đổi trong tâm trạng của Lê Lan Đường, vì vậy nhân lúc còn đang ở trên lưng chừng sơn đạo cô tịch không người bèn quay đầu sang chỗ Lê Lan Đường mà cười nói: “Điện hạ, người lại tuỳ tính quá rồi. Lần sau không cần như vậy nữa” Điện hạ đã sớm không còn là đứa trẻ của năm đó, vì vậy không cần phải cố nghĩ đến quá khứ mà làm gì.

“Ta thấy nó chướng mắt” Lê Lan Đường đáp lại cụt lủn. Hoàng Trọng Khanh đầu lợn ngu ngốc không hiểu nhân tình thế thái sao hôm nay bỗng nhiên trở nên tinh tế vậy?

Hoàng Từ Lan lần này lại không nói thêm gì, chỉ vươn tay xoa đầu Lê Lan Đường đồng thời lau đi mấy đốm máu do tràng cảnh tàn bạo vừa nãy lưu lại trên dung nhan tuyệt mỹ nọ. Thật ra nàng không phải là một người biết cách an ủi người khác, cũng không quá tinh ý để đoán được những sự biến chuyển trong nhân tâm. Chỉ là với tâm tư của Lê Lan Đường, nàng lại có thể phát hiện ra những biến đổi dẫu rằng nhỏ nhặt nhất giống như tâm của người nọ liền với tâm mình vậy.

Thương hại cùng đồng cảm, đó mới chính là những gì đứa nhỏ này dành cho em gái của mình. Chỉ có những kẻ từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, mới có tư cách để tỏ ra đồng cảm mà thôi.

Lê Lan Đường đứng im mặc cho đối phương xoa đầu mình, lẳng lặng quan sát nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân in hằn trong đôi hắc đồng trong trẻo kiên định kia, còn có cả mấy cánh hoa mơ đang lả tả rơi rụng như phiến thạch nữa.

“So với nó, Hoàng môn hạ còn làm ta thấy chướng mắt hơn nhiều” Giá mà đồ đầu lợn nhà ngươi biết ít đi một chút, cũng bớt quan tâm đến ta đi một chút, thì mọi chuyện có lẽ đã không thành như ngày hôm nay rồi.

Ước gì bỗng nhiên một ngày nọ Hoàng Trọng Khanh bỗng hoá thành một mảnh ngọc bội có thể đeo trên người mang đi khắp nơi thì tốt biết bao nhiêu nhỉ?

“Vâng, điện hạ càng chướng mắt thì ta sẽ càng xuất hiện trước mắt ngài nhiều hơn. Dĩ độc trị độc, có như vậy thì biết đâu chừng một ngày không xa điện hạ sẽ không còn thấy chướng mắt ta nữa?” Hoàng Từ Lan đã quá quen với những câu nói trào phúng của Lê Lan Đường thường dùng để nói với mình, vì vậy bèn cười đáp lại ngay.

“Môn hạ đừng nghĩ lạc quan như vậy chứ, ta vẫn sẽ chướng mắt ngài như thường đấy thôi” Lê Lan Đường đưa tay phủi rơi mấy cánh mơ rơi đầy trên vai áo của Hoàng Từ Lan, sau đó dang tay ôm lấy thân hình gầy yếu của đối phương rồi lầm bầm đầy bất mãn “Nếu ta nói bản thân đã chướng mắt môn hạ ngay từ lần đầu tiên gặp thì ngài có tin không?”

“Sao có thể như vậy được? Ta rất tự tin về nhan sắc của bản thân đấy, ai gặp qua ta cũng đều khen ta xinh đẹp, sao điện hạ lại có thể như vậy được?”

Tin. Chỉ cần điện hạ nói, ta đều tin.

.....

Hai người lại tiếp tục đi lên đến tự miếu, lần này tuy rằng không có gì cản trở nhưng tâm tình thì đã sớm không còn khoan khoái như sơ khởi ban đầu.

Lê Lan Đường nhìn xiêm y của mình và Hoàng Từ Lan lấm lem vết máu, chỉ có thể âm thầm cau có khó chịu trong lòng không thể phát tiết ra ngoài. Đám người kia đã thực sự cố ý bày trò, mà nàng lại tạo cơ hội cho bọn họ đến cửa tìm, vậy thì ắt là từ đây cho đến nay mai đều sẽ không tránh khỏi thị phi tìm tới. Nhưng không sao, vừa hay nàng đang không có chỗ trút bực dọc, có người đem cho lí do hợp nhẽ để trút thì thực tốt lắm.

Hai người tiến vào bên trong chính điện để thắp hương, sau đó Hoàng Từ Lan vô tình nhìn thấy ống đựng xăm bèn chỉ cho Lê Lan Đường: “Điện hạ có muốn xin xăm không?”

“Hoàng môn hạ là người theo Nho đạo, sao lại bỗng trở nên mê tín như gái độ trăng rằm ở nhà quê thế kia?” Lê Lan Đường ra vẻ ngạc nhiên, ngay lập tức mở lời trào phúng.

“Chẳng qua cũng chỉ là một dạng nghi lễ, tin hay không vẫn là ở tại tâm ấy thôi” Hoàng Từ Lan cười cười, sau đó lắc ống xăm thử xem như thế nào. Mọi khi đi chùa vẫn thấy mọi người xin xăm, nhưng nàng chưa thử bao giờ cả.

Nhưng kì quái thay, cả ba lần xin xăm nếu không phải là không rơi que xăm thì chính là cả bó xăm cùng rơi xuống, cứ như là thần không muốn cho quẻ vậy. Nếu là mọi khi đông đúc người đến khấn, hẳn là đã bị trường hợp này của Hoàng Từ Lan làm cho hiếu kì mà tụm đến xem rồi. Nhưng trong Phật điện hiện tại chỉ có mỗi nàng và Lê Lan Đường, còn có các tượng kim thân của chư Phật cùng chư thần ẩn hiện đầy uy nghiêm sau lớp hương khói vấn vít từ lư đồng chạm rồng.

Lê Lan Đường cũng bị trường hợp quái dị này làm cho tò mò, sau đó bèn cầm ống xăm từ chỗ Hoàng Từ Lan lên vái qua một lượt, cũng không ra được quẻ gì. Hai người mãi tập trung vào ống xăm mà thắc mắc, hoàn toàn không để ý đến mấy cây hương trong lư đang dần cháy nhanh hơn các cây khác rồi cong theo dạng móng rồng đầy kì quái, rất nhanh đã sắp tàn hết nhưng dạng hình uốn cong kia vẫn còn nguyên vẹn không rơi xuống.

Giống như chỉ cần không có ngoại lực tác động, hình thù của que hương cháy kia sẽ mãi tồn tại như vậy cho đến khi có sư trong chùa dọn dẹp chân hương định kì.

Đương lúc hai người sắp bỏ cuộc thì bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, sau đó là thân ảnh một vị sư mặc áo lam tiến vào bên trong, chắp tay theo lễ nhà Phật chào hai người. Người nọ đưa mắt nhìn qua Lê Lan Đường cùng Hoàng Từ Lan một lượt, sau đó cười đầy hoà nhã mà nói:

“Hai vị muốn xin xăm?”

“Vâng, chính phải” Hoàng Từ Lan gật đầu. Còn chưa kịp nói thêm về dị tượng kì quái diễn ra với mình và Lê Lan Đường thì đã thấy vị sư kia gật đầu đáp:

“Bởi vì đã cho, nên chư thần không cho nữa. Hai vị không nhìn thấy quẻ xăm đã rơi đằng kia đấy ư?” Nói rồi bèn đưa tay chỉ đến dưới bồ đoàn của Lê Lan Đường, ở đó không rõ tự bao giờ đã xuất hiện một quẻ xăm nằm im lìm.

“Điện hạ vẩy rớt hồi nào thế?” Hoàng Từ Lan gãi mũi hỏi Lê Lan Đường. Chẳng lẽ vừa nãy cả bó xăm rơi xuống, cây này vì văng hơi mạnh nên văng ra đằng xa và bị bỏ sót không để lại vào ống quẻ? Nhưng cả bó xăm rơi đều nằm chung với nhau, làm sao có một cây lại văng xa như vậy được nhỉ? Càng nghĩ càng thấy kì quái.

“Ta không rõ. Chẳng phải Hoàng môn hạ ngồi một bên quan sát không hề chớp mắt đấy ư?” Haha quả nhiên Hoàng Trọng Khanh là đồ đầu lợn ngu ngốc, đến xin que xăm cũng không xong.

“Vậy quẻ này có ý nghĩa gì? Sư có thể giải đọc giúp được chăng?” Hoàng Từ Lan nhìn trên que xăm có khắc chữ, nhưng nàng không hiểu được có ý nghĩa gì.

Chỉ thấy vị sư nọ đưa mắt nhìn, hồi lâu sau bèn cười đáp: “Là quẻ đại cát, chúc mừng nhị vị thí chủ”

***

Hậu viên của Thiên Phúc tự.

Ngay đằng sau lưng của thư các tàng lưu kinh sách Phật gia có một gốc bồ đề cổ thụ rất to, tán đổ dày như cái lọng quan bằng gấm lục chầu Mẫu. Trời dần ngả về chạng vạng, ánh tà dương đỏ cam như nước trà đậm sơ vị hắt lên khoảnh sân này khiến nó tựa như một chốn thế ngoại cô liêu không có người lai vãng.

“Lão đã nhìn đủ chưa?” Vị sư vừa nãy nói chuyện cùng Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường xuất hiện ở nơi này trong lặng lẽ, đưa mắt nhìn sang gốc bồ đề. Ở chỗ đó không rõ từ bao giờ đã có một lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi uống rượu trong hồ lô, chân gác vô cùng nhàn tản.

Tà dương hắt vào đôi mắt của vị sư nọ, nhuộm hồng đôi nhãn đồng kim sắc.

“Ngài thấy đấy, bọn họ vẫn rất tốt” Lão già nọ xoa bụng rồi nói “Có ta ở đây thì làm sao mà xảy ra chuyện được”

“Lão không nên quá tự tin, thiên đạo muốn gì thì cả chư thần cũng không thể đoán được đâu” Hắn trầm trọng nói “Năm xưa nó đã hy sinh quá nhiều, nếu có thể bù đắp thì thật không còn gì bằng cả”

“Chuyện tương lai nào ai nói trước được điều gì” Lão già cười ha hả, tà dương vỡ vụn xuyên qua tầng lá dày nhập nhoạng chiếu trên người lão khiến thân ảnh kia lúc mờ lúc tỏ “Xem thì cũng đã xem, chỉ mong ngài về sau cũng nên ẩn tung tàng tích đi. Nếu chuyện đến tai bề trên, ta cũng không biết bào chữa như thế nào đâu”

“Đã biết, lão chớ cần lo” Người nọ chầm chậm gật đầu, sau đó biến mất. Chỉ thấy trên tầng không bỗng xuất hiện một đám mây đen lớn mang ánh chớp lập loè đương trôi về đông, nếu nhìn kĩ sẽ thấy mỗi khi ánh chớp nọ nhoáng lên thì trong tầng mây kia ẩn hiện bóng một con vật có thân rắn, cái đuôi to dạng đuôi cá úp sấp một bên rìa.

Còn lão già ngồi nơi gốc bồ đề sau khi thấy đám mấy kia đã hút xa tầm mắt bèn đậy hồ lô đựng rượu lại, lẩm bẩm vài câu tối nghĩa rồi biến mất.

Gió đêm thổi qua gốc bồ đề, quét đi toàn bộ tà dương đỏ máu.

________

LỜI TÁC GIẢ

Cửu ác ma sẽ vẫn mãi là Cửu ác ma, mà Hoàng hộc máu sẽ mãi là Hoàng hộc máu :v

Sau những inbox đầy khổ tâm của mọi người, tác giả nhận thấy bản thân nên làm cái phúc lợi mang đặc tính chữa lành những thương tổn, tuy nhiên về việc phúc lợi như thế nào thì tác giả nghĩ hoài chưa ra, vì vậy lên đây trưng cầu dân ý đây =)))))

Hãy mạnh mẽ lên nào mọi người, cái hố này đã đến đáy tuyệt vọng...à nhầm đáy toàn văn đâu =))))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16