Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 58: HOÀNG HỌC SĨ VÀ MÂM CƠM RƯỢU

498 0 2 0

Mồng mười tháng mười.

Sắp đến tết Hạ Nguyên, khắp nơi trong kinh thành bắt đầu bày bán cơm rượu và mấy món đồ lặt vặt phục vụ cho ngày rằm, huyên náo rộn rã chẳng thua gì tết Thượng Nguyên với Trung Nguyên.

Hôm nay bệ hạ đích thân kiểm tra công việc học tập của các vị hoàng tử và hoàng nữ, bởi vậy vị học sĩ Khôn Minh điện như Hoàng Từ Lan lại được thêm ngày hưu nhàn, ở trong phủ làm vài việc mình thích. Lại nói đến việc trong phủ vẫn chưa ủ rượu, đại tiểu thư sắp xắn tay áo lên đích thân thực hiện rồi đây.

“Tiểu thư, người lại đi đâu đấy ạ?” Bạch Cúc nhìn thấy Hoàng Từ Lan cầm cái nón lá sen nhỏ khuôn (Tiểu Liên Diệp lạp) đội lên đầu, bộ dáng như sắp đi ra khỏi nhà, dẫu đang bận nhổ cỏ vẫn cố lên tiếng hỏi.

“Ta đi mua thêm men rượu, trong phủ hết men rồi” Hoàng Từ Lan đáp lời, vội vội vàng vàng bước ra cửa nhưng vẫn không quên dặn dò “Nhớ canh chừng nồi xôi nếp trong bếp. Xôi mới đồ đấy, canh cẩn thận kẻo không còn cơm rượu mà ăn đâu” Tiếng vẫn còn đó nhưng người thì đã mất hút, chỉ còn lại chấm xanh nho nhỏ hoà vào dòng người trên phố thị.

......

“Ông chủ, lấy cho hai cân men nồng” Hoàng Từ Lan nhìn ông chủ đã đi vào kho lấy hàng, rảnh rỗi bèn ngó nghiêng xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi. Nàng nhìn người qua kẻ lại trên phố, bỗng thấy hai người rất quen thuộc: Bùi Dũng và Lê Minh Kính. Hai kẻ nọ vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, trông vô cùng xứng lứa vừa đôi.

Có điều nàng còn chưa kịp nhìn kĩ xác nhận thì hai người nọ đã đi vào một hiệu ăn, biến mất khỏi tầm mắt. Hôm nay Bùi Dũng rảnh rỗi nhưng không đến phủ quấy rầy nàng, lôi nàng đi chơi với hắn mà còn rất có nhã hứng cùng tam công chúa điện hạ đi dạo phố, ăn uống các loại hẹn hò của tình lữ? Nghĩ đến tên Bùi Dũng trong ấn tượng trước nay cùng Lê Minh Kính lúc nào cũng rống giận, Hoàng Từ Lan âm thầm bĩu môi.

Nàng chắc chắc nhìn lầm rồi. Kia làm sao có thể là đôi phu thê nhà Bùi Dũng được! Chắc chắn là nhìn lầm.

“Tiểu thư, men nồng của người đây” Ông chủ để gói giấy bên bàn, đột nhiên bày ra vẻ mặt như nhớ đến việc gì đó “Hôm qua lão có gặp Bùi tướng quân sang đây mua men đấy, dạo gần đây nhìn ngài ấy cứ tươi như hoa” Quả nhiên kết hôn xong rồi ai cũng sẽ trẻ lại.

“Hắn đi mua men ủ rượu? Ông chủ không nhầm đó chứ?” Hoàng Từ Lan nhướng mày ngạc nhiên. Tên Bùi Dũng không bao giờ động tay chân vào công việc trong phủ sao hôm nay lại có thể vác mặt đi mua đồ ủ rượu kia? Hình như dạo này đã xảy ra quá nhiều sự tình kì quái đánh đổ nhận thức của nàng rồi chăng?

Vậy chẳng lẽ hai người vừa nãy là phu thê nhà Bùi Dũng thật?

“Làm sao mà nhầm được chứ! Tiểu thư cùng Bùi tướng quân là người mà ở chốn này ai cũng biết mặt cả đấy” Ông chủ xua tay phủ nhận, còn rất ẩn ý mà nói “Kết hôn xong ai rồi cũng sẽ có thay đổi lớn. Tiểu thư cũng nên mau chóng tính toán đi thôi, để lão đây còn kịp nhìn” Nghĩ lại, nếu đến chết mà chưa nhìn thấy mấy người trong nhóm thiếu anh tài kết hôn, quả thật là tiếc nuối. Đời có mấy lần rực rỡ như vậy đâu? Một đời người cũng chỉ có một lần.

“Ta vẫn còn phải phụng dưỡng cao đường, tạm chưa nghĩ đến” Hoàng Từ Lan cười cười mà đáp. Nàng vẫn còn chưa động tâm với ai đâu đấy, kết hôn như thế nào được. Hoàng thân quốc thích còn không gấp, nàng gấp làm cái gì. Hơn hết, trong người nàng tồn tại loại độc kia, kết hôn gì đó thực sự đã trở thành chuyện quá xa vời. Nghiệt trái trải bao thế hệ này, đến đời của nàng cũng nên chấm dứt tất thảy.

À, nhắc đến hoàng thân lại nhớ đến vẻ mặt nhìn đời bằng nửa con mắt của Lê Lan Đường. Ngày mai phải đem áo vào trả cho nàng ta mới được. Mấy hôm nay trời ít khi hửng nắng, phơi mãi chẳng khô. Cũng chẳng rõ bà tổ tông này nghĩ đến chuyện gì mà thấy nàng liền đòi áo về.

Ác ma keo kiệt bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước.

Hoàng Từ Lan bước ra khỏi cửa tiệm, lúc đi ngang qua hiệu ăn vừa nãy Bùi Dũng và Lê Minh Kính bước vào còn không quên nhìn lướt một phen. Hay lắm Bùi Dũng, gã nam nhân suy nghĩ cục mịch như ông cũng có lúc biết lãng mạn.

Tôi rửa mắt khen hay đấy.

***

“Tiểu thư, người về đúng lúc quá, nô tì còn đang định đi tìm người đây” Hoàng Bính đứng canh cổng mà cứ nhấp nhổm không yên, nhác thấy bóng tiểu thư nhà mình vừa về đến liền chạy ra thì thầm bẩm báo “Có ba vị điện hạ đến tìm người kìa!” Cũng may ba vị này ăn vận bình thường, nếu là ba cái kiệu tám người khiêng xếp hàng ở trước cổng lớn lần nữa chắc hắn sẽ chết đứng luôn mất!

“Ba vị điện hạ? Là vị nào?” Hoàng Từ Lan hiển nhiên là cũng bị tin tức này doạ sợ, thấp giọng hỏi lại. Chân cũng vô thức bước nhanh thêm một chút. Trong lòng cũng đã nhảy ra một vài đáp án, thậm chí còn có chút chờ mong không rõ.

“Thái tử điện hạ, bát công chúa điện hạ và thập công chúa điện hạ ạ” Hoàng Bính giơ bàn tay lên liệt kê, vô cùng tỉ mỉ.

“Ngươi chắc chắn là bát công chúa điện hạ?” Hoàng Từ Lan nheo mắt mà hỏi. Vì sao không có Lê Lan Đường? Chẳng lẽ học hành không tốt, bị phạt rồi? Mà cũng không thể như vậy được, Lê Lan Đường rõ ràng không phải người ôm thiệt thòi về bản thân đâu.

Cảm giác mong đợi vừa rồi còn chưa kịp khắc sâu đã tan thành mây khói, biến thành thất vọng lấp vào.

“Vâng, nô tì chắc chắn mà” Hoàng Bính vô tâm căn bản là không thấy được vẻ mặt lúc sáng lúc tối của tiểu thư nhà mình, gật đầu khẳng định “Thái tử điện hạ gọi là bát nương mà tiểu thư” Mà nghĩ lại thì vì sao cửu điện hạ không tới nhỉ?

“Được, để ta vào xem” Hoàng Từ Lan nâng chân bước qua bậc cửa, tiện tay ném gói men cho Hoàng Bính “Đưa cho Kim Phượng, bảo nó đi pha men đi, lát ta đi ủ” Thái tử sẽ không tự dưng rảnh rỗi đến đây đó chứ? Lê Tranh trăm công ngàn việc, sao có thể tuỳ hứng được. Bảo hắn đến đây tìm nàng trao đổi công việc nghe còn thuận tai hơn nhiều.

......

Lúc Hoàng Từ Lan đến chính sảnh đã thấy Lê Tranh và Lê Lệ Khanh ngồi ở một bên uống trà đợi nàng, riêng con bé Lê Cẩm Thương thì đang ngồi nghịch cái trống bỏi, trông có vẻ rất thích thú.

“Hôm nay các vị điện hạ tìm Hoàng mỗ là có sự chi?” Hoàng Từ Lan gật đầu chào hai người kia, sau đó ngồi xổm trước mặt Lê Cẩm Thương, lấy mứt ô mai đút cho con bé.

“Sư phó, ôm ôm” Lê Cẩm Thương há mồm cắn lấy viên mứt, sau đó dang tay bày ra vẻ mặt mong đợi nhìn vị đại tài nữ trước mặt đòi ôm. Cái trống bỏi đã bị vứt sang một bên không ngó ngàng đến.

Lê Tranh nhìn đứa em gái quấn người của mình bằng ánh mắt bất lực, lên tiếng đáp: “Từ dạo ngươi xảy ra chuyện phải ở phủ tĩnh dưỡng mấy ngày, ta vẫn chưa có dịp để đi thăm nom. Nay dành ra được ít thời gian, nên cùng Lệ Khanh đến đây một chuyến” Sự việc lúc đó hắn cũng không quá tường tận, chủ yếu là thông qua lời kể của hai đứa em gái mà ước đoán trạng huống. Người của Cẩm Lý Đào Nguyên nhúng tay vào liền đem hiện trường thu dọn vô cùng sạch sẽ, ngoài năm cái xác kia cũng chẳng còn manh mối nào có ích.

Nhưng Hoàng Từ Lan đổ bệnh nặng, đó là sự thật. Chỉ là bệnh gì thì hắn không đoán ra, bởi cửu nương bảo Hoàng Từ Lan vốn dĩ trúng độc, nhưng loại độc gì thì chỉ có Trần Hải Đình mới biết được, mà Trần Hải Đình thì vốn là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, tìm đâu để hỏi?

Hắn có linh cảm, nếu tìm ra được bệnh của Hoàng Từ Lan là dạng gì, hắn sẽ tiếp cận được đến chân tướng của thế lực đang chống đối với mình kia. Chỉ là bây giờ nhìn Hoàng Từ Lan chẳng khác thường ngày bao nhiêu, hắn lại thêm phần băn khoăn lo nghĩ. Chẳng lẽ Trần Hải Đình đã hoàn thủ, chữa triệt gốc? Không đúng lắm, bởi nhìn Hoàng Từ Lan vẫn có điểm suy nhược, da dẻ cũng thêm phần xanh xao.

Hoàng Từ Lan ôm Lê Cẩm Thương lên rồi đi về phía chủ vị mà ngồi xuống, lễ độ đáp lại: “Được điện hạ quan tâm, ấy là vinh hạnh của Hoàng mỗ. Điện hạ trăm công ngàn việc vẫn có thể dành ra thời gian đến đây, thực quý hoá quá” Xem ra hôm nay Lê Tranh đến đây vì chuyện Đới Ngọc hôm nọ, hẳn là Lê Lan Đường cũng không nói hết với hắn nên mới tìm nàng.

Chỉ là đống bí mật này, nàng có thể chia sẻ ư?

Lê Cẩm Thương không hổ danh cái bánh dầy dính người, ngồi trong lòng Hoàng Từ Lan mà cọ cọ không ngừng, hai mắt híp lại có vẻ vô cùng thoải mái. Hôm nay được phụ hoàng khen ngợi, cũng không bằng việc được sư phó ôm đâu “Sư phó, vì sao người không mặc thêm áo, tay người thật lạnh” Lê Cẩm Thương lầm bầm cho Hoàng Từ Lan nghe, giọng bao hàm lo lắng. Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, hai bàn tay vốn ấm áp của sư phó đã trở nên lạnh lẽo như băng sương, người cũng gầy đi một vòng.

“Hôm nay Cẩm Thương được phụ hoàng khen ngợi tiến bộ, vì vậy liền xin phép đến đây báo cho học sĩ ngài hay đấy” Lê Lệ Khanh ngồi một bên cắn hạt dưa nhìn em gái mình bám trên người Hoàng Từ Lan như miếng cao dán mà người nọ cũng không có nói gì, bèn lên tiếng giải thích.

“Điện hạ có tư chất học tập, Hoàng mỗ chỉ là người điểm mắt cho rồng thôi” Hoàng Từ Lan khiêm tốn đáp. Mà sự thật thì cũng không khác mấy, nàng chẳng qua là người hướng dẫn lúc ban đầu mà thôi, còn lại vẫn lấy Lê Cẩm Thương tự học là chính.

“Từ Lan, sức khoẻ của ngươi dạo này vẫn tốt chứ? Trời cũng đã trở lạnh, nên chú ý nhiều hơn, dù sao cũng vừa khỏi bệnh” Lê Tranh lên tiếng hỏi thăm, còn ân cần dặn dò một phen.

“Dạo này chỉ hay bị bệnh vặt, cũng không có gì đáng ngại. Hạ quan vẫn còn có thể đóng góp công sức, thái tử điện hạ chớ vội ghét bỏ” Hoàng Từ Lan thả ra một câu bông đùa, khiến Lê Lệ Khanh bị sặc nước.

Kiểu câu bông đùa này, Hoàng Từ Lan là học từ ai thế?

“Khó khăn lắm mới lôi được ngươi vào cung, sao có thể ghét bỏ được?” Lê Tranh cười ha hả, tay cầm quạt điểm về phía Hoàng Từ Lan “Cẩm Thương còn phải nhờ ngươi, nếu bây giờ bỗng nhiên thay người khác làm a phó, nó chắc chắn sẽ không để ta yên” Trong miệng con ranh con kia lúc nào cũng là sư phó tốt nhất, sư phó giỏi nhất, ai cũng không bằng. Nó bình thường không khóc náo thì chính là bày trò quậy phá đám anh chị mình, khác hoàn toàn so với vẻ ngoan ngoãn phơi ra trước mặt Hoàng Từ Lan.

“Sư phó, con muốn ăn mứt khoai lang” Lê Cẩm Thương bỗng nhiên lên tiếng mè nheo, còn rất bạo gan túm lấy đuôi sam nho nhỏ lẫn trong mớ tóc đen buông xoã của Hoàng Từ Lan mà nghịch.

“Điện hạ vốn đã có tư chất, nếu đổi lại là người khác đứng lớp cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đâu” Hoàng Từ Lan cũng mặc cho Lê Cẩm Thương túm lấy đuôi tóc của mình, gọi Bạch Cúc đi lấy tráp đựng mứt.

“Sắp tới bên Văn Xương các tiến hành tổ chức chỉnh lý tài liệu, ta định mượn Hoàng học sĩ đây qua bên ấy hỗ trợ ít ngày” Lê Tranh cuối cùng cũng đi vào chính sự, không tiếp tục cùng Hoàng Từ Lan vòng vo ba hồi chín lượt.

“Nữ nhi không can thiệp chuyện chính trường, dù là nữ quan cũng không ngoại lệ” Hoàng Từ Lan không cần suy nghĩ liền từ chối “Nếu điện hạ đã có ý định, thì có thể đề nghị với phụ thân ở nhà. Hoàng mỗ sức khoẻ không tốt, thực không dám cùng điện hạ san sẻ phân ưu” Nàng phải quản lý lục cục, công việc chất đống lo mãi chẳng xuể thì thôi đi, nay Lê Tranh còn lôi nàng đến Văn Xương các. Chưa nói đến đám nho sinh ở đó có ý kiến, sức khoẻ của nàng sợ là sẽ theo công vụ mà thoát hết đi luôn ấy chứ.

Tuy là vẫn chưa hiểu vì sao Lê Tranh muốn đề cử nàng đến đó, nhưng Văn Xương các vốn là địa bàn của hắn, muốn làm chuyện gì cũng đều cần phải cân nhắc trước sau để tránh tạo phiền toái. Lại thêm hắn thân là thái tử, cũng sẽ có lòng tự tôn của chính mình. Nàng từ chối quá thẳng thừng sẽ gây ác cảm, vẫn là nên uyển chuyển mới tốt. Đề cử cha nàng, như vậy đám nho sinh kia sẽ không thể đẻ ra thêm nhàn ngôn toái ngữ, ngược lại còn khen nàng thấu tình đạt lý.

Quan trọng hơn cả, Lê Tranh cũng sẽ không thể nói gia tộc đại nho trí sĩ là Hoàng thị lại khinh thường làm việc ở nơi có triển vọng như Văn Xương các, thực quá kiêu cuồng, tự cao tự đại.

Hoàng thị vốn là nhà có truyền thống đại nho gia, dù là tổ tiên đời trước cho đến Hoàng Quân hay Hoàng Từ Lan cũng đều là đại trí sĩ, nổi danh khắp kinh thành. Chuyện này Hoàng Từ Lan cũng chỉ vừa nghe được từ chỗ Hoàng Quân hôm trước, lúc ấy vẫn kinh ngạc không thôi. Nhưng cây cao thì đón gió lớn, Hoàng thị hiện tại lại đơn bạc, nếu có hoạ lâm môn ắt tàn cục là diệt tộc chẳng sai. Hoàng Từ Lan tuy không phải người giàu tình cảm, nhưng nàng rất yêu nhà của mình. Mà muốn để nó có thể yên bình vững vàng, nàng đi mỗi bước đều phải thận trọng tính toán.

Đại nho gia sao? Ức Trai tiên sinh ngày xưa cũng là sinh ra trong gia đình nho học đó thôi? Vậy mà vẫn lâm hoạ tru di tam tộc.

“Nếu Từ Lan đã từ chối, ta cũng không tiện ép buộc” Lê Tranh dường như cũng không ngạc nhiên mấy, gật đầu. Mắt hắn như có như không đảo qua chỗ ngồi bên phải, vốn là Lệ Khanh ngồi đó nhưng giờ người đã không thấy đâu “Lệ Khanh nó đi đâu rồi? Vì sao không nói gì cả đã đi?” Bát nương trước nay làm việc đều tuỳ hứng, hắn cũng đã thôi để bụng. Chỉ là lần này khá lạ, sao nó lại đi gấp thế? Lại còn nhân lúc hắn đang mải mê suy tư.

“Bát điện hạ cũng chỉ vừa đi, áng chừng hơi gấp” Lê Tranh hôm nay có vẻ suy nghĩ hơi nhiều, đến việc Lê Lệ Khanh rời đi hắn cũng không hay biết.

“Vậy thì mặc nó đi” Lê Tranh lắc lắc đầu bất lực, còn đang định nói gì đó thì gã cận vệ đã bước vào trong, thì thầm bên tai hắn chuyện gì đó khiến sắc mặt Lê Tranh khẽ thay đổi.

“Bây giờ ta có việc phải đi trước, thập nương đành nhờ Từ Lan trông giúp vậy” Lê Tranh nghe báo cáo xong bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi, xem chừng là chuyện gấp gáp trọng đại cần hắn đích thân giải quyết.

“Điện hạ đi thong thả. Hôm khác có dịp sẽ gặp” Hoàng Từ Lan cũng đứng dậy làm cái lễ chào, đích thân tiễn Lê Tranh ra cổng. Chẳng lẽ Lê Lệ Khanh đã hay tin trước, nên mới gấp gáp rời đi không để lại câu nào? Thật là chuyện trọng đại đây. Cũng chẳng rõ Lê Lan Đường đã biết chuyện chưa nhỉ?

“Cung tiễn hoàng huynh” Lê Cẩm Thương bám trên người Hoàng Từ Lan, giương mắt nhìn anh cả ra về, cũng không quên nói câu chào cho phải phép. Hoàng huynh cứ về đi, để em gái ở lại với sư phó là được.

“Sư phó vì sao lại chau mày?” Lê Cẩm Thương phát hiện Hoàng Từ Lan tựa hồ đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, bèn đưa bàn tay bé nhỏ lên xoa xoa mi tâm của nàng. Sư phó chau mày, chẳng đẹp tí tẹo nào cả.

“Không sao cả, chỉ vì phát hiện điện hạ lại nặng thêm rồi đó thôi” Hoàng Từ Lan bật cười trước hành động tri kỉ của con bé, lại nói thêm câu bông đùa “Bây giờ a phó dẫn điện hạ đi ủ cơm rượu nhé” So với việc dấn thân vào chốn quan trường lắm âu lo, nàng tình nguyện làm người nhàn vân dã hạc. Vui được bao lâu liền vui, gác ưu phiền qua một bên đi thì tốt.

“Sư phó chê con mập sao?” Lê Cẩm Thương chớp đôi mắt long lanh đã bắt đầu hồng lên, hiển nhiên là sắp khóc.

“Không mập, đấy là sắp lớn rồi đó” Hoàng Từ Lan lại hiểu ý mà lấy kẹo lạc ra dụ dỗ, sau đó liền dỗ dành “Khóc sẽ bị xấu, điện hạ không được khóc” Nàng vẫn là lần đầu kiên nhẫn dỗ dành con nít như thế này, trừ bỏ Lê Cẩm Thương cũng không có đứa nhóc tì nào khiến nàng hao tâm tổn trí cả. Đồng trang lứa với nàng đều đã gả về nhà người khác, con cái cũng đã tay dắt tay ôm, duy có nàng là ngoại lệ đặc biệt.

Nhưng cuối cùng vẫn phải chăm con nít đấy thôi?

***

“Sư phó, cái này là bột gì thế, sao lại lẫn cả vỏ trấu vào?” Lê Cẩm Thương ngồi trên ghế đòn bằng gỗ trong sân bếp, nhìn Hoàng Từ Lan cả người bị khói bốc lên từ nồi đựng xôi hun đến mức không còn thấy được dáng hình. Con bé cúi đầu nhìn vào cái thau bằng gang đựng một thứ bột mịn màu trắng đục hơi ngả sang nâu, chun mũi ngửi rồi hỏi.

“Bột men ủ rượu đấy” Hoàng Từ Lan cười khẽ “Bột màu trắng đục có lẫn vỏ trấu là men nồng, bột màu trắng ngà dạng viên tròn nhỏ như hạt châu là men ngọt” Nàng vừa trả lời vừa dùng đôi đũa cả xới xôi trong nồi, mớ xôi nếp mềm dẻo đã chín tới, bốc lên từng trận mùi thơm dễ chịu.

“Vậy chúng ta trộn chúng với tỉ lệ như thế nào đây sư phó?” Lê Cẩm Thương hào hứng xắn tay áo lên, hiển nhiên là đã thấy hứng thú với việc biến cơm thành cơm rượu.

“Men nồng sáu xích, men ngọt bốn xích” Hoàng Từ Lan hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói ra tỉ lệ. Bình thường mọi năm đều làm tỉ lệ bảy-ba, nhưng năm nay hẳn là nên đem biếu Lê Lan Đường một ít để cảm ơn mới phải đạo. Vả lại con ranh con Lê Cẩm Thương này còn bé, cũng không thể để quá nồng sẽ dễ say nếu ăn nhiều. Nàng nhớ không nhầm thì Lê Lan Đường có tửu lượng không tốt lắm, vài ly liền say luý tuý.

Hoàng Từ Lan đồ xôi xong liền đi vào trong bếp lấy cái sàng tre lớn, chuẩn bị đổ xôi từ trong nồi ra ngoài cho nguội bớt. Không ngờ vừa đi ra ngoài, nàng liền nhìn thấy một bóng người bất thình lình xuất hiện sau lối rẽ cạnh tường, vươn tay kéo mình một phát.

Hoàng Từ Lan bị bất ngờ đến mức giật nảy mình, làm rớt cả cái sàng cùng mớ lá chuối ra đất. Nàng đang định ra chiêu chế trụ đối phương thì đã thấy gương mặt lãnh diễm hoạ thuỷ của Lê Lan Đường xuất hiện trước tầm mắt.

Nếu đổi lại là người khác, Hoàng Từ Lan nhất định đã thốt ra mấy câu chân ngôn lễ nghi, lui ra bảo trì khoảng cách. Nhưng hình như Lê Lan Đường rất hiểu suy nghĩ của nàng, liền đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần, gần như là nép vào nhau vì góc khuất này không thể chắn được tầm nhìn quá lớn. Hoàng Từ Lan hơi rũ mi, trước mắt đều là hoa văn vạn thọ kim cúc tinh xảo mỹ lệ thêu trên hai vạt áo trước ngực Lê Lan Đường. Nàng nhấp nhấp môi kiềm chế trái tim đập thình thịch, cuối cùng thì thầm chỉ đủ hai người nghe.

“Cửu điện hạ vì sao không vào cổng chính mà lại lén la lén lút như đạo chích thế này?” Lê Lan Đường cũng thật biết hù doạ người khác, làm ba hồn bảy vía của nàng đều muốn thoát cả ra ngoài. Quả nhiên không tốt cho tim lắm, đến giờ vẫn còn đập mạnh.

“Lén xuất cung” Lê Lan Đường chỉ ngắn gọn thốt ra ba chữ, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. So với việc đi cùng Lê Tranh đến đây, nàng thích tự đi hơn nhiều. Hoàng Từ Lan trước mặt người khác đều là người đoan chính điềm đạm, cử chỉ hành động mực thước đến mức dù là kẻ nghiêm khắc nhất cũng không thể tìm ra được lỗ hổng để soi mói. Thế nhưng nàng tinh ý biết được, vị Hoàng học sĩ này đối xử với mình lại có chỗ không giống với người khác.

Hương trà thanh thiển trên người Hoàng Từ Lan tràn vào mũi nàng, khiến tâm tình vốn đang ngổn ngang trăm mối trở nên thư thái không ít. Trong mùi trà còn lẫn cả mùi xôi nếp thơm ngọt mới nấu, vô cùng dễ ngửi.

“Hoàng học sĩ hình như đang nấu xôi thì phải? Đúng là thanh quan mẫu mực, giỏi việc nước đảm việc nhà đây” Chính sự gì đó, để sau hẵng bàn đi. Tạm thời nàng không muốn nghĩ đến chút nào.

“Phải, đang nấu xôi để ủ cơm rượu” Hoàng Từ Lan gật đầu “Điện hạ cứ ra chính sảnh ngồi xơi nước đi, ta ủ men xong sẽ sang hầu chuyện ngài sau” Rốt cuộc hôm nay Lê Lan Đường đến đây để làm gì? Chẳng lẽ lại đến đòi áo?

“Cẩm Thương đang ở đằng kia đúng không? Yên tâm ta sẽ giúp môn hạ trông nó, không quấy rầy ngài đồ xôi, ủ cơm rượu đâu” Lê Lan Đường nhếch khoé môi mà cười, từ chối đề nghị của chủ nhà.

“Vậy điện hạ cứ tự nhiên, ta không cưỡng ép được ngài” Hoàng Từ Lan phẩy tay, sau đó đi ra ngoài nhặt cái sàng cùng mớ lá chuối lên kiểm tra. Hai mắt nàng như vô tình đảo qua đầu Lê Lan Đường, sau đó vươn tay lấy chiếc lá trúc vàng úa đang ghim lẫn trong đám thanh ti kia xuống, giọng như suối nguồn mùa xuân khẽ khàng mà ấm áp “Đầu điện hạ còn dính lá này”

Bà tổ tông này không biết là đi đường nào đến đây nữa.

........

Lúc hai người ra tới sân thì thấy Lê Cẩm Thương mặt ủ mày chau ngồi thu lu trên ghế, đôi mắt đen tròn long lanh như hắc trân châu vừa phản chiếu thân ảnh của Hoàng Từ Lan liền biến hồng hồng, giọng cũng trở nên mếu máo “Sư phó, con lỡ tay đổ hết hai thau men vào nhau rồi” Chị, mau cứu em! Sư phó sẽ đánh em mất!

Hoàng Từ Lan: “.....” Hai thau men? Trộn vào nhau?

Lê Lan Đường: “......” Cơm rượu còn ăn được chứ?

_____

LỜI TÁC GIẢ

Nói ra sợ mọi người lại không tin chứ từ đây đến tết, vừa có cơm chó, vừa có drama để hít hà :v

Chư vị khách quan bị nghẹn vì cơm chó? Đừng lo đã có Tô mỗ ở đây cung cấp drama giúp chư vị thông cổ mát họng, bổ phế dưỡng phế quản vô cùng:v Chư vị phải chăng đang rất tò mò Hoàng đại học sĩ đã nói gì với Hoàng học sĩ? Đừng lo, sắp có đáp án rồi, chương này cũng đã bật mí =))))) Phải kết thúc cuốn này nhanh nhanh thôi, kẻo đến tháng tám nữa thì chết dở :))))) Ai lại viết một cuốn tiểu thuyết dài hai năm cơ chứ :))))

Ví dụ ngày 8/8 anni thì đến ngày 7 kết thúc cuốn một là ok nhỉ :v

Tác giả đang nghiên cứu design mấy cái file ấn triện để bỏ vào đánh dấu bản quyền cho đẹp. Dạo gần đây ngưng đăng wattpad nên hết bị report rồi nhưng thấy hơi đơn điệu nên quyết định tô vẽ cho thêm phần đặc sắc thôi :v Ai biết tiếng trung sẽ biết ngay tên tác giả là gì =)))))) Mà không biết thì cũng vẫn sẽ biết :v Cơ mà báo với mọi người tin vui là tác giả đã tạo ra một cái kênh wordpress cùi bắp để có chỗ xàm xí rồi đó :v tác giả cũng có thêm chuyên mục hình ảnh màu mè hấp dẫn cho mọi người xem nữa :v Yên tâm là tác giả màu mè hoa lá lắm, cái web nhìn như cái shop bán đồ dị đó :v

Link kênh đây nha: https://bongnguyetlau.wordpress.com/

Vào xem đi, hứa hẹn nhiều fact thú vị được bật mí =)))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16