Cung Kiến Ninh.
Lê Lan Đường nằm dài trên tràng kỉ đọc sách, bên cạnh là nô tì Cẩm Tú đứng hầu quạt. Cung Kiến Ninh trước giờ luôn yên tĩnh dị thường, cung chủ thì thường xuyên không ra ngoài, chỉ có đám cung nữ thái giám ra vào không ngớt mới tạm xem như có chút liên hệ với các cung khác trong Cấm Thành.
Gió thu khẽ khàng lùa qua cửa sổ làm lay động rèm ngọc treo bên ngoài, đem theo mùi hoa lan phảng phất đánh động sự chú ý của Lê Lan Đường.
"Phong Lan đã về chưa?"
"Bẩm, nó về rồi ạ. Mọi chuyện đều đã ổn thỏa theo sự an bài của điện hạ" Cẩm Tú nhẹ nhàng đáp lại. Ả biết vị chủ nhân này của mình không thích nói nhiều lời, lại ghét huyên náo. Chuyện khiến điện hạ quan tâm thật không có nhiều.
"Đổi cuốn sách khác đi"
"Vâng"
***
Mấy hôm trôi qua với Từ Lan giống ngồi trên đống lửa.
Nàng không ra ngoài thì thôi, ra ngoài một chốc liền gặp ngay hai vị công chúa thân phận cao quý, hơn nữa còn ngồi uống rượu đàm đạo với hai người họ. Đây là dạng hạnh ngộ gì!
Dẫu biết con cháu tông thất vốn nhiều, nhưng gặp hai vị công chúa cùng lúc, có hơi quá hi hữu rồi không? Có lẽ nàng nên ở nhà lúc này thì hơn, nếu lại gây ra họa nữa chắc cha sẽ tống nàng đi tu thật. Nhưng thảng đến một hôm, nàng đang ủ rũ chán chường đi qua đi lại trong phủ thì bỗng nghe thím Vương ở phòng bếp nói rằng con gái út nhà Lý Tri huyện sắp tung tú cầu kén chồng.
"Tiểu thư, người biết chuyện Lý Ngân tiểu thư sắp tung tú cầu rồi sao?" Kim Phượng há hốc mồm to đến nỗi miếng bánh bao đang nhai dở trong miệng cơ hồ sắp rớt ra ngoài, không thể tin được tiểu thư nhạy tin tức đến thế. Tiểu thư mấy hôm nay chẳng phải đều ngồi ở trong sân chăm cây cối, cho mấy con gà mái mơ ăn rồi canh nó đẻ trứng sao?
"Đương nhiên rồi. Ngươi nghĩ xem chuyện trọng đại như thế làm sao ta không biết được chứ?" Từ Lan tay ôm con gà mái mơ đang cục ta cục tác ra chiều rất không vừa lòng, mặt lộ biểu tình kì lạ nhìn nô tì thân cận. Nàng áng chừng trong lượng của con mái tơ trong tay, thầm cảm thán. Không biết con gà mái này bao giờ đẻ nhỉ? Hơn nữa lại còn nhẹ cân, bây giờ luộc chấm muối tiêu chắc cũng không đủ.
"Trọng đại thì chỉ trọng đại với Lý Ngân tiểu thư thôi, chứ tiểu thư thì..." Kim Phượng đưa mắt nhìn tiểu thư nhà mình đang ngồi xổm ôm gà, nói đến nửa chừng liền im bặt. Lý Ngân nhỏ hơn tiểu thư nhà mình năm xuân thì phải....mà người ta thì...chậc, thôi quên đi thì hơn. Nếu tiểu thư mà dễ gả đi như thế thì bà mối khắp cái thành Thăng Long này đã chẳng phải thúc thủ vô sách rồi. Truyền kì cả đấy, rất là truyền kì!
"Thì sao? Dù gì thì ta cũng chưa bao giờ thấy cảnh thả tú cầu, không nhân cơ hội này đi xem thì sao có thể mãn nguyện được?" Từ Lan vốn không tin mệnh nàng xui xẻo đến mức ra ngoài là sẽ gây hoạ. Làm sao có thể xui đến mức như vậy được kia chứ?
"..." Hôm đó Kim Phượng ả sẽ ở nhà quét sân.
***
Hôm mồng tám tháng tám nông lịch, rốt cuộc lễ kén chồng của tiểu thư nhà Lý phủ cũng đến.
Từ sớm đã có rất nhiều người đứng chen chúc dưới lầu, có kẻ vì đoạt tú cầu, có kẻ đến vì hiếu kì như Từ Lan chẳng hạn.
Giờ Tỵ, phố Nam của kinh thành đã huyên náo lạ thường.
"Haha nghe bảo Lý tiểu thư vốn thông minh xinh đẹp sẵn tính trời, ai ôm được nàng ta về nhà chẳng phải là phúc khí mấy đời sao?" Một người qua đường nhận xét.
"Tú cầu nào có dễ bắt thế? Nay được thấy dung nhan nàng ta đã là hạnh ngộ rồi" Một người khác phẩy tay, nhận thức được vận may bản thân không nhiều đến mức đó.
"Lý Tri huyện dưới gối chỉ có nữ nhi tâm can bảo bối là được yêu quý nhất, thương đến độ muốn hái sao trăng cũng đều được tất. Trên nàng ta còn có hai người anh đều làm quan trong triều, thân thế cao sang như vậy sao lại đi tung tú cầu nhỉ?"
"Có khi là vì có chỗ khó nói đây! Các ông chưa bao giờ nghe đến chuyện đích nữ nhà Hoàng đại học sĩ vẫn chưa xuất giá sao?" Chuyện Hoàng tài nữ đã sắp đôi xuân mãi vẫn là hoàng hoa khuê nữ từ lâu đã trở thành chuyện phiếm số một kinh thành.
"Có khi Hoàng thượng thư muốn cho nàng ta vào cung làm nữ quan cũng nên. Nữ nhân hậu cung chẳng phải chỉ cần một đêm là có thể thành phượng hoàng sao?"
...
Đủ loại lời qua tiếng lại, đủ kiểu nhàn thoại rơi vào tai Từ Lan làm nàng khẽ nhíu đôi mày lại. Quả nhiên miệng lưỡi thế nhân mới là đáng sợ nhất. Nhưng vì sao nàng lại bị lôi vào?
Đến giữa giờ Tỵ, rốt cuộc trên lầu cũng có động tĩnh. Một cô gái mặc một bộ xiêm y màu tím theo sau là hai ả hầu xuất hiện, kéo theo nhiều tiếng kinh thán của quần chúng bên dưới. Nàng ta hệt như đoá mẫu đơn, từ trên đài cao nhìn xuống dẹp tan những lời đồn đãi. Từ Lan đứng dưới khẽ chậc lưỡi thầm, nàng ta quả là có tư sắc đó, nhưng so với vị cửu công chúa được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành thì vẫn có điểm thua kém. Cái gì là hồng nhan hoạ thuỷ kia chứ, chỉ có vị điện hạ mặt lạnh nọ mới xứng với bốn chữ kia. Mặt nàng ta giống như cả thiên hạ này đều là không khí cả vậy, người hoàng tộc ánh mắt rõ là cao.
Xem thì cũng đã xem, Từ Lan cũng không có định cướp tú cầu nên liền chen ra khỏi đám đông rồi sang quán trà đối diện đó uống trà. Đứng dưới nắng làm nàng sắp chết khát rồi.
Chẳng qua, Từ Lan không biết rằng ánh mắt của Lý Ngân đang hướng về mình, môi khẽ nở nụ cười khó phát giác.
***
Quá Ngọ, Lý Ngân cầm lấy quả tú cầu mà nha hoàn đưa tới, chuẩn bị ném xuống.
Các chàng trai dưới đài sục sôi tinh thần, ai ai cũng nhìn chăm chăm vào quả tú cầu trên tay Lý Ngân. Chẳng qua, họ không để ý được ánh mắt nàng luôn nhìn về quán trà đối diện. Một đợt gió nổi lên, làm mấy nhành liễu hai bên đường đung đưa, quả tú cầu cũng theo đó mà rời tay... Nó tạo nên một vệt đỏ trên không trung rồi rơi chuẩn xác vào đầu của Từ Lan đang uống trà.
Đột nhiên bị một vật đỏ đập vào đầu làm nàng choáng váng, phun hết ngụm trà vừa uống ra ngoài. Theo phản xạ, nàng tóm lấy vật gây hoạ, nhìn một cái rồi nhào ra đường thét lên: "Là ai ném đồ vào người ta?" Ơ khoan...
Từ Lan nhìn thấy đám đông tranh tú cầu vừa nãy đều nhìn vào vật trên tay nàng. Ơ đây không phải quả tú cầu sao?
"Hắn đang cầm tú cầu kìa! Mau cướp lấy!" Không rõ là ai hét lên khiến toàn trường sôi sục trở lại, họ nhao nhao đuổi đến chỗ Từ Lan, có người còn leo cả tường ý định chặn đầu.
Nàng cảm thấy hơi hoảng, biết mình khó thoát được kiếp này bèn cầm tú cầu chạy lên tầng trên quán trà, rồi leo ra mái ngói tìm đường thoát, với dự tính từ đó trốn xuống mấy con hẻm vắng trong phố.
Đám người phía sau đuổi theo như ruồi bâu xương, Từ Lan luống cuống không biết nên đi đường nào liền nhảy lên một chiếc xe ngựa đang đi chầm chậm bên đường, phó thác cho số mệnh. Chiếc xe ngựa này nhìn rất sang trọng, hẳn người trong xe sẽ giúp được nàng. Mãi sau này, khi nghĩ về chuyện mình nhảy lên xe ngựa, Từ Lan chỉ muốn đập đầu tự tử cho xong. Không phải chỉ cần quăng tú cầu đi là xong rồi sao, vậy mà nàng lại cầm nó nhảy lên xe ngựa.
Không thể ngờ được, trên xe ngựa là khuôn mặt quen thuộc của cửu điện hạ. Nàng ta sao lại xuất cung rồi?!
"Công..à không, tiểu thư, có thể cho ta nấp tạm được không?" Từ Lan vừa nói vừa chạy vào sâu trong xe ngựa, thu người ẩn sau lưng Lê Lan Đường.
"..." Chủ nhân cỗ xe ngựa không đáp trả, duy có chân mày là khẽ nhíu lại một chút. Đơn giản là tiểu công chúa bình sinh không thích bị người khác lại quá gần. Nàng cố kìm nén ý nghĩ đem Hoàng Từ Lan quăng xuống xe, mắt liếc nhìn vật thể đỏ chói đang được người nọ giấu trong tay áo.
Đám thị vệ mặt mày hung sát tuốt gươm ra định lôi Từ Lan ra, nhưng nhận được cái vẫy tay từ chủ tử liền mau chóng tra gươm vào bao rồi cho xe đi tiếp.
"Hầy, đều tại mày cả, sao lại bay vào người tao chứ?!" Từ Lan không ngừng ngọ ngậy, miệng lầm bầm chửi rủa tú cầu rơi vào mình. Thực tình nàng cảm thấy việc nấp sau lưng tảng đá thế này không hề dễ chịu tí nào, mặc dù không gian khá rộng rãi nhưng lại im lặng đến đáng sợ. Hơn nữa....hôm trước nàng thật dũng cảm khi có thể uống say bét nhè với công chúa đương triều.
"Công chúa, người không hỏi vì sao ta lại phải trốn à?" Từ Lan sau một hồi ngắm đông ngắm tây, liền hỏi người đang yên lặng đọc sách bên cạnh.
"..." Không cần hỏi cũng biết rồi.
"Công chúa, chẳng lẽ người cảm thấy ta là kẻ ham vui đến mức cướp tham gia cướp tú cầu ư?"
"..." Đến bát tự của mình không phải ngươi cũng có thể đem gán nợ sao?
"Công chúa, người có thể đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó được không?" Từ Lan trợn trắng mắt nhìn người đối diện. Ánh mắt đó của ngài là ý gì đó công chúa điện hạ? Ta nhớ bản thân không hề nợ tiền ngài đâu.
"..." Thật muốn kêu nội quan kéo con người lắm lời này ra khỏi xe.
Không bao lâu sau, phía ngoài có một đám người kéo đến, có người hét:
"Hắn đâu rồi? Tên này chạy cũng thực nhanh, xem ra tú cầu lần này về tay hắn thật rồi!"
"Chết tiệt!"
"Lý Ngân ném cầu rõ ràng là có mục tiêu! Có khi tên cầm tú cầu với nàng ta là thanh mai trúc mã cũng nên!"
Đủ loại bình phẩm, suy đoán lọt vào xe ngựa khiến Từ Lan lạnh lòng phân nửa. Cái gì là thanh mai trúc mã kia chứ? Bổn tiểu thư đâu có quen cô ta!
"Mau tránh ra một bên! Các ngươi tụm năm tụm bảy ở đây cản đường là hà cớ làm sao?" Tên thị vệ cưỡi ngựa đi trước xe hét lên, vung roi quật xuống đất "Xe ngựa chở quý nhân, mau tránh ra!!"
Đám đông e ngại mấy tên thị vệ, nhanh chóng rút đi.
"May quá, rút rồi rút rồi" Từ Lan mừng thầm, nhô đầu ra ngoài "Cảm tạ công chúa, nếu không gặp người thì phen này ta chết chắc rồi"
"...không có gì" Mặt quý nhân vẫn không biểu cảm, tay tì lên gối trái dựa ung dung đọc sách.
"Người đang đọc Dư địa chí?" Từ Lan nhìn cuốn sách Lê Lan Đường đang cầm trên tay, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nghĩ nghĩ một xíu, Từ Lan chợt nhớ ra hôm nay nàng có buổi luyện đàn!
"Công chúa, người giữ quả tú cầu này giúp ta nhé! Có dịp ta sẽ vào cung lấy về. Bây giờ ta có việc gấp phải đi, hẹn gặp lại người sau!" Không để Lê Lan Đường kịp phản ứng, Từ Lan đã đem quả cầu thả vào trong lòng nàng, sau đó lao ra cửa chạy biến.
"...?" Lê Lan Đường lòng đầy khó hiểu, bàn tay trắng nõn thon dài cầm lấy quả tú cầu xoay xoay. Nàng biết tú cầu chỉ nên trao cho người mình thích, vậy hành động này của Hoàng Từ Lan phải giải thích làm sao? Hơn nữa tại sao nàng phải giữ quả cầu này giúp nàng ta chứ?
Hoàng Từ Lan, ta sẽ xem đến khi nào ngươi lấy quả cầu này về. Nếu không, ta sẽ sai người đem cho phụ thân ngươi, để xem ông ấy có cảm nhận gì.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)