Tên bợm nhậu hù dọa Cẩm Tú cùng tiểu thư của ả tụt từ trên cây xuống đất, để lộ ra bề ngoài nhếch nhác, trên đầu còn dính vài chiếc lá liễu.
Tên bợm nhậu ẻo lả! Cẩm Tú cùng tiểu thư nhà ả đều có chung một câu nhận xét.
"Ôi thực ngại quá, làm hai vị cô nương đây kinh hãi rồi" Từ Lan gãi gãi mũi, cười áy náy xin lỗi hai cô gái trước mặt. Thực tình nàng cũng không giỏi đoán thân phận người khác, chỉ là cô gái mặc y phục màu ngà này đem lại cho nàng cảm giác quý khí mà chỉ có quý tộc mới có. Dù sao thì đã từng vào cung vài lần, nàng cũng không hiếm lạ.
"Không sao, công tử đây cũng không cần quá áy náy" Cẩm Tú nhìn thấy ánh mắt điện hạ đang nhìn mình, vội vàng trả lời thay. Tên bợm rượu này cũng thật là mi thanh mục tú, hắn cười làm ả thấy mắt mới nhức nhối làm sao.
"Vậy mỗ cáo từ nhị vị" Từ Lan cung tay chào, cười nhẹ rồi xoay người rời đi.
Cô gái mặc y phục màu ngà vẫn giữ nguyên biểu tình hờ hững, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lời. Nàng suy nghĩ về sự khác biệt của tên bợm nhậu này và những vị công tử nhìn theo nàng lúc nãy. Hắn không hề hâm mộ nàng! Dù là một chút cũng không hề có!
Lát nữa qua thăm hoàng tỷ, nàng sẽ kể chuyện này cho tỷ ấy nghe. Thất hoàng tỷ từ khi ra khỏi cung thường viết thư gửi cho nàng xem, bảo rằng thế giới bên ngoài hoàng cung rất thú vị và nhộn nhịp, khác hẳn những gì chúng ta được thấy trong bốn bức tường Cấm Thành. Hôm nay nàng theo phụ hoàng xuất cung, mới biết hoàng tỷ nói đúng.
Thực sự thú vị.
Cẩm Tú khẽ căng da mặt, lòng thầm cảm thấy trầm trọng. Ả đã ngửi được một khí tức nguy hiểm từ công chúa điện hạ. Bình thường điện hạ luôn rất bàng quan, hầu như không mấy quan tâm đến thế sự bên ngoài. Từ nhỏ, trong khi các vị hoàng nữ khác lanh lợi hiếu động thì điện hạ chỉ thích ngồi trong Thư các hoàng gia đọc sách từ sáng đến chiều. Ngoại trừ lúc thỉnh an Hoàng thượng và Quý phi, mọi người đều không thể thấy điện hạ dạo vườn uyển bắt bướm ngắm hoa hay chơi đùa.
Có đôi lúc Cẩm Tú thường nghĩ, không biết phò mã gia tương lai có thể chịu được tính tình của điện hạ không. Vì tuy là không hay ra ngoài, nhưng trong đầu của điện hạ lại là hỗn hợp tư tưởng của quá nhiều người, thành ra suy nghĩ hoàn toàn không cho người khác có cơ hội đoán ra. Cũng không rõ vì sao chỉ cần điện hạ hơi khác mọi ngày là ả rùng mình ngay lập tức. Người quyền quý phải chăng đều đáng sợ và khó hiểu như vậy?
Đúng lúc đó, thuyền rồng đến cắt ngang suy nghĩ miên man của ả. Chiếc thuyền rồng treo đầy đèn lồng vàng xuất hiện trên dòng sông đang dần nhuộm đỏ bởi ánh tà dương trông đầy nổi bật và bá khí. Ngọn gió thu lùa qua tay áo, Cẩm Tú dìu chủ nhân bước lên thuyền, tạm thời đem chuyện tên bợm nhậu bỏ ra khỏi đầu.
Trên thuyền, Hoàng đế đang ngồi cùng với các vị đại thần. Thấy con gái bước đến, hắn phân phó hạ nhân dẫn nàng lên lầu rồi không nói gì nữa. Tiểu điện hạ cũng chỉ khẽ chào theo lễ nghi rồi đi thẳng lên lâu thuyền bên trên, thần thái vẫn đạm nhạt như trước không hề thay đổi. Nơi này toàn nam tử, dĩ nhiên nàng ngồi không tiện. Hơn hết, nàng cũng không muốn tỏ bất kỳ thái độ gì với mấy lão già hủ nho này.
Mặc dù vị hoàng nữ này chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng đã đủ làm cho các nam tử trẻ triển vọng trong triều phải lộ ra biểu hiện kinh diễm không thôi, ngay cả mấy vị đại thần trong Tao Đàn nhị thập bát tú cũng âm thầm khen ngợi. Vị cửu hoàng nữ này không chỉ có tư sắc, mà còn là tài nữ. Các học sĩ Đông các từng dạy học cho nàng khi được Thánh thượng hỏi đều khen cửu điện hạ tư chất rất tốt, hơn hẳn các hoàng nữ khác. Nàng được phụ hoàng sủng ái, âu cũng là vì điều đó. Nàng như một đóa mẫu đơn rực rỡ trong đêm thu, quanh thân toát ra quý khí hoàng gia, đủ để khiến cho kẻ sĩ trong thiên hạ này thương nhớ không nguôi rồi.
Tên của nàng, là Lê Lan Đường, phong hào là Xuân Minh công chúa. Tính đến hiện tại, cửu công chúa cùng bát công chúa là hai hoàng nữ duy nhất được ban phong hào trước tuổi quy định.
Quan lại trong triều ai cũng biết nàng là tiểu công chúa được hoàng đế bệ hạ hết lòng sủng ái. Dù rằng bệ hạ có rất nhiều hoàng tự, vị cửu điện hạ này bằng vào cốt cách thanh nhã của nàng luôn giành được sự sủng ái của bậc chí tôn. Hơn nữa, ai cũng biết nàng là nhi nữ được Quý phi nhận làm con nuôi, quyền thế tất nhiên rất lớn. Bất quá trước giờ cửu điện hạ luôn chăm chỉ cần mẫn học tập, đặc biệt xa cách với người khác. Vì vậy mà các vị phi tần, hoàng tử khác cũng không thể tùy tiện kiếm cớ để gây phiền phức gì. Luận về tài trí, bối phận, có thể so sánh với cửu công chúa chỉ có vị thất công chúa đã bị trục xuất khỏi cung kia.
Mà chuyện về thất công chúa lại tựa như một hồi truyền kỳ, ai ai cũng đều biết.
***
Từ Lan bị Nguyên Thành kéo về phủ, vừa đi vừa thầm oán hận mấy bình rượu Hoàng Quế tinh chế khiến nàng say xỉn như chết kia. Chuyện là nàng nhảy lên trúng một chiếc thuyền tổ chức đố thơ. Thấy mấy tên thư sinh học trong Quốc Tử Giám ra đề không khó lắm, tài nữ kinh thành liền tham gia. Không thể ngờ được phần thưởng là rượu Hoàng Quế. Quả nhiên đám con em quan lại thật có tiền, mỗi nàng là nghèo rớt.
Nàng ôm mấy bình rượu to phi lên bờ, vừa đi vừa uống. Ban đầu thì khoan khoái dễ chịu, đến bình thứ hai thì thấy trước mắt dần trở nên mơ hồ không rõ. Lúc đó mới hay rượu này là loại tinh chế, hối hận thì cũng đã muộn màng. Thấy cây liễu to nằm bên bờ sông, vừa hay tán rộng có thể che được nắng, nàng ôm hai bình rượu còn lại leo lên cây uống nốt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cũng may có tên Nguyên Thành về sớm gọi nàng, chung quy cũng là ý trời không để nàng bị phụ thân phạt đây mà.
Lúc nàng và Nguyên Thành về đến cửa phủ, mái tóc đã có phần tán loạn. Nàng hỏi hai tên nha đinh canh cổng: “Phụ thân ta đã hồi phủ chưa?”
Hoàng Giáp cùng Hoàng Ất nhìn tiểu thư mình đầy mùi rượu, da mặt khẽ căng lên vài phần “Tiểu thư, đại nhân đã về phủ từ giữa giờ Mùi, sau đó có Binh bộ đại nhân đến, hai vị đại nhân ngồi nói chuyện, chắc là bàn bạc công vụ. Sau đó lại cùng nhau lên kiệu đi rồi. Ôi tiểu thư của ta à, người nên về phòng đi thôi. Ông lớn mà về lúc này là cả phủ sẽ gặp nạn chung với tiểu thư luôn đó!” Hoàng Ất nhắc tới Hoàng thượng thư với vẻ mặt khó coi vô cùng. Bao năm qua hắn ở phủ đều luôn trong trạng thái căng thẳng vì không biết lúc nào phủ sẽ xảy ra cảnh gà bay chó chạy...tiểu thư à, người có phải là khuê nữ không vậy???
“Tiểu thư vừa hồi phủ, là không khí im ắng ta cần liền biến mất” Hoàng Giáp thở dài đầy cam chịu. Đến lão gia còn tức giận như vậy, không biết rồi ai sẽ chịu mang sính lễ đến rước tiểu thư nữa.
“Nguyên Thành, ngươi mau vào trong trước đi, kêu Hồng Hồng đem cho ta bộ đồ mới, ta sẽ trốn ở Hạc hiên đến giờ Tuất rồi về” Từ Lan ngồi trên mình con tiên hạc trấn trước cổng, nói khẽ với Nguyên Thành. Trong đầu nàng xoay chuyển cả mớ lí do để thoát tội. Cha nàng đã về phủ, làm sao có thể không hay biết việc nàng trốn đi chơi được? Bây giờ phải tìm cách khử đi cái mùi rượu này đã.....
“Tiểu thư, nếu lão gia về lại phủ thì phải nói làm sao? Ta không nghĩ Hoàng thượng sẽ giữ các quan Thượng thư lại lâu đâu, khả năng là lão gia sẽ về phủ sớm đó. Tiểu thư à, người mau về phòng đi thì hơn, ta sẽ kêu Hoàng Cúc chuẩn bị nước nóng cho người tắm rửa. Người có trốn ở Hạc hiên thì lão gia cũng biết người đi chơi thôi” Tiểu thư, người khắp thân mình đều bốc lên mùi rượu, đầu lại dính cả lá liễu...đây là phong phạm của tiểu thư khuê các ư tiểu thư? Tiên phu nhân à, người mau nhìn xuống tiểu thư đi, tiểu thư đã sắp lỡ thì rồi tiên phu nhân ơii.....
“Nguyên Thành, sao ngươi còn đứng đó? Ngươi không nghe tiểu thư nói gì à?” Kim Phượng từ lâu đã về phủ, nghe thấy ngoài cửa ồn ào liền đi ra.
Lòng đang bồn chồn vì lỡ gây tội lỗi, lại thấy tên Nguyên Thành đáng ghét ló mặt về, ả khẽ nhíu đôi mày lá liễu, giục hắn đi mau. Ả cứ xoắn xuýt trong lòng rằng bản thân lỡ gây ra chuyện lớn, muốn cùng tiểu thư bàn bạc đối sách nhưng rồi ả lại nhận ra nguồn cơn của đại họa này đều là từ tiểu thư ăn quỵt mà nẩy nở. Bây giờ không những phải báo cho tiểu thư biết, mà còn phải cho Nguyên Thành biết, quản gia biết, Hồng Hồng, Hoàng Cúc, Bạch Mai cũng đều nên biết, còn lão gia thì không nên biết.
À mà không đúng, nếu không cho lão gia biết thì ai đứng ra gánh trách nhiệm cho tiểu thư đây! Không phải cổ ngôn có câu “con dại cái mang” sao? Dù lão gia là đực không phải cái nhưng dù sao cũng là một chữ thân tình...Hơn nữa tiểu thư bây giờ có khả năng phải cưới người ta thật, không phải là “phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn” ư? Lão gia lại càng phải được biết chuyện động trời này. Cùng lắm thì ả chuẩn bị trà sâm trước cho lão gia uống vậy.
Ả tự trấn an bản thân xong, liền lôi tiểu thư nhà mình qua Hạc hiên tẩy mùi rượu, chỉn chu xiêm áo cho gọn gàng tránh bị lão gia phát hiện.
***
Giờ Dậu, quán trà Ngũ Thải Vân.
Lý Tư Vân ngồi trên chiếc ghế thái sư êm ái, vẻ mặt thư thả thưởng thức tách trà Phổ Nhĩ được thương buôn đem từ Vân Nam sang. Từng làn khói trầm thượng hạng màu xám nhạt bốc ra từ chiếc lư đồng chạm kì lân hí cầu, rồi lặng lẽ khuếch tán vào không gian.
Tiết Thất Tịch, không khí khắp Đông Kinh dần dần trở nên náo nhiệt nhưng trong căn phòng lại vô cùng tịch mịch, chỉ có tiếng kêu của chùm phong linh trước cửa sổ và ánh đèn lồng đỏ nhấp nháy lung đưa theo mấy đợt gió thu.
“Công chúa, bệ hạ lệnh cho người mau chóng hồi cung chuẩn bị cho buổi đại yến tiếp sứ thần ngày mai” Một cái bóng đen không biết từ bao giờ đã đứng ngoài cửa sổ, nói khẽ với nữ tử áo lam đang uống trà trong phòng. Bàn tay trắng nõn của Lý Tư Vân đang cầm tách trà thoáng khựng lại một chút rồi đặt hẳn xuống bàn.
“Ôi thật là rồng đến nhà tôm mà.” Lý Tư Vân đứng dậy, làm ngọc bội treo trên thắt lưng kêu lanh canh thanh thúy: “Nguyễn đại nhân, ngài đường đường là chỉ huy vệ Kim Ngô của triều ta, vốn dĩ việc đưa tin chỉ cần sai thuộc hạ thân cận tới báo một tiếng, ngài hà tất phải hạ cố tới đây?” Giọng của nàng đều đều, không cao không thấp, làm người khác không rõ nàng đang vui hay buồn “Ta chẳng phải đã nói với ngài rồi sao, ta chỉ là một con buôn nho nhỏ. Tuy trước kia đấng thượng thiên cảm thương nên cho ta sinh ra trong Hoàng gia cao quý, nhưng ta lại chẳng phải con chim cam chịu sống trong lồng son. Ta tuy hổ thẹn mình không có khí phách thời loạn như Bà Trưng Bà Triệu, nhưng cũng không muốn chôn mình trong lầu son gác tía chốn hoàng cung, càng không muốn tơ hồng bị sắp đặt như Huyền Trân thuở trước.”
Gió thu thổi xào xạc, làm ánh sáng đỏ từ những chiếc lồng đèn lại đung đưa, nhấp nháy.
“Chuyện năm đó hạ quan không hề trách công chúa” Cái bóng ngoài cửa sổ khẽ rung động “Kim chi ngọc diệp cắm chậu vàng...lẽ đó thần hiểu được”
“Phận con buôn như kẻ dưới đáy thiên hạ..kim chi ngọc diệp cái gì chứ đại nhân” Giọng Tư Vân tuy vẫn đều đều nhưng lại đầy trào phúng. Nàng vẫn nhớ như in gương mặt đầy tức giận của Hoàng đế và nụ cười chế giễu mỉa mai từ các phi tần, các huynh muội khác khi nàng không chấp nhận hạ giá, kết quả bị đuổi ra khỏi cung.
Một đợt gió thu thổi mạnh làm hai chiếc đèn lồng treo trên đầu hồi đong đưa mãnh liệt. Ánh sáng đỏ chập chờn, leo lét làm cái bóng ngoài cửa sổ lúc ẩn lúc hiện, nhạt nhòa không rõ “Thần đã xin bệ hạ rút lại việc ban hôn...mấy năm nay chiến sự phía Bắc vẫn chưa ổn định, thần đã xin Bệ hạ cho thần được tận trung vì triều đình, vì giang sơn. Công chúa, xin người hãy mau chóng hồi cung....người dù sao vẫn là con cháu Hoàng gia, nếu xảy ra bất trắc, thần sẽ không còn mặt mũi để đội cái mũ ô sa này nữa...” Trời về tối gió mạnh, từng đợt từng đợt làm chùm phong linh kêu lên chói tai, ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng bị gió quật, tắt lịm.
“Công chúa, bảo trọng sức khỏe” Tiếng nói từ cái bóng ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi rồi tan biến theo tiếng gió đã thôi xào xạc. Không gian lại trở về lặng ngắt như tờ.
"Bá Thành, ta trước giờ luôn muốn rời khỏi hoàng thất. Bây giờ thoát được rồi, cớ gì ta lại phải khóc lóc xin về lại cái lồng son đó kia chứ?" Trên mặt Lý Tư Vân có nét trào phúng nhàn nhạt "Dù cho ngươi chỉ là cái cớ đề ta rời khỏi cung, nhưng ta thật sự rất coi trọng ngươi, thanh mai trúc mã của ta" Nhớ lại chuyện năm đó, trong đôi mắt phượng của nàng loé lên một tia sắc sảo.
Bà chủ quán trà Thất Thải Vân đứng trên lầu gỗ ngắm phố phường từ trên cao, trong lòng đột nhiên nhớ đến chuyện lúc chiều. Quả nhiên đời sống dân thường đem lại cho nàng thật nhiều điều lí thú. Vương mụ vốn thấy tên tiểu đồng mi thanh mục tú, chỉ định trêu hắn một phen, không ngờ hắn viết bát tự của công tử nhà hắn ra thật. Lý Tư Vân vốn dĩ cũng không coi đó là chuyện nghiêm túc, nhưng khi cầm tờ giấy đỏ ghi bát tự, lẩm nhẩm vài câu khẩu quyết thì mặt cười hồ li của nàng càng thêm sâu.
"Ái chà, đây chẳng phải là trời sinh một đôi với cửu hoàng muội nhà ta sao?" Cũng vừa khéo, lát nữa muội ấy sẽ tới đây. Lý Tư Vân tự nhận thấy bản thân bỗng rất có hứng thú đi mai mối cho người khác.
Quả nhiên nhân sinh thật thú vị.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)