Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 91: NGÒI NỔ

462 2 2 0

Một ngày trước ngày tuyển tú.

Hoàng Từ Lan sai đám người cấp dưới báo cáo tiến độ giám sát đám tú nữ đang sinh sống ở dãy Tây cung trong mấy ngày hôm nay lại cho mình nghe tình trạng hiện thời. Đám trưởng ty e dè sợ sệt Hoàng Từ Lan đã đủ nhiều, nay mắt vừa liếc nhìn sang đã thấy thêm sự tồn tại của Lê Lan Đường ở bên cạnh như một con mèo lười nhác lại càng sợ hãi bội phần. Vì sao cửu công chúa điện hạ lại thường xuyên sang đây kiếm Hoàng Tổng quản của bọn họ thế không biết!

Bằng một cách nào đó rất vi tế, Hoàng Tổng quản luôn coi cửu công chúa điện hạ là một con mèo vô hại, trong khi thực chất Lê Lan Đường là cầm tinh con gì thì cả hoàng cung ai ai cũng đều vô cùng rõ ràng.

Áp lực! Thực sự áp lực muôn phần!

“Khụ, bẩm tổng quản! Mấy ngày hôm nay đám tú nữ kia khá là yên phận, không có xảy ra việc gì nghiêm trọng nhưng mà cái tệ phân biệt thì vẫn có ạ” Nguyễn Vi khẽ đằng hắng mà nuốt nước bọt lấy can đảm, tiên phong thưa thốt. Ai bảo nàng làm chưởng sự của cái ty có liên quan trực tiếp đến đám tú nữ này chứ.

“Tệ phân biệt? Phân biệt sang hèn, vùng miền?” Hoàng Từ Lan hỏi lại. Trên mặt chẳng có một chút biểu cảm nào lạ lẫm. Cái tệ phân biệt vùng miền đã xuất hiện từ những năm thời Trần do việc phân thực ấp, mãi đến nay vẫn không cách nào nhổ bỏ hết căn cội được.

“Vâng vâng. Có nhiều đứa dựa vào thân phận nhà khá giả nên thái độ không được tốt cho lắm, nhưng căn bản là không xảy ra chuyện gì quá quắt cả ạ” Nguyễn Vi gật đầu như gà mổ thóc. Mấy cái tệ nạn này khắp nơi đều có, nàng thân là trưởng ty trăm công ngàn việc đâu có rảnh rỗi đến mức phải đi giải quyết mấy cái sự vụn vặt bé tẹo như thế này đâu cơ chứ.

“Ra là như vậy à” Hoàng Từ Lan gật đầu “Mới chỉ là một đứa dân đen mà đã có thái độ đó, nếu thật sự có thể ngồi vào vị trí cung chủ một cung thì phải chăng là trong mắt sẽ chẳng còn trên dưới pháp tắc chi sất?” Hoàng Từ Lan chỉ nói như vậy nhưng đám trưởng ty đều đã rõ ràng thái độ của nàng với việc này, lòng sáng tỏ nên làm gì nếu lại gặp việc liên quan. Những kẻ ở trong cung thì phải biết cứng mềm đúng lúc, cứng quá thì gãy mà mềm yếu quá thì chỉ có mất mạng không sai. Giữ những kẻ như vậy lại trong cung chẳng khác gì để cái hoạ bên cạnh mình, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ hoạ hại tìm tới cửa. Nhưng ở cái chốn này thì lại chẳng có mấy sự ai làm nấy chịu, đa phần là chỉ cần vỡ lở ra thì sẽ có rất nhiều liên đới vào, than trời trách đất cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Hoàng môn hạ nói nhiều vậy mà làm gì, đứa nào chướng mắt thì cứ lôi ra chém quách đi là xong. Vào cung này rồi thì sống chết bản thân chính là quyết định bởi thái độ cử chỉ bản thân, dại dột thì phải trả giá” Lê Lan Đường uể oải mà lên tiếng, nhưng câu nói thì chẳng khác nào lời ma quỷ, khiến đám trưởng ty bên dưới xanh hết cả mặt, mồ hôi đổ ra như mưa.

Cửu công chúa điện hạ như vậy mà tổng quản lại nói ngài ấy vô hại ư! Đây là câu mà một người vô hại nên nói ra ư?

Tổng quản ơi là tổng quản!

“Vâng điện hạ nói đúng lắm ạ” Mai Liên lên tiếng tán đồng, hiển nhiên là đã đứng về phe của Lê Lan Đường. Người đẹp như cửu điện hạ và tổng quản nói gì cũng đúng cả! Có gì đâu mà phải bàn luận! Vả lại đám tú nữ này ra sao thì cũng chẳng có phân nửa liên quan đến ty Kế của ta, các ngươi lo chứ ta thì không có!

“Thế thì các ngươi cứ vậy mà làm đến nơi đến chốn đi, tiền trảm hậu tấu lên ta và quý phi sau” Hoàng Từ Lan nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò dăm ba câu ngắn. Nàng tin đám tiểu thư đó căn bản chỉ là con cọp giấy mà thôi, nếu gặp cảnh khốc liệt sẽ nhanh chóng run rẩy mà bo bo giữ mình, nói chi đến việc ra oai với kẻ khác nữa. Cái nàng lo là bọn chúng lại nghĩ ra mưu toan ngu xuẩn gì gây hoạ hại cho người khác đấy thôi. Ngựa non thì háu đá, hậu quả ra sao chúng nào có mấy khi nghĩ đến đâu kia chứ!

Mà những kẻ như vậy, để cái chốn này dạy cho cách sống khiêm nhường cũng tốt lắm, cha mẹ đỡ phải dạy lại cho cực thân già.

.........

Hoàng Từ Lan vừa dặn dò đám trưởng ty buổi sáng, đến buổi chiều đã xảy ra chuyện.

Chuyện là việc ăn uống của đám tú nữ này đều do một tay ty Thiện (Thực) đứng ra lo liệu, không hề bỏ sót bữa nào. Khả năng quản lý và sắp xếp công việc của Trần Thức vô cùng ổn định, mấy hôm rồi đều êm đẹp không có việc gì nhưng đến hôm nay thì có cung nữ chạy về báo rằng gian phòng chữ Đinh có tú nữ vừa ăn xong bữa trưa liền bị đau bụng dữ dội, xem biểu hiện có vẻ là đã bị ngộ độc rồi.

Hoàng Từ Lan cùng bốn vị trưởng ty phụ trách của Thượng thực cục nghe xong liền đi sang bên đó, trên đường đi người không vui vẻ nhất không ai khác chính là Trần Thức. Mà người vui vẻ nhất, vừa hay chính là Phùng Hà. Trên đường đi, Phùng Hà không ngừng hỏi han đứa cung nữ đến báo sự, còn tỏ ra vô cùng cảm thông với trường hợp phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí của Trần Thức. Hai vị trưởng ty còn lại cùng Hoàng Từ Lan đều âm thầm lắc đầu, cảm thán hai con người này không chọc nhau tức điên thì cảm thấy đời mất vui có lẽ.

Đám người Hoàng Từ Lan vừa đến nơi thì đã thấy hiện trường hỗn loạn thành một mớ, có đứa tú nữ bị ba người khác ấn quỳ trên nền không thể nhúc nhích, mái tóc rối bời che mất gương mặt vốn có. Bên trên giường là một đứa tú nữ khác đang nằm thoi thóp như sắp chết, sắc mặt tái xanh như tàu lá chứng tỏ trúng độc thật.

Hoàng Từ Lan vẫn là vẻ mặt vô cảm chẳng chút phản ứng với tình trạng hiện thời, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đang làm cái gì? Sao lại làm ra cái trò khó coi này?”

“Bẩm tổng quản, Vương Tiên sau khi ăn cơm do Diệp Hồng Ly đem đến liền nôn mửa liên tục rồi than đau bụng, đến bây giờ thì nửa sống nửa chết như vậy! Mong ngài cho chúng dân nữ một lời công tâm!” Một người trong số đó phát hiện Hoàng Từ Lan cùng các vị trưởng ty phụ trách đã đến, vội vàng hô lên thống thiết.

“Ý của các ngươi là Diệp Hồng Ly đem cơm đến thì do cô ta giở thủ đoạn dơ bẩn?” Hoàng Từ Lan cười nhạt, vẫn chầm chậm nói “Các ngươi có bằng chứng không? Đưa ta xem thử để ta cho các ngươi lời công tâm đúng như ý nguyện nào”

“Tổng quản, cơm đã ăn hết nhưng món thì vẫn còn. Ngài và các vị trưởng ty xin hãy xem xét qua rồi có phán định” Một đứa tú nữ trong đó chỉ tay về phía bàn mà báo cáo, người vẫn giữ tư thế ấn chặt nghi phạm.

“Trần Thức, ngươi sang bên đấy kiểm tra đi” Hoàng Từ Lan ra hiệu cho Trần Thức, sau đó lại nhìn sang trưởng ty của ty Xí đi cùng mình “Ngươi đi sang Thượng cung cục mời các vị điển chánh đến đây, nhân tiện báo với Nội vụ phủ cử người sang luôn thể”

Nàng ung dung ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn tú nữ tên Vương Tiên nằm trên giường rồi đảo sang mấy ả đang giữ nghi phạm trên nền nhà mà nói “Lần này có liên can đến mạng người, để Nội vụ phủ sang đây là thích hợp rồi. Ta nghe bảo Trình Tổng quản có gã thuộc hạ rất giỏi dụng hình với can phạm, đúng người đúng tội, đúng án đúng hình”

Nàng vừa nói đến đó, cả đám tú nữ đang hiện diện trong phòng đã không thể kìm nén được sợ hãi mà run rẩy, vẻ hùng hổ vừa rồi đã bay biến mất sạch không còn sót lại lượng chỉ nào.

“Tổng quản, hạ quan đã kiểm tra sơ qua, trong thức ăn không có mùi lạ hay vị lạ” Trần Thức kiểm tra xong bèn tiến lại bẩm báo “Còn về những thao tác kiểm tra kĩ hơn, hạ quan cần có công cụ từ ty Dược chuyển qua ạ” Chó chết đứa nào dám hại bà! Bà mà biết được là con nào thằng nào, bà đập nát đầu mày như đầu lươn! Bà đây trăm công ngàn việc phải lo, vậy mà đứa chó đẻ mày dám tìm thêm việc cho bà!

“Được, Trần Trưởng ty cứ thực hiện đi” Hoàng Từ Lan gật đầu, đoạn lại nói “Dù không biết kẻ thủ ác là ai, nhưng để xảy ra việc này thì Trần Trưởng ty cũng có trách nhiệm liên đới vào rồi. Nếu không thể tìm ra được nó, thì Trần Trưởng ty cũng biết bản thân nên làm gì rồi đấy” Nói thì nói như vậy, nhưng chuyện này thực chất cũng chỉ là chút mưu hèn kế mọn của đám dân đen ám toán nhau mà thôi, Trần Thức không xử lý được thì cũng không nên tiếp tục giữ chức vụ trưởng ty này mà làm gì nữa.

Không rõ đứa tú nữ họ Diệp kia đã làm gì khiến đối phương không vừa lòng mà ủ âm mưu này vậy không biết? Ghen ghét đến mức độ này cũng thật là sâu sắc quá đi? Vì lợi ích nhất thời mà có thể làm ra chuyện này thì cũng quá tâm cơ rồi đấy, tiếc là mưu hèn kế bẩn lại nông cạn, múa rìu qua mắt thợ cả mà thôi.

Thói đời thật là lạ lẫm và nực cười làm sao.

“Các ngươi buông người ra đi. Chẳng lẽ có ta ở đây mà nó dám chạy ư?” Hoàng Từ Lan nhìn đám người vẫn đang giữ nguyên tư thế ở trên nền, quyết định xuống tay trước từ chỗ này đến khi nhận được kết quả khám nghiệm từ chỗ Trần Thức.

“Ngươi tên gì?” Hoàng Từ Lan nhìn người quỳ trên nền nhà, hỏi.

“Dân nữ họ Diệp” Người nọ cất giọng khàn khàn trả lời câu hỏi của nàng.

“Vì sao ngươi lại phải đem cơm đến cho Vương Tiên? Ngươi tự nguyện cực thân đến vậy ư?” Hoàng Từ Lan rõ ràng là không hiểu lắm hành động bao đồng của đứa tú nữ trước mặt mình này.

“Bẩm, là Vương Tiên nhờ dân nữ” Người nọ nổi lên tràng ho khùng khục, sau đó lại nói “Dân nữ chỉ đem cơm đến, còn việc lí do trở thành cục diện như hiện tại dân nữ cũng bàng hoàng không thể hiểu được lí do tại vì sao. Mong tổng quản xem xét minh oan cho dân nữ”

“Ý của ngươi chính là có kẻ khác đã hãm hại ngươi? Ngươi cho rằng là do bên ty Thực gây trò? Hay là đám chung phòng này của ngươi gây trò? Ngươi nghĩ lí do là gì mà chúng nó phải hãm hại ngươi?” Những lời này vừa như hỏi cung, lại vừa như nhạo báng.

“Dân nữ không biết lòng người nông sâu, tự nhận ngu dốt” Người nọ hơi sững người, sau đó lại đáp.

“Nói vậy ngươi không làm?” Hoàng Từ Lan cười hỏi lại.

“Dân nữ tuyệt đối sẽ không làm những việc ác đức như thế này” Diệp Hồng Ly trả lời ngay không cần suy nghĩ. Cây ngay chẳng sợ chết đứng, nàng không làm thì sao phải bị khuất phục trước cường quyền chứ!

“Vậy thì chờ kết quả đi” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó quay sang hỏi Phùng Hà đi cùng đang đứng nhìn dáo dác bên cạnh “Cửu điện hạ có sang bên này chưa?” Mọi ngày đều ở lì bên lục cục, hôm nay có việc liền đi biền biệt.

“Vâng, điện hạ có dặn lát nữa ngài ấy sẽ qua ạ” Phùng Hà cúi đầu đáp, vô cùng quen thuộc không có gì bất ngờ với việc này.

Lát sau đã thấy các vị điển chính đến nơi, thần sắc đều nghiêm trọng vô cùng. Bọn họ đã quá quen với những việc này, sau khi hành lễ với Hoàng Từ Lan cũng đứng ở một bên không nói gì thêm nữa.

Tất cả đều đang đợi kết quả giám định của Trần Thức và ty Dược.

Thế nhưng có một việc nằm ngoài ý định, đó là Trình Chung đích thân đến dự vào chứ không hề sai cấp dưới cho có lệ. Sự xuất hiện của Trình Chung ở đây tuy rằng cũng không làm cho Hoàng Từ Lan quá bất ngờ nhưng với đám người còn lại thì chính là điềm báo cho tương lai không mấy êm ả. Nội vụ phủ mà động tay vào bất cứ chuyện gì ở cái chốn này thì không thể nào đơn giản kết thúc trong êm thắm mà không có ai lĩnh hình án.

“Trình Tổng quản cũng thật tận tâm làm sao, đích thân đến đây” Hoàng Từ Lan đứng dậy nhàn nhạt cười, đón tiếp Trình Chung theo lễ đồng cấp.

“Chuyện này bảo lớn không lớn, bảo nhỏ chẳng nhỏ. Nếu Hoàng Tổng quản đã có ý mời, Trình mỗ cũng nên dự vào một tay cho phải phép” Trình Chung nhẹ nhàng khoan thai vén vạt cẩm bào màu xanh lục thêu sơn nhạc cùng thuỷ ba bằng chỉ ngũ sắc tượng trưng cho thân phận chủ một phủ của hắn mà ngồi xuống ghế bên mạn phải cạnh Hoàng Từ Lan, mắt chỉ liếc qua đám tú nữ trên nền đất một thoáng rồi nhàn nhạt nở nụ cười, lắc lắc đầu ra vẻ khó hiểu làm sợi tua bạc trên mão đường cân sức vàng đẹp đẽ lung lay khe khẽ “Đám tú nữ vào đây thì cả Tây cung này đều có trách nhiệm bảo đảm an toàn cơ bản nhất, để xảy ra chuyện thì khó tránh khỏi mất mặt ta và ngài. Tay bẩn thì tất nhiên là phải rửa, nhưng rửa bằng gì thì chúng ta cần phải thảo luận qua xem thế nào mới được. Hoàng Tổng quản thấy ta nói đúng không?” Mặt hắn vẫn cứ nở nụ cười như vậy từ đầu đến cuối, cả trang diện hệt như một pho tượng Di Lặc đại phật hiền hoà vui vẻ không hề có bi ai, tay gõ nhẹ lên cạnh bàn.

Hắn rất ghét những đứa nhóc con vắt mũi chưa sạch dám bày trò trước mặt mình, như đám tú nữ đến một danh phận còn chẳng có này thì hắn lại càng thêm chán ghét muốn bẻ cổ cho chết quách cả đi đỡ làm bẩn mắt hắn. Vừa mới bước chân vào đây đã không biết thân biết phận mà gây chuyện, giết vài đứa để làm gương cho những đứa ở lại rất tốt đấy chứ.

“Ta và các vị giám quan phụ trách đây vẫn còn đang đợi kết quả giám định của ty Dược, đến đấy xem ra vẫn còn cần Trình Tổng quản ngài góp vào một tiếng nói khách quan để dễ bề tấu lên quý phi đấy thôi” Hoàng Từ Lan cũng cười mà đáp lại.

“Tổng quản nói vậy thì Trình mỗ cũng còn có ý kiến gì được nữa” Trình Chung gật đầu, sau đó phẩy tay cho đứa nội quan đi cùng mình sai bảo “Lại đằng kia kéo cổ mấy con ả ngẩng lên đi, ta muốn xem xem tướng diện như thế nào mà có thể náo ra chuyện để ta và Hoàng Tổng quản phải vì các ả mà chuốc thêm sự phiền hà”

Lại nói đến dạo gần đây cô ả tiệp dư họ Ngô được sủng nên sinh thói ngông ngạo lắm, đúng là khiến người khác chướng mắt. Lần này nếu có thể tuyển ra vài đứa mặt mũi dễ nhìn mà làm thẻ dâng lên bệ hạ, chả khéo cô ả lại té rớt xuống vũng sình thì hả hê thay. Con ả họ Ngô đó người chướng mắt ả ngày càng nhiều, đến Kính phi còn nhăn mày thì quý phi há có thể để yên không động đến?

“Vậy còn con ả đang nằm thoi thóp sắp chết trên giường kia thì có tính vào luôn không ạ?” Tên nội quan tuỳ tùng cúi đầu cung kính hỏi lại, hiển nhiên là rất trung thành và muốn lấy lòng Trình Chung để tìm cho mình chỗ dựa vững chắc tại nơi này.

“Lôi đầu ả xuống giường luôn đi” Trình Chung vô cảm nói. Sau đó lại quay sang Hoàng Từ Lan bàn luận về loại trà quý mà sứ thuộc vừa cống sang cách đây ít ngày, hoàn toàn không có chút quan tâm đến vụ việc nháo nhào khiến hắn phải đích thân sang bên này hỏi chuyện.

Không khí trong gian phòng chữ Đinh này bị nén xuống cực kì chặt, ngoài trừ đám quan lại chẳng chút liên can thì ai cũng tái nhợt mặt mày như phải gió.

Diệp Hồng Ly không đợi tên nội quan đến kéo đầu mình đã chủ động ngẩng lên, đối diện với nàng vừa hay chính là Hoàng Từ Lan đang ngồi thư thả uống trà trong bát men không có chút biểu tình nào. Nàng đưa tay áo lên lau máu đọng bên khoé miệng, mọi căng thẳng cùng sợ hãi trong lòng sau khi đã lên đến đỉnh điểm bèn hoá thành sự dũng cảm cương nghị vô danh, tin rằng nhất định con người mặc hồng bào đang ngồi phía xa xa kia sẽ cho nàng một câu phán quyết thích đáng, giải nỗi oan khiên cho mình.

Ở cái nơi này vốn không có ai đáng để tin cậy, chính anh nàng đã nói như thế trước lúc tiễn nàng vào Tây cung cách biệt với các phần còn lại của cung thành. Nhưng lần này, nàng lựa chọn tin tưởng con người xa lạ đã từng giúp đỡ mình kia. Với Diệp Hồng Ly thì đây quả thật là một canh bạc lớn, bởi thứ nàng đem ra đặt cược không chỉ là lòng tin mà còn là cả tính mạng đáng quý nhất. Biết thắng thua không có cái nào áp đảo, nhưng nàng vẫn tình nguyện đem ra cược không chút tiếc nuối nào.

Cuộc đời vốn không nên do dự quá nhiều, bởi do dự sẽ để lại nuối tiếc không cách nào sửa chữa.

........

“Bẩm tổng quản, Trình tổng quản, hạ quan cùng ty Dược đã có kết quả giám định sơ bộ. Mời hai vị thượng cấp xem qua” Trần Thức vừa vào đến nơi đã thấy Trình Chung, vội vàng quỳ xuống hành lễ sau đó dâng trình tờ sớ ghi kết quả do nàng và ty trưởng ty Dược khám nghiệm ra. Nàng dẫu đang quỳ nhưng vẫn liếc mắt qua nhìn đám tú nữ gây nháo sự ở trong phòng, sau đó âm thầm cười trào phúng. Nếu không có hai vị thượng cấp ở đây, đám tú nữ nhỏ nhoi này nàng có thể đem đi xử trí không còn dấu vết. Dám đe doạ đến chén cơm manh áo của nàng, đúng là chán sống cả rồi!

“Trong canh có một lượng nhỏ thuỵ hương? Loại dược tố này chẳng phải là chỉ bán bên ngoài thôi sao? Làm sao một đứa tú nữ có thể đem được nó vào đến đây?” Hoàng Từ Lan xem xong liền đưa sang cho Trình Chung, đồng thời lên tiếng đặt nghi vấn với Trần Thức.

“Bẩm, cơm canh của tú nữ suốt mấy hôm nay, tuy rằng không thể kiểm tra giám sát kĩ lưỡng như bữa của các vị cung chủ nhưng vẫn nằm ở định mức cần có. Điều này hạ quan dám đem đầu ra bảo đảm vấn đề không thể xảy ra ở chỗ ty Thực” Trần Thức rất nhanh đã hồi đáp, không chút đắn đo chần chừ.

Đám người ở ty Thực đều do một tay nàng bồi dưỡng, ngay cả cơm canh của từng nơi cũng đều giao cho mấy đứa tay chân thân tín đích thân kiểm tra chất lượng, làm sao vấn đề có thể xảy ra ở chỗ nàng được? Loại độc dược này chỉ có xuất hiện cùng bày bán ngầm ở bên ngoài cung, ngay cả trong ty Dược quản lí thuốc thang cho Tây cung và Thái y viện đều không có nó trong tủ thuốc, vậy sự thật bên trong còn phức tạp hơn những gì nàng dự đoán rất nhiều. Đây nào có phải đơn thuần là đám tú nữ kèn cựa nhau đâu, rõ ràng là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước khi đám dê thế mạng này vào đây!

“Chuyện tra xét hành lí đem theo của tú nữ đều do đám người của Nội vụ phủ ta đảm nhận, như thế này chẳng phải là sao chổi rơi trên đầu ta ư?” Trình Chung xem xong liền mắt trừng mày dựng, phẫn nộ đập tờ sớ lên trên bàn khiến nước trà trong chén sánh cả ra ngoài, bốn cái chân bàn rung một chặp như bị người khác đá trúng.

Đám người cấp dưới đang ở xung quanh đều sợ đến giật mình nhảy dựng, hít thở cũng ngưng mất mấy hơi không dám hó hé gì. Không gian lại càng bị nén thêm chặt như nêm.

“Trình Tổng quản xin cứ bình tĩnh đi thôi, chuyện đâu cũng còn có đó cả ấy mà” Hoàng Từ Lan cười cười khuyên nhủ, sau đó lại nhìn sang đám người cấp dưới mà hỏi “Các ngươi cũng đều đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi đấy. Bây giờ nên làm gì, làm từ đâu thì các ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi rồi báo kết quả cho ta và Trình Tổng quản là được” Nghi can thì có nhiều đấy, nhưng mà trước khi có kết quả chính thức, nàng không muốn nghĩ nhiều mà làm gì. Thà nàng dành ra thời gian này suy nghĩ tối nay sẽ đi đâu ăn cơm với con ác ma kia còn tốt hơn.

“Xin tổng quản cứ giao cho hạ quan” Trần Thức lên tiếng nhận việc vào mình, chẳng chút đắn đo ngại việc nan “Cây ngay chẳng sợ chết đứng, hạ quan cũng muốn đích thân xem xem là kẻ nào dám đặt hạ quan vào cảnh ngặt nghèo này” Bà mà tra ra là đứa chó đẻ nào, bà bẻ cổ mày như cổ gà ngay lập tức! Dám tạo điều kiện cho cô ả Phùng Hà có dịp hạ bệ bà trước mặt đồng cấp, đồ chó chết nhà mày đáng chết vạn lần rồi!

“Vậy được, ta ngồi đợi kết quả từ chỗ Trần Trưởng ty cùng các vị giám quan đây vậy” Hoàng Từ Lan gật đầu, đoạn lại quay sang Trình Chung hội ý “Trình tổng quản hẳn là cũng muốn cử người giúp đỡ một tay?” Chuyện này với Trình Chung mà nói thì chẳng khác nào nhổ râu hùm, động đến thanh danh của hắn ở cái Tây cung này cả. Hắn không dự vào thì lạ quá rồi đi. Hơn nữa hắn cho người đến giúp một tay lại càng tốt, mấy cái sự liên quan đến giờ giấc hoạt động trong phạm vi Tây cung đều do Nội vụ phủ đích thân quản lý, lại càng dễ tra ra là đứa nào lén lút đưa thứ thuốc kia vào đến tận đây.

Chà, Minh phi hẳn là đang vui vẻ lắm. Còn Kính phi, hẳn là cũng đã có dự tính riêng cho bản thân mình rồi đấy. Ván cờ này, cuối cùng cũng đã đến lúc tung ra hết sức lực tích trữ bao lâu nay rồi.

Trình Chung, cả ta và người giống như lằn ranh Sở hà Hán giới, hãy cùng đợi mà xem kẻ chiến thắng chung cục là ai.

“Ngươi tên gì ta quên mất rồi?”

“Thảo dân họ Diệp, tên chữ là Hồng Ly thưa tổng quản”

________

LỜI TÁC GIẢ

Lại thêm một chương xoắn não :v bão sắp về, bão lớn bão nhỏ ùa nhau kéo về nhé :v bình oxi đâu mau lôi ra để cạnh nào =))))

Hôm qua tác giả check WP và cả Vietnovel thì nhận được mấy cái feedback xinh xẻo lắm nè :v Cảm ơn các bạn đã động viên tác giả tiếp tục chuẩn bị bể máu chó sâu bảy tám mét nhé :v:v

Chuyên Mục Trả Lời Inbox:

Fan 1: Tác giả định cho kết SE dắt tay nhau xuống địa phủ thật ạ ;-; Đừng tác giả ơi, đừngg! Em khóc chết mất đó em thề! Em đọc phiên ngoại từ giao thừa đến mùng bốn em đã khóc như chó rồi, đừng tác giả ơi. Hãy để em đủ can đảm đu cuốn 2 đi mà~

Tô quân: Cái đó là các fan họ đồn vui với nhau thôi mà, tác giả đã quyết định kết như thế nào đâu bạn ơi=))))

Fan 2: Mọi người ạ, hôm qua em ngồi học chán vãi ra nên lén mở app ra đọc truyện của bà tác giả, bị con bạn ngồi chung bàn phát hiện nên đành chìa ra cho nó đọc chung :)) Xong nó giật điện thoại em để đọc từ đầu, hai đứa giành giật lộ liễu quá cái là bị cô giáo phát hiện tịch thu điện thoại :)))) giờ thì kết quả là chúc mừng tác giả có thêm hai người fan ạ :)))

Tô quân: ơ ủa @@

Fan 3: Em viết cái này để cảm ơn tác giả vì đã truyền cảm hứng cho em có tác phẩm vẽ đoạt giải ạ :v Có một giai đoạn em bị stress vô cùng nên tìm truyện để đọc, biết đến cuốn này cũng chỉ là vô tình thôi, nhưng em lại biết ơn sự vô tình va phải này lắm :v Hôm trước em cũng định viết review đăng Vietnovel cho tác giả vui nhưng mà em nghĩ có lẽ cảm nhận của em có xuất phát điểm ở vị trí một cá nhân đang trong giai đoạn khá là tiêu cực nên em sợ sẽ khiến mọi người hiểu sai ý em định nói :v Em không biết tác giả có học về tâm lý không nhưng mà em thấy tác giả mô tả các nhân vật nó rất kĩ lưỡng luôn í, chỉ cần nghĩ đến bất kì một người nào đó là sẽ có những từ chỉ tính cách riêng biệt luôn ấy, rất thú vị =)))

Về cốt truyện thì mọi người nói quá nhiều rồi nên em cũng không đề cập nữa, kiểu như càng vào sâu thì tác giả lại cho độc giả thấy những góc khuất không ai nghĩ tới luôn :v Các chương đầu làm em nghĩ đến đây là một cuốn truyện giải trí đem lại năng lượng tích cực, nhưng không, từ chương 40 trở đi tất cả đã dần chuyển thành một tấn bi kịch mà em dự cảm được rất rõ ràng. Và đến khi em ngồi đọc phiên ngoại có Phương Dung góp mặt thì.....

Em đã nghĩ bà ấy rất ích kỉ, và Hoàng Quân thực sự là một người đáng thương bị cuốn vào chuyện này dù ông ấy không hề có lỗi lầm gì cả. Người tổn thương là ông ấy, người gánh tội nghiệt vẫn là ông ấy, người có tội với tổ tông cũng là ông ấy,.....tất cả đều đổ lên vai người đàn ông vô tội đó, còn Phương Dung thì chết là xem như hết chuyện, nhẹ nhàng dứt áo ra đi đoàn tụ với cố nhân. Đúng như tác giả nói, những nhân vật trong cuốn truyện này, em đều vừa thương vừa ghét. Mặc dù tác giả không hề nói kĩ về câu chuyện của Phạm Thanh Vân và Trần Hải Đình nhưng em đã thấy ghét rồi í, dù chính em khi đọc truyện đều rất ít khi ghét nhân vật trong ấy. Ok nghiệp quật em rồi :)) ở cuốn truyện này em ghét nhiều người quá :))

Em không biết các bạn fan khác nghĩ như thế nào về Đới Ngọc, nhưng em thấy dù là Đới công tử hay Lâm vương cũng đều là những người kiên trì mong đạt được thứ mình muốn giống như cửu điện hạ, Hoàng học sĩ hay Lý Ngọc Hàm mà thôi, chẳng qua là con đường họ đi không phải con đường sáng rỡ ánh nắng, mà em tin trong xã hội này, có rất nhiều người cũng như vậy.

Ở cuốn truyện này có quá nhiều nội tuyến, rối rắm nhưng lại tạo thành bức tranh hoàn chỉnh :v Em không biết rằng tác giả đã làm như thế nào nhưng nếu để viết một chương truyện chỉ trong có ba ngày như thế này thì tác giả có kĩ năng viết vô cùng ổn :v Và các tác phẩm em đọc trước nay rất ít cuốn có bố cục rối rắm như thế này, hoàn toàn không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cả, motif bình thường không xuất hiện ở đây. Ví như Diệp Hồng Ly, nhân vật này cũng là nửa đường nhảy ra nhưng với tần suất xuất hiện như thế này, em không nghĩ cô ấy có vai trò thua kém Lý thiếu tông chủ :v Đến Trương Văn và Nguyên Thành còn đem lại bất ngờ thì Diệp Hồng Ly hoàn toàn có thể. Chỉ là em vẫn chưa đoán ra tác giả định thiết lập bố cục như thế nào thôi.

Lời cuối thì em chỉ muốn nói là tác giả hãy siêng viết hậu trường và phát biểu của bản thân vào nhé ạ :v Giải trí lắm =)))))

Tô quân: tác giả nói nhiều vậy mà bạn không thấy phiền ư =))))))) à thì ra fan Tô mỗ có máu M thật đấy nhỉ =)))))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16