“Cứ tưởng vấn đề gì khiến Trần thần y đến đây, hoá ra là sự vụ của Cẩm Lý Đào Nguyên” Hoàng Từ Lan cười cười. Trần Hải Đình xuất hiện luôn rất bất ngờ, dần dần nàng đã không còn thấy lạ lẫm trước hành tung của vị này nữa. Thoắt ẩn thoắt hiện, vậy mới là Trần thần y!
“Thật ra ta đến đây để xin chén cơm, hôm nay nhà hết cái ăn rồi” Trần Hải Đình vẫn tiếp tục nhai sung chín, vừa nhai vừa nói “Một ngày đại hỷ như thế này, ta đương nhiên phải đến chứ. Còn chuyện Cẩm Lý Đào Nguyên, chẳng qua vừa thấy Hoàng học sĩ ta lại nhớ ra thôi. Đầu óc người già rất là lú lẫn” Không biết bao giờ mới xong việc ở đây nữa, cơm nhân gian bổn nhân đã quá ngán rồi! Mỗi ngày đều là cơm canh đạm bạc, bổn nhân không thể nuốt trôi được nữa!
“.....” Được rồi, thần y ngài nói sao cũng đều đúng cả.
“Hoàng học sĩ có nhớ ta đã nói gì về Cẩm Lý Đào Nguyên không?” Trần Hải Đình trên môi bỗng vẽ ra nụ cười cực kì quỷ dị, búng quả sung trên tay thẳng đến hướng nam. Thú vị! Hôm nay rất là thú vị nha!
“Có, tất nhiên là ta....” Hoàng Từ Lan gật gật đầu, đang định trả lời thì từ xa có một người tiến đến, trên tay hẵng còn cầm quả sung chín Trần Hải Đình vừa búng ra. Người này mặc áo lụa trạm lam thêu hoa mẫu đơn, tóc vấn trâm bạc. Thần thái ôn hoà nhẹ nhàng dễ khiến người khác sinh cảm tình.
Là Lý Ngọc Hàm.
“Ôi Lý thiếu tông chủ hôm nay thật là đẹp nha” Trần Hải Đình nhìn người đang tiến đến, vô cùng không nghiêm túc mở miệng khen. Rất tốt, người cũng đã đến, bổn nhân khỏi phải tốn nước bọt giải thích nữa đi.
“Trần thần y cũng quá là cảnh giác rồi, như vậy tuy rằng rất tốt nhưng cũng thực máu lạnh đi?” Lý Ngọc Hàm nhìn người đang nằm dài trên cây, thần sắc có chút nghiêm trọng. Nàng đi tìm Hoàng Từ Lan định bụng trò chuyện một phen, vậy mà không ngờ Trần Hải Đình lại ở đây làm con kì đà!
“Ta cứu người hay giết người đều chỉ là một ý niệm ngắn ngủi, nào cần dựa trên căn cứ gì” Trần Hải Đình cười dài “Dạo này thằng nhóc Thừa Lân kia vẫn khoẻ chứ hả?” Năm xưa vì một giây phút xúc động mà đem cả cơ ngơi giao cho đứa nhóc đó, ban đầu còn hẵng lo lắng nhưng xem ra hiện tại cũng vẫn ổn định, vững vàng. Bổn nhân lại thêm an tâm rồi.
“Vâng, tông chủ vẫn khoẻ” Lý Ngọc Hàm gật đầu, làm cái lễ với Trần Hải Đình. Nàng đưa mắt nhìn người vận áo đen kia, trong con ngươi loé sáng “Vãn bối nên gọi người là Trần thần y hay là nguyên tông chủ đây?” Người mặc áo đen thoạt trông như mới chỉ vừa bước qua nhị tuần kia khiến trong lòng nàng đều là kinh sợ. Cách đây hai năm, khi Lã Thừa Lâm – đương kim tông chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên giao sổ sách cùng thư tịch ghi chép về tổ chức cho Lý Ngọc Hàm, nàng có giở ra xem nhưng lại không xem quá kĩ phần ghi chép về các đời tông chủ tiền nhiệm, bởi nó tường thuật quá sơ sài, mỗi người đều chỉ được lưu lại vài dòng rất ngắn ngủi. Dạo gần đây vô tình cần đến nên nàng lại mở ra xem, không ngờ thấy được dòng chữ: Tông chủ đời thứ tám Trần Hải Đình tại nhiệm hai mươi lăm năm.
Điều đó chứng tỏ Trần Hải Đình là một người đã sống rất rất lâu. Nhưng Lý Ngọc Hàm lại không hiểu được vì sao một người sống lâu như Trần Hải Đình lại có thể giữ mãi được vẻ trẻ trung của người vừa qua nhị tuần? Nếu thật sự trên đời này có thuật trường sinh bất lão, Lý Ngọc Hàm đã có thể giải thích được lí do vì sao năm xưa hoàng đế dùng hết thảy mọi cách tóm bằng được người này vào cung rồi.
“Nguyên tông chủ? Thiếu tông chủ?” Hoàng Từ Lan trợn tròn mắt nhìn Lý Ngọc Hàm đang hoàn toàn nghiêm túc không tí đùa giỡn. Thân phận của Lý Ngọc Hàm nàng cũng đã ít nhiều có suy đoán nên không quá bất ngờ, nhưng Trần Hải Đình làm thế nào mà lại là nguyên tông chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên được! Thảo nào Trần Hải Đình lại biết không ít nội tình trước đây của tổ chức lớn mạnh này! Nhưng xét độ tuổi thì hình như có điểm không đúng! Trần Hải Đình còn rất trẻ, làm sao lại có thể là tông chủ tiền nhiệm được?
“Đó là ta nhưng cũng chẳng phải là ta” Trần Hải Đình ngồi vắt vẻo trên nhành cây nhìn xuống “Chút chuyện xưa không đáng kể, Lý thiếu tông chủ cứ coi như là chưa từng biết đến là được” Bổn nhân chỉ là gã thầy lang nghèo kiết luôn cần suy nghĩ biện pháp cải thiện bữa cơm thôi, chuyện xưa gì đấy của người nọ bổn nhân chẳng quan tâm.
“Vậy xin phép cho vãn bối gọi là Trần thần y” Lý Ngọc Hàm gật đầu “Xin hỏi thần y, đường chủ của Huyết Phong đường là Lâm Phong vì sao lại bặt vô âm tín bây lâu nay?” Cẩm Lý Đào Nguyên là tổ chức có nhân thủ vô cùng nhiều, chia ra làm hai mươi tư đường phụ trách các công việc khác nhau. Lúc nàng kiểm tra lại sổ ghi chép, không ngờ lại phát hiện đường chủ Huyết Phong đường và Ngọc Dao đường bị chặt đứt liên lạc, đến nay vẫn chưa thể tìm ra.
“Này Lý thiếu tông chủ, ngươi không ngại ở đây có người ngoài sao?” Trần Hải Đình khoanh tay cười cười. Lý Ngọc Hàm quả thật rất tinh tường, nhưng Lâm Phong xảy ra chuyện còn chẳng phải do đám người kia làm đâu!
“Chẳng phải hôm nay thần y cũng muốn nói cho nàng ấy biết vài vấn đề hay sao? Vậy vãn bối cần gì phải che đậy nữa” Lý Ngọc Hàm đều đều trả lời, dẫn đến một tràng cười từ chỗ Trần Hải Đình.
“Tốt, rất tốt. Cẩm Lý Đào Nguyên tương lai giao cho ngươi cũng không phương hại” Trần Hải Đình nhảy từ trên cây xuống, nhỏ giọng “Lâm Phong, hắn chết rồi” Năm đó Lâm Phong tự mình tiến vào hoàng cung, lội vào vũng nước đục kia hòng điều tra được cái chết của nhị hoàng nữ, nhưng cuối cùng lại chẳng thể toàn mạng trở ra!
“Chết, vì sao lại chết?” Hoàng Từ Lan tiếp thu quá nhiều tin tức, có chút ngỡ ngàng. Cẩm Lý Đào Nguyên từ lâu đã cho người vào cung làm mật thám, vậy há chẳng phải là mọi dạng thông tin họ đều có thể khống chế được sao! Hơn nữa phải là dạng người nguy hiểm đến mức nào mới có thể bức chết được một vị đường chủ của Cẩm Lý Đào Nguyên đây?
“Sa vào vũng lầy thì ắt phải chết” Trần Hải Đình giọng có chút trầm “Còn về phía Nhã Tuyên, nàng vẫn còn sống. Chỉ là ta có nhờ nàng làm chút công việc, nhưng đến giờ nàng vẫn làm chưa xong đâu” Nhã Tuyên, ta biết ngươi sống rất vất vả, nhưng cũng nên nhanh chóng hoàn thành công việc đi chứ! Ta vốn rất tin tưởng ngươi nha!
Nhã Tuyên là tên của đường chủ Ngọc Dao đường.
“Còn có một việc nữa, vãn bối đã dùng rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể tìm được gia đình của Lâm đường chủ. Xin hỏi thần y, đây phải chăng có sự can thiệp của người?” Nàng huy động nhân lực đi tìm, nhưng kết quả vẫn chỉ là tay trắng! Nàng trong lòng vốn đều là lo sợ, liệu có phải kẻ giết Lâm Phong đã kịp thủ tiêu cả gia đình hắn luôn rồi chăng? Nhưng sống phải thấy người, chết lại càng phải thấy xác. Đằng này cả gia đình hắn tựa như bốc hơi, không hề có chút tung tích nào.
“Phải, là ta can thiệp. Nhưng tiếc thay ta cũng đến trễ, chỉ kịp cứu được một đứa bé gái” Trần Hải Đình hơi híp mắt, giọng trầm xuống “Bọn chúng ra tay quá nhanh, lúc ta đến thì cả nhà năm người đã chết mất bốn” Không biết đứa bé kia hiện đã lớn chừng nào rồi nhỉ? Hôm nào phải đi thăm nom mới được. Còn về đám người kia, sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi cáo ra mà thôi, bổn nhân cũng không ngại đợi.
“Thần y hẳn là đã an bài cho đứa bé ấy rồi đi? Dù sao nó tương lai cũng sẽ trở thành đường chủ Huyết Phong đường, thần y ắt hẳn cũng không thể coi như trâu lợn mà phó mặc được” Trần Hải Đình ắt hẳn đã lo liệu ổn thoả, nhưng nàng lại không thể đoán ra được vị thần y này đã đem đứa bé ấy quẳng đi đâu. Còn cả đường chủ Ngọc Dao đường nữa, có quỷ mới biết Trần Hải Đình đã đem bọn họ giấu chỗ nào!
“Ngọc Hàm, ngươi nên biết, chỗ nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất” Trần Hải Đình vờ như không thấy ánh mắt trách cứ của Lý Ngọc Hàm, rất thản nhiên nói ra một cái gợi ý.
“Chẳng lẽ thần y ngài đem đứa bé ấy quăng vào cung á?” Hoàng Từ Lan không hổ là đệ nhất tài nữ, vừa động não liền đoán ra ẩn ý của Trần Hải Đình. Nàng trợn tròn mắt, đáy lòng chỉ muốn thốt lên câu: Trần thần y quả nhiên không phải người bình thường nữa rồi! Đem một đứa trẻ ngây thơ quẳng vào cái nơi hại chết cả nhà mình, đây là nhân tính nằm ở thứ bậc nào cơ chứ!
“Phải, hai người các ngươi có thấy ta rất là thông minh đĩnh đạc, công tư phân minh không?” Trần Hải Đình bày ra vẻ mặt từ bi bác ái, trên môi còn đọng nụ cười. Bổn nhân sắp xếp vô cùng tinh chuẩn, làm sao có thể sai được! Hoàng cung là nơi rèn luyện vô cùng tốt nha!
Từ Lan, Ngọc Hàm: “......” Trần thần y, người quá là vô sỉ rồi.
“À, xém tí ta lại quên mất, dạo gần đây trong cung có gì biến động không?” Hôm trước hù doạ Lê Lệ Khanh, cũng thật là quá vui rồi. Tiện tay giết thêm mấy con gián, cũng không tính là tốn công vô ích đi.
“Không có, mọi thứ vẫn rất tĩnh lặng” Lý Ngọc Hàm lắc đầu. Chuyện của Huyết Phong và Ngọc Dao đường vẫn chưa thể giải quyết, nếu bây giờ lại thêm vấn đề thì nàng lại phải thêm đau đầu. Nhưng nàng cũng cảm thấy sợ hãi trước sự tĩnh lặng đáng sợ này, phàm khung cảnh trước bão đều sẽ vô cùng yên ắng.
“Hôm trước ta tính nhầm ngày nên báo sớm cho bát điện hạ, không biết vị đại nhân vật đó có đang chửi mắng ta đặt điều nói nhảm không nữa?” Trần Hải Đình rất tự nhiên mà nhích về phía Lý Ngọc Hàm, ngón tay trỏ lắc lắc “Hậu bối, nếu bát điện hạ tìm ta tính sổ, rất cần ngươi hỗ trợ ta chạy thoát nha” Hậu bối, bổn nhân rất có niềm tin ở ngươi đó!
“Vì sao lại là vãn bối?” Lý Ngọc Hàm nhíu mi, hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong câu nói của Trần Hải Đình.
Tiếc là Trần Hải Đình còn chưa trả lời thì từ xa đã vọng lại tiếng bước chân, chốc lát sau Lê Lệ Khanh đã lâu không thấy nay đột ngột xuất hiện, trên tay còn cầm theo đoản kiếm: “Trần Hải Đình có đây không?” Trần Hải Đình chết tiệt, nàng cảnh giác mấy hôm nay nhưng hết thảy đều không có gì! Lý Ngọc Hàm háo sắc chuyên đi đêm vậy mà cũng ở đây!
Hoàng Từ Lan: “....” Trần thần y, rốt cuộc người đã nháo đến mức nào vậy?
“Ngươi còn đứng đây làm gì, mau mau tránh ra chỗ khác đi nào” Trần Hải Đình vô cùng nhanh tay lẹ mắt, thoắt cái đã chụp lấy Hoàng Từ Lan bỏ trốn không còn thấy bóng dáng đâu. Lê Lệ Khanh quả nhiên muốn chém chết bổn nhân! Ngọc Hàm, nhiệm vụ gian khó này bổn nhân rất tin tưởng vào năng lực giải quyết của ngươi, nhất định phải giúp bổn nhân đó!
Lý Ngọc Hàm: “.....” Nguyên tông chủ?
***
Trần Hải Đình lôi Hoàng Từ Lan đi về sảnh chính của phò mã phủ, sau đó mất dạng.
Nàng đưa tay chỉnh lại vạt áo bào hơi xộc xệch rồi trở lại bàn tiệc. Trong sảnh vô cùng nhiều người, hoàng thất cơ hồ là đến đủ cả. Thế nhưng nàng nhìn qua nhìn lại vài lần vẫn không thấy Lê Lan Đường. Chẳng lẽ ngày trọng đại như thế này mà nàng ta vẫn nằm dài trong cung Kiến Ninh đọc sách ư?
Hoàng Từ Lan đảo quanh một vòng, thật sự không thấy Lê Lan Đường.
Trong lòng có chút tiu nghỉu, Hoàng Từ Lan đương xoay người đi sang đông phòng của Bùi Dũng lấy ít sách đọc thì gặp Lý Tư Vân ở ngay lối rẽ. Bà chủ Lý vẫn là diện mục tao nhã thoải mái như mọi ngày, riêng hôm nay còn toát ra một vẻ mỹ lệ quyến rũ hiếm gặp. Tất nhiên sự mỹ lệ quyến rũ này nằm ở bộ xiêm y bằng vải sa màu quỳ mà Lý Tư Vân đang mặc trên người, đích thực là khác biệt so với bình thường.
“Ôi chao, Hoàng học sĩ từ nãy đến giờ đi đâu vậy? Ta đến từ đầu giờ Thân mà không thấy học sĩ đâu cả” Lý Tư Vân cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Từ Lan xuất hiện, nhưng nhanh chóng lên tiếng hỏi thăm.
“À, ta ra hậu viên ngồi hóng gió một lát ấy mà” Hoàng Từ Lan cười cười “Bà chủ Lý hôm nay đến đây một mình ư?” Bình thường chẳng phải Lê Lan Đường rất hay ghé thăm bà chị này ư? Lẽ nào hôm nay hai người họ không hẹn nhau đi cùng?
“Đúng vậy, ta đến một mình nha” Lý Tư Vân hơi híp mắt, trưng ra bộ mặt hồ li như muốn soi thấu nội tâm người đối diện “Học sĩ hình như đang tìm người? Phải chăng là...đang tìm cửu nương nhà ta đi?” Haha, nhân sinh quả nhiên vô cùng thú vị mà.
“Nào có, chẳng qua là hỏi thăm thôi” Hoàng Từ Lan có hơi chột dạ, nhưng vẫn rặn ra nụ cười lấp liếm. Nội tâm của nàng dễ đoán đến vậy cơ à? Không phải chỉ là thấy lạ thôi sao, bà chủ Lý có cần nhìn nàng với ánh mắt ta biết tỏng cả rồi như vậy không? Trần thần y với bà chủ Lý đều là người có nội tâm thật đáng sợ.
“Ta đến đây một mình, cửu nương thì ta không rõ lắm, nhưng hẳn là con bé cũng sẽ đến đi” Lý Tư Vân cũng không buồn đuổi cùng giết tận, chỉ nhẹ nhàng nhả ra vài câu “Canh giờ cũng không còn sớm, nếu có lòng thì cũng nên đến rồi” Ài, nhắc đến lại nhớ cửu nương đến tuổi cập kê rồi thì phải, không biết nó làm lễ chưa nhỉ?
“Bà chủ Lý cứ về bàn dự tiệc đi thôi, đứng đây mãi thì thật không phải phép” Hoàng Từ Lan bị gương mặt hồ ly của người trước mặt làm cho chợn chợn, vội vàng chấm dứt đề tài. Hương năng thắp năng khói, người năng nói năng lỗi!
“Phải phải, ta cũng nên về bàn” Lý Tư Vân cười cười, tựa như vô ý mà nói ra một câu không ăn nhập mấy “Bát nương đến đây cùng với ta, không biết con bé lại chạy đi đâu rồi” Trần Hải Đình, tự cầu cho mình nhiều phúc đi!
“Vậy ta ra cửa đón khách” Hoàng Từ Lan cũng rặn ra nụ cười, trong lòng lại sỉ vả Trần Hải Đình một chặp. Trần thần y, vì sao người lại đắc tội với bà chủ Lý? Bát điện hạ tìm được người chính là nhờ bà chủ Lý đây chỉ điểm đó!
.....
“Hoàng tiểu thư, sao người lại ra đây?” Bùi Vĩnh – quản gia của nhà họ Bùi đang đứng ngoài cửa đón khách và nhận lễ vật thì thấy Hoàng Từ Lan đến bên cạnh mình. Đại tiểu thư của tôi ơi, người ra đây đứng làm đám gia nô như tôi kinh sợ đó!
“Dù sao cũng nhàn rỗi, coi như là đứng đây hóng gió đi” Hoàng Từ Lan vô cùng thản nhiên đáp lại, hoàn toàn bỏ qua ánh nhìn đầy thắc mắc của gã quản gia và hai đứa gia đinh.
“....” Tiểu thư, ở hậu viên cũng có thể hóng gió mà?
.....
Vì hai cha con Bùi Thắng là đại quan trong triều nên tân khách vô cùng nhiều, nhờ có Hoàng Từ Lan giúp đỡ nên công việc của Bùi Vĩnh cũng được đỡ đần không ít, tuy vậy hắn vẫn luôn lén quan sát từng cử chỉ của vị đại tiểu thư vô cùng quen thuộc này. Hắn cứ có cảm giác Hoàng tiểu thư đang chờ người nào đó nha!
Và cảm giác của hắn mau chóng được xác nhận.
Lê Lan Đường đến hơi muộn, tầm giữa giờ Thân. Vị cửu điện hạ này đi cùng với Thái tử, xung quanh là đám túc vệ cùng nội thị tiền hô hậu ủng vô cùng khoa trương.
“Cung nghênh Thái tử điện hạ cùng Xuân Minh công chúa” Hoàng Từ Lan nhìn thấy Lê Lan Đường bước xuống khỏi chiếc kiệu tám người khiêng liền khom người chào.
“Từ Lan thật có tâm, đảm đương ở đây đón khách” Lê Tranh vỗ vỗ cây quạt xếp trong tay, nhìn Hoàng Từ Lan từ trên xuống “Hôm nay ngươi và Trương Văn bận rộn như vậy, nếu được cũng nên sớm về phủ nghỉ ngơi” Vì sao người bạn này của hắn mặc dạng y phục nào cũng phù hợp vậy nhỉ? Lần trước hắn đi dự tiệc cưới ở nhà Trịnh Tham tướng, người bên đội phù rể mặc dạng lễ phục này nhìn rất xấu!
“Tạ ơn điện hạ đã quan tâm” Hoàng Từ Lan gật đầu “Cũng không còn sớm, mời nhị vị điện hạ vào trong đi thôi” Lê Lan Đường từ lúc xuống kiệu vẫn chưa mở miệng nói câu nào, nàng cũng đã sớm quen rồi.
“Có chút quà mọn gửi tặng, chúc phu thê Bùi tướng quân vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp” Lê Tranh phẩy phẩy tay ra hiệu cho gã nội thị phía sau đưa hộp quà cho Bùi Vĩnh, rất thuận lý thành chương mà chúc. Dạng lễ lộc này hắn đi dự qua rất nhiều, cũng không có gì gọi là gượng gạo. Hôm nay là đại hôn của em gái hắn, ít nhiều gì hắn cũng nên cấp thể diện cho hai đứa chúng nó mới phải đạo.
“Cửu điện hạ, quà của người?” Hoàng Từ Lan đảo mắt nhìn sang Lê Lan Đường.
“Giữa đường gặp đám đông, lễ vật do Cẩm Tú cầm không may bị rơi xuống đất, ta cũng không có cách nào khác hơn” Lê Lan Đường vô cùng thản nhiên mà đáp, trên mặt còn ẩn ẩn nụ cười “Bây giờ ta cũng không có quà đưa tận tay cho Hoàng tiểu thư, chi bằng ta đứng đây phụ người đón khách đi vậy?”
Cẩm Tú: “......” Điện hạ, nô tì rất vô tội. Quà vẫn còn nguyên đây mà?
Lê Tranh: “.....” Hình như có gì đó không đúng?
“Điện hạ, như vậy rất là không phải phép. Ta chỉ đùa ngài thôi, thỉnh ngài vào trong dự tiệc” Hoàng Từ Lan có chút bất ngờ trước thái độ của Lê Lan Đường, cuối cùng đành chịu thua. Được rồi, điện hạ ngài cao quý, ta không dám chọc ngài nữa. Ngài mau vào trong dự tiệc giúp ta đi.
“Ta không đùa” Lê Lan Đường lắc lắc đầu, sau đó quay sang Lê Tranh “Huynh trưởng cứ vào trong trước đi” Hôm nay nàng đến đây cũng không phải vì dự tiệc, vào trong đó thực sự phiền toái. Nàng vẫn còn đang tính mượn sức Hoàng Từ Lan giúp đỡ chút việc vặt đây.
Lê Tranh: “....” Vì sao hai đứa này làm hắn có cảm giác vô cùng không đúng?
Bùi Vĩnh: “.....” Này là cái dạng trường hợp gì đây? Đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ chốn kinh thành cùng nhau đứng đây đón tân khách? Vậy hắn còn đứng đây làm gì nữa? Ông lớn ơi, dạng thể diện này phủ chúng ta không nên nhận chút nào đâu!
.....
Trương Văn đi dạo một vòng chúc rượu, lúc liếc nhìn ra cửa thì thấy Lê Lan Đường mặc áo gấm tím thẫm thêu hoa cúc vạn thọ bằng chỉ vàng đang đứng cạnh Hoàng Từ Lan. Hắn nhìn khung cảnh hoà hợp đến lạ thường kia, hơi rũ mi như suy nghĩ gì đó, cuối cùng đôi môi mỏng hiện lên một mạt ý cười khó hiểu.
Tâm tư này của hắn, rất nhanh rồi sẽ được xác minh đi.
______
HẬU TRƯỜNG
Trần Hải Đình: *hoảng hốt* Ngọc Hàm mau cứu bổn nhân, bát điện hạ nhà ngươi định chém chết bổn nhân kìa!!
Lý Ngọc Hàm: *khó hiểu* Bát điện hạ vì sao lại là của nhà ta chứ nguyên tông chủ?
Trần Hải Đình: *bỏ trốn* Bổn nhân nói là nhà ngươi thì cứ biết là nhà ngươi đi! Bổn nhân chuồn êm đây. Cáo từ!
Lý Ngọc Hàm: *mờ mịt* Vậy còn bát điện hạ phải làm sao đây nguyên tông chủ?
Trần Hải Đình: Tất nhiên là ngươi lấy thân ra chắn kiếm chứ còn sao nữa! Hậu bối, chuyện nhà mình thì mình phải đảm đương chứ!
Lý Ngọc Hàm: ????
_______
LỜI TÁC GIẢ
Một ngày đẹp trời bỗng nhiên tác giả làm cái nhẩm tính, cảm thấy để lấp cái hố cuốn một này cần rất nhiều thời gian vì 4 ngày mới ra 1 chương. Như vậy rất là không ổn, tác giả sẽ hao hết thanh xuân mất, mà cái này là cả một hệ liệt dài gồm rất nhiều cuốn nha:))))
Có lẽ nên rút còn 3 ngày ra 1 chương nhỉ? Hay 2 ngày ra 1 chương? Các đại fan tuyến đầu thấy sao =))))
Ờ dạo gần đây tác giả lại nhận được thông tin tác phẩm cùi bắp này của mình bị reup trên vài cái web khác, và nguồn cop của họ là từ wattpad. Nhắc đến wattpad, tác giả đã hai lần bỏ phế nó chỉ vì bị reup liên tục, đồng thời còn không ghi đúng được bút danh chứ chẳng cần nói đến việc xin phép tác giả. Và hài hước hơn, bản đăng wattpad là bản nháp tác giả đăng cho có, chủ yếu là để hướng người đọc qua bên web BHTT này thôi :v Ấy vậy mà bản nháp đó vẫn được người ta nâng lên thành VIP trên web lậu đấy mọi người thấy ghê chưa :))))) Thiệt hết nói nổi nữa rồi.
Nhưng chuyện reup đó cũng không quá ảnh hưởng đến tác giả, vì nếu search google thì web BHTT vẫn sẽ nằm top search, và đây cũng là nơi đăng bản chỉn chu nhất (ohoho tác giả đã đặt tiêu đề chương hết rồi đấy, tha hồ mà truy lại các manh mối nhé), update đều đặn. Tất cả vì các fan thân yêu=))))) còn web gì đó thì mặc kệ luôn đi :))))) dù sao cũng chẳng phải lần đầu. Có bạn nào fan nào trong này là từ web khác được định hướng qua không nhỉ? Bên Vietnovel tác giả up được 4 chương xong biến mất với lời nhắn mời qua BHTT, nếu qua đây thấy bên này đã lên tới chương 45 chắc sẽ hơi sốc sốc chăng?
Tác giả thực tế cũng không có ý định viết thể loại nội tuyến tàu nhanh vừa vài chương đã lộ toàn bộ thiết lập bố cục hay là cẩu huyết gì đó, nên các bạn độc giả vẫn follow đến nay thực sự là những người kiên nhẫn và rất là chịu khó động não cùng tác giả đó =))))) và các bạn hãy yên tâm rằng sự kiên nhẫn này sẽ sớm được hồi đáp xứng đáng ngay:v Mọi người chắc đều nhớ mấy chương đầu rất là trap chứ =))))) Hoàng Từ Lan gặp Lý Tư Vân trước chứ không phải Lê Lan Đường =)))) nói chung là các chương đầu nhìn rất là không ăn nhập nhưng lại ẩn chứa rất nhiều đầu mối nội tuyến đi:v Sau ba phiên ngoại, tác giả nhận ra một vấn đề là hình như các độc giả rất thích cp Trần thần y và bà chủ Lý nha~~~~ Lý thiếu tông chủ của chúng tôi chẳng lẽ không phải là một người đáng yêu ư =)))))
Điều quan trọng phải nhắc lại lần hai, các fan yêu dấu muốn mấy ngày thì up chương một lần nào? Xin đừng đề nghị ngày nào cũng up chương nhé, tác giả sẽ rất áp lực cột sống :v Thật, cột sống sẽ vô cùng áp lực đó không đùa được đâu :v Đăng chap trên Vietnovel là phụ, chính vẫn là cái web tím rịm hoa sim...à nhầm hoa bách hợp này của chúng ta nha~~~~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)