Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 82: NHÀ TRẦN THẦN Y CÓ THÊM "NHÂN KHẨU"

483 2 2 0

Từ phủ đệ của Lâm vương nhào ra, Hoàng Từ Lan hoàn toàn không nghĩ được gì khác ngoài việc phải mau chóng đi tìm Trần Hải Đình, một mạch ôm Lê Lan Đường chạy đến núi Phật Tích tìm cho ra người nọ. Nàng cũng không nghĩ đến việc chờ xe ngựa, đơn thuần dựa vào một thân công phu mà chạy băng băng.

Dường như chủ nhân giọng nói âm u vẫn luôn quanh quẩn bên tai nàng rất khoái ý trước kết quả này, trong tiếng xúi giục không ngừng vang lên kia còn kèm theo cả tràng cười trào phúng lạnh tanh hệt đang trỏ vào sự ngu ngốc của nàng đã dẫn đến kết quả này vậy.

“Hihi con bé này chết rồi. Ngươi còn chần chừ gì mà chưa giết thằng khốn kia đi? Nó đáng bị như vậy mà?”

“Hay để tao giết dùm cho nhé? Mày chỉ cần bán trái tim của mình cho tao là được”

“Thằng đó đáng chết lắm, mày còn chờ gì nữa”

Lê Lan Đường vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, loại độc này cơ hồ không có dược tính quá kịch liệt như nàng vẫn nghĩ. Ngoài cảm giác bải hoải thoát lực không thể mở được mắt cùng cảm thụ nóng lạnh luân phiên tuần hoàn, cũng không còn chỗ nào khác cảm thấy khó chịu.

Điều làm nàng bận tâm hơn chính là Hoàng Từ Lan luôn điềm nhiên mọi người trong thời khắc vừa rồi đã hoàn toàn mất bình tĩnh, tựa hồ có thể ngay lập tức bóp chết Lê Tương ngay tại đó không chút do dự. Chẳng lẽ những lời Trần Hải Đình từng nói và lo ngại chính là như thế này ư? Quả thật vô cùng đáng sợ.

Hừ, đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh ngu ngốc, cho ngươi lần này hiểu cảm nhận của bổn công chúa đêm Đoan Ngọ năm trước là như thế nào đi. Lúc đó ngươi chẳng phải còn cười vào mặt ta sao?

Đến chân núi, Hoàng Từ Lan cơ hồ chính là một bước nhảy lên chục bậc thang sơn đạo, gió thổi y sam bay phần phật. Nhìn từ xa hệt như một con hạc trắng đang lượn trên sạn đạo cheo leo cao ngất không có một bóng người. Đôi hàng cây bạch đình hai bên sơn đạo hoa rụng bời bời, phủ trắng mặt đất như lớp bạch trần dày đặc. Khi lớp bạch trần nọ bị mũi hài của Hoàng Từ Lan động đến liền như cặn phù sa lắng nơi đáy sông bị mái chèo khuấy đục, bay lên lả tả hệt mạt tuyết tán lạc theo gió xuân ẩm rét.

Vốn ở cổng sơn cốc dẫn vào nhà Trần Hải Đình có trận pháp bát môn Chu Dịch tuần hoàn theo tiết khí và tinh vị trấn giữ nhưng vị thần y này dường như đoán được sẽ có khách đến tìm mình, đã sớm ngồi trên cây điệp cổ thụ to bốn người ôm ở đầu sơn cốc cầm bình rượu mai cùng cái đùi gà luộc chực sẵn.

“Trần thần y! Cứu người cứu người!!” Hoàng Từ Lan nhìn thấy người nọ ngồi trên cây trông như con quạ đen đậu nhành gạo bèn hô lên.

“Khụ khụ” Trần Hải Đình sặc ngụm rượu vì giật mình, vừa vuốt ngực vừa ho mà âm thầm chửi Hoàng Từ Lan xối xả. Nó có chết ngay được đâu, ngươi việc gì phải như lửa đốt đít vậy hả? Ngươi mới là kẻ đáng để ta lo hơn là nó ấy. Còn thằng nhãi Đới Ngọc kia nữa, mày hại bà thêm việc vào thân thì giỏi lắm!

Trong lòng bàn tay Trần Hải Đình bắn ra ba cây châm bạc, không chút sai lệch cắm lên ba trọng huyệt Cao Thông, Tư Thế hai bên tả hữu của Lê Lan Đường, tạm thời kiềm chế độc tính phát tác. Sau đó nàng lại rút ra thêm một cây châm khác, bắn vào huyệt Cô Thế sau ót Hoàng Từ Lan.

“Đới Ngọc, hắn.....” Hoàng Từ Lan còn chưa kịp nói thì Trần Hải Đình đã xua tay ra dấu biết tỏng, quăng khúc xương cẳng gà trên tay vào bụi cỏ gần đó rồi túm lấy cổ áo của Hoàng Từ Lan, nhún người bay thẳng vào sơn cốc mà không một chút tốn sức nào.

.....

“Đặt người xuống đây đi” Trần Hải Đình chỉ tay, sau đó lại nói “Còn ngươi thì ngồi lên chõng hộ ta” Hai đứa các ngươi đến tìm thì chỉ có thể là đem đến phiền phức cùng lao lực thôi, bổn nhân khổ tâm quá mà.

Trần Hải Đình phát hiện Hoàng Từ Lan đứng im nhìn mình như thể đang nói: ngài có bị nhầm không đấy thì bèn gắt:

“Nhanh cái tay lên, bằng không nó chết bây giờ” Đới Ngọc chẳng qua là muốn ngươi kích động lên thôi, người chết cuối cùng là ngươi chứ chẳng phải Lê Lan Đường đâu!

Trần Hải Đình gọi vọng ra ngoài “Nhược Khê đâu rồi, đem chén nước lã vào đây cho vi sư!” Sau đó chẳng chút ngơi nghỉ nào, cầm lấy cổ tay Hoàng Từ Lan lên chẩn mạch, cuối cùng mở túi đựng châm ra thi triển thuật châm cứu lên người Hoàng Từ Lan.

Hoàng Từ Lan cảm thấy rất kì lạ. Từ lúc nàng nhìn thấy Trần Hải Đình thì giọng nói âm u kia liền biến mất không còn chút tung tích nào, giống như dơi thấy ánh bình minh liền bay về hang ẩn nấp vậy. Cũng chẳng biết Trần Hải Đình muốn làm gì mà sau khi thi châm liền dùng tay điểm vào hai mạch Tố Ngư cùng Túc Kinh của nàng, vận lực hệt muốn rút cái gì đó từ trong người ra.

Cùng với lực tay ngày càng mạnh, cơn đau vô danh trong nội thể nàng ngày càng tăng dần, các giác quan cũng bắt đầu đình chỉ không còn thông suốt nữa, mãi đến khi phun ra một búng máu đen bầm mới xem như dễ chịu hơn hẳn.

“Sư phụ, nước đây ạ” Nhược Khê tất tả bưng chén nước vào, ngó nghiêng một lát rồi lại hỏi “Sư phụ có cần con phụ giúp gì không?”

“Đi giã nước lá tía tô cho cửu điện hạ uống đi” Trần Hải Đình bình thản nói ra, hệt như nói đùa.

“Nước...tía tô?” Nhược Khê sợ bản thân mình nghe lầm, bèn trợn mắt mà cẩn thận hỏi lại lần nữa. Lần đầu tiên nghe thấy giải độc uống nước lá tía tô, sư phụ có bị lẫn không đấy? Đừng nói lại giống như lần trước bà chủ Lý đến đây, thay vì lá cây lẻ bạn thì sư phụ lại bảo thành lá dứa thơm, hại cả thang thuốc xem như hỏng cả.

“Đúng rồi, là lá tía tô! Lá tía tô!! Đã nghe rõ chưa hả con nhỏ này?” Trần Hải Đình mất kiên nhẫn mà trả lời. Trúng độc chiết xuất từ nhựa của cây huyết long thì uống nước lá tía tô giải ra chứ còn muốn uống gì nữa? Uống mật gấu hả?

Tạ lỗi vô cùng, nhà ta nghèo khổ bần cùng chẳng có thứ quý giá đó đâu.

“Vâng vâng, con đi hái ngay đây” Nhược Khê sau khi đã được sư phụ mình cho lời khẳng định chắc như đinh đóng cột bèn nhanh chóng chạy ra vườn hái lá tía tô. Nhà này thịt không có chứ rau cỏ thì chẳng thiếu loại nào. Nghèo khổ nó thế.

Trần Hải Đình cầm chén nước nọ lên, rạch ngón tay giữa bên trái của Hoàng Từ Lan cho chảy máu rồi rỏ ba giọt vào đấy, sau đó lẩm nhẩm làm phép. Phép xong bèn cho người nọ uống hết mới thôi.

Hẳn là có thể tạm khống chế được thêm ít ngày nữa đi. Tình hình phát tác như thế này so với Phương Dung năm xưa thực sự là nhanh hơn gấp bội, di hoạ này thực sự quá đáng sợ rồi. Cũng không biết rồi sẽ dẫn đến kết cục gì đây, liệu có giống như quẻ bói theo thiên cơ đồ đã hiện ra không?

Lê Bảo Huyền, không biết ngươi sẽ thấy như thế nào nếu ngày đó thực sự xảy ra? Chẳng lẽ ngươi thực sự làm theo lời Tô Hoài An đã dặn dò ư? Đôi khi những gì thế nhân muốn làm lại chẳng phải là điều thiên đạo này cần đâu. Ta lại chờ xem xem.

Trần Hải Đình cũng không lập tức rút tất cả châm bạc đang ghim trên người Hoàng Từ Lan ra mà chắp tay đi qua đi lại soi xét một hồi, vừa nhìn vừa lắc đầu chậc lưỡi. Quả nhiên là người mang dòng máu nhà họ Phương, nam hay nữ đều đẹp đến động lòng người khác mà. Cái túi da này thật là không tệ chút nào, rốt cuộc là vì sao đến cả Thập Điện Diêm Vương lẫn lão Nam Tào đều thiên vị hai đứa này thế không biết! Vì sao bổn nhân lại không được ưu tiên như vậy? Chẳng lẽ bổn nhân không phải là nhân vật gương mẫu được lòng chúng tiên nhân ư?

Đau lòng quá.

“Sư phụ!!” Nhược Khê vừa cầm chén đựng nước tía tô xông vào vừa hô lên như gặp tặc phỉ khiến Trần Hải Đình giật nảy mình, ba hồn muốn lìa khỏi xác.

“Con nhỏ này!! Đầu năm đầu tháng mày la hét cái gì thế? Giật hết cả mình” Trần Hải Đình quay lại, gắt. Nhưng nhìn học trò mặt mày xám ngoét như đang kinh sợ thật sự bèn nghi hoặc hỏi lại “Chuyện gì đấy? Là con hồ ly cháu chắt của mụ già Tô Đát Kỷ đến đòi nợ đúng không?” Nói đến đó Trần Hải Đình liền nghiến răng ken két.

“Không phải không phải sư phụ ơi, là vườn cây thuốc của nhà chúng ta bị nhổ sạch rồi!”

“Cái gì?!” Trần Hải Đình hét lên, mắt trợn to như tượng hộ pháp trong chùa “Là đứa cô hồn âm binh nào dám nhổ thuốc của bà?” Quan trọng hơn cả là nhân vật nào có thể phá giải được trận pháp ở đầu sơn cốc? Người có thể phá giải được trận pháp đó hiện nay chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoàn toàn không phải điều mà bất kì người bình thường nào cũng đều có thể đạt tới.

“Con cũng không rõ lắm. Lúc con ra vườn chỉ còn thấy mấy luống rau là nguyên trạng thôi” Nhược Khê lắc đầu bất lực nói.

“Trò ở đây cho cửu điện hạ uống thuốc đi, nhớ sau nửa canh giờ thì rút châm đi đấy. Còn chuyện dược liệu thì để đó cho vi sư” Trần Hải Đình cười tà ác, phẩy ống tay áo mà nói gằn “Mới đầu năm đã có đứa chán sống gây chuyện với bà rồi, để bà xem đám mặt chuột mũi chó chúng mày là bọn nào” Bà không lột hết da chúng mày ra, bà thề sẽ về lại thiên đình không làm công ăn lương gì nữa hết! Đám cây thuốc ấy đủ cho bà mua gạo độn với khoai lang từ đây đến Đoan Ngọ, đám cướp ngày chúng mày cũng dám nhổ hết cả đi như thế thì có cáu tiết không?

Phường địa chủ khốn nạn chúng mày hãy đợi đấy!

Trần Hải Đình lao ra ngoài như một cơn lốc màu đen, thoáng chốc đã mất bóng sau mấy dãy đồi nhấp nhô trập trùng bảo bọc lấy căn nhà trúc này của nàng.

Nhược Khê nhìn theo bóng sư phụ mình, hơi lắc đầu sau đó giúp Lê Lan Đường uống hết chén nước lá tía tô rồi ngồi canh chừng hai người. Trời xuân mát mẻ lại thêm về tối yên tĩnh dần, Nhược Khê ngồi một lát liền cảm thấy buồn ngủ. Sao hai vị đại nhân vật này vẫn còn chưa tỉnh nữa? Sư phụ không phải là chữa lầm rồi đấy chứ, lần trước ngài ấy thi châm nhầm huyệt cho bà chủ Lý, cũng may người ta không sao. Càng ngày càng thấy sư phụ thật vô trách nhiệm, lại còn xấu tính.

Chẳng rõ vì sao người đời lại xưng tụng sư phụ là thần y truyền kì nức danh hai phương nam bắc nữa, hẳn là người ta bị nhầm với ai đó rồi không chừng. Có vị thần y nào lại đọc nhầm cây thuốc, châm nhầm huyệt không?

..... 

Đầu tháng nên trăng non rất mờ, Nhược Khê ngồi trong hiên nhà nhìn ra chỉ thấy được một khoảnh sân là chập chờn ánh vàng được hai ngọn đèn lồng tre treo trên đầu hồi chiếu sáng, phần còn lại của không gian đều bị bóng tối dần nuốt trọn, phủ lấp. Nàng ngồi xếp chân trên ghế trúc, tay cầm quạt mo cau phe phẩy đuổi muỗi mòng vo ve bên tai ra chỗ khác mà ngẫu hứng ê a hát mấy đoạn sơn khúc. Lúc hát tới đoạn núi cao rừng sâu có con hồ ly to bèn rùng mình mà nín bặt, đột nhiên không kìm được mà liên tưởng đến mấy mẩu chuyện đám tiều phu truyền tai rằng trong rừng sâu có hồ ly tinh hay hoá thành các cô gái trẻ đẹp để dụ dỗ đàn ông hòng hút dương khí tu luyện, nghĩ đến mới đáng sợ làm sao.

Càng nghĩ càng thêm lạnh người khiến da gà da vịt nổi lên dày mấy lớp, đương lúc Nhược Khê định kéo ghế vào cạnh cửa ngồi để nhờ môn thần phù hộ độ trì thì bụi cây dâm bụt cạnh hàng rào mọc đầy dây bình bát trước cổng nhà nàng vang lên tiếng lạo xạo như có thứ gì đó động đậy đâm sầm té ngã vào trong đó vậy, hại nàng giật bắn người.

Haha, hẳn là con chuột? Con gà rừng? Con chó? Có nên ra xem không nhỉ? Nếu là con gà thật thì bữa cơm ngày mai chẳng cần phải lo nữa nhưng mà.....

Lỡ là con gì khác đáng sợ thì sao? Sư phụ không có ở đây, hai vị đại nhân vật này thì hôn mê bất tỉnh rồi nào đâu giúp được gì? Bây giờ nàng nên làm gì đây? Hay kệ xác nó là cái gì đi? Nàng ngồi im ở đây bịt tai xem như chẳng biết gì hết là được chứ gì?

Đương lúc Nhược Khê đang suy nghĩ lung lắm thì bên bụi cây dâm bụt lại vang lên tiếng xột xoạt nhỏ vụn, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn của một con vật chưa được xác minh. Cùng lúc đó ánh trăng tù mù trắng nhợt xuyên qua tầng lá dày của cây khế trước cổng, rọi xuống hàng rào xanh rờn dây bình bát và cả bụi dâm bụt nọ. Nhược Khê căng mắt ra nhìn thì thấy trọng bụi cây là một cục gì đó lông xù xù màu trắng ánh kim đang nằm run rẩy, hệt như chó.

Ôi là con chó thật? Cơ mà có con chó hoang nào lông trắng không nhỉ? Bao nhiêu năm ở trên núi nàng chưa nghe nói cho giống chó hoang nào lông trắng ánh kim nhìn sặc mùi tiền như thế kia cả. Thế rốt cuộc là con gì vừa giống như chó mà lông lại quý giá sặc mùi kim tiền nhỉ?

Nghĩ không ra nên càng thêm tò mò, Nhược Khê đứng dậy rón rén đi ra hông nhà lấy cây gậy trúc định bụng đi ra ngoài cổng xem rõ đó là con gì, thoáng nghĩ đến việc đợi nó chết hẳn rồi lột bộ lông xù xù kia đem đi đổi ra thành tiền mua thịt. Nhưng đồng thời nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, vì vậy bèn đi vào trong nhà bê tượng Ngọc Đế được Trần Hải Đình ngày ngày hương khói cẩn thận ra với ý đồ tăng can đảm.

Sư phụ bảo ngài Ngọc Đế là vua của thiên đình, ắt hẳn kia có là cái gì đi chăng nữa cũng không dám làm càn trước mặt ngài ấy đâu. Còn việc bức tượng mua ở chợ thị với giá hai mươi đồng tiền này có hiệu quả giống Ngọc Đế thật hay không thì nàng từ chối suy nghĩ về.

Nhược Khê rón ra rón rén, chậm chạp lê bước ra cổng. Bình thường đi trong vòng một cái chớp mắt thì nay kéo dài ra hết một tuần trà vẫn chưa đến được đích. Tiếng rên đau đớn kia ngày càng nhỏ dần, chỉ còn những đoạn rời rạc thỉnh thoảng vọng lại mà thôi. Nom là con vật nọ sắp chết thật.

Nhược Khê chìa cây gậy trúc gạt đám dâm bụt rậm rịt ra, thân hình của con vật có bộ lông trắng xù xù kia hoàn toàn bại lộ dưới ánh vàng toả ra từ lồng đèn nàng đem theo. Con vật này thân thon dài, bốn chân như chân cáo, tai nhọn mũi hơi nhô, đuôi dài hệt chổi lông gà. Trên bộ lông trắng tuyết ánh kim của nó loang lổ từng vệt máu đỏ sẫm bết dính vào lông, ở đùi sau còn mang một vết thương dài. Hẳn nó thành ra như thế này là do vết thương chí mạng đó đem đến.

Nhược Khê nhìn một thôi một hồi vẫn không nhận ra con vật trước mặt mình thuộc chủng loại gì, chỉ nghĩ đây hẳn là một giống chó hoang có bộ lông đẹp mà thôi. Nàng dù sống trên núi đã lâu nhưng suy cho cùng vẫn là còn nhỏ, kinh nghiệm không cách nào bì được với đám thợ săn lành nghề thông thạo tập tính muôn thú. Nếu hiện tại thay bằng một gã thợ săn thì đã sớm nhận ra được đây là một con bạch hồ có bộ lông vô cùng đáng tiền rồi.

Nhược Khê thấy thương cảm với con chó nhỏ xui xẻo đâm sầm vào nhà mình này, vì vậy bèn thả đèn lồng cùng tượng Ngọc Đế trên tay xuống, ôm nó lên kiểm tra vết thương rồi mang vào trong. Mấy vị thuốc giảm đau cầm máu trong nhà vẫn còn rất nhiều, với con chó nhỏ này hẳn là có tác dụng. Thôi coi như từ bi làm việc thiện tích đức đi vậy.

Con bạch hồ nọ mất máu quá nhiều nên vô cùng yếu ớt, để mặc đối phương ôm mình đi. Đôi tròng mắt xanh như ngọc thạch bên dưới bờ mi khẽ mở ra liếc nhìn mặt mũi người nọ, sau đó im lặng nhắm lại.

***

Lê Lan Đường uống chén nước tía tô không bao lâu thì đã có thể mở mắt, tứ chi cũng dần cử động được trở lại. Nàng nhìn cảnh vật xung quanh, sau khi xác định là căn chòi nát của Trần Hải Đình thì yên lòng tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm một lát.

Đồng hồ nước ở ngoài sân vừa rỏ thêm vài giọt thì bên ngoài vọng lại tiếng loạt xoạt của dép cỏ, sau đó Nhược Khê vào để rút kim châm trên người Lê Lan Đường xuống đúng như Trần Hải Đình đã dặn dò trước khi đi.

Không ngờ đang chăm chú rút châm thì Lê Lan Đường đột nhiên mở mắt khiến Nhược Khê giật bắn cả mình, vội vàng vuốt ngực mà nói “Điện hạ tỉnh rồi?” Sao tối đêm nay có lắm thứ khiến nàng giật mình kinh hoảng thế không biết?

“Hoàng Từ Lan có ở đây không? Còn Trần Hải Đình đâu rồi?” Lê Lan Đường hỏi. Trần Hải Đình tuyệt nhiên không phải người có thể ngồi im, mọi khi đều là mắt chưa thấy người thì tai đã nghe thấy tiếng, sao lại khoắng hết việc cho học trò thế này được?

“Vâng sư phụ đi giải quyết ân oán cừu hận rồi ạ” Nhược Khê thành thật trả lời, đồng thời vươn tay gãi đầu “Hoàng tiểu thư đang ở bên kia, tình hình không có gì quan ngại. Sư phụ bảo chờ ngài ấy tỉnh lại hẵng hay ạ” Mấy cái vụ máu me kia thôi đừng nên cho điện hạ biết thì hơn, kẻo lại ảnh hưởng đến sức khoẻ. Ngài ấy vừa mới trúng độc, thân thể làm sao chịu được thêm ưu phiền.

Lê Lan Đường đợi cơ thể dần lấy lại được cảm giác mới từ từ ngồi dậy, đi qua chỗ Hoàng Từ Lan. Nàng tiến đến ngồi xổm trước chõng mà nhìn, chỉ thấy khắp người Hoàng Từ Lan cắm đầy những cây châm bạc tua tủa như gai nhím, khoé môi vẫn còn vương tơ máu đen sẫm.

“Đến khi nào Hoàng Trọng Khanh mới chẳng còn là con ma bệnh nữa nhỉ?” Nàng có chút cười khổ. Vốn nghĩ chỉ cần đề phòng trước sau thì có thể ổn thoả, nhưng xem ra nàng đã nghĩ quá đơn giản. Chuyện hôm nay chỉ sợ là Đới Ngọc mượn tay Lê Tương mà thôi. Mục đích của hắn chính là Hoàng Trọng Khanh, vậy nên loại độc kia với nàng mới chẳng hề có uy hiếp đến tính mạng.

Lê Lan Đường vươn tay lau vệt máu vương bên khoé môi Hoàng Từ Lan, trong mắt đều là suy tư cùng đau lòng. Đáng lẽ ra con người hoà nhã tài sắc này đã có một cuộc sống đúng như những gì sơ tâm mong mỏi, nhưng vì một cuộc gặp gỡ với nàng mà mọi thứ đều đã sụp đổ, cũng đi đến bước đường không thể quay đầu.

Trọng Khanh, ta tự hỏi vì sao vầng trán cao này lại có thể khiến bao nhân tài đất thần kinh cam bái hạ phong đến như vậy? Còn cả dung mạo này nữa, quả thật có rất nhiều người tư hoài tiện mộ đến, nhưng vì sao cứ phải có ta ở trong số đó? Cao xanh kia khó đoán chừ!

Đã cử con người này đến bên cạnh ta, vì sao lại còn tiện tay đem người ấy dần huỷ hoại đi như thế? Chẳng lẽ kiếp nhân sinh này của ta thực sự không thể có được lấy một điều tốt đẹp vẹn toàn thuỷ chung sao? Trời kia độc địa chi!

“Hoàng Trọng Khanh, nhất định cho dù thiên hoang địa lão, vật đổi sao dời, hứa rằng đừng bỏ Lê Bích Lam này ở lại vò võ một mình có được không?” Lê Lan Đường đứng dậy khom người khẽ khàng ôm lấy thân hình gầy yếu của đối phương vào lòng, thủ thỉ nói.

Cho dù trước mắt là đường cùng, ta cũng không quan tâm.

“....Được” Bên tai nàng vọng lại tiếng nói yếu nhược mà ấm áp, đồng thời cũng cảm nhận bản thân được người nọ vỗ về hệt như lúc còn nhỏ “Chỉ cần điện hạ đừng lén trốn đi khỏi mắt ta là được”

Cho dù phải bước đến bờ vực của tha hoá và sụp đổ, ta cũng chẳng có gì để hối hận cả. Chỉ cần điện hạ bình an là đủ rồi.

Chỉ cần điện hạ còn tồn tại bên ta, là đủ rồi.

______

HẬU TRƯỜNG

Trần Hải Đình nhà nghèo mới đầu năm đã đón tin dữ: *gào thét* Đám cô hồn âm binh chúng mày hãy đợi đấy!! Bà xé xác chúng mày ra!!

Nhược Khê vừa nhặt về thêm một miệng ăn: *rụt rè* Sư phụ, con chó con này đáng thương quá, hay là nhà chúng ta nhận nuôi đi?

Trần Hải Đình mắt sáng vì cục vàng rơi vào chân: Nuôi đi, đợi nó béo lên tí rồi lột lông đem đi bán kiếm tiền cải thiện bữa cơm nhé đồ đệ.

Bạch hồ: *chửi thầm* Các ngươi dám lột lông ta, ta cắn cụt tay các ngươi!

______

LỜI TÁC GIẢ

Hôm nay mùng ba, mọi người ăn tết đến đâu rồi:v lên sòng thuận lợi cả không nè =)))))

Bỗng nhiên tác giả nhận ra truyện này nhiều CP quá :v Nếu như xào CP là một loại nghệ thuật thì không còn nghi ngờ gì nữa, Tô quân chính là một nghệ sĩ có hạng :v

Hỏi nhỏ: Mọi người thấy quà tết như thế nào, chất lượng và tấu hài không? Có ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa không :v Đợi đến ngày mai public hết phiên ngoại rồi cho tác giả biết cảm nhận một thể nhé :v

Hết tết rồi :v Chuẩn bị về với cuộc sống bình thường 3 ngày/chương, thỉnh thoảng mới có phiên ngoại nhé mọi người :v Nội tuyến chính của cuốn một này chuẩn bị đi đến cao trào rồi đó =)))))

Mọi người nghĩ ai sẽ là nhân vật đưa toàn bộ nội tuyến đến cao trào nào =))))))

Có fan bảo tác giả đổi avatar WP đi cho nó phong thuỷ năm mới :v Ok chờ tác giả lựa từ hơn ngàn tấm hình đã chụp ra đã:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16