Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 85: MINH PHI VÀ PHẠM THỊ

502 4 2 0

Mấy ngày trước đại yến, quan chức các lộ cùng đạo thừa tuyên đều lần lượt gửi lễ mừng về phủ Phụng Thiên. Mỗi ngày lượng xe thồ hàng đứng đợi thông quan đều đông như đám người hò nhau chơi rồng rắn lên mây, kéo dài xa hút tầm mắt.

Bên cạnh xe thồ hàng, cũng có không ít người nhà của quan lại tân nhậm được vào kinh theo đợt sắp xếp của Lại bộ. Thật đúng với câu: Một người làm quan, cả họ được nhờ. Có không ít nam thanh nữ tú đang độ thiếu thời bị cảnh quan phồn hoa xán lạn của kinh thành làm cho trầm trồ cao hứng, ngồi trên xe ngựa vẫn không ngăn nổi hiếu kì mà vén rèm xe ra đưa mắt nhìn.

Sau lễ Tịch điền hôm ngày mồng bảy hạ nêu, nhà nhà có ruộng cũng đã bắt đầu trở lại với công việc đồng áng bán lưng cho trời bán mặt cho đất. Đi trên đường cái từ vùng ngoại ô huyện Vĩnh Xương phụ quách chỉ thấy ruộng sâu nước bạc điểm tô mấy vạt sắc lục non như vụn trà ai rắc trên giấy bạc hàng mã, long lanh trong xuân quang ấm dịu.

“Anh cả, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến được kinh thành?” Một cô gái nhô đầu ra khỏi thùng xe, lên tiếng nói với chàng trai ngồi vắt vẻo ở ngoài, mặt mũi đã nhuốm phong trần đầy mệt mỏi nhưng vẫn cố chịu đựng.

“Chúng ta đã đến kinh thành rồi đó, nhưng vẫn ở vùng phụ cận” Phu xe cười thành tiếng mà đáp, hiển nhiên là đang thay những người ở xa mới đến này nói qua một phen cho tường tận “Chúng ta chỉ mới đến huyện Vĩnh Xương thôi, từ đây đi thêm tầm nửa ngày nữa mới đến được trong nội đô phủ Phụng Thiên”

“Bác phu xe có nhầm lẫn không đấy? Kinh thành chẳng phải gọi là Thăng Long thành sao, cách đây vài năm vừa đổi thành phủ Trung Đô cơ mà? Cái tên Phụng Thiên là nhà bác nghe được từ đâu thế?” Cô gái hơi nhíu mi, rõ ràng là đang nghĩ gã phu xe này đùa cợt mình.

“Em gái, cái đây là em không biết rồi” Người anh trai lại lên tiếng giải thích thay “Bác phu xe nói chẳng sai đâu, kinh thành lúc Thái Tổ Hoàng đế trị vì quả thật vẫn lấy tên cũ từ tiền triều là Thăng Long, sau đó đến năm Quang Thuận thứ bảy của đương kim thánh thượng mới đổi thành Trung Đô rồi đến năm thứ mười thì đã đổi thành phủ Phụng Thiên. Chuyện này người ở các phủ, huyện lân cận đều rõ cả. Có trách là anh em chúng ta ở xa mới đến, rồng ở xa sao qua mặt rắn nhà, đúng là tự nhận tụt hậu kém hiểu biết”

“Hai anh em cô chú là người phương xa, không hay biết cũng là chuyện thường tình cả. Nếu là bình dân chúng ta nói chuyện phiếm với nhau thì chẳng phải chuyện gì quan trọng, vẫn hiểu được. Nhưng nếu vào đến kinh thành gặp đám quý tộc quan lại quyền cao chức trọng thì nên lựa lời mà nói sao cho đúng, kẻo lại chuốc vạ vào thân” Phu xe vô cùng hảo tâm mà nhắc nhở.

“Nghe nói trong kinh thành người tài nhiều như cỏ dại, liệu có thế thật?” Cô em gái nghe đến đấy liền sinh tò mò, bèn ngồi cạnh anh trai nghe chuyện phiếm cho đỡ nhàm chán trên lộ hành.

“Đúng vậy, hẳn là hai anh em cô chú có nghe loáng thoáng về nhóm Thăng Long thập thiếu anh tài rồi phỏng?” Bác phu xe có người cùng mình tiếp chuyện thì vui vẻ mà kể “Đám nam thanh nữ tú ở kinh thành không ai qua được mười người này cả đâu. Mười người này có người giỏi văn cũng có người thạo võ, cũng có người văn võ đều xuất chúng luôn”

“Ghê gớm đến như vậy? Vậy bác phu xe có biết ai nổi bật không?” Cô gái nọ lại hỏi.

“Nổi bật à? Thái tử thì là người cao quý nên ta không dám bàn luận, nhưng trong kinh ai ai cũng đều khen Bùi công tử Bùi gia và Hoàng tiểu thư Hoàng thị cả đấy, đám người trẻ chẳng ai nổi danh bằng hai người bọn họ đâu” Người phu xe vừa nói vừa bày ra vẻ mặt kính trọng, còn rất hảo tâm nhắc nhở “Hai anh em cô chú vào kinh, nhắm mắt chọn đại một người để hỏi về hai nhân vật kia, nếu chẳng biết nhiều thì cũng phải biết ít rồi”

........

Kinh đô.

“Anh mau nhìn kìa, cái nhà đằng kia cao quá! Còn đẹp nữa” Cô gái nắm lấy tay áo anh mình, khe khẽ kêu lên đầy thích thú nhìn cảnh vật xung quanh. Hai anh em bọn họ dừng trước một quán trà nhỏ ven đường nghỉ ngơi một lát, tiện thể ngắm nhìn vạn vật mới mẻ ở nơi mình chân ướt chân ráo đến, quả thật thú vị muôn phần.

Đối diện quán trà nơi bọn họ đang ngồi là một tửu lâu không lớn lắm, kinh doanh cũng không quá đông nhưng trang trí vô cùng trang nhã. Bên trong vọng ra điệu cổ cầm êm tai cùng với tiếng tiêu réo rắt đệm theo, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của hai người.

“Đây là điệu nhạc gì, vì sao lại nghe thắm thiết triền miên đến vậy?” Chàng trai nọ hỏi vị Hiệu uý đội nón son được cử đến đón mình đang ngồi gọt cau bên cạnh.

“À đấy là điệu từ Nhàn tình phú do Hoàng tiểu thư phổ ra từ năm trước, lúc ấy phải nói là danh chấn nhé” Quan hiệu uý nọ dùng múi cau đã cắt ra mà chà hàm răng đen như hạt na của mình một lượt vô cùng thuần thục, lại tiếp “Nghe người khác nói lúc đó là yến tiệc cung đình, Hoàng tiểu thư và Xuân Minh Công chúa cùng tấu nên một khúc này khiến bá quan đều phải thán phục đấy. Nhưng từ phổ thì chẳng ai biết nó như thế nào, đa phần đều là mô phỏng lại nên cũng chẳng chính xác lắm đâu. Đấy là càng chẳng cần nói đến lời ca của hai vị giai nhân kia quá là hoàn hảo, đám ca cơ cũng thử hát nhưng lại chẳng hay bằng nên từ đó mấy tửu lâu thường chỉ cho tấu nhạc thôi”

“Xuân Minh Công chúa? Vị công chúa kia là như thế nào? Có nằm trong nhóm thập thiếu anh tài không?” Cô gái nọ lại hỏi, trên mặt đầy tò mò với những thứ mình chẳng hề biết.

“Xuân Minh Công chúa chính là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành đấy. À mà có chăng là cả nước không chừng” Quan hiệu uý nọ nheo mắt ngẫm nghĩ về lần mình từng được dịp thấy qua vị cửu công chúa điện hạ nhan sắc khuynh thành lãnh diễm kia, sau đó mô tả một lượt “Xét về sắc ở kinh thành này, hiện tại không ai là có thể so sánh được với Xuân Minh Công chúa. Còn về tài, tuyệt không có ai qua được Hoàng tiểu thư”

“Quả thật là trời bể bao la nhiều sự lạ, mở rộng tầm mắt vô cùng” Cô gái nọ gật đầu ra chiều đã hiểu, còn xuôi theo tiếng đàn sáo kia mà minh tưởng ra tràng cảnh hai vị giai nhân đệ nhất kia tấu nên một khúc này, nhất định là rất kinh diễm động lòng thế nhân.

......

“Chỗ này là trà lâu lớn nhất kinh thành của một phú thương họ Lý, tập trung rất nhiều quan lại cùng văn sĩ đến đàm luận đấy. Đặc biệt nơi này còn kinh doanh các loại trà ngon, sau này có dịp quan thiên hộ đây cứ đến mua ắt không lầm” Gã hiệu uý nọ dẫn hai người đi dạo phố thị, lúc đến trước cửa Ngũ Thải Vân bèn dừng lại, dắt họ bước vào trong giới thiệu qua một lượt.

“Trà lâu này danh tiếng đến như vậy, nhìn sinh ý quả thật rất khấm khá, hẳn là không khác gì những lời ông anh nói rồi” Người nọ nhìn quanh một hồi rồi gật đầu ra vẻ đồng tình, sau đó lại quay sang nói với em gái:

“Em đứng đây đợi anh một lát, anh đi mua ít trà đem sang biếu cha mẹ” Nói rồi bèn cùng với vị hiệu uý đội nón son kia đi lên lầu, còn gọi gã phục vụ đi theo để chọn ra loại vừa ý mình nhất.

Cô em gái nọ đứng bên trong tiền thính nhìn dòng người qua lại ngược xuôi lấp ló đằng sau mấy hàng cây xanh mướt vẫn còn đẫm sương sớm, nghe tiếng phong linh kêu lên réo rắt vui vẻ mà thoáng chốc đã thả hồn theo mấy áng mây lững lờ trôi trên nền trời trong vắt từa tựa mặt hồ thuỷ lam.

Dòng thời gian của nàng cứ như thể đã thực sự ngừng trôi và dừng lại ở thời khắc này vậy.

“Vị tiểu thư này, cảm phiền có thể nhường đường chăng?” Cũng chẳng biết tự bao giờ bên cạnh lại vọng đến tiếng nói nhẹ nhàng không mang theo chút hỉ nộ ái ố nào, khiến nàng sực tỉnh khỏi khung cảnh mùa xuân thơ mộng êm ả trữ tình kia.

Người nói ra lời đề nghị kia là một cô gái mặc viên lĩnh tố y, viền ống tay áo thêu lá trúc bằng chỉ xanh. Người này trang nhã ôn hoà, hoàn toàn khiến đối phương không thể nảy ra được bực bội hay đố kị. Đối phương dường như thấy nàng ngẩn ra nhìn mình mà không nói gì, chẳng những không hề đâm giận mà còn chậm rãi nhắc lại “Mỗ có việc cấp cần rời đi, tiểu thư có thể nhường đường chăng?”

“À vâng vâng, mời” Nàng đến lúc này mới ý thức được bản thân quá thất lễ, bèn lùi vào trong nhường đường, đồng thời cụp mắt xuống không nhìn đối phương nữa. Mẹ ơi, người ở kinh thành ai cũng đẹp như vậy ư? Vậy thì cái vị Xuân Minh Công chúa mà vừa nãy nhắc đến còn đẹp đến độ nào nữa!

“Cảm ơn tiểu thư” Người mặc tố y nọ gật đầu cảm ơn, sau đó nhấc hài bước qua bục cửa. Vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp bên tai, quay sang trông thì là một người cưỡi bạch mã vạm vỡ chạy đến. Nón Phương Đẩu tua son trên đầu vẫn không cách nào che lấp được dung nhan lãnh diễm hoạ thuỷ, đặc biệt là áo bào tử sắc thêu vạn thọ kim cúc bằng chỉ vàng được nàng ấy mặc, cao quý không cách nào tả xiết.

Người nọ ghìm cương trước mặt nữ tử tố y kia khiến lục lạc vàng treo trên cổ ngựa vang lên lanh canh, đồng thời giơ tay ra ngoắc gọi mà nói: “Hoàng môn hạ đi mua có mấy cân trà mà rậm rà rậm rịt quá nên ta đến đón ngài cho nhanh vậy”

“Làm phiền điện hạ đến đón rồi” Nữ tử tố y nở nụ cười, sau đó nhún chân vô cùng nhẹ nhàng nhảy lên đằng sau yên ngựa, đoạn vòng tay ra phía trước túm lấy dây cương mà nói tiếp “Thất điện hạ có gửi quà cho điện hạ đấy. Ta nếm qua cả rồi, không chua, cũng không có khổ qua” Nói xong liền giật dây cương thúc ngựa giơ vó mà chạy đi.

Cô gái nọ đứng bên bậu cửa nhìn hai bóng khách qua đường kia dần chìm khuất trong bể người, không kìm được mà ngây ngẩn. Hai người bọn họ thực sự khiến nàng ấn tượng, đồng thời còn dấy lên một chút cảm giác ghen hờn.

Cuộc đời này của nàng, liệu sẽ có người chờ đợi không được liền đến đón như vậy ư? Biển người vô biên này, thật sự sẽ có người như vậy?

Tơ liễu tháng giêng vì thương xuân mà ủ rũ, vó ngựa hồng mao vì đón người mà chồn vó. Chỉ là hai người qua đường thôi mà......

“Hồng Ly, sao em lại ngẩn người ra như con ngốc thế? Chẳng lẽ ưng ý được chàng nào rồi?” Người anh của nàng mua trà xong bèn đi xuống lầu, thấy em gái đang đứng thả hồn theo mây gió bèn đi đến vỗ vai cười trêu.

“Không ạ” Cô gái tên Hồng Ly kia cười mà lắc đầu, sau đó cũng không nói gì thêm.

Chốn kinh thành phù phiếm phồn hoa này, có những việc đừng nên hy vọng cùng tiện hoài quá nhiều thì sẽ tốt hơn.

***

Thượng nghi cục.

Trái ngược với không khí tất bật của các cục khác, tại Thượng nghi cục lúc này là một mảnh rét lạnh chết chóc.

Minh phi ngồi trên ghế quý phi được lót đệm vô cùng êm ái, ngọc chỉ ban nhược nhón lấy quả mận trong khay, điệu bộ vô cùng uể oải nói với đám cung nữ cùng nữ quan của Thượng nghi cục đang quỳ rạp trước sân: “Cơm các ngươi ăn, đồ các ngươi mặc có cái nào không là trạch ân của bệ hạ? Vậy nhưng đến công việc phải làm các ngươi cũng không tận trách, còn đùn đẩy cho nhau. Ấy là còn coi bề trên ra gì không? Hoàng Tổng quản của các ngươi chẳng lẽ không khiến các ngươi phục tùng ru?”

Hạ Phương – trưởng ty của ty Tán cúi rạp đầu mà lạy, giọng vô cùng dõng dạc thưa nhưng vẫn không kìm chế được run rẩy ân ẩn “Bẩm bà lớn, chuyện này xảy ra hoàn toàn là do ả chuốc lấy! Chúng nhân của Thượng nghi cục hoàn toàn không có can hệ chi! Mong bà lớn minh xét!”

“Mong bà lớn minh xét cho chúng nô tì!” Đám người còn lại đồng thanh hô lên, rạp người dưới đất không dám động đậy. Gần trăm mạng người mặt mũi như một mà tái nhợt, hiển nhiên là sợ cái chết phơi thây đang cận kề bất kì lúc nào cũng có thể thành hiện thực kia.

“Chuyện như vậy các ngươi còn dám chối bướng ư?!” Minh phi quát lên đầy giận dữ. Tách trà để trên bàn theo ống tay áo to kia rơi vỡ đầy đất, tan tành.

“Bẩm bà, Hoàng Tổng quản cầu kiến” Nô tì thiếp thân của Minh phi bỗng nhiên kề tai Minh phi, nhỏ giọng bẩm báo.

“Tới đúng lúc lắm, cho vời” Minh phi híp mắt, nở nụ cười. Hoàng Từ Lan, để ta xem ngươi làm sao lật được ván cờ này để thoát tội!

.......

Chuyện lớn này muốn xét tường tận thì tất nhiên là phải truy lại căn nguyên.

Nguyên là đứa cháu họ nội gọi Minh phi bằng cô có một mụn con gái cưng, một năm bốn mùa luôn muốn vào cung để làm quen với đời sống cung đình. Nói là vậy nhưng mục đích bên trong như thế nào thì ai sáng dạ chút đỉnh đều hiểu cả. Còn kinh ngạc hơn nữa là đứa cháu kia được nuông chiều sinh hư, mơ mộng vọng tưởng rằng nếu có thể dựa vào bà cô là Minh phi để được hưởng ân sủng từ quân, vương thì coi như chẳng còn gì tốt đẹp bằng. Phạm thị trước đây chẳng phải đã có một Phạm Thanh Vân làm gương đấy ư? Tiếc là ả ta vắn số, chưa kịp hưởng ngày phúc nào đã rũ áo chầu ông bà.

Vậy nên đứa cháu trai của Minh phi mới cắn răng mím môi mà ngọt nhạt nhờ vả, kiên trì mãi cuối cùng cũng được bà cô quý hiển kia của mình bằng lòng giúp đỡ một tay. Chuyện sắp xếp con cháu vào lục cục để làm nữ quan vốn chẳng phải việc gì hiếm lạ trong đám quý tộc kinh kì, thậm chí các chi thứ xa xa của mấy ông quan từ tứ phẩm trở lên cũng cố gắng chạy chọt cho con em mình có một chân trong lục cục, vừa được làm quan lại có cơ hội gần gũi các vị quý nhân đệ nhất quốc gia, phong quang vinh lộ chẳng phải đã ở trước mắt rồi đấy ư? Chả khéo lại một bước lên mây, sinh gái quý hơn trai như Dương Thái Chân ngày xưa ấy chứ.

Nhưng sự thật ở hoàng cung lại chẳng dễ dàng một cảnh hào quang như thế, để có thể được thăng lên làm nữ quan, cho dù chỉ là chức cỏn con như Đồng sử, Phó giám cũng phải là kẻ lăn lộn đủ lâu ở đây, nếm qua đủ mùi đắng cay từ khi chỉ mới là cung nữ thấp cổ bé họng. Bởi vậy mà khi Minh phi chạy chọt cho cháu mình một chân, lại còn nằm ở Thượng nghi cục nhàn tản nhất, Hoàng Từ Lan không cần nghĩ ngợi đã đồng ý tránh phiền hà khiến bà ta để bụng với mình.

Chính bởi vì nhàn nhã nhất, nên Thượng nghi cục trở thành cái bánh mà ai cũng muốn được chia phần, dẫn đến đây là nơi có những vụ đấu đá nhiều nhất, hại mấy vị Điển chính chuyên xét kiện cũng phải thở dài day trán bất lực. Đứa cháu được nuông chiều đến hư hỏng kia của Minh phi có thể sống được ở đây mấy ngày, Hoàng Từ Lan căn bản là chẳng buồn quan tâm. Sống chết có số, tiếc là có rất nhiều người lại thích tự đâm đầu vào chỗ chết mà chẳng cần chờ đến tử hạn của bản thân trong sổ phán quan Diêm điện.

Cháu của Minh phi làm việc ở ty Tịch, nơi quản lý giấy tờ chứng minh thân phận của tất cả cung nữ và nữ quan của lục cục. Làm việc ở đây quả thật vô cùng rảnh rỗi, rỗi đến nhàm chán. Ngoài suốt ngày ngồi sắp xếp giấy tờ và kiểm tra lại sổ bạ, đám người ở ty Tịch chỉ bận rộn mỗi khi trong cung có đợt tuyển tú định kỳ mà thôi. Hoàn toàn trái ngược với đám người ở Thượng công cục và Thượng thực cục bận đến không thấy được ngày hưu nhàn.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đứa cháu kia của Minh phi không mê mẩn một gã lính cấm vệ hay đi tuần ngang qua khu vực lục cục. Hai người tằng tịu với nhau trong bí mật, cuối cùng cô ả này còn vì giúp gã kia có tiền trả nợ sòng bạc mà lén lút trộm đồ, kết quả bị trưởng ty thượng cấp phát hiện được, cuối cùng đem báo lên Hoàng Từ Lan.

Chuyện gian díu với đàn ông trong cung vốn là tội chết, nay lại thêm việc lén lút ăn cắp đồ công, quả nhiên là chết cũng không hết tội. Cả các vị Điển chính lẫn Hoàng Từ Lan đều đồng ý với hình thức xử phạt cao nhất, khi đệ trình lên Quý phi cũng đã nhận được phê chuẩn.

Nhưng chẳng biết là vách tường nào đã lọt gió, mọc ra lỗ tai mà tin này đến tai Minh phi. Bởi vậy mà còn chưa kịp giảo chết ả ta thì Minh phi đã đến ngăn trở, khiến Hoàng Từ Lan phải cho tạm hoãn mà đến bồi chuyện với bà ấy. Phải rạch ròi trắng đen thì cái ghế ở Tây cung này của Hoàng Từ Lan mới có thể vững chắc không bị lung lay.

.......

“Hạ quan tham kiến lệnh bà” Hoàng Từ Lan vừa đến nơi đã nhìn thấy đám thuộc cấp quỳ rạp trên nền gạch, vội vàng hành lễ với Minh phi.

“Nghe nói Hoàng Tổng quản đã quyết định giảo chết đứa cháu kia ta?” Minh phi cũng không nhìn Hoàng Từ Lan, chỉ chầm chậm hỏi một câu.

“Vương pháp bất dị thân, hạ thần đã xin ý chỉ của quý phi mới dám đưa ra quyết định này. Mong lệnh bà thứ cho hạ quan tội càn” Hoàng Từ Lan không biểu cảm mà nhàn nhạt thưa bẩm. Một ả cung nữ vừa nhập cung đã làm ra chuyện tày đình đến mức ấy, nếu không bóp chết ả ta thì rồi đây còn ai phục tùng thượng cấp nữa!

“Con bé làm ra chuyện như thế, ta cũng chẳng dám bảo tổng quản và quý phi nặng tay chi cả. Nhưng nó là cháu ta, vì sao nó sắp chết mà ta lại được biết cuối cùng? Chẳng lẽ tổng quản chửa hay câu Một giọt máu đào hơn ao nước lã ư?” Minh phi hỏi vặn.

“Xin lệnh bà thứ cho hạ quan thiển cận ngu dốt, không biết cung nữ đó là cháu của ngài từ sớm” Hoàng Từ Lan quỳ xuống, cúi mặt mà thưa “Nhưng hạ quan cũng khẩn cầu lệnh bà hiểu cung pháp vốn chẳng chừa ai, đã gây tội thì chịu phạt là đúng lắm!” Hoàng Từ Lan câu trước thì mềm mỏng nhưng câu sau lại cương quyết với lập trường của mình, hệt như một cây tre dẻo dai dù có bị cuồng phong xô đẩy vẫn kiên cường bám đất.

“Nhưng nó đang có thai đấy tổng quản có biết không? Nếu bây giờ ngài giảo chết nó chính là một xác hai mạng, ngài lại có thể nhẫn tâm đến vậy sao?” Minh phi trừng mắt nhìn Hoàng Từ Lan mà quát, rất có dáng vẻ của một vị trưởng bối vì đứa cháu máu mủ sắp vong mạng mà đau lòng như cắt thịt. Đám người Hạ Phương quỳ rạp nhìn đất mà nuốt nước bọt ừng ực, âm thầm cầu nguyện cho tổng quản của mình thắng kèo này.

“Oan có đầu, nợ có chủ. Không có tội lỗi nào vô duyên vô cớ, cũng chẳng có quả nào sinh ra mà chẳng bởi nhân ứng bồi. Tội này cơ hồ chính là vết nhơ lớn dụng trọn dư sinh rửa chẳng sạch, thần không dám bàn đến nhân tình ở đây” Hoàng Từ Lan hùng hồn đáp trả, tuyệt không nhân nhượng.

“Ngươi.....” Minh phi trừng mắt trỏ vào mặt Hoàng Từ Lan, mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Quý phi đến!!” Ngoài cổng Thượng nghi cục vọng đến tiếng nội quan hô lên the thé cắt ngang cuộc đối thoại giữa Hoàng Từ Lan và Minh phi, khiến cả hai đồng loạt nhíu mày nhưng đám cung nữ của Thượng nghi cục lại thở dài như trút được gánh nặng. Quý phi cuối cùng cũng đến góp mặt dự vào rồi!

“Chúng hạ quan/nô tì tham kiến quý phi!” Tất cả đồng loạt hô lên.

“Miễn đi” Quý phi nhẹ nhàng khoan khoái bước đến, tay còn đang xoay chuỗi tràng hạt làm bằng tử ngọc. Bà đưa mắt nhìn Hoàng Từ Lan quỳ một bên cùng Minh phi đang nổi cáu, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Con ả Phạm thị này bao che cháu mình làm bậy, bây giờ còn dám mặt dày mày dạn đến đòi mang người đi tránh tội tử cơ đấy! Đúng là không coi người đứng đầu này ra gì nữa rồi! Nhất định phải nhân cơ hội này tát cho con ả vài bạt tai để tỉnh táo lại mới được!

“Người chuẩn tấu đem cháu của Minh phi đi giảo chết chính là ta, Minh phi cớ gì không đến cung Trường Lạc tìm ta hỏi chuyện phải trái mà lại ở đây quát nạt cấp dưới thế này? Đây là điều mà một người đứng hàng phi nên làm ư? Minh phi mau giải trình ta nghe thử đi?”

“Thần thiếp không dám làm phiền đến quý phi” Minh phi cúi đầu hành lễ, cố gắng kìm nén tức giận mà trả lời. Tuy câu nói chẳng có gì là biểu ý bất mãn nhưng ai có tai ở trong Thượng nghi cục đều biết rằng Minh phi đang giận lắm. Giận vì quý phi đúng lúc này nhảy ra, thực quá là đẹp mặt.

“Hoàng Tổng quản mau đứng lên đi, trung chính như ngài thì tội tình chi mà phải quỳ kia? Người đáng quỳ là kẻ phạm lỗi to nhưng vẫn muốn thoát tội tử cơ” Quý phi lại gần Hoàng Từ Lan, đoạn đưa tay nâng nàng dậy. Bà ấy nói ra một câu không mặn không nhạt đá đểu Minh phi có cháu nhưng chẳng biết răn dạy để nó làm ra chuyện bôi tro trát trấu thế kia, còn dám mặt dày mày dạn tiến đến đòi người. Đúng là người Phạm thị ở gần biển đã quen, mặt ăn muối đến chai lì cả rồi, chẳng biết xấu hổ nhục nhã chi sất.

“Tạ lệnh bà không trách phạt” Hoàng Từ Lan lạy tạ, sau đó thuận thế đứng lên. Đập vào mắt nàng ngay tức khắc chính là thân ảnh của Lê Lan Đường đứng sau lưng quý phi, lúc này đang nhìn mình như thể hỏi có bị làm sao không.

Nàng mím môi cười, hơi lắc đầu tỏ ý không sao cả để đối phương yên lòng.

Ra quý phi hay chuyện ở đây là do Lê Lan Đường mách lẻo. Đúng là con ác ma tinh quái đến thần Phật cũng phải nhắm mắt lắc đầu ngó lơ mà.

_______

HẬU TRƯỜNG

Người nhà quê nào đó mới lên kinh kì: Sao kinh thành lại nhiều người đẹp đến như vậy! Không biết vị Xuân Minh Công chúa đệ nhất mỹ nhân kia còn đẹp đến mức nào nữa, chẳng phải là tranh tinh xảo với hoá công rồi ư?

Quần chúng hiệu uý: Người cưỡi bạch mã nọ chính là Xuân Minh Công chúa, là con ác ma có nội tâm hủ bại bọc lớp sơn son thếp vàng, hung thần giết người như ngoé chửa bao giờ chùn tay đó.

Người nhà quê: Ngài nghe ai nói vậy?

Quần chúng hiệu uý: *bình thản* Ta nghe cửu phò mã nói đấy.

Cơ Tử Huyên: *gật đầu* Đúng đúng, chỉ có cửu phò mã mới dám nói cửu điện hạ như vậy thôi. Người khác nói thì đã đầu thai kiếp khác hết rồi.

Lê Lan Đường: Minh phi dám cá là đang chửi bới con lợn bổn công chúa nuôi rồi *đi tìm quý phi* Mẫu phi, người mau giúp Hoàng học sĩ đòi lại công bằng đi ạ! Minh phi lần này quả thực quá đáng vô cùng!

Quý phi: *cười khẩy* Được, cứ để đấy bổn cung lo. Tâm phúc của ta mà con ả cũng dám động đến, ta tiễn con ả Minh phi đó về cõi U Minh luôn.

Quần chúng lục cục: *đồng thanh* Cửu điện hạ uy vũ! Vô cùng uy vũ!! Điện hạ mãi là tượng đài muôn thuở trường tồn trong lòng chúng nô tì/hạ quan!!

_______

LỜI TÁC GIẢ

Dạo này bên Vietnovel dân số kéo qua bên ấy khá nhiều, nên hôm nay tác giả có vài lời muốn chia sẻ với mọi người về Vietnovel.

  1. Mọi người muốn comment về truyện, đề cử truyện trên trang bìa truyện hay trên forum, kể cả comment đoạn truyện đều có thể khi sử dụng Vietnovel.
  2. Mọi hoạt động của mọi người như đề cử, comment, tác giả đều có thể nhận được thông báo ngay lập tức và reply ngay không cần đợi lâu.
  3. Mọi người có thể inbox cho tác giả, nhận thông báo chương truyện rất dễ dàng nữa :v Đồng thời nhìn thấy được số liệu tổng thể của cuốn truyện, số chữ mỗi chap.
  4. Quan trọng là chạy rất mượt và nói không với quảng cáo. Mọi người sử dụng web hoặc tải app Vietnovel trên di động đều có thể xem truyện được nhé :v

Đấy là vài cái lợi mà tác giả phân tích khi sử dụng Vietnovel. Tuy nhiên trên web BHTTVN này tác giả vẫn sẽ up chương đầy đủ nhé :v không có vấn đề gì cả. Qua cuốn hai thì tác giả sẽ lấy ý kiến của mọi người để quyết định sau nhé :v

Cơ mà mọi người đi qua bên ấy xem thử rồi thì thấy như thế nào nè :v Nói tác giả nghe cảm nhận với chứ tác giả ngủ một đêm dậy, sáng thấy quá trời thông báo luôn ấy =))))) đề cử rất có tâm, review dài đến mức nếu tác giả là người đọc cần trưng cầu ý kiến thì cũng không dám nhảy hố luôn ấy chứ =))))))

Nhưng quan trọng hơn hết vẫn là rất cảm ơn mọi người đã cho tác giả 5 sao chẵn chịn nhé, fan của Tô mỗ là nhất rồi :v Hy vọng mọi người vẫn sẽ tồn tại ở cái hố này đến khi tác giả lấp hố nha :v Cơm chó đừng có chê, máu chó cũng đừng có nản =)))) Thay vì nản, chúng ta hãy khóc cùng nhau khi bị tạt máu chó, đừng lên diễn đàn mách với các tác giả khác là Tô quân ngược đãi fan nhé :v

Cuốn 1 chư vị đã khóc như vậy rồi, cuốn hai chư vị sẽ ra sao?! Hãy mạnh mẽ lên nào chư vị :v Để tác giả còn đủ can đảm gật đầu chuyển thể nó thành kịch truyền thanh nữa :v

Còn về vấn đề xuất bản thì tác giả đã thảo luận với Vương tiên sinh, lão đề nghị hoàn cả hệ liệt rồi xuất bản luôn theo kiểu bookset =))))) Tuy rằng mọi người sẽ phải chờ khá lâu nhưng mà Tô mỗ cùng Vương tiên sinh sẽ không khiến chư vị thất vọng đâu =)))))) Mọi người hẳn là đều biết cái thẩm mỹ của tác giả rồi đấy :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16