Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 53: ĐỚI NGỌC

517 2 2 0

Cuối giờ thân.

Mặc cho đám người trong cung Đồng Hoa lo lắng bồn chồn, đối phương vẫn không hề thấy được động tĩnh. Tựa như tất cả các chiêu số đã dừng lại lúc việc bỏ độc của cung Vân Nhạc trở thành công cốc. Nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ, đêm ba mươi vẫn chưa phải là tết, lỡ đêm nay bọn chúng đợi cho phe bên này buông lỏng cảnh giác rồi ra tay thì sao?

Trần Hải Đình xoay xoay chuỗi tràng hạt trên tay, hai mắt khép hờ như đang lâm vào thiền định. Tà dương đỏ ối tựa máu hắt vào trong điện đường, khiến khung cảnh vừa tịch mịch vừa diễm lệ thê lương đến lạ thường.

“Ta muốn ăn cơm tối” Trần Hải Đình nhìn sắc trời đã không còn sớm, thu chuỗi hạt vào cổ tay, đầy bất mãn mà lên tiếng “Ta không ngại trèo đèo lội suối đến đây, các vị điện hạ lại nhẫn tâm bạc đãi ta ôm bụng rỗng lần mò đi về núi ư?” Các ngươi không đói nhưng ta thì đói, vả lại không ăn rồi để tay chân bủn rủn thì sức đâu mà phản kháng hả? Chẳng lẽ ta là Quan Âm đại sĩ có hoá thân thiên thủ thiên nhãn, hô biến một phát liền có thể quét sạch địch quân?

Ngại quá, ta chẳng phải Sóc Thiên vương đâu.

“Trần thần y đợi một lát, Cẩm Tú bảo cơm sắp chín rồi” Lê Lệ Khanh ngồi bóc quýt ăn, rất chân thành mà lên tiếng trấn an Trần Hải Đình.

“Ngươi bảo ai nấu?” Trần Hải Đình mặt mũi thoáng chốc liền sa sầm như trời chuẩn bị đổ cơn giông, giọng âm u quay sang hỏi Lê Lệ Khanh. Hình như con bé Lâm Uyển Kiều này muốn chơi xỏ nàng thì phải?

“Là Cẩm Tú đó thần y” Lê Lệ Khanh cũng đã nhìn ra tâm trạng Trần Hải Đình xuống dốc, nhưng lại không biết nguyên cớ làm sao.

“Đứa bé ngoan, thật ngoan” Trần Hải Đình cười vô cùng xán lạn, hai mắt híp lại khiến Lê Lệ Khanh rùng mình. Trần Hải Đình đáng sợ quá rồi!

***

“Điện hạ, người mau dẫn Từ Lan chạy vào trong chùa Kim Cổ Thiên Hoa lánh đi. Đám này ta sẽ xử lý” Bên trong Kim Cổ Thiên Hoa có xá lợi Phật trấn giữ, tên khốn nạn cả người đều là tà khí kia chắc chắn không thể xông vào bên trong. Hắn muốn bắt Hoàng Từ Lan đi, nàng nhất quyết không để hắn được như ý muốn! Hắn đã dám dẫn đầu đám người này truy đuổi, nàng chỉ cần cầm chân hắn ở đây kéo dài thời gian là xong.

Trần Hải Đình nhìn một đám người bám theo phía sau được dẫn đầu bởi một kẻ mặc áo bào màu lục cả người toát ra vẻ âm lãnh đã lâu không gặp, tự nhủ mình phải giải quyết nhanh gọn càng sớm càng tốt. Tên khốn nạn kia hẳn là còn chiêu số gì đó, làm sao có thể đơn giản như thế này được. Nhưng chỉ cần là đám lâu la võ công tầm thường chặn hậu, Lê Lan Đường và Hoàng Từ Lan đều có thể dư sức ứng phó. Lần này nàng đánh cược một phen, chỉ cần hai đứa nó trốn được vào trong Kim Cổ Thiên Hoa, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng giải quyết. Dù hắn có phân thân ra cũng không thể trực tiếp đội diện với xá lợi quang.

.....

Vốn là lúc đầu giờ tuất, đám người Bùi Dũng và Lê Minh Kính phải hồi phủ theo quy tắc. Bọn họ căng mình phòng bị cả buổi chiều nhưng đối phương không hề có động tĩnh gì khác, tinh thần đều đã có chút mệt mỏi. Hơn nữa mục tiêu bọn hắn đã xác định được chính là Hoàng Từ Lan, chỉ cần Trần Hải Đình ở sau quan sát là đã có thể đảm bảo rồi.

Không ngờ xe ngựa còn chưa kịp ra khỏi Tử Cấm Thành đã bị phục kích. Bùi Dũng tức đến gân xanh nổi đầy trên trán, hôm nay hắn bố trí cấm vệ tăng cường tuần tra trong nội vi cung thành, vì sao bây giờ động tĩnh lớn đến thế này lại không thấy được một ai?

Hơn nữa người của Cẩm Lý Đào Nguyên không phải vẫn luôn ẩn nấp xung quanh ư? Vì sao đến một kẻ cứu viện cũng không có? Chẳng lẽ Lý Ngọc Hàm đã bị phiền phức bám vào thân rồi?

Hắn vừa đánh địch vừa bảo vệ cho Lê Minh Kính, quả thật có chỗ không kham. Cũng may vẫn còn Lê Lệ Khanh hỗ trợ, chỉ là chỗ của Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường lại tiếp tục xa cách tầm mắt hắn, giống hệt như lần ở yến Đoan Ngọ.

Lại tiếp diễn rồi, lần này không chỉ hắn mà cả Lê Lệ Khanh cũng đã bị cầm chân ở đây!

Trần thần y, phen này chỉ còn biết trông cậy vào ngài.

.........

“Từ Lan, em có nhớ anh là ai không? Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của em đấy” Dưới bóng liễu tắm mình trong trăng, một người cao gầy ốm yếu đứng đó giương mắt nhìn Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đang đi tới. Hắn cất giọng ân cần, đôi mắt trong bóng đêm nhìn về phía người khiến hắn có khát khao chiếm giữ đều là quan tâm và vồn vã. Ngược lại, ánh mắt nhìn về phía Lê Lan Đường lại lạnh lẽo và chán ghét đến cùng cực.

“Ngươi là ai?” Hoàng Từ Lan chau mày hỏi lại, trong lòng dâng lên bất an. Cảm giác thấp thỏm hoảng sợ này giống như côn trùng gặp phải thiên địch, bản năng luôn chỉ có sợ hãi cùng tránh né. Hắn sẽ không nảy lên ý định động tay vào Lê Lan Đường đó chứ?

“Anh là anh trai của em đây mà” Kẻ nọ lại lên tiếng, giọng bỗng trở nên không vui “Em quên anh rồi? Em không nhớ anh là ai sao?” Hắn như con thú dữ đang được vuốt ve thoải mái bỗng vô ý bị chạm phải yếu điểm, thoáng chốc liền trở nên dữ tợn.

Hắn tựa như u linh, tiếp cận Hoàng Từ Lan nhanh đến mức không kịp né tránh. Hắn đưa bàn tay đeo ban chỉ ra vỗ vào đỉnh đầu của nàng, cao giọng thét lớn “Trần Hải Đình đáng chết dám phong ấn kí ức của em ta!! Ai cho con ả làm thế? Là ai cho??”

“Ngươi...” Lê Lan Đường tuy rằng phản xạ nhanh nhẹn nhưng vẫn không kịp ứng phó, bị Hoàng Từ Lan đẩy ra cộng thêm phong kình của hắn bức lùi về sau sáu bước bộ khiến cả người ê ẩm run rẩy, khí huyết nhộn nhạo.

Tên này nội lực vô cùng thâm hậu, chắc chắn có thể đấu tay đôi với Trần Hải Đình!

Hoàng Từ Lan căn bản là không thể né thoát được khỏi hắn. Nàng chỉ cảm thấy một luồng kình lực xâm nhập vào người mình, vùng vẫy cùng một lực lượng khác nơi thể nội giao tranh dữ dội. Trong đầu lại như có thứ gì đó bị xé rách, cơn đau theo đó chạy dọc khắp thân thể, khí huyết nhộn nhạo hỗn loạn không kìm được mà quỳ xuống phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

“Đới Ngọc, ngươi càn rỡ quá lắm!!” Trần Hải Đình hai mắt trợn to, trên mặt toàn là phẫn nộ lao đến bắt lấy bàn tay hắn. Chết tiệt, vậy mà lại đến chậm rồi! Đều tại đám lâu la đông như kiến kia cản trở. Phong ấn khổ cực tạo ra đã bị hắn phá nát không còn gì cả. Đáng hận thay!!

Nàng vậy mà lại nhìn lầm, tên dẫn đầu kia chẳng qua chỉ là một tên lâu la giả danh Đới Ngọc, hòng tách nàng ra khỏi chỗ của Hoàng Từ Lan! Còn chân thân của hắn, vẫn là đứng ở đây phục kích sẵn, hệt như đoán được nàng sẽ nhắc nhở hai đứa chúng nó chạy đi lánh ở Kim Cổ Thiên Hoa vậy!

Đã muộn, tất cả đã muộn một bước!!

Trần Hải Đình nổi điên không thể xem thường, quả thật khiến hắn thu tay về nhưng trên mặt đều là vẻ không cam lòng.

“Trần Hải Đình, lâu quá không gặp ngươi” Gã được gọi là Đới Ngọc kia nở nụ cười quái dị nhìn Trần Hải Đình, nhàn nhạt nói “Ngươi không phải là người xuất gia tứ đại giai không, lẩn trốn trong núi lánh đời sao? Từ khi nào lại trà trộn vào nhân thế, tha hoá truỵ lạc đến độ này rồi? Ánh mắt sư phụ năm xưa thật tốt” Năm đó hắn và Trần Hải Đình đều tu cùng một chùa. Hắn đã nghĩ vị trí đệ tử thủ tịch sẽ nằm chắc trong tay đại đệ tử là mình, nhưng ông trời lại thật biết trêu ngươi, sư phụ nghe lời mật ngọt chết ruồi của con ả đê tiện Trần Hải Đình này, cuối cùng để ả làm đệ tử thủ tịch khi mới nhập môn hai tháng. Mà Hương Hải tự, sau khi giao vào tay Trần Hải Đình, liền biến thành chùa hoang miếu trống, không người viếng thăm.

Sỉ nhục, với hắn đó đều là sỉ nhục, cũng là thật đáng buồn cười.

“Không phải đều là nhờ phúc phần của ngươi sao Đới Ngọc? Ta còn muốn chắp tay mà chân thành cảm ơn công lao của ngươi đây này” Trần Hải Đình cười ha hả trào phúng một phen, đầu hơi nghiêng mà gằn giọng. Nàng nhìn Hoàng Từ Lan đã sớm ngất đi vì đau đớn, trong mắt hết thảy đều là vẻ giận dữ đến nồng đậm, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Đới Ngọc mà rống lên “Ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì hả? Ngươi đã làm cái gì với đứa nhỏ đáng thương này hả??” Năm xưa nàng tốn không ít pháp lực, thức trắng ba ngày ba đêm ròng rã dùng máu thịt của Hoàng Quân và Phương Dung cộng với bùa phép để phong ấn loại độc di truyền đáng sợ kia trong người Hoàng Từ Lan, đủ để đảm bảo đứa nhỏ này một đời còn lại không cần lo nghĩ đến lúc độc phát tác. Vậy mà bây giờ thì hay rồi, hắn vì để đứa nhỏ đáng thương này nhớ lại chuyện lúc bé liền không tiếc đem phong ấn kia xé bỏ, khiến độc tích tụ bao lâu nay thoát ra như nước lũ tràn! Khốn kiếp!!

Trần Hải Đình vung tay phóng ra ba cây châm bạc phong ấn ba huyệt Dĩ Mạch, Đoạt Thế, Cô Thế trên người Hoàng Từ Lan, sau đó nhìn sang Lê Lan Đường quát lớn: “Điện hạ mau đem nó rời đi, chỗ này để ta xử lý. Nhanh lên, chậm là không kịp cứu nữa đâu” Phương Dung, ngươi có thiêng thì mau nhìn xem thằng cháu đáng yêu vô hại của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì với con gái ngươi đi!

Lê Lan Đường biết mình không thể giúp được gì, hít thở sâu ngăn chặn dư chấn từ đòn tấn công vừa nãy của Đới Ngọc, ổn định bước bộ dìu Hoàng Từ Lan rời đi. Nàng cố nhẫn nhịn cảm giác đau đớn từ cánh tay phải đang bị thương, trong mắt đều chỉ có kiên định.

Sự đau đớn Hoàng Từ Lan phải chịu, nàng đều có thể hiểu được nó thống khổ đến độ nào. Trần Hải Đình chưa bao giờ nổi điên đến như thế này, chứng tỏ độ nghiêm trọng không phải cái mà một người bình thường có thể tiếp nhận được.

“Muốn đi ư? Nào có dễ thế” Đới Ngọc vung tay, ám tiễn từ chỗ hắn lao đến phía Lê Lan Đường, không để nàng mang Hoàng Từ Lan đã đau đến hôn mê bất tỉnh rời đi khỏi chỗ này. Hắn phải mang Từ Lan về!

“Ngươi không cần làm rộn!” Trần Hải Đình vung tay áo, phong kình đem mấy mũi ám tiễn kia hất văng ra ngoài, hai mắt tràn đầy lửa giận “Ta chơi với ngươi là được”

“Ta cũng muốn xem xem công lực thật sự của ngươi đến đâu” Đới Ngọc cười ruồi, bàn chân khẽ dậm rồi vận lực lao vọt lên phía trước công kích Trần Hải Đình “Mau cho ta xem quỷ phủ thần công mà sư phụ truyền lại cho ngươi đi” Hai tay hắn hệt như độc xà phóng đến, nhanh đến mức hình thành từng chồng bóng ảnh mơ hồ thật giả khó phân.

“Kim cang phá” Trần Hải Đình bình tĩnh thi triển tuý bộ, hai cánh tay dưới lớp áo bào như ẩn hiện từng đợt quang mang màu vàng nhạt, cản thế tấn công của Đới Ngọc. Nếu nói đòn tấn công của hắn như sóng dữ thì thủ pháp của Trần Hải Đình lại giống lớp đê điều dày nặng vững chắc như bàn thạch, đem mọi sự cuồng nộ kia cản phá. Theo chiêu số ngày càng tăng lên, kim quang nhàn nhạt kia hệt như được tích súc vào chuỗi tràng quấn trên cổ tay Trần Hải Đình, khiến nó càng ngày càng phát ra hào quang chói mắt.

“Sư phụ quả nhiên đã giao Kim Liên Tràng cho ngươi!!” Đới Tung gằn lên từng chữ, đòn tấn công cũng ngày càng mạnh lên. Năm đó thứ bảo vật trấn tự này đáng ra là của hắn mới phải lẽ!

“Tâm ngươi quá nhiều tà niệm và dục vọng, ngươi nghĩ bản thân sẽ có thể khống chế được thứ đồ vật chứa đựng hạo nhiên chính khí thuần tuý vô tà như Kim Liên Tràng ư?” Trần Hải Đình cười nhạt, trong mắt loé tia khoái trá “Phá!!”

Kim quang tích súc đến cực đại liền phá vỡ lồng giam mà thoát ra, chấn bay Đới Ngọc về sau bốn bước. Hắn đưa tay lau khoé môi rỉ máu, trong mắt dần trở nên điên cuồng “Chính vì vậy nên ta đã tìm ra thứ thay thế Kim Liên Tràng, giúp ta có thật nhiều sức mạnh đấy!! Một cái Kim Liên Tràng rách nát mắt để trên đỉnh đầu sao có thể thoả mãn được tham vọng của ta” Hắn cười ha hả, phun ngụm máu lên cái ban chỉ trên tay “Nhờ ngươi, chính là nhờ ngươi nên ta mới có thể được Vạn Quỷ Giới này nhận chủ!”

Chiếc ban chỉ màu trắng kia hút lấy máu của Đới Ngọc, thoáng chốc đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu, loé ra từng tầng từng tầng huyết quang u ám tà mị, đối lập rõ rệt với kim quang từ Kim Liên Tràng.

Trần Hải Đình chau mày, hơi thở có phần nặng nề hơn. Kim Liên Tràng là vật chứa chính khí của càn khôn, với loại quỷ vật chứa đầy oán niệm và ác ý như Vạn Quỷ Giới từng một thời gây hoạ nạn khắp nhân giới này chính là mối quan hệ giữa nước với lửa, vĩnh viễn không đội trời chung.

Kim Liên Tràng phát ra tiếng kêu đầy bất mãn như nhận ra kình địch xuất hiện, kim quang càng ngày càng thịnh chiếu sáng rỡ một vùng quanh Trần Hải Đình. Kim quang và huyết quang va chạm nhau, không ngừng chèn ép đem đối phương đẩy lùi.

“Trần Hải Đình, ngươi còn chần chờ gì nữa mà chưa tung hết thực lực ra hả? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái chuỗi tràng rách nát trên tay ngươi có thể giành được ưu thế ư?” Cả người Đới Ngọc chìm trong huyết quang tà mị, nét điên cuồng vặn vẹo trên gương mặt hắn xấu xí hệt như một con ác quỷ bị lao đày dưới mười tám tầng địa ngục, chỉ hòng đem đối phuương nghiền nát, huỷ hoại mới thoả lòng.

Trần Hải Đình lẳng lặng nhìn hắn, hai mắt tĩnh mịch như hai hố sâu hun hút không có ánh sáng, chỉ là trên môi lại vẽ ra nụ cười nhợt nhạt. Nàng không buồn để ý đến cổ tay trái đau đớn đến tê dại vì bị Kim Liên Tràng siết chặt lấy, tay phải lại bắt một cái pháp quyết vốn ngủ sâu trong kí ức nay lại bị đào ra sử dụng.

Phong Bá, cho dù ngươi có ở đây cố tình lảng tránh, tiếp tục lừa mình dối người bao lâu đi chăng nữa thì cũng không thể chối bỏ được thân phận thật sự trong sâu thẳm linh hồn của chính mình.

Phải, Phong Bá. Ta chính là Phong Bá bất tài vô dụng, không có chí tiến thủ bị cả phụ mẫu và cả tiên giới xem thường, suốt ngày chỉ biết ngồi co ro bên Thiên Duyên Mộc trong vườn của Nguyệt Lão mà khóc.

Trên tay phải của Trần Hải Đình bỗng xuất hiện một cái quạt xếp toàn thân đen tuyền không một chút quang mang nào, hệt như phế phẩm vứt xó không ai để ý đến. Cũng từ lúc cái quạt kia xuất hiện, dưới chân Trần Hải Đình liền nổi lên từng vòng phong luân (gió chuyển động dạng xoáy giống như gió lốc) hệt những con rồng lượn trong chín tầng mây, khí thế mỗi lúc một mạnh.

Kim Liên Tràng vốn đang mãi mê triền đấu uy thế với Vạn Quỷ Giới bỗng nhiên trở nên kích động, kêu to từng đợt ong ong như kẻ sĩ gặp lại cố nhân đã lâu không thấy. Mà cái quạt màu đen kia cũng kêu lên vài tiếng nhỏ đáp lại.

“Được, ta tung hết sức tiếp chiêu của ngươi” Tiếng đáp trả của Trần Hải Đình như tan vào từng vòng phong luân đang không ngừng dâng lên đầu nhập vào trong cái quạt nọ, khiến nó giống hệt con kim thiền đang lột xác, toàn thân trở thành một màu xanh ngọc bích lóng lánh quang mang.

Đây là thứ mà hai mươi hai năm trước nàng giao cho Nhã Tuyên giữ hộ và dùng để bảo mạng, tiện thể chăm sóc cho Uyển Kiều. Dù không thể sử dụng được lực lượng của nó thì cũng có thể dùng như vũ khí chắn công kích của kẻ thù. Đứng trước Càn Khôn Phiến được sinh ra từ tinh hoa của trời đất này, mọi dạng kim loại đều sẽ trở thành cát bùn không chút phản kháng.

Nàng làm sao lại không tính ra được là Đới Ngọc đứng sau màn, vì vậy đành phải lấy về để phòng bất trắc. Thiên mệnh ơi thiên mệnh, ngươi vẫn mãi vô tình như thế, mặc cho người ta vùng vẫy đến thế nào đều không thể thoát được khỏi bàn tay của ngươi. Vì sao ngươi lại giao báu vật bao kẻ mong muốn chiếm giữ là Càn Khôn Phiến cho kẻ bất tài vô dụng là ta?

Tử Linh, lẽ ra ta không nên đồng ý với Nguyệt Lão, bỏ đi xuống nhân gian làm việc công ích này giúp lão mà không đợi ngươi về lại thiên đình để thông báo. Nếu ngươi xong việc trở lại mà không thấy ta ngồi chăm hoa cỏ ở Duyên Điền nữa, ngươi sẽ không giận ta đó chứ? Cũng sẽ không túm râu Nguyệt Lão hỏi thăm đi?

Tử Linh, ta ở nhân gian bao năm nay, chứng kiến bao cuộc bể dâu vô thường, trong lòng đã sớm mệt mỏi. Ta nhận ra mục tiêu ta cần tìm quá trễ, cũng may ta với bọn họ vẫn rất có duyên. Ta nhất định sẽ hoàn tất công việc này, sau đó về Duyên Điền tiếp tục chăm hoa cỏ.

Ta chỉ muốn về thiên giới để gặp lại ngươi thôi Tử Linh. Ở nơi đó ta không có bất kì thứ gì lưu luyến, ngoại trừ ngươi.

Hai luồng quang mang một lam một vàng trên người Trần Hải Đình cộng hưởng sức mạnh của nhau, ngày càng trở nên bạo liệt rồi dần dần đẩy lùi huyết quang do Vạn Quỷ Giới tạo ra. Đới Ngọc như không thể tin được vào mắt mình, hai mắt hắn mở trừng trừng đầy không cam lòng, lắc đầu nguầy nguậy “Không thể! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!! Càn Khôn Phiến là chí thánh chí bảo bí ẩn và cường đại nhất trong tam giới do chính thiên đạo sản sinh ra, từ sau khi tam giới chia tách hoàn toàn, thiên giới huỷ đi thang trời thì thất tung không thần phật nào tìm thấy nó, làm sao lại có thể nằm trong tay ngươi!!” Đáng kinh ngạc hơn là nó lại nhận Trần Hải Đình làm chủ!!

“Ngươi vậy mà lại nhận ra nó” Trần Hải Đình cười nhạt nhẽo, chẳng chút biểu tình mở Càn Khôn Phiến ra, lầm bầm: “Thiên áp”

Đới Ngọc cả người run rẩy, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Hắn dốc toàn bộ nội lực vào Vạn Quỷ Giới khiến huyết quang ngày càng sáng lên, chống đỡ trước uy áp nặng tựa núi Thái do Càn Khôn Phiến kêu gọi.

Đứng trước uy áp của trời, hết thảy mọi chúng sinh đều trở nên vô cùng nhỏ bé.

“Trần Hải Đình, là ngươi ép ta” Đới Ngọc hai mắt vằn đỏ, tay bắt một cái pháp quyết “Huyết trì!” Xung quanh hắn dần xuất hiện một màn sương máu vờn quanh, dần dần ngưng kết thành thực thể, ngăn cản thiên áp tiến thêm một bước. Thiên áp giống như cái búa đụng phải mặt bông, không cách nào tiếp tục đè xuống.

Có vài luồng sương máu giống như rắn độc, vặn vẹo thoát ra khỏi người Đới Ngọc, phóng đến chỗ Trần Hải Đình. Rất nhanh, nó đã bị phong luân vô hình mà sắc bén dưới chân Trần Hải Đình vì hộ chủ liền đem cắt nát thành hư không.

“Đừng nghĩ đến việc đánh lén ta thêm lần nữa. Ta rất ghét bị kẻ khác chơi xỏ đó Đới Ngọc” Trần Hải Đình thả tay ném ra Càn Khôn Phiến, chân dậm xuống đất “Địa chấn!”

Đới Ngọc, hôm nay cho dù không giết được ngươi, ta cũng phải đem ngươi hành hạ đến nửa sống nửa chết mới hả dạ được!

Càn Khôn Phiến hệt như một thanh nguyệt loan đao sắc bén, xoay vòng chém tan huyết trì bảo vệ cho Đới Ngọc, bức hắn phải ra tay chống đỡ. Nhưng sức mạnh của Vạn Quỷ Giới đứng trước Càn Khôn Phiến lại giống như băng mỏng gặp nước nóng, nhanh chóng tan rã. Cộng thêm chấn động dưới chân do một chiêu kia của Trần Hải Đình tạo ra, cơ hồ khiến hắn phải hứng chịu hai tầng uy áp một trên một dưới. Hai chân bắt đầu không khống chế được mà run lên, bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ sụp xuống đất. Các khớp xương trên người vang lên lách cách nứt vỡ.

Phải chạy thoát! Hắn phải chạy thoát khỏi đây!! Trần Hải Đình thật sự đang có ý định giết chết hắn!

Đới Ngọc rạch lấy cổ tay mình, để máu chảy xuôi xuống Vạn Quỷ Giới. Hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh đang không ngừng rót vào người mình, liền nắm bắt thời cơ triển khai pháp quyết, biến thành một đám sương máu, tan biến.

“Coi như ngươi may mắn” Trần Hải Đình hừ lạnh, sau đó thu lại Càn Khôn Phiến, nhìn nhìn làn da đã rạn nứt đến xuất huyết do không chứa đựng được linh lực khổng lồ mà chẳng biểu tình. Nàng cũng mặc kệ cái túi da phàm thai này có thể tiếp tục chịu đựng được hay không, phi thân chạy về chùa Kim Cổ Thiên Hoa.

______

LỜI TÁC GIẢ

Phần drama lên sàn công khai đã kết thúc, nhường chỗ lại cho drama ẩn giấu bên trong. Chương này cũng giải thích vài điểm quan trọng liên quan đến rất nhiều mắt xích nội tuyến, từ thân phận của Trần Hải Đình cho đến lí do vì sao Hoàng Từ Lan bị mất đi một phần kí ức. Tuyến nhân vật chính và cận chính ở trong tác phẩm này đều có thân phận không hề bình thường chút nào cả:v

Chắc các đại fan sẽ thắc mắc công việc của Trần Hải Đình là gì, vì sao từ đầu lo chuyện bao đồng, ham vui rồi cuối cùng lại dính dáng đến việc công ích Nguyệt Lão giao cho đúng không? Đừng vội vã, rồi từ từ sẽ được giải đáp hết:v Nội tuyến hẵng còn dài, từ từ hít hà mới phải đạo dưỡng sinh=))))

Giờ thì hiểu vì sao đoạn cuối của phần đầu ngoại truyện Tư Hải Vân Đình lại có vài câu đối thoại như vậy rồi nhé=)))) Vậy thì Trần Hải Đình là ai? Phong Bá là ai? Tử Linh là ai? Và phần đầu ngoại truyện là sao? Hoàng Từ Lan có thân phận như thế nào mà đánh động đến cả Nguyệt Lão? Và Đới Ngọc là nhân vật có thân phận rối rắm gì đây:v

Hoho khắp nơi đều là sương mù=)))))

Hôm qua tác giả nhận lời thầy hướng dẫn, đứng lớp dạy một buổi hát kinh kịch cho lớp của thầy. Vốn đây là buổi học về văn hoá nghệ thuật của Trung Quốc, không hiểu vì sao thầy lại quyết định cho mấy đứa nó học hát kinh kịch nữa:v Chắc vì nó là tinh hoa nghệ thuật sân khấu đất Bắc Kinh chăng, hay buồn miệng ngâm nga vài câu ôi thật trí thức =))))) Tác giả từ bé (cụ thể là năm sáu tuổi) đã có đam mê với nghệ thuật sân khấu cổ truyền, có thể hát được kinh kịch, hí khúc, tuồng, bội. Khoảng tám năm trở lại đây thì thêm món bài chòi, cải lương và tân cổ:v Đặc biệt nữa là các loại đàn tích tịch tình tang=)))) Từ từ các fan theo dõi truyện sẽ thấy tác giả giấu mấy cái đam mê này vô bối cảnh truyện thôi:> Hẳn là các đại fan theo dõi lâu nay, đọc từ những chương đầu đều đã thấy tinh thần yêu nghệ thuật này rồi:v

Khi bạn sinh ra để làm đào kép, nghệ sĩ nhưng ông trời bắt bạn đi làm nhà văn kiêm nhà giáo:v

Tác giả cũng rất chi là nhiệt tình, dạy cả lớp từ hát hí khúc ngắn, một số trích đoạn kinh kịch kinh điển cho đến cả động tác giơ tay nhấc chân, cầm quạt múa giáo sao cho uyển chuyển ngầu ngầu, tạo thế lan hoa chỉ như thế nào cho đúng:v Và thế là hết buổi, tác giả lại có thêm người hâm mộ xin info:v Có đứa rất dũng cảm nha mọi người, mạnh dạn hỏi tác giả có hứng thú với một mối quan hệ đồng tính không =))))))))) Lúc đó tác giả suýt chút đã làm rơi cái quạt trên tay xuống vì sốc và muốn bỏ chạy:v Gần ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên được học trò bày tỏ trước lớp, trái tim người già suýt đột quỵ:v

Thầy rất hài lòng về hiệu quả buổi học, cũng muốn tác giả tiếp tục dạy các lớp khác nữa nhưng rất tiếc, cái cột sống người già của tác giả không cho phép điều đó xảy ra=)))))

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16