“Mau đỡ Hoàng Từ Lan ngồi lên bồ đoàn này hộ ta” Trần Hải Đình cả người đầy mùi máu, vừa đưa tay đẩy đại môn khép hờ của Kim Cổ Thiên Hoa liền thấy Lê Lan Đường để Hoàng Từ Lan tựa bên tường, bên cạnh là Lý Ngọc Hàm cả người vấy máu và Lý Tư Vân ngàn năm một vẻ mặt hồ ly chẳng bao giờ thay đổi.
“Sao hai người các ngươi lại đến đây?” Trần Hải Đình nhíu mày, thắc mắc hỏi Lý Ngọc Hàm. Lý thiếu tông chủ, sao ngươi lại trông chật vật thế kia? Rất không phong nhã đó.
“Nếu ta không đến, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể cứu Hoàng Từ Lan giống như mười bảy năm trước sao Trần thần y?” Lý Tư Vân hơi nheo mắt chất vấn người trước mặt. Gió heo may đem theo mùi máu trên người Trần Hải Đình lướt qua cánh mũi của nàng, khiến đôi mắt phượng kia thoáng qua châm biếm “Xem ra Đới Ngọc kia rất không tầm thường, nhìn thì Trần thần y chiếm thượng phong nhưng kì thực lại là địch tổn mười ta tổn tám đây sao?” Sớm biết Trần Hải Đình rất không bình thường, mệnh cách dùng mọi cách đều không tính ra mà như có sương mù che phủ, cả người lại bí ẩn thần thần quái quái. Không ngờ đúng như nàng dự đoán, Trần Hải Đình vốn dĩ là người của thần giới đoạt xá phàm nhân đến trần thế. Nếu không phải là vậy thì làm sao xảy ra tình trạng xuất huyết khắp người như thế kia? Nhưng người này xuống phàm giới có mục đích gì?
“Chuyện gì thì nói sau đi. Bây giờ ta phải cứu Hoàng Từ Lan” Trần Hải Đình nhạt nhẽo nói ra. Lúc nàng phóng thích tiên lực được phong ấn trong Càn Khôn Phiến ra ngoài, đương nhiên cũng đã lường trước trường hợp bị người khác nhìn thấy. Nhưng điều đó vốn chẳng có gì đáng lo, bởi Càn Khôn Phiến có năng lực bóp méo, can thiệp vào không gian và thời gian của nhân giới. Chỉ cần là người trần mắt thịt, qua sáng mai khi vầng ô mọc lên sẽ không còn nhớ gì về chuyện này.
Cứ để Lý Tư Vân vui nốt đêm nay đi!
“Lão tông chủ, Từ Lan sẽ không sao đấy chứ?” Trên mặt Lý Ngọc Hàm đều viết đầy lo lắng, như hận không thể bay vào trong Phật điện làm Hoàng Từ Lan tỉnh lại.
“Ai là lão tông chủ của ngươi? Có biết kêu như vậy rất già nua không hả?” Trần Hải Đình trên mặt đầy ghét bỏ, phẩy phẩy tay “Ta sẽ nghĩ cách, ngươi khỏi cần lo” Hoàng Từ Lan mà chết thì ván cờ thứ nhất coi như sụp đổ, nàng phải hồi thiên giới trong nhục nhã bại trận ư! Tiền công vẫn còn chưa nhận đã bị cắt là xấu hổ đến độ nào!
.....
Trần Hải Đình đi vào trong điện, sau đó rút ba cây hương đặt trên án, đốt lên cắm vào lư đồng. Mặt nàng vô cùng nghiêm túc và thành kính, phủ phục trên bồ đoàn quỳ lạy một hồi, sau đó tháo Kim Liên Tràng trên cổ tay xuống, tụng một hồi kinh văn.
Lê Lan Đường tuy rằng sốt ruột, nhưng vẫn yên tĩnh nhìn Trần Hải Đình làm ra một loạt hành động kì quái. Hiện tại ngoài tin Trần Hải Đình ra, nàng cũng không biết nên làm gì. Chuyện đêm nay đã vượt quá tầm nhận thức của nàng, đến lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại. Thất tỷ của nàng dường như đã đoán được kết quả sẽ thành dạng gì, xuất hiện ở đây với vẻ mặt đã nắm được hết thảy.
Trần Hải Đình càng tụng càng nhanh, sau đó thì gục đầu xuống như ngủ mất rồi. Lê Lan Đường trong lòng đánh thịch, Trần Hải Đình làm sao thế kia? Đương lúc dầu sôi lửa bỏng này lại ngủ gục mất?
“Đừng làm phiền Trần Hải Đình” Lý Tư Vân bước vào trong, giơ tay ngăn cản Lê Lan Đường đang dự định đến lay tỉnh Trần Hải Đình. Nàng nhìn tro tàn từ ba cây hương cháy dở trong lư đang dần cong lại thành hình thù kì quái, nụ cười hồ ly tắt lịm “Trần Hải Đình xuất hồn đi thỉnh thần rồi” Xem ra hậu quả kẻ kia gây ra cho Hoàng Từ Lan, Trần Hải Đình cũng đã thúc thủ vô sách.
Nàng tiến đến chỗ Hoàng Từ Lan ngó nghiêng qua một hồi, trong mắt toàn là khiếp sợ đến suýt bật ngửa ra sau. Không ngờ lại chính là nó! Trần Hải Đình thúc thủ vô sách cũng là điều dễ hiểu!!
“Cửu nương, nếu ngay cả Trần Hải Đình cũng không thể cứu được Hoàng Từ Lan thì sao?” Lý Tư Vân ngồi xổm, mặt quay sang hỏi em gái. Độc này nan y không thể giải, kết cục coi như đã ấn định. Cho dù Trần Hải Đình có thực sự cứu được Hoàng Từ Lan cũng chỉ là chữa ngọn chứ chẳng phải chữa gốc rễ nguồn cơn.
“....Sẽ không xảy ra” Trong điện đường rộng lớn tĩnh mịch đến tiếng kim rơi còn thể rơi này, bốn chữ Lê Lan Đường nhẹ nhàng thốt ra lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Lý Tư Vân nở nụ cười nhạt nhẽo đầy hàm ý, sau đó gật gật đầu.
......
Trần Hải Đình đúng như Lý Tư Vân nói, đã thực hiện nghi thức thỉnh thần. Nàng dùng phật ngữ mời Dược Vương Bồ Tát đến giúp mình kèo này. Nếu đến ngài ấy còn không có cách, nàng đành phải nhận mệnh về tiên giới trong tư thế kẻ bại trận thật. Nàng lúc xuất hồn ra còn nhìn thấy Lý Tư Vân bước vào trong, nói với Lê Lan Đường cái gì đó.
Vì Kim Cổ Thiên Hoa là quốc tự có cung phụng xá lợi nên rất nhanh Trần Hải Đình đã nhìn thấy Phật quang ở phía tây lan đến phía này, sau đó Dược Vương Bồ Tát quả nhiên xuất hiện, lúc thấy Trần Hải Đình trên mặt liền nở nụ cười hoà ái: “Tiên quân có việc chi mà gọi bổn toạ? Dạo gần đây tiên quân giáng trần, Nguyệt Lão rất buồn phiền đấy”
“Tiểu tiên thành kính mong Lưu Lý Quảng Chiếu Như Lai giúp đỡ cứu một người” Trần Hải Đình cung kính mà thưa “Người này, không thể không cứu”
“Lâu lắm mới có người gọi Phật hiệu này của bổn toạ” Dược Vương Bồ Tát lại cười, đưa mắt nhìn xuống chùa Kim Cổ Thiên Hoa bên dưới mà từ tốn nói “Bốn đứa các ngươi, không lúc nào không xảy ra chuyện cả” Ngài cười thành tiếng, bàn tay trái vốn đặt bên đùi không biết từ bao giờ đã nâng lên, vươn ra cầm lấy viên xá lợi được đặt ở tầng trên cùng của đỉnh tháp.
Viên xá lợi vốn chỉ phát ra quang mang mờ ảo chập chờn nay toả ra thất thải ban lan vô cùng chói mắt, phủ trùm lên cả ngôi chùa. Bàn tay phải của ngài cầm nhánh hoa sen nhẹ vung lên, một luồng hương khí thanh mát nhẹ nhàng lướt qua bốn người đang ở điện đường bên dưới.
“Bồ Tát, có thể trị tận gốc chăng?” Trần Hải Đình len lén xoa xoa hai tay dưới lớp áo bào thêu thuỷ ba, có chút thấp thỏm mà lên tiếng.
“A di đà Phật, thiên đạo tự có sắp xếp của mình, bổn toạ không tiện cải biến” Dược Vương Bồ Tát cười mỉm, nhẹ nhàng lắc đầu thu tay về đặt bên đùi “Nếu đã là kiếp nạn, chỉ cần đối diện, không cần trốn tránh. Lần sau tiên quân không nên lại giống hôm nay, như vậy không tốt” Ngài nhìn vị tiên quân mặc áo bào xám thêu chỉ vàng từng một thời gây xôn xao trước mắt, trên môi đọng lại ý cười.
Thiện căn ắt tạo thiện quả. Thiên đạo không sai, chỉ có những người được nó sinh ra mới hiểu lầm thôi.
“Tiểu tiên đã rõ, cảm tạ Dược Vương Bồ Tát đã ra tay giúp đỡ” Trần Hải Đình vái tạ, sau đó lại hỏi “Loại độc này, thật sự nan y ư?” Dù đã sớm biết nhưng chân tâm nàng vẫn không ngừng nuôi hy vọng.
“Nhân thế còn thất tình lục dục thì độc này còn” Dược Vương Bồ Tát mỉm cười, từ tốn đáp. Đã gọi là kiếp giới, làm sao có thể né tránh được?
“Cung tiễn Dược Vương Bồ Tát” Trần Hải Đình cúi người làm lễ tiễn, sau đó trở về nhập lại vào xác.
Nan y, vẫn là nan y!
Thôi Hoàng Từ Lan xem như hết cách cứu rồi! Càng nghĩ càng hận tên Đới Ngọc kia đến ngứa răng. Lần sau nhìn thấy hắn, nhất định phải đánh cho ra bã.
......
Trần Hải Đình sau khi cử động thân mình đã được thất thải ban lan chữa trị liền sang chỗ Hoàng Từ Lan, đưa tay rút ba cây châm bạc kia ra, kiểm tra mạch đập sau đó hài lòng gật đầu: “Bây giờ ta đưa Hoàng Từ Lan về Hoàng phủ, cảm tạ cửu điện tạ đã giúp ta trông chừng”
“Hoàng Từ Lan thật sự không sao đó chứ?” Lê Lan Đường nghi vấn nhìn Trần Hải Đình, có vẻ không tin tưởng lắm. Rõ ràng vừa nãy Hoàng Từ Lan đau đến chết đi sống lại, tình hình vô cùng nghiêm trọng khiến nàng cũng phải sợ hãi theo. Vì sao bây giờ Trần Hải Đình lại trông có vẻ nhẹ nhàng thế kia?
“Chuyện này rất dài, ta nghĩ nếu điện hạ muốn biết thì nên để Hoàng Từ Lan tự nói đi vậy” Trần Hải Đình cõng Hoàng Từ Lan lên vai, mặt có chút tiếc rẻ mà lầm bầm “Hết cứu được rồi. Hết cứu”
“Hết cứu?” Lê Lan Đường nghe được Trần Hải Đình lẩm bẩm một mình liền trừng mắt, giọng có phần run rẩy. Đến Trần Hải Đình cũng không có biện pháp?
Nàng khẽ mấp máy môi, cuối cùng lại không biết nên nói gì. Trong lòng hỗn tạp muôn vàn cảm xúc, đọng lại chỉ có đắng chát là vô cùng rõ ràng. Có điều rất nhanh nàng liền khống chế tâm tình, đem cảm giác kia đè ép xuống.
“Ý ta là, sẽ để lại di chứng đó” Trần Hải Đình nhìn Lê Lan Đường hơi cúi đầu, cuối cùng quyết định nói ra “Di chứng này, rất nặng” Nhưng chỉ cần còn sống là được, không phải sao? Chỉ cần để Hoàng Từ Lan hiểu được độc tính của nó, hẳn là sống chung đừng để độc phát thân vong cũng không vấn đề gì lớn lao cho lắm.
“...Còn sống là được rồi” Lê Lan Đường nhả ra vài chữ, trong lòng thả lỏng xuống một chút. Lúc đó không hiểu vì cái gì mà Hoàng Từ Lan lại đẩy nàng ra, mặc dù rõ ràng bản thân mình mới là mục tiêu của tên Đới Ngọc kia.
Hoàng Từ Lan vẫn luôn là người có bộ óc đất sét ngu ngốc dại dột đến như vậy.
“Trần thần y, hy vọng ba ngày sau người có thể nói rõ chuyện ngày hôm nay cho ta biết” Lý Tư Vân nhìn Trần Hải Đình đang sắp dợm bước rời đi, nhàn nhạt nói. Nàng tuy không hiểu y thuật nhưng vẫn biết Hoàng Từ Lan mắc bệnh vô cùng nặng, nếu không Trần Hải Đình cũng sẽ không tới mức nổi điên đòi giết kẻ kia, sau đó lại phải làm tới bước thỉnh thần cầu cứu.
“Được, nếu bà chủ Lý muốn” Trần Hải Đình rất nhanh liền gật đầu. Haha qua ngày mai Lý Tư Vân sẽ quên cả thôi, nàng có gì mà phải lo lắng? “Chỗ này vẫn cần cửu điện hạ xử lí thiệt hại, tuyệt đối phải sạch sẽ”
“Được” Lê Lan Đường gật đầu, thoáng nhìn qua Hoàng Từ Lan nằm trên lưng Trần Hải Đình liền nói “Thần y cần thuốc gì, cứ đến chỗ ta mà lấy” Suy cho cùng chuyện nàng có thể làm cho Hoàng Từ Lan, cũng chỉ là bao nhiêu đó mà thôi. Ai bảo hoàng gia quyền lực ngút trời, muốn làm gì liền làm nấy? Đều là lừa mình dối người.
“Điện hạ giải quyết xong chuyện này, ngày mai có thể đến Hoàng phủ” Trần Hải Đình hệt như một bà già nhiều lời, nở nụ cười ẩn ý nói với Lê Lan Đường. Sau đó cũng không tiếp tục ở lại, phi người rời đi.
“Đới Ngọc, không biết nên cảm ơn hay là hận hành động ngày hôm nay của ngươi đây” Lý Tư Vân lầm bầm một mình, đưa mắt nhìn vòm trời đen kịt ngoài kia, khoé môi thoáng qua vệt cười lạnh lẽo.
***
Hoàng phủ.
Hai cái đèn lồng leo lét treo trên cửa lay động trong gió, soi rõ bóng hình một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lục thẫm đơn bạc đang đứng trước thềm cửa. Mái tóc được búi lại gọn gàng trong lớp võng cân dệt bằng lông đuôi ngựa đã lốm đốm sợi bạc, in hằn dấu tích của hồng trần phong sương. Đêm tối như mực vẫn chẳng lấp đi được ánh mắt hữu thần mẫn tuệ của lão, bao hàm cả sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt nọ.
“Hoàng Quân, ngày này cuối cùng cũng đã đến với mi rồi” Lão khe khẽ mở miệng lẩm bẩm. Tiếng nói nhẹ nhàng kia nhanh chóng bị gió hoà tan đi, để lại một luồng hơi thở màu trắng xám như sương khói vô tung.
Đôi ba chén rượu nhạt, làm sao chống lại được gió mạnh lúc về đêm?
Trăng đã tàn, rượu đã lạnh. Lần này, đến lần này cũng vẫn là biệt ly.
“Hoàng Quân, sao ông lại ở đây? Lẽ nào...” Trần Hải Đình cõng Hoàng Từ Lan về đến nơi, đang định nhảy qua tường bao để vào trong thì thấy Hoàng Quân đã đứng trước cổng từ bao giờ, hệt như đang đợi mình.
“Phải, phong ấn bị xé rách, trên cơ thể lão có cảm ứng” Hoàng Quân nhàn nhạt nói, trên mặt đều là thản nhiên như chẳng có gì to tát mà vén ống tay áo lên, để lộ ra vết sẹo to đầy dữ tợn nay đã ngả sang đỏ bầm như ứ máu.
Trần Hải Đình trầm mặc nhìn người đàn ông có khí chất cùng phong thái như được đúc ra từ một khuôn với Hoàng Từ Lan kia, chẳng kìm được mà nở nụ cười khổ: “Cả nhà ba người các ngươi, đều là những kẻ vừa ngốc nghếch vừa cố chấp đến hết thuốc chữa rồi” Kí ức năm đó vẫn hệt như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, làm Trần Hải Đình có chút bồi hồi cảm thán. Hồng trần được đắp nên từ máu, quả thật chẳng sai.
Thôi vậy, nếu đã đến lúc phải đối mặt, thì cứ nên dũng cảm mà đương đầu. Trước lúc bình minh chẳng phải luôn là lúc tối tăm nhất ư? Đông phương vị hy, chính là vậy đi.
Phương Dung, hy vọng ngươi không đặt cược sai, mà ta cũng đừng là công dã tràng xe cát.
***
Lúc Hoàng Từ Lan tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nàng ho khan một trận, trong miệng toàn là vị thuốc đắng ngắt. Đưa tay vò vò mái tóc xoã tung, Hoàng Từ Lan bước xuống giường mà như đi trên mây, đầu óc lâng lâng tựa hồ không phải là của mình. Trong cơ thể quả nhiên là có chỗ khác lạ, nhưng nàng lại không biết nên miêu tả như thế nào. Điều nàng rõ ràng nhất chính là những kí ức lúc trước, đã quay trở lại.
“Ối giồi ôi Hoàng học sĩ cao cao tại thượng, ung dung đĩnh đạc đã tỉnh rồi đó ư?” Trần Hải Đình tay xách lồng cơm, trong miệng còn cắn bánh bao nhồm nhoàm hướng về bên phía phòng Hoàng Từ Lan mà đi đến. Trần Hải Đình sau một đêm không ngủ liền trở nên lôi thôi lếch thếch, tóc dùng dây lạt mà buộc lên thành đuôi ngựa thả tuỳ ý sau gáy. Đôi guốc mộc đã biến mất đâu không thấy, dưới chân hiện tại là đôi dép cỏ đan bện vô cùng cẩu thả.
“Lại phiền đến Trần thần y rồi” Hoàng Từ Lan gật gật đầu nhìn Trần Hải Đình không chút hình tượng, có chút thở dài “Những chuyện liên quan đến gã kia cũng như quá khứ của ta, xem ra có liên quan đến ngài không ít” Quá khứ đen tối hệt như cơn ác mộng kia tuy rằng khó tiếp nhận, nhưng suy cho cùng nàng vẫn không nhớ mình lại có một người anh trai là hắn. Mà trông hắn cũng không giống kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ đâu.
“Phải, đúng là ta với ngươi có duyên rất sâu đấy” Trần Hải Đình tiếp tục đưa tay bốc bánh bao trong lồng cơm, gác chân mà ngồi lên ghế “Ngươi muốn biết chuyện gì? Là về tên cặn bã kinh tởm Đới Ngọc đúng không? Hắn là anh họ ngươi, gọi mẹ ngươi bằng dì” Vì sao người như Phương Dung lại có thằng cháu đáng ghét đến như vậy nhỉ?
“Ra là vậy” Hoàng Từ Lan gật gật đầu “Những vấn đề kia ta sẽ hỏi cha, thần y cũng không cần thay ông ấy giải thích làm gì”
“Từ Lan, ngươi phải nhớ, cho dù cả quốc gia này đều nảy ra ác ý với ngươi, thì song thân cao đường của ngươi đều là vì mong ngươi dư sinh an ổn” Trần Hải Đình nụ cười bỗng tắt lịm, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng mà nói ra.
“Ta đương nhiên biết điều đó” Hoàng Từ Lan cười nhạt nhẽo “Ta có thể rộng lượng tha thứ cho tất cả mọi người trong thiên hạ, trừ ta” Nếu một ngày ngươi đột nhiên nhớ lại mẹ của ngươi vì ngươi mà hi sinh tính mạng, ngươi có thể tha thứ cho chính mình ư? Ngươi ngây ngô không biết gì sống ngần ấy năm không một lần hỏi lòng, nếu không phải Đới Ngọc bống dưng nhảy ra vỗ cho ngươi tỉnh, ngươi sẽ tiếp tục ngây ngốc đến chết?
Ôi thật đáng buồn cười làm sao...
“Cho dù ngươi muốn hay không, cũng không thể thay đổi được kết cục của mười bảy năm về trước” Trần Hải Đình đảo mắt nhìn Hoàng Từ Lan bề ngoài vẫn thản nhiên điềm đạm che dấu nội tâm u ám, hơi thở dài “Mẹ ngươi muốn ngươi sống tốt”
Ta tuy rằng không hiểu nhân tâm, cũng không biết được Phương Dung lúc đó đã nghĩ gì, nhưng ta chắc chắn nàng ta muốn ngươi sống thật tốt mà không cần dằn vặt khổ sở. Ngẫm lại thì với một người có thân phận đặc thù như Phương Dung, chuyện có thể làm cho con gái mình cũng chỉ có thể là như thế.
.....
“Cha, con có chuyện muốn hỏi” Hoàng Từ Lan đổi sang quần áo tươm tất, đứng ngoài thềm gõ cửa phòng Hoàng Quân. Trong đông viện cây đã sớm trụi lá, màu xám nâu khô gầy quắt queo như phủ lên không gian một lớp màn bệnh tật ưu sầu.
“Vào đi” Hoàng Quân bỏ cuốn sách trên tay xuống, dường như đã lường trước được việc này sẽ sớm xảy đến “Con muốn hỏi việc gì?” Lão cất giọng khàn khàn, tựa như đã chuẩn bị để nói ra tất cả.
“Mẹ là vì cứu con mà chết đúng không?” Hoàng Từ Lan cố gắng kìm nén xúc động nhưng giọng vẫn không ngừng run rẩy. Chỗ đầu tim lại bắt đầu nhói lên từng đợt, cơn đau lan dần.
Hoàng Quân nhích mi nhìn đứa con gái độc nhất có dung mạo vô cùng giống với người vợ quá cố, bỗng nhiên trước mắt trở thành một mảnh mơ hồ. Phải, cũng đến lúc con bé nên biết để tự quyết định vận mệnh đời mình rồi.
Con gái lão, lớn rồi.
“Phải. Con muốn biết, ta kể con nghe”
________
HẬU TRƯỜNG
Trần Hải Đình: *gào thét* Bổn nhân có nguy cơ hồi tiên giới trong nhục nhã và mất trắng tiền công! Tử Linh mà biết được sẽ cười bổn nhân thối mũi mất!!
Càn Khôn Phiến: *cười nhạt* Chủ nhân, tại người vô dụng thôi.
Kim Liên Tràng: *gật đầu* Đúng vậy! Chủ nhân thật vô dụng! Tử Linh tiên quân sẽ cười ngài thôi~~~
Trần Hải Đình: *gào thét* Các ngươi câm mồm đi!! Có còn coi bổn nhân là chủ nhân không hả?!
Càn Khôn Phiến: *cười nhạt* Năm đó là ta vô tình bị vẻ ngoài của ngài làm cho mê muội thôi~~~ Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hối hận không nguôi đây này.
Trần Hải Đình: *sáng mắt* Bổn nhân rất đẹp chứ gì?
Càn Khôn Phiến: *cười nhạt* Nhìn rất giống con thú bị bỏ rơi không ai ngó ngàng, lúc đầu ta còn tưởng Nguyệt Lão bóc lột sức lao động của ngài đấy. Nhìn xấu vô cùng.
__________
LỜI TÁC GIẢ
Fan bảo truyện càng ngày càng sâu không đỡ được, có cảm giác nếu tiếp tục xuống sâu sẽ phải xài bình oxi để đủ thở =))))) Văn án cái gì chứ, mau nhìn xem cái nội tuyến đến chương này rồi có chỗ nào đơn giản giống văn án không:)))))
Tác giả có đôi lời muốn nói: Truyện chúng ta đến tầm 200 chương mà mọi người, lần trước tác giả đã khuyên nên chuẩn bị bình oxi rồi mà =)))))) Hố còn sâu lắm, ai đã lặn đến đây rồi sẽ không cam lòng ngoi lên đâu đúng không các đại fan tuyến đầu yêu dấu:v Phải thấy đáy mới cam lòng được chứ :v Mọi người nghĩ drama sẽ chỉ đơn giản như thế này ư? Khum đou nhé, drama còn nồng lắm, nội tuyến nào đã được một nửa đâu mà :v:v
À sắp tới sẽ lại có phần tiếp theo của phiên ngoại đó, mọi người thử đoán xem là phiên ngoại nào đi:v Đoán đúng thì phiên ngoại 6000 chữ =))))))))) Chơi game tiếp đi mọi người ơi :v
Đáp án A: Thanh Thuỷ Minh Kính
Đáp án B: Ngọc Lệ Hàm Khanh
Đáp án C: Tư Hải Vân Đình
Đáp án D: Tô quân thoát ế :v:v:v:v
Hấp dẫn chưa mọi người, 6000 chữ lận đó, là 6000 chữ~~~~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)