Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 69: HOÀNG HỌC SĨ RẤT NGHE LỜI MẸ DẶN

507 8 2 0

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng chạp. Hoàng Từ Lan nhìn cảnh vật bên ngoài ủ trong mình mầm sống để chuẩn bị đợi xuân sang mà khoe sắc, có chút ngẫm nghĩ. Mới đó mà lại hết một năm nữa rồi.

Công vụ ở lục cục ngày càng chất cao như núi, hại nàng có mấy hôm còn không thể về nhà, đến bữa đều là nhờ thuộc cấp đem đến, và vài đũa qua loa tạm bợ là xem như xong. Đủ thứ công việc cần xử lý cứ như thế dồn vào, mắt chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện quầng thâm đầy mệt mỏi.

Mà với việc này, Lê Lan Đường hoàn toàn không bằng lòng tẹo nào. Cách đây hai hôm sau khi mắng mỏ một trận xối xả xong thì đến nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Kể cả hai đứa Liễu Nhã Tuyên và Lâm Uyển Kiều cũng đi đâu mất biệt, tựa như chủ tớ cung Kiến Ninh có việc gì đó cần ra ngoài xử lí thì phải.

Với việc thượng cấp nhà mình bị cửu điện hạ cho nghe mắng, đám người ở lục cục chính là đã coi như chuyện bình thường không có gì lạ lẫm. Ngài ấy nhìn ôn hoà vậy chứ rất cứng đầu, nhưng chỉ cần cửu điện hạ sầm mặt thì sẽ nghe lời ngay không hề dám cự lại.

Càng ngày càng thấy cửu điện hạ thật đáng sợ làm sao!

Hôm nay Hoàng Từ Lan ngồi ở Thượng thực cục vừa ăn cơm vừa kiểm tra sổ sách, đối diện là Trần Thức đang lúi cúi xem xét chất lượng cao lương để chuẩn bị cho yến cuối năm. Không gian đều là yên lặng nghiêm cẩn đến kinh người, không một tiếng nói chuyện.

“Trần Thức, cơm hôm nay ai nấu? Vì sao ta thấy nó hơi nhạt?” Hoàng Từ Lan ăn chưa được bao nhiêu đã bỏ chén xuống. Vì sao nó có vị như nhai sáp thế không biết? Chẳng lẽ nàng lại sinh bệnh rồi?

“Vậy ạ? Cái này là hạ quan đích thân nấu mà” Trần Thức mặt đầy nghi hoặc, sau đó lên tiếng “Tổng quản, chẳng phải hạ quan nghiêm trọng hoá vấn đề nhưng mà nhìn người có vẻ là bị bệnh rồi. Chi bằng bây giờ hạ quan kêu người sang thái y viện đến xem thử đi” Ngài bị bệnh thì cả lục cục này lo lắng theo ngài đó tổng quản ơi, thật đáng lo ngại mà.

“Thôi chẳng cần đâu, để lát ta về phủ uống thuốc sau là được rồi” Đám thái y đến đây thì chẳng mấy chốc tin đồn Hoàng học sĩ ngã bệnh lại lan khắp hoàng cung cho mà xem. Rồi Lê Lan Đường lại lại có dịp sỉ vả vào mặt nàng một trận đẹp mặt vô cùng.

“Hạ quan thấy mất vị giác thường là bệnh nặng đó tổng quản, người nên cẩn thận thì hơn” Trần Thức thì thầm, trên mặt còn lộ ra vẻ lo lắng “Cuối năm bận rộn, người nên chú ý sức khoẻ mình mới là phải đạo” Đám hạ quan vẫn còn trẻ, có thể làm lụng được. Ngài mà xảy ra chuyện như lần trước thì cửu điện hạ cho đám hạ quan về hưu mất.

“Ta biết rồi. Hẳn là dạo gần đây nhiều lo âu nên ảnh hưởng thôi” Hoàng Từ Lan phẩy tay, lại tiếp tục nhìn vào đống sổ sách cần kiểm tra chất chồng ở bên cạnh.

......

Trần Thức đúng là người không thể giữ bí mật, ngày hôm sau chuyện Hoàng Từ Lan ăn uống mất mùi vị đã bay thẳng đến tai Lê Lan Đường.

Lần này người chứng kiến đã đổi sang Phùng Trưởng ty mơ màng ở ty Uẩn.

Chuyện là vừa qua giờ Tỵ thì Lê Lan Đường đã đại giá quang lâm ty Uẩn nhỏ bé khiến quả tim bé nhỏ của Phùng Hà như muốn trồi lên tận cổ họng, ông thần men vốn luôn lảng vảng ở ty Uẩn cũng biến mất tăm mất dạng.

“Hoàng Từ Lan có đây không?” Tiếng hỏi của Lê Lan Đường trong mắt Phùng Hà chẳng khác chi tiếng chuông đoạt hồn của đám đầu trâu mặt ngựa làm công chức ở âm ty.

“Tham kiến cửu điện hạ!” Phùng Hà vội vàng hành lễ, đoạn không quên nói “Mặc dù tổng quản không có ở đây nhưng điện hạ cứ yên tâm, hạ quan đi gọi tổng quản sang ngay đây ạ” Nói xong liền chạy biến ra ngoài.

Tổng quản, ngài mau đến cứu thuộc hạ đi!

........

Phùng Hà đứng nép vào một góc sau lưng Hoàng Từ Lan, cố gắng giảm sự hiện diện của mình ở chốn này.

“Sao điện hạ lại đến đây?” Hoàng Từ Lan vừa thấy Lê Lan Đường đã hỏi. Bà tổ tông này mất tăm mấy hôm, bây giờ xuất hiện lại rồi đây.

“Nghe thuộc cấp của môn hạ nói ngài lao tâm khổ tứ như thế nào đó mà mất luôn cả vị giác rồi” Lê Lan Đường chống tay lên má, trong giọng đều là châm chọc và không vui “Ngài mất vị giác thì làm sao mà nấu cháo cá được nữa hả?” Vừa đi xử lý mấy con nhặng vo ve bên tai xong thì nghe được người dưới báo lại, ôi đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh chẳng biết lo ngại bản thân gì cả, tức chết.

“Điện hạ lại lo xa rồi, ta trước nay nấu ăn đều theo thói quen cả” Hoàng Từ Lan phì cười “Mấy hôm nay điện hạ có việc bận?” Nếu là thường ngày rảnh rỗi, Lê Lan Đường sẽ hay lảng vảng ở lục cục hoặc cung Đồng Hoa, chỉ cần vào cung liền sẽ thấy.

“Cuối năm đa sự nhiễu nhương” Lê Lan Đường nhàn nhạt nói “Ở đây có trà không?” Đi suốt đêm từ Nam Sách về, đến bây giờ nàng vẫn chưa chợp mắt được tẹo nào cả. Còn định ngủ bù thì nghe nói con lợn này lại xảy ra vấn đề, thế là phải chạy sang đây xem như thế nào.

Xem ra cũng còn ổn.

“Phùng Hà, ngươi sang bên chỗ Mai Liên đem trà qua đây. Hôm trước ta có gửi một ít ở bên ấy, vẫn chưa dùng” Ở ty Uẩn chỉ có đồ làm rượu, muốn tìm trà thì quả thật chẳng ra nổi.

“Này Hoàng Trọng Khanh, ngươi thật sự không vấn đề gì?” Lê Lan Đường ra vẻ không tin tưởng ở Hoàng Từ Lan lắm, dù sao thì người này trên mặt trước nay đều thản nhiên vô cùng, không tìm ra được một chút âu lo nào. Thản nhiên đến mức khiến nàng có cảm giác cho dù trước mắt chính là sinh tử thì với người này cũng chỉ như là một biến thiên bình thường của thế giới, không cần chống cự.

Hoàng Từ Lan nhìn Lê Lan Đường nằm dài ra văn kỷ kê chính giữa tràng kỷ mà híp mắt hỏi vặn mình, chỉ hơi lắc đầu rồi đưa tay xoa đầu đối phương đồng thời gạt mấy sợi tóc con loà xoà trước trán sang hai bên “Điện hạ không cần lo, ta thật sự không sao cả” Vị giác mấy hôm nay lúc có lúc không, hẳn là đến tết nghỉ ngơi thật tốt sẽ trở lại bình thường không chừng. Nếu qua tết mà vẫn không ổn thì lại tìm Trần Hải Đình sau vậy.

Còn cả con ác ma Lê Lan Đường này nữa, đi xa về không ở cung Kiến Ninh nghỉ ngơi đi còn chạy sang bên này, cả người đầy mùi phong trần.

“Không trách được, bởi môn hạ ngài có bao giờ khiến người khác yên tâm về mình đâu” Lê Lan Đường cảm nhận được bàn tay lành lạnh của Hoàng Từ Lan đang nhẹ nhàng xoa mi tâm của mình, cơn buồn ngủ vốn bị bỏ xó nay đột ngột ập đến khiến hai mắt bắt đầu nhắm lại. Thế nhưng cái văn kỷ này vừa cứng vừa lạnh, thật sự không thoải mái tẹo nào cả: “Hoàng Trọng Khanh đầu lợn mau nhích sang đây” Người của con lợn này tuy toàn là xương với xương nhưng vẫn tốt hơn cái bàn này nhiều.

Tràng kỷ vốn rất rộng, phía sau chỗ để văn kỷ là một khoảng trống đủ để một người nằm ngủ. Hoàng Từ Lan nhích người vào trong tựa lưng ghế, sau đó vuốt thẳng tà áo bào trên đùi mà nói “Điện hạ đường xa mệt mỏi, hẳn là nên chợp mắt một chốc đi, lát nữa ta gọi ngài dậy sau” Con ác ma này dám gọi nàng là đầu lợn cơ đấy. Đầu lợn dù sao vẫn tốt hơn ác ma khiến người người sợ sệt nhiều.

Lê Lan Đường biết người nọ ngầm đồng ý với yêu cầu của mình bèn dời từ văn kỷ sang chỗ Hoàng Từ Lan, đầu gác lên đùi, còn lầm bầm không vừa lòng mà nói “Toàn là xương, cấn chết đi được” Con lợn còi này suốt ngày toàn rau với rau, có vỗ béo cũng chẳng thêm được lạng thịt nào.

“Vâng, vâng. Điện hạ mau ngủ đi. Lát nữa ta gọi ngài dậy” Hoàng Từ Lan từ tốn đáp lại, tay trái vẫn phủ tại mi tâm của Lê Lan Đường mà xoa nhẹ, niết tan vết chau mày nằm giữa đôi mày lá liễu xinh đẹp kia. Con ác ma mãi là ác ma, đã coi nàng như gối đầu thì thôi đi, còn chê ỏng chê eo nữa.

“Trọng Khanh, nhất định không được rời đi đâu đấy” Lê Lan Đường lại tiếp tục lầm bầm, nhưng vẻ mặt đã giãn ra không ít, như là sắp ngủ thật.

Trong đôi con ngươi đen thẫm tĩnh lặng của Hoàng Từ Lan xuất hiện gợn sóng rất lâu không tiêu tán, cuối cùng đọng lại thành một mạt ý cười: “...Được, không đi nữa”

Từ việc trở thành khôi thủ của Bổng Nguyệt lầu cho đến vào cung làm quan vì lí do gì, nàng cũng không cần ai biết đến. Tất thảy, hãy xem như là một chuỗi những việc tình cờ đi. Thời thế biến chuyển, con người vị tất cũng sẽ đổi thay theo, chỉ có nhận định kiên cố trong lòng là chẳng bao giờ bị bào mòn. Năm mười tuổi, nàng nhận định đôi mắt phượng nhạt màu trong trẻo như hổ phách này rất đẹp, ắt hẳn nội tâm của chủ nhân nó cũng sẽ sáng trong rực rỡ như vậy. Bởi mẹ nàng từng nói, vẻ mặt có thể lừa người, nhưng mắt thì không.

Từ lúc nghe Lê Lan Đường gọi đám người có ác ý với mình là hoàng huynh và hoàng tỷ, nàng cũng đã đoán ra được thân phận của đứa trẻ này là gì. Tâm hồn đẹp đẽ như thế lại phải chới với ở cái chốn hoàng cung đâu đâu cũng là ác niệm. Thật tiếc.

Tham gia Bổng Nguyệt lầu cũng chỉ vì muốn tăng một chút danh khí để tiện đà vào cung, không ngờ lại quen biết thái tử ngoài ý muốn. Vả lại lúc đó thời cơ chưa chín muồi, nên cũng không cần vội vã đồng ý ra làm quan. Nàng vẫn có việc cần phải xác nhận.

Lê Tranh thiết kế bẫy rập để lôi kéo nàng vào cung, nàng dẫu tỏ tường nhưng lại tình nguyện xem như chẳng hay biết gì. Chỉ cần nàng không muốn, dù là hoàng đế cũng sẽ giống như bao lần trước đấy không có cớ để ép buộc nàng. Năm xưa năn nỉ cha để mắt đến đứa nhỏ đáng thương này mà chiếu cố thêm một ít việc nằm trong phận sự ở Đông các, nhưng xem ra nhờ vả người khác lại chẳng cách nào bằng mình nhân đúng thời cơ chín muồi mà đích thân đi làm. Đôi mắt sáng trong kia qua từng ấy năm vẫn chưa bao giờ thay đổi, chẳng qua là thêm sắc sảo khiến nàng chần chừ không thể quyết mà thôi.

Nếu có thêm miếng trường sinh toả kia thì tuyệt chẳng thể sai vào đâu được, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy. Để rồi cuối cùng, ông trời vẫn là thật biết chiều lòng người làm sao.

Đã tìm được thứ khiến mình yêu thích, thì không có lí do để đi nữa.

......

Phùng Hà chạy đông chạy tây đem đồ về đến nơi thì thấy cảnh này, trong lòng không kìm được mà dâng lên một trận uất ức đến chua xót. Trời ạ, từ khi nào mà cửu điện hạ đã thu mua được cái gối đầu đáng giá vạn kim là tổng quản nhà bọn họ thế kia? Còn cả tổng quản nữa, người không phải là công việc chất đống đến mất ăn mất ngủ ư, vì sao lại vui vẻ tình nguyện ngồi làm gối đầu cho cửu điện hạ như vậy được?

Mình tất tả đội mưa đi lấy đồ, kết quả là vừa về đến nơi đã bị làm tổn thương đến độ này ư? Công lý ở chỗ nào? Quá hối hận vì vừa nãy không nghe lời cô ả Trần Thực trong đầu toàn heo bò gà vịt kia, bỏ đi luôn rồi từ từ quay lại sau.

“Phùng Hà đấy à? Ngươi để đồ ở đấy đi, rồi sang Thượng nghi cục đem sổ sách đến đây hộ ta” Vốn nàng còn đang ở bên ấy phê sổ thì Phùng Hà chạy đến báo Lê Lan Đường sang tìm, hại cả đống sổ bên ấy vẫn đang dở dang trên bàn. Bây giờ đành ở đây phê luôn vậy.

“Tổng quản định ở đây đến chiều luôn ạ?” Phùng Hà thì thầm hỏi lại. Ôi trời nhìn cửu điện hạ ngủ ngon chưa kìa, trông rất vô hại luôn ấy.

“Hẳn vậy. Trước mắt cứ lấy sổ sách sang đây đi đã” Hoàng Từ Lan gật đầu. Bà tổ tông này vừa mới ngủ, nếu lại đánh động đến lại cáu kỉnh cho mà xem. Hơn nữa đi đường xa về, mắt lại đỏ như thế kia, vẫn là nên ngủ lâu lâu mới bù lại được.

***

Hai mươi ba tháng chạp.

Hoàng Từ Lan viết xong sớ đưa sang chỗ hoàng thượng cùng quý phi bèn buông bút xuống, đánh cái vươn vai rồi cầm nón ô sa lên đi về nhà. Hôm nay là ngày tiễn Táo quân về trời, cũng chẳng biết đám gia nô đã mua cá chép và đồ cúng chưa nữa.

“Ôi Hoàng học sĩ hôm nay về sớm thế?” Hoàng Từ Lan đi đến cổng Tuyên Vũ thì gặp Liễu Nhã Tuyên tay cầm theo giỏ đồ từ ngoài đi vào, nhác thấy nàng liền đánh tiếng chào.

“Hôm nay xong việc, về nhà còn làm lễ tiễn Táo quân đây” Hoàng Từ Lan đáp lời, sau đó dặn “Bên Thượng phục cục hẳn là đã đem đồ mới của các cung phát đến rồi, thay ta nhắc cửu điện hạ mặc thử, nếu không vừa thì sớm đem sang để sửa lại kịp cho xuân yến” Năm nay lạnh đến là dai dẳng, bà tổ tông lại thích mặc áo phong phanh ra ngoài, quá đáng ngại.

“Vâng, nô tì sẽ dặn lại” Liễu Nhã Tuyên gật đầu cười thầm. Cửu điện hạ đã sớm mặc áo ngài sai người đem tới chạy đi đến chỗ Ngũ Thải Vân lâu của thất điện hạ để khoe mẽ rồi, làm gì còn ở trong cung nữa.

Trong khi các vị điện hạ khác đều được phát định mức là ba bộ thì cung Kiến Ninh có đến tận năm, lúc nhận đồ nàng suýt tí đã bật thốt. Cô ả Mai Liên còn rất tận tâm tường thuật lại sự tỉ mỉ kia, đúng là khiến chúng nhân đều phải lắc đầu lè lưỡi. Hoàng học sĩ căn bản không phải người vô tâm, ngài ấy chỉ là dành hết quan tâm mình có cho cửu điện hạ thôi.

Thật cảm thán làm sao.

.......

Hoàng Từ Lan đi trên đường nhìn thấy có cá tươi vừa bỏ từ thuyền xuống bèn tiện tay mua thêm một con cá chép cùng cá diêu hồng béo mẫm vẫn còn giãy đành đạch, định bụng làm đĩa cá chép hấp hành ăn cơm tối cho mình và ông đẻ đi sớm về khuya ở nhà kia. Không ngờ vừa về đến nhà đã thấy hai thằng Hoàng Giáp với Hoàng Ất canh cửa đang chụm đầu ghé tai bàn tán gì đó lung lắm.

“Tiểu thư đã về rồi đấy ư!” Thằng Ất phát hiện tiểu thư nhà mình đã về, vội vàng đứng dậy mà nói “Vừa nãy con Cúc nó mua cá chép rồi, tiểu thư sao lại mua thêm?” Đã vậy rồi sao còn có cả con cá diêu hồng thế kia? Tiểu thư định năm nay làm nhớn, thả cá diêu hồng tiễn Táo quân á? Nó cứ sai sai chỗ nào ấy thì phải.

“Nếu đã mua rồi thì coi như làm bữa cơm chiều cũng tốt” Hoàng Từ Lan phẩy tay “Vậy mâm cúng đã chuẩn bị tươm tất cả chưa đấy?”

“Vâng, xong cả rồi ạ. Tiểu thư chớ lo” Tới lượt thằng Giáp lên tiếng, có hơi ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng rồi lại không biết nên mở lời ra sao, vì vậy bèn im luôn.

Hoàng Từ Lan gật đầu hài lòng mà bước qua bậc cửa, đi thẳng ra sau bếp thả hai con cá vào chậu sành rồi xoay người đi đun nước tắm. Mấy hôm nay mệt mỏi suốt, giờ có cơ hội nghỉ ngơi, không đi thư giãn tí ti thì có lỗi với nhân sinh quá. Kim Phượng đã sớm chuẩn bị quần áo để thay đem vắt trên bình phong bốn tấm ở trong phòng, chỉ cần Hoàng Từ Lan pha nước tắm đổ vào bồn là xong. Chuyện đại tiểu thư không thích bị làm phiền khi đang tắm đã trở thành quy tắc bất di bất dịch mà bất kì đứa nô tì nào cũng phải nhớ lấy, không có gì lạ lẫm cả.

Chỉ là hôm nay Hoàng phủ có khách, nhưng khách này với đám gia nô ở Hoàng phủ thì quen đến không thể quen hơn, vì vậy cũng chỉ biết nhắm một mắt mở một mắt. Tiểu thư không có ý kiến, đám nô bộc thì có thể hé ra được lời gì? Cứ thật thà báo cáo là xong tất, còn lại cứ để đại tiểu thư xử trí là xong ấy mà.

“Hoàng Từ Lan về chưa?” Vị khách nọ hỏi một đứa gia đinh đang dọn đất ở bồn hoa.

“Bẩm, tiểu thư về rồi ạ. Người đang trong phòng đấy ạ” Gia đinh nọ cung kính đáp. Tiểu thư, nô tì không có dám nói sai, hãy tha lỗi cho nô tì.

......

Lê Lan Đường vừa đưa tay đẩy cánh cửa gỗ lê ra để nhô đầu vào trong thì phát hiện trong phòng ngập hơi nước mang theo mùi hoa lan hoà cùng bồ kết, nhưng bắt mắt nhất chính là Hoàng Từ Lan đang đứng bên bình phong buộc dây cố định vạt áo giao lĩnh lót trong màu trắng, mái tóc đen dài quá eo xoã tung vẫn còn rỏ nước tong tỏng.

“Ai đấy?” Hoàng Từ Lan phát hiện cửa bị đẩy ra, đang rất không vui chuẩn bị quở trách thì phát hiện chủ nhân cái đầu kia là Lê Lan Đường, bèn cười bảo “Điện hạ không biết là lúc người khác tắm gội chớ nên nhìn ư?” Trông có khác gì con mèo đang rình ở cửa sổ để chực trộm cá khô không cơ chứ.

“Hừ, ai thèm nhìn môn hạ ngài tắm đâu” Lê Lan Đường hừ mũi ra vẻ bất mãn “Chẳng qua đám gia nô nhà ngài không nói nên ta có biết gì” Mọi ngày Hoàng Từ Lan vào cung đều vấn tóc nên chỉ thấy dài đến ngang lưng, hôm nay mới biết là dài thật, đã vậy còn không bị rối.

“Thật sự?” Hoàng Từ Lan hơi nhướng mày nghĩ đến đám gia nô đã sớm quen mặt Lê Lan Đường đến mức để đứa nhỏ này tự do đi lại trong trạch viện, tay cầm lấy cái viên lĩnh đại khâm màu ngân bạch treo trên bình phong mặc vào, vừa cài nút vừa đi sang chỗ Lê Lan Đường đang đứng “Điện hạ nhìn đủ chưa? Hay ngài còn muốn giúp ta mặc áo?” Miệng thì bảo không nhìn nhưng mắt thì như dán vào, đúng là khẩu thị tâm phi mà.

“Ai nói ta muốn giúp ngài mặc áo hả?” Lê Lan Đường trợn mắt nhìn người nọ đi về phía mình, sau đó bỏ chạy trối chết mà quẳng lại một câu “Ta ra đại sảnh trước đây!” Hừ hừ, đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh hoá ra là cái thủ lợn lưu manh không biết xấu hổ!

.......

Bữa cơm tối ngày hai mươi ba tháng chạp ở thế gia Hoàng thị mọi năm chỉ có hai cha con Hoàng Quân thì năm nay lại dư ra thêm một người là Lê Lan Đường. Ban đầu Hoàng Quân còn khá là khách sáo cho đúng nghĩa quân thần, nhưng sau đó ông thấy vị công chúa này cũng chẳng tỏ vẻ trịch thượng chi cả, bèn thôi không nói nữa mà tập trung ăn cơm, tiện thể xem đứa quý tử nuôi không biết bao nhiêu cơm gạo này trò chuyện với khách quý mà bỏ mình sang một bên không ngó ngàng đến.

“Bộ đồ này chẳng phải là may để sang năm mặc ư? Sao điện hạ chưa chi đã mặc rồi?” Hoàng Từ Lan múc một chén canh gà đặt trước mặt Lê Lan Đường, nhìn bộ thường phục xanh cánh trả trên mình người nọ mà hỏi.

“Cẩm Tú nó lấy bộ nào thì ta mặc bộ đó, nào có biết là đồ vừa may đâu” Lê Lan Đường nhàn nhạt đáp. Sao đồ đầu lợn mắt toét Hoàng Trọng Khanh hôm nay tinh mắt vậy nhỉ? Rõ ràng bộ này có khác gì các bộ nàng hay mặc đâu?

“Ồ hoá ra là vậy” Hoàng Từ Lan gật gật đầu. Ba người đang tập trung ăn cơm thì bên nhà bếp đem lên một đĩa cá diêu hồng hấp hành nóng hôi hổi.

“Vì sao chỉ có một con thế này?” Hoàng Quân nhìn đứa nô tì đem món đến mà nghiêm giọng nói “Mắt các ngươi móc ra cho chó nuốt rồi phỏng? Không biết hôm nay nhà ta có khách?” Nếu là mọi năm thì không vấn đề gì, nhưng lần này thì khác. Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi mà còn liên đới đến hoàng thất, không giản đơn tẹo nào.

“Kính lão đắc thọ, đĩa cá này là làm riêng cho cha đấy, ông đẻ ngài mau nếm thử đi” Hoàng Từ Lan cười mà rằng “Dạo này công vụ bề bộn, ông đẻ nhà con hẳn chịu cực nhiều, nên tẩm bổ một chút”

“Con với chả cái, mày quên hôm nay nhà ta có khách à?” Hoàng Quân tuy trong lòng rất ưng ý nhưng bề ngoài vẫn trừng mắt lườm Hoàng Từ Lan, sau đó nhìn sang Lê Lan Đường “Có cái gì ngon là phải mời khách trước mới đúng, uổng cho mày đọc bao nhiêu là sách thánh hiền. Cái đĩa này để cửu điện hạ dùng đi”

“Không cần đâu cha à, người cứ ăn đi” Hoàng Từ Lan cười cười lắc đầu nhìn đứa nô tì ở dưới bếp đem lên thêm một đĩa cá nữa, lần này là một đĩa cá chép hấp hẹ “Con có chuẩn bị cho điện hạ rồi” Nói xong nàng rất tự nhiên dùng một đôi đũa mới ngồi tách xương cá, mặc kệ Hoàng Quân đang trợn mắt nhìn mình.

“Sao mày lại đem nó đi hấp hẹ thế kia hả con?” Hoàng Quân đảo mắt nhìn Lê Lan Đường đang bày ra vẻ mặt mong chờ được ăn và Hoàng Từ Lan đang chăm chú tách xương cá, nghi vấn hỏi. Quái, hấp thì hấp hành chứ ai lại đi hấp hẹ thế kia bao giờ?

“Vì điện hạ ghét ăn hành ạ” Hoàng Từ Lan bật cười mà thưa. Lê Lan Đường ghét cay ghét đắng hành lá, dù có là cá nhưng nếu có mùi hành sẽ không bao giờ ăn đâu.

Hoàng Quân chậc lưỡi lắc đầu, sau đó không nói nữa. Được rồi, hai đứa chúng bây làm gì đó thì làm, lão có cá diêu hồng ăn là được rồi. Ôi con với chả cái, ông đẻ của nó ghét ăn mướp thì nó cho ăn mướp suốt năm này tháng nọ, phải người nó quan tâm thì nhớ ngay tắp lự tránh không sai lầm.

Con gái lớn trong nhà như bát nước hắt đi, thật cấm có sai bao giờ.

______

HẬU TRƯỜNG

Quần chúng lục cục: *hô hoán* Các ngươi mau nhìn xem kìa! Tổng quản bị cửu điện hạ trưng dụng thành gối đầu rồi.

Quần chúng gia nô Hoàng thị: *khinh thường* Đây đã là gì? Cửu điện hạ đã sớm biến đại tiểu thư nhà chúng ta thành ngự trù của riêng ngài ấy từ lâu rồi! *thì thầm* Hôm trước tiểu thư nhà chúng ta đương tắm thì bị cửu điện hạ nhìn thấy, ngài ấy không hề tức giận nữa kìa! Nếu mà là gia nô chúng ta á, không bị đánh cho vài chục roi rồi đuổi đi là còn may!

Hoàng Quân: *cảm thán* Ôi đẻ đứa con gái mới thật là mát lòng mát dạ làm sao.

Bùi Thắng: *đồng cảm* Bạn già ơi hai ta chung một cảm nhận.

_____

LỜI TÁC GIẢ

Nay lại tiếp tục phát cơm chó đây =)))) Chương này lại hé lộ thêm những bất ngờ thật ấn tượng cả ở quá khứ và hiện tại nữa kìa :v

Update phần văn án phụ xong là nhận được inb từ bạn fan hôm trước, bảo rằng từ chỗ còn chút ít niềm tin ở bà tác giả, nay đã bay sạch không còn lại gì cả =))))) Chưa update thì còn đỡ, update xong thì thấy cả xô máu chó chực chờ sẵn ở cái hố kia rồi:v Nhưng đồng thời vẫn còn lí trí mách bảo, bà tác giả này có bao giờ nghiêm túc ở văn án đâu, không chừng vào hố lại không như vậy.

Cơ mà chốt lại thì văn án quá là trữ tình, quyết tâm nhảy hố. Ai nhảy cùng xin hãy giơ tay :))))

Tô quân trả lời: Vâng, tác giả còn không tin ở bản thân mình khi viết văn án, các độc giả xin đừng buồn vội mà làm gì. Plot twist luôn ở xung quanh chúng ta đấy, như chương hôm nay chẳng hạn, nội tuyến từ chương 1 đến khoảng chương 40 đã hoàn toàn thông suốt không điểm nghi vấn, đã hiểu được vì sao con lợn cửu điện hạ nuôi mấy chương đầu rất bao đồng rồi =)))))) Tác giả đã bảo rồi mà, mọi thắc mắc rồi đều sẽ được giải đáp, nhưng khi nào giải đáp và giải đáp ở đâu thì tác giả không biết nhé :v

Vậy mới biết cuộc đời thật sự có nhiều cái tình cờ, nhưng nếu quá nhiều tình cờ gộp lại thì thành cố tình :v Bảo sao một con người tiếc của, ngại phiền phức như Hoàng hộc máu...à nhầm học sĩ lại chấp nhận vào cung =))))))

Ai không đọc phiên ngoại thì không hiểu gì cả là có thật :v Mà công nhận fan tàu ngầm nhiều ghê, tuy không lên tiếng nhưng vẫn giải pass ầm ầm =))))) Bật mí nhẹ cái nè: Phiên ngoại mở đầu cho chuỗi phiên ngoại lì xì tết sẽ là một phiên ngoại đối xứng với phiên ngoại trước nha mọi người :v Nói đến đây là mọi người cũng hiểu là viết về ai rồi đó :v Mau chuẩn bị tinh thần giựt pass đi nhe :v

Thời gian: ngày 31/1/2022 (tức 29 tháng chạp) nha mọi người :v

Tóm tắt chương này: Hoàng học sĩ và lời mẹ dặn :v Hảo mẹ =)))))))))

_____

CHUYÊN MỤC TẤU HÀI CỦA TÔ QUÂN

Người ta mỗi sáng sớm: Tập thể dục, gập bụng, chạy bộ, uống cà phê,......

Tô quân mỗi sáng sớm: *tự nhủ* Một bủi sáng khum uống trà kỉ tử, khum mở máy nghe kinh kịch là một bủi sáng chếch =))))))

Người ta khi thất tình: Thôi mình sẽ tìm được người tốt hơn, mình sẽ cất người ấy vào một góc nhỏ trong tim, mình sẽ vượt qua thôi, mình ổn bla bla

Và bạn người ta an ủi: Thôi còn tao nè, mày phải tích cực lên, để nó hối hận vì đã bỏ mày bla bla

Khi bạn của Tô quân thất tình và Tô quân đi an ủi (vì Tô quân là chó độc thân tình sử trắng trơn làm gì có tình mà thất): *dùng giọng thanh y hát hí khúc* 饮尽杯中遗下的落九天~~自古情难断意难全~~~~ (Dịch: Uống cạn ly rượu lạc từ chín tầng mây này đi~~~ tự cổ tình đã khó dứt mà ý thì khó vẹn toàn ~~~)

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16