Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 100: CỐ NHÂN ĐÃ TRỞ LẠI RỒI

489 2 2 0

Đúng như dự kiến, đến ngày hưu Hoàng Từ Lan liền đi lên núi Phật Tích tìm Trần Hải Đình. Lê Lan Đường vừa từ phủ Đoan Hùng trở về không bao lâu, sau khi đã sang báo cáo kết quả với hoàng đế liền bám theo sau lưng nàng làm một cái đuôi. Vốn dĩ ban đầu nàng còn định khuyên Lê Lan Đường nên ở trong cung nằm ườn nghỉ ngơi, nhưng biết chắc chắn con ác ma kia sẽ không bao giờ đồng ý với mình nên đành xem như không thấy gì, để mặc người nọ theo đuôi mình đi lên núi.

Vốn dĩ chuyện Hoàng Từ Lan đi lên núi Phật Tích tìm Trần Hải Đình lấy thuốc đã không phải việc gì quá lạ lẫm, nhưng Lê Lan Đường vẫn rất tinh ý phát hiện sắc mặt của Hoàng Từ Lan so với lúc nàng chưa đi Đoan Hùng còn kém hơn. Nếu là người ngày nào cũng ở tại hoàng cung thấy mặt Hoàng Từ Lan thì chắc chắn sẽ không để ý đến, nhưng Lê Lan Đường rời kinh cũng đã được gần nửa tháng, với sự biến đổi này càng dễ phát hiện hơn.

“Hoàng môn hạ ngày càng giống cây rau muống ấy nhỉ? Chỉ cần đưa tay ngắt nhẹ là gãy làm đôi” Lê Lan Đường vừa đi vừa trào phúng. Lần này hai người mặc nữ trang như mọi khi, đi trên đường rõ ràng là vô cùng yêu kiều tha thướt thu hút ánh nhìn.

“Điện hạ nói vậy lại không hợp lí cho lắm rồi” Hoàng Từ Lan cười đáp “Ta với mọi ngày có chỗ nào khác nhau đâu? Điện hạ nói ta bây giờ giống cây rau muống thì khác chi ngài chê ta từ bé đến lớn đều rất giống cây rau muống?”

“Rõ ràng ngày xưa ngài là một cây mồng tơi, bây giờ không hiểu sao đã thành ngọn rau muống đấy chứ. Môn hạ chỉ được cái bẻ vặn ý nghĩa câu nói của ta thôi” Lê Lan Đường ngay lập tức phủ nhận chất vấn của đối phương. Mồng tơi là mồng tơi, rau muống là rau muống, làm sao mà giống nhau cho được?

“Ngọn mồng tơi thì cứng rắn bao nhiêu so với ngọn rau muống đâu?” Hoàng Từ Lan cảm thấy bất lực trước sự so sánh ví von của Lê Lan Đường, không biết nói gì hơn.

“Môn hạ đừng nghĩ là có thể qua mắt được ta” Lê Lan Đường liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của người đang đi bên cạnh mà nhàn nhạt nói “Bệnh tình của ngài đã nặng thêm rồi đúng không?” Đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh rất thích giấu giấu giếm giếm, trừ phi đã hết cách chối cãi, bằng không thì sẽ cật lực chối bay chối biến.

“Điện hạ, bấy lâu nay ta sống trong cung căn bản đều rất vô lo vô nghĩ, làm sao bệnh tình chuyển nặng được? Ngài lại lo lắng thái quá rồi” Nụ cười trên mặt Hoàng Từ Lan thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh đã chối ngay. Rõ ràng là trông rất giống bình thường, làm sao con ác ma này phát hiện ra được nhỉ?

“Môn hạ đừng nghĩ ta không hiểu bản tính của ngài. Nếu bệnh tình không trở nặng, ngài căn bản sẽ không tìm đến Trần Hải Đình” Lê Lan Đường chầm chậm nói, không có biểu tình gì “Toan tính của ngài ra làm sao ta không hỏi đến, nhưng không có nghĩa ta không hiểu”

Nam huân thổi bay mấy lọn tóc rũ xuống bên trán của Hoàng Từ Lan, khiến tầng tầng quang thải đọng bên mi mắt càng thêm rực rỡ. Nắng cuối xuân đầu hè như lớp vỏ sơn trà chín tới, đem đôi mắt đen thẫm tĩnh mịch của nàng rải thành mảnh ý cười xán lạn “Ta hứa với điện hạ rằng sẽ không chết ngay được đâu. Ta vẫn còn việc cần phải thực hiện đấy”

Cho dù thật sự thời gian của ta đã không còn nhiều nữa, nhưng những việc có thể làm được cho điện hạ ta đều sẽ cố gắng hoàn thành tất cả. Chỉ cần ngài vui vẻ mà sống thay ta, là đủ. Cho dù tất cả phồn hoa thịnh thế này bỗng hoá thành biển máu núi thây, thì ta vẫn hy vọng ngài an nhạc trọn đời.

“Môn hạ nghĩ ta sẽ hết lòng tin vào những lời hứa suông của ngài chắc?” Lê Lan Đường cười nhạt “Ta chỉ tin ở bản thân mình thôi, bởi nếu ta có đủ năng lực thì sẽ tìm ra cách giữ môn hạ ở lại”

Hoàng Trọng Khanh, bản thân ta biết ngươi đang nói dối rất nhiều việc. Mặc dù lời nói dối đó có thể khiến ta an tâm nhất thời nhưng rồi sau đó chỉ càng làm ta cảm thấy sợ hãi đến mức hoảng hốt cuống cuồng trước sự thật quá đỗi tàn nhẫn.

Giống như cái năm đó ngươi lặng lẽ xuất hiện trong cuộc đời ta rồi biến mất mà không hề báo trước, đến bây giờ ngươi trở lại chưa được bao lâu thì đã muốn tiếp tục rời đi. Chỉ là lần này, ta không muốn tiếp tục làm đứa bé chỉ biết trơ mắt nhìn ngươi quay lưng xa khuất như trước nữa. Thế nhân có thể nói ta tham lam vô độ, si niệm vô độ sẵn sàng dùng mọi cách thức để đạt được thứ mình muốn, nhưng thực chất thứ trước nay ta muốn có được chỉ là mỗi Hoàng Trọng Khanh ấy mà thôi.

“Điện hạ không cần mưu toan làm gì” Hoàng Từ Lan nghe đến đó liền cười đáp “Ta mãi luôn ở bên cạnh ngài mà. Ta bảo đảm đấy” Cũng giống như mười mấy năm qua, ta vẫn luôn ở bên dõi theo ngài vậy. Ta thừa nhận bản thân là người cứng nhắc cổ hủ không có nổi mấy khắc thuận thế theo thời, nhưng phàm là thói quen thì ta sẽ luôn hết mực duy trì.

Ở bên cạnh mà dõi theo ngài, vừa hay chính là thói quen lớn nhất của đời ta.

***

Lúc Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường đến nơi, thì đập vào mắt chính là quang cảnh xung đột đầy căng thẳng giữa Trần Hải Đình và một người phụ nữ trung niên khác. Đứng chen vào chính giữa là Nhược Khê và một đứa bé gái trạc tuổi, cả hai đang cố gắng can ngăn hai người lớn to xác kia xắn tay áo lao vào đánh nhau.

Từ xa xa Hoàng Từ Lan đã nghe thấy tiếng Trần Hải Đình cao giọng thét đầy bực bội: “Mẹ bà con cáo thối tha lẳng lơ chết tiệt nhà mụ nhá! Mụ biết con gái mụ ở đây hao hết của ta bao nhiêu phí tổn không hả? Bây giờ phủi mông đi về xem như không có gì mà xem được à? Mụ có tin ta xách dao lột da mụ ra đổi chác không hả con cáo mặt dày thối tha kia?”

Hai người Hoàng Lê đứng ngoài bờ giậu đầy dây bình bát nhìn vào trong nhà chứ không tiếp tục đi vào, Lê Lan Đường nghe Trần Hải Đình chửi bới liền xì xầm đầy thắc mắc “Trần Hải Đình có cách mắng người mới lạ thật đấy Hoàng môn hạ nhỉ?” Người ta rõ ràng là con người sờ sờ bằng xương bằng thịt, vậy mà Trần Hải Đình dám cao giọng bảo là con cáo thối tha mặt dày, còn đòi lột da đem bán lấy tiền. Trong mắt Trần Hải Đình rốt cuộc còn cái gì không được quy đổi thành tiền không vậy?

“Ta cũng thấy như vậy, vả lại đứa nhỏ kia trông lạ mắt quá, ta sang đây nhiều lần mà chưa hề thấy mặt nó bao giờ” Hoàng Từ Lan đưa tay chỉ về phía đứa bé gái đang đứng cùng Nhược Khê cản giữa hai người lớn trong nhà, nom bộ dáng phúng phính áo lụa quần là kia thì không thể là con nhà bình dân được bữa nay phải lo đến bữa mai rồi.

Chẳng lẽ là người nghe danh tiếng Trần Hải Đình nên tìm tới? Và có khả năng phá giải được trận pháp ở đầu sơn cốc ư?

“Phải chăng là hàng xóm mới chuyển đến?” Lê Lan Đường nói ra khả năng có thể xảy ra. Nom hai người lạ mặt này với Trần Hải Đình cũng không phải chỗ mới quen biết lần đầu, nếu là như vậy thật thì Trần Hải Đình làm sao mà điên tiết nổi máu như gà chọi thế kia. Con người vị thần y này tuy bản chất rất tham tiền nhưng lễ nghi thì với người lần đầu gặp đều đúng mực không có gì để bàn, trừ phi đối phương động chạm trực tiếp đến lợi ích mới đủ khiến người nọ nổi nóng lên như thế này thôi.

“Hàng xóm? Sẽ có người nhà giàu, lại còn là mẹ goá con côi chịu đến cái nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này xây nhà, tình nguyện làm hàng xóm với Trần Hải Đình á?” Hoàng Từ Lan gãi mũi hỏi lại. Nom có vẻ sẽ không có ai có ý nghĩ táo bạo đến mức như vậy đâu? Cái sơn cốc sau núi này thâm u tĩnh mịch vô cùng, lại còn lắm thứ dã thú. Hơn năm mươi dặm chu vi xung quanh nhà Trần Hải Đình đều là vườn thuốc và đất hoang, rừng rậm, ngoài con người quái gở tiết kiệm này thì ai mà dám vào đây xây nhà kia chứ?

Bên kia lại vọng đến tiếng chửi. Lần này là của người phụ nữ kia.

“Này nhá, đồ lang băm suốt ngày quạt lửa lò thuốc ngươi nói ai là con cáo thối tha mặt dày hả? Rõ ràng ta không phải đồng loại với cái đám nghèo kiết tạp chủng kia! Cái mồm ngươi thất đức cũng vừa thôi chứ, con gái ta đến thứ quý giá nhất cũng giao ra làm vật đền đáp rồi, ngươi còn được voi đòi tiên gì nữa? Ngươi có tin ta đi đến thẳng miếu lão già đầu hói kia kiện ngươi không? Không kiện được, ta sang thẳng dòng tộc nhà ngươi mà mắng vốn!”

Tức chết đi được, có đứa con gái ngu ngốc thì thôi đi, nay còn thêm đồ Phong thần tham lam này nữa!

“À há! Cái việc chúng nó đưa qua đổi lại là chuyện con nít, liên quan gì đến ta mà mụ nói như ta dụ dỗ nó đưa ra vậy hả? Mụ có biết lúc trước đám thối khắm kia vì tìm con mụ mà đem mấy sào thuốc nhà ta xới cày nát bét như giông bão vừa qua không? Ta còn chưa hề bảo mụ đứng ra đền là may đấy! Tiền thuốc men với ăn uống của nó còn gấp những mấy lần ta, mụ không chi trả thì còn xứng đáng là mẹ nó không chứ hả?” Bà mẹ nó đồ con hồ ly già gian xảo chết tiệt, lần này mụ không đưa tiền ra, đừng hòng ta để yên cho mụ!

“Đồ lang băm chết bằm ngươi cũng một vừa hai phải thôi nhá! Ta không trả đấy thì đã làm sao hả? Bây giờ ngươi có giỏi thì nhào đến đi, chúng ta dùng tay chân giải quyết ân oán luôn một thể!” Lần trước đồ Phong thần chết bằm này dám đến địa bàn của bà nhổ tận mấy gốc linh chi bà quý như mạng, lần này xem như gom vào làm một mà trút giận vậy. Mấy gốc linh chi đó dù có là núi vàng cũng khôn chuộc được, vậy mà đồ bần cùng kiết xác có mấy hào lẻ cũng muốn ăn chặn đến cùng! Tu cái gì nữa kia chứ, lần này thì không có từ bi hỉ xả chi sất! Hôm nay dù Phật Thích Ca có đến đây cản thì bà cũng phải sống chết một phen với đồ Phong thần mặt dày vô sỉ, bần cùng bại hoại này tới cùng!

“Sư phụ, người bình tĩnh đi sư phụ!” Nhược Khê hét toáng lên, vội vàng kéo lấy dây thao thắt lưng của Trần Hải Đình đẩy ra xa khỏi trung tâm trận chiến.

“Mẹ ơi mẹ, người đừng nổi nóng mà! Như vậy mặt sẽ thêm nếp nhăn đó” Đứa bé gái kia cũng nắm lấy tay người phụ nữ trung niên kia mà kéo ra ngoài, la lên đầy khẩn thiết “Như vậy sẽ rất tốn công sức tu bổ đó. Nam châu lại lên giá rồi mẹ ơi”

“Cái gì?! Nam châu lại lên giá??” Cả Trần Hải Đình cùng người phụ nữ trung niên kia đồng thanh hét lên đầy kinh ngạc “Đám cá ươn kia lại tính bòn vét xây thêm mấy cái lâu đài nữa đấy à?”

Lần này thì cả Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường hoàn toàn không hiểu được hai người kia đang nói cái gì. Vả lại hai người nọ sau khi đã bị giá Nam châu gì đó khiến cho bình tĩnh lại liền nhanh chóng phát hiện sự tồn tại của hai người đang đứng ngoài bờ giậu nhìn vào.

Trần Hải Đình chậc lưỡi đầy bực bội, sau đó ngoắc tay bảo hai người đi vào trong.

Sắc mặt của người phụ nữ trung niên kia khi nhìn thấy Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu, mới chỉ kịp thốt ra một chữ “Đông....” thì đã bị Trần Hải Đình bịt miệng lôi đi biền biệt, tựa hồ như có chuyện không muốn để lộ ra cho hai người biết được.

Nhược Khê nhìn thầy mình với người nọ thoáng chốc đã mất biệt, chỉ còn biết lắc đầu rồi nói: “Hai vị cứ vào trong ngồi chơi xơi nước trước, lát nữa sư phụ sẽ quay lại thôi ạ” Hai người này vừa gặp mặt đã cãi nhau ì xèo, hệt như có thâm thù đại hận đã lâu vậy. Nhưng rõ ràng từ lúc mình hiểu chuyện đến nay thì người phụ nữ trung niên kia rõ ràng chưa bao giờ đến đây. Chẳng lẽ là người quen trước đây của sư phụ?

“Nhược Khê này, đứa nhỏ này là ai vậy? À mà con bạch hồ kia nhóc đã thả nó về rừng chưa?” Hoàng Từ Lan đưa mắt nhìn sang đứa bé gái nọ, sau đó hỏi con bé. Ôi chà chà, nếu mà hai đứa này lớn thêm một tí, chả khéo nàng đã nghĩ đến trường hợp xấu xa gì rồi ấy chứ. Ví dụ như Trần Hải Đình đi trên đường phát hiện con gái nhà giàu đi lạc bèn dụ dỗ rồi sau đó bắt cóc để tống tiền chẳng hạn? Nếu không đưa tiền chuộc thì sẽ bán con bé này vào kĩ viện?

Hôm trước chả hiểu sao Nhược Khê lại ôm một con bạch hồ bị thương vào nhà, còn rất tận tâm băng bó vết thương cho nó. Con bé hoàn toàn không biết đây là giống bạch hồ vô cùng quý giá, còn nghĩ đó là một con chó hoang bị dính bẫy thợ săn đặt nhưng may mắn thoát được.

“À thì nó....” Nhược Khê bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó chỉ sang đứa bé gái nọ “Nó đây đấy ạ” Nếu bỗng nhiên một buổi sáng ngủ dậy ngươi phát hiện con bạch hồ bị thương còn đang được ngươi ôm đã biến thành nhân hình, còn là một đứa nhỏ trạc tuổi ngươi...Ôi nghĩ kiểu gì cũng thấy quá là ngượng ngùng.

“......” Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường im lặng triệt để. Biết ngay là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà, Trần Hải Đình xây nhà ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này thì sớm muộn gì cũng có yêu thú mò vào tới nhà!

.......

“Hai người các ngươi đến tìm ta làm gì?” Trần Hải Đình đi không bao lâu đã trở lại, trên mặt vẫn là vẻ bực bội khi người phụ nữ trung niên kia đi theo sau mình.

Bàn trà bốn người, không khí thoáng chốc liền trở nên gượng gạo.

Hoàng Từ Lan nhìn Trần Hải Đình gọt vỏ cau mà như trút giận, đưa tay gãi mũi rồi nói “Thật ra là đến chỗ ngài lấy ít thuốc ấy mà” Nàng vốn dĩ còn nghĩ Trần Hải Đình đã đem người phụ nữ kia thủ tiêu ở vách núi rồi ấy chứ. Không ngờ cuối cùng vẫn còn có thể trở lại.

“Cho dù có là Thái thượng Lão quân đến đây dốc hết cái lò thuốc nhà lão cho ngươi cũng chẳng chữa được, huống chi là thuốc rởm của đồ lang băm lừa đảo này” Người phụ nữ kia nhìn Hoàng Từ Lan hồi lâu, hai tròng mắt ánh qua sắc lục âm u nhưng rất nhanh đã biến mắt mà trở về màu đen của người bình thường. Sự thay đổi này vô cùng vi tế, hoàn toàn tránh khỏi mắt hai người phàm tục ngồi ở đối diện.

“Mụ có thể câm ngay cái mõm cáo thối khắm nhà mụ được không hả?” Trần Hải Đình quay ngoắt sang đe doạ. Con cáo chết dẫm chết bằm này ít nói đi thì sẽ dính lôi kiếp mà mạng tẫn thân vong à?

“Ta đây rõ ràng là đang nói sự thật đấy chứ” Người phụ nữ kia nghiêng đầu cười nhạt “Vả lại ta có danh có tính rõ ràng, họ Hồ, tên một chữ Cảnh” Đôi mắt luôn mang vẻ đào hoa phong lưu kia như lướt qua cổ áo của Hoàng Từ Lan và Lê Lan Đường, sau đó nhìn vào mảnh ngọc bội tàn khuyết làm bằng hoàng ngọc đeo bên hông đang không ngừng dao động.

Quả nhiên, cố nhân đã quay lại rồi. Đồ Phong thần lang băm này lâu nay lặn tăm không sủi bọt hoá ra là vì có việc cần đảm trách! Hại ta năm lần bảy lượt đến miếu Nguyệt Lão đều không thấy mặt.

“Cái gì cơ? Hồ Chảnh? Haha quả nhiên tên hợp với người mà” Trần Hải Đình cười đầy ác nghiệt “Ta quả nhiên là chưa già, nhớ tên của mụ già thối tha nhà ngươi chuẩn xác đến như vậy” Đồ con cáo kẹt xỉ lại chảnh choẹ nhà ngươi luôn chê ta bần cùng nghèo rớt, nhưng vì sao ngươi không nhìn lại bản thân mình hả? Con cáo thối tha Hồ Chảnh!

“Ngươi muốn ăn đòn đúng không? Đồ lang băm nghèo kiết bần cùng Phong Bán, cái gì cũng bán!” Hồ Cảnh nghe đến đó liền trừng mắt, tay phải cong thành trảo chụp đến mặt của Trần Hải Đình.

“Hai người đừng đánh nhau nữa ạ!” Hai đứa trẻ dường như đã quá bất lực trước sự khắc khẩu của người lớn trong nhà, chỉ cần thấy có biến cố liền cầm tay lôi ra ngăn cản. Nếu để hai người đánh nhau thẳng tay thì cái nhà nát này thành bãi rác hết đường tu sửa mất!

“May cho mụ đấy hôm nay nhà ta có khách, nếu không đừng hòng ta tha cho mụ!” Trần Hải Đình vẫn còn hằn học lắm, chỉ tay vào mặt Hồ Cảnh mà đe doạ.

“Ngươi tốt nhất là hãy chờ đó đừng có mà trốn chạy! Nhất định có ngày ta lột cái bản mặt dày cộm vô sỉ của ngươi ra!” Hồ Cảnh chống tay bên hông mà to tiếng đáp trả, sau đó túm lấy cổ áo con gái mình mà rời đi, thoắt cái đã biến mất.

Con bé trước lúc rời đi còn lớn tiếng hô: “Nhược Khê, lần sau ta tới nhất định sẽ đem theo vàng để rủ ngươi đi ăn gà nướng với ta!”

Hoàng Từ Lan, Lê Lan Đường: “.......” Trời ạ, Trần Hải Đình rốt cuộc đã làm gì con gái nhà người ta thế kia? Có người lớn tốt bụng gương mẫu nào lại dạy trẻ nhỏ đi trộm vàng ở nhà để trả tiền ăn gà với người khác không? Vô sỉ đến mức ấy rồi cơ đấy!

Hồ Cảnh: “.........” Con với chả cái!! Ngoài gái thì chỉ biết ăn với ăn!!

......

Hồ Cảnh túm lấy con gái mình rời đi đến đầu sơn cốc bèn dừng lại. Sắc mặt bà ấy chẳng rõ là đang vui vẻ hay lo lắng, chỉ đưa tay kéo mảnh ngọc bội tàn khuyết kia ra mà nhìn hồi lâu, sau đó lẩm bẩm: “Là hào kiệt bên tóc mai còn vương hương mẫu đơn hay kẻ lạc đường đang tìm về đúng hướng đây?”

“Mẹ, rốt cuộc hai vị kia là ai ạ? Khí tức thực rất giống với.....” Hồ Ninh thấy mẹ mình trầm ngâm bèn kéo lấy tay áo mà hỏi, nhưng chưa kịp nói xong đã bị bà ấy trầm giọng khẽ quát mà cắt ngang “Thôi không được nói ra! Chuyện tày đình này phải giấu ở trong lòng không được nói với ai biết chưa?” Chuyện này về căn bản chính là quyết định phá vỡ quy tắc của thiên đạo vận hành, nếu nói ra sẽ khiến thiên đạo nổi giận mất! Nó đã có thể mắt nhắm mắt mở mà tạo ra con đường này, căn bản sẽ không để cho kẻ khác đoán ý!

“Vâng ạ” Hồ Ninh chưa bao giờ thấy mẹ mình giận dữ đến vậy, chỉ có thể cúi đầu mà im bặt không dám nói nữa. Kì thực con bé vẫn nhớ rằng ở một thuở xa xăm nào đó đã từng gặp qua hai luồng khí tức này rồi. Nhưng tiếc là đã rất lâu, không thể nhớ được gương mặt của hai người nọ ra làm sao nữa.

“Biết, không có nghĩa là phải nói ra” Hồ Cảnh nắm chặt lấy mảnh ngọc bội kia, sau cùng nhếch môi thành nụ cười hàm ý “Quả nhiên thiên đạo có mắt! Haha đúng là thiên đạo có mắt!!” Ta đã đợi ngày này rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi.

“Ninh, ngày mai cùng với mẹ đi sang chỗ Nguyệt Lão gia nhé. Mẹ có chuyện muốn hỏi lão ta đây” Hồ Cảnh híp mắt mà nói. Lão già ấy cùng với Phong Bán nghèo kiết bần cùng là một giuộc, nếu không hỏi cho ra nhẽ thì không đủ bù đắp lại bao nhiêu năm chờ đợi kia của ta một chút nào cả.

Tiên quân, Liên trì không có ngài nên đã sớm lụi tàn rồi. Lời hứa kia, ta vẫn là không thể làm thay ngài được. Đồ của ngài, vẫn nên do ngài tự chăm lấy đi thì hơn. Thiên đạo vô tình thật, nhưng rốt cuộc nó vẫn có lúc bốc đồng như vậy kia đấy.

Thiên đạo, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Ngươi có lòng tin rằng ngài ấy sẽ trả lời được câu hỏi của ngươi ư? Ngay cả khi câu hỏi đó chính ngươi cũng chưa thể trả lời?

Thú vị, thú vị thật đấy. Sau tất cả, rốt cuộc thiên đạo ngươi có thật sự công bằng không đây? Ngươi cho ngài ấy mọi thứ chúng tiên nhân thèm khát, rồi ép ngài ấy từ bỏ hết thảy, sau cùng lại cảm thấy hối hận mà bù đắp ư?

Lúc trước, ngươi chọn công bằng với thương sinh tam giới. Bây giờ, ngươi để lẽ công bằng về với ngài ấy đúng không? Haha quả nhiên ngay cả thiên đạo cũng không có tuyệt đối mà.

Tiên quân, ta vẫn luôn đợi ngài quay lại.

***

“Hồ Cảnh, lần này có thể ta sẽ không còn quay trở lại nữa. Liên trì này là tâm huyết của ta đấy, phiền ngươi thường xuyên chăm nom chúng nó hộ ta”

“Sao ngài không nhờ Phong Bán nghèo nàn mà lại nhờ ta? Mấy thứ hoa cỏ này ta chẳng có tí tẹo hứng thú nào cả”

“Nhờ ngươi vẫn là tốt hơn cả. Chuyến này ta đi trước là vì thương sinh, sau là vì chính cá nhân mình”

“Nói vậy là ngài định đồng ý với lời của Ngọc đế ư?! Như thế chẳng những nguyên thần tiêu vong mà đến cả hình phách cũng diệt, ngài cam lòng ư?”

“Nếu không do ta gánh vác, ngươi cho rằng sẽ có kẻ khác đảm đương nổi ư?”

“Thật ra ngài....”

“Ngươi hiểu ý ta mà Hồ Cảnh, hà tất phải dài dòng đôi co”

“Lần này sẽ là lần cuối cùng ta nghĩ đến thương sinh, từ rày về sau, ta chỉ muốn sống vì chính si tâm của mình”

“Hồ Cảnh, Liên trì này giao cả cho ngươi nhé”

“Ta đi tìm lại con đường đáng lẽ ta nên đi đây. Đã sai một lần, không nên lại tiếp tục làm sai”

________

LỜI TÁC GIẢ

Đại khái cảm thấy bản thân là người mắc chứng tâm thần phân liệt thoắt vui thoắt buồn thích làm khó bản thân và độc giả :v Vì chương này là chương 100, giai đoạn đổi ngoặt nên thôi ta lại đi lệch đường ray thêm một tí nữa đi vậy :v

Ôi thật như vén mây thổi sương mù, khiến trước mắt càng mơ hồ hơn =)))))) Nội tuyến chính xuất hiện của hệ liệt xuất hiện lần hai :v:v để lại muôn vàn dấu chấm hỏi =)))))))))

Từ chương sau thì nội tuyến chính của cuốn một sẽ chính thức xuất hiện, nào nào bình oxi đâu lôi ra đi nào :v Bảo đảm là có tác dụng thâu tóm mọi đầu mối đã xuất hiện trước nay lại thành chỉnh thể, đồng thời trả lời cho tất cả :v

Vì đã đến 100 chương rồi nên bây giờ sẽ có 2 quiz, vừa để mọi người nắm được bố cục vừa để giải pass cho phiên ngoại WP nhé :v

Quiz 1: (Cái này dùng để tóm tắt bố cục): Mọi người nghĩ ai sẽ nhân vật đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng? Và âm mưu hiện tại mà Trình Uyển và hoàng đế đang tính toán rốt cuộc là gì? Và nó có liên quan gì đến Trình Anh (Lê Bích Lam)? Điều này thật ra tác giả đã nói, nhưng chỉ sợ mọi người bỏ qua đấy thôi =))))))

Quiz 2: (Cái này dùng để giải pass): Mẹ của Bùi Dũng tên đầy đủ là gì? Định dạng vẫn như các password trước nhé, không viết hoa, không dấu cách :v Riêng ưu đãi đại fan tuyến đầu thì ... *cười đầy hàm ý*

Lời cuối: Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi đến nay và ủng hộ tác giả lấp hố :v Những lời động viên của mọi người trước nay luôn là động lực to lớn cho tác giả đem mấy cái nội tuyến trong đầu triển khai ra ngoài, và có thể viết 4000 chữ trong vòng 3 ngày bất chấp cuộc sống còn rất nhiều công việc cần đảm đương :v Từ chỗ một người lười đến mức drop tận nửa năm, Tô quân đã trở thành một tác giả cần mẫn chăm bầy con bất kể cột sống luôn trong trạng thái áp lực =)))))))

Nếu có bất kì đề nghị gì liên quan đến hệ liệt Tam Thế Kính này, mọi người cứ inbox cho tác giả nhé :v Về phần truyện ngắn, tác giả sẽ ưu tiên cho các cp không có phiên ngoại nhé :v Chà mà sao nhiều cp không có phiên ngoại vậy nhỉ @@

Trên WP vẫn tiếp tục là nơi chứa đầy bất ngờ, khuyến cáo nên đọc để không bị sốc khi đọc chính truyện :v:v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16