Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9.2: THANH THANH MẠN

631 0 2 0

Ngũ Thải Vân là trà lâu nổi tiếng nhất ở kinh thành, nơi tụ tập của đám văn nhân mặc khách lẫn quan lại quý tộc lắm tiền nhiều của. Chính vì vậy mà sự xa hoa ở đây đã vượt ngưỡng dành cho các trà lâu thông thường. Lầu son gác tía, lợp ngói lưu ly, đèn đuốc sáng rực tựa như một chốn tiên phủ dưới trần thế.

Lúc hai người Hoàng, Lê đến trước cửa, liền thấy quản gia cùng mấy gã phục vụ đang bận rộn qua lại như con thoi. Vốn đã khá thân thuộc nên hai người cũng không nề hà, nhanh chóng hướng đến sảnh lớn được trang trí rực rỡ. Chọn một vị trí thích hợp bên mé trái, Hoàng Từ Lan ung dung nhàn nhã nhúm hạt dưa từ cái đĩa Bát Tràng men ngọc trên bàn, vừa quét mắt nhìn xung quanh vừa đều đều thả giọng: “Thất công chúa thật là hào sảng nha, lại có thể ngọt nhạt mời được đệ nhất ca cơ đến góp vui”

Từ lúc biết được bà chủ của Ngũ Thải Vân là thất công chúa đường triều, Từ Lan cảm thấy cuộc đời này tựa hồ chẳng còn bao nhiêu việc có thể làm nàng phải kinh ngạc nữa rồi. Một con hồ li sặc mùi thương buôn cùng một tảng đá ôm đầy bụng hẹp hòi là đôi chị em nổi tiếng được bao văn sĩ mến mộ. Còn đáng sợ hơn, Trịnh công tử nho nhã anh tuấn hay rủ nàng đi chơi chính là trữ quân của Đại Việt. Đây là bực nào thất kinh!

“Ồ?” Lê Tranh đang nhìn ngắm cảnh sắc bài trí bỗng nhiên híp mắt nhìn về phía Từ Lan “Chẳng phải là Lý Ngọc Hàm, Lý tiểu thư đây sao?”

“…” Từ Lan nghe thấy ba chữ ‘Lý tiểu thư’ liền như được gợi lại kí ức, trong đầu hiện lên quả tú cầu bỗng nhiên rơi vào mình, kéo theo một màn truy đuổi gắt gao.

“Trịnh công tử cũng ở đây?” Giọng nói nhẹ nhàng của Lý Ngọc Hàm tựa như gió xuân thổi qua nhành liễu, thật dễ khiến lòng người si dại “Còn vị đây là…” Đôi mắt phượng của Lý Ngọc Hàm đảo sang Hoàng Từ Lan đang ngồi cắn hạt dưa, con ngươi đen như huyền ngọc hiện lên nét cười.

“Đây là Hoàng Từ Lan, thi hữu của mỗ” Lê Tranh vẫn giữ phong thái quân tử ôn nhu như ngọc, điềm đạm trả lời, tiện thể chuyển hướng câu chuyện “Lý tiểu thư hôm nay cũng có nhã hứng đi nghe hát sao? Lại có thể ở thời khắc trân quý như thế này tao ngộ, thật đúng là duyên” Chuyện lần trước chàng cũng đã nghe nói, cũng không biết nên chúc mừng thi hữu của mình bỗng ôm được ngọc văn hương hay là chia buồn với nàng nữa. Bây giờ lại gặp ngọc văn hương ở chốn này, đành vậy, chàng hy sinh một chốc cũng chẳng sá gì.

“Ra là Hoàng tiểu thư nhà Lễ bộ thượng thư đại nhân, khôi thủ Bổng Nguyệt lầu” Lý Ngọc Hàm vẫn dịu dàng lên tiếng “Ngưỡng mộ đã lâu, nay được gặp thực vui mừng khôn xiết” Có lẽ chuyện năm ấy người bên cạnh đã sớm quên, chỉ có nàng là tư niệm thâm trường.

“Tiểu thư đừng quá khách khí. Mỗ chỉ là chút văn chương thô lậu, nào dám tự xưng là văn hay chữ tốt” Từ Lan tuy trọng bụng đã sớm loạn thành một mớ nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản mà đáp lời.

“Đợi dịp chi bằng đúng dịp. Nguyên Tiêu này có thể mời hai vị đến Tập Hiền các đàm đạo chăng?” Lý Ngọc Hàm rất biết thuận nước đẩy thuyền, liền bày tỏ thịnh ý mời Lê, Hoàng hai người mở tửu yến đàm đạo thi phú.

“Chuyện này…tiểu thư đã có lòng, mỗ sao có thể từ chối” Lê Tranh trộm cùng Từ Lan trao đổi ánh mắt, sau đó liền đồng ý.

“Trịnh huynh đã chấp thuận, mỗ cũng chỉ biết vâng mệnh mà bồi” Không nặng không nhẹ đáp lời, Từ Lan lại tiếp tục hướng mắt về trung tâm sảnh, chờ Bích Viên xuất hiện.

…..

Một khắc sau, pháo giấy treo ở các tầng lầu các hai bên sảnh phát nổ. Sau khi tiếng nổ tán đi, muôn vàn mảnh giấy được cắt thành hình cánh hoa tản mác rơi xuống đất, khiến khán giả ở dưới phải bật thốt lên: “Mỹ cảnh!”

Lê Tranh cùng Hoàng Từ Lan không hẹn cùng cảm thán trong lòng: “Người keo kiệt vắt chày ra nước như thất công chúa lại có thể chi tiêu hào phóng đến mức này ư!”

Trong muôn vàn cánh hoa lả tả rơi xuống, ca cơ xuất hiện, cách nàng ta không xa là Bích Viên đang ngồi bên huyền cầm.

Tiếng đàn lúc khoan lúc nhặt, lúc mau lúc thưa tựa như châu rơi mâm ngọc, dẫn lối cho ca cơ đang biểu diễn. Khán giả xung quanh sớm đã bị cuốn vào tiết tấu điệu đàn và ca cơ trên đài, không cách nào cưỡng lại.

Sau khi tiết mục của Bích Viên kết thúc, Từ Lan vì không mấy hứng thú với những tiết mục phía sau nên liền nói với Lê Tranh: “Sắp đến lúc bắn pháo hoa rồi, chúng ta cũng nên rời đi thôi”

“Nghe thất muội từng nói Dịch Vân các ở hậu viên rất yên tĩnh, lại có thể ngắm pháo hoa. Chúng ta đi đến đó đi” Lê Tranh cũng nhanh chóng gật đầu, dù sao chàng đến đây cũng chỉ để xem Bích Viên đàn, bây giờ xem xong cũng nên rời đi.

Dù vậy, chàng không quên hướng Lý Ngọc Hàm cáo biệt: “Lý tiểu thư, mỗ cùng Hoàng tiểu thư đây có việc nên đi trước. Hẹn Nguyên Tiêu tái ngộ”

“Nhị vị đi thong thả” Lý Ngọc Hàm ôn hoà gật đầu, môi nở nụ cười nhẹ.

***

“Lý tiểu thư đúng là con nhà gia giáo, ôn tồn dịu dàng hệt như ngọc văn hương” Lê Tranh cùng Từ Lan sóng vai bước về phía Dịch Vân các, miệng tấm tắc khen Lý Ngọc Hàm.

“Vậy thì Thái tử ngài còn không mau xin hoàng thượng tứ hôn!” Từ Lan phì cười, mặt không đổi sắc mà trêu nghẹo “Nếu ta mà là ngài, sớm đã đem khối ngọc văn hương này vào Đông cung giấu đi rồi” Người như Lý Ngọc Hàm chắc chắn không thiếu người cầu thân, vậy sao nàng ta lại đi thả tú cầu nhỉ?

“Nàng ấy bảo đã có người trong lòng rồi” Lê Tranh khẽ bĩu môi, giọng đầy tiếc nuối “Ước gì ta đến bên nàng sớm hơn người kia, thì thật tốt biết mấy” Chàng vẫn nhớ như in giọng nói ôn tồn nhưng kiên quyết của Lý Ngọc Hàm, khiến chàng chưa kịp xuất quân đã phải nhận thua trong ê chề.

Nàng nói: phi quân bất gả.

Dịch Vân các.

Hoàng Từ Lan cùng Lê Tranh vừa đến nơi liền nhìn thấy hai vị công chúa đang nhàn nhã thưởng cảnh. Lê Lan Đường ngồi bên bàn, tay gẩy dây đàn tấu khúc. Thần tình đạm nhạt của nàng ta dưới ánh nến tựa như tiên nhân trong bức hoạ, không nhiễm một chút bụi trần.

Từ Lan dừng lại bên hành lang dẫn ra Dịch Vân các, cũng không rõ bản thân bị điều gì thôi thúc, liền lấy ra ống tiêu giắt bên hông, hợp tấu với tiếng cầm của Lê Lan Đường.

Lê Tranh ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó lại gật gù ra chiều thưởng thức. Đây chẳng phải là khúc ‘Thanh Thanh Mạn’ chàng từng nghe Từ Lan thổi sao? Nay cộng hưởng thêm tiếng đàn lại lộ ra sự tinh tế hoàn mỹ đến như thế. Hôm nay quả nhiên là cát nhật, vừa được nghe Bích Viên đàn, vừa được nghe hợp khúc cầm tiêu.

Bên kia Lý Tư Vân cũng đồng dạng ngưng thần lắng nghe. Mãi đến khi tấu khúc chỉ còn lại dư âm phiêu tán theo gió, nàng mới cất giọng: “Người dù sao cũng đã đến, còn thổi nên một khúc cầm tiêu khiến lòng ta ngưỡng mộ không thôi. Đạo đãi khách tất nhiên muốn chu toàn, người bên đó có thể xuất hiện được chăng?” Từ trong đình các chỉ thấy hai bóng người đứng ở hành lang đối diện, nửa thân trên lại khuất sau trúc liêm nên nàng không thể đoán được, đành phải lên tiếng trước.

“Là ta” Lê Tranh bước sang phía Lý Tư Vân, theo sau là Hoàng Từ Lan mặt không biểu tình.

“Huynh trưởng ấy vậy mà hôm nay có nhã hứng ghé nơi này nha” Lý Tư Vân câu môi cười khẽ, tay chỉ vào ghế “Mời đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi”

“Bà chủ Lý từ khi nào biết ta là thân nữ nhi?” Từ Lan vén vạt áo ngồi xuống ghế, tự nhiên rót cho mình chén trà. Gió từ hồ sen thổi vào, đem theo hương khí nhàn nhạt thoải mái.

“Đêm đố thơ đã biết rồi. Dù sao cái gì nên thấy cũng đã thấy” Lý Tư Vân cười xoà, thoạt trông như vô tâm vô phế nói ra “Chuyện kia đã được cửu nương giải quyết êm thấm, Hoàng tiểu thư cũng đừng bận tâm nữa. Dù sao cũng là do người hầu của ta đùa giỡn quá trớn, nay lấy trà thay rượu bồi lỗi với tiểu thư” Lý Tư Vân cũng không đợi Từ Lan mở miệng, nhanh tay rót ly trà, kính rồi uống cạn.

Lê Tranh, Từ Lan, Lan Đường: “….”

Đây thật sự là Cảnh Bình công chúa nức tiếng xa gần sao?

“Sơ khởi ban đầu đều tại mỗ, công chúa nói vậy thực làm mỗ thẹn với lòng. Nay mỗ cũng lấy trà thay rượu, hướng công chúa bồi lỗi” Từ Lan nhấp nhấp môi, điềm tĩnh giữ lễ, nâng chén trà uống cạn.

“Hoàng tiểu thư, khúc cầm lúc nãy thêm vào tiếng tiêu của người liền khiến ta thổn thức” Lý Tư Vân vẫn giữ một bộ dáng vô tâm vô phế, nói không cần suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng trong mắt lại loé lên biểu tình tinh quái như đang âm mưu chuyện gì đó.

Không ai hiểu em gái hơn anh trai, Lê Tranh liền đứng ra bẻ gãy âm mưu của Lý Tư Vân “Bảo Huyền, không giấu gì muội, khúc cầm này là ta viết lại theo khúc tiêu từng được Từ Lan thổi” Lê Tranh nói với Lý Tư Vân nhưng mắt lại khẽ liếc về phía Lê Lan Đường đang ngồi rũ mi nhìn hoa nhài trong ly trà, mặt không cảm xúc.

“Nếu ta đoán không lầm, thì là khúc ‘Thanh Thanh mạn’?” Lý Tư Vân nheo mắt ra chiều trầm tư “Đích thực là hợp với người luôn ủ ê chán chường như cửu nương nha”

Lê Tranh, Từ Lan, Lan Đường: “…..”

Cảnh Bình công chúa, người có cần phải trực tiếp đem em gái mình ra trêu chọc vậy không?

“Haha đúng là Thanh Thanh mạn” Từ Lan nhìn thấy vẻ mặt đang dần tối đi của Lê Lan Đường, nhanh chóng giải vây “Thơ của Dị An cư sĩ trang nhã giàu chất thơ, tuy buồn nhưng lại không quá nặng nề tâm trạng, chủ yếu là tả ý mà thôi. Thất công chúa chớ nên quá nhập tâm” Chẳng lẽ người không biết Xuân Minh công chúa là cục đá hẹp hòi ư?

“Đột nhiên ta nhớ đến khúc ‘Thước kiều tiên’, Hoàng tiểu thư có biết nó chăng?” Lý Tư Vân quả nhiên là người thích gây hoạ, hết vấn đề này đến vấn đề khác thi nhau ập tới. Lê Tranh cũng đã đoán ra được ý của em gái, lòng nửa muốn thay thi hữu giải vây, nửa háo hức mong chờ được nghe khúc.

“Mỗ tự nhận tài học kém cỏi, bất quá đề mục này quả là có lướt sơ qua” Hoàng Từ Lan luôn giữ thái độ khiêm nhường, thần tình nhàn nhã không chút run sợ cầm ấm trà rót tiếp một ly. Sớm đã biết bản thân nay rơi vào ma trảo của con hồ li ngàn năm Lý Tư Vân, nàng cứ binh đến tướng ngăn thôi. Cách làm người trước giờ của Hoàng đại tiểu thư chính là tuỳ cơ ứng biến.

“Thước kiều tiên vốn là tình khúc nha” Lý Tư Vân trưng ra vẻ mặt như vừa ngộ ra điều gì đó “Phải hợp tấu mới khiến người ta kinh tâm động phách được phải không Lan Đường?” Câu này rõ ràng chĩa về Lê Lan Đường nãy giờ vẫn trầm mặc không nói.

“Mời” Lê Lan Đường không có lấy một chút suy nghĩ, ngay lập tức đẩy cây đàn qua phía bà chị thích gây hoạ của mình. Tính gài bẫy nàng sao?

Lê Tranh, Từ Lan: “…” Đây rõ ràng là tự làm tự chịu.

“Ôi xem ta đãng trí này! Còn mẻ rượu chưa kịp ủ mà đã ngồi ở đây nhàn nhã rồi!” Lý Tư Vân đảo mắt hai vòng, ra chiều như quên chuyện quan trọng, vội vàng đứng dậy qua chỗ Lê Tranh “Huynh trưởng mau phụ ta lấy rượu nào! Ta thân liễu yếu đào tơ không thể làm hết được nha” Miệng nói tay nắm lấy vai áo, Lê Tranh còn chưa hồi thần đã bị Lý Tư Vân lôi đi xa tít.

Cả Dịch Vân các thoáng chốc chỉ còn lại Từ Lan cùng Lê Lan Đường đang ngồi nhìn cánh hoa nhài trong chén trà. Huyên náo ngoài kia dường như đều bị chặn lại, không khí lắng đọng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hai người.

“Công chúa, quà bồi tội….người cảm thấy vừa ý không?” Từ Lan chịu không nổi cảm giác yên ắng rợn này, liền tìm cách phá vỡ bầu không khí.

“Vừa ý?”  Lê Lan Đường nâng mắt “Ta là người mà ngươi muốn hoạ liền hoạ à Hoàng Từ Lan? Ngươi không sợ ta cho người lôi ngươi đi chém?” Lúc mở bức tranh ra nàng như không thể tin vào mắt mình. Con người mặt không cảm xúc kia mà là nàng sao? Chưa kể đề thơ còn là ‘Lạc thần phú’?

“Thực ra chuyện hôm đó ta không phải cố ý đâu công chúa điện hạ” Từ Lan lòng như chìm vào đáy nước “Đầu người bị sưng nhưng tay ta cũng bị lệch gân nha. Còn chuyện bức tranh thì…”

Chẳng phải Lê trữ quân điện hạ nói rằng các tiểu thư khuê các rất thích được tặng tranh sao? Còn cái đề thơ ‘Lạc thần phú’ cũng là điện hạ chỉ bảo……

“Thì?” Lê Lan Đường vẻ mặt thâm trầm, nhìn như sắp giết người.

“Người không thích thì ta sẽ tặng người cầm phổ, được chứ?” Cha bảo gần vua như chơi với hổ quả thật không sai nha.

“Được, ta chờ nhận cầm phổ từ ngươi” Lê Lan Đường rút đi vẻ u ám vừa nãy, tay chống má, miệng nở nụ cười nhạt đầy khiêu khích. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hoàng Từ Lan, lòng nàng dâng lên một cảm xúc mang tên khoái trá.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, hắt vào trong đôi con ngươi màu nâu nhạt của Lê Lan Đường khiến nó lại thêm mấy phần mỹ lệ. Nếu Hoàng Từ Lan biết Lê Lan Đường rất hiếm khi cười ngay lúc này đây lại cười khiêu khích với mình, chắc nàng sẽ sớm đón năm mới bằng một trận thất kinh.

“Vậy công chúa có thể trả bức Mỹ nhân đồ đó lại cho ta được không?”

“Bảo khố cung Kiến Ninh chỉ nhận chứ không trả”

“Đổi cầm phổ cũng không được ư?”

“Ta nói đổi với ngươi khi nào?”

……

Ánh đèn vàng vọt chiếu lên hai bóng người một trắng một tím bên trong Dịch Vân các, tiếng gió đưa âm thanh lúc có lúc không thoảng qua hồ sen, báo hiệu một năm mới lại sang.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16