Cẩm Lý Đào Nguyên chọn Ngũ Thải Vân làm nơi tổ chức hội tranh, bao trọn trong vòng ba ngày với mức giá khiến ai cũng phải lắc đầu lè lưỡi.
Mấy hôm nay Lý Tư Vân bận đến sứt đầu mẻ trán, huy động đám người làm tân trang lại lầu các, khiến Ngũ Thải Vân mọi ngày trông hào hoa trang nhã nay lại càng thêm phần rực rỡ hoa lệ. Chạy xuôi chạy ngược, thợ làm đêm ngày cật lực cuối cùng cũng kịp như dự kiến ban đầu. Mãi đến lúc hoàn công, Lý Tư Vân mới tạm coi như thở phào nhẹ nhõm.
Đã khá lâu Hoàng Từ Lan không gặp được bà chủ Lý, hôm nay đi ra chợ mua rau cải về muối chua thì thấy bóng dáng Lý Tư Vân đi trên đường, vẫn như cũ vô cùng phong tao thu hút ánh nhìn người khác. Đúng thật là mỹ nhân như hoa như trăng mà.
“Lâu lắm mới gặp được bà chủ Lý đây, nay là đang ra ngoài có việc?” Hoàng Từ Lan gật đầu chào, nở nụ cười nhẹ.
“Là Hoàng tiểu thư” Lý Tư Vân chớp mắt, thấy người quen liền chào đáp lễ, khẽ liếc nhìn cái thúng trúc đựng đầy rau bên tay Hoàng Từ Lan bèn hỏi thăm: “Người hầu ở Hoàng phủ không thiếu, vậy mà tiểu thư vẫn tự mình đi mua rau. Đúng là hiếm có” Hoàng Từ Lan thân phận thuộc hàng cao quý nhưng không hề nề hà công việc đồng áng lẫn mấy thứ lặt vặt, so với đại đa số đám công tử tiểu thư ở đất Thăng Long này đúng là bình dị mộc mạc hơn hẳn. Khó trách huynh trưởng không hề phản cảm, ngược lại còn rất coi trọng người này.
“Bà chủ Lý công việc làm ăn đúng là không đến nỗi tệ, gần đây thịnh vượng hơn hẳn. Nhưng bà chủ Lý vẫn nên coi trọng sức khoẻ thì hơn, bôn ba mệt nhọc quá thực sự không tốt cho sức khoẻ tí nào” Hoàng Từ Lan nhìn khí sắc của Lý Tư Vân hơi kém, vốn hồng hào nay có phần nhợt nhạt, xem ra cũng bị Cẩm Lý Đào Nguyên hành hạ không ít. Thế mới thấy bên trong lớp hào quang được người người ngưỡng mộ của Lý Tư Vân là một sự trả giá không hề nhỏ.
“Ta đương nhiên hiểu lẽ đó” Lý Tư Vân cười xoà, phẩy phẩy tay “Ngày mốt đã khai hội, Hoàng tiểu thư nhớ đến đấy” Lý Tư Vân hảo tâm nhắc nhở, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, cáo từ rời đi.
Từ Lan nhìn theo bóng áo đen cùng bộ xà tích bằng bạc vô cùng nổi bật trên thắt lưng của Lý Tư Vân, ngẫm nghĩ một lát rồi xoay người đi về phủ. Nếu như nói hội tranh lần này quy tụ tinh anh của kinh thành, thì hẳn cũng sẽ có những màn ám toán sau lưng lẫn nhau giữa các thế lực. Năm người đứng đầu của Thăng Long thập thiếu anh tài, không nghi ngờ gì chính là những kẻ đứng nơi đầu sóng ngọn gió, bị người ta soi mói, dò xét, tranh thủ cùng mưu tính.
Chỉ hy vọng biểu hiện của Từ Lan trước nay sẽ khiến các thế lực nọ thu tay với nàng, nhưng thật sự cũng chẳng dám ôm nhiều tâm tư. Đến Đông cung Thái tử còn phải kiêng dè bị ám toán, mà nay nàng lại chọn đứng về phía Thái tử, rõ ràng đã trở thành đích ngắm cho nhiều thế lực đối lập khác.
“Nhị hoàng tử sao?” Từ Lan lẩm bẩm, sau đó hừ lạnh. Vũ Tài nhân thế đơn lực bạc, thấy quý phi liền khép nép không thôi. Vậy mà nhị hoàng tử cũng thật chẳng biết lượng sức, dám công khai đối đầu với quý phi cùng thái tử. Chà, vở kịch này kể ra cũng thật hấp dẫn mà.
...
Từ Lan ôm mớ rau về phủ, sau đó đi thẳng ra ngoài vườn vơ lấy cái ghế đòn ngồi xuống bên kệ đựng rổ rá, bắt đầu ngồi nhặt rau. Tà áo cùng tay áo được vén lên, để lộ đôi tay trắng nõn, tư thế ngồi quả thật không có chút phong phạm tiểu thư đài các.
Kim Phượng vừa tưới cây về liền phát hiện tiểu thư nhà mình ngồi nhặt rau, miệng lẩm bẩm ca một điệu từ lạ lẫm nào đó, trông vô cùng nhàn nhã. Sớm quen với việc phủ ít người hầu, tiểu thư lại thường tự chăm sóc bản thân nên cảnh này cũng không lạ gì. Ả vén tà váy đi đến, cũng rút một chiếc ghế đòn ra ngồi xuống, phụ Từ Lan nhặt rau.
“Mấy gốc trà đã được bón phân cả chưa?” Từ Lan nhàn nhạt hỏi.
“Vâng bón cả rồi ạ. Chúng nó sắp phun mầm mới, phủ ta lại có thêm đợt trà để uống” Kim Phượng hí hửng kể lại, tay vẫn không ngừng nhặt rau.
“Nhớ bắt sâu cho kĩ, thời tiết dạo này hơi ẩm nên dễ sinh sâu bọ, không cẩn thận là mất hết lá trà”
“Vâng nô tì rõ rồi” Kim Phượng ngưng một chút, sau đó lại tò mò hỏi: “Tiểu thư, người đến phủ hôm trước cùng Trịnh công tử, thật là đẹp! Rốt cuộc người đó là ai vậy?”
“Ngươi tò mò thế để làm gì? Nàng ta không phải người bình dân đâu” Từ Lan liếc mắt nhìn ả hầu của mình, trong lòng nổi lên đề phòng.
“Nô tì tất nhiên biết không phải bình dân rồi! Bình dân sao có thể đẹp như tiên nữ như thế được? Đúng là đẹp đến khiến người ta ngỡ ngàng mà!” Kim Phượng vừa nói vừa huơ tay, mắt phát sáng.
“Ta không đủ đẹp sao?” Từ Lan có chút ghen tị. Đứa nô tì này của nàng sao có thể háo sắc đến thế kia chứ? Nó có biết được là tiểu thư nhà nó bị Lê Lan Đường hành hạ tàn nhẫn lắm không?
“Thật ra tiểu thư đẹp theo một..một....một phương thức khác” Kim Phượng đảo mắt ấp úng một hồi rồi phun ra một câu không đầu không đuôi.
“Ý ngươi là ta thua kém người ta?” Từ Lan lừ mắt. Phản rồi, phản rồi!
“Không phải, không phải vậy!” Kim Phượng cuống quít, bỏ cọng rau xuống xua tay “Đại khái tiểu thư ôn hoà lãnh tĩnh, còn người kia là diễm lệ! Đúng, chính là như vậy! Hai người đi chung tạo cảm giác rất hài hoà nha!”
“Rất hài hoà?” Từ Lan chau mày, cảm thấy đứa nô tì này càng nói càng sai. Nhưng nàng lại không biết là sai ở đâu.
“Chính là như tiên đồng ngọc nữ được người ta vẽ tranh bán ngoài phố đó tiểu thư” Kim Phượng so sánh, lòng còn thầm khen ngợi bản thân rất có trí tuệ.
“...” Từ Lan trợn mắt, á khẩu không thốt ra được lời nào. Tiên đồng ngọc nữ? Kim Phượng sao có thể liên tưởng sai lầm đến như vậy được?
***
Hội tranh của Cẩm Lý Đào Nguyên tổ chức rốt cuộc cũng đến hồi diễn ra.
Đám văn nhân tài tử khắp nơi trong kinh thành ùa về Ngũ Thải Vân, huyên náo từ giờ Mẹo khiến người qua đường cũng bàn luận không ngớt. Cuối giờ Tỵ, những nhân vật quan trọng dần dần xuất hiện, trong đó có năm vị trí đầu bảng của Thăng Long thập thiếu anh tài.
Đường trong nội đô không cho phép cưỡi ngựa nên đa số những người đến đây đều ngồi kiệu hoặc đi bộ, không có quá nhiều chú ý. Bởi chỉ có kiệu của hoàng thất mới thực sự lộng lẫy, bình dân thì đơn giản đi quá nhiều. Thăng Long là nơi địa linh nhân kiệt, sản sinh ra rất nhiều nam thanh nữ tú. Khổ nỗi vì quá nhiều nên rất ít người bị đem ra bàn tán, trừ phi là cực kì đẹp hoặc có khí chất hơn người.
Mà Lê Lan Đường chính xác là người có đầy đủ yếu tố để bị đem ra bàn tán.
Cửu công chúa hôm nay mặc một bộ giao lĩnh tím sẫm thêu cúc vạn thọ, mái tóc đen dài được buộc tơ bạc, hai màu đen trắng cực kì tương phản nổi bật. Lúc nàng được Cẩm Tú đỡ xuống kiệu, không ít người đã không kìm được mà xuýt xoa.
“Công chúa, kia chẳng phải Hoàng tiểu thư sao?” Cẩm Tú đang nhìn quanh quất bỗng nhiên khẽ bật thốt, mắt dõi về phía sau.
Lê Lan Đường nghe vậy cũng tò mò mà nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Từ Lan ung dung tiến lại, bên cạnh là Thống lĩnh vệ Cẩm Y – Bùi Dũng. Hoàng Từ Lan mặc viên lĩnh đại khâm màu nhũ bạc, bên ngoài là đối khâm xanh than trông vô cùng thanh nhã. Trên đầu lại đội nón tầm nghiêng nghiêng, bộ xà tích bằng bạc chế tác tinh xảo cùng miếng ngọc bội treo trên thắt lưng lấp loá dưới ánh nắng đã đủ chứng minh thân phận quý tộc giàu có của nàng ta.
“Ồ kia là Hoàng tiểu thư cùng Bùi tướng quân phỏng? Trông vô cùng đẹp đôi nha” Một người đứng bên đường bỗng lên tiếng, không rõ đang khen hay đang trào phúng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lê Lan Đường.
“Lại nói đến Hoàng tiểu thư là người tài sắc, đến nay vẫn chưa gả đi chứng tỏ là đang chờ Bùi tướng quân rồi. Hai người họ dù sao cũng là thanh mai trúc mã mà. Nay Bùi tướng quân đã hồi kinh, lại còn thành quan to, xem ra chúng ta sắp được thấy cảnh Bùi tướng quân đón dâu rồi đây” Người khác cũng ứng tiếng. Bỗng hắn cảm nhận được một ánh mắt soi mói cùng chán ghét đang nhìn mình, liền nghiêng mặt sang. Nhưng đối diện hắn là bóng lưng của Lê Lan Đường đã đi vào trong.
Cẩm Tú cắn nhẹ môi dưới, bụng bảo dạ công chúa rõ ràng vẫn đang tâm bình khí hoà, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên không vui? Nhưng Hoàng tiểu thư thật sự là đang đợi Bùi tướng quân sao? Ả cứ cảm thấy Hoàng tiểu thư và Bùi tướng quân không giống tình lữ chút nào nha!
....
Lúc Hoàng Từ Lan an vị trên ghế thì đã thấy Lê Lan Đường xuất hiện ở ghế bên cạnh, đang thảnh thơi ngồi xơi trầu. Cẩm Tú đứng bên thấy nàng liền nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
“Cửu công chúa đến sớm vậy” Từ Lan lên tiếng chào, sau đó đưa tay tháo nón, khiến mái tóc dài đến thắt lưng rủ xuống. Từ góc nhìn của Lê Lan Đường chỉ thấy sườn mặt thanh nhã cùng nụ cười nhợt nhạt treo bên đôi môi như đoá hoa đào tháng giêng kia, từng sợi tóc đen tương phản với làn da tuyết trắng, toát ra một vẻ cao khiết không nhuốm chút bụi trần.
Lê Lan Đường sau phút thoáng bần thần liền nhướng mày nhìn sang dĩa trầu trên bàn trà, thầm nghĩ Hoàng Từ Lan óc đất sét biết chờ đợi người khác? Đến Lý Ngọc Hàm có tâm tư khác lạ với bản thân mà nàng ta còn chẳng biết, làm sao biết yêu sâu sắc một người là như thế nào? Nhưng nghĩ lại thì hôm trước Bùi Dũng vào phủ nàng ta rất tự nhiên không phải sao? Đã vậy hai người này còn là thanh mai trúc mã, không chừng Hoàng Từ Lan cũng là mơ hồ nghe lời trưởng bối trong nhà.
Nhưng nghĩ lại thì đấy là chuyện của Hoàng Từ Lan, nàng hà cớ gì phải phiền lòng đây? Bản thân chẳng lẽ còn chưa đủ bận rộn? Càng không rõ vì sao nàng càng nhìn Hoàng Từ Lan lúc này lại càng thấy bực bội.
Thế là Lê Lan Đường dứt khoát mặc kệ Hoàng Từ Lan.
“.....Công chúa?” Từ Lan chào hỏi hồi lâu vẫn không nghe được Lê Lan Đường đáp lại, lấy làm lạ liền quay mặt sang nhìn thì thấy đối phương biểu tình lạnh lẽo, tay cầm miếng trầu xoay qua xoay lại.
“Tránh ra” Lê Lan Đường phun ra một câu khiến Từ Lan mặt đầy khó hiểu, nụ cười thường treo bên môi cũng tắt ngấm. Nàng chọc vị công chúa lá ngọc cành vàng này khi nào để bây giờ bị xua đuổi thế này? Sao nàng có cảm giác hôm nay Lê Lan Đường cực kỳ khó chịu, tựa như lúc nào cũng có thể lôi người khác ra chém vậy kìa?
Giữa lúc không khí giữa hai người đang cực kỳ gượng gạo thì Cẩm Tú đứng ra giải vây: “Công chúa, Thái tử điện hạ cho mời người sang bên kia bàn bạc công việc ạ”
“..Ừ” Lê Lan Đường hơi nhướng mày, bàn tay cuối cùng cũng thả miếng trầu tội nghiệp xuống, đứng dậy rời đi.
Cẩm Tú nhìn vẻ mặt Hoàng Từ Lan đầy bất đắc dĩ cùng khó hiểu, liền nán lại mấy bước thì thầm vào tai nàng: “Hoàng tiểu thư thông cảm, hôm nay tâm trạng công chúa không được tốt lắm” Rõ ràng là rất không tốt, còn không tốt ở nơi nào thì ả cũng không tỏ tường được luôn.
“Ra vậy. Cảm ơn Cẩm Tú đã nhắc nhở” Hoàng Từ Lan gật đầu, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục phô ra bộ dáng mọi ngày.
....
Cả đến lúc hội tranh kết thúc, Lê Lan Đường cũng không trở lại.
Từ Lan ngồi chống cằm cả buổi nhìn mấy bức tranh mọi ngày mình thích thú, bình thường hào hứng bao nhiêu thì nay lại không hề có chút để tâm nào. Bùi Dũng thấy thanh mai trúc mã của mình ngồi trầm tư không rõ đang nghĩ gì, lòng muốn hỏi nhưng cũng hiểu rằng Hoàng Từ Lan sẽ không bao giờ nói ra. Căn bản mà nói thì Hoàng Từ Lan là kiểu người trong ngoài không đồng nhất, giống như một mặt hồ. Bên ngoài thì phơi bày ra vẻ ôn hoà điềm nhiên khiến người tiếp xúc cảm thấy dễ chịu, nhưng nội tâm lại là lớp nước dưới đáy hồ không hề có độ ấm.
Bùi Dũng càng ngẫm nghĩ càng thấy may mắn vì hắn không hề động lòng trước Hoàng Từ Lan, tiếc là phụ thân hắn lại không nghĩ vậy, làm hắn rầu rĩ muốn chết. Quả nhiên tâm trạng không tốt rất dễ lây lan từ người này sang người khác mà, Thống lĩnh đại nhân thoáng chốc mặt mũi âm trầm, trông cực kỳ khó chịu.
“Hửm, Lý Ngọc Hàm?” Từ Lan đảo mắt nhìn quanh, liền thấy Lý Ngọc Hàm ngồi trong lầu trung tâm, khuất sau tấm trúc liêm mỏng. Nếu là người khác có thể không nhận ra, nhưng Hoàng Từ Lan không chỉ gặp Lý Ngọc Hàm mấy lần, còn tiếp xúc gần với nàng ta, đương nhiên nhìn thấu.
“Lý Ngọc Hàm? Ý ngươi là Lý Viên em gái của Lý Thị lang?” Bùi Dũng nghe được, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lý Ngọc Hàm sao lại ở đây? Không phải nàng ta xếp vị trí thứ sáu sao? Làm cách nào có thể chễm chệ ngồi ở lầu trung tâm tượng trưng cho chủ vị?
“Rõ ràng ẩn thân rất tốt” Hoàng Từ Lan nhả ra một câu không đầu không đuôi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nữ tử áo lam sau trúc liêm.
“Ý ngươi..nàng ta là người của Cẩm Lý Đào Nguyên theo như thám báo cho biết?” Bùi Dũng không che giấu được sự kinh ngạc, nhỏ giọng nói. Thân phận của Lý Ngọc Hàm thật không phải có thể dễ dàng tiếp nhận đâu.
“Chính xác” Từ Lan nhẹ gật đầu. Nay đã biết thân phận của nàng ta, đối mặt thật không dễ dàng đâu.
“Kể ra thì năm xưa ngươi từng dẫn ta đi sang nhà Lý Ngọc Hàm đấy” Bùi Dũng câu môi cười, giọng như đang hoài niệm: “Năm xưa nhà ba người chúng ta là hàng xóm, ngươi còn nhớ chứ?” Lúc nhỏ Từ Lan không có điểm nào giống như hiện tại cả.
“Ngươi nói sao? Ba người chúng ta là hàng xóm?” Hoàng Từ Lan trợn mắt, tựa hồ đang cố tiếp nhận sự thật này. Nàng không hề có chút kí ức nào cả!
“Tất nhiên rồi, ta nhớ khi đó ngươi dụ dỗ Lý Ngọc Hàm leo cây, sau đó bỏ quên nàng ta mà về nhà ăn cơm tối” Bùi Dũng giọng đầy cười nhạo “Kết quả đến đêm muộn thì Lý Ngọc Hàm sợ đến phát khóc, mò mẫm từ trên cây leo xuống. Nhưng nghiệt ngã lên dễ xuống khó, nàng ta té nằm ra đất, gãy luôn hai cái răng cửa” Bùi Dũng càng kể càng không đứng đắn, nụ cười rơi vào mắt Từ Lan khiến nàng thấy khó coi vô cùng.
“Ta không hề có chút kí ức nào” Từ Lan lắc lắc đầu, lộ vẻ bất lực. Thật sự nàng đối với Lý Ngọc Hàm chính là cảm giác xa lạ không hề quen biết, nên chắc Bùi Dũng lại nhớ nhầm rồi chăng?
Bùi Dũng nhìn Từ Lan không lộ ra chút giả dối, nhanh chóng thu lại nụ cười. Không phải Hoàng Từ Lan vấp vào bậc cửa nào đó rồi bị mất trí đó chứ? Nhưng mất trí thì sao trước giờ hắn chẳng hề phát hiện? Bản thân hắn tự nhận là tiếp xúc với Hoàng Từ Lan từ rất lâu, nên không thể nào người này xảy ra chuyện mà hắn không biết. Nhưng mấu chốt là Hoàng Từ Lan không hề giả vờ như không quen Lý Ngọc Hàm, thái độ đạm nhạt xa cách này hắn biết rất tường.
Hừ, nếu đã không thể biết được ở chỗ Hoàng Từ Lan, vậy thì hắn sẽ tìm ở chỗ Lý Ngọc Hàm vậy. Hy vọng người này vẫn còn nhớ đến hắn, chớ nghĩ hắn thấy người sang bắt quàng làm họ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)