Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 88: TỨ ĐIỆN HẠ VÀ QUẬN CHÚA LÂN BANG

429 4 2 0

Cung Vân Nhạc.

Mấy dãy bàn được xếp dài từ trong chính điện ra đến tận sân ngoài đã có người lục tục ngồi xuống, đa phần là quan viên từ tứ phẩm trở đi. Riêng các vị đại quan cùng quân chủ và hậu phi thì vẫn chưa vị nào có mặt, kể cả các vị thân vương thân công chúa cũng y hệt như thế.

Hồng Ly ngồi bên cạnh anh mình, không ngừng ngọ nguậy quay đầu hết nhìn vào bên trong chính điện lại nhìn ra xung quanh hòng kiếm tìm vị hoàng thân vừa chỉ đường giúp mình khi nãy kia nhưng hoàn toàn không thấy được bóng dáng người nọ đâu cả. Diệp Mạnh – anh trai của nàng thấy em gái mình có biểu hiện lạ lẫm bèn tò mò hỏi:

“Ly, em đang tìm ai à?” Quái thật, nó vừa vào kinh được có mấy hôm, cả ngày chỉ ở nhà nên cũng chẳng có thêm được bao nhiêu bạn hữu mới, làm sao lại quen được mấy vị tân khách đến dự yến đêm nay? Vả lại dường như nó hay trộm nhìn vào bên trong chính điện lắm?

“Em...đâu có tìm ai! Anh khéo đùa” Hồng Ly cố gắng chống chế, sau đó ngồi im không dám nhìn quanh ngó quất nữa, chỉ sợ ông anh của mình nhận ra được điều gì đó rồi về mách lại cha mẹ thì chết dở. Cha và anh nàng lúc nào cũng dặn phải cật lực tránh xa các vị hoàng thân quốc thích để tránh chuốc hoạ vì bọn họ sẽ luôn đặt những thứ ngoại vi lên hàng đầu thay vì nhân tình như bình dân trăm nhà. Nói cách khác, tư duy của bọn họ không phải cái mà người dân có thể liệu đoán.

Nàng từ khi vào kinh thì quả thật ngoài mấy vị tiểu thư nhà hàng xóm trạc tuổi mình thì vẫn chưa gặp qua hoàng thân quốc thích nào giống như lời thân nhân căn dặn, ngoại trừ vị tiểu thư vừa nãy giúp mình kia. Nếu thật sự người đó là hoàng thân quốc thích, vậy phải chăng những lời cha dặn cũng chỉ là tương đối mà thôi? Hoàng thân quốc thích cũng vẫn có người không giống như đa phần còn lại?

“Em có chuyện quan trọng thì đừng có mà giấu anh đấy! Nếu để nó chuyện bé xé ra to thì không tốt đâu nhé con bé này!” Diệp Mạnh lại nhắc nhở thêm rồi sau đó vì có người í ới gọi mình trò chuyện nên không tiếp tục chú ý đến đứa em gái của mình nữa.

“Ối chao! Chào Lý tiểu thư” Hồng Ly đang ngồi buồn chán cầm cây lấy vôi trong bình mà đảo qua đảo lại thì bị tiếng chào hỏi của người ngồi gần đấy với một cô gái vừa mới đến làm cho thu hút. Vị Lý tiểu thư nọ toát ra một vẻ điềm đạm nhu hoà chuẩn mực khuê môn danh nữ mà trong sách thường nhắc đến, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Nàng ấy mặc giao lĩnh đạm tử sắc, trông hệt như một đoá mẫu đơn vừa e ấp chớm nở dưới sương lộ.

“Anh, vị Lý tiểu thư kia đẹp thật” Hồng Ly nắm lấy tay áo anh trai mà khen. Nếu anh trai mình cũng kiếm được một cô vợ đẹp như vị Lý tiểu thư này thì tốt thật nhỉ?

“Em chỉ được cái tăm tia ấy là hay thôi! Vị Lý tiểu thư kia chính là Lý Viên, Lý Ngọc Hàm tiểu thư em gái của Lý Thị lang đấy! Lý Thị lang vô cùng thương yêu đứa em gái này, nên đến bây giờ bao nhiêu mối vẫn chưa vừa ý cái nào cả đâu” Diệp Mạnh lại thì thầm với em gái, giọng có chút ngưỡng mộ cùng tiếc rẻ. Chuyện này hắn cũng là vừa mới biết gần đây, lúc ấy vị Lý tiểu thư này có dịp vào cung nên hắn vô tình biết mặt, chứ mấy sự tình trong kinh hắn vẫn chưa thật sự tỏ tường bao nhiêu.

“Ồ ra là vậy!” Hồng Ly gật đầu, sau đó còn chưa kịp nhìn đi hướng khác đã thấy Lý tiểu thư bị một người khác bước đến lôi đi mất. Rút kinh nghiệm từ vụ việc lần trước, nàng nhanh chóng nhận ra được sợi tua ngọc kim sắc trên thắt lưng dùng để minh chứng thân phận của người nọ.

Lại là một vị hoàng thân ư?

Quả nhiên vào cung là để mở rộng tầm mắt mà. Bao năm ở quê nhà người quyền cao chức trọng nhất nàng nhìn thấy chính là ông tri huyện, nay đi xa mới thấy so với đám người có mặt ở đây thì lão tri huyện nhà quê kia chả là cái thá gì, ngay cả sợi lông chân cũng chẳng bằng.

Lại ngồi ngó nghiêng thêm một lát thì nàng thấy đám đông xung quanh bỗng nhiên nháo nhác rồi yên lặng hẳn, ai ai cũng nghiêng đầu ghé tai thì thầm. Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng đã đến rồi ư?

Đường đến cung Vân Nhạc có rất nhiều, từ những đường tắt băng qua ngự hoa viên cho đến những đoạn hồi lang quanh co dành cho hoàng đế cùng tôn thất đến dự tiệc. Lúc này ánh mắt đám người đến dự tiệc đều đổ dồn về phía hồi lang mé đông, nơi có bốn bóng người đang chậm rãi khoan thai bước vào chính điện của cung Vân Nhạc. Dưới ánh đèn soi tỏ, Hồng Ly cuối cùng cũng đạt được mục đích từ nãy đến giờ vẫn luôn theo đuổi của mình.

Vị hoàng thân chỉ đường giúp nàng đã xuất hiện, hơn nữa còn là đi cùng ba người khác. Càng khiến người ta trố mắt hơn là nàng biết mặt một trong số ba người còn lại kia. Nhan sắc khuynh thành diễm lệ kia nàng làm sao có thể nhận sai được!

“Anh! Bốn vị kia là ai vậy? Có thân phận gì?” Nàng vội vàng túm lấy anh mình để hỏi thăm.

“À hai người đi đằng trước chính là phu thê nhà Thuỵ Hoa Công chúa. Phò mã chính là Bùi tướng quân danh chấn trận tiền mà ai ai cũng khen ngợi đó! Nay ngài ấy về kinh được ban cho chức Thống lĩnh của vệ Cẩm Y, thanh danh uy vọng quả thật là chẳng thiếu cái nào cả” Diệp Mạnh cảm thán. Hắn làm quan dưới trướng Bùi Thống lĩnh nên đương nhiên là đã nghe qua không ít chuyện về thượng cấp này của mình, giọng không kìm được ngưỡng mộ.

“Vậy còn hai người đi đằng sau?” Hồng Ly thấy anh trai mình hồi lâu không trả lời thêm bèn hối thúc. Cái nàng cần là danh tính của hai người đi đằng sau kia!

“À đó là Khôn Minh điện Học sĩ Hoàng Từ Lan. Người mặc cung bào thêu hoa cúc đi bên cạnh kia là Xuân Minh Công chúa” Diệp Mạnh trả lời, sau đó dường như thấy em gái mình có điểm không đúng bèn hỏi lại “Em bị làm sao đấy? Sao lại bỗng dưng thẫn thờ ra thế kia?”

“À, không có gì” Hồng Ly giật mình, vội vàng lắc đầu che giấu. Người đó không phải hoàng thân ư? Vậy tại sao lại có thể ngang nhiên đeo ngọc bội tua vàng như thế? Đấy chẳng phải là hành động tìm chết cho cả chín họ nhà mình ư?

Ấy khoan.....

“Anh vừa nói gì cơ? Người đó chính là đệ nhất tài nữ Hoàng Từ Lan danh chấn kinh thành á?” Hồng Ly trợn mắt mà hô lên khe khẽ.

“Đúng vậy! Hoàng học sĩ khắp cung ai cũng biết mặt cả, làm sao mà anh mày nhận sai người được?” Diệp Mạnh gật đầu chắc chắn. Kể cũng lạ, vì sao em gái hắn lại làm hắn có cảm giác như nó quen biết với Hoàng học sĩ?

Hồng Ly ngồi thừ người ra như ngậm tăm hoa, không nói gì nữa nhưng đầu óc thì chẳng ngừng suy nghĩ. Nếu người ấy nổi tiếng đến vậy mà việc đeo tua ngọc kim sắc kia không có ai dị nghị thì hẳn là nó đã được mặt rồng đồng ý! Đúng là khó tin chết đi được, phải là người công khanh đến mức nào mới có thể hưởng được đãi ngộ dành cho hoàng thân quốc thích? Lại nói hình như cả người đó và vị Xuân Minh Công chúa kia mặc trang phục cùng một màu sắc thì phải?

Nếu liên kết thêm với việc từng xảy ra trước cổng Ngũ Thải Vân vào, có vẻ giữa hai vị đại nhân vật này tồn tại điều gì đó không được đúng theo lẽ thường cho lắm?

***

Trăng đã lên quá đầu ngọn tre. Tiệc rượu cũng đã khai cuộc được kha khá thời gian.

Hoàng Từ Lan và Bùi Dũng có phẩm vị hơn kém nhau dẫu rằng không quá xa, nhưng nội chỉ hai ban văn võ tả hữu tách biệt đã chẳng cách nào có thể ngồi cạnh mà xì xầm to nhỏ. Thế mà yến tiệc năm nào cũng thế, hai nhà Bùi Hoàng luôn được cố ý sắp xếp bàn cho ngồi cạnh nhau, hiển nhiên là hoàng đế ngầm đồng ý. Nay Bùi Dũng đủ điều kiện được ngồi ở dãy bàn cho hoàng thân nhưng vẫn có thể sang bên Hoàng Từ Lan chúc rượu, kẻ vô tri cũng biết là được ai cho phép.

Chính việc này làm cho đám quan lại tân nhậm nhìn đến mà đỏ mắt nghiến răng. Hai nhà này đại diện cho hai ban văn võ mà đứng đầu sân chầu đương triều, nói ai cũng phải nghe mà đe ai cũng phải sợ. Nay Bùi gia nước lớn thuyền lên, làm thông gia với hoàng tộc thì coi như huy hoàng một cảnh; Hoàng thị cũng chẳng kém bao nhiêu, Hoàng Từ Lan trong cung hay ngoài ngõ đều danh tiếng lẫy lừng, lại có thêm hai vị thân công chúa chống lưng, không một ai dám động vào.

Đùa ư? Động vào Hoàng Từ Lan thì sẽ biết ngay lưỡi kiếm lạnh băng của Xuân Minh Công chúa. Vị thân công chúa này đương được sủng ái vô cùng, độ tin yêu của thánh thượng dành cho thậm chí so với vài vị thân vương còn nhiều hơn hẳn. Nàng ta lại làm việc vô cùng dứt khoát, tuyệt đối sẽ không vì bất kì ngoại lực nào mà chần chừ chậm trễ.

Bởi vậy mà cho dù nàng ta có làm ra chuyện gì, miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích hoàng tộc cùng quốc gia, hoàng đế đều sẽ gật đầu không cần hỏi han gì cả. Thậm chí như việc Xuân Minh Công chúa cùng Hoàng Học sĩ mặc trang phục chung màu, cả đám hoàng thân ngồi trong điện đều xem như chuyện bình thường chẳng có gì lạ lẫm cần bàn.

Hoàng Từ Lan đang ngồi nói chuyện với Bùi Dũng thì phát hiện đứa cung nữ sau lưng mình bỗng rời đi, sau đó vài người ngồi cạnh trở nên nhốn nháo giây lát rồi lại yên tĩnh, mặt cũng lấm lét như e ngại điều gì đó.

Mùi tử đinh hương ấm áp len lỏi qua mấy lớp hương vụ vấn vít trong cung Vân Nhạc, sà vào bên cạnh nàng.

“Sao điện hạ lại chạy sang bên này rồi?” Hoàng Từ Lan đương nhiên là biết ai đến, bèn quay sang cười hỏi.

“Hừ, ngồi bên ấy chán chết được” Lê Lan Đường càu nhàu sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoàng Từ Lan, thản nhiên đón nhận ánh mắt kì thị của hai vợ chồng Lê Minh Kính ngồi ở bàn mé phải. Nhìn cái gì mà nhìn, lạ lẫm lắm à?

“Đứa cung nữ kia điện hạ sai nó đi đằng nào rồi?” Hoàng Từ Lan dùng tăm ngà găm vào đĩa lê trên bàn đưa cho Lê Lan Đường, nhàn nhạt hỏi nhưng không hề có chút trách mắng nào “Ngài đi qua bên này không sợ bị người khác phát hiện ư?” Đứa nhỏ này trong mắt người khác chính là tuỳ hứng đã quen, hẳn là cũng không có vấn đề gì.

“Ta sai nó đi chỗ khác rồi” Lê Lan Đường cũng không đưa tay cầm lấy mà há miệng cắn luôn, chậm rãi đáp “Phát hiện hay không thì đám người đó cũng nên tự biết giữ mồm giữ miệng, nếu không đừng trách vì sao cái miệng lại hại cái thân mình như thế” Nàng còn chưa kịp ra vẻ bản thân đủ độc ác tàn nhẫn với kẻ dưới thì đã được người ngồi bên cạnh xoa đầu nhè nhẹ mà cười hỏi:

“Điện hạ ngồi bên ấy có lén uống rượu không đó?” Dù đã dặn Trần Thức và Phùng Hà đổi sang loại rượu uẩn nhưỡng có rất ít chất men nhưng con ác ma này chỉ sợ lại lén xoay qua bàn của bát điện hạ xin rượu thôi. Việc ấy nàng hoàn toàn không thể can thiệp đến được.

“Không uống ly nào cả, đêm nay ta phải tỉnh táo để đòi lễ vật của Hoàng môn hạ chứ” Lê Lan Đường lắc đầu, mắt đảo sang mấy đĩa đồ ăn trên bàn của Hoàng Từ Lan xanh ngăn ngắt một màu chán chết mà âm thầm bĩu môi.

“Tổng quản, món ngài gọi có rồi đây” Trần Thức xuất hiện trong âm thầm lặng lẽ, người mặc đồ cung nữ của ty Thực trông vô cùng bình thường hệt như bao cung nữ đang vào ra khác. Nàng nhìn thượng cấp đang ngồi nói cười với cửu điện hạ mà không nỡ phá vỡ không gian kia, nhưng rồi nghĩ đến món cá trên tay mà nguội lạnh thì sẽ mang tội với trời đất bèn lấy trọn quyết tâm mà lên tiếng.

“Hạ quan tham kiến cửu điện hạ” Nàng cũng không hề quên cúi đầu hành lễ với Lê Lan Đường.

“Trần Trưởng ty đúng là tận tâm với chức trách nhỉ? Đêm nay không đi chơi phố ngắm trăng ư?” Hoàng Từ Lan hỏi thăm. Trần Thức trước nay đều hiếm dịp ra ngoài, đa phần đều cắm cúi dưới bếp làm bạn với Táo quân, đến nay cũng không nghe tin đồn đãi tư mật gì.

“Hạ quan ăn cơm ủ men no rồi ạ” Trần Thức thẳng thừng đáp, âm thầm trào phúng hai con người trước mặt ngày này tháng nọ dính lấy nhau như bánh giầy cúng quốc tổ. Nàng nhìn mãi chỉ cảm thấy bụng vừa căng tức vừa chua như lúc ăn phải mớ cơm rượu phế phẩm chua lét của cô ả Phùng Hà làm ra “Bây giờ xong công việc chắc là sẽ về phòng duỗi lưng thôi. Tạ tổng quản hỏi thăm chăng chớ” Ngài hãy lo cho cửu điện hạ đi, đừng chú ý đến hạ quan làm gì. Xin cảm tạ.

“Ồ vậy Trần Trưởng ty có thể đi trước” Hoàng Từ Lan gật đầu sau đó đảo mắt nhìn sang Lê Lan Đường như muốn hỏi: cơm ủ men là món gì thế? Sao nghe có vẻ giống cơm rượu?

“Ta không biết” Lê Lan Đường đáp gọn lỏn, sức chú ý tập trung vào mấy đĩa cá để trên bàn. Đồ đầu lợn Hoàng Trọng Khanh quả nhiên hiểu lòng người mà.

.......

Trung tâm chính sảnh của cung Vân Nhạc là nơi để đám ca cơ vũ cơ hiến tiết mục cho tân khách.

Đúng như Bùi Dũng từng đề cập với Hoàng Từ Lan, năm nay phiên thuộc có cống đến ca cơ đệ nhất của nước bọn họ, oanh oanh yến yến khiến người khác mở rộng tầm mắt vô cùng. Với Hoàng Từ Lan thì mấy tiết mục này có cũng như không, bởi nàng còn đang chăm chú tách xương cá cho Lê Lan Đường. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió thì chẳng muốn ngừng, nước chư hầu Lan Xang cống đến vũ cơ, thế mà lại là quận chúa của nước họ, hơn nữa còn được khen là đệ nhất mỹ nhân.

Vị quận chúa này lên đến đài diễn liền nhìn một lượt tân khách bên dưới, tam thốn kim liên cùng lục lạc vàng nơi cổ chân như ẩn như hiện dưới lớp váy hoa trông đầy kiều diễm và mị hoặc. Trái ngược với đám ca cơ ở Trung nguyên, ca cơ Tây nhung toát ra một vẻ tự do và phóng túng không hề chịu ước thúc nào. Nàng ta ung dung cúi người chào hoàng đế cùng quý phi đang ngồi trên đài cao chủ vị, sau đó dõng dạc mà nói:

“Thần vốn người lân bang, tuy chỉ mới đến Trung nguyên được vài ngày ngắn ngủi nhưng đích thực là được mở mang tầm mắt không ít. Thiết nghĩ tương lai sớm chiều ở lại nơi đây nên có lòng mong mỏi được học hỏi từ đại quốc một phen. Thần nghe nói đệ nhất mỹ nhân của Trung nguyên có nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường, ca vũ lại càng là mỹ diệu tinh tế. Nếu có thể cùng người này so tài góp vui thì không còn gì mong mỏi hơn nữa, mong bệ hạ xét cho” Nàng ta cúi đầu nhưng hai mắt lại đảo qua đảo lại giữa đám người ngồi gần hoàng đế. Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Đại Việt là một vị công chúa, như vậy hẳn là đang ở gần đây!

“Điện hạ, người biết múa?” Hoàng Từ Lan thì thầm hỏi Lê Lan Đường mặt không chút lo lắng nào.

“Ta biết thì cũng không muốn cùng người khác thi đấu ấu trĩ như thế này” Đệ nhất mỹ nhân thì đã sao? Ta không ngồi ở vị trí của mình, ngươi sẽ tìm ra được ta ư?

Bên kia hoàng đế bật cười ha hả, gật đầu đồng ý với đề nghị của vị quận chúa lân bang, hơn nữa còn ra đặc ân cho nàng được phép chọn lựa qua một lần, nếu chọn bất kì ai thì người đó sẽ lên đài thi đấu với nàng không được từ chối.

Vị quận chúa kia trong lòng đắc ý vô cùng, hai mắt tiếp tục đảo qua đảo lại giữa đám hoàng nữ cùng thân công chúa đang ngồi trong đại điện này. Nàng vừa nhìn vừa suy luận, sau đó dừng lại trước mặt Lê Triệt San. Nếu là đệ nhất mỹ nhân thì ắt là rất được trọng vọng, vị trí ngồi phải rất gần hoàng đế mới đúng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người này!

Lê Triệt San tay vẫn còn đang gắp dở khúc nem thì phát hiện rất nhiều ánh nhìn đổ dồn vào mình, đặc biệt là trước bàn bỗng dư ra thêm một người bèn ngẩng đầu lên.

“Đệ nhất mỹ nhân Đại Việt, phiền người lên đài diễn với ta!” Vị quận chúa nọ thấy Lê Triệt San nhìn mình đầy khó hiểu bèn lên tiếng. Vị đệ nhất mỹ nhân này có vẻ trí óc không được phát triển bình thường cho lắm? Hay là tiếng Việt của nàng nói quá khó nghe?

“Này, cô có nhầm lẫn gì không đấy? Ta đâu phải là....” Lê Triệt San còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị người nọ cắp nách lôi đi không chút thương tiếc, khiến đám người ngồi trong điện kìm nén cật lực để tránh bật cười thành tiếng. Bởi vì hoàng đế đã ân chuẩn nên hành động này không thể xem như xúc phạm đến thân công chúa, đám người ngoài đều xem thành vở kịch vui.

Vị trưởng sứ đoàn của Lan Xang chính là tiểu vương của nước họ, đồng thời có mối quan hệ anh em ruột thịt với vị quận chúa kia. Hắn nhìn em mình bày trò mà chỉ biết cười khổ, hướng về hoàng đế chắp tay nói lời cáo lỗi: “Em gái của thần từ nhỏ được nuông chiều, lần này cũng chính nó muốn được sang Trung nguyên học hỏi một phen nên đã gây ra chuyện khó coi này. Mong bệ hạ nhân từ bỏ qua cho” Đã dặn bao nhiêu lần là qua đến Đại Việt không thể tuỳ ý làm càn như ở nước nhà, vậy mà bây giờ đứa em này vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cũng may hoàng đế không trách cứ, nếu không thì chẳng tránh khỏi lớn chuyện rề rà.

“Sứ quân đừng nên nói thế, đây là trẫm đã ân chuẩn cho” Hoàng đế cười xua tay, tiếp tục dõi mắt lên đài chờ mong diễn tiến. Tâm tư của lão, ai cũng cố gắng hiểu nhưng lại chẳng ai hiểu được.

......

Lê Triệt San bị lôi lên đài trong mơ hồ, mắt còn thu được vẻ mặt cười trên niềm đau kẻ khác của đám chị em nhà mình. Càng đáng phẫn nộ hơn là sau một hồi tìm kiếm nàng đã nhìn thấy Lê Minh Kính cùng Lê Lan Đường ngồi ở hàng quan lại nhàn nhã như không, đặc biệt là Lê Lan Đường cùng Hoàng Từ Lan còn đang xì xầm to nhỏ trong vui vẻ, trong khi nó mới là đầu xỏ của mỗi tội lỗi.

Đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ đang ngồi bên kia kìa! Bổn công chúa không phải!

“Công chúa trừng mắt nhìn ta làm gì? Nói là phải giữ lời! Bệ hạ đã cho phép rồi, chẳng lẽ ngài định kháng chỉ?” Đệ nhất mỹ nhân mà trừng mắt hung dữ như thế này đây! Thảo nào đến bây giờ vẫn chưa có ai dám cưới ngươi cả! Đáng lắm!

“Nếu ta nói mình không phải đệ nhất mỹ nhân của Đại Việt, ngươi có tin không?” Đồ đầu lừa mắt toét ngu si ngươi vớ ai không vớ, sao cứ phải là ta hả!

“Hừ, công chúa khiêm tốn rồi. Ta tự thấy mắt nhìn người của bản thân vô cùng chuẩn xác, làm sao có thể sai được kia chứ” Nếu không phải ngươi thì còn có thể là ai? Ngươi cho là ta bị ngu chắc?

“Đích thực là sai rồi” Lê Triệt San hừ mũi, sau đó vác đối phương lên vai như vác bao thóc mà nhảy xuống đài, chắp tay hướng về phía hoàng đế mà nói:

“Nhi thần cảm thấy không khoẻ, nhi thần xin phép lui trước thưa phụ hoàng” Múa với ca cái gì, bổn công chúa ghét nhất là hai thứ đó. Còn con người đầu lừa này thì lôi đi luôn đi cho xong, gây chuyện phiền phức.

.......

“Thả ta xuống! Mau thả ta xuống!” Người nọ ngọ nguậy vùng vẫy liên tục, hiển nhiên là không bằng lòng với cách chơi khăm của Lê Triệt San. Đệ nhất mỹ nhân cái gì, ca vũ đệ nhất cái gì! Đây rõ ràng là vì sợ mất mặt nên không dám đấu với ta!

“Ngươi có im đi không thì bảo? Ồn chết đi được” Lê Triệt San cũng mặc cho người nọ đấm đá cào cấu mình, đi một mạch đến hồ Thuý Ngọc chẳng có lấy một bóng người, sau đó không hề nương tình quăng bao thóc trên vai rơi tõm xuống hồ.

“Ngươi được lắm đệ nhất mỹ nhân Đại Việt! Nhắm chừng không thể thắng ta bèn chơi kế sách hạ lưu này để ép ta thần phục!” Đồ độc ác bỉ ổi nhà ngươi dám làm như thế này với ta!

“Ta đã nói mình không phải đệ nhất mỹ nhân, tai ngươi bị điếc à?” Lê Triệt San mất kiên nhẫn trả lời, sau đó xoay người bỏ đi không ngoảnh lại.

“Này! Ngươi mau đứng lại đó! Ngươi mau đứng lại đó!” Quận chúa nhỏ từ bé được nuông chiều không ngờ người nọ lại có thể không quan tâm đến mình mà bỏ đi thật, vội vàng la lên. Nhưng tiếc là Lê Triệt San hoàn toàn như chẳng nghe thấy gì, thoáng chốc đã mất dạng.

“Đồ khốn nạn nhà ngươi hãy đợi đó!”

______

HẬU TRƯỜNG

Quận chúa ở xa mới đến: *đắc ý* Đệ nhất mỹ nhân chính là ngươi! Mau cùng ta lên đài!

Lê Triệt San: ????????

Quận chúa: *tức giận* Ngươi bị điếc à? Ta bảo ngươi cùng ta lên đài!

Lê Triệt San: ??????? Con mụ điên.

Đệ nhất mỹ nhân hàng thật giá thật đang cười trên đau khổ người khác: Khanh khanh, ta muốn ăn cái này.

_______

LỜI TÁC GIẢ

Tô quân lại xào CP rồi :v Vẫn không ai đoán được nội tuyến có liên quan đến Hồng Ly cả ư =))))))) hôm nay tứ điện hạ lại lên sóng, lại dính thị phi :v ôi con người này =))))))

Thông báo với mọi người là sắp tới tác giả sẽ thành biên kịch chính cho một kịch đoàn, kịch bản thì vẫn sẽ liên quan đến lịch sử và các nhân vật nữ nên là mong được mọi người ủng hộ :v

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16