Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 : Chúng Ta Kết Hôn Đi

5149 3 36 0

Có một số thời khắc ở rất nhiều năm về trước chỉ cần đôi câu vài lời thì lời nói ấy sẽ vẫn luôn văng vẳng bên tai, nhưng bạn lại quên đi tình cảm cùng cảm xúc của mình khi đó không sót lại một thứ gì, bạn chỉ nhớ rõ chuyện đó đã từng xảy ra mà thôi.

Cho dù bạn nhớ kỹ lời hứa hẹn khi đó, nhớ kỹ sự nghiêm túc của mình khi đó, chỉ là khi đặt nó vào hiện tại, thì phải làm sao đây? Ngay cả lúc nàng cười lên, ở đáy mắt ẩn giấu bao nhiêu phần tiếu ý bạn cũng không thể nhớ rõ.

Ngay cả ba mẹ của bạn, bạn bè của bạn, bọn họ cũng còn cẩn thận dè dặt không dám nhắc đến ở trước mặt bạn, họ sợ bạn nghe được dù chỉ là một chữ. Nhưng chỉ có chính bạn mới biết được bản thân mình đã không còn nhớ rõ ràng.

Bởi vì hồi tưởng qua quá nhiều lần, hình dáng người kia đã từng được bạn phác họa vô cùng rõ nét nhưng theo năm tháng thì phác họa ấy đã dần dần trở nên mờ nhạt hơn, đến khi bạn không còn nhớ được dáng dấp của người ấy nữa.

Trong bầu không khí có chút ngột ngạt khó chịu, Thời Thanh Thu dùng tay trái của mình đem những sợi tóc bị rơi ở phía trước vén lên sau tai, tay phải thì cầm bút, đầu hơi cúi xuống ký tên của mình vào trang giấy được đặt ở trước mặt.

Người bên cạnh dường như cũng đã hoàn thành việc ký tên của mình cùng một lúc với Thời Thanh Thu, hai người cùng nhau thu bút lại.

"Xong rồi, chúc mừng hai người. Chờ một lát nữa là xong rồi, tôi đem giấy chứng nhận này đi đóng dấu nữa là thủ tục đã hoàn tất."

Nhân viên ở chỗ đăng ký kết hôn tươi cười nói, sau đó thu hồi giấy tờ ở trước mặt hai người rồi vội vàng xoay người rời đi.

Những đường nét trên sườn mặt của Thời Thanh Thu vẫn luôn hoàn hảo trong mắt người bên cạnh, đôi môi màu nhạt hơi mím chặt, vẻ mặt ôn hòa trầm tĩnh. Giống như những người trong giới nghệ sĩ đánh giá vậy, vô cùng ấm áp và dịu dàng, xinh đẹp quyến rũ, ở ngoài đời sống thường ngày thì không có một người nào thấy được trong mắt nàng có cảm xúc hay hứng thú quyết liệt dị thường nào cả, vĩnh viễn sẽ luôn ấm áp và ôn hòa giống như một cơn gió mát.

Khóe môi Ôn Khinh Hàn hơi nhếch lên tạo ra một độ cong rất nhỏ, chăm chú nhìn Thời Thanh Thu, cánh tay nhỏ gầy và thon dài nâng lên muốn cầm cái gì đó, cuối cùng vẫn buông xuống, đôi môi màu nhạt mím thành một đường, từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng lên tiếng.

Khi đi ra khỏi ngưỡng cửa của cục dân chính, ánh mặt trời lúc này đã chiếu sáng chói chang.

Thời Thanh Thu đứng ở chỗ cao nhất của bậc thềm nghênh đón ánh nắng mặt trời và mở ra bản chứng nhận màu đỏ, đập vào mắt là tấm ảnh của Ôn Khinh Hàn và nàng không đội nón được dán song song trên giấy chứng nhận , hai người đều có thần sắc giống nhau, yên lặng và hững hờ.

Từ giây phút này trở đi, sinh mệnh của hai người đã cùng được viết vào giấy chứng nhận.

"Chúng ta đã kết hôn."

Ôn Khinh Hàn vừa nói vừa nhìn cảnh tượng đám người đang đi vội vã ở phía xa, giọng nói cũng nhẹ nhàng và lạnh nhạt như bình thường, giống như là đang nói với Thời Thanh Thu :" Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm."

"Ừm, chúng ta đã kết hôn."

Rốt cuộc thì bờ môi của Thời Thanh Thu cũng hiện lên một nụ cười hợp với tình hình lúc này, phiền não và bất an trong lòng cũng chậm rãi bị ánh nắng mặt trời nuốt chửng không để lại một chút vết tích.

Nàng còn đang chờ đợi điều gì nữa đây? Chờ một kết quả sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa hay là chờ đợi một người sẽ không xuất hiện nữa? Từ giây phút mà nàng đáp ứng yêu cầu kết hôn với Ôn Khinh Hàn thì nàng đã không còn chờ đợi nữa.

Hơn nữa ý nghĩ này cũng chỉ là mới vừa xẹt qua trong đầu của nàng mà thôi, nếu không phải đáp ứng cùng Ôn Khinh Hàn kết hôn e rằng nàng sẽ không nhớ tới đoạn chuyện cũ kia trong thời gian rất dài.

Nàng nhớ rõ Ôn Khinh Hàn đã từng nói :

"Tôi không có thời gian để đi làm quen quá nhiều người và cũng tự hiểu rõ bản thân là người như thế nào cho nên tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian cùng sức lực để đi làm những chuyện thừa thãi đó. Hay là cậu ở cùng một chỗ với tôi đi, đã biết rõ gốc rễ của nhau rồi sẽ tốn ít thời gian và sức lực hơn.”

Nàng nhớ rõ Ôn Khinh Hàn đã từng nói : " Thanh Thu, chúng ta kết hôn đi."

Nàng cũng nhớ rõ bản thân mình không còn sức lực để đi theo một người hoàn toàn xa lạ, lại còn phải sống chung và tìm hiểu nhau, cho nên nàng quyết định:

"Được, chúng ta kết hôn đi."

Thời Thanh Thu bị ánh nắng rực rỡ làm chói mắt, nàng thu hồi ánh mắt cùng những dòng suy nghĩ miên man để bản thân không phải hồi tưởng lại những chuyện không vui đã qua, quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, đúng lúc hai người cùng quay đầu lại, môi mỏng của Ôn Khinh Hàn hơi mở ra, nàng nghe Ôn Khinh Hàn nói:

"Thanh Thu à, nếu bây giờ cậu hối hận cũng tạm thời không thể ly hôn, vừa mới kết hôn mà đã ly hôn như vậy, chúng ta sẽ lên đầu đề tin tức đó."

"Bộ dáng của mình lúc này giống như là đang hối hận sao?"

Thời Thanh Thu mỉm cười lại nói tiếp:

"Giống như cậu nói vậy, đã biết rõ gốc rễ của nhau thì sẽ tốn ít thời gian và sức lực hơn, như vậy sẽ tốt hơn mà."

Còn có ai xứng đôi với nàng hơn Ôn Khinh Hàn đây? Từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, biết về quá khứ của nàng, cùng hiểu rõ khổ sở trong lòng nàng. Giữa hai người, ngay cả tên cũng xứng đôi với nhau.

Hai mươi lăm năm trước, hai đứa trẻ của Ôn gia và Thời gia được sinh ra trong cùng một ngày. Lúc đó thời tiết đã vào cuối thu, ba mẹ hai nhà lại là bạn tốt nhiều năm của nhau, cho nên đã theo cách làm của tổ tiên, đem cuộc sống của hai đứa trẻ này gắn liền với nhau.

Thanh Thu, Khinh Hàn.

Cuối mùa thu, hơi lạnh lẽo.

Ôn Khinh Hàn nhìn thấy trong mắt Thời Thanh Thu không có tiếu ý, đôi mắt của nàng vẫn yên bình và tĩnh lặng giống như mọi khi làm cho trong lòng Ôn Khinh Hàn không cảm thấy vui vẻ. Thời Thanh Thu cũng không cảm thấy vui vẻ, ít nhất là cho đến thời khắc này, Ôn Khinh Hàn cũng chưa từng cảm nhận được Thời Thanh Thu bởi vì kết hôn mà vui vẻ.

Hai người chỉ là bạn bè, hôn nhân của hai người cũng không dựa trên tình yêu, làm sao Thời Thanh Thu có thể vui vẻ được.

Ôn Khinh Hàn dời đi tầm mắt không nhìn Thời Thanh Thu nữa, bộ dáng của cô bình thản cùng với gương mặt hững hờ giống như “người lạ đừng đến gần”, giọng nói vốn đã nhạt mà giờ phút này lại thêm chút lạnh:

"Đi thôi, nếu còn trì hoãn tiếp nữa thì phóng viên sẽ đến đây."

Lấy thân phận của cô thì đương nhiên sẽ không cần lo lắng chuyện đó, nhưng Thời Thanh Thu thì khác, tuy rằng đã kết hôn với nhau, nhưng bọn họ không có thương lượng qua sẽ đem chuyện này công khai ra bên ngoài. Hơn nữa đây lại là hôn sự của ngôi sao điện ảnh đang hot Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu lên xe của Ôn Khinh Hàn mới tháo kính mát xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường từ từ lùi về phía sau, những suy nghĩ của nàng dần dần bay xa...

Nàng cảm thấy rất kỳ quái, nàng cùng Ôn Khinh Hàn đều không phải là người thích nói nhiều, nhưng các nàng lại bình an vô sự, sống hòa đồng với nhau nhiều năm như vậy. Trong khi quan hệ của nàng và Ôn Khinh Hàn không được tính là bạn bè quá mức thân thiết, nhưng hai người lại là làm bạn với nhau rất nhiều năm.

Những người mà Thời Thanh Thu gặp sau đó cũng có người thân thiết với nàng hơn, cũng có người hợp tính với nàng, nhưng theo dòng chảy của thời gian họ đến rồi lại đi. Thậm chí có một ít người đã rời đi, nhưng một người không thân thiết cũng không gần gũi với nàng như Ôn Khinh Hàn lại vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Bọn họ chưa từng thân thiết với nhau, cũng chưa từng rời khỏi đối phương.

"Cậu muốn đi đâu? Đến công ty hay là đi quay tiết mục?"

Giọng nói Ôn Khinh Hàn ung dung truyền đến khiến cho Thời Thanh Thu tỉnh táo lại, nhìn xe đang tiến lên phía trước, lên tiếng nói:

"Cậu đưa mình đến cửa trường đại học của chúng ta đi, mình có chút việc ở đó, một lát sau mình tự trở về được rồi."

Trong xe rất yên tĩnh, rất nhanh liền vang lên câu trả lời ngắn gọn của Ôn Khinh Hàn:

"Ừm."

Tốc độ xe ổn định, không hề có gì khác thường, Thời Thanh Thu không nhìn thấy sau khi nàng nói ra nơi muốn đi thì hai tay cầm lái của Ôn Khinh Hàn hiển nhiên có dùng chút sức khiến cho các đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Ôn Khinh Hàn chưa bao giờ hỏi nhiều đến chuyện của Thời Thanh Thu, chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi, chuyện nên hỏi cô cũng không mở miệng hỏi. Lấy mối quan hệ đã từng có giữa hai người thì cô không có tư cách để hỏi nàng, bây giờ hai người đã kết hôn thì cô lại càng không thể hỏi.

Xe thong thả dừng lại ở gần trường đại học “Chính Trị Và Pháp Luật” , Thời Thanh Thu vừa mới đeo kính mát xuống xe thì chiếc xe liền nghênh ngang chạy đi, không dừng lại nhiều hơn một giây đồng hồ, nó tiêu sái rời đi giống như giữa hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, có mối quan hệ giữa tài xế taxi và hành khách mà thôi.

Khóe môi Thời Thanh Thu khẽ nhếch lên nở nụ cười tự giễu, sau đó lập tức thu hồi lại thần sắc bước thản nhiên tiến vào cổng trường đại học.

Cảnh sắc nơi đây giống như bảy năm trước, các sinh viên bây giờ cũng tương tự như bảy năm trước, đi ngang qua chỗ các nữ sinh viên đang tập họp để thảo luận về mỹ phẩm và điện ảnh, mà các nam sinh thì đang thảo luận chuyện hoạt động thể dục cùng nữ sinh.

Khác nhau chính là hiện tại nàng đã không còn là một trong số những người ở đây nữa.

Trong ấn tượng của nàng, phía trước ký túc xá nữ, nơi nàng đã từng ở có một khu rừng đào. Mỗi khi đến mùa hoa đào nở rộ, luôn có rất nhiều nữ sinh yêu thích lấy hoa đào làm cảnh để chụp ảnh, đem vẻ đẹp cùng điệu bộ tốt nhất của mình lưu lại trong điện thoại.

Ước chừng nguyên nhân là do nhiệt độ không khí hôm nay hơi cao cho nên trong rừng đào chỉ có một ít sinh viên, Thời Thanh Thu chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng đào, mãi cho đến khi đã tới gần đình để nghỉ chân thì bước chân của nàng mới dừng lại.

Cây đào trước mặt nàng đã nở rất nhiều hoa và đang rực rỡ khoe sắc, hương thơm của nó vẫn tươi đẹp và diễm lệ giống như trong ký ức của nàng, hoa đào bây giờ nở đẹp cũng giống như bảy năm trước.

Bên ngoài rừng đào phảng phất có tiếng người truyền tới, Thời Thanh Thu lấy kính râm xuống, sau đó mỉm cười rồi thấp giọng nói:

"Kỳ Duyệt, mình đã kết hôn rồi."

Ở lối vào con đường nhỏ phía sau lưng Thời Thanh Thu, có một dáng người cao mảnh khảnh như cây trúc thon dài đang lặng lẽ đứng ở nơi đó nhìn nàng. Với đôi mắt như ngôi sao lạnh lẽo kết hợp với màu sắc nhạt nhẽo của đôi môi làm cho bầu không khí xung quanh người đó đều trở nên ảm đạm cùng tẻ nhạt .

Ôn Khinh Hàn chỉ đứng lặng yên như thế, không tiến lên thêm nữa dù chỉ là nửa bước.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16