Nhiệt độ không khí thành phố B dao động biên độ nhỏ, chưa ấm áp được hai ngày đã trở lạnh, mấy ngày qua còn không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Cuối tuần, Ôn Khinh Hàn định thừa dịp về nhà họ Ôn ăn cơm rồi thu dọn thêm mấy cái áo khoác.
Ôn Khinh Hàn lái xe vào ga-ra, Thời Thanh Thu xách đồ điều dưỡng đi vào nhà cùng Triệu Uyển Nghi.
Triệu Uyển Nghi nhận đồ trong tay nàng, cười nói: “Bọn mẹ còn tưởng tuần nay hai đứa định sang nhà ba mẹ con trước nữa cơ.”
“Bên nào cũng được mà mẹ, tóm lại tụi con chắc chắn sẽ trở về thăm ba mẹ nhiều hơn.” Thời Thanh Thu ăn nói rất ngọt: “Mẹ, con muốn mấy món điều dưỡng này, mẹ nhớ ngày thường phải ăn đó, buổi tối cũng đừng xem phim trễ quá. Mẹ con luôn đề cử phim truyền hình cho mẹ nhưng chính bà ấy còn chưa xem xong nữa kìa.”
Triệu Uyển Nghi hài lòng vỗ lên tay nàng: “Bọn mẹ lớn tuổi rồi nên cũng không có gì giải trí cả, buổi tối xem cũng không muộn, trên cơ bản đều là mẹ với mẹ con tâm sự kịch bản, nói một hồi là lại nói tới chuyện khác ngay.”
Đi tới phòng khách, cất đồ điều dưỡng xong, Thời Thanh Thu cởi áo khoảng, Triệu Uyển Nghi hỏi nàng có muốn vào nhà bếp chung không: “Thanh Thu, vào bếp xem thư đi, đồ ăn tối nay nhiều lắm đó.”
“Thật ạ? Có những món gì vậy?” Thời Thanh Thu vén tay áo lên, tò mò theo sau Triệu Uyển Nghi vào bếp.
Bước vào nhà bếp, Triệu Uyển Nghi giới thiệu cho nàng: “Có thịt bò mà con thích ăn này, tối nay mẹ làm món thịt bò xào rau cho con, sau đó là đậu hũ Ma Bà, Khinh Hàn không ăn cay nên chỉ có mấy người chúng ta ăn được thôi. Còn cả thịt dê hành, bông cải xào cà chua rồi thêm cả món canh cải nữa.”
Trước mặt bày muôn vàn nguyên liệu nấu ăn muôn màu muôn vẻ, Triệu Uyển Nghi lại nói rõ như thế khiến Thời Thanh Thu cảm giác bụng mình đã đói đến mức kêu lên ùng ục.
“Dạ, lâu rồi con không ăn thịt bò mẹ làm, khoảng thời gian này con còn nhớ rất nhiều lần nữa đó.” Thời Thanh Thu khéo léo nói: “Chi bằng để con giúp mẹ nấu cơm đi.”
Nàng chắp tay trước ngực, tỏ vẻ không kịp chờ đợi.
Triệu Uyển Nghi yêu thương chỉ vào mũi nàng một cái: “Con đó, không khác gì lúc nhỏ hết, chỉ thích mỗi thịt bò mẹ nấu cho con ăn thôi. Mẹ con còn đặc biệt học làm cho con nữa mà con cũng không thích ăn.”
“Ấy… ngon hết ạ.” Thời Thanh Thu xấu hổ cúi đầu cười một tiếng.
Triệu Uyển Nghi đỡ vai nàng đẩy ra ngoài cửa, giải thích với nàng: “Nhưng mà đồ ăn đêm nay chỉ có mỗi món thịt bò là mẹ làm, những món khác là do ba của Ôn Khinh Hàn làm. Còn con thì ngoan ngoãn đi theo mẹ ra ngoài chờ cơm ăn thôi.”
“Hả, vậy con cũng có thể làm phụ bếp cho ba mà.” Thời Thanh Thu rất không nỡ, trông nàng cực kỳ muốn phụ giúp.
Ôn Khinh Hàn đi thẳng tới tiếp lời: “Để mình nấu cơm chung với ba cho, Thanh Thu cậu đi thu dọn vài quần áo cần lấy giúp mình, tối nay ăn cơm xong cũng không cần phải bận rộn nữa.”
Triệu Uyển Nghi trêu chọc: “Sao hả? Cơm nước xong xuôi đã vội vã về nhà rồi à?”
Ôn Khinh Hàn cười một tiếng đi qua ôm vai Triệu Uyển Nghi, trên mặt có thêm một phần thân thiết: “Không có chuyện gì đâu, không phải con đang định cơm nước xong xuôi sẽ ngồi tâm sự với ba mẹ nhiều hơn à? Hai ngày trước Thanh Thu nói với con là muốn tìm một cơ hội dẫn cả nhà mình đi du lịch chung, đã lâu rồi mọi người chưa ra ngoài chơi với nhau…”
Thời Thanh Thu mỉm cười, không nói thêm nữa mà đi thẳng về phòng Ôn Khinh Hàn.
Trước khi dọn sang chỗ Ôn Khinh Hàn ở, nàng đã ở đây với Ôn Khinh Hàn một khoảng thời gian, trên cơ bản thì đồ Ôn Khinh Hàn để đâu nàng cũng biết hết.
Nàng tìm một cái va li, sau đó chọn mấy cái áo khoác treo trong tủ quần áo ra trước. Thời tiết bây giờ ngày càng lạnh, thường ở bên kia có lẽ sẽ có lúc bận việc đột xuất, cuối tuần có khả năng không về thăm ba mẹ được nên cũng cần lấy chút quần áo bên này qua đó.
Lúc nàng xếp lại từng cái áo cũng nghĩ đến Ôn Khinh Hàn vào mấy mùa đông trước.
Hai năm trước, có lần văn phòng luật sư Ức Hàm mới thành lập không lâu, mùa đông nàng hiếm khi quay phim xong trở về nhà một chuyến thì ba mẹ đã gọi Ôn Khinh Hàn tới tụ tập chung.
Lúc đó Ôn Khinh Hàn mới tan làm về, cái áo khoác bên ngoài âu phục càng tôn lên thân hình nổi bật của cô, chỉ đi từ cổng vào mà đã cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Ngón tay Thời Thanh Thu phủ trên cổ áo khoác, nàng híp mắt hiện ra ý cười.
Hai ngày nữa cả hai ra ngoài tản bộ thì nàng phải mua chút quần áo cho Ôn Khinh Hàn mới được, hình như sau khi hai người ở bên nhau, nàng chưa có dùng thân phận của một người vợ để mua quần áo cho Ôn Khinh Hàn.
Lúc trước khi còn là bạn bè thì đã từng mua không ít lần nhưng bây giờ dù sao cũng không như lúc trước. Nàng nghĩ sau này trên người Ôn Khinh Hàn sẽ mặc quần áo mình mua, mới nghĩ thôi đã cười tới híp mắt rồi.
Thời Thanh Thu thu dọn quần áo vào trong va li rồi đi từng bước kéo ngăn tủ ra xem Ôn Khinh Hàn có để sót lại cuốn sách nào không, nhất là sách về mặt pháp luật, chờ một lát sẵn hỏi cô có muốn đem theo luôn không.
Thu dọn lại một hồi, Thời Thanh Thu phát hiện một cuốn sổ hơi lớn trong ngăn tủ của Ôn Khinh Hàn, thoạt nhìn hình như là album ảnh.
Nàng nhớ tới ngày đó Ôn Khinh Hàn trêu chọc nàng lúc nàng đang dọn nhà thì chợt có chút hứng thú, lấy điện thoại di động, mở Wechat ra gửi cho Ôn Khinh Hàn một tin nhắn giọng nói: “Thời phu nhân, mình có thể xem album ảnh của cậu không?”
Đợi vài giây, Ôn Khinh Hàn cũng gửi cho cô một tin nhắn giọng nói: “Xem đi.”
Người này không thèm để ý tới ảnh nude hồi nhỏ của mình tí nào à? Thời Thanh Thu không nhịn được mà bật cười, có lẽ là vì khi lớn cũng đã bị mình thấy rồi nên giờ ảnh lúc bé cũng không thèm để ý nữa đúng không?
Nàng giống với Ôn Khinh Hàn, đều luôn bắt đầu lật từ phía sau.
Album ảnh của Ôn Khinh Hàn hơi khác với Thời Thanh Thu, phần ảnh đại học có rất nhiều ảnh chụp chung với những học sinh ưu tú có thành tích cao, trong đó càng không thiếu những người tài mạo song toàn.
Lật về trước nữa, Thời Thanh Thu không nhịn được mà bật cười, Ôn Khinh Hàn chụp ảnh có thể thêm chút biểu cảm gì đó được không vậy? Trừ ảnh chụp với người nhà ra thì mấy tấm ảnh chụp với người khác toàn trưng vẻ mặt lạnh lùng như thường, cùng lắm là hơi mềm mại một chút nhưng không rõ ràng cho lắm.
Thời Thanh Thu đang xem thì đột nhiên có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, nàng quay sang nhìn thì thấy Triệu Uyển Nghi đi vào.
“Mẹ, con dọn xong ngay đây, con đang xem album ảnh của Khinh Hàn.” Thời Thanh Thu le lưỡi.
“Thật à? Vậy mẹ cũng xem thử.” Triệu Uyển Nghi cũng tỏ vẻ muốn xem: “Đã rất lâu rồi mẹ và ba con bé đều chưa xem album ảnh của con bé, bị con bé lén cầm về phòng.”
“Hả? Vậy có lẽ cậu ấy xem thường xuyên rồi.” Thời Thanh Thu lấy album ảnh ra ngồi cạnh mép giường với Triệu Uyển Nghi, tiếp tục xem chỗ mình vừa lật tới.
Lật tới phần cấp ba, lúc đó đa số mọi người đều mặc đồng phục, nam sinh thì mặc thêm một bộ áo thun rộng, nữ sinh sẽ thử những món quần áo theo hơi hướng trưởng thành. Nhưng khi đó trông Ôn Khinh Hàn sạch sẽ lóa mắt, dù là mùa hè thì trên người cô cũng chưa từng có vẻ thấm ướt mồ hôi, lúc nào cũng tươi mát sạch sẽ.
Thời Thanh Thu cong môi cười, cấp hai cấp ba cô đều như vậy, chẳng trách giáo viên không cho cô chạy tám trăm mét, chắc do trông cô quá thư sinh rồi.
Lật đến trước nữa, đến cấp hai rồi tới tiểu học, lúc đó ngày càng có nhiều tấm ảnh có mặt Thời Thanh Thu, mặc dù chủ yếu là chụp Ôn Khinh Hàn nhưng không ít tấm ảnh, ánh mắt của Ôn Khinh Hàn đều dõi theo nàng.
Triệu Uyển Nghi xem tới đây thì hơi xúc động nói: “Thật ra lúc nhỏ Ôn Khinh Hàn rất thích chơi chung với con, không biết có phải do hai con sinh cùng một ngày, sau đó bọn mẹ lại hợp hai con lại hay không nhưng tóm lại tính tình của Khinh Hàn luôn là thế đó, chỉ có con thì con bé mới có chút đặc biệt thôi.”
Thời Thanh Thu hơi sửng sốt, tay đang lật giấy cũng dừng lại, đúng lúc nhìn thấy một tấm ảnh không biết là ảnh chụp năm lớp mấy. Triệu Uyển Nghi và dThanh Thu ôm nàng và Ôn Khinh Hàn, tất cả mọi người đều nhìn vào ống kính mỉm cười, ánh mắt Ôn Khinh Hàn lại hơi mất tự nhiên.
Bây giờ nghe Triệu Uyển Nghi nói vậy, nàng đột nhiên cảm giác được hình như Ôn Khinh Hàn muốn nhìn nàng.
Ánh mắt nàng nhũn ra, vươn tay sờ lên Ôn Khinh Hàn nho nhỏ trên tấm ảnh, trái tim cũng mềm mại theo: “Hóa ra từ lúc nhỏ cậu ấy đã bắt đầu tính toán cho hiện tại rồi.”
Triệu Uyển Nghi cười đáp lại: “Con khoan hãy nói đã, thật sự giống lắm đấy. Con xem từ nhỏ tới lớn con bé đều như thế nhưng khi còn nhỏ lại cứ thích chơi với con, lần nào ba mẹ con gọi con bé tới nhà là câu đầu tiên con bé hỏi sẽ là con có ở nhà không. Lúc nghỉ hè và nghỉ đông, con gọi con bé ra ngoài chơi, sau khi trở về con bé còn kể lại cả hành trình cho bọn mẹ nghe, lúc đi chơi với đứa trẻ khác cũng không hề làm vậy bao giờ.”
Thời Thanh Thu cười tít mắt: “Hũ nút này lúc nhỏ giỡn với cậu ấy thế nào cậu ấy cũng chẳng thèm nói chuyện, không ngờ về nhà lại nói nhiều như thế.”
“Có lẽ có rất nhiều thứ đã được chú định từ chốn u minh rồi.” Triệu Uyển Nghi lại chợt nói rồi cười một tiếng: “Mấy người lớn bọn mẹ tác hợp hai đứa thế nào thì cũng chẳng làm được gì, trái lại ngay lúc yên tĩnh nhất thì hai đứa lại ở bên nhau. Hơn nữa thật ra bọn mẹ cũng không ôm chút hy vọng nào cả nên mới không có mạnh mẽ ép buộc, có thể ở bên nhau là tốt nhất, giống như bây giờ này, nhưng nếu bây giờ mà đặt vào nửa năm trước thì bọn mẹ thật sự không dám tưởng tượng đâu.”
Thời Thanh Thu hơi trầm mặc, ngẫm lại vẻ ẩn nhẫn của Ôn Khinh Hàn, nàng cúi đầu khép album lại rồi ôm vào lòng, ung dung nói: “Nếu như là chú định sẵn, vậy thì bọn con đã lãng phí nhiều thời gian quá rồi.”
Triệu Uyển Nghi bị nàng chọc cười, khẽ đẩy trán nàng một cái: “Đứa nhỏ ngốc này, không có quá trình thì sao mà có kết quả được? Cho dù đã chú định thì chúng ta cũng không thể nào biết trước được đâu.”
Thời Thanh Thu xấu hổ cười nhẹ: “Con chỉ nói vậy thôi mà, con biết để có được kết quả thì phải tự mình bước từng bước một.”
Không có bắt đầu, không có suy nghĩ, không có trắc trở lớn nhỏ thì có lẽ hai người sẽ không đi được đến nước này.
Triệu Uyển Nghi nhớ lại một chút rồi nói tiếp: “Từ nhỏ Khinh Hàn đã không giống mấy đứa trẻ khác, có rất nhiều đứa trẻ tan học rồi sẽ kết bạn tụ tập ra ngoài chơi, chơi trước rồi mới làm bài tập. Còn con bé thì hay rồi, trái ngược hoàn toàn luôn, làm bài tập trước, làm xong còn phải suy nghĩ vài lần, chờ suy nghĩ xong thì trời cũng đã tối. Lúc đầu trưởng thành vốn là sinh động được một tí, nhà mẹ cũng không phản đối con bé yêu đương, luôn thúc giục con bé chủ động một chút đi theo đuổi con. Ai ngờ con bé càng lớn càng im lìm, bọn mẹ lại bắt đầu lo lắng, trừ con ra thì ai mà chịu được tính tình lầm lì đó của con bé đâu chứ.”
Thời Thanh Thu nghe thấy giọng điệu vui vẻ của bà ấy, không khỏi đánh bạo nghiêng qua ôm cánh tay Triệu Uyển Nghi, lộ ra nụ cười ngọt nào: “Khinh Hàn như vậy là rất tốt rồi đó mẹ, nếu như cậu ấy không biết sợ hãi như mấy người khác thì con thấy con đã mất cửa từ lâu rồi.”
Triệu Uyển Nghi mỉm cười xoa đầu Thời Thanh Thu, bà ấy cũng không nói tiếp nữa.
Sau một lúc lâu, Thời Thanh Thu khẽ nói: “Mẹ yên tâm đi, bọn con sẽ sống thật hạnh phúc.”
Triệu Uyển Nghi im lặng một chút rồi từ ái đáp lời: “Tốt lắm, như vậy là tốt rồi.”
Thời Thanh Thu chậm rãi suy nghĩ rồi lật album ảnh ra lần nữa, trò chuyện với Triệu Uyển Nghi để giết thời gian: “Hóa ra lúc một hai tuổi Khinh Hàn chụp nhiều ảnh nude như thế à, còn cười rất vui nữa chứ.”
Triệu Uyển Nghi cười nói: “Đúng vậy đó, lúc đó tắm rửa cho con bé xong, lau khô người đinh mặc quần áo thì con bé không mặc, cứ nằm trên giường lăn qua lộn lại. Bọn mẹ cũng chụp ảnh lại, giữ lại chờ đến khi con bé trưởng thành xem xem có thấy xấu hổ hay không…”
Thời Thanh Thu nhịn cười nói: “Chắc chắn là không biết xấu hổ rồi…”
Ngày nào cũng không biết xấu hổ, cũng chỉ có mấy người ở văn phòng luật mới thật sự nghĩ cô là một cán bộ kỳ cựu hệ cấm dục thôi.
Xem album ảnh với Triệu Uyển Nghi một hồi lâu, trong phòng chợt truyền ra tiếng cười, lúc Ôn Khinh Hàn đi tới thì nhìn thấy Thời Thanh Thu đang dựa vào vai mẹ mình nói về mấy bức ảnh: “Con nhớ con cũng có quần áo con thỏ này này, hình như lúc đó mẹ con mua cho con đó, sau đó con và Khinh Hàn mặc giống nhau luôn. Cậu ấy mặc rất đáng yêu…”
Ôn Khinh Hàn thầm thở dài trong lòng, ngắt lời nói: “Mẹ, đến món thịt bò của mẹ rồi.”
Hai người quay sang, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô nhìn qua.
Triệu Uyển Nghi vẫn chưa hết buồn cười, xua tay đứng dậy: “Vậy mẹ đi làm đồ ăn trước, chỉ còn lại món đó thôi đúng không? Hai đứa mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
Bà ấy nói xong cũng rời đi.
Ôn Khinh Hàn vươn tay cầm album ảnh đặt lên giường, kéo Thời Thanh Thu nói: “Đi thôi, đi rửa tay với mình.”
Thời Thanh Thu cắn môi cười một chút, kéo áo cô không cho cô đi.
Ôn Khinh Hàn quay lại: “Sao thế?”
Thời Thanh Thu nhìn cửa phòng đang đóng rồi lại nghe ngóng một tí, rất yên tĩnh, không có bất kỳ quấy rầy nào.
Ánh mắt cô như một dòng suối nổi gợn sóng, trong mắt có phần gian xảo lại nhuộm thêm mấy phần dịu dàng khiến cho bầu không khí giờ phút này càng trở nên mập mờ.
Ôn Khinh Hàn còn chưa kịp tò mò lâu, bên môi đã nhận một cảm giác ấm áp, Thời Thanh Thu khẽ cười, vô cùng thỏa mãn với nụ hôn này.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tuy Ôn Khinh Hàn nói vậy nhưng trong lòng cũng ngứa ngáy, vươn tay ôm eo người trước mặt, kéo nàng đến gần mình.
“Không có gì hết, chỉ đột ngột thấy nhớ cậu thôi.” Thời Thanh Thu vòng tay ôm cổ Ôn Khinh Hàn, cằm dụi lên cổ cô.
Ôn Khinh Hàn liếc qua cuốn album ảnh kia một cái, hiểu rõ cong môi, khẽ nói: “Chỉ nhớ thôi à?”
Gương mặt Thời Thanh Thu lập tức đỏ lên, nàng chui đầu vào vai Ôn Khinh Hàn, rầm rì nói: “Lưu manh.”
Nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của Ôn Khinh Hàn, cơ thể con run lên, không thể nhịn cười được.
Trong lòng nàng ấm áp, có chút ấm áp của khoảng thời gian trước lại tràn ngập trái tim nàng nhưng bây giờ nàng đã không còn thấy lạ lẫm nữa rồi.
Cảm giác đó chỉ có vì Ôn Khinh Hàn, bởi vì yêu nhau nên mới có, đó là hạnh phúc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)