Khi hai người đang nói chuyện thì màn hình di động của Thời Thanh Thu sáng lên. Nàng nhìn sang, nụ cười trên môi càng đậm hơn: "Tối nay ba mẹ mình đến Xuyến Môn, có muốn sang nhà mình ăn cơm không? Vừa hay gọi Khinh Hàn đến luôn."
Ba mẹ gửi tin nhắn đến cho nàng, bảo là tối nay có hẹn, không ăn cơm ở nhà. Ánh mắt Diêu Nhuế xẹt qua một tia khác thường, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, cô ấy nói: "Được, mình báo một tiếng về nhà."
Trong ký ức của Diêu Nhuế, trước nay Ôn Khinh Hàn đối xử với người khác chẳng nóng chẳng lạnh, cho dù có là bạn từ thuở nhỏ với Thời Thanh Thu, thậm chí đến cả người đồng chí như Giản Ý Chi cũng thế. Nhưng cô ấy cũng biết, nhịp sống của Thời Thanh Thu lúc nào cũng vồn vã, sau khi xong việc còn có vô vàn việc vặt khác, xong hết rồi mới có thể nhớ đến chuyện cũ.
Cho nên Thời Thanh Thu không có thời gian và tinh lực để yêu đương, cuộc hôn nhân này, tám chín phần mười là do Ôn Khinh Hàn chủ động đề xuất.
Diêu Nhuế không tưởng tượng nổi tình cảnh Ôn Khinh Hàn đưa ra lời đề nghị kết hôn, có lẽ khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như thế, cũng có thể có thêm chút dịu dàng, hoặc có ý cười đọng lại nơi khóe miệng chăng. Thế nhưng, trừ lạnh lùng ra thì Diêu Nhuế không tưởng tượng nổi những biểu cảm khác, dù sao đây cũng là ấn tượng Ôn Khinh Hàn để lại cho cô ấy từ trước đến nay, không thể trách được.
Thời Thanh Thu và Diêu Nhuế lái xe vào cổng khu biệt thự Phượng Hoàng, đi về phía nhà bố mẹ Thời Thanh Thu. Một bóng dáng gầy gò đơn mạc đứng trước cửa đã thu hút tầm mắt của Diêu Nhuế.
Đôi mắt Ôn Khinh Hàn sáng trong, khuôn mặt lạnh tanh, như tranh thủy mặc. Mái tóc đen mềm mại xõa sau lưng, như thể chỉ cần có ngọn gió thổi nhẹ qua thì mái tóc cô sẽ bay bay một cách duyên dáng.
Ánh mặt trời chói chang như vậy, nhưng Ôn Khinh Hàn như thể được bao phủ, ngăn cách bởi một quần sáng trong suốt, khiến người ta trông lại mơ hồ cảm thấy có luồng khí lạnh tản mát đến tận não, không cảm nhận được sức nóng ác liệt từ ánh mặt trời.
Sảng khoái đến cực hạn, cũng lạnh đến cực hạn.
Không phải cô ấy có ý gì với Ôn Khinh Hàn, mà là bản thân cô ấy cũng như bao người khác, không thể dời tầm mắt khỏi cô. Mấy năm trước, Ôn Khinh Hàn đã cướp mất biết bao trái tim, nhưng chỉ là cô không biết, và cũng chẳng có ai dám đi đầu
Đậu xe xong, Thời Thanh Thu và Diêu Nhuế đi về phía Ôn Khinh Hàn. Ôn Khinh Hàn nhìn Diêu Nhuế, nở nụ cười nhạt: "Lâu rồi không gặp."
Ấn tượng của Diêu Nhuế về Ôn Khinh Hàn ở trạng thái trung lập, không thích cũng không chỉ trích, qua bao nhiêu năm nay, vì Thời Thanh Thu nên cô ấy cũng có tiếp xúc với Ôn Khinh Hàn. Thế nhưng, lúc không có Thời Thanh Thu thì hai người các cô hẳn là sẽ không đánh lẻ, chẳng phạm đến nhau, quan hệ bình thường đến mức không thể gọi là bạn bình thường.
Hai người đối mặt với nhau, Diêu Nhuế cười bói: "Luật sư Ôn tiếng tăm lẫy lừng à, lần trước gặp đến giờ vẫn chưa lâu lắm, giờ đã báo hỉ với mình rồi. Cũng may Thanh Thu có nghĩa khí, còn mời mình đến ăn bữa cơm. Nhưng mỗi bữa cơm này vẫn chưa đủ đây, mình còn chờ cái lớn nữa kìa."
Ôn Khinh Hàn hiểu ẩn ý trong lời nói của Diêu Nhuế, cũng không phản đối, đợi khi Thời Thanh Thu quay đầu rồi nói: "Được, mình biết rồi."
Thời Thanh Thu vừa móc chìa khóa ra định mở cửa thì chợt nở nụ cười, nhìn sang Diêu Nhuế: "Được rồi, được rồi, Tiểu Nhuế cậu đừng trêu Khinh Hàn nữa."
Không phải Ôn Khinh Hàn chưa từng bị trêu, nhưng quan hệ giữa các cô ấy vẫn chưa thân đến độ ấy, nếu là thật thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ bàn đến con cái là sao đây.
Nhưng Ôn Khinh Hàn lại đồng ý, cũng khiến Thời Thanh Thu hơi bất ngờ.
Nàng xoay khóa mở cửa, rồi lại ấn mở khóa vân tay, một lúc lâu sau mới quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn, hỏi: "Khinh Hàn, bác trai bác gái có ở nhà không?"
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, nhìn về phía Thời Thanh Thu: "Không có ở nhà, vừa nãy nghe ba mình nói là ra ngoài với cô chú rồi."
Cô còn chưa nói hết, Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi còn dặn cô, nếu không có việc thì phải đến gọi Thời Thanh Thu ăn cơm, nhà họ Thời đã dặn người làm cơm tối rồi.
Thời Thanh Thu hơi sửng sốt: "Hôm nay cậu không đi làm à?"
Nàng vừa nói vừa nhập mật mã cuối cùng, lúc này cửa mới mở ra.
Diêu Nhuế hơi lùi sang một bên, vẻ mặt không nén nổi cười. Ôn Khinh Hàn mấp máy môi, trong mắt hình như có ý vui, che giấu đi sự do dự, vươn tay nắm cổ tay Thời Thanh Thu, dắt vào trong rồi mới buông ra, sau đó giọng nói lạnh nhạt quanh quẩn hòa cùng tiếng giày cao gót vọng vào trong phòng khách nhà họ Thời.
"Hôm nay là thứ bảy."
Diêu Nhuế "phụt" một tiếng, bật cười, chạy về phía trước khoác tay Thời Thanh Thu đang đờ cả mặt, vừa đi vừa nói: "Có phải lịch trình của đại minh tinh kín quá nên ngày nào cũng chỉ ngó qua, không để ý là thứ mấy luôn phải không?"
"Đột nhiên quên mất, sẽ không có lần sau đâu." Thời Thanh Thu cũng mếu xệch miệng, kéo Diêu Nhuế đuổi kịp bước chân của Ôn Khinh Hàn.
Dì bảo mẫu của nhà họ Thời nhỏ hơn Đường Tĩnh Tuệ mấy tuổi, họ Hà, Thời Thanh Thu gọi là dì Hà.
Vừa mở cửa ra, dì Hà đi tra từ phòng bếp, lau tay vào khăn quàng cổ, tươi cười nghênh đón: "Thanh Thu đưa bạn về đấy à. Đợi một lát nhé, cơm sắp xong rồi."
Thời Thanh Thu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, trả lời bà ấy: "Cũng không vội." Sau đó quay sang nói với hai người sau lưng: "Các cậu vào phòng mình, vừa hay mình có thứ muốn Khinh Hàn xem thử."
Thứ Thời Thanh Thu muốn Ôn Khinh Hàn xem giúp là hợp đồng giữa nàng và Công ty Giải trí Tinh Dạ. Vì là hợp đồng gia hạn, bổ sung, phía công ty sẽ tăng thêm phúc lợi. Nhưng Thời Thanh Thu chưa tốt nghiệp đã bước chân vào giới giải trí, sau khi tốt nghiệp cũng không tiếp xúc với thứ gì quan trọng liên quan đến mình, bởi vậy nên mỗi lần ký tên nàng đều lười, đưa cho Ôn Khinh Hàn xem đã.
Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế sa lon, đặt chiếc laptop của Thời Thanh Thu lên chân, nhíu mày, cẩn thận xem nội dung hợp đồng. Diêu Nhuế cũng không tiện quấy rầy, ngồi cạnh Ôn Khinh Hàn, cùng xem.
Nửa ngày sau, Ôn Khinh Hàn giơ tay khép laptop lại, ngẩng đầu mới phát hiện chẳng biết Thời Thanh Thu đã đi đâu rồi. Diêu Nhuế vội nói: "Thanh Thu xuống bếp xem tối nay ăn gì, sẽ về ngay thôi. Cậu xem thấy hợp đồng thế nào?"
"Không có vấn đề gì, điều kiện tốt hơn so với trước đây." Ôn Khinh Hàn dõi mắt ra cửa, đáp lời Diêu Nhuế.
Diêu Nhuế gật đầu: "Cũng tốt, gia hạn mà, nếu không thêm ít phúc lợi thì sao giữ chân người khác được."
Ôn Khinh Hàn đứng dậy, đặt máy tính xuống chỗ mình vừa ngồi, sau đó tiến lên trước vài bước, nhìn tủ đầu giường của Thời Thanh Thu.
Chỗ đó có một khung ảnh bằng gỗ bị lật úp xuống. Trong ấn tượng của Ôn Khinh Hàn, nó vẫn luôn bị lật úp như thế. Cô chỉ mới thấy nó được dựng lên, đó là vào hơn sáu năm trước.
Diêu Nhuế là người tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tận mắt trông thấy Thời Thanh Thu hãm sâu vào đáy vực, cũng chứng kiến Ôn Khinh Hàn vừa lo lắng vừa không biết phải làm sao. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô bất ngờ khi nghe tin hai người kết hôn. Nếu có ai đó luôn đứng phía sau Thời Thanh Thu, thì đó chính là Ôn Khinh Hàn.
Dù cho, cuối cùng quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là bạn.
"Khinh Hàn, cậu không hay đùa đúng không? Cậu nghiêm túc kết hôn với Thanh Thu. Chuyện này mình cũng không biết nên nói gì cho phải, nhưng mình không hy vọng nó sẽ đi đến một kết cục xấu." Diêu Nhuế đi đến sau lưng Ôn Khinh Hàn. Cô nóng lòng chờ một đáp án, đáp án này cũng dẫn đến một quyết định trách nhiệm trong lòng cô ấy.
Cô ấy trông thấy đôi tay chắp sau lưng của Ôn Khinh Hàn hơi động đậy, sau đó quay lại, ánh mắt quét sang, có gì đó khó hiểu xẹt qua đáy mắt Ôn Khinh Hàn. Chỉ nghe Ôn Khinh Hàn khẽ khàng nói: "Mình rất nghiêm túc. Có lẽ mình không thể khiến cậu ấy lại thích thêm được ai khác, nhưng nếu có một phần vạn khả năng, không thử thì sao biết được."
Ôn Khinh Hàn không hề hỏi Diêu Nhuế, cô dùng ngữ điệu trần thuật khẳng định để nói câu cuối cùng, mà khi nói cũng lộ ra chút ít dịu dàng hiếm có, như thể đang dịu dàng nỉ non với người tình.
Diêu Nhuế vốn đang nhíu mày, nhìn chăm chăm thoáng cái đã phấn chấn hẳn lên, cô ấy như thể đã biết được một chuyện lớn. Dáng vẻ Ôn Khinh Hàn thế này là có ý gì đây? Quan trọng nhất là, lời này của Ôn Khinh Hàn hơi lập lờ nhoc đội, không hoàn toàn rõ ràng, nhưng lại thấy được ẩn ý.
Cô ấy không có nhiều thời gian để suy nghĩ, lúc bấy giờ Thời Thanh Thu đã quay lại, hơi hếch cằm, hỏi Ôn Khinh Hàn: "Thế nào rồi? Hợp đồng có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì, ký được."
Ôn Khinh Hàn nói rồi mới ngước nhìn nàng, bước hai bước đuổi theo, bất ngờ ném ra một câu: "Thanh Thu, trường miễn học phí hết cho cậu rồi à?"
Thời Thanh Thu chợt nở nụ cười, mở laptop trên ghế sa lon lên, nhìn thoáng qua rồi lại gập lại, quay đầu đáp Ôn Khinh Hàn một câu: "Mình trộm lười một chút không được sao? Huống chi chẳng phải còn có cậu đây à? Cậu đã đến rồi thì mình còn phí sức làm gì nữa?"
Diêu Nhuế không nén nổi mà bật cười thành tiếng, hai người kia còn chơi cả kiểu này nữa à? Hơn nữa cái mặt Ôn Khinh Hàn lúc này có thể cười tí được không? Lạnh băng băng như thế là có ý gì?
Ôn Khinh Hàn không nói đùa nữa, cô nhìn thoáng qua máy tính, như thể tiện miệng hỏi: "Cậu định gia hạn hợp đồng với Tinh Dạ à?"
Hợp đồng điện tử đã chuyển đến cho Thời Thanh Thu xem, vấn đề này hỏi cũng như không, nhưng Thời Thanh Thu lại bất ngờ trả lời, câu trả lời lại còn giống với kỳ vọng của Ôn Khinh Hàn: "Mình còn đang suy nghĩ, có thể gia hạn, cũng có thể không."
"Ừ?" Ôn Khinh Hàn chớp chớp mi, như đợi Thời Thanh Thu nói tiếp.
"Thanh Thu, chẳng lẽ cậu muốn nhảy sang nhà khác à? Chuyện này người đại diện của cậu có biết không?" Diêu Nhuế đến gần cũng hỏi. Lượng tin tức của hôm nay quá nhiều, tin này nối tiếp tin kia, chẳng có tin nào nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cô nàng vẫn không thể tiêu hóa hết nổi.
Thời Thanh Thu không trả lời mà chỉ vươn tay ôm cánh tay Diêu Nhuế, một tay khác ôm cánh tay Ôn Khinh Hàn cùng ra ngoài, thần thần bí bí nói: "Đến lúc đó các cậu sẽ biết. Tạm thời mình vẫn đang cân nhắc, cho nên bây giờ đừng hỏi vội. Chúng ta đi ăn cơm thôi."
Diêu Nhuế bị kéo về phía bếp, nghe giọng điệu thần bí này của Thời Thanh Thu thì quay sang nhìn mặt Ôn Khinh Hàn, vẫn như cũ, không nóng vội chút nào. Cúng đúng, có Ôn Khinh Hàn ở đây, có ông chủ nào lừa nổi Thời Thanh Thu chứ
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)