Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 27

1327 0 11 0

Sau khi Giải trí Tinh Dạ tung ra tin tức Thời Thanh Thu đã kết hôn, bản thân nàng tối đó cũng tự minh tuyên bố trên Weibo, trong một đêm, trên Weibo vốn đang đầy tin tức giữa Thời Thanh Thu và Tần Vọng đã biến thành hiện trường kêu rên siêu lớn.

Người hâm mộ cả nam cả nữ đều lên Weibo gắn tag #Nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu đã không còn là người độc thân nữa rồi#. Nội dung của hot search này ban đầu chỉ nhằm than thở đau lòng, không ít người hâm mộ tuyên bố chờ nữ thần ly dị.

Nhưng theo một vài tấm hình của Ôn Khinh Hàn được phóng viên tuồn ra, nội dung hot search lại đổi hướng. Không ít cư dân mạng phóng lớn ảnh, tăng độ sáng lên. Nhưng ngũ quan của Ôn Khinh Hàn ưu tú đến mức không chê vào đâu được, khiến cho cư dân mạng suy đoán xem cô có phải là một nghệ sĩ kém nổi tiếng hay không.

Lúc Thời Thanh Thu thấy những tin tức này, nàng đang thu dọn hành lý. Nàng lướt Weibo hết lượt rồi ném điện thoại qua một bên, bắt đầu chọn đồ trong tu quần áo. "Episodes" là show giải trí ngoài trời, phải mang theo mấy bộ đồ dễ vận đồng và ít mỹ phẩm dưỡng da, sau đó nhìn một lượt xem còn phải mang gì nữa.

Từ hôm qua, sau khi về đến nhà nàng luôn treo nụ cười trên môi, cùng Ôn Khinh Hàn nghe ba mẹ hai bên bàn từ chuyện hồi mới sinh đến tận bây giờ. Các bà mẹ thì khen con gái nhau tốt lắm tốt vừa, còn các ông bố thì người nào người nấy móc sạch khuyết điểm của con gái ra.

Triệu Uyển Nghi: "Em xem đứa bé Thanh Thu này giỏi thế nào, không phải đang là ảnh hậu sao? Em xem doanh thu phòng vé đi, bộ nào cũng đứng top một top hai đó."

Đường Tĩnh Tuệ: "Khinh Hàn mới giỏi, chị xem bây giờ biết bao nhiêu người xếp hàng muốn con bé xem vụ kiện giúp? Em thấy chỉ cần có Khinh Hàn ra tay thôi là thắng chắc."

Phía Ôn Thừa Tuyên: "Lão Thời, Khinh Hàn nhà tôi hướng nội, không biết nọi chuyện lắm, sau này phải để Thanh Thu tủi thân rồi."

Thời Hoành Lãng: "Anh xem anh nói kìa, tủi thân cái gì? Thanh Thu nhà tôi suốt ngày bận việc, Khinh Hàn còn phải thông cảm biết bao nhiêu, con bé mới tủi thân."

Hơn nữa hai người lớn nhà họ Ôn cũng ở lại nhà Thời Thanh Thu ăn cơm tối, không biết bao lời khen và lo lắng cho tương lai Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn suốt từ chiều đến thận tối. Thẳng đến khi cả nhà nàng tiễn gia đình Ôn Thừa Tuyên, Triệu Uyển Nghi và Ôn Khinh Hàn ra đến cửa, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn mới có thời gian nhìn nhau cười một tiếng bất đắc dĩ.

Nhắc đến đây, không biết Ôn Khinh Hàn đã sắp xếp xong chưa. Hôm nay, để tránh các đồng nghiệp ở văn phòng luật bao vây nên cô đã xin nghỉ phép.

Thời Thanh Thu kéo khóa vali hành lý của mình lại, ngồi bên mép giường gửi một tin nhắn WeChat cho Ôn Khinh Hàn. Nàng nhận được cuộc gọi của Phan Gia Văn, sau khi bắt máy, giọng nói bất đắc dĩ truyền đến: "Thanh Thu, em nói xem bây giờ chị nên vui hay khổ chứ?"

"Sao ạ? Lại xảy ra chuyện gì?" Bây giờ trên căn bản Thời Thanh Thu đã không còn phải lo lắng gì nữa. Người nhà đều biết, hơn nữa nàng cũng không có ý định gia hạn hợp đồng với Tinh Dạ, với cả sếp cũng đồng ý công bố tin tức nàng cưới rồi, có thể nói là chẳng còn lo lắng gì.

"Còn có thể làm sao chứ? Còn không phải do vị đó nhà em có giá trị nhan sắc cao quá sao?" Phan Gia Văn vừa bực mình vừa buồn cười, ngừng một chút rồi nói: "Bây giờ trên mạng ai ai cũng khen cô ấy đẹp quá, còn đang suy đoán thân phận của người ta. Đúng rồi, sếp còn muốn chị hỏi thử xem cô ấy có muốn ra mắt không."

Sếp lớn của Tinh Dạ là Phương Cảnh luôn hết sức tán thưởng và bao dung Thời Thanh Thu, lúc không có ai còn gọi em xưng chị với Thời Thanh Thu. Nhưng công ty cũng không thể do Phương Cảnh định đoạt hết được, Tinh Dạ còn phải kiếm tiền, chuyện này không tránh khỏi sẽ có vài quyết định khiến Thời Thanh Thu khổ sở. Đó cùng là lý do Thời Thanh Thu không quyết định được có nên gia hạn hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm làm vậy.

"Chuyện này đành phải xin lỗi chị Phương thôi, chắc Khinh Hàn khá hài lòng với công việc hiện giờ." Thời Thanh Thu cười, cúi đầu nhìn vali của mình: "Đúng rồi, chuyện hợp đồng đến lúc đó em sẽ nói trực tiếp với chị Phương."

"Được, vậy chị không quấy rầy em nữa, khi quay "Episodes" có chuyện gì thì gọi cho chị." Phan Gia Văn thở dài, bắt đầu lật lịch trình của hai nghệ sĩ mới ký hợp đồng.

Cúp máy, Thời Thanh Thu gửi tin nhắc Ôn Khinh Hàn thu dọn hành lý, đối phương chỉ đáp một câu "Biết rồi". Thời Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm ngã xuống giường, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Từ hôm nay trở đi, văn phòng luật Ức Hàm chỉ còn một mình Giản Ý Chi quản lý cấp dưới. Chắc có khi mấy người đó còn muốn mở tiệc ăn mừng cả đêm. Ôn Khinh Hàn không có ở đây, cảm giác văn phòng luật lúc nào cũng lạnh băng băng cuối cùng cũng ấm áp lên đucợ một chút. Nhưng lần này không vậy, từ chiều hôm qua mấy người này đã bắt đầu rục rịch, WeChat hở ra cái là lên mấy trăm tin nhắn.

Hôm qua Giản Ý Chi mới xem thông tin của mấy người ứng tuyển, lắc đầu tắt đơn xin việc, dựa vào ghế định mở điện thoại lên xem tin tức, ai biết mở ra lại càng nhức đầu hơn.

Trần Dật Dật là đẹp trai nhất: Trời ơi, nữ thần của tôi lại là vợ của sếp Ôn, tôi ghen tị đến xương cốt phân ly! Ghen tị khiến tôi táng tận lương tâm! Ghen tị đến mức tôi mất cả tính người!

Mạnh Tư Kỳ: Trước đây tôi nói gì nào? Tôi nói hai người đó chắc chắn có gì đó mờ ám. Sếp Ôn là người mất tính người như vậy, sao có thể thân thiết với người khác như thế cơ chứ? Sếp giản cũng có được yêu chiều đặc biệt thế đâu? Bây giờ nghĩ lại, hồi nữ thần có phim chiếu rạp hình như sếp Ôn đẩy xã giao đi hết, còn đề cử chúng ta đi xem nữa chứ!

Liễu Ức: Hình như có nói rồi. Ban đầu tôi tưởng là sếp Ôn với sếp Giản cơ, hiện thực lại tát vểnh mặt tôi, ai mà ngờ sếp Ôn lại phát tài đến thế chứ, ôm cả ảnh hậu về nhà [cười khóc][cười khóc][cười khóc]

Trần Dật Dật là đẹp trai nhất: [nghiệp quật.jpg]

Trần Dật Dật là đẹp trai nhất: Các cô lại đứng đầu tà giáo ship cp lâu như vậy!

Ôn Khinh Hàn: ...

WeChat yên lặng trong nháy mắt.

Giản Ý Chi cười phá lên, ném điện thoại về bàn làm việc.

Mấy người này sao biết được Ôn Khinh Hàn bực bội thế nào. Đã từng có một lần Giản Ý Chi cùng ăn cơm tối với Ôn Khinh Hàn, lúc cô đi vệ sinh về thấy ngay Ôn Khinh Hàn đang nhìn WeChat, sau đó bình tĩnh đặt điện thoại lại trên bàn.

Cô tưởng những người này không nói gì, ai ngờ cô mở WeChat ra một cái, những người này lại đang nói mặt Ôn Khinh Hàn y như người chết, xuất hiện là tự mang theo nhạc nền quỷ dị vân vân.

"Đúng là..." Giản Ý Chi liếm liếm môi, cuối cùng bật cười nói: "Có độc nha."

Tầng trệt của văn phòng luật, một nam một nữ đứng trước của mặt đầy vẻ nghiêm túc nhưng khóe miệng không ngừng co rút để điện thoại xuống, trước bàn lễ tân xuất hiện một người.

"Chào cô Phó, phòng cuối cùng bên trái lầu hai chính là phòng làm việc của luật sư Giản."

"Vâng, được rồi, cảm ơn." Phó An Nhiên ôm tập tài liệu đựng trong túi giấy gật đầu nói cảm ơn.

Mọi ánh mắt tập trung lên người Phó An Nhiên, có tò mò, có nghi ngờ, cũng có đoán gia đoán non, nhưng gần như mọi người đều có cùng ý nghĩ: Một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới.

"Chào cô, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi." Liễu Ức đứng lên chào hỏi. Dù sao cô cùng là trợ lý của Giản Ý Chi, mới vừa rồi hình như nghe thấy bảo đến tìm Giản Ý Chi, nên chủ động tiến lên.

"Chào chị, em là Phó An Nhiên. Luật sư Giản gọi em tới, bảo em đến thẳng phòng làm việc của chị ấy." Phó An Nhiên lễ phép trả lời.

Nàng chỉ ở nhà suy nghĩ một ngày thôi. Dớm muộn gì cũng làm việc với Giản Ý Chi nên nàng vẫn khẩn trương, nhưng nghĩ một lúc lại thấy cũng bình thường. Giản Ý Chi là một người rất ưu tú, sẽ tạo thành áp lực với nàng là chuyện bình thường, nhưng Giản Ý Chi cũng là một người cực kỳ dễ sống chung, cho nàng áp lực và cả động lực.

"Tôi biết, luật sư Giản đã báo trước với tôi." Liễu Ức cười một tiếng, nghiêng người chỉ hướng lầu hai: "Cô đi thẳng lên lầu hai, phòng cuối cùng là phòng của luật sư Giản. Bây giờ chị ấy đang trong văn phòng, còn hồ sơ thì đưa lại cho tôi."

Phó An Nhiên vội vàng đưa túi giấy sang cho Liễu Ức, sau đó mỉm cười nói: "Đây ạ. Vậy em lên trước, cảm ơn chị." Nàng nói xong lại quay sang gật đầu với mấy người khác, lúc này mới đi lên trên.

Gõ nhẹ cửa văn phòng, Giản Ý Chi vừa được Liễu Ức thông báo nói: "Vào đi."

Cô nghe thấy tiếng kéo cửa và tiếng giày cao gót, ngẩng đầu lên thì thấy Phó An Nhiên. Hôm nay vẫn cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ công sở vừa vặn, thân hình yểu có thêm vẻ không hời hợt, qua loa, vẻ thanh xuân phơi phới trên mặt nàng là điều đã lâu Giản Ý Chi chưa gặp lại.

Hai người nhìn nhau cười, Giản Ý Chi hếch cằm nói: "Ngồi đi."

Phó An Nhiên ngồi xuống, Giản Ý Chi đứng dậy đi rót cho một ly trà, xong mới về lại chỗ ngồi, nói: "Chị còn tưởng rằng thứ hai em mới đến, thì ra chị đoán sai rồi, em chỉ ở nhà chuẩn bị mất một ngày mà thôi. Nhưng ngày mai là thứ bảy, em không cần đến sớm như vậy."

"Chị à, trông em có yếu đuối thế sao? Nếu chuẩn bị xong thì đến, em cũng không để ý quá nhiều." Hai tay Phó An Nhiên bưng ly, cười đến vô hại, trong trẻo thanh lành như bát nước suốt ngọt, nhìn vào là thấy đáy.

Nụ cười ấy cực kỳ đơn thuần, không giống một vài người cười có thâm ý như Giản Ý Chi gặp hôm nay. Cười nhạt, cười nhạo, hoặc cười ám chỉ.

Thuở niên thiếu chúng ta vẫn còn tưởng rằng nụ cười chỉ phát ra vì sự vui vẻ từ sâu trong lòng, nhưng khi dần trưởng thành mới phát hiện. có khi nụ cười cũng không hẳn vì vui sướng mà nó còn bao hàm nghĩa khác.

Phó An Nhiên trong sáng không hợp để trở thành loại người như Giản Ý Chi, ít nhất là bây giờ không hợp.

"Dĩ nhiên là không yếu, cho dù có yếu đi chăng nữa thì thời gian cũng sẽ tôi luyện em trở nên mạnh mẽ." Hai tay Giản Ý Chi chống cằm, mắt nhìn Phó An Nhiên. Lúc Phó An Nhiên định uống nước thì cô đột nhiên nói: "Ôi, em thả tóc ra đi."

"Thả tóc ạ?" Phó An Nhiên kinh ngạc hỏi.

"Ừ, xõa ra chị nhìn thử xem." Giản Ý Chi nhìn chằm chằm tóc Phó An Nhiên, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa giỡn.

Ánh mắt của Giản Ý Chi cực kỳ chính trực, cứ dời lên mặt Phó An Nhiên một lúc lại sang tóc nàng. Phó An Nhiên thấy vậy lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, mặt hơi nóng lên.

Nàng cúi đầu xuống, tháo cột tóc xuống trược mặt Giản Ý Chi. Một mái tóc đen như thác trút xuống, mấy lọn rơi vào tai, khiến khuôn mặt thanh tú của nàng càng linh động hơn.

Ngay khi Phó An Nhiên tháo cột tóc xuống, một mảnh ký ức xưa đột nhiên xẹt qua đầu Giản Ý Chi, rồi biến mất. Khuôn mặt của Phó An Nhiên chợt mơ hồ, chồng lên hình dáng của người ấy, khiến Giản Ý Chi hơi thất thần.

"Chị ơi?"

"Hả?" Giản Ý Chi hơi lắc đầu, cô mất tự nhiên nâng ly trà lên, mỉm cười nói xin lỗi: "Thế này đẹp hơn, cứ xõa thế này đi, trông có vẻ trưởng thành hơn một chút."

"Được, em biết rồi ạ." Phó An Nhiên khẽ mím môi, trong lòng bỗng nổi lên một chút ưu tư không rõ, không nói nên lời, mãi không tan.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16