Tiếng ve râm rang xung quanh tựa như biến mất ngay lập tức, toàn bộ bãi tập chìm trong im ắng, đến nỗi chỉ còn lại tiếng tim đang đập của Thời Thanh Thu, nhanh đến vậy, rõ ràng đến vậy.
Vẻ mặt lo lắng của nàng hóa thành một nụ cười, mắng: “Nào có chuyện linh thiêng như vậy? Coi như có linh thật đi, vậy cũng phải là cậu linh mới đúng chứ, không phải lúc trước cậu nói mình là thần tiên sao?”
Ôn Khinh Hàn không rút tay lại, cứ để mặc cho Thời Thanh Thu nắm, ánh mắt thản nhiên: “Mình đâu thể tự làm, thầy thuốc không thể tự chữa, sau mình có thể tự chữa được?”
Thời Thanh Thu mắng thầm trong lòng, quả nhiên không nên tranh luận với luật sư mà, dù nàng cũng học luật nhưng sao có thể làm đối thủ của Ôn Khinh Hàn được?
Ôn Khinh Hàn thấy nàng nghẹn lời, vẻ mặt nhu hòa lại, thả nhẹ âm lượng nói: “Ngược lại cũng vậy, nếu cậu bị đau, mình cũng sẽ trị cho cậu như vậy.”
Thời Thanh Thu xì cười, càng nói càng đi xa, nàng vươn tay trái bắt lấy tay phải của Ôn Khinh Hàn, nói: “Mình không cãi chuyện này với cậu nữa, lát nữa về mình sẽ tìm xem có thuốc gì không, bôi một chút sẽ mau khỏi thôi.”
“Được.” Ôn Khinh Hàn gật đầu, có chừng mực là điều cô cần nhất vào lúc này, hậu quả của việc quá mức nóng nảy cô không gánh nổi.
“Cậu không nhắc thì mình vẫn chưa nghĩ đến cái này đó.”
“Thật ra cũng không có gì, đây không phải chuyện gì xấu.” Ôn Khinh Hàn hít một hơi thật sâu, dời tay sang nắm chặt tay bên cạnh, ung dung nói: “Rất lâu về trước “Trong phim ngoài đời” có một tiết mục, đó là ở trong một khách sạn, có đoạn một diễn viên nào đó đi vào chỗ không nên vào, cuối cùng phát hiện ra dầu chảy từ thi thể bị nhân viên khách sạn giấy đi. Cậu có nhớ chuyện này không?”
Thời Thanh Thu nhíu chặt mày: “Không ấn tượng lắm, nhưng đã từng nghe nói qua.”
Ôn Khinh Hàn gật đầu, nói tiếp: “Cậu không ấn tượng cũng đúng, bởi vì sau khi chuyện này bị lộ ra ánh sáng đã nhanh chóng bị người ta đào ra rất nhiều thứ liên quan được móc nối với nhau, hoàn toàn lấn át nhiệt độ của tiết mục giải trí “Trong phim ngoài đời” này. Cho đến sau này cũng không có ai nhắc lại về những khối u ác tính được phát hiện bởi chương trình này nữa.”
Thời Thanh Thu hiểu ra, tiếp lời: “Cho nên nói, không ngoại trừ khả năng là do người phía sau sắp xếp cho những chuyện này lộ ra ánh sáng.”
“Ừm, nhưng mình vẫn chưa dám khẳng định, dù sau cách rất lâu mới xảy ra một lần. Chỉ là bây giờ có nhiều người chú ý đến tiết mục giải trí đến vậy, mượn cơ hội này làm lộ vài chuyện ra ánh sáng cũng không phải chuyện xấu.”
Thời Thanh Thu gật đầu thấu hiểu, hai người trò chuyện thêm một lát, Ôn Khinh Hàn thấy trời đã tối nên đề nghị quay về nghỉ ngơi. Lúc về đến ký túc xá thì Thời Thanh Thu nổi hứng, sau khi được sự đồng ý của tổ tiết mục thì cùng Ôn Khinh Hàn đến xen Tần Vọng bên kia.
Vừa qua khỏi chỗ ngoặt đã thấy hai cánh tay đang duỗi ra của Tần Vọng, tựa như Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu mấy ngày nay, đang nói chuyện với Quý Lam ở sát vách. Không thấy người trông coi bên này đâu cả, hẳn là đã đến giờ nghỉ.
“Lam Lam, anh thấy chúng ta dành thời gian ra ngoại quốc hơi có được không? Chúng ta đều làm việc lâu rồi, mà cũng đã lâu chưa được nghỉ ngơi.” Tiếng nói của Tần Vọng hơi kích động, nghe có vẻ thật sự muốn thư giãn một chút.”
“Nếu như có thể tranh thủ thì đương nhiên là được, chỉ sợ lão đại không đồng ý thôi, ai kêu bây giờ em hot quá làm chi?” Quý Lam cười, nói.
“A Vọng, Tiểu Lam.” Thời Thanh Thu đứng cách vài bước cất tiếng gọi.
Hai người đó hơi ngẩn ra, Tần Vọng trả lời trước: “Thanh Thu?” Anh ta hơi dừng lại rồi reo lên: “Ah em còn mặt mũi đến gặp anh à? Em với vợ em được ra đầu tiên, anh còn đang phiền đây, đứa bé kia thật khó chơi!”
Thời Thanh Thu cười, kéo Ôn Khinh Hàn đi qua: “Các anh vẫn chưa nghĩ ra cách thu phục người quản lý kia sao? Là bé trai hay bé gái vậy?”
“Bé trai, khá tinh nghịch, A Vọng cũng sắp hết cách rồi.” Quý Lam bất đắc dĩ nói, cô nàng không đối phó được với mấy đứa trẻ bướng bỉnh, chỉ có thể dựa vào Tần Vọng.
Tần Vọng run cửa sắt, âm dương quái khí lại hơi oán ức nói: “Đúng vậy đó, hai người các em mỗi ngày ân ái có thừa, làm việc không biết mệt, không cần tránh nghi ngờ. Sao mà giống anh với Lam Lam, haiz, một lời khó nói hết…”
Hiện nay lượng view của Ôn Khinh Hàn đi lên xoành xoạch như hỏa tiễn vậy, chẳng những không bị Thời Thanh Thu mê điện ảnh và đám fan hâm mộ chán ghét vứt bỏ, ngược lại còn có thêm fan. May mà Weibo của Ôn Khinh Hàn chưa lộ ra ngoài, không thì chắc chắn số lượng fan sẽ tăng nhanh.
Ôn Khinh Hàn nhìn lướt qua Tần Vọng, thờ ơ nói: “Thật ra lúc đó em cũng không có cách nào, đoạn này nói khó thì khó, nói dễ cũng dễ, rốt cuộc đứa bé không thể so với người trưởng thành được, có rất nhiều thứ chúng ta không thể dùng tư tưởng của người trưởng thành để cân nhắc được. Có khi anh nói chuyện với nó một lúc thì nó muốn mở cửa cho anh luôn cũng không chừng.”
Bây giờ Ôn Khinh Hàn cũng không có gì để gợi ý cho Tần Vọng, nếu không phải đứa bé kia trong nhà có việc thì nhắm chừng nàng cũng chưa ra được.
“Thanh Thu phu nhân, em không có lời hay ý đẹp nào muốn tặng sao?” Tần Vọng làm vẻ mặt đau khổ, hai tay nắm lấy cửa sắt, nhìn Ôn Khinh Hàn bằng ánh mắt tội nghiệp.
Ôn Khinh Hàn hơi cong môi, lắc đầu.
Tần Vọng định nói nữa, nhưng Ôn Khinh Hàn đã lên tiếng: “Anh có thể cố gắng đừng dùng mục đích để giao lưu với nó, tự nhiên một chút, có lẽ kết quả sẽ không làm anh thất vọng.”
Hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, lấy tâm trạng bình tĩnh mà đối đãi, không quá xem trọng thành bại ngược lại sẽ có kết quả ngoài ý muốn. Ôn Khinh Hàn dùng ánh mắt còn lại nhìn Thời Thanh Thu, loại tâm tình bình tĩnh này, đại khái cô không thể nào có.
“Chậc…” Tần Vọng híp mắt giơ ngón cái: “Thật không hổ danh luật sư, không đi đường thường. Cao minh, thật là cao minh!”
Thời Thanh Thu nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, lại nhìn Tần Vọng: “Được rồi, anh và tiểu Lam hãy nghỉ ngơi sớm đi, bọn em cũng phải về rồi, cố lên!”
“Được, ngủ ngon.” Quý Lam cười tạm biệt.
“Này hai người các em, thế giới hai người cơ đấy…”
Tần Vọng đứng phía sau nhìn mà kêu than, Thời Thanh Thu nắm tay Ôn Khinh Hàn đi dọc theo đường về. Hai người đã giành được thắng lợi trong màn này rồi, đương nhiên không cần phải chờ hai ngày trong ký túc xá, tổ tiết mục đã chuẩn bị một phòng ký túc xá khác cho hai người nghỉ ngơi.
Về tới nơi, Ôn Khinh Hàn đi tắm trước, Thời Thanh Thu còn đang lo cho vết thương trên tay Ôn Khinh Hàn, đi tìm người hỏi xem có thuốc gì để bôi không. Khi trở về thì Ôn Khinh Hàn đã nằm trên giường xem điện thoại di động, Thời thanh Thu để thuốc qua một bên, định đi tắm xong sẽ bôi thuốc cho Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn đang lướt top Weibo, có vài tin tức liên quan đến cô và Thời Thanh Thu, dù không hot như trước kia, nhưng nhiệt độ cũng không thấp, tất cả đều là ảnh chụp của cô và Thời Thanh Thu mấy ngày nay.
Cô ngồi xem, thỉnh thoảng mím chặt môi, có lúc lại mỉm cười, cuối cùng bấm thích dưới một cái Weibo.
[“Trong phim ngoài đời” CP phòng ấm có thể gọi là hộ chuyên cung cấp thức ăn cho chó, sức mạnh của tú ân ái.]
CP phòng ấm, ấm khi nào vậy? Ôn Khinh Hàn cười ôn hòa, tự như một đóa hoa nở rộ trong băng tuyết cực địa.
“Khinh Hàn, cậu đang xem gì mà cười vậy?” Thời Thanh Thu vừa lau tóc vừa đi ra, lắc lắc đuôi tóc, hứng thú hỏi.
Hiếm khi thấy Ôn Khinh Hàn xem điện thoại mà bật cười như vậy, dù sau điểm gây cười của người này quá cao, đặt một thứ có thể khiến cho người bình thường bật cười ra trước mặt cô cũng trở nên rất bình thường và phổ thông, cho nên khó trách Thời Thanh Thu thấy hiếu kỳ.
“Không có gì, lướt Weibo một chút thôi.” Ôn Khinh Hàn thu lại nụ cười, đặt di động xuống gối nằm, ngẩng đầu thấy Thời Thanh Thu đang lau tóc, trong lòng hơi động, hỏi: “Thanh Thu, có muốn mình lau tóc cho cậu không?”
“Được, mình lau đuôi tóc cũng không tiện.”
Thời Thanh Thu đến ngồi bên giường, Ôn Khinh Hàn ngồi thẳng người lên lấy khăn nàng đưa, đặt phần đuôi tóc ẩm ướt vào khăn, nhẹ nhàng lau lau.
Lúc đầu Thời Thanh Thu không có ý nghĩ gì khá, ánh mắt tùy ý nhìn về một phía, nhưng chưa được bao lâu đã nghe âm thanh trầm thấp vang lên bên tai: “Thanh Thu, lúc quay về cậu phải đi quay phim mấy tháng sao?”
“Ừm, mà đạo diễn kia khá nghiêm khắc, mình không được tùy tiện ra khỏi khu vực quay phim.” Thời Thanh Thu trầm ngâm.
Đôi tay đang lau tóc của Ôn Khinh Hàn hơi khựng lại, “ừm” một tiếng nặng nề.
Ngược lại là Thời Thanh Thu được nhắc một câu thì càng nghĩ nhiều thêm, nàng hơi nghiêng đầu nói với Ôn Khinh Hàn: “Đến lúc đó phải làm phiên cậu trông nom ba mẹ mình một chút, cố gắng nhịn qua khoảng thời gian này, chúng ta sẽ được nhẹ nhõm một chút.”
Ôn Khinh Hàn dừng tay lại, giương mắt nhìn góc nghiêng của Thời Thanh Thu, hơi thở của cô rất gần tai Thời Thanh Thu, gần đến mức thấy được vành tai nàng ánh lên màu hồng nhạt, tóc dài thanh tú xắn lại sau tai.
Tư thế này, chỉ cần Ôn Khinh Hàn lại gần một chút thôi, vươn tay ra là có thể vòng lấy eo Thời Thanh Thu, nhưng cô chỉ cười ôn hòa như lúc nảy, tiếp tục lau tóc cho Thời Thanh Thu: “Bây giờ còn phân biệt cậu với mình cái gì chứ? Cha mẹ của cậu cũng là cha mẹ của mình.”
Thời Thanh Thu ngẩn ra một lúc rồi bỗng nhớ ra, khẽ cười: “Tự dưng mình quên mất, lần sau không thể như vậy nữa.” nàng nói, nghiêng mắt nhìn bình thuốc, vội vươn tay vỗ vỗ chân Ôn Khinh Hàn: “Được rồi được rồi, mình lấy thuốc bôi tay cho cậu.”
Ôn Khinh Hàn chưa kịp nói gì thêm, Thời Thanh Thu đã mang dép lê đi qua lấy thuốc cho cô, đuôi tóc trong khăn tắm từ từ trượt ra.
May là cô không nắm chặt, Ôn Khinh Hàn khẽ nhếch môi.
“May là tổ tiết mục có chuẩn bị hộp thuốc, nếu không thì không biết phải đi đâu tìm thuốc nữa, lúc tới đây không thấy có tiệm thuốc nào cả.”
Thời Thanh Thu lấy cái ngoáy tai thấm vào thuốc, vừa nỉ non vừa bôi thuốc lên vết máu ứ đọng ở tay phải Ôn Khinh Hàn, tay của cô để Thời Thanh Thu nắm trong tư thế thoải mái nhất, ngón tay lạnh buốt được Thời Thanh Thu nắm chặt dần ấm lên.
“Thật ra không cần bôi thuốc cũng được, hai bà ngày là tự khỏi thôi mà.” Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu đang cúi đầu chăm chú bôi thuốc cho mình bằng ánh mắt dịu dàng.
Thời Thanh Thu vừa mới gội đầu, mùi dầu gội bay tới hòa với hòa với nhiệt độ trên tay khiến ánh mắt Ôn Khinh Hàn nóng cả lên.
“Được rồi, có điều mùi hơi khó ngửi, lát nữa đi ngủ đừng đụng vào nó. Khinh Hàn, cậu…”
Khuôn mặt nàng sáng như trăng thu, da dẻ bóng loáng như ngọc ấm tốt nhất, môi đỏ khẽ mở vô cùng gợi cảm.
Bức tranh ấy chiếu thẳng vào mắt Ôn Khinh Hàn, là sự quyến rũ không thể cưỡng lại, gợi lên tình cảm chôn sâu trong lòng cô.
Trong ánh mắt Thời Thanh Thu là đôi mắt sáng như sao trời của Ôn Khinh Hàn, khiến nàng nói không nên lời.
Hơi thở nhẹ nhàng hòa vào nhau, Thời Thanh Thu lại nghe thấy tiếng tim mình đang đập, không có tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, không có tiếng thở của nàng và Ôn Khinh Hàn, chỉ có tiếng trái tim đang đập.
Trong nháy mắt, một cảm xúc bối rối sợ hãi không biết từ đâu đến tràn vào tim Thời Thanh Thu, như một hồi cảnh báo thức tỉnh trái tim nàng.
Gần như lập tức, nàng bối rối lùi về sau, tựa như người trước mặt là hồng thủy mãnh thú hay Thần Chết có thể lấy mạng nàng vậy. Nàng cúi đầu thở phì phò, chỉ một động tác lùi về sau mà như rút hết sức lực của nàng.
Ôn Khinh Hàn im lặng, bàn tay vốn đang sưng bị người bên cạnh nắm lấy càng thêm đau nhức, cô nhìn Thời Thanh Thu đầy kinh ngạc, rốt cục buông lỏng tay, cưỡng chế gạt đi sự yếu ớt, giữ chặt cổ tay Thời Thanh Thu: “Thanh Thu, cậu sao vậy? Đã trễ lắm rồi, ngủ đi.”
Cố nhạy cảm phát hiện Thời Thanh Thu hơi run rẩy, lúc này mới chịu ngẩng đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Khinh Hàn vẫn bình tĩnh không gợn sóng, Thời Thanh Thu tỉnh táo lại, nàng lẳng lặng để thuốc ở đầu giường, nụ cười bên môi có hơi sượng sùng: “Ừm, ngủ đi, ngủ ngon.”
Nàng nằm xuống trước, đưa lưng về phía Ôn Khinh Hàn, không liếc nhìn bên kia giường, định đuổi hết những bối rối ra khỏi đầu mình.
Ôn Khinh Hàn lật chăn đắp cho hai người, đối mặt với bóng lưng Thời Thanh Thu để cho cô, không có động tĩnh gì, hốc mắt dần đỏ lên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)