Cho đến khi cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng động. Bước chân lúc đầu muốn bước đến của người kia chợt dừng lại. Một đôi chân mang dép lê lông nhung xuất hiện trước mặt Thời Thanh Thu đang hơi cúi đầu.
Thời Thanh Thu nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp, sau đó hoa và những món thức ăn nguội trong tay được một đôi tay thon dài nhận lấy, đồng thời cổ tay của nàng cũng bị chụp được.
Kéo Thời Thanh Thu vào trong phòng, đóng cửa lại, bỏ hoa quả và mấy món ăn nguội xuống, Ôn Khinh Hàn quay đầu qua, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao đến mà không gọi mình? Đứng ở bên ngoài không mệt à?"
Thời Thanh Thu cắn môi, sau đó khóe môi lộ ra một nụ cười: "Mình vừa định gõ cửa thì cậu bước ra rồi."
Ôn Khinh Hàn nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng, hỏi: "Cậu đoán xem mình có tin không?"
"Cậu không tin thì làm gì được mình chứ? Mình không nói chuyện này với cậu nữa." Ý cười nơi đáy mắt của Thời Thanh Thu vụt tắt. Ánh mắt ngó nghiêng bốn phía trong căn phòng, không đối diện với Ôn Khinh Hàn nữa.
Căn phòng của Ôn Khinh Hàn rất tiện nghi, ngay cả giá sách lẫn bàn làm việc đều có đủ, chắc là do không muốn đến phòng sách cho nên mới sắp xếp căn phòng của cô như vậy. Dù sao ba của cô cũng thường xuyên đi đến phòng sách.
Lúc đầu, Thời Thanh Thu đang muốn đi đến ghế sopha thì ánh mắt đột nhiên lướt qua, nhìn thấy những chiếc cúp và giấy chứng nhận được trưng bày trên giá sách, lại không kiềm lòng được, đi về phía bên đó. Có thể nói, Ôn Khinh Hàn lúc còn đang đi học chính là một nhân vật mà các bạn học có thể nhìn nhưng lại không với tới được. Từ khi Thời Thanh Thu có trí nhớ, Ôn Khinh Hàn luôn là người được vây quanh bởi những ánh mắt khen thưởng và đủ loại câu từ ca ngợi.
Thời Thanh Thu nhìn hết tờ giấy chứng nhận này đến tờ khác. Ngón tay tiến đến gần giá sách bằng thủy tinh, chạm vào tên của Ôn Khinh Hàn
"Muốn mở ra xem thử không?" Ôn Khinh Hàn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía tấm kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh của mình và Thời Thanh Thu. Ánh mắt hai người giao nhau.
Thời Thanh Thu lắc đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Giấy khen lúc đó của cậu đâu?"
"Trong thư phòng, nhiều lắm, nơi này chứa không nổi."
Khóe mắt, đầu mày của Thời Thanh Thu đều tràn đầy ý cười, lại có một tia hối tiếc về quá khứ: "Mình nhớ, thời kỳ sau khi đi học, hình như mình không có cách nào tham gia được lễ trao giải có cậu. Mỗi lần không phải gặp vấn đề về thời gian thì là có chuyện đột xuất. Đợi đến lúc mình nhớ ra đã rất lâu rồi cậu chưa gọi mình thì cũng không biết đã qua bao nhiêu lần rồi."
Nàng xoay người sang chỗ khác. Mái tóc đen như mực của Ôn Khinh Hàn vẫn giống như trước, lại có thêm chút ẩm ướt. Thân thể cao ráo được bọc trong lớp áo ngủ bằng lụa mỏng toát ra vẻ xuất trần khó nói, lại có chút dịu dàng không thể dùng lời để miêu tả.
"Vậy sau này tham gia đi, sau này chắc chắn sẽ có." Ôn Khinh Hàn giơ tay lên, giúp Thời Thanh Thu vén những sợi tóc lòa xòa ra sau vành tai.
"Mình nên nói cậu tự luyến nhỉ? Sao cậu biết sau này sẽ có nữa chứ?" Thời Thanh Thu khẽ cười, hỏi.
"Chẳng lẽ cậu cảm thấy sau này mình không có cơ hội nào để chiến thắng sao?" Ôn Khinh Hàn nhíu mày, khuôn mặt luôn lạnh nhạt giờ lại có thêm chút nét ganh đua.
Cũng không biết là do Ôn Khinh Hàn nói một câu hai nghĩa, hay là bây giờ Thời Thanh Thu đang thần hồn nát thần tính, dường như bất cứ câu nói gì cũng đều có thể áp lên mối quan hệ của hai người. Cô giống như đang nói, sao cậu biết mình không thể thắng chứ?
Trong lòng của Thời Thanh Thu có chút khó chịu. Mình đã biến thành loại người như vậy từ lúc nào? Nếu thực sự không như ý muốn, tại sao lại cứ muốn kéo dài, không cho Ôn Khinh Hàn câu trả lời đó. Nhưng nếu như đồng ý, hai người họ thực sự sẽ phải gánh chịu hậu quả sao?
"Dĩ nhiên không phải." Nàng hít mũi một cái, trưng ra một nụ cười.
Ánh mắt của nàng lại nhìn lên bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn, phía trên kia có một quyển số ghi chép đang mở ra, bên cạnh còn đặt một chiếc bút máy, dường như đang viết gì đó: "Khinh Hàn, lúc nãy cậu đang làm việc à? Đây là cái gì?"
Ôn Khinh Hàn giống như bỗng nhiên được nhắc nhở, bước nhanh qua đó, che quyển số ghi chép màu trắng phong bì kia lại, bỏ vào ngăn kéo, động tác không hoảng loạn nhưng cũng rất nhanh gọn, sau đó bình tĩnh nói: "Không có gì, ghi chép một chút thôi."
Thời Thanh Thu cười một tiếng, đi vài bước qua đó, đứng cạnh bàn, đặt câu hỏi: "Cậu gấp cái gì chứ? Đồ vật liên quan đến công việc của cậu vốn dĩ mình cũng không xem. Cậu gấp gáp như vậy, ngược lại mình sẽ xem nó như một thứ gì đó có thể phá hủy tình tượng của cậu đó. Ví dụ như..."
Nàng nháy nháy mắt, dáng vẻ tinh nghịch khiến cho Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô. Lần đầu tiên cô cảm nhận được tâm trạng lo lắng đến vậy.
"Không có, cái này chỉ là ghi chép công việc bình thường thôi..." Ôn Khinh Hàn mất tự nhiên thu lại ánh mắt, ngón tay gảy nhẹ bên cạnh bàn.
Nụ cười của Thời Thanh Thu vẫn không thu lại nét đùa nghịch, đưa tay kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn một chút: "Được, mình không xem là được chứ gì. Mỗi người đều nên có một vài bí mật. Mình cũng không cần thiết nhất định phải nhìn."
Bí mật.
Tay của Ôn Khinh Hàn nắm ngược lại bàn tay đang nắm áo mình của Thời Thanh Thu. Lòng bàn tay ấm áp mang theo nhiệt độ mà mấy ngày nay Thời Thanh Thu quen thuộc nhất, có chút cảm xúc đang xao động không ngừng trong lòng nàng, thậm chí vô cùng rõ ràng.
Bí mật của mình, vẫn luôn là cậu đó.
Đôi môi mỏng của cô mím chặt thành một đường thắng, thấp giọng hỏi: "Thanh Thu, hành lý của cậu thu dọn xong rồi à?"
Sáng ngày mốt sẽ rời đi. Thời Thanh Thu cảm thấy cảm xúc của Ôn Khinh Hàn hơi sa sút. Cán cân trong lòng nàng cũng vì vậy mà hơi nghiêng về phía Ôn Khinh Hàn một chút. có chút buông lỏng tay, để mặc cho năm ngón tay của Ôn Khinh Hàn chen vào kẽ tay của nàng, mười ngón đan xen.
"Đều sắp xếp xong rồi, không cần lo lắng." Khóe môi của nàng hơi cong lên, nhẹ nhàng nói: "Mình sắp được trở về rồi, có lẽ không cần đợi vài tháng đâu. Đạo diễn rất kính nghiệp. Kỹ năng diễn xuất của những diễn viên đóng chung với mình cũng rất tốt. Nhất định sẽ rất năng suất..."
Câu nói tiếp theo của nàng còn bị chặn lại ở cửa miệng, ngay cả khung cảnh trước mắt cũng không thể nhìn được trọn vẹn nữa. Bởi vì sau khi Ôn Khinh Hàn buông lỏng tay thì đã ôm nàng vào lòng. Trước mắt nàng là mái tóc đen xõa bên cổ của Ôn Khinh Hàn. Nàng ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát trên cơ thể của Ôn Khinh Hàn. Thứ mà tất cả các giác quan của nàng có thể cảm nhận được chỉ có sự không nỡ không thể nói thành lời của người này.
Ngay tại khoảnh khắc này, tất cả sự phòng bị trong lòng của Thời Thanh Thu giống như bị một quả bom có lực phá hoại cực mạnh oanh tạc, chỉ còn lại lớp vỏ bọc. Bên tai của nàng chỉ có tiếng hít thở của Ôn Khinh Hàn, thậm chí có cả âm thanh nhịp tim đập.
Thời Thanh Thu chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, sợ hãi Ôn Khinh Hàn vừa cố chấp lại quá dịu dàng. Hình như đã từng nghe ai đó nói, khi một người lạnh nhạt nảy sinh tình cảm thì sẽ là sự dịu dàng vô hạn.
Môi của Ôn Khinh Hàn kề sát bên tai của Thời Thanh Thu, giọng nói bình thản trước kia lại có thêm một chút lo lắng. Du dương, êm ái như một tiếng đàn: "Trước kia mình không dặn dò cậu quá nhiều. Nhưng bây giờ không giống vậy. Chúng ta đã kết hôn, trong nhà có mình ở đây đợi cậu. Nhớ kỹ, bây giờ thời tiết nóng, đi ra ngoài thì phải bung dù. Quay phim có thể khống chế thực phẩm nhưng không thể để đói bụng. Ban đêm trước khi ngủ có thể xem kịch bản nhưng không thể ngủ quá trễ. Mình biết trợ lý của cậu sẽ chăm sóc cậu, nhưng mình vẫn hi vọng cậu hãy nhớ kỹ."
"Khinh Hàn..." Thời Thanh Thu mở miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói gì. Thời gian tựa như dừng lại, dừng ngay khoảnh khắc hai người đang ôm nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, tay của Thời Thanh Thu đặt trên lưng của Ôn Khinh Hàn đã dần buông lỏng. Cảm xúc lưu luyến chiếm cứ tất cả lo âu, suy nghĩ lúc này của nàng. Nàng cắn môi, nỉ non một câu: "Khinh Hàn, mình phải đi rồi..."
Bên tay vang lên một tiếng thở dài. Ôn Khinh Hàn dùng giọng trầm thấp, nói: "Cậu đợi mình thay đồ. Mình đưa cậu trở về."
Cho dù là từ chối hay là đồng ý, trong nháy mắt này đều tan rã ngay tại đầu lưỡi của Thời Thanh Thu. Nàng ôm eo của Ôn Khinh Hàn, lắc đầu không ngừng, sau đó rời khỏi cái ôm ấm áp kia. Nàng thấp giọng nói: "Cậu tắm rửa xong cũng đừng ra ngoài. Bên ngoài nóng, mình có thể tự quay về được."
Ôn Khinh Hàn chần chừ không buông tay, vẫn là Thời Thanh Thu cắn cắn môi, kề sát bên tai của Ôn Khinh Hàn, nói: "Tối ngày mai cậu lại đến tìm mình đi. Tối mai mình phải ngủ sớm, cho nên sẽ không ra ngoài."
Bên tai của Ôn Khinh Hàn đột nhiên xuất hiện hơi ấm. Hơi thở của Thời Thanh Thu nhẹ nhàng phả vào tai của cô.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Thời Thanh Thu, dường như có một vài lời muốn nói, nhưng đầu của Ôn Khinh Hàn lại hiện ra câu nói hôm qua của Thời Thanh Thu, kiềm chế nuốt lại vào bụng, chỉ thấp giọng nói: "Ừm, vậy lát nữa đến nơi thì nhớ nhắn tin cho mình. Mình chờ cậu."
Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt đang tăng cao. Nàng nhẹ nhàng cười, nói: "Được, cậu đừng tiễn nữa. Mình tự đi về được. Cậu nhớ gọt trái cây của cô chú để ăn nhé."
Nàng chậm rãi thoát khỏi hai tay của Ôn Khinh Hàn, nhìn thật kỹ Ôn Khinh Hàn một chút rồi mới xoay người. Trong khoảnh khắc này, dường như nàng không nghĩ ra được điều gì cả. Chỉ còn chưa đến một ngày nữa thôi, nàng và Ôn Khinh Hàn phải cách xa nhau nửa vòng trái đất.
Sau khi Ôn Khinh Hàn đóng cửa phòng thì lại chậm rãi mở ra, giẫm trên dép lê, chậm rãi đi qua hành lang, đến gần lan can.
Cô nghe tiếng giày cao gót của Thời Thanh Thu dần dần từng bước đi đến, nghe thấy Thời Thanh Thu chào tạm biệt với ba mẹ. Cuối cùng, bàn tay của cô vừa rồi còn đan xen vào bàn tay của Thời Thanh Thu như đang cầm vào khoảng không. Nụ cười trên môi nhàn nhạt lại dịu dàng.
Đang vào mùa hè nóng bức, mọi người mỗi khi đến thời gian tan làm hoặc tan học thì đều vội vàng chạy về nhà, hoặc là tìm chỗ có điều hòa nghỉ ngơi một chút, uống một hai ly đồ uống lạnh.
Cứ phải ngay tại thời điểm này thì Giản Ý Chi lại có cuộc hẹn. Chính là buổi gặp mặt mà tối hôm qua cô đã đồng ý. Dựa theo những gì trước mắt mà cô biết, đối phương là một người đàn ông bằng tuổi với cô, tốt nghiệp trường đại học nổi danh, trước mắt đang làm việc tại một xí nghiệp có tiếng tăm. Bởi vì có một số vấn đề về pháp luật muốn được tư vấn nên lúc này mới làm phiền mẹ kêu mình đến.
Nể mặt bữa cơm trưa hôm nay, Phó An Nhiên cũng vui vẻ cùng đi đến chỗ hẹn với Giản Ý Chi. Nếu đã là tư vấn mấy vấn đề về pháp luật, vậy thì Giản Ý Chi dẫn theo một người trợ lý hoặc là đồng nghiệp thì cũng dễ ăn nói.
Sau khi Giản Ý Chi dừng xe lại, cùng Phó An Nhiên đi về phía cửa thủy tinh của nhà hàng. Trên đường đi, cô không có suy nghĩ gì cả, Phó An Nhiên thì ngược lại, cứ nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Đàn chị, chị nói xem. Cái này sẽ không phải là ra mắt chứ? Em cảm thấy rất giống."
Giản Ý Chi đưa tay sờ lên đồng hồ, dáng vẻ bán tín bán nghi: "Cái này cũng được sao? Ba mẹ chị vẫn luôn muốn kéo em với chị lại một chỗ. Bây giờ đột nhiên thay người, thực sự không có khả năng."
"Vậy có phải là chuyển qua đi đường quanh co nhưng thật ra mục đích vẫn giống nhau không?" Phó An Nhiên luôn cảm thấy bữa cơm này là lạ. Nếu như không có mình, vậy thì chính là người lớn mở đường cho con cháu gặp mặt rồi.
"Có phải do tối hôm qua lúc chị đi ra ngoài ăn khuya với em bị ba mẹ chị phát hiện rồi không?"
Nếu thực sự muốn đi đường quanh co, vậy có thể là do chuyện hôm qua hai người đi ăn khuya đã bị người lớn hai nhà biết được, cảm thấy có lối ra. Lúc này mới tìm con đường mới, dự định khích hai người một chút.
"Chắc là không phải vậy đâu. Tối hôm qua lúc trở về ba em đang xem thời sự. Mẹ em đang xem phim. Nếu thực sự là như vậy, bọn họ đã nhảy dựng lên từ lâu rồi." Phó An Nhiên lắc đầu, phủ định suy đoán của Giản Ý Chi.
"Vậy thì nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đến cũng đến rồi. Nếu như thực sự có điều gì đó không hài lòng thì xem như chỉ là đi ăn một bữa cơm tối thì được rồi." Giản Ý Chi không suy nghĩ nhiều, cười cười, dẫn theo Phó An Nhiên cùng đi vào nhà hàng.
Dựa theo số phòng mà người kia gửi, hai người thuận lợi tìm được phòng. Bởi vì đang đợi Giản Ý Chi đến cho nên người đàn ông kia cũng không đóng cửa.
Thấy có người bước vào, người đàn ông trông khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc âu phục phẳng phiu đứng lên, mỉm cười chào hỏi: "Luật sư Giản."
"Xin chào." Giản Ý Chi lễ phép đáp lại. Thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn về phía Phó An Nhiên, cô giới thiệu: "Người đứng bên cạnh là đồng nghiệp của tôi. Bởi vì vấn đề hôm nay chủ yếu đều liên quan đến pháp luật, cho nên tôi mới đưa em ấy đi theo. Có lẽ sẽ có thể cho anh thêm vài ý kiến khác."
Phó An Nhiên đúng lúc tự giới thiệu: "Xin chào, tôi họ Phó."
Rõ ràng người đàn ông không nghĩ tới lại có thêm một người, nhưng anh ta vẫn rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường: "Mời ngồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói."
Ba người tìm chỗ ngồi xuống, Phó An Nhiên ngồi bên cạnh Giản Ý Chi. Bởi vì nhân vật chủ chốt trong lần gặp mặt này là Giản Ý Chi, cho nên nàng tự giác không nói gì, tính sau khi nghe Giản Ý Chi và đối phương nói chuyện xong thì mới tùy cơ ứng biến.
"Luật sư Giản nhìn rất trẻ, không ngờ đã đạt được thành tựu như thế rồi, thực sự là làm cho người ta kính nể đó." Người đàn ông đứng lên, một tay vịn nút âu phục của mình, một tay cầm ấm trà lên, châm trà cho hai người phía đối diện. Ngũ quan anh tuấn chợt mỉm cười, làm nổi bật lên sự phong độ trên người của anh ta.
Giản Ý Chi khiêm tốn cười nói: "Anh Lương quá khen. Tôi cũng chỉ là làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình thôi."
Sau khi anh Lương ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn lưu luyến đặt trên gương mặt của Giản Ý Chi, cũng không hề thất lễ đánh giá cô. Nét mặt ôn hòa, rất dễ khiến cho người khác có hảo cảm.
Trên thực tế, Giản Ý Chi thực sự cũng vì sự lễ phép của anh ta mà không bắt đầu bài xích lần gặp mặt này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)